Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17


Tinh hoàng hậu nhìn các phi tử, một lúc sau khi Hoàng thượng rời đi mới lên tiếng

- Bổn cung thật chả dám tin, hậu cung lại có hạ nhân to gan như thế, dám hạ độc ngay tại tẩm cung của Hoàng hậu như ta. Hôm nay, Hoàng thượng đã hạ mệnh điều tra, ắt hẳn chuyện này sớm muộn sẽ lộ rõ. Đến lúc đấy, đừng trách tại sao bổn cung tàn độc...

Tinh Diệu Chi trầm giọng nói. Mấy phi tần đều bị dọa một phen. Tất cả đều im thin thít, không hó hé một lời.

Hồi sau, bên trong mới vọng ra tiếng khóc...

- Chủ tử..hức.. Chủ tử..

Các phi tần đều ngước nhìn bên trong, theo sau hoàng hậu vào phòng ngủ của Diệu Tố Tố.

Diệu Tố Tố nằm trên giường, tóc rối bù, sắc mặt nhợt nhạt, đôi mắt đã mở, đờ đẫn mệt mỏi, cung nữ bên cạnh quỳ dưới giường, liên tục nấc lên...

Nhác thấy hoàng hậu, Diệu Tố Tố thều thào nói với cung nữ..

- Canh Nhi, lấy ghế cho Hoàng hậu...và các..chủ tử...

- Dạ..chủ tử....

Canh Nhi rời đi, Diệu tần ngước nhìn các phi tử của hậu cung, yếu ớt nói...

- Tố Tố thân thể yếu kém, không hành lễ trọn, vạn mong Hoàng hậu và các chủ tử khác lượng tội...

- Không. Muội  bị thương, không cần lễ tiết. Cứ nằm đó - Hoàng hậu hiền từ đỡ lời.

- Tạ ơn hoàng hậu

- Hôm nay bị hạ độc, là chuyện khó lường trước. Muội đừng lo, Hoàng thượng đã hạ lệnh điều tra, sẽ cho muội một chân tướng...

- Hoàng thượng...người đã đến sao?

Nghe hai chữ "Hoàng thượng", đôi mắt đờ đẫn của Diệu Tố Tố thoắt hiện lên niềm hạnh phúc...

- Ừm..phải...muội có muốn dùng gì không?

- Đa tạ hoàng hậu đã quan tâm. Tố Tố đỡ phần nào. Xin nhớ tấm lòng của Hoàng hậu

- Vậy muội nghỉ ngơi đi. Nếu mệt quá thì không cần thỉnh an bổn cung mấy ngày tới nữa.

- Tạ ơn đức của Hoàng hậu nương nương!

- Ta hồi cung trước. Muội hảo hảo giữ sức khỏe..

Hoàng hậu nói rồi đứng dậy quay gót, rời Ngân Đặng các. Dần dần các phi tử khác cũng nối gót trở về tẩm cung riêng. Ngân Đặng các thoắt cái yên ắng, như chưa từng có ai đến..

***

- Tối nay Hoàng thượng sẽ không nghỉ ở hậu cung phải không?

- Bẩm chủ tử, đúng vậy. Nô tài thấy thái giám đem khay đựng thẻ bài vào, lúc đem ra thì chưa có vị chủ tử nào được lật...
- Thế cũng tốt. Bây giờ mà Hoàng thượng lâm hạnh thì đúng là không phù hợp. Kha Tử, lui ra đi.

Kim Tại Hưởng điềm tĩnh nói. Việc Diệu tần bị hạ độc sáng nay, gây ra không ít chấn loạn trong cung. Một phi tử bị hạ độc là chuyện không lớn, dù gì cô ta cũng chưa mất mạng mà!

Nhưng vấn đề ở đây là Diệu tần này là phi tử được lâm hạnh nhiều lần. Hoàng thượng cũng hạ lệnh tra rõ. Xem chừng người hạ độc cũng lớn mật, ắt hẳn phải kín đáo lắm mới không bị phát hiện!

Diệu Tố Tố, nữ nhân này dung mạo xinh đẹp, tựa đóa tử vi lúc chiều tà, diễm lệ e ấp. Nhan sắc này hậu cung không thiếu, nhưng không hiểu tại sao Diệu Tố Tố lại lấy được chú ý của Mẫn Doãn Kỳ, thế nên vỏn vẹn hai năm, đã ngồi trên vị trí "tần".

Với nhan sắc như thế, mà lại thăng chức không hề nhỏ, tâm cơ của Diệu tần không phải hạng kém cỏi. Bởi thế, trong hậu cung, gây ra không ít chướng mắt với nhiều chủ tử. Việc các cung nhân đấu đá tranh sủng hay báo thù thì là chuyện thường tình!

Nói đến chướng mắt, thì từ trước đến nay, người đấu đá ra mặt với Diệu Tố Tố thì chỉ có một người, Lâm tần - Lâm Xạ Ánh... Việc Diệu tần bị hạ độc, người ngoài nhìn vào ...tất nhớ đến Lâm tần...

- Chủ tử, người nghĩ gì thế ạ?

Tiếng của Mộc Y kéo Kim Tại Hưởng về thực tại. Cậu ngước nhìn, mỉm cười nói.

- Chỉ là...về Diệu tần sáng nay thôi.

- Diệu tần sao ạ? À, việc Diệu tần bị trúng độc, đúng là ngoài sức tưởng tượng... - Mộc Y vừa nói vừa thay trà cho Tại Hưởng.

- Em nói không sai. Đúng là mạo hiểm khi...ra tay ngay tại tẩm cung của hoàng hậu. Lại trước mặt bao nhiêu phi tử.

- Chủ tử...người có cho là...  - Mộc Y ngập ngừng, đưa mắt thăm dò Kim Tại Hưởng.

- Đúng. Người hạ độc chỉ có thể là phi tử trong cung, và có mặt lúc sáng. Em nghĩ đúng đấy.

- Nô tỳ có chuyện này...không biết có nên kể...cho chủ tử....

- Gì cơ? - Kim Tại Hưởng liếc nhìn Mộc Y. Không lẽ, chuyện cô biết liên quan đến hôm nay sao? Vậy thì...có thứ để xem.

- Em nói đi. Ta không trách tội.

- Chủ tử...lúc sáng...lúc người đi thỉnh an, nô tỳ đi sau, thấy Hà sung nghi với một cung nữ thì thầm cạnh một gốc thùy hồng, cách người khá xa, mà y phục của cung nữ này...giống y phục của...của Lăng Ý cô cô....nên...nên..

- Sao? Y phục của Nguyệt Tâm cung? Chuyện này... - Kim Tại Hưởng trợn mắt nhìn

- Nô tỳ cũng không rõ. Sau đó chủ tử vào Nguyệt Tâm cung nên nô tỳ cũng không thể nhìn thấy gì nữa..

- Mộc Y, lúc nãy Kim Thạc Trấn nói Diệu tần trúng độc gì? - Kim Tại Hưởng dường như nghĩ ra việc gì, trầm giọng hỏi Mộc Y.

- Dạ? Hình như là...độc của cây Ô đầu thì phải?

- Ô đầu sao? Trong cung nơi nào trồng cây ô đầu thế?

- Chủ tử, loại cây này không được ưa chuộng, thường chỉ dùng để trang trí, chỉ có ở tẩm cung của Thục quý phi, ngoài ngự hoa viên cũng không biết có hay không...hình như có ở chỗ của...Thạch tần...ơ...

- Thạch tần... Cũng có sao? Cô ta trồng loại cây này làm gì chứ?

- Nghe nói trước đây, Thạch tần làm một bài phú về thảo mộc. Vô tình Hoàng thượng nghe được, liền ban thưởng cho cô ta, trong đó có hai chậu Ô đầu. Tuy biết loại cây này có độc, nhưng Thạch tần vẫn giữ lại...

- Thế còn Thục quý phi?

- Có lẽ tại hình dáng hoa ô đầu xinh đẹp, hoặc hợp ý Thục quý phi, nên nương nương mới giữ lại chăng? Nô tỳ cũng không biết rõ, Thục quý phi rất khó nắm bắt. Dù sao nô tỳ cũng không dám động đến...

Kim Tại Hưởng nghe Mộc Y nói. Đầu suy nghĩ một chút...

- Chủ tử, không lẽ người nghi ngờ Thạch tần, và Thục quý phi sao? - Mộc Y kinh hãi hỏi.

- Không chỉ riêng họ, ai ta cũng nghi cả. Nhưng...Thục quý phi không có lý do hại Diệu Tố Tố, nếu nói là ghen ghét sủng ái, thì vị trí đắc sủng không phải là của nàng ta sao. Nói Thục quý phi hạ độc Diệu Tố Tố đúng là bất hợp lý...

- Vậy chủ tử cho là, người hạ độc là Thạch tần ư?

- Ai cũng có khả năng, nhưng...tẩm cung của Thạch Uyển Thố có trồng Ô đầu, cũng khiến người ta nghĩ ngợi.

- Chủ tử nói không sai, nô tỳ cũng nghĩ thế.

- Mà thôi, ta nghĩ, mấy nữ nhân này đấu đá như thế. Dường như chỉ là mấy vị phẩm cấp cao liên can với nhau. Đâu có chỗ cho tiệp dư là ta xen vào...

- Chủ tử sáng suốt!

- Mộc Y, nhớ kĩ, mấy lời hôm nay giữ kín trong lòng, đừng nghĩ về nó nữa, em làm được chứ?

- Dạ...nô tỳ đã rõ...

- Vậy em lui ra đi. Ta muốn nghỉ ngơi một chút.

Kim Tại Hưởng nhắm khẽ mắt. Mộc Y lui ra ngoài, tiện tay khép hờ cửa...

****

Ở Nguyệt Tâm cung, Hoàng hậu nương nương đang lo lắng cực độ. Hoàng thượng nhất nhất muốn đáp án, nàng không thể không tra rõ. Nhưng thật sự, không có manh mối!

Nói Diệu tần trúng độc vì trà? Không đúng, trà của các phi tần đều do người của Nguyệt Tâm cung pha, nếu nói thế, không phải là tự đổ oan cho nàng sao?

Nói bánh hoa quế mà Diệu tần ăn có độc? Sáng nay các phi tử đều có bánh hoa quế, tại sao chỉ mỗi Diệu tần trúng độc? Mà bánh hoa quế cũng là từ Nguyệt Tâm cung làm, càng không thể được!

Nói Diệu tần trúng độc từ trước? Vô lý, Kim thái y đã nói, độc phát tán chưa đến nửa canh giờ, mà buổi thỉnh an lại dài đến một canh giờ, Diệu tần lại ngất khi sắp kết thúc, trúng độc từ trước là như thế nào?

Nói Diệu tần bị người xung quanh thừa cơ hạ độc? Đây đúng là có khả năng, nhưng không lẽ lại có thể qua được hơn trăm ánh mắt của các phi tử đang ở cùng Nguyệt Tâm cung? Lại nói, nô tỳ sau lưng của Diệu tần không lẽ để trang trí? Nếu có người ra tay không lẽ lại không thấy?

Chậc, lý do gì cũng không được. Thật đúng là làm khó Tinh hoàng hậu nàng mà!

Nhất định, Diệu tần bị hạ độc tại tẩm cung của Hoàng hậu. Để xem, lượt trà thay hai lần, bánh thay hai lần. Nếu nói trúng độc từ trà và bánh thì Hoàng hậu đang tự tố cáo hạ nhân Nguyệt Tâm cung nàng. Nhưng...ngoài những thứ này, Diệu Tố Tố còn có thể bị trúng độc từ đâu?

Khốn kiếp, là tiện nhân nào ra tay? Muốn dồn Hoàng hậu nàng vào đường cùng đây mà. Thật là ngông cuồng, Hoàng hậu nàng mà tóm được thì nhất định khiến tiện nhân này phải hối hận!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top