Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21


Mẫn Doãn Kỳ bước vào. Nhìn một lượt các phi tử đang hành lễ. Thu ánh mắt lại, bước đến ghế, dứt khoát ngồi xuống.

- Miễn lễ. Đứng lên cả đi.

Các phi tử tuân mệnh, lui về chỗ ngồi. Hoàng hậu cũng quy củ ngồi cạnh Hoàng thượng.

- Nghe nói, Hoàng hậu đã có manh mối về việc Diệu tần bị hạ độc?

- Tâu Hoàng thượng, thần thiếp đúng là đã điều tra được. Chính là nô tỳ này. Chính cô ta đã nhận tội.

Đoạn chỉ về Xuân Đào. Mẫn Doãn Kỳ cũng nhìn theo hướng tay chỉ của Hoàng hậu. Ánh mắt lạnh lẽo lướt qua cung nữ trước mặt.

- Hoàng thượng, xin trả lại công bằng cho tần thiếp!

Diệu Tố Tố bỗng đứng dậy, quỳ sụp xuống. Giọng có chút thoảng sợ, khiến nam nhân muốn chở che

- Diệu tần đứng dậy đi. Nền đất lạnh, nàng vừa trị thương, không tốt.

Diệu Tố Tố run run đứng dậy, đưa mắt ngọc nhìn Mẫn Doãn Kỳ, thoát cái giọt châu đã đổ.

- Bẩm hoàng thượng, thần thiếp vẫn đang tra hỏi.

- Vậy thì tiếp tục đi

Hoàng hậu tuân mệnh, đổi sắc mặt nhìn sang Xuân Đào đang quỳ mọp dưới sàn. Giọng nàng không còn ngọt như khi tiếp đối với Mẫn Doãn Kỳ, mà mang vẻ đầy cứng rắn

- Ngươi...vừa nãy nói rằng, ngươi cũng không muốn ra tay?

- Hoàng hậu nương nương...nô tỳ đích thực là không muốn, chỉ là...chỉ là

- Không lẽ ý ngươi là có người bức ngươi hành sự sao? - Thục quý phi chợt nói, giọng điệu dò hỏi, nghe thật khiến người ta khó chịu.

- Lời của quý phi có đúng không? Ngươi mau nói rõ.

- Bẩm hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, đúng là...đúng là có người hạ lệnh cho nô tỳ

- Đích xác là ai? Bổn cung lệnh người khai báo chính xác.

- Nô tỳ không dám...nô tỳ không dám nói

- Xuân Đào, ngươi dám cãi mệnh của bổn cung?

- Nô tỳ có tội...nương nương...

Mẫn Doãn Kỳ im lặng nhìn cung nữ phía dưới. Các phi tử khác cũng im thin thít.

- Xuân Đào, nương nương đã mở lời, ngươi còn không nói? Muốn chết hay sao? - Mai phi bỗng lên tiếng khuyên nhủ...

- Nô tỳ này đúng là vượt phận, ra tay với cả chủ tử khác. Gọi là muốn chết không yên ổn cũng không sai.

Thục quý phi gật gật đầu, tay nâng tách trà kề môi ngọc. Mai phi nghe nàng ta nói cũng ái ngại nhìn Xuân Đào. Quý phi đặt tách trà xuống, giọng điệu thương xót

- Nhà họ Diệu là danh gia, con gái bị hại lại không tra ra chân tướng thật, hận không thể xuống tay cả gia tộc hung thủ. Nay ngươi lại rắp tâm che đậy, chỉ sợ gia quyến ngươi ngoài cung có chuyện không yên

Toàn Nguyệt Tâm cung rùng mình vì lời này của Thục quý phi. Tuy từ lâu danh xưng Thục quý phi tâm tư khó đoán, thủ đoạn âm trầm, nhưng hôm nay chứng kiến, cũng thật khiến người khác thoáng run sợ.

Có sắc có tài, thêm gia thế cao quý. Tâm tư thì khéo léo hơn người. Chẳng trách, Trương Ái Mỹ là đại sủng phi mà Mẫn Doãn Kỳ coi trọng nhất.

Nguyệt Tâm cung căng thẳng cực độ, chỉ nghe thấy tiếng hỏi của Hoàng hậu và tiếng liên tục thỉnh tội của Xuân Đào

- Quý phi, nàng đừng kích động ả, để cho hoàng hậu tra hỏi.

Mẫn Doãn Kỳ nhìn Thục quý phi nói giọng trách cứ. Trương Ái Mỹ vẫn mỉm cười ngọt giọng

- Thần thiếp sai rồi. Hoàng thượng và hoàng hậu thứ tội

Hoàng đế gật đầu, nhìn hoàng hậu ra ý tiếp tục. Nguyệt Tâm cung nhìn hai người hoàng thượng quý phi đưa mắt, có mấy phi tử hận ghen trong lòng.

- Xuân Đào ngươi nghe quý phi nói rồi, còn không chịu nói sao?

- Nô tỳ có tội. Hoàng hậu nương nương tha cho nô tỳ, tha cho người nhà nô tỳ.

Xuân Đào dập đầu khóc lóc rấm rức.

- Vậy ngươi nói xem ngươi ra tay thế nào?

- Hôm đó trong bếp nô tỳ đã chọn bất kỳ một tách trà rồi giấu đi. Nô tỳ...nô tỳ cho sẵn bột ô đầu vào đáy tách. Sau khi các cung nữ dọn dẹp lượt trà thứ nhất nô tỳ đã tráo tách trà của Diệu tần bằng tách đã có độc. Sau đó...sau đó...khi Diệu tần trúng độc nô tỳ nhân lúc rối loạn trả lại tách trà cũ. Còn cái có độc nô tỳ đã rửa sạch trả về chỗ cũ

Mấy chủ tử nghe Xuân Đào nói đều có vẻ kinh ngạc với một tiểu cung nữ. Đúng là có người phía sau rồi, chứ ả ta làm sao dám gan dạ như vậy được. Kẻ bày tính cũng thật nham hiểm quá đi.

-  Vậy rốt cuộc ai bắt ngươi phải hại ta?

Diệu tần tức giận nhìn cung nữ mà hét. Nô tỳ theo hầu vội vàng trấn an nàng ta mấy câu. Cung nữ kia hoảng sợ dập đầu van xin thống thiết

- Nô tỳ...nô tỳ không dám nói..thật sự không dám

- Ngươi không sợ liên lụy người nhà sao?

Quả nhiên nghe đến gia đình, cung nữ kia liền rùng mình. Ả ngước lên nhìn Hoàng thượng, hoàng hậu. Ánh mắt sợ hãi, nước mắt lã chã rơi.

- Là... Là Kim tiệp dư.

Xuân Đào chợt chỉ thẳng tay về phía Tại Hưởng, giọng dứt khoát buộc tội cậu.

Cả Nguyệt Tâm cung sững sờ trước lời khai này, đều đặt ánh mắt lên Tại Hưởng. Và, chính sắc mặt của Mẫn Doãn Kỳ cũng thoáng thay đổi.

- Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, đệ đích thị bị oan ức. Chuyện này không có khả thi

Kim Tại Hưởng vội vàng quỳ xuống bày oan. Khốn kiếp, vây đến cậu rồi. Rốt cuộc là ai mà lại định đổ mọi tội trạng lên người cậu chứ? Càng nghĩ càng thấy tức giận, rõ ràng cô ta là ai  cậu còn không biết được

- Kim tiệp dư, hôm trước người sau khi thỉnh an Hoàng hậu về, đã hẹn gặp riêng nô tỳ. Chính người đã đưa bột của Ô đầu cho nô tỳ, đích thị là Kim tiệp dư ghen ghét với Diệu tần, nên mới ra tay. Người còn hẹn xong xuôi sẽ đưa nô tỳ khỏi Nguyệt Tâm cung, cho nô tỳ một danh phận cao chạy xa bay. Tại sao hôm nay người lại chối bỏ?

Xuân Đào chợt oán trách nói, nghe đích thực như chính Kim Tại Hưởng đang chối tội vậy. Tại Hưởng vừa nghe  vừa cảm thấy sao lại hợp lý thế, cứ như đã sắp đặt, viết sẵn ra rồi học thuộc vậy.

- Kim tiệp dư, đệ nói xem? - Mẫn Doãn Kỳ chợt lên tiếng. Nãy giờ hắn vốn không nói gì, nào ngờ việc này lại liên quan đến Tại Hưởng, hắn nhất định làm rõ.

- Khởi bẩm Hoàng thượng, đệ chưa từng hẹn gặp cô ta. Vốn dĩ cũng chưa từng quen biết. Là nô tỳ của phòng bếp của Hoàng hậu, đệ làm sao có thể quen biết được. Chuyện này chẳng phải không có khả năng sao?

- Kim tiệp dư, sao bây giờ người lại chối phăng tội lỗi thế? Nô tỳ chính là hôm ấy hầu trà cho người, cũng chính người đã khẽ giọng hẹn nô tỳ. Chính Kim tiệp dư là chủ mưu, sao người lại không nhận? - Xuân Đào bù lu bù loa kể lể, luôn tỏ vẻ đáng thương bị ép uổng. Rồi cô quay lên Hoàng hậu, khóc nức nở

- Khởi bẩm hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, nô tỳ nói thật, chính do Kim tiệp dư sau lưng nô tỳ chỉ dẫn, không dám nửa lời dối trá!

- Câm miệng! Các chủ tử đang nói chuyện, có nơi cho ngươi xen lời sao? Quy củ trong cung ngươi để ở đâu rồi?

Mẫn Doãn Kỳ chợt quát lớn vào Xuân Đào, khiến cô ta giật mình sợ hãi, cúi đầu xuống liên tục tạ tội.

Mà cả Nguyệt Tâm cung cũng hoảng sợ. Vô duyên vô cớ Hoàng thượng lại tức giận đến thế, không dọa người mới lạ! Cớ gì việc vừa lụy sang Kim Tại Hưởng thì Hoàng thượng lại đổi tâm tình?

- Kim tiệp dư, đệ có muốn nói gì không? - Mẫn Doãn Kỳ nhìn Tại Hưởng, thấy rõ vẻ uất ức của Tại Hưởng, hiểu ngay cậu đang muốn nói, liền mở lời cho cậu.

- Hoàng thượng, Tại Hưởng đã nói. Chuyện không phải đệ làm thì đệ nhất quyết không nhận, cho dù trời sập thì nhất nhất cũng không nhận

- Kim tiệp dư không thừa nhận? Cũng phải, ai mà dám nhận tội trạng này chứ. Đơn thuần cũng chỉ là chối đây chối đẩy. Ả nô tỳ kia đã khai báo, chả nhẽ lại còn điều gian dối? - Hà sung nghi chợt lảnh lót tiếp lời. Giọng đầy vẻ mỉa mai châm chọc.

- Hà sung nghi, người cho là Tại Hưởng làm? Vậy, chính người dựa vào đâu mà dám nói?

Kim Tại Hưởng liếc mắt hỏi Hà Nhân Thanh. Muốn cáo buộc Tại Hưởng ta sao, đâu có dễ cho có kẻ thêm dầu vào  lửa như vậy. Dù cậu có đang phải minh oan, nhưng mà đối diện thể loại thừa nước đục thả câu này Tại Hưởng phải bắt im miệng mới vừa ý.

- Ta đâu có. Tiệp dư đệ đệ muốn hỏi, thì hỏi ả ta kìa

Hà Nhân Thanh bị phản pháo nhất thời cứng lời, sống sượng đáp lại. Kim Tại Hưởng cũng xoay qua Xuân Đào. Cậu lạnh lùng hỏi cô ta

- Ngươi nói, ta hẹn gặp ngươi?

- Vâng...đúng...người hỏi lại làm gì

- Ai làm chứng?

- Kim tiệp dư, lúc ấy người hẹn nô tỳ, thì làm sao để người khác trông thấy. Người có thấy người vô lý không?

- Tức là ngươi nói không ai làm chứng, ngươi nói ta hẹn gặp ngươi?

- Nô tỳ là nhân chứng đây. Chính người là hung thủ. Chuyện đã lộ, Kim tiệp dư sao lại không dám nhận? Xin Kim tiệp dư đừng chối bỏ.

- Thế ta nói, ngươi từng hẹn Hà sung nghi, được chứ?

Kim Tại Hưởng bất chợt cười khẩy, hỏi một câu. Các phi tử đều ngớ người trước câu hỏi này. Cả Mẫn Doãn Kỳ cũng có chút kỳ lạ, cau mày chăm chú nhìn tiểu tử đang quỳ trước mặt...

- Đệ nói, Hà sung nghi hẹn gặp ả?

Mẫn Doãn Kỳ chậm rãi lên tiếng, ánh mắt không dời đi, vẫn đặt trên người Kim Tại Hưởng.

- Khởi bẩm Hoàng thượng, đúng là thế, đệ không dám gian dối

- Không đúng. Đệ bị oan. Hoàng thượng, Kim tiệp dư vu oan cho đệ! Đệ không liên quan đến chuyện của Diệu tần - Hà sung nghi đổi sắc mặt, hoảng hốt quỳ xuống thanh minh

Kim Tại Hưởng nghe cậu ta nói, trong lòng chấn động một phen. Hay rồi. Cậu chớp mắt, nói rõ từng chữ.

- Hà sung nghi, sao lại là liên quan đến Diệu tần? Đệ chỉ nói người gặp riêng Xuân Đào, vậy mà người biện hộ cứ như là có tật giật mình

Mẫn Doãn Kỳ quay sang Hà Nhân Thanh, nhướng mày hỏi

- Hà sung nghi, đệ nói thử xem?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top