Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20


- Bẩm Hoàng hậu nương nương, phần đáy của tách đựng trà có một ít màu nhạt, không phải là màu bã trà, cũng không giống màu vẽ.

- Tách trà sao? Ý ngươi là liên quan đến cung ta? - Tinh Diệu Chi nhíu mày lại. Kim thái y nghi ngờ Nguyệt Tâm cung của nàng sao?

- Cây ô đầu dễ để lại dấu vết của độc. Có lẽ chính nó.

- Ngươi nghi ngờ cho Nguyệt Tâm cung?

- Nô tài không dám. Nương nương thứ tội... - Kim Thạc Trấn dập đầu.

- Đứng lên. Lui ra đi. Đừng để lộ chuyện này - Tinh Hoàng hậu lạnh giọng nói.

Kim Thạc Trấn cúi đầu, thần sắc phức tạp, nghiêm chỉnh lui ra ngoài...

Tinh Diệu Chi ngồi bên trong, hai tay nắm chặt tách trà, hừ, nói hạ nhân Nguyệt Tâm cung của Chính cung Hoàng hậu nàng sao? Thật vô lý, từ trước đến nay có bao giờ xảy ra sai sót? Người của Nguyệt Tâm cung là một tay nàng tuyển chọn, vào được tẩm cung của Hoàng hậu thì đâu phải thứ mơ hồ?

- Lăng Ý, ngươi nói xem. Mấy lời của Kim thái y kia... - Tinh Hoàng hậu đưa mắt sang Lăng Ý, giọng lo âu hỏi.

- Nương nương, nô tỳ nghĩ, Kim thái y dù sao cũng chỉ vừa đến thái y viện, nên lời nói của hắn...đáng tin cũng chẳng được mấy phần....

- Thế ư? Ngươi cho là, Kim Thạc Trấn đang nói dối?

- Nương nương, chuyện này không phải không thể. Dù gì trong hậu cung, muốn mua chuộc một tiểu thái y chân ướt chân ráo vừa vào hoàng cung thì...đâu có khó

- Không đúng - Tinh Hoàng hậu ngắt lời.

- Kim Thạc Trấn không phải bị mua chuộc đâu. Dù gì hắn vừa vào cung, còn chưa đến hai mươi ngày, thì làm thế nào mà quen biết với mấy chủ tử khác?

- Vậy nương nương thật sự nghi ngờ trong Nguyệt Tâm cung có manh mối sao?

- Bổn cung không phải không hoài nghi rằng, Nguyệt Tâm cung này, có lẽ được bổn cung nới lỏng quy củ, xem chừng có tiểu nhân muốn vượt phận rồi.

Tinh Diệu Chi gằn từng tiếng. Nàng hiểu rồi, chỉ có khả năng này, Nguyệt Tâm cung chắc hẳn có nội ứng, có tay chân của độc thủ.

Hừ, thật ngông cuồng. Đường đường là Hoàng hậu như nàng, mà lại bị qua mặt bởi lũ hạ nhân trong hậu cung sao? Việc này dây dưa không dứt thì Hoàng thượng lại chỉ càng vơi đi tin cậy nàng. Hoàng hậu còn chưa có con, tại sao nàng dám để Hoàng thượng phật ý?

- Lăng Ý, gọi tất cả hạ nhân trong Nguyệt Tâm cung đến, bổn cung muốn tra xem kẻ nào lớn mật đến mức muốn liên lụy bổn cung.

Lăng Ý cẩn trọng nhìn ra sắc mặt phẫn nộ của Hoàng hậu, im lặng lui ra ngoài.

Đêm đó trong hậu cung, người đi qua Nguyệt Tâm cung, dễ dàng nghe thấy tiếng kêu la, của cung nữ lẫn các tiểu thái giám

* * *

Mấy ngày sau.

- Mộc Y, em nói xem, Hoàng hậu triệu toàn bộ phi tử đến bây giờ làm gì chứ?

Kim Tại Hưởng vừa nói vừa rút cây trâm hoa cúc Mộc Y vừa cài lên, thay vào đó là một cây trâm hoa tuyết xanh nhạt, vừa e lệ vừa thanh nhã

- Chủ tử, nô tỳ cũng không rõ. Có lẽ vì chuyện ở Nguyệt Tâm cung chăng? - Mộc Y khéo léo chải tóc cho Kim Tại Hưởng, giọng vu vơ nửa ngờ nói.

- Ta cũng nghĩ vậy. Đã bốn ngày từ hôm Diệu tần bị hạ độc, Hoàng hậu sốt ruột cũng phải - Tại Hưởng trầm ngâm đáp.

- Chủ tử, không lẽ, lần này Hoàng hậu đã tra ra sao?

- Đúng. Ta chắc chắn. Vì chỉ có chuyện đó, Hoàng hậu mới gọi các phi tử đến. Nhưng ta hy vọng, việc này...tốt nhất đừng gây bất lợi cho ta là được

- Chủ tử, người chưa gây thù với ai. Sẽ không liên lụy đến người đâu - Mộc Y thoáng lo, an ủi Tại Hưởng mấy câu

- Không gây thù sao? Ở đây thì lời nói không thuận tai thì cũng đủ để có lý do tính kế rồi. Ta không có tâm kế sâu xa như mấy phi tử mỹ nhân, nên chỉ cầu đừng có dây dưa vào mấy tội trạng nặng nề.

Kim Tại Hưởng khẽ liếm môi, đứng dậy đến cung hoàng hậu.

Nguyệt Tâm cung cao quý diễm lệ, không hổ là nơi ở của mẫu nghi thiên hạ. Kim Tại Hưởng đến quy củ hành lễ rồi vào ghế ngồi.

Lúc đấy, lại nghe tiếng bước chân tiếng vào, cùng tiếng hành lễ.

- Tần thiếp bái kiến Hoàng hậu nương nương. Bái kiến các nương nương

Diệu tần giọng run run nói. Cả người nàng vận y phục thêu hoàng cúc, áo choàng màu xanh nhạt hơi rộng, dáng người xiêu xiêu, sắc mặt còn chút nhợt nhạt. Nhìn Diệu tần khiến người khác cảm thấy thương, trông vừa yếu ớt vừa mảnh khảnh...

- Miễn lễ. Tố Tố, muội còn đang trị thương, sao lại đến Nguyệt Tâm cung làm gì? Nào, ngồi nghỉ đi - Tinh Hoàng hậu ân cần nói, sai ngươi đổi trà nóng, cẩn thận rót cho Diệu tần.

- Đa tạ Hoàng hậu nương nương để tâm. Tần thiếp cảm kích vô cùng - Diệu Tố Tố yếu ớt nói.

Đợi vị Diệu tần kia an ổn ngồi, Tinh Hoàng hậu mới lên tiếng

- Hôm nay bổn cung gọi các muội muội đệ đệ đến Nguyệt Tâm cung, là bởi muốn cho mọi người biết việc này

Hoàng hậu dừng lại. Nhìn sang Lăng Ý sau lưng. Lăng Ý hiểu ý cất giọng...

- Đưa người vào đây!

Từ cửa, một nô tỳ bị đưa vào. Tóc xổ trên trán, tay đầy vết đỏ bầm. Gương mặt đầy hoảng loạn. Y phục trên người nàng ta có nơi rướm máu, dễ dàng nhận ra đã bị cực hình

- Nô tỳ...nô tỳ...bái kiến Hoàng hậu nương nương. Bái kiến các nương nương..

- Khoan đã, ngươi...ngươi không phải nô tỳ bên cạnh Hà sung nghi trước đó sau? Hình như ngươi...làm sai rồi bị đuổi nhỉ?

Giọng Tôn thục nghi tỏ vẻ ngạc nhiên thốt lên. Các phi tử không hẹn mà gặp đều đưa mắt nhìn Hà sung nghi...

- Đúng là cô ta. Nhưng vì bất kính nên đệ đã đuổi đi lâu rồi, Hoàng hậu nương nương, đệ thật sự không dính dáng với cô ta nữa...

Hà sung nghi mặt cứng ngắt, vội vàng đính chính.  Đúng, nếu không đính chính, nhỡ cung nữ vô dụng này nói ra cái gì bậy bạ, thì không có lợi cho cậu chút nào

- Ngươi nói xem, ngươi là ai? - Hoàng hậu giọng vô cảm hỏi

- Nô tỳ tên là Xuân Đào, là nô tỳ hầu hạ của Hà sung nghi. Nhưng vì lỡ tay đánh vỡ một bảo bình, nên bị đuổi khỏi Thanh Trân viện vào năm ngoái. Vừa đầu năm nay, phòng bếp Nguyệt Tâm cung thiếu người, nên Hoạt Tử phòng cho nô tỳ đến, và tới bây giờ ...

- Bổn cung chọn người đến phòng bếp là một người khác. Người nói xem tại sao ngươi lại đến được Nguyệt Tâm cung?

- Bẩm Hoàng hậu nương nương...nô tỳ kia vô tình mắc đậu mùa, suy yếu chưa kịp đến mà đã chết. Hoạt Tử phòng sợ bị phạt, sai nô tỳ đến tráo

- To gan! Lũ nô tài ở Hoạt Tử phòng còn muốn sống hay không? Đúng là không xem Hoàng hậu đây ra gì, thật khiến người khác tức giận, Hoàng hậu nương nương nói có phải không? - Thục quý phi bỗng cất giọng nói, còn đưa mắt lên nhìn Hoàng hậu.

- Quý phi nói không sai, bổn cung nhất định phạt chúng. Ngươi, tiếp tục nói.

Hoàng hậu chỉ vào Xuân Đào, ra lệnh. Thục quý phi cũng thu ánh mắt, nhìn sang nô tỳ dưới sàn

Nãy giờ Tại Hưởng nhìn nô tỳ này, lờ mờ hiểu ra. Có lẽ chính cô ta là người liên can đến việc của Diệu tần. Nhưng một cung nữ nhỏ bé sao có lá gan đi hạ độc một phi tử đang được Mẫn Doãn Kỳ sủng ái? Trừ phi cô ta muốn chết, hoặc có kẻ sau lưng.

- Nô tỳ...

- Ngươi có phải hạ độc Diệu tần không?

Hoàng hậu hỏi, giọng nói nghiêm khắc, nhìn cung nữ kia đầy tức giận. Xuân Đào sợ hãi, cuống quít dập đầu

- Nương nương...là nô tỳ ra tay...vạn mong nương nương thứ tội...

- Hồ đồ! Ta...ta với ngươi....không thù không oán....tại sao lại muốn ra tay với ta? - Diệu Tố Tố giọng run run nói.

Đây quả thực là thắc mắc của toàn cung phi tại Nguyệt Tâm cung. Đúng, Diệu tần và cung nữ này có ân oán gì? Cung nữ kia lại hạ độc mạnh như vậy, không lẽ đơn giản? Rốt cuộc, là cho chính cô ta tự làm, hay có kẻ sau lưng? Tất nhiên là có độc thủ sau lưng rồi!

- Diệu tần...nô tỳ cũng không muốn..nhưng...nhưng....

Xuân Đào đang nói dở, bên ngoài truyền vào giọng lảnh lót của Lâm công công: "Hoàng thượng giá đáo"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top