Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38. Nhưng vẫn rất đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại một lần nữa bước vào đoàn phim, Hứa Tích Sương cùng Tiểu Vương xuống xe trước, đem theo hành lý vào phòng sẽ ở trong khách sạn.

Đương nhiên chỉ một mình Tiểu Vương cầm hành lý, Hứa Tích Sương chỉ cầm một cái túi nhỏ, nếu không phải Hứa Tích Sương kiên trì muốn giúp, Tiểu Vương sẽ không để cậu cầm giúp mà tự mình ôm hết.

So với bọn họ Yến Ngọc Sơn đến sớm ươn một chút, không ngoài dự liệu phòng của hắn ở đối diện phòng của Hứa Tích Sương, giống như ở trong nhà.

Nhìn Hứa Tích Sương đi lên, Yến Ngọc Sơn tự nhiên vươn tay ra, từ trên vai Hứa Tích Sương cầm lấy ba lô, nhìn Hứa Tích Sương mở cửa phòng khách sạn, đi theo cậu vào phòng, đem ba lô đặt ở mép giường, sau đó cùng Tiểu Vương dọn đồ trong hành lý ra.

Từ khi xuất đạo tới nay, Yến Ngọc Sơn không có đem theo trợ lý, sinh hoạt bình thường đều là hắn tự làm, lúc đóng phim cùng đoàn phim ăn chung nồi*, tay nghề thu dọn đồ vật lại càng thuần thục và nhẹ nhàng.

(Ý nói cùng đoàn phim ăn cơm hộp ý)

Hứa Tích Sương ngồi ở mép giường, trong tay cầm một ly nước ấm Yến Ngọc Sơn đưa cho, cậu một ngụm lại một ngụm uống, nhìn Yến Ngọc Sơn giúp cậu sửa sang lại hành lý, không thể nói cảm giác trong lòng là gì.

Lúc Yến Ngọc Sơn từ trong rương hành lý lấy quần áo ra, Hứa Tích Sương xém nữa thì sặc nước, nhanh chóng đứng lên, từ trên tay Yến Ngọc Sơn giật lại quần lót, giấu ra sau lưng: "Tôi tự mình làm!"

Yến Ngọc Sơn còn chưa thấy rõ thứ mình vừa cầm trên tay là gì, đã bị Hứa Tích Sương giật đi, nhưng nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của Hứa Tích Sương, Yến Ngọc Sơn cũng rõ thứ mình vừa cầm là gì.

Hắn xoa xoa đầu ngón tay, nhìn thoáng qua rương hành lý đã sắp xếp xong hơn một nửa, đứng lên: "Được. Tôi đi qua chỗ đoàn phim trước, hôm nay chụp ảnh tạo hình, bên ngoài gió lớn, em ra ngoài nhớ phải mặc thêm áo."

"Được." Hứa Tích Sương lên tiếng, chờ sau khi Yến Ngọc Sơn rời đi, mới đem đồ giấu ở sau lưng bỏ vào bên trong tủ quần áo.

Bởi vì bọn họ sẽ ở trong đoàn phim một thời gian, cho nên Yến Ngọc Sơn trước đã liên hệ ông chủ khách sạn, để đối phương mở một phòng bếp nhỏ cho Tiểu Vương nấu cơm cho Hứa Tích Sương.

Khách sạn này so với khách sạn ở thị trấn nhỏ lúc quay bộ phim 《 Mùa hạ đau thương 》 xa hoa hơn rất nhiều, Hứa Tích Sương nằm trên giường trong chốc lát, sa đó cầm ba lô, hướng cửa đi tới.

Nắm lấy tay cầm cửa, Hứa Tích Sương đột nhiên nhớ tới Yến Ngọc Sơn nói, dừng một chút, đi về tủ quần áo, lấy một chiếc áo khoác ra mặc vào, sau đó mới đi xuống lầu, đi tới đoàn phim.

Mặt khác các diễn viên trong đoàn phim đã tới, đang ghé vào nhau thảo luận kịch bản. Hứa Tích Sương xa xa nhìn thoáng qua, cậu không hiểu biết bọn họ lắm, chỉ biết bọn họ là diễn viên trong phòng làm việc của Yến Ngọc Sơn, bị Khổng Hà nhét vào bộ phim này.

Thấy đối phương không có để ý tới cậu, Hứa Tích Sương cũng không có ý qua chào hỏi bọn họ, bởi vì cậu cũng không có vai diễn phối hợp với bọn họ, hoặc nói cách khác, suất diễn của cậu đều là tự do ở tuyến ngoài của đội hành dộng đặc biệt, cậu cùng các diễn viên quần chúng không cùng màn ảnh nhiều.

Bước chân của cậu không dừng lại, hứng nơi khác đi tới, chuẩn bị tìm người hỏi nơi chụp ảnh tạo hình ở đâu, muốn làm xong công việc của hôm nay rồi trở về nghỉ ngơi sớm một chút.

"Tiền bối Hứa!"

Từ xa truyền đến một tiếng kêu lớn, có lẽ là sợ Hứa Tích Sương không nghe thấy, âm thanh đối phương có chút lớn: "Tiền bối Hứa!"

Trong đoàn phim không có diễn viên họ Hứa thứ hai nào, Hứa Tích Sương cam chịu đối phương là đang kêu mình, xoay người, thấy ba người đang đi tới hỗ của cậu.

"Chào tiền bối, tôi là Khúc Nguyệt." Khúc Nguyệt vui vẻ nói. Diện mạo của cô rất đáng yêu, tóc cắt ngắn ngang vai, tính cách hoạt bát, Hứa Tích Sương cười cười, cùng cô bắt tay một cái.

Khúc Nguyệt thụ sủng nhược kinh* mà thu hồi tay, La Hoài bên cạnh cùng lúc vươn tay ra: "Chào tiền bối Hứa."

(Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ)

Hứa Tích Sương nhìn thoáng qua diện mạo của La Hoài, khó tưởng tượng La Hoài trông có vẻ già dặn mà lại kêu cậu là tiền bối, vươn tay cùng đối phương bắt tay, nhịn không được nói: "Tôi xuất đạo cũng không lâu lắm, lại xuất thân không chính quy, không tính là tiền bối, mọi người xưng tên là được rồi."

Cậu nhớ rõ các diễn viên này đều ở trong phòng làm việc của Yến Ngọc Sơn, học xong đại học liền vào nghề đóng phim, tuổi của bọn họ so với cậu cũng lớn hơn.

Lúc trước khi đóng phim 《 Mùa xuân mùa hạ 》, Trì Tư Nguyên nhỏ tuổi hơn cậu một chút, Hứa Tích Sương còn có thể tiếp nhận một câu tiền bối của Trì Tư Nguyên, hiện tại mấy người trước mặt đều lớn tuổi hơn cậu, Hứa Tích Sương tưởng tượng trong mấy tháng qua bọn họ đều kêu cậu là "Tiền bối Hứa", cả người của cậu đều không được tự nhiên.

Nói đến tuổi, Hứa Tích Sương lúc mua vé máy bay, có nhìn qua chứng minh thư, phát hiện tư liệu viết trên mặt chứng minh thư của nguyên chủ là cùng tuổi với cậu trước khi xuyên, nói cách khác hiện tại cậu đã hơn hai mươi.

Nhan Dao bên cạnh vẫn luôn an tĩnh cũng vươn tay ra: "Lại gặp nhau rồi, tiền... Hứa Tích Sương."

Nhan Dao lúc duy trì an tĩnh, cảm giác tồn tại bị giảm đi rất nhiều, nếu cô không lên tiếng, Hứa Tích Sương cảm thấy mình cũng sẽ không phát hiện ra cô.

Hứa Tích Sương sửng sốt một chút, cũng bắt tay với Nhan Dao, dò hỏi đối phương: "Cô cũng ký hợp đồng với phòng làm việc của Yến Ngọc Sơn?"

"Đúng," Nhan Dao gật đầu, "Lúc trước chưa nói, anh Yến nói chờ 《 Có thể là thích 》 phát sóng, tôi có thể cùng công ty giải ước, không nghĩ tới bộ gameshow kia lại bị hạ giá, tôi cũng chưa giải ước được, lại đóng thêm bộ phim này."

Nguyên nhân gameshow kia bị hạ giá trong lòng mọi người đều biết rõ, Nhan Dao cũng không đề cái tên đen đủi kia.

Lúc cô nhắc tới công ty, sắc mặt Nhan Dao trong nháy mắt hiện lên một chút chán ghét, Hứa Tích Sương thấy được, tức khắc hiểu rõ, Nhan Dao ký hợp đồng với công ty khẳng định đã nháo không quá vui sướng, cũng rõ vì sao Nhan Dao ở lại "Bãi đạn" gameshow 《 Có thể là thích 》.

Hơn phân nữa là do công ty bắt cô buộc phải tham gia bộ tống nghệ đó, hơn nữa còn cho cô một cái kịch bản của nhân vật tương đối đáng ghét, bắt cô diễn, nhưng là Nhan Dao không muốn, cho nên trong lúc ghi hình nháo thành bộ dáng không nói lời nào

Ba người vây quanh Hứa Tích Sương, cùng nhau đi vào khu hành động đặc biệt

Đã một lần sốt ruột lên lầu, lại sốt ruột rời đi, không thể đánh giá được kết cấu bên trong, Hứa Tích Sương lần này mới phát hiện, lầu một không có gì, bên cạnh còn có phòng thẩm vấn cùng một vài phòng nhỏ, dùng để làm phòng nghỉ cùng phòng hoá trang.

Phòng rất nhiều, mỗi người bọn họ đều được phân tới một phòng hoá trang riêng, Hứa Tích Sương tìm được phòng hoá trang treo tên của mình, đẩy cửa đi vào, phát hiện chuyên viên trang điểm cũng là người quen, đã hoá trang cho cậu ở đoàn phim 《 Mùa hạ đau thương 》.

Chuyên viên trang điểm tiếp đón Hứa Tích Sương tới ngồi ở trước gương, nội tâm điên cuồng gào thét.

A a a lâu như vậy không vó thấy Hứa Tích Sương lại đẹp hơn trước nữa, làn da vô cùng mịn màng, đôi mắt long lanh ngập nước, cô biết chính mình mở ra một con đường đầy hoa, cướp được cơ hội có một không hai này, hy vọng bộ phim này có thể quay trong nữa năm một năm càng tốt, như vậy ngày nào cô cũng có thể ngắm nhìn nhan sắc tuyệt mỹ của Hứa Tích Sương.

Tuy rằng nội tâm đã thét tới chói tai, nhưng chuyên viên trang điểm vẫn duy trì gương mặt nghề nghiệp hằng ngày, khuôn mặt vẫn còn rất trấn định, từ trong túi lấy ra bộ trang điểm, dò hỏi Hứa Tích Sương: "Vẫn là cùng lần trước giống nhau, thành phần rất an toàn, nhưng mà màu sắc cùng che khuyết điểm không có tốt sao?"

"Đúng." Hứa Tích Sương gật đầu, "Phiền cô rồi."

Chuyên viên trang điểm vội vàng xua tay: "Không phiền không phiền."

Hứa Tích Sương không biết cô vì hoá trang cho cậu bớt không biết bao nhiêu việc! Thiên sinh lệ chất* bốn chữ cô nói mệt rồi!

(Thiên sinh lệ chất: vẻ đẹp tự nhiên trời sinh)

Hứa Tích Sương đóng vai nhân vật tên là Trần Mục Chu, bởi vì là giáo viên ngữ văn, nên rất ít vận động, còn có một ít bệnh chưa chửa khỏi, cho nên làn da có chút trắng bệch.

Vừa vặn làn da Hứa Tích Sương cũng trắng, chuyên viên trang điểm ở phương diện này cũng không rối rắm cho lắm, chỉ đơn giản là bôi một lớp kem chống nắng cho Hứa Tích Sương, sau đó thêm một chút phấn nền lên đôi môi hồng nhuận của Hứa Tích Sương, xây dựng một chút cảm giác bệnh trạng.

Tóc của Hứa Tích Sương mới là phương diện khó khăn nhất.

Cậu đóng vai nhân vật Trần Mục Chu là một vị giáo viên ngữ văn, tính cách ôn hoà, dạy học nghiêm túc, cậu làm sư trưởng, khẳng định không thể ở trước mặt học sinh để tóc dài đến bả vai như vậy được, cẩn phải cắt tỉa đi một chút.

Chuyên viên trang điểm nhìn mái tóc đen mềm mại của Hứa Tích Sương, thập phần không nỡ, hướng Hứa Tích Sương xác nhận: "Thật sự muốn cắt sao?"

"Đúng." Hứa Tích Sương trả lời, "Cắt đi."

Cậu vốn dĩ đã sớm muốn cắt, chẳng qua vẫn luôn không tìm được cơ hội.

Chuyên viên trang điểm cũng kiêm tạo hình sư, cô từ trong túi lấy dụng cụ cắt tóc, phảng phất tóc cô cắt không phải là của Hứa Tích Sương, mà là của chính cô.

Cắt cắt, chuyên viên trang điểm nhịn xuống tiếng than khóc: "Ư ư."

Hứa Tích Sương:?

Tồn tại một chút tâm tư, chuyên viên trang điểm cuối cùng cũng cắt xong tóc cho Hứa Tích Sương, cũng không tính là quá dài, so với chiều dài ban đầu ngắn hơn rất nhiều.

Lúc sau khi cắt xong, chuyên viên trang điểm dùng máy sấy thổi bớt một ít tóc còn dính, nhìn thoáng qua gương mặt của Hứa Tích Sương, cảm thấy chính mình nháy mắt lại có thể.

Gương mặt này! Cắt kiểu tóc gì cũng đều đẹp!

Hứa Tích Sương đứng dậy nói lời cảm ơn với cô, sau đó đi thay quần áo, đóng cửa lại, thay áo sơ mi xanh cùng quần tây Trần Mục Chu thường mặc.

Áo sơ mi cùng quần tây đều rộng, hơi buông lỏng ra bên ngoài, có thể hơi che đi phần bụng hơi nhô lên. Chờ thêm một đoạn thời gian, thời tiết lạnh hơn, liền mặc thêm áo khoác, sẽ không ai nhìn thấy.

Xác nhận không vó bất luận vấn đề gì, Hứa Tích Sương đẩy cửa đi ra ngoài, tới trước gương, từ trong túi lấy ra cặp mắt kính gọng mạ vàng, mang lên, nhìn chính mình trong gương, sửa sang lại toca mái một chút.

Chuyên viên trang điểm nắm bàn chải trong tay, nội tâm lại bắt đầu điên cuồng gào thét.

Hứa Tích Sương mang mắt kính thật sự rất đẹp, Hứa Tích Sương bây giờ thật giống nhân vật trong kịch bản, trong đầu cô lập tứ hiện lên một đống hình ảnh, mặt người dạ thú, văn nhã bại hoại, yếu ớt dễ dụ, xinh đẹp điên phê...

Chuyên viên trang điểm: "He He."

Hứa Tích Sương:??

Cậu có chút nghi hoặc, đẩy mắt kính lên một chút, tạm biệt chuyên viền trang điểm, sau đó ra khỏi phòng hoá trang, đi tới studio.

Yến Ngọc Sơn đã tới rồi, hắn cũng không cần hoá trang quá nhiều, không tốn bao nhiêu thời gian đã xong. Hắn mặc loại cảnh phục đặc biệt màu đen, trên ngực đeo huy hiệu "Đội trưởng", bên hông đeo một dao ngắn, đai lưng quấn quanh eo, nhìn vào liền có thể cảm nhận được hormone nam tính ập vào mặt.

Hứa Tích Sương nghĩ tới các video sa điêu ngắn, cảm thấy hình ảnh của Yến Ngọc sơn nếu được tuôn lên mạng, nhất định sẽ có rất nhiều người mong muốn Yến Ngọc Sơn còng tay bọn họ bắt lại.

Hứa Tích Sương đi lên phía trước, Yến Ngọc Sơn nghe thấy tiếng bước chân xoay người lại, tầm mắt dừng trên mái tóc đã cắt của Hứa Tích Sương, sửng sốt vài giây.

Nhận thấy Yến Ngọc Sơn ngây người, Hứa Tích Sương chớp chớp mắt: "Khác trước nhiều vậy sao?"

Yến Ngọc Sơn như thế nào mà không nhận ra cậu?

"Có chút," Yến Ngọc Sơn hoàn hồn, "Nhưng vẫn rất đẹp."

Được Yến Ngọc Sơn trắng trợn khích lệ, Hứa Tích Sương có chút không tự nhiên run run lông mi, duỗi tay hất tóc mái hơi dài qua một bên

Nhìn thấy Hứa Tích Sương duỗi tay hất tóc mái, Yến Ngọc Sơn theo bản năng đưa tay ra giúp Hứa Tích Sương chỉnh sửa tóc lại, nhưng bàn tay vừa đưa đến một nữa mới nhớ ở đây là studio, xung quanh có rất nhiều người, bất động thanh sắc thu tay trở về, dò hỏi Hứa Tích Sương: "Cắt ngắn như vậy có quen không?"

"Cũng được," Hứa Tích Sương trả lời, "Để giống trong kịch bản."

Trong lúc hai người bọn họ nói chuyện, mặt khác ba vị diễn viên cũng từ phòng hoá trang đi ra, bọn họ đều có chút sợ Yến Ngọc Sơn, không dám đứng quá gần, ba người đứng chung một đoàn, ở sau lưng Yến Ngọc Sơn cùng Hứa Tích Sương.

Mọi người đều đã đến đông đủ, nhiếp ảnh gia liền ra hiệu bọn họ đứng vào trong bối cảnh đã được bố trí, chuẩn bị chụp ảnh.

Đề tài kịch bản này tương đối cũ, cho nên ảnh tạo hình cũng không có thú vị mấy, hơi giống chụp giấy chứng nhận, chụp từng người một, còn không được cười, nếu không giá trị nhan sắc sẽ bị giảm, sau khi có ảnh khẳng định sẽ xấu tới mức fans cũng không nỡ nhìn thẳng.

Chụp ảnh xong, đạo diễn Thành nói với mọi người: "Mọi người hiện tại về nghỉ ngơi trước, ăn cơm chiều sớm một chút, đừng để đói bụng, nhớ rõ mang theo kịch bản, buổi tối 7 giờ ở phòng họp lầu hai, chúng ta đúng giờ đọc kịch bản, không đi được liền nói cho ta nguyên nhân ha."

Mọi người sôi nổi lên tiếng.

Lúc trước quay 《 Mùa hạ đau thương 》 không giống bây giờ, kịch bản của 《 Mùa hạ đau thương 》 tương đối đơn giản, trừ hai nhân vật chính ra, các suất diễn khác đều không quan trọng, còn kịch bản 《 Phía sau là ai? 》 khá phức tạp, suất diễn của vai phụ rất nhiều, yêu cầu diễn viên tham gia cũng nhiều, cho nên cùng đọc kịch bản cũng đúng, nhất định trước khi khởi máy phải đọc xong hết kịch bản, nếu thuận lợi có thể tranh thủ quay nhanh rồi đóng máy sớm.

Thành Thiên Văn có nghe nói qua Yến Ngọc Sơn cùng đoàn phim ăn chung nồi đã quen, nhiệt tình mời Yến Ngọc Sơn cùng hắn ăn cơm hộp, lại bị Yến Ngọc Sơn từ chối.

Yến Ngọc Sơn nhìn thoáng qua bóng dáng của Hứa Tích Sương, quay đầu nói với Thành Thiên Văn: "Cảm ơn ý tốt đạo diễn Thành, bất quá tôi phải cùng người khác ăn rồi."

--- ---

🍦: bù cho mọi người thứ 7 tuần trc nhe 🤡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top