Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Giông Tố Hoá Yêu Thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa mùa hạ bao giờ cũng đẹp phút ban đầu bao giờ cũng say nhưng tiếc thay lòng người luôn thay đổi.

Giông tố không đến từ bên ngoài mà nó ở nơi ngực trái của tôi.

Tôi lấy chồng năm hai mươi bốn tuổi cái tuổi thanh xuân rực rỡ nhất của cuộc đời người con gái cứ ngỡ một cái kết đẹp như mơ nhưng không tôi sai rồi vì suy nghĩ quá non nớt nên tôi mang trong mình một vết thương lòng dù có qua bao nhiêu thời gian khi nhắt lại tôi vẫn đau âm ỉ.
Cũng như bao người con gái khác tôi cũng có ước mơ lấy được một người chồng tốt , yêu thương che chỡ bảo bọc chăm lo có thể nhìn thấy tôi trong trạng thái xấu xí nhất vẫn không rời xa.
Chồng tôi không phải soái ca vạn người mê cũng không phải tổng tài bá đạo lành lùng cool ngầu như nam chính trong các câu chuyên ngôn tình tôi đã đọc trước đấy.
Anh ấy chỉ là một người trưởng thành bình thường công việc đủ nuôi sống tôi mà thôi có lẽ cuộc sống của tôi nhẹ nhàng mà bình dị nếu như tôi không sai đẩy chồng tôi đến con đường  làm tổn thương tôi.
Tôi luôn tâm niệm rằng chỉ cần mình sống tốt yêu thương chồng con đối nhân xử thế trọn phận làm dâu thì được nhưng không suy nhhix của tôi quá non nớt trong cái thế kỉ đầy dối trá lọc lừa như bây giờ.
Từ ngày tôi sinh em bé từ một cô gái có thân hình chuẩn son sắc tôi trở nên lượm thượm xấu xí , người thì luôn có mùi sữa , tóc cứ bới lên một cục quần áo thì rộng thùng thềnh nhà cữa trở nên bừa bộn bản thân thì ốm o vì bé khó cứ khóc đêm.
Nhiều lần chồng tôi có nhã ý nhắc mà bản thân tôi cứ nghĩ ôi chao " đợi con ngủ rồi dọn luôn với lại có đi đâu đâu mà son phấn lượt là..."
Tôi cũng không chăm sóc chồng chu đáo như trước nữa từ tinh thần cho đến thể xác tôi cứ nghĩ chồng sẽ hiểu và luôn nghĩ tôi không lỗi đạo gì thì chồng tôi sẽ không đối xử tệ với tôi vì tôi cứ nghĩ như những soái ca luôn luôn chấp nhận vợ mình trong tình trạng xấu xí nhất.
Nhưng không tôi sai rồi chuyện gì đến cũng đến lâu dần chồng tôi trở nên cáu gắt mỗi khi về nhà và rồi đỉnh điểm là chồng tôi anh ấy cảm nắng cô đồng nghiệp công ty vì là làm du lịch mà.
Trong đêm tĩnh mịch con yên giấc , chồng ngủ say còn mình tôi với cô tịch khi phát hiện những lời mà người chung chăn chung gối với tôi nhắn cho một người phụ nữ khác
" Anh nhớ em... em có thể dành tất cả tình cảm của mình cho anh....." Thế giới trong tôi sụp đổ nước mắt lưng tròng uất nghẹn , từng tiếng nấc nghẹn mà tôi cố gắng kiềm nén không thể bật ra trong đêm tối.
Tôi lúc đó trượt dài với mớ hổn độn , tôi không nghĩ mình sai ở đâu mà chồng lại đối xử như vậy , tôi tự hỏi bản thân mình đã làm gì sai tôi lắc đầu tôi không sai , chồng tôi sai vì anh ấy thay đổi.
Tôi chỉ hỏi chồng tôi đúng một câu " Anh có thương con không?"
Anh ấy trả lời " bị khùng hả hỏi vớ vẩn gì đấy tới giờ à? Cũng nặng lắm rồi á"
Tôi chỉ mỉm cười mà lắc đầu, tôi thường thấy nhiều người phụ nữ khi phát hiện chồng thay đổi thì cứ đè người thứ 3 ra mắng chửi đánh đập mà quên xem lại ai mới là kẻ có tội, tôi không hành xử như thế tôi chỉ nhẹ nhàng hỏi người con gái kia
- " Chị có biết anh ấy đã có vợ con?"
- " Chị không biết anh ấy nói với chị chưa có vợ con và vì ngày anh ấy gọi cho chị bất kể giờ giấc nên chị không nghi ngờ gì "
- " vâng ! Em cảm ơn chị em hiểu rồi và giờ chị biết anh ấy có vợ con em biết chị nên giải quyết thế nào đúng không ạ, chuyện vỡ lẽ ra chị đều bị người đời trách mắng , phàm là phụ nữ với nhau chị hiểu cảm giác của em bây giờ chứ?"
-" Chị hiểu ! Cảm ơn em đã cho chị biết vì cũng chưa có gì quá đà nên em đừng lo đàn ông chị không thiếu nên không bao giờ xài đàn ông chung"
Tôi chỉ gật đầu rồi bước đi , tôi không trách chị gái ấy nếu chồng tôi không cho phép thì sẽ không có bất cứ một người phụ nữ nào xuất hiện làm kẻ thứ 3 .

Nước mắt lăn dài tôi ôm con bỏ đi , không phải là tôi thua người phụ nữ ấy mà tôi thua chính tôi thua chính người cùng chung chăn chung gối của mình , lấy chồng như đánh canh bạc và tôi đã thua trong canh bạc này.

Khi tôi đi tôi chỉ nhắn cho chồng một câu " chúc anh có thể tìm một người phụ nữ thật tâm thật dạ ở bên anh và đừng đối xử với họ như đã từng làm với em" tôi không quạy phá chửi bới mà lặng lẽ rời đi một cách quang minh chính đại.
Chồng tôi có đi tìm nhưng vì tôi chặn hết tất cả liên lạc , tôi biết lúc đó chồng tôi đã biết anh bị phát hiện.

Bạn của chồng tôi có liên lạc cho tôi  chắc là chồng tôi nhờ, tôi với chị ấy tâm sự rất nhiều chị ấy hơn tôi mười tuổi nên sự đời có lẽ thấm hơn tôi.

Chị ấy thương cảm cho tôi nhưng chị ấy lại trách tôi mắng tôi sai " em sai rồi em đi xin lỗi chồng em đi em sai là vì em không có kinh tế, em sai là vì em không biết các mối quan hệ xã hội bên ngoài, em sai là vì em nhu nhược vì em quá hiền lành vì em quá phụ thuộc vào chồng em nên mới khiến chồng em khinh thường và làm tổn thương em ".
Tôi chợt giật mình , là tôi sai sao tôi thật sự sai sao, hiền lành yêu thương chồng coi chồng con là tất cả là sai sao , không làm ra tiền , không biết các mối quan hệ bên ngoài là sai luôn sao?
- Ừ ! Em sai rồi tất cả lỗi đều là tại em
Đắng không? Đắng lắm chứ , đau không? Đau đến tê tâm liệt phế đấy chứ!!!
Tôi lại dập đầu xin lỗi chồng tôi là tôi sai tất cả đều là tôi sai mới đẩy chồng tôi đến con đường làm tổn thương tôi tôi sai mới đưa cán dao cho chồng tôi nắm còn tôi nắm phần lưỡi để tự mình đứt tay.

Tôi đi một ngày rồi mẹ tôi biết , tôi biết bà cũng buồn lắm vì không có cha mẹ nào mà ăn cơm ngon miệng khi con như thế
Bà mắng tôi có, đòi đánh tôi có khuyên tôi có
- Sự lựa chọn là ở con , lớn rồi nên suy nghĩ cho thật kĩ làm gì làm nghỉ đến đứa trẻ , mẹ nói với con không biết bao nhiêu lần rồi ...
Nói chuyện với mẹ , tôi lại nhận ra mình lại sai nữa thì ra từ đầu đến cuối tôi đều sai cái sai lớn nhất là yêu chồng thương con hơn chính bản thân mình.
Tôi trở về nhà sau một đêm thức trắng tự vấn lại mình , trở về tôi đối diện với chồng tôi , cả hai cùng ngồi xuống nói chuyện một cách nghiêm túc trên danh nghĩa vợ chồng.
Tôi nói " anh vui không khi làm như thế ?"
- " Anh không vui, nhưng em có biết tại sao anh như thế? Em có xem lại bản thân mình chưa? Không chăm sóc bản thân , nhà cữa luôn bề bộn không phải một mình mình em có con ngoài kia người ta có con đầy ... em không chăm sóc nổi thân mình, thì làm sao em chăm sóc anh mỗi lần về nhà nhìn căn nhà là anh phát bực vì sao anh lại nhẹ nhàng ở ngoài mà với em anh phải to tiếng?

- " Chỉ như thế mà anh lại có thể làm tổn thương em?"

- " Anh biết anh sai nhưng em phải thay đổi mình ai cũng nói em không riêng gì anh, em suốt ngày cầm điện thoại trong đó có gì mà em cứ cắm mặt vào đó?

- Tôi đâu muốn mình ốm o gầy mòn tôi đâu muốn mình xấu xí nhưng anh có hiểu cảm giác của tôi con khó một đêm tôi chỉ ngủ cao nhất hai đến ba tiếng đồng hồ xuyên suốt hai năm qua , tôi công nhận là tôi sai khi suốt ngày cầm điện thoại nhưng anh có từng nghỉ anh chở người phụ nữ khác đi ăn đi uống trò chuyện tâm sự còn tôi phải ôm con ở nhà với bốn bức tường nó như thế nào , tôi cũng muốn có người trò chuyện cũng muốn tìm bạn bè chứ nhưng có được không chỉ ôm con quanh quẩn trong nhà sáng trưa chiều tối có khi nào anh hỏi tôi muốn gì cần gì chưa ?

- Anh im lặng không lên tiếng , tôi biết anh cũng đau

- tôi xin anh giải thoát cho tôi đi cứ như vậy có ngày  tôi phát điên mất bây giờ con còn nhỏ ở với tôi vài năm sau con lớn nếu nó muốn ở với anh tôi sẵn sàng để con về với anh , anh giải thoát cho tôi đi.

- Em điên à! Anh nói để cho em thay đổi mình , yêu thương bản thân mình chăm lo cho gia đình anh muốn sau mỗi lần chiều về nhà cữa gọn gàng em trong trạng thái vui vẻ nhất còn anh cũng không có gì ngoài mấy cái chọc chơi vớ vẫn đó anh hứa đây là lần cuối cùng sẽ không có lần sau.

Mẹ tôi nói" nếu con gái mẹ hư mẹ mang nó về con cũng không cần vì con bé nhỏ mà gượng ép như vậy cũng không hạnh phúc, hai đứa hết tình cảm thì cứ giải thoát cho nhau mai này đứa trẻ nó sẽ hiểu "

- " Con không có, chỉ là công việc nhất thời con vậy chứ con vẫn thương vợ thương con, Con nói vậy cho vợ con tự thay đổi bản thân mình"
Mẹ quay sang tôi " mày nghe chưa , điều đó mẹ đã nói bao nhiêu lần có con thì có con cũng phải gọn gàng đẹp đẽ chứ "

Tôi nói " vậy giờ lỗi là ở con sao được vậy con xin lỗi là tất cả do con , con chịu đựng đến hôm nay là vì nhà mình nghèo ba mất một mình mẹ bươn trải nuôi em trai vì thế con cam tâm nuốt đắng chịu đựng không muốn mẹ buồn mẹ khổ nếu con bế con về với mẹ thì kinh tế con phải vững lo được cho mẹ và em trai đàng này con không có gì trong tay, không phải con ngu mà vì con không muốn thêm gắng nặng cho mẹ"
- Mẹ không nói tới chuyện khổ cực, có rau ăn rau có cháo ăn cháo cũng được, nhưng giờ hai đứa quyết định đi nếu chồng con nói vậy thì con xem lại mình con thay đổi
- vậy con thay đổi còn anh ấy không thay đổi thì sao? Sao lại là một mình con cố gắng thì cả hai chớ
-Nếu con thay đổi mà chồng con không thay đổi thì lúc đó hai đứa đường ai nấy đi

Vậy cho con thời gian bảo con quên con không quên được cho con thời gian thay đổi mình.
Khi tôi nhận ra mình sai lầm thì lúc đó tôi đã là người chiến thắng.
Tôi chỉ việc sống tốt trời xanh ắc có an bài, trải qua giông tố tôi hoá yêu thương, tôi yêu thương chính bản thân mình , đừng nên có suy nghĩ thay đổi được người khác mà hãy thay đổi bản thân mình trước khi mình thay đổi thì đối phương mới vì mình thay đổi mà họ thay đổi họ.
Tôi bây giờ kiếm việc làm trái nghề, có thể mua cho mình những bộ cánh xinh đẹp , tôi đẹp không phải để vì chồng , tôi đẹp là vì tôi còn chồng tôi anh ấy tự biết mình nên làm gì và không nên làm gì khi giông tố đã đi qua.
Đôi khi tha thứ có thể làm lòng người trở nên dễ chịu tha thứ cho người khác đồng nghĩa với việc tha thứ cho chính bản thân mình mỗi ngày tôi dành thời gian cho mình buổi tối có thể cùng con gái bước ra đường ngắm phố phường .
Tôi cũng có vài lời gửi đến phụ nữ đã có chồng , trước khi trách người thứ ba hãy trách chồng mình vì chồng mình không cho phép thì vĩnh viễn sẽ không có kẻ thứ ba xuất hiện và trước khi trách chồng hãy nhìn lại bản thân mình đừng giống như tôi sau giông tố tôi mới chợt nhận ra tuy rằng không muộn nhưng để lại cho chính bản thân tôi một vết thương mà khi nhắc lại nó vẫn đau ẩm ỉ dù thời gian có trôi qua vết thương tôi mang vẫn cứ đau.
Cuộc sống ai cũng có một vết nứt cho riêng mình nếu bạn biết trang trí cho vết nứt ấy nó sẽ  trở thành một tác phẩm đẹp giống như tôi vợ chồng tôi như chiếc dĩa đã vỡ tôi nhặt lại ngồi ghép từng mảnh vỡ lại với nhau nếu tôi và chồng viết cách trang trí nó đẹp thì chắc chắn nó sẽ thành tác phẩm tuyệt đẹp , tôi cùng chồng biết cách hàn gắn mối quan hệ thì chắc chắn qua giông tố hoá yêu thương , còn nếu không biết cách hàn gắng thì chúng tôi cũng giống như chiếc dĩa vỡ kia chỉ có thể vứt đi mà không thể sử dụng chúng tôi chỉ có thể đường ai nấy đi và không thể hoà hợp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top