Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3_....mày không sợ à ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em mang muộn phiền rót vào tay, từng giọt sương long lanh trên gò má như thấm vào xương tủy, chảy vào trong tim, thích thật ....như chẳng còn chút bức bối nào khi khóc thật lâu như thế này...
Sanzu nhìn y/n mà thở dài,nội tâm hắn dày đặc những suy nghĩ ngổn ngang, hắn cũng "nuôi" những cơn bão trong lòng mà chẳng muốn nói ra....

Hắn cũng chỉ như trái tim mất đi mạch máu, một trái tim chẳng thể hoạt động nữa.... Hắn nhớ về chính hoàn cảnh gia đình mình, nhớ về nơi mái ấm chẳng vẹn toàn, nhớ về người anh trai trong băng đảng tội phạm , à còn cả đứa em gái nghịch ngợm, khó bảo nữa... Chính cái lần đó đã làm hắn thay đổi nhiều đi hẳn, chỉ vì một cái máy bay đồ chơi thôi mà người hắn nguyện lòng trung thành _Mikey lại sẵn sàng rạch miệng hắn... Hắn chẳng hiểu sao lúc đó mình còn cười nổi nữa rõ ràng là rất đau, đã có chút sợ hãi và bất ngờ trong tâm trí nhưng thứ chiến thắng nội tâm hắn lại là sự thích thú, có lẽ Akishi Haruchiyo (Sanzu) là kẻ có máu điên từ trong trứng nước rồi.... Hắn nhớ ngày đầu gặp em, cái con nhóc đó thật hậu đậu có việc chào hỏi thôi cũng khó khăn, hắn cũng có chút bất ngờ khi em được xếp ngồi cạnh hắn.
"Cũng là màu trắng à?"-ánh mắt sắc lẹm của hắn đảo quanh mái tóc cô. Hắn cũng nhớ hình ảnh của đứa con gái đang kịch liệt kháng cự khi bị ức hiếp , người thì bé tẹo, sức thì yếu ớt nhưng lại rất đỗi kiên quyết hệt như một đứa sẵn sàng chạy trong mưa mà chẳng đợi nổi ngày nắng, chẳng đợi nổi ai đó đến cứu giúp mà cứ vùng lên, chạy thật nhanh về phía trước....
Hắn nhớ cái sự hoạt ngôn của em,em sẽ cố gắng bắt chuyện với hắn thật nhiều.

"Sanzu.... hôm nay cậu có làm bài tập không đấy?"
"Không"
"Ơ sao lại không làm, cậu không sợ cô mắng à?"
"Nè, chép đi, tớ làm hết rồi đó"

"Sanzu làm gì mà hôm qua không đi học thế??"
"Không phải chuyện của mày"

"Cậu có xem thời tiết hôm nay không vậy? Họ nói hôm nay mưa nhưng may quá trời nắng nè"
"... Ờ... thì sao?"

"S-sanzu.....sao cậu nghỉ học có mấy ngày mà mặt lại đầy vết thương thế??"
"Lo chuyện bao đồng "
"Đâu phải, chỉ là.... thái dương cậu tớ nhìn thấy đó-"
"Phiền quá .."

"Sao nay Sanzu ủ rũ vậy? Vì thời tiết à? Hay là cậu không khỏe??"
"..."
"Nè trả lời đi chứ??"
"..."

"Ơ Sanzu không mang sách à? Xem chung đi nè"
"Hm... không cần.."
"Nghe giảng đi chứ, cậu phải học chứ"
"Kệ tao"

"Hôm nay cậu đi học rồi à?"
"Ờ..."

Đúng nhỉ? Hoạt ngôn đến phát phiền, đến mức hắn cũng bắt đầu thấy quen với sự năng động của em mất rồi. Hôm nay trời mưa tầm tã, ánh mắt sau hàng mi dày của hắn đưa nhìn mấy hạt mưa cứ lăn dài trên cửa kính lớp học, hôm nay em đi học muộn hơn thì phải.... Cái khoản khắc em tới lớp, hắn cứ tưởng vẫn sẽ là câu chào hay mấy lời hỏi han gì đó như mọi lần nhưng sao lạ quá?... Em chẳng nói câu nào, cứ thế ngồi xuống cái ghế bên cạnh,mọi thứ trong mắt hắn vẫn như thế, chỉ có mỗi em hôm nay là thật lạ... Hắn khẽ đánh mắt sang chỗ em , đột ngột,ánh mắt hắn dừng lại mấy vết bầm trên tay em, buột miệng vài câu chữ hắn hỏi em bị đánh sao? Rồi em lại bật khóc chỉ vì vài câu vô tình của chính bản thân hắn, hắn đã bối rối trong vài giây khi nhìn thấy nước mắt em, chẳng biết làm,gì dù sao hắn không phải kiểu người biết dỗ dành con gái , chỉ còn lại tiếng thở dài, hắn chỉ biết ngồi nhìn em khóc thôi...

Tiếng thút thít dần nhỏ đi,em lau nước mắt đang chảy dài trên gò má,em luôn là người nghĩ nhiều ,hay lo lắng cho người khác,em sẽ có thể là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho người khác nhưng em lại chẳng thể tự nói với ai rằng mình ổn....
"Xin lỗi... t-tớ... kh-không kìm được....xin lỗi cậu, Sanzu"
"Bị bạo hành phải không?"-hắn biết gần đây em không bị đứa nào đánh nữa nên đoán vậy
"Ơ ...d-dễ nhìn ra vậy sao?..."-em gãi tai
".... nên nói với ai đó đi.... cứ chịu đựng chính là ngu ngốc đấy"
"Tớ kh-không biết nói với ai... t-tớ không có ai cả, cảm giác trực chờ tớ chỉ là sự chán ghét.... Tớ tự ghét mình lắm.."
"....tao cũng thế...."-hắn trầm giọng, đưa mắt nhìn em một chút. Rồi em cũng chẳng ngờ, cái gã trai ngày nào cũng kiệm lời và đeo khẩu trang lại đang tháo khẩu trang ra. Mặt hắn đẹp thật, khuôn hàm tinh tế, mũi sắc , hắn như một đóa hoa đầy gai..... Cái gai từ ánh mắt, cái gai trong cách nói chuyện, cái gai từ chính vết sẹo trên miệng hắn... Em chẳng phải kiểu ghét vết sẹo đó, ngược lại,em thấy vết sẹo trên khóe miệng rất hợp với hắn ấy chứ, khiến khuôn mặt hắn đẹp như tranh vậy.....
"Ghê tởm không?"-hắn bất ngờ hỏi
"Hả?"-em ngơ ra
"Mặt tao chắc là ghê tởm lắm phải không?"-hắn nhớ về cái lần có đứa con gái sợ vết sẹo này đến mức tái cả mặt, có vài thằng ranh còn chỉ chỏ cái thứ ấy, dù sao giờ tụi trai ấy chắc chẳng còn răng hay muốn gặp lại Sanzu nữa rồi
"Không"-em lên tiếng
"!"
"Con nhóc....mày nói gì cơ?"-hắn còn tưởng mình nghe nhầm
"V-vết sẹo đó.....n-nó hợp với cậu lắm"-cô cười nói, hàng nước mắt khô lại trên má hồng, mắt hơi ửng đỏ đang cười tươi tắn
"Mày không sợ à?"
"Mày có biết ....vì nó mà tao không có bạn không?"-hắn trầm mặc, muốn quay đi, chút bối rối vương lại trên nét mặt khi lần đầu được khen. Bàn tay em dịu dàng đưa tới, chạm nhẹ trên hai khóe miệng hắn, em nặn ra nụ cười trên gương mặt điển trai ấy. Cảm giác vừa lạ lại vừa ngượng khi tiếp xúc thân thiết như thế khiến hắn bất giác giật mình, nhấc tay em ra:
"Mày làm gì thế con nhỏ kia?!"
"Ah,hả? Xin lỗi.... chỉ là tự nhiên thấy cậu trầm ngâm nên muốn an ủi thôi.."

Hắn nhìn em ,quay đi chỗ khác, lòng hắn chẳng rõ chút cảm xúc vừa thoáng qua là gì nhưng có lẽ.... hắn có người bạn đầu tiên rồi..... một người sẵn sàng lại gần hắn , dù hắn có đẩy ra thì vẫn luôn quay lại.. và cho hắn chút ấm áp trong lòng... Nếu cuộc đời hắn là mấy cơn mưa tầm tã, nó cứ rả rích từng ngày không dứt, nếu cuộc đời hắn là biển nước mênh mông,đen thẳm , là những ngày hắn vật lội trong tâm trí để tìm tán ô, tìm được ngày về .... Thì em với đời hắn sẽ là ngày nắng, cái ngày mà ở đó sẽ có cầu vồng....
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Thú thật là tớ dựa vào quyển "Đám trẻ ở đại dương đen" để tìm cảm hứng viết truyện đó 🤫🤫, à còn cả mấy bài nhạc suy nữa =)))))



























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top