Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

One shot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng mưa tí tách vang vọng khắp con đường vắng vẻ lấp đầy khoảng trống của bóng tối và tĩnh lặng.

Những hạt mưa rơi như những giọt ký ức nhỏ xuống mặt đất rồi tan biến giống như từng mảnh thời gian đã vụt qua cuộc đời Hyeonjoon mà cậu chẳng thể nào nắm giữ được.

Đôi vai gầy của cậu run lên không chỉ vì cái lạnh thấm qua lớp áo mỏng mà còn vì nỗi cô đơn đè nặng lên từng nhịp thở.

Mưa không ngừng rơi bao phủ mọi thứ trong màn sương mờ mịt. Hyeonjoon đứng đó đứng giữa con phố quen thuộc mà giờ đây dường như xa lạ.

Con đường dẫn đến quán cà phê nhỏ mà cậu và Minhyung người từng là cả thế giới của cậu.

Ngồi hàng giờ nhìn ngắm dòng người qua lại và đôi bàn tay đan chặt trong tay nhau.

Nhưng giờ Minhyung không còn ở đây nữa. Người đã rời đi để lại cho cậu với nỗi nhớ đằng đẵng và những câu hỏi không bao giờ có lời giải đáp.

"Người đã rời đi còn tiếc làm chi?" câu hỏi tự vang lên trong tâm trí nhưng trái tim của Hyeonjoon chẳng thể trả lời.

Tình yêu của cậu dành cho Minhyung vẫn còn đó như một cơn mưa không bao giờ tạnh.

Nhưng thực tại thì rõ ràng như từng giọt mưa rơi xuống: Minhyung đã rời bỏ cậu rời bỏ những giấc mơ chung.

Hyeonjoon ngẩng mặt lên từng giọt mưa lạnh buốt rơi xuống khuôn mặt cảm giác như thể những giọt nước ấy có thể cuốn đi nỗi đau mà Minhyung bóp nghẹt trái tim cậu. Nhưng dù mưa có nặng hạt đến đâu nỗi đau vẫn còn nguyên, sắc bén và âm ỉ.

Cậu mở mắt nhìn mọi thứ rõ ràng như ban ngày nhưng trong đôi mắt đó chỉ toàn sự trống rỗng.

Hình ảnh Minhyung cười với cậu, ánh mắt dịu dàng của Minhyung ngày nào giờ chỉ còn là ký ức, nhạt nhòa như làn khói.

Minhyung và Hyeonjoon gặp nhau trong một ngày mưa giống như hôm nay, cách đây hai năm. Hyeonjoon nhớ như in ngày đó cậu vô tình chạy vào quán cà phê nhỏ để tránh cơn mưa bất chợt và Minhyung đã ngồi ở bàn bên cạnh cuốn sách trong tay tách cà phê bốc khói bên cạnh. Họ không biết nhau nhưng ánh mắt vô tình chạm nhau qua làn mưa ngoài cửa kính. Mọi thứ sau đó dường như diễn ra tự nhiên như thể họ đã biết nhau từ lâu.

Minhyung luôn là người tạo cho Hyeonjoon cảm giác an toàn và yên bình mỗi khi bên cạnh.

Minhyung không phải là người quá lãng mạn nhưng sự chân thành và kiên nhẫn của Minhyung khiến Hyeonjoon cảm thấy mình được yêu thương và được trân trọng.

Những buổi chiều lặng lẽ bên nhau và những buổi tối dưới ánh đèn đường Minhyung thường nắm lấy tay cậu tuy là điều đơn giản nhưng đó cũng là lúc Hyeonjoon cảm thấy hạnh phúc nhất.

Nhưng mọi thứ đã thay đổi từ khi Minhyung bắt đầu với công việc mới.

Công việc ấy khiến Minhyung bận rộn hơn và mệt mỏi hơn. Những buổi hẹn hò thưa dần, những tin nhắn ít đi và rồi một ngày nọ Minhyung chỉ đơn giản là biến mất khỏi cuộc đời Hyeonjoon. Không một lời chia tay, không một lời giải thích Minhyung rời đi như thể chưa từng tồn tại trong cuộc sống của cậu.

Hyeonjoon đã nhiều lần quay lại quán cà phê đó mong mỏi gặp lại Minhyung mong Minhyung quay lại và nói với cậu rằng mọi thứ chỉ là hiểu lầm.

Nhưng Minhyung không bao giờ quay lại. Chỉ có cậu ở đó một mình với những kỷ niệm và nỗi nhớ không nguôi.

Cơn mưa vẫn tiếp tục rơi những giọt mưa lạnh buốt. Hyeonjoon kéo chặt chiếc áo khoác dù biết rằng chẳng có gì có thể xua tan cái lạnh từ bên trong.

Cậu bước chậm rãi trên con đường mỗi bước chân nặng nề như mang theo cả quá khứ đè nặng lên vai.

Đôi vai gầy của cậu run rẩy như thể không thể gánh nổi nỗi đau này thêm nữa.

Hyeonjoon dừng lại trước quán cà phê quen thuộc. Ánh đèn bên trong mờ nhạt hắt ra những chiếc bàn trống rỗng như lòng cậu lúc này. Cậu không bước vào. Cậu đã từng nghĩ rằng mình có thể chờ đợi Minhyung quay lại đây có thể chỉ là một ngày Minhyung ngồi đó với tách cà phê trong tay đọc một cuốn sách như ngày đầu họ gặp nhau.

Nhưng giờ cậu biết rằng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Minhyung đã rời đi và không có gì có thể thay đổi điều đó.

"Người đã rời đi còn tiếc làm chi?" Hyeonjoon lại tự hỏi bản thân nhưng lần này cậu cảm thấy một chút nhẹ nhõm. Có lẽ đã đến lúc cậu buông tay. Buông bỏ quá khứ buông bỏ những gì không còn thuộc về mình.

Cậu quay lưng bước đi trong cơn mưa. Mỗi bước chân như nhẹ hơn như thể nỗi đau dần dần tan biến cùng với những hạt mưa. Cậu biết rằng mình sẽ mất một khoảng thời gian dài để quên đi Minhyung và quên đi những ký ức đẹp đã có. Nhưng ít nhất cậu đã sẵn sàng để bắt đầu lại.

Mưa đêm tiếp tục rơi nhưng lần này Hyeonjoon không cảm thấy cô đơn nữa. Cậu biết rằng sau mỗi cơn mưa trời sẽ sáng trở lại.

Hyeonjoon bước đi dưới màn mưa từng hạt lạnh buốt thấm sâu vào da thịt nhưng cậu chẳng buồn che chắn. Đôi chân bước chậm rãi mỗi bước như tách rời quá khứ mà để lại sau lưng những ngày tháng đầy ắp kỷ niệm.

Tiếng mưa tí tách vang vọng len lỏi giữa sự tĩnh lặng của con phố vắng vẻ tựa như lời thì thầm của trời đất gửi gắm đến cậu.

Bước chân dừng lại khi Hyeonjoon nhận ra mình đã đứng trước cây cầu nơi cậu và Minhyung từng ngồi trò chuyện.

Nơi ấy gió nhẹ nhàng lướt qua mặt sông phẳng lặng cuốn theo những chiếc lá khô trôi lềnh bềnh trên mặt nước như những mảnh ký ức đang dần tan biến theo dòng thời gian.

Cậu nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu cảm nhận từng cơn gió thổi ngang qua mặt.

Trong đầu hình ảnh Minhyung hiện ra mờ nhạt như bóng ma trong trí nhớ. Mọi thứ dường như vẫn còn đó rõ ràng và thân thuộc.

Giọng nói của Minhyung, ánh mắt dịu dàng của Minhyung và từng cái nắm tay ấm áp. Nhưng rồi tất cả lại vụt tan như mưa bụi.

Mưa không ngừng rơi, từng giọt từng giọt làm mờ mọi thứ xung quanh như trong trái tim Hyeonjoon nỗi đau dường như vẫn rực cháy.

Cậu tự hỏi tại sao mình vẫn cứ mãi chìm đắm trong quá khứ cứ ôm lấy những gì đã mất mà không chịu buông tay.

Minhyung đã rời đi và dù cậu có đau đớn thế nào thì Minhyung cũng không quay lại.

Nhưng sâu thẳm trong lòng Hyeonjoon biết chính cậu cũng chưa bao giờ thật sự muốn quên Minhung.

Quá khứ với Minhyung là những ngày tháng đẹp nhất đời cậu và có lẽ đó chính là lý do khiến cậu không muốn buông bỏ.

Từng đêm Hyeonjoon vẫn mơ thấy Minhyung. Trong giấc mơ ấy Minhyung vẫn cười với cậu vẫn thì thầm những lời hứa ngọt ngào. Nhưng khi tỉnh dậy tất cả đều chỉ là mộng tưởng. Cậu nhận ra mình không thể sống mãi trong giấc mơ không thể mãi chạy theo những hình ảnh xa vời ấy. Có lẽ đã đến lúc cậu phải tự giải thoát cho chính mình.

Ánh đèn đường mờ nhạt rọi xuống mặt nước sông phản chiếu lại những tia sáng yếu ớt.

Hyeonjoon đứng yên lặng đôi mắt nhìn mọi thứ rõ ràng hơn bao giờ hết. Minhyung đã thực sự rời đi rồi không phải chỉ là trong cuộc đời cậu mà còn trong cả trái tim cậu.

Người đã rời đi còn tiếc nuối làm chi? Hyeonjoon cười nhẹ. Đó là nụ cười đầu tiên của cậu sau nhiều tháng trời chìm trong u uất. Không phải là nụ cười của niềm vui mà là nụ cười của sự chấp nhận. Chấp nhận rằng mọi thứ đã qua rằng cậu không thể níu kéo những gì đã không còn thuộc về mình nữa.

Cậu bước chậm rãi về phía cây cầu. Tiếng mưa rơi trên thành cầu hòa cùng tiếng thở dài của cậu tạo nên một bản nhạc buồn nhưng không bi lụy.

Mọi thứ giờ đây thật rõ ràng: Minhyung chỉ là một phần trong quá khứ và Hyeonjoon cần phải sống cho hiện tại, cho tương lai.

Bỗng nhiên, một tiếng bước chân vang lên từ phía sau. Hyeonjoon giật mình quay lại. Trên cầu một người lạ đang tiến về phía cậu chiếc áo khoác dài thấm đẫm nước mưa khuôn mặt mờ ảo dưới ánh đèn đường.

Người đó dừng lại cách cậu vài bước nhìn cô với ánh mắt lạ lùng. "Cậu ổn chứ?" giọng nói trầm thấp mang theo chút quan tâm.

Hyeonjoon khẽ gật đầu nhưng không nói gì. Cậu không biết người đó là ai nhưng sự xuất hiện bất ngờ này lại khiến cậu cảm thấy một chút an ủi. Dường như thế giới vẫn còn có những người quan tâm dù chỉ là một sự tình cờ thoáng qua.

"Trời mưa lớn thế này cậu không nên đứng đây lâu." Người đó tiếp tục giọng nói ấm áp hơn. "Cậu nên tìm chỗ nào đó trú tạm."

Hyeonjoon nhìn người lạ một lúc rồi mỉm cười nhẹ nhàng. "Cảm ơn. Nhưng tôi ổn. Chỉ là muốn đứng đây một chút."

Người lạ không nói thêm gì nữa chỉ gật đầu rồi bước đi. Hyeonjoon nhìn theo bóng dáng người đó khuất dần trong màn mưa và cậu chợt nhận ra đôi khi sự xuất hiện của một người xa lạ cũng có thể mang lại một chút ấm áp giữa những nỗi buồn.

Hyeonjoon đã ở lại quá lâu trong bóng tối của quá khứ nhưng giờ đây cậu biết mình cần bước tiếp. Cậu không thể sống mãi trong ký ức về Minhyung không thể cứ đi mãi dưới màn mưa mà không tìm được lối ra.

Dưới ánh đèn mờ ảo Hyeonjoon bước chậm rãi trên con đường trở về nhà bỏ lại sau lưng màn mưa đêm và những nỗi đau quá khứ.

Mưa vẫn tiếp tục rơi nhưng lần này nó không còn lạnh lẽo nữa. Bởi Hyeonjoon biết sau cơn mưa trời sẽ lại sáng.

Hyeonjoon đã mất nhiều tháng trời để đối diện với nỗi đau để chấp nhận rằng Minhyung đã rời đi và cuộc sống của cậu sẽ phải tiếp tục mà không có Minhyung.

Cậu đã đứng trước ngã ba đường giữa quá khứ và tương lai, quyết định rằng đã đến lúc mình phải chọn con đường đi về phía trước. Mưa đêm, tiếng gió và những con phố vắng lặng vẫn sẽ còn đó nhưng Hyeonjoon đã không còn là chàng trai của ngày hôm qua nữa.

Mỗi buổi sáng Hyeonjoon sẽ thức dậy với ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ và thay vì nỗi buồn quen thuộc cậu sẽ cảm nhận được sự ấm áp của hy vọng.

Mỗi ngày mới sẽ là một cơ hội để cậu bước tiếp để tìm lại chính mình sau những ngày tháng lạc lối.

Minhyung sẽ mãi mãi là một phần trong ký ức của cậu một phần của quá khứ mà cậu đã từng trân trọng.

Nhưng giờ đây Hyeonjoon đã hiểu rằng cậu không cần phải tiếc nuối quá nhiều. Những gì đã qua cậu đã sống trọn vẹn. Còn những gì phía trước cậu sẽ sẵn sàng đón nhận với tất cả trái tim.
Và như vậy dưới màn mưa đêm Hyeonjoon đã tìm thấy bản thân tìm thấy con đường để bước tiếp dù Minhyung không còn ở đó nữa.





*Note:
Truyện không có thật!
Hoan hỉ hoan hỉ cho mình nếu có chỗ viết không đúng, viết sai.

Chúc các bạn có 1 buổi đọc vui vẻ🙆🙆🙆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top