Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cậu có mang dây chun không?

Ngọc Tường phe phẩy chiếc quạt giấy giá năm nghìn mua ở căn-tin, quay sang hỏi chuyện Hạ Vi. Trời nóng quá cô muốn buộc tóc lên, nhưng không may lúc đi học quên mang theo dây buộc tóc.

Hạ Vi ngừng bút, lắc đầu:

- Mình không có.

Như sực nhớ ra gì đó cô vội buông bút xuống, lục lọi trong cặp, chừng khoảng năm giây thì ngừng tìm, lấy ra một cái kẹp càng cua màu đen có ba chấu.

- Cậu xài cái này được không?

- Xài được, cảm ơn cậu.

Ngọc Tường đón lấy vật nọ, cuộn tóc lại vài vòng theo hình chữ C rồi dùng kẹp kẹp lại, cô thở hắt ra một hơi, nét mặt khoan khoái.

- Đỡ nóng hẳn ra.

Mấy chiếc quạt trần đã chạy hết công suất nhưng vẫn không đủ làm dịu đi cái nóng như đổ lửa trong căn phòng này. Vì thế ngoài âm thanh sột soạt của đầu bút lên mặt giấy thì còn âm thanh lạch phạch của quạt giấy cầm tay.

Tiết Văn luôn là tiết học dễ khiến các cô cậu học trò buồn ngủ vậy mà hôm nay vì quá nóng mà chẳng ai gục mặt xuống bàn ngủ cả. Ngay đến thì thầm nói chuyện riêng họ cũng thấy lười.

Nếu bây giờ trời đổ một cơn mưa thật lớn thì tốt biết mấy!

Hạ Vi nhìn Ngọc Tường đã xắn tay áo sơ mi lên tới khuỷu tay, mở chai nước khoáng uống một ngụm lớn, cô nhỏ giọng hỏi một câu.

- Cậu nóng lắm hả?

- Ừ, nóng muốn xỉu luôn.

Ngọc Tường đóng nắp chai nước, nhét lại vào hộc bàn. Tiếp tục một tay viết bài một tay phe phẩy cái quạt. Hai bên thái dương và cái trán trơn mịn sớm đã rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng.

Hạ Vi cắn cắn môi, lấy một tờ khăn giấy đưa cho Ngọc Tường.

- Cậu lau mồ hôi đi.

- Cảm ơn cậu.

Ngọc Tường nhận lấy khăn giấy, chất giấy thật mềm mại, thoang thoảng hương thơm thanh mát. Dùng nó lau sạch đi mồ hôi rồi tự nhiên cũng thấy dễ chịu hơn hẳn. Cô hơi nghiêng đầu nhìn Hạ Vi đang chăm chú nhìn lên bảng đen, viên phấn của cô giáo viết đến đâu thì ngòi bút trong tay của cô ấy cũng viết sát nút tới đó. Thật đúng là một cô học sinh chăm chỉ và ngoan!

...

- Cậu không ra ngoài đi chơi à?

Hai tiết Văn kết thúc, thời gian ra chơi mười lăm phút bắt đầu, lớp học đã nhanh chóng thưa thớt chẳng còn mấy người.

- Mình không.

Hạ Vi thu dọn sách vở môn Văn cho lại vào cặp, lôi sách vở môn Toán ra. Cô mím mím môi, len lén nhìn Ngọc Tường. Đêm qua cô ấy có hứa sáng nay sẽ chỉ cô làm bài toán đó, nhưng hình như cô ấy quên rồi, cô lại ngại không dám mở lời nhắc nhở.

Ngọc Tường nhìn sách Toán trên bàn của Hạ Vi, nhớ ra chuyện tối qua, cô cười xòa, bàn tay mảnh khảnh vỗ nhẹ lên trán, thầm trách bản thân mình đãng trí.

- Xém nữa quên mất tiêu, nào, mình giảng cho cậu.

- Cảm ơn cậu.

Có cơn gió thổi qua làm chiếc màn cửa màu xanh nhạt bên cửa sổ khẽ đung đưa, tia nắng nhàn nhạt khẽ len vào in lên mặt tường một vệt nắng. Lẫn trong tiếng "ù ù" của quạt trần đang xoay tít là thanh âm giảng bài của Ngọc Tường.

- Mình giảng vậy có dễ hiểu không? - Cô chống tay lên má, nụ cười mỉm nhẹ nhàng treo trên môi.

- Ừm... mình nghe hiểu được một chút. Vậy là được rồi, dù sao bài này cũng quá khả năng của mình. Cảm ơn cậu nhiều nha.

Hạ Vi thích thử sức mình nhưng cũng biết điểm dừng, dù điểm cộng có hấp dẫn đến như thế nào đi chăng nữa.

- Cậu giỏi Toán thật đấy!

Trong lớp cũng có rất nhiều bạn giỏi toán, như lớp phó Mai Gia Tuệ chẳng hạn, nhưng Ngọc Tường là người duy nhất cô tiếp xúc gần như vậy, mấy người còn lại tuy đã học cùng nhau từ hồi lớp mười tới nay cũng chưa nói được với nhau mấy lời.

- Mấy môn tự nhiên mình học khá ổn, còn xã hội thì hơi kém.

Ngọc Tường xoa xoa cổ, xấu hổ cười một cái. Không đến mức là học lệch nhưng để cả hai đều xuất sắc thì cô không tài nào làm được.

Hạ Vi hơi cúi đầu, trong lòng rầu rĩ, mọi người đa số đều có thể học tốt tự nhiên hoặc xã hội, còn cô dù đã rất chăm chỉ nhưng cả hai đều chỉ vừa đạt, không có cái nào nổi bật hơn, năm sau lên lớp mười hai phải thi tốt nghiệp bằng một trong hai, cô vẫn chưa biết mình phải chọn cái nào.

Tương lai của cô sao mà mờ mịt quá!

- Nghĩ gì mà đơ người ra luôn vậy?

Ngọc Tường huơ huơ tay trước mắt Hạ Vi, nhận được sự chú ý của cô ấy rồi thì cô mới hạ tay xuống.

- Không có gì đâu. - Hạ Vi lắc đầu, lại tiếp tục nhìn vào quyển bài tập Toán của mình.

- Ò...

Ngọc Tường lại chống cằm, mấy ngón tay mảnh mai trắng nõn vỗ nhè nhẹ lên má, cô lơ đãng nhìn ra bên ngoài qua khung cửa sổ. Ngoài kia nắng gắt, chỉ mới nhìn một xíu thôi mà hai mắt cô đã phải nheo lại vì bị chói.

Ngay lúc này đây tiếng trống báo hiệu đã hết giờ ra chơi, tiết học mới bắt đầu vang lên. Ngoài hành lang ngay lập tức trở nên ồn ào bởi tiếng bước chân vội vã, tiếng hò reo giục giã, tiếng nói cười, tiếng gọi nhau í ới. Nhưng rồi rất nhanh, đâu đó chỉ cần một hai phút khi toàn thể học sinh đã yên vị trong lớp rồi thì hành lang trở nên im bặt, chẳng còn chút tàn dư nào của sự huyên náo vừa rồi.

...

Uyên Linh từ bên ngoài tiến vào phòng, tay trái cầm một hộp xốp nhỏ, tay phải xách một túi nilon chứa đầy bánh kẹo. Cô giơ túi bánh lên cao, cười khúc khích.

- Các em yêu của mình lại làm miếng bánh đi nào.

- Ba cậu mua nhiều thế? - Ánh Ly tụt từ giường của cô xuống. Bước chân thoăn thoắt chạy đến bên Uyên Linh.

- Ba mình mua cho mọi người ăn cùng mà.

Quy định của trường không cho phép phụ huynh thăm con được vào khu ký túc xá. Chiều nay ba Uyên Linh vào thăm nên nãy giờ cô vắng mặt khỏi phòng là do đi gặp ba mình. Ông ấy mua bánh còn cho thêm tiền khiến mặt cô trông vô cùng hí hửng.

Thu Tuyết lấy một cái bàn gấp nhỏ đặt chính giữa để Uyên Linh bày túi bánh lên, túi nilon đã mở rộng, bên trong đầy ắp bánh kẹo.

Ánh Ly cười tít mắt, nhón lấy một túi bim bim.

- Cảm ơn Linh đại tiểu thư.

- Linh tiểu thư mãi đỉnh! Mị xin phép hốc đây.

Thu Tuyết cũng không ngại gì mà bắt đầu ăn bánh. Các cô một tháng với về nhà một lần nên thỉnh thoảng cũng có phụ huynh vào thăm, trong phòng của các cô ba của cô bạn trưởng phòng này là siêng thăm con gái mình nhất, mỗi lần như thế các cô đều được ăn ké đồ ăn.

Nói thế không phải bọn cô chỉ biết ăn của người ta không thôi nhé, bọn cô cũng hay mời Linh ăn vặt này nọ, chia quà bánh phụ huynh của họ đem vào cho cô nàng. Ai trong họ cũng hiểu bạn bè với nhau liên quan đến những thứ tế nhị như tiền bạc, đồ ăn thức uống thì tuyệt đối phải sòng phẳng, như thế mới là bạn tốt, mới có thể chơi bền với nhau được.

Uyên Linh đẩy vai Ngọc Tường vừa từ nhà sau đi lên vào chỗ xong lại quay sang kéo Hạ Vi từ giường xuống. Cô biết tính hay ngượng, dễ thẹn thùng lại rụt rè của Hạ Vi nên chủ động lấy bánh xốp vị dâu mà cô ấy thích, xé vỏ rồi nhét nó vào tay cô bạn nhỏ của mình.

- Cứ ăn thoải mái, bạn bè cả đừng có ngại.

Mỗi khi cùng nhau ăn vặt khó tránh khỏi tám chuyện, các cô bắt đầu nói đủ thứ trên trời dưới đất, từ cái xa xôi đến cái gần gũi, từ việc to lớn đến việc bé như hạt mè. Ví như có phim gì mới ra, diễn viên nào số nhọ dính phốt, hay trên mạng đang có vụ bê bối nào, đang "trend" (xu hướng) điều gì.

Nói là "các cô" chứ thật chất chỉ có Uyên Linh, Ánh Ly và Thu Tuyết là thay nhau nói, còn Hạ Vi và Ngọc Tường lẳng lặng vừa nghe vừa ăn bánh. Hai cô không nói chen vào, chỉ thỉnh thoảng sẽ tủm tỉm cười, gật đầu tỏ ý mình vẫn đang tham gia vào cuộc trò chuyện này.

- À, công viên trò chơi ở trung tâm thành phố mình vừa khai trương tuần trước tên Đào Nguyên ý, không biết có vui không nữa, ba mình bảo khi nào mình về sẽ dẫn mình đến đó chơi.

Uyên Linh mở hộp xốp ra, bên trong là một cái bánh bao trắng phau vẫn còn nóng hôi hổi khiến lòng trong của nắp hộp đọng lại một lớp hơi nước. Cô cầm bánh lên, tháo bỏ phần giấy lót, bắt đầu thưởng thức nó.

- Lên mạng tra thử xem.

Ánh Ly vừa nói vừa nhích lại gần Uyên Linh, cô nàng cười hề hề, trông rõ gian.

Như đọc được ý nghĩ của đối phương qua ánh mắt thèm thuồng như một ông vua háo sắc nhìn thấy người đẹp, Uyên Linh tình nguyện "dâng mỹ nhân" đến bên miệng cô ấy.

- Ăn đi cô nương, cấm không được ăn trứng cút của mình.

Cô nàng vội cắn một cái, cười tít mắt.

- Nếu là khu vui chơi Đào Nguyên đó thì không cần lên mạng đâu, hôm khai trương mình có đi, để mình lấy ảnh chụp cho cậu xem.

Ngọc Tường đứng dậy, phủi hai bàn tay vào nhau cho rơi hết vụn bánh, đi lại giường mình lấy điện thoại cho mọi người cùng xem ảnh.

Cô quay trở lại ngồi lại vị trí cũ của mình, các cô bạn vội tụm lại bao quanh lấy cô như lớp vỏ bánh bao bọc lấy nhân, ghé đầu vào xem điện thoại của cô.

Ảnh Ngọc Tường chụp cũng không phải là ảnh nghệ thuật gì, được cái là rất sắc nét. Đa số đều là ảnh phong cảnh, có rất ít bóng người lọt vào khung hình, nếu có cũng là bóng lưng hoặc không thấy rõ mặt. Số ảnh chuyển từ lúc có nền trời xanh cho đến khi sao đêm lấp lánh. Khi màn đêm buông xuống, những chùm đèn đủ màu được trang trí trên quầy hàng, khu trò chơi, biển hiệu... được thắp sáng lên, trông vô cùng lung linh và nổi bật. Cũng có một số ảnh có mặt của Ngọc Tường, có ảnh tự chụp cận mặt, có ảnh chụp cả dáng người, cô nàng ở trong ảnh cũng xinh đẹp y hệt như ngoài đời.

- Theo cá nhân mình thấy cũng tạm. Trò tàu lượn và đĩa bay siêu kích thích. Mấy quầy bán đồ ăn vặt cũng ngon lắm. Mình chén một hơi hết cả hai hộp bò nướng cay.

Ngọc Tường bắt chợt nhớ lại mũi hương thơm của thịt nướng cay, có chút nhung nhớ mùi vị đó, cô xoa xoa mũi, bật cười một cách thích thú.

Ngón tay cô lướt một hồi đến mấy tấm chụp trước vòng quay ngựa gỗ, lúc này cô không còn chụp một mình nữa mà đứng cạnh một người phụ nữ, bà ăn mặc thời trang, lộ ra khí chất nhu mì, dịu dàng. Bà ôm lấy cánh tay người đàn ông trạc bốn mươi có gương mặt phúc hậu, vóc dáng to cao, vạm vỡ. Cả ba đều hướng về ống kính mà nở nụ cười tươi rói.

Lại lướt qua thêm một tấm nữa, vẫn là trước vòng quay ngựa gỗ, chỉ khác là lần này người đứng cạnh cô là một chàng trai trẻ, dáng người anh cao gầy ẩn trong chiếc áo phông màu trắng, quần ống rộng màu vỏ đậu. Anh chàng có khuôn mặt góc cạnh điển trai, sở hữu một đôi mắt tam bạch hút hồn và một khuôn miệng cười hình hộp nhìn rất đặc biệt. Dưới ánh đèn màu cam vàng của bóng đèn gắn trên vòng quay sau lưng mái tóc màu nâu hạt dẻ của anh trông rất nhu hòa. Anh choàng tay ôm lấy vai Ngọc Tường.

- Cha mẹ và anh trai cậu hả? Cậu giống bố hơn mẹ đấy.

Ánh Ly xem ảnh chăm chú nhưng cũng không quên mò tay vào túi bánh.

- Không phải đâu, họ là anh hai và chị dâu của mình. Còn cậu này... - Ngọc Tường ngừng nói, đưa tay chỉ vào khuôn mặt người nam trong ảnh - con của anh chị mình, cháu của mình đó, lớn hơn mình hai tuổi.

Ánh Ly "òa" lên một cái:

- Thế ra cậu là cô nhỏ đấy à.

Cây nấm lùn Uyên Linh không khỏi xuýt xoa ngưỡng mộ trước gen đỉnh của nhà người ta.

- Gen nhà cậu tốt thế, trông ai cũng cao ráo cả.

- Tính ra anh em cậu cũng chênh lệch nhiều tuổi nhở?

Thu Tuyết nói xong liền cắn một miếng bánh bim bim khoai tây. Anh trai trông như ba, cháu trai trông như anh thế thì hẳn bố mẹ cô ấy cũng lớn tuổi lắm rồi mới sinh ra cô nàng.

Cô cười cười, gật đầu, nhỏ nhẹ đáp lời:

- Ừ.

Uyên Linh - cô nàng đam mê mấy dòng tiểu thuyết tình yêu sến súa, ngắm nghía cháu trai của Ngọc Tường một lúc lâu, cô âm thầm đưa ra nhận định vẻ ngoài của anh thực sự rất phù hợp với hình tượng của những nam chính trong tiểu thuyết.

Nhưng mà những anh chàng đẹp trai như thế khi yêu đương thì nửa kia của họ chắc không tránh khỏi lo lắng đâu nhỉ? Không sợ bạn trai mình nhòm ngó người ta thì cũng lo người ta vồ vập lấy bạn trai mình. Tốt nhất những cô gái bình thường như cô, không có khả năng để "lãng tử quay đầu vì em" vẫn nên là người qua đường ngắm hoa xinh, trăng sáng, không nên ôm mộng hái hoa bắt bướm. Nếu cứ giả ngu lao vào chỉ tổ chuốc đau khổ vào người mà thôi.

- Cháu trai của cậu đẹp trai quá chừng. Cái gen thần thánh gì vậy trời, nhà toàn là trai xinh gái đẹp.

- Nhìn mắt cậu sáng rực luôn kìa. Sao? Muốn làm cháu dâu mình à? Nếu thế mau gọi mình là cô đi.

Ngọc Tường phá lên cười, bắt đầu giở giọng trêu ghẹo, vừa nói cô vừa huých nhẹ vai Uyên Linh, trông bộ dạng vô cùng khoái chí. Cô nàng Uyên Linh bị trêu cũng không khó chịu, ngược lại còn hùa theo cô, luôn miệng gọi "cô ơi", "cô của cháu ơi" mà không ngượng miếng tí nào. Giọng nũng nịu làm người nghe muốn sởn gai ốc, nổi da gà.

Nhìn cái cách kẻ tung người hứng để diễn tròn vai trong "vở kịch tình thân" này của hai "nữ diễn viên trẻ có tuổi nhưng không có tên" đó làm các cô không khỏi bật cười ha hả, ngay cả Hạ Vi nãy giờ không nói gì cũng che miệng cười khúc khích.

Cảm ơn mọi người đã đọc, bình chọn.

P/s: về chiều cao của hội bạn phòng 304 như sau.

Đặng Vũ Ngọc Tường hiện tại cao 170cm (sau khi tốt nghiệp 12 cao 175cm).

Nguyễn Ngọc Uyên Linh hiện tại cao 150cm (sau khi tốt nghiệp 12 cao 155cm).

Tô Ánh Ly hiện tại cao 160cm (sau khi tốt nghiệp 12 cao 165cm).

Đỗ Nhật Hạ Vi hiện tại cao 145cm (sau khi tốt nghiệp cao 150cm).

Nguyễn Thu Tuyết hiện tại cao 165cm (sau khi tốt nghiệp cao 168cm).

[Ngọc Tường là bạn nữ cao nhất trong lớp, còn Hạ Vi là bạn nữ có chiều cao khiêm tốn nhất lớp (。>﹏<。)]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top