Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Kẹo ngọt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời hạn đăng ký buổi biểu diễn văn nghệ là một tuần, sẽ được tổ chức sau kỳ thi đầu tiên của học kỳ, rơi vào tháng 11.

Lạc Liên lên phòng văn nghệ để báo danh, trùng hợp Nghi An cũng lên đăng ký tiết mục, hai người gặp nhau chỉ đơn giản trao nhau ánh nhìn, xem đối phương như hạt bụi mờ nhạt trước mi mắt.

"Chủ đề âm nhạc tự do, nhưng phải tôn trọng người nghe, thuần phong mỹ tục, không truyền tải nội dung tiêu cực hay phản nghịch, em ghi tên vào giấy và tựa bài hát ở cạnh bên là được."

Đội trưởng đội văn nghệ tên Mỹ Liên, nàng vừa nói vừa chỉ vào dãy trống trên giấy cho Lạc Liên, sau đó xoay ngang nói với Nghi An. "Em cũng ghi như bạn nhé."

Lạc Liên viết tên mình xong, buông viết xuống, né người sang để Nghi An đi tới, cô lùi về sau rồi chào tạm biệt Mỹ Liên. "Em điền xong rồi, cảm ơn chị."

Sau khi bước ra khỏi phòng văn nghệ, Lạc Liên dự định đi tìm Vân Yên, cô vừa nghiêng mũi chân thì đột nhiên phía sau lưng bị người khác khều, ngay lập tức giật mình quay sang. "Có việc gì không?"

Đối phương nhận lấy ánh mắt dè chừng của cô liền bất ngờ. "Thầy hiệu trưởng tìm cậu ở phòng thầy."

Lúc này Lạc Liên mới ngỡ ra hôm nay là ngày 'họp phụ huynh', cô nói tiếng cảm ơn rồi thong dong hướng đến văn phòng hiệu trưởng.

Ngọc Hạ đã chờ sẵn ở ghế sofa, đôi chân dài vắt chéo, khi nghe tiếng mở cửa, cô ngoáy đầu lại nhìn Lạc Liên lạnh nhạt bước vào.

"Buổi sáng em đã ăn gì chưa?" Sáng nay Ngọc Hạ vào nhà bếp, thức ăn trên bàn vẫn còn nguyên vẹn, cô đoán đứa em gái này lại bỏ bữa. "Em lại không ăn đúng không?"

Lạc Liên ngồi xuống ghế, đồng phục thường ngày là chiếc áo sơ mi trắng, nữ sinh có thể lựa chọn mặc váy hoặc quần lửng, cô chọn mặc quần để thuận tiện hoạt động.

Vóc dáng của cô so với những đứa trẻ đồng lứa cao hơn, tay chân lại thon thả, nhưng nếu nhìn rõ hơn thì sẽ thấy cô không đủ cân.

"Lúc đến lớp em đã ăn rồi."

Ngọc Hạ lườm cô: "Nói dối, có khi nào em ăn đồ ăn của căn-tin trường?"

"Em ăn với bạn." Lạc Liên có vẻ hơi mất kiên nhẫn, cách vài giây lại trông về phía cửa.

Ngọc Hạ nhớ đến người bạn của Lạc Liên hôm ấy, cô bé có một nét đẹp xinh xảo, tựa như những diễn viên HongKong thời xưa, nhìn qua một lần sẽ cảm thấy rất đặc biệt.

"Bạn em chính là em gái hôm đến nhà mình đúng không?"

"Cậu ấy tên là Vân Yên." Cô chau hai mày lại, mất kiên nhẫn hỏi. "Phải chờ đến khi nào?"

"Học sinh báo thầy hiệu trưởng vẫn đang họp, để chúng ta ngồi chờ." Nói đến đây, Ngọc Hạ lấy điện thoại ra xem đồng hồ, thuận tiện xem tin nhắn của Phùng Â, không ngẩng đầu lên mà hỏi. "Em động tay với Trịnh Liên là vì Vân Yên đúng không?"

"Có vấn đề gì không?" Lạc Liên đứng dậy, đi tới bình nước rót cho bản thân một ly nước ấm.

"Trước đây em và Trịnh Liên chơi thân với nhau như vậy, vì sao bây giờ chạm mặt nhau là xảy ra chuyện? Chưa kể ba của con bé đó là đối tác quan trọng của nhà mình, tuy hai đứa chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, vẫn phải có ý thức lường trước hậu quả chứ."

Lạc Liên đặt cốc nước lên bàn, ngã lưng về sau, nhắm đôi mắt nặng trịch vì cả đêm trằn trọc lại. "Chúng ta đang ở đây rồi, có giải bày cũng vô ích."

"Chị nghĩ em nên tìm cách giải thích thoả đáng cho việc này đi, đến lúc chú về thì em sẽ là người đầu tiên gặp rắc rối."

"Lí do em và chị ngồi ở đây đã đủ giải thích sự việc rồi. Nếu như ông ấy trở về, điều đầu tiên em muốn làm chính là rời khỏi căn nhà đó." Ngay vừa dứt câu, tiếng đẩy cửa ra truyền đến, có mấy người bước vào, Lạc Liên nhìn thấy Vân Yên liền đứng dậy, kéo tay nàng đến chỗ của mình.

Hành động này rơi trọn vẹn vào đáy mắt Ngọc Hạ, trong lòng cô trở nên lạnh lẽo, ngoài mặt vẫn tươi tắn chào hỏi. "Mấy ngày rồi chúng ta không gặp nhau! Em ăn uống ổn thoả chứ Vân Yên?"

Vân Yên vừa từ thư viện bước ra thì có một học sinh đến mời nàng đến phòng hiệu trưởng, nàng biết nhất định là vì ẩu đả giữa nàng và đám bắt nạt kia.

Khi nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc của Lạc Liên, nàng cảm thấy mọi chuyện đều nằm trong phạm vi an toàn, nhưng đối diện với ánh mắt mù mịt của chị gái cô, nàng không tránh khỏi sự buốt giá vây trùm phía sau gáy của mình.

"Em chào chị, Ngọc Hạ." Vân Yên cố ý bỏ qua câu hỏi phía sau của Ngọc Hạ, theo sau Lạc Liên ngồi vào ghế, cô đẩy lý nước sang.

"Cậu khát rồi đúng không? Nứơc vẫn còn ấm đấy."

Vân Yên đưa tay nhận lấy, khoé môi cong lên. "Cảm ơn cậu."

Ngọc Hạ khẽ cười, giọng điệu châm chọc. "Ôi, em được Lạc Liên săn sóc quá nhỉ.. Người lớn trong nhà nhờ nó chuyển đồ sang nó còn không làm đây!"

Trước lời nói ẩn ý của Ngọc Hạ, Vân Yên ngượng ngùng giữ chặt ly nước trên tay, Lạc Liên thay nàng đặt cốc nước xuống, liếc mắt sang nhìn Ngọc Hạ. "Chị đang đại diện phụ huynh đấy, ý tứ chút đi."

Tuy ở trước mặt người lạ, cô vẫn luôn có thái độ chế giễu mọi thứ, sự bỡn cợt đã thấm sâu vào trong máu của Ngọc Hạ.

"Thầy hiệu trưởng, chúng ta vào thẳng vấn đề đi." Ngọc Hạ là người mở đầu.

"Cô Ngọc Hạ, có lẽ cô đã nghe em Lạc Liên kể nguồn cơn của sự ẩu đả, sau ngày đó, em Hoa Huyền đã phải vào viện điều trị lẫn sức khoẻ vật lí lẫn tinh thần đều có vấn đề.."

"Bị tâm thần rồi à?" Lạc Liên nói chen vào, Vân Yên trợn tròn mắt, đè lấy tay cô, ý bảo không nên vô lễ.

Ngọc Hạ nhìn thoáng qua hai người họ, cô chỉnh lại tư thế, ngồi thẳng lưng, trực tiếp nói. "Bọn họ yêu cầu bồi thường? Không thành vấn đề, tôi và Lạc Liên sẽ đến thăm em ấy, đồng thời thanh toán viện phí. Còn vấn đề gì không thầy hiệu trưởng?"

Thầy hiệu trưởng đã gần năm mươi lăm tuổi, một nửa số tóc đã bạc đi, ông có vẻ lúng túng. "Phụ huynh của em Hoa Huyền không cần bồi thường, bọn họ đề nghị một buổi gặp mặt riêng giữa hai phía."

"Đơn giản vậy à? Nhưng nhờ thầy hiệu trưởng nói rằng tôi không có thời gian, vẫn nên dùng tiền giải quyết đi!" Nói xong, Ngọc Hạ xách túi đứng dậy, nhấc chân sang. "Sự việc được giải quyết rồi, tôi có việc phải đi trước nhé." Cô không quên xoay về phía Lạc Liên, mỉm cười nói. "Nếu muốn làm anh hùng, trước tiên phải biết cách giải quyết hậu quả đã. Nhớ phải ăn thêm đấy, Lạc Liên."

Sau khi ra khỏi phòng hiệu trưởng đã gần 12 giờ trưa, Vân Yên phải trở về Chùa, trước khi đi nàng chần chừ đứng trước Lạc Liên, hỏi. "Cậu đang không vui à?"

Lạc Liên nhìn xuống mặt đất, mũi chân nhẹ nhàng ma xát chiếc lá vừa rơi xuống. "Không, có việc gì sao?"

Khi trời tháng mười một mát mẻ dễ chịu, gió đưa thoảng qua mái tóc của hai người, âm thanh lá đưa sào sạt êm ái.

Vân Yên mang từ trong cặp ra vài viên kẹo bò sữa, đưa cho Lạc Liên. "Những lúc tâm trạng không tốt mình đều sẽ ăn kẹo, vị ngọt của kẹo sẽ khiến mình cảm thấy vui vẻ hơn."

Từng chiếc lá thay phiên nhau rơi xuống, vẽ thành những vòng cung tuyệt đẹp, nhẹ nhàng đáp xuống cạnh chân Lạc Liên, cô nhận lấy kẹo, xé vỏ rồi bỏ vào miệng, đôi mắt che giấu ức chế liếc sang hướng khác.

"Thậm chí khi mình cùng người khác gây gỗ, ông ấy cũng không hỏi thăm mình một lời nào."

Vân Yên giữ im lặng, từ trong mắt nàng Lạc Liên nhìn thấy được sự chờ đợi, kiên nhẫn nghe cô giải bày.

Tấm lưng Lạc Liên hơi cong xuống, nét mặt thoáng qua buồn bã. "Ông ấy chưa từng quan tâm đến mình.."

Không khí lắng xuống hồi lâu, ngay lúc Lạc Liên mất tự nhiên bước về phía trước, Vân Yên nắm lấy tay cô, chân thành hỏi. "Hôm nay đến lượt mình nấu ăn, cậu có muốn đến thưởng thức tay nghề của mình không?"

Lạc Liên tròn mắt nhìn biểu cảm vừa nghiêm túc vừa dịu dàng của Vân Yên, quá vài giây, cô không nhịn được mà phì cười. "Cậu bắt chước mình."

Hai người đồng thời bước đi, sóng vai đi dọc theo dãy cây to bên vệ đường đến ngôi Chùa nằm ở cách vách.

Vân Yên cũng cười theo. "Mình bắt chước cậu việc gì?"

Lạc Liên im lặng nhìn nàng, đôi mắt cáu kỉnh vui vẻ.

"Đồ ăn có thể khiến con người trở nên hạnh phúc, đó là lí do cậu luôn đưa mình đến nhà ăn, có đúng không?" Vân Yên đi ở phía trước, xoay mặt về phía Lạc Liên, đôi mắt chờ mong.

"Cậu nghĩ nhiều rồi, những lúc đó chỉ là do mình đói quá thôi." Lạc Liên mím môi che giấu niềm hân hoan, có lẽ cô đã chờ đúng người bạn mà cô hằng mong ước rồi.

"Cậu đừng dối lòng, mình biết cậu là một người rất tốt bụng." Khi nói câu này, nàng hơi đẩy đầu về phía trước, tình nghịch trêu chọc cô.

Lạc Liên dùng ngón trỏ ấn vào trán nàng. "Cậu cảm thấy mình đối tốt vời cậu là do cậu làm việc thiện nguyện nhiều đấy."

Vân Yên nghe thế liền cười rộ lên, má lúm đồng tiền ở bên má phải lộ ra. "Cậu tự luyến quá đi."

Lạc Liên nhún vai, nét mặt thoả mãn. "Đó là sự thật."

Dọc đường đi Vân Yên không ngừng cười, Lạc Liên ở bên cạnh nhìn nàng với đôi mắt khó hiểu.

Cô tự hỏi bản thân, là Vân Yên dễ bị chọc cười, hay là cô cũng có khả năng khiến người khác vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top