Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 40. Ánh mắt đầu tiên hắn đã rung động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biểu tình dị thường nhỏ bé của Yến Ngọc Sơn không có khiến mọi người chú ý.

Đạo diễn Thành vui tươi hớn hở mà vỗ vỗ bả vai Hứa Tích Sương, kêu những người khác tiếp rục đọc thoại.

Hứa Tích Sương cúi đầu nhìn đoạn ngắn vừa rồi đọc, tiếp theo, là đoạn Tiểu Hà bị Trần Mục Chu lừa gạt, mù quáng mà yêu Trần Mục Chu, Trần Mục Chu nhồi nhét suy nghĩ cực đoan vào đầu Tiểu Hà, để cô hoàn toàn không thể rời khỏi hắn, bởi vậy không chế cha của Tiểu Hà, để cô giúp cậu đoạt thứ mà mình muốn.

Trần Mục Chu rất thông minh, cha Tiểu Hà ngay từ đầu cho rằng Trần Mục Chu lừa gạt con gái của mình, rất căm thù Trần Mục Chu, nhưng sau lại dựa theo kết hoạch của Trần Mục Chu đi trộm đồ không bị cảnh sát phát hiện, dần dần trở nên hoàn toàn tin tưởng Trần Mục Chu.

Trần Mụ Chu chờ thời cơ đến, liền sai cha của Tiểu Hà cùng một bang phái khác hỗn chiến. Cha của Tiểu Hà bị thương, gọi điện kêu Trần Mục Chu đi qua hỗ trợ, nhưng người nhận điện thoại lại là Tiểu Hà, khi Tiểu Hà chạy tới hiện trường, lao vào cứu cha rồi cùng chết ở trong hẻm nhỏ.

Mà Trần Mục Chu làm ra bộ dáng đau khổ, đi một bước dẫn đầu nhận bang phái của cha Tiểu Hà, còn mượn sức của các bang phái khác, từng bước mở rộng mạng lưới quan hệ, vừa đe doạ vừa dụ dỗ thủ hạ đi trộm tiền, giết người, buôn lậu...

Trần Mục Chu là một người xấu, so sánh với Yến Chính có chút đơn bạc, là một hình tượng soái cường điển hình, cha cung sư phụ của hắn chết vì đuổi bắt tội phạm, những việc này càng làm Yến Chinh kiên định quyết tâm phải làm một cảnh sát tốt.

Yến Chính thông minh nhưng không tự phụ, sẽ cùng các đồng đội cười đùa, không khí sinh động, mặt ngoài thoạt nhìn cà lơ phất phơ, nhưng thực tế rất ổn trọng vững vàng, thân thủ bất phàm.

Hứa Tích Sương nghe Yến Ngọc Sơn đóng vai Yến Chính cùng Nhan Dao đóng vai Lục Thanh Vũ "Ve vãn đánh yêu", hơi có chút thất thần.

Cậu nhớ tới trong nguyên thư không có miêu tả về bộ phom này, cậu không biết bộ phim này sau khi quảng bá sẽ tới trình độ nào, nhưng mà Hứa Tích Sương cảm thấy, nếu mọi người có thể đóng tốt bộ phim này, ít nhất cũng phải nóng một phen.

Rốt cuộc trong nguyên thư, Yến Ngọc Sơn cũng không có tham gia bộ phim này, mà hiện tại hắn lại là diễn viên chính trong bộ phim, có Yến Ngọc Sơn làm kim tự chiêu bài, nói thể nào bộ phim này cũng sẽ nổi.

Dựa theo thời gian cốt truyện trong nguyên thư, Yến Ngọc Sơn hiện tại phải ở trong một đoàn phim khác, thể loại về lịch sử, Trì Tư Nguyên cũng là diễn viêm nam thứ hai trong bộ phim.

Có lẽ đó chính là lúc bắt đầu tình cảm của Yến Ngọc Sơn cùng Trì Tư Nguyên...

"Tiểu Hứa a."

Giọng nói của Thành Thiên Văn lôi Hứa Tích Sương trở về thực tại, Hứa Tích Sương chớp chớp đôi mắt, quay đầu nhìn về phía Thành Thiên Văn.

“Ngươi phía trước còn không có cùng Yến Ngọc Sơn cùng nhau hợp tác quá đi?” Thành Thiên Văn suy nghĩ một chút, “Nga, các ngươi cùng nhau chụp quá một bộ điện ảnh, nhưng lúc ấy Tiểu Yến là đạo diễn. Tiểu Yến làm diễn viên nói, các ngươi hẳn là còn không có hợp tác quá đi?”

"Cậu lúc trước đã từng cùng Yến Ngọc Sơn hợp tác qua chưa?" Thành Thiên Văn suy nghĩ một chút, "À, các cậu cùng nhau quay một bộ phim, nhưng lúc ấy Tiểu Yến làm đạo diễn. Còn Tiểu Yến làm diễn viên, các cậu chưa từng hợp tác đúng không?"

Hứa Tích Sương trả lời: "Phải."

Thành Thiên văn khẽ nói với Hứa Tích Sương: "Ta lúc trước đã cùng Tiểu Yến hợp tác qua một lần, lúc ấy ta là phó đạo diễn, mấy người cùng hắn diễn hoàn toan không thu được, đều bị áp diễn, phải quay lại rất nhiều lần, hắn còn sẽ mắng người ta không chuyên nghiệp, tính tình rất xấu, có vài cái... Đối với idol chuyển qua làm diễn viên đã bị hắn mắng qua, sau đó đều không muốn hợp tác cùng hắn nữa rồi."

Giọng nói Yến Ngọc Sơn bên cạnh truyền đến: "Đạo diễn Thành, tôi còn ở đây, người còn nói xấu tôi đi."

Thành Thiên Văn xấu hổ một chút: "Ta nói đều là thật, không phải nói xấu. Ta không muốn lúc cậu phối diễn với Tiểu Hứa cũng mắng người ta, ta là để Tiểu Hứa chuẩn bị tâm lý trước, không phải sao?"

Yến Ngọc Sơn bất đắc dĩ nhắc nhở: "Thàn đạo diễn, tôi cùng Hứa Tích Sương là bạn bè, sẽ không mắng em ấy."

Hắn thế nào sẽ mắng Hứa Tích Sương? Hắn đặt người trong lòng bàn tay còn sợ người đau.

Đương nhiên lời này không thể nói ra cho mọi người nghe được, Yến Ngọc Sơn chỉ có thể suy nghĩ ở trong lòng.

Hắn nhìn qua Hứa Tích Sương, hoàn toàn không ý thức được ánh mắt của mìn có bao nhiêu bùng cháy.

Hứa Tích Sương chủ liếc nhìn Yến Ngọc Sơn một cái rồi rời đi, nhìn ngược lại về phía đạo diễn Thành, cười nói: "Đạo diễn Thành, kỹ thuật diễn của tôi cũng không tới mức kém đúng không? Đến lúc đó ai phải diễn lại còn không biết đâu."

Hứa Tích Sương nói xong, phiêu phiêu liếc nhìn Yến Ngọc Sơn một cái.

Hứa Tích Sương bình thường lúc cười, đuôi mắt sẽ hơi cong lên, thoạt nhìn có chút không rõ, nhưng hiện tại điểm này được thay thế bằng quyết thắng bại, biến thành kiêu ngạo không phục.

Yến Ngọc Sơn cảm thấy mình hôm nay số lần tim đập dị thường tăng lên quá nhiều.

Nhưng hắn vẫn không muốn dời tầm mắt, hiện tại đây, hắn vô cùng tin tưởng mình đã thích Hứa Tích Sương, có lẽ phần yêu thích này đã bắt đầu từ trước, từ lúc nhìn thấy ánh mắt của Hứa Tích Sương, cũng có thể là buổi tối hôm đó, bằng không hắn tại sao lại không khống chế được bản thân, thời gian ở chung phần tâm động lại gia tăng thêm, dần dần không thể ức chế mà càng thích hơn.

Nghe được lời Hứa Tích Sương nói, mọi người đều có chút kinh ngạc, bọn họ vẫn là lần đầu tiên thấy có người dám khiêu chiến uy quyền trong đoàn phim với Yến Ngọc Sơn, lại bởi Hứa Tích Sương cùng Yến Ngọc Sơn thoạt nhìn rất quen thuộc, cho nên mọi người cũng liền sôi nổi bắt đầu ồn ào, muốn Hứa Tích Sương cùng Yến Ngọc Sơn ở đây phối diễn một đoạn, nhìn xem rốt cuộc là ai áp diễn ai.

Thành Thiên Văn xua cua tay làm mọi người im lặng lại, sau đó chính mình lật vài trang kịch bản, tùy tay chọn một đoạn ngắn, nói với Hứa Tích Sương cùng Yến Ngọc Sơn: "Nếu mọi người đều muốn nhìn hai người so tài một lần, vậy hai cậu thử đoạn này một chút đi."

Hứa Tích Sương theo đường chỉ của Thành Thiên Văn nhìn qua, đoạn này là lần đầu tiên Trần Mục Chu cùng Yến Chính gặp mặt nhau.

Đoạn ngắn này là hồi ức của Yến Chính ở đoạn sau cốt truyện, Yến Chính gặp qua Trần Mục Chu vài lần, cảm thấy đối phương rất quen mắt, nhưng là bởi vì Trần Mục Chu hiện tại ôn hoà lễ phép cùng hình tương Trần Mục Chu khiếp đảm đáng thương lúc trước khác nhau quá lớn, Yến Chính trước sau vẫn nghĩ không ra mình đã gặp qua Trần Mục Chu khi nào.

Thẳng đến khi Yến Chính sinh ra hoài nghi với Trần Mục Chu, mới bắt đầu điều tra quá khứ của Trần Mục Chu, hắn mới nhớ tới mình đã từng gặp qua Trần Mục Chu một lần.

Đó là lúc Trần Mục Chu mượn đao giết người, hại chết Tiểu Hà cùng cha cô, người có quan hệ với án kiện bị đưa tới Cục Cảnh Sát.

Đối mặt với cảnh sát, Trần Mục Chu không có bất luận gánh nặng tâm lý giết người nào, biểu tình không thể chê vào đâu được, lại không có lưu lại một chút chứng cứ hoài nghi nào, cho nên ngay lúc đó lão cảng sát cùng Yến Chính học tập bên cạnh đều không phát hiện ra bất cứ dị thường nào, rất nhanh liền cho học sinh này rời đi.

Lão cảnh sát này cố ý rèn luyện Yến Chính bên cạnh chính mình, vì thế dò hỏi đem cơ hội này giao cho hắn.

Yến Ngọc Sơn nhìn một lần lời kịch bản, buông kịch bản trong tay, nhìn về phía Hứa Tích Sương.

Khí thế quanh thân thể hắn đột nhiên biến đổi, cảm giác trở nên rất áp bách, hăn hiện tại chính là Yến Chính, tuy rằng đây là lần đầu hắn tham gia vào án kiện giết người, nhưng hắn lại không có chút luống cuống nào, giống như trời sinh đã phải ăn một chén cơm này.

Yến Ngọc Sơn tay phải cầm bút, đuôi bút bi gõ trên mặt bàn, dò hỏi Hứa Tích Sương: "Tên."

Hứa Tích Sương hiện tại chính là Trần Mục Chu ngụy trang thành một học sinh ngây thơ vô tri, đối mặt với cảnh sát, cậu rất sợ hãi lại khẩn trương, giọng nói đều trở nên run run: "Trần, Trần Mục Chu."

Ở trong kịch bản, lúc này kiểu tóc của Hứa Tích Sương có chút bất đồng với Trần Mục Chu, bởi vì trên đường tới cục cảnh sát, tóc đều rũ xuống phía trước, che lại đôi mắt, làm cả người thoạt nhìn đều rất đáng thương, không có bất luận uy hiếp gì.

Yến Ngọc Sơn tiếp tục hỏi: "Cậu cùng người chết có quan hệ gì?"

Giọng nói của Hứa Tích Sương càng nhỏ, mang theo khóc nức nở, ăn ngay nói thật: "Tôi cùng Tiểu Hà là bạn học... Chúng, chúng tôi đang yêu đương."

"Yêu sớm?" Yến Ngọc Sơn hạ mí mắt, "Yêu sớm không quá tốt a, bạn học nhỏ."

Hứa Tích Sương: "Vâ... Vâng"

Trong kịch bản, tầm mắt của Yến Chính dừng trên cánh tay của Trần Mục Chu, bởi vì trên cánh tay của Trần Mục Chu có rất nhiều vết thương, mới cũ đều có. Lại kết hợp với nội dung điều tra, Yến Chính biết Trần Mục Chu ở trong trường học thường xuyên bị khi dễ, mà Trần Mục Chu không có bất luận năng lực phản kháng gì, gan nhỏ lại nhút nhát, Tiểu Hà còn phải bảo vệ lại.

Tiểu Hà cùng Tiểu Hà phụ thân tử vong đều bị định tính thành ngoài ý muốn, là những cái đó hỗn hắc bang phái nhóm nội đấu kết quả, trên cơ bản đã có định luận, không cần lại làm càng nhiều điều tra, hơn nữa mặc kệ từ cái nào phương diện nói, Trần Mục Chu đều không có năng lực, cũng không có động cơ hại Tiểu Hà cùng Tiểu Hà phụ thân.

Nhưng mà vẫn là muốn hỏi rõ ràng, Yến Ngọc Sơn tiếp tục dò hỏi Hứa Tích Sương: "Vì sao hắn gọi điện thoại cho cậu, người nhận lại là Tiểu Hà?"

Đây cũng là điểm duy nhất không rõ ràng trong án kiện.

"Bởi vì," Hứa Tích Sương dừng lại một chút, tận lực khắc chế sợ hãi cùng đau lòng, "Bởi vì Tiểu Hà lúc ấy, cùng tôi ở bên nhau, cậu ấy biết người gọi là... Ba ba của Tiểu Hà, Tiểu Hà biết ba ba ghét tôi, cảm thấy ông ấy gọi là mắng tôi, liền lấy điện thoại của tôi, sau đó một câu cũng không nói, liên chạy đi, tôi, tôi không biết bọn họ là nói cái gì..."

Yến Ngọc Sơn lại gõ but: "Là vậy sao?"

"Là vậy." Hứa Tích Sương trả lời.

Sau đó Trần Mục Chu vẫn luôn an tĩnh chờ trong phòng, chờ kế hoạch thành công, chờ cảnh sát nói cho cậu biết  tin Tiểu Hà cùng cha của cô đã tử vong, sau đó mang cậu tới Cục Cảnh Sát, tiến hành lấy lời khai của cậu.

Mọi việc đều dựa theo an bài của cậu tiến hành,  mỗi một bước đều nằm trong tầm kiểm soát của cậu.

Kết quả cuối cùng cũng như cậu dự liệu, cậu không có bất luận hiềm nghi gì mà rời khỏi Cục Cảnh Sát.

Yến Ngọc Sơn buông bút: "Được, không có việc gì, cậu đi đi."

Hứa Tích Sương ngơ ngác nói: "Hả, được, tôi đi trước."

Trong kịch bản Trần Mục Chu liên tiếp mất đi hai người quan trọng, một là cha của cậu, hai là Tiểu Hà người mà cậu yêu, trong mắt Yến Ngọc Sơn đều la không đành lòng, hắn thu hồi khí thế lúc nãy, an ủi Hứa Tích Sương: "Đều sẽ qua, đừng quá đau lòng."

Hứa Tích Sương vẫn như cũ ngơ ngác gật đầu, giống như hoàn toàn không nghe đối phương đang nói cái gì.

Lúc Trần Mục Chu đứng dậy còn xém bị vướng ghế dựa ngã, cả người đều mờ mịt, chịu đả kích lớn. Diễn trò trước khi rời Cục Cảnh Sát, Trần Mục Chu còn muốn nhìn thi thể Tiểu Hà một lần cuối, đương nhiên cậu cuối cùng cũng không nhìn được, bởi vì thi thể của Tiểu Hà đã bị chở đi.

Sau khi rời khỏi khỏi Cục Cảnh Sát, cậu vừa vặn gặp thoáng qua Yến Chính từ bên ngoài mua nước trở về.

Vừa rời khỏi Cục Cảnh Sát một khắc, trên mặt mờ mịt khổ sở của Trần Mục Chu bị thay thế thành lạnh nhạt cùng khinh thường, cậu nhẹ nhàng kéo khoé miệng lên, cười nhạo cảnh sát vừa rồi dò hỏi cậu ngu xuẩn.

Yến Chính cầm nước khoáng đi vào Cục Cảnh Sát, hoàn toàn không biết ở sau lưng hắn người vừa rồi còn sợ hãi rụt rè, đem hắn nhận định ngu xuẩn, hắn còn đang cao hứng vì lần đầu tiên thành công lấy lời khai.

Bọn họ một người hướng màn mưa lạnh lẽo đen tối đi tới, một người hướng tới ánh dương ấm áp đi tới, hai người đều là hai con đường trai ngược nhau, tính cách vũng hoàn toàn bất đồng, và nhân cách của hai người hoàn toàn khác nhau.

Đây là lần đầu bọn họ gặp nhau, Yến Chính hướng ánh sáng đi lên, còn Trần Mục Chu hướng bóng tối đi xuống tiếp tục sa đoạ.

Sau mấy năm, Trần Mục Chu vừa đe doạ vừa dụ dỗ người khác phạm tội, Yến Chính lại một bên hoàn mỹ giải quyết từng đợt án kiện.

Bọn họ đã nói xong lời kịch, Yến Ngọc Sơn nhìn Hứa Tích Sương, hắn đột nhiên nghĩ, nếu Yến Chính có thể sớn nhớ tới hắn đã cùng Trần Mục Chu gặp nhau, có phải đã ngăn được hàng loạt thảm án phát sinh, hơn nữa đã sớm đem Trần Mục Chu ra công lý không?

... Nếu hắn cùng Hứa Tích Sương nhận thức sớm hơn, Hứa Tích Sương có lẽ sẽ sớm xem bệnh ở chỗ bác sĩ Hứa, đã sớm tốt lên một chút. Hắn cũng có thể kịp thời đuổi Trì Tư Nguyên đi, ngăn không có Hứa Tích Sương kết bạn cùng Trì Tư Nguyên, ở đoàn phim nhàn rỗi nghỉ ngơi, hắn có thể lấy điện thoại gọi video với Hứa Tích Sương, nói cho Hứa Tích Sương việc ở đoàn phim, nói cho Hứa Tích Sương biết hắn hôm nay mệt bao nhiêu, để Hứa Tích Sương có thể đau lòng cho hắn.

Mặc dù bọn họ cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành bạn bè, cũng tốt hơn bây giờ mơ hồ không rõ, không cam lòng lui về phía sau, nhưng cũng không thể tiến thêm một bước.

"Được được," Thành Thiên Văn đúng trọng tâm mà bình luận, "Đều ngang nhau, ai cũng không áp ai, những người khác đều phải học tập a, lúc chính thức khia máy, nhất định không thể kéo chân hai vị diễn viên của chúng ta."

Những người khác sôi nổi gật đầu, tiếp tục đọc thuộc lời kịch bản của mình.

Nghe âm thanh những người khác đọc lời kịch bản của mình, Hứa Tích Sương thả lỏng lại, cả người mệt rã rời.

Hiện tại là buổi tối 10 giờ rưỡi, ngày thường thời gian này cậu đã ở trên giường đi ngủ, càng miễn bàn vừa rồi cậu còn diễn hai đoạn, cảm xúc tiêu hao khá lớn, Hứa Tích Sương lặng lẽ giơ kịch bản lên, che khuất nữa khuôn mặt, ngáp một cái.

Yến Ngọc Sơn vẫn luôn chú ý tới từng động tác của Hứa Tích Sương, nhìn thấy bộ dáng của Hứa Tích Sương mệt rã rời, biết Hứa Tích Sương đã đến giờ ngủ, hắn thu kịch bản, nói với đạo diễn Thành bên cạnh: "Đạo diễn Thành, chúng ta hôm nay tới đây thôi, tôi có chút mệt."

Thành Thiên Văn quay đầu, nhìn tinh thần Yến Ngọc Sơn, nội tâm suất hiện nghi vấn.

Yến Ngọc Sơn chỗ mào mệt mỏi? Hắn như thế nào lại không thấy? Yến Ngọc Sơn không phải đã từng suốt ba ngày ba đêm đóng phim đều không suy sụp sao, hiện tại mới 10 giờ rưỡi, hắn lại mệt mỏi?

Nhưng nếu ông chủ lớn nhất đã mở miệng, Thành Thiên Văn cũng không có ý không cho ông chủ mặt mũi, mở miệng để mọi người trở về, ngày mai lại tiếp tục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top