Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

Kim Tại Hưởng ngạc nhiên nhìn. Mộc Y, Kha Tử quỳ dưới sàn, các cung nữ khác cũng thế...

Ối, Mẫn Doãn Kỳ, sao lại đến giờ này...

- Kim Tại Hưởng bái kiến Hoàng thượng!

- Miễn lễ, đệ đứng dậy đi - Mẫn Doãn Kỳ nhìn tiểu tử trước mặt, giọng có chút vui vẻ.

Kim Tại Hưởng đứng dậy, ngước mắt nhìn Mẫn Doãn Kỳ, trong bụng thầm nghĩ, thảo nào gọi mà chẳng có ai trả lời, ái chà, Mẫn Doãn Kỳ hôm nay lâm hạnh Thục quý phi, sao lại ghé Thủy Nghi viện nhỉ?

Còn Mẫn Doãn Kỳ mắt ngắm Tại Hưởng. Cả người cậu một thân lục y đơn giản, tóc xõa dài, còn vương chút hơi nước mát lạnh. Gương mặt còn đọng mấy giọt nước, nhìn cậu trong vắt, tựa sương tựa mây. Đôi mắt còn chưa hết ngạc nhiên, nhìn đăm đăm vào hắn...

- Hoàng thượng, người đến đây...

Kim Tại Hưởng không nén nổi tò mò hỏi hắn.

- Đến thăm đệ một chút, không được sao? - Mẫn Doãn Kỳ cười cười nói.

- Được, được chứ. Đệ làm sao dám ngăn... - Kim Tại Hưởng lúng túng, giọng có chút loạn lên nói.

- Ngăn? Ngăn trẫm làm gì chứ? - Mẫn Doãn Kỳ trêu chọc nói. Thành công làm tiểu tử kia đỏ ửng mặt. Hừ, Mẫn Doãn Kỳ, anh ăn nói bóng gió cũng hay đấy

- Ngăn Hoàng thượng...đến thăm đệ, được chưa? - Kim Tại Hưởng rối trí đáp trả.

Mẫn Doãn Kỳ mỉm cười, kéo Tại Hưởng vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc của cậu.

- Tiểu Tại, đệ có biết đệ khiến trẫm vui vẻ lắm không?

Ôi trời, Mẫn Doãn Kỳ, anh đang nói về cái gì đấy? Tại Hưởng ta làm anh vui vẻ, là vui vẻ bình thường hay vui vẻ trên giường thế? Ối ta nghĩ cái gì thế! Thật là biến thái! - Kim Tại Hưởng đầu suy nghĩ lung tung rồi tự trách.

- Tại Hưởng là người của Hoàng thượng, phải làm Hoàng thượng vui vẻ chứ, nếu không Hoàng thượng sẽ không thích Tại Hưởng nữa!

- Ha ha, đúng là bảo bối ngốc

Mẫn Doãn Kỳ ôm cậu vào lòng. Tiểu tử này đúng là khiến hắn không dứt ra được mà!

Ngồi tâm tình cùng Tại Hưởng một lúc, Mẫn Doãn Kỳ rời Thủy Nghi viện, đến tẩm cung của Thục quý phi.

****

Sáng hôm sau...

Kim Tại Hưởng mặc xiêm y vàng nhạt, đầu cài trâm hoa đào, thong thả đi đến Nguyệt Tâm cung.

- Kim tiệp dư, gặp nhau chi bằng cùng đi luôn đi

Tôn tiệp dư nhìn Kim Tại Hưởng mà trong lòng không hề tốt đẹp. Nghĩ xem, nam nhân này chỉ vừa là một lương nghi nhỏ bé, giờ lại thành tiệp dư ngang hàng với Tôn Thủy Hiên. Thử hỏi cậu có ưa thích nổi không?

- Đa tạ Tôn tiệp dư, mời Tôn tiệp dư đi trước

Tôn Thủy Hiên bước lên trước, Kim Tại Hưởng đi cạnh. Bỗng Tôn tiệp dư bên cạnh lên tiếng:

- Kim tiệp dư, dạo này đệ có nghe chuyện của Lạc quý nhân không?

- Chuyện của Lạc quý nhân đệ cũng nghe sơ qua, nhưng thiết nghĩ, đó là việc của nàng ta và An phi nương nương, Tại Hưởng không dám xen vào - Kim Tại Hưởng giọng vô cảm nói.

Tôn Thủy Hiên trợn mắt nhìn Tại Hưởng. Cái gì, ý của ngươi là nói ta lo chuyện thiên hạ sao? Ngươi muốn tỏ vẻ không quan tâm việc người ta sao? Kim Tại Hưởng, ngươi đóng kịch giỏi lắm! Ta quả là xem nhẹ ngươi rồi, cách ăn nói đúng là hơn người, Tôn tiệp dư thầm nghĩ. Nhưng ngoài mặt vẫn hiền hòa đáp

- Đệ nói không sai. Đúng là, đừng nên xen vào chuyện người khác!

- Đệ nghĩ sao nói thế, hổ thẹn với lời khen của Tôn tiệp dư quá - Kim Tại Hưởng cúi đầu xuống nói.

Tôn Thủy Hiên nhìn cậu, thầm nghĩ, từ cử chỉ đến lời nói của Kim Tại Hưởng đều chừng mực, có quy củ, không có bất cứ lỗi gì để bắt bẻ. Đúng là nam sủng, ắt hẳn tâm tư chớ hề hiền hậu. Phải dọn dẹp cậu ta trước!

*****

- Ồ, Tôn tiệp dư, Kim tiệp dư, hai đệ đến rồi sau, ngồi đi - Tinh hoàng hậu trên cao, nhìn hai nam nhân bước vào chính điện. Giọng ôn hòa nói.

- Bái kiến hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an!

Thỉnh an đàng hoàng, Kim Tại Hưởng ngồi vào chỗ của mình. Thảnh thơi cầm tách trà của Nguyệt Tâm cung đưa lên miệng, phong thái ung dung không có chút gì là bất ổn...

Lát sau, mấy vị chủ tử khác cũng tới. Diệu tần, Lâm tần, Mai phi, Từ chiêu dung...cũng đến tiếp sau cậu..

Mọi chuyện diễn ra rất bình thường, cho đến khi...

*Xoảng*

Diện tần ngã người lên bàn, xô đổ tách trà, rớt xuống nền vỡ tan. Nô tỳ bên cạnh hoảng hốt chạy lại, lay lay chủ tử lên.

- Chủ tử, người không sao chứ?

Nô tỳ lay một hồi, lật người Diệu Tố Tố lên. Sắc thái trắng bệt, cả người lạnh ngắt, hai tay ôm chặt bụng, thều thào mấy tiếng..

- Đau...ta...đau..bụng...a.. - Rồi ngất trong tay tỳ nữ.

- Người đâu. Gọi thái y, nhanh lên! Mau, mau đua Diệu tần về Ngân Đặng các. Mau lên!

Hoàng hậu nương nương lấy lại bình tĩnh, lớn tiếng hạ lệnh.

Các phi tử nhốn nháo, kẻ thì hoang mang không biết chuyên gì đang xảy ra, kẻ thì mắt lóe lên tia vui mừng khi thấy phi tử khác gặp họa, kẻ thì lo lắng không biết có liên quan gì đến mình không. Và ở một chỗ lẫn trong các phi tử, có một người lặng im nhìn, khóe miệng khẽ nhếch lên, mang vẻ hiểm sâu đáng sợ...

*****

- Kim thái y, Diệu tần có sao không?

Hoàng hậu nương nương lo lắng, vừa thấy thái y bước ra liền hỏi thăm Diệu tần. Dù gì Diệu tần cũng ngất ở Nguyệt Tâm cung của nàng, chuyện này chỉ e có không ít bất lợi cho nàng

- Bẩm hoàng hậu, Diệu tần phỏng có thể bị trúng độc của cây Ô Đầu. Thần thấy Diện tần sắc mặt yếu ớt, co giật nhẹ mấy cơn, bụng đau liên hồi, hơi thở mỏng manh. Độc phát tán chưa mạnh, có thể vừa trúng độc chưa tới nửa canh giờ. May mắn kịp thời, nếu không có thể nguy hiểm đến ngọc thể.

- Thế bao giờ muội ấy mới tỉnh lại? - Thục quý phi hỏi. Nhìn biểu cảm không có chút quan tâm.

- Bẩm quý phi nương nương, thần đoán, ước chừng hai canh giờ nữa Diệu tần chủ tử mới có thể tỉnh lại - Kim thái y cung kính đáp. Rồi nói:

- Hạ quan cáo lui trước

Kim thái y lui ra ngoài. Vừa đến Thái y viện, đã bị gọi đến chẩn mạch cho phi tử. Số phận Kim Thạc Trấn ta đúng là khó khăn mà - Kim thái y thầm oán..

Hoàng hậu và vài vị chủ tử khẽ thở phào. Chỉ là đợi hai canh giờ thôi mà, đợi cho Diệu tần này tỉnh lại, còn hơn bỏ đi để bị nghi ngờ. Các phi tử đều tự hiểu, nên không ai bỏ đi về.

Kim Tại Hưởng cũng an phận ngồi đợi. Trong lòng không khỏi khen thầm cho lòng can đảm của hung thủ. Hạ độc tại chính điện Nguyệt Tâm cung, tẩm cung của Hoàng hậu, lại còn trước mặt bao nhiêu phi tử nữa chứ!

Về việc Diệu Tố Tố là người bị hại, Kim Tại Hưởng cũng lường được. Từ hôm công bố tên của phi tử tham gia dạ yến, vị Diệu tần này đã bị ghen ghét không ít, gặp họa là điều sớm muộn. Chỉ tội rằng lại bị hạ độc, trong khi lại không biết ai đứng đằng sau. Hậu cung càng ngày càng đáng sợ rồi. Con đường giữ ân sủng của Kim Tại Hưởng càng trắc trở hơn rồi!

- Hoàng thượng giá lâm

Tiếng của vị thái giám lanh lảnh vọng đến. Các phi tử đồng loạt quỳ xuống hành lễ.

- Tham kiến hoàng thượng

- Đứng dậy cả đi - Mẫn Doãn Kỳ nhàn nhạt ra lệnh. Bước đến ghế cao, lạnh lùng ngồi xuống. Hắn quay sang hoàng hậu:

- Hoàng hậu, Diệu tần làm sao?

- Bẩm hoàng thượng, muội ấy bị trúng độc, đoán hai canh giờ nữa sẽ tỉnh.

- Tại sao lại trúng độc? - Giọng của Mẫn Doãn Kỳ càng lạnh hơn nữa.

- Bẩm Hoàng thượng, Diệu tần muội muội đến thỉnh an thần thiếp, thốt nhiên gục xuống, thiếp vội mời thái y chẩn mạch. Nguyên nhân trúng độc là do độc ô đầu, còn...người hạ độc thì...chưa tra rõ - Tinh hoàng hậu lo sợ đáp lời.

- Trúng độc? Ở Nguyệt Tâm cung của nàng sao? - Mẫn Doãn Kỳ quét mắt hỏi lại. Dù gì Diệu Tố Tố cũng là sủng phi của hắn, nữ nhân này đôi lúc lại hợp ý Mẫn Doãn Kỳ, hôm nay bị hạ độc, lại ở tẩm cung của Hoàng hậu, làm sao không lạ lùng cơ chứ?

- Hoàng thượng, đúng là thế, nhưng thật sự không hề liên quan đến thần thiếp. Xin Hoàng thượng minh giám, thần thiếp trong sạch

Hoàng hậu hoảng sợ quỳ xuống. Hoàng thượng có ý nghi ngờ nàng là chuyện cực kỳ khiến nàng khó chịu. Nay lại vì một tiểu thiếp mà ngờ vực nàng hạ độc. Mất lòng tin của Hoàng thượng là rất nguy hiểm. Khốn kiếp, rốt cuộc là tiện nhân nào khiến Tinh hoàng hậu nàng bị vạ lây. Nàng mà tra ra được là kẻ nào thì đừng trách sao Tinh hoàng hậu Tinh Diệu Chi lại vô tình!

Các phi tử thấy chính cung hoàng hậu quỳ xuống, tất cả cũng quỳ xuống theo. Mẫn Doãn Kỳ đưa mắt nhìn, giọng không có chút cảm xúc nói

- Được, đứng dậy hết đi. Liên quan hay không liên quan đến ai, Hoàng hậu nàng tra rõ đi, trẫm cần đáp án từ hoàng hậu.

- Thần thiếp phụng mệnh - Hoàng hậu cúi đầu.

- Trẫm có việc. Đi trước. Lâm công công, hồi Phúc Quân cung.

Mẫn Doãn Kỳ đứng dậy, dứt khoát rời Ngân Đặng các, về Phúc Quân cung. Một khắc cũng không vào thăm Diệu Tố Tố, sủng phi cái gì chứ! Lòng dạ đế vương đổi dời bao khắc, lường trước đâu có dễ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top