Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22


- Hoàng thượng..Thanh nhi..rõ ràng là đang nghi vấn Kim Tại Hưởng, tại sao lại đổ vây cho đệ? Oan uổng quá..

- Oan uổng? Hà sung nghi, vậy khi người buộc tội ta, người có nghĩ đế hai chữ " oan uổng " chăng?

Kim Tại Hưởng mỉm cười. Không hề một chút tôn trọng trong lời nói. Nụ cười ôn hòa như nước, nhưng đáy mắt cậu lại sâu sắc lạ thường.

- Kim tiệp dư, ngươi đổ tội cho ta như vậy, phải chăng là do không biết cách chối tội, nên vạ đến ta đúng không? Ta xem ngươi như đệ đệ tương thân, cớ sao ngươi lại vu oan cho ta như thế?

Hà Nhân Thanh giọng nức nở. Trông thảm thương như tuyết đầu đông. Lệ nhỏ từng giọt, yếu đuối vô từ.

- Tại Hưởng, đệ có chứng cứ về việc này chăng? Một lời nói suông đâu làm chuyển dời đại cục? - Thục quý phi mỉm cười nhẹ nhàng hỏi.

- Mộc Y. Ngươi nói xem?

Mộc Y rụt rè tiến lên. Đầu cúi thấp.

- Nha đầu này...có ý gì?

Hoàng hậu nhíu mày. Nhân chứng sao?

- Bẩm, nô tỳ là người đã thấy được Hà sung nghi, cùng Xuân Đào cô nương gặp nhau. Tại phía đông hậu viện của Nguyệt Tâm cung, dưới một gốc thùy hồng. Hà sung nghi có vẻ đang ra lệnh chuyện gì, Xuân Đào cô nương đầu cúi thấp, ra sức gật đầu.

- Câm miệng! Đồ nô tỳ nói xằng nói bậy. Tự bao giờ ta lại giao kết với nô tỳ này? Hoang đường...Hoàng thượng..oan, oan cho đệ!

Hà sung nghi hét lên. Mộc Y im thin thít. Cậu ta nhìn Kim Tại Hưởng, đôi mắt đầy nét hận thù. Đoạn lại quy sang Mẫn Doãn Kỳ, giọt châu lã chã.

- Hoàng thượng, nô tỳ đây...là thân cận của Kim diệp dư, khó tránh khỏi... - Bình phi bỗng ái ngại lên tiếng

Kim Tại Hưởng đưa mắt sang Trần Thuyết Vân. Bình phi nương nương có mối bất hòa với cậu, cả hậu cung trên dưới đều tỏ tường. Nay thừa cơ cậu gặp rắc rối, nàng ta lại thêm dầu vào lửa. Cái thái độ này, chắc hẳn là muốn đổ hoài nghi của Mẫn Doãn Kỳ lên người Tại Hưởng. Thừa nước đục thả câu không sai mà.

- Nô tỳ thân cận? Bình phi nương nương, người cho là Tại Hưởng dùng uy ép người? Vậy thứ lỗi, mọi người quên là Hà sung nghi với ả nô  này không phải cùng có quan hệ chủ tử ấy sao?

- Bổn cung cũng chỉ là nghĩ sao nói vậy, Kim hiệp dư đừng nghĩ ta đang vấy tội cho đệ. Hảo tỷ đệ thì làm sao ta lại hại Kim tiệp dư được

Trần Thuyết Vân sắc sảo nói. Kim Tại Hưởng, đúng là tâm cơ hơn người. Miệng lưỡi sắc bén, lời lẽ sâu xa, hậu cung này đúng là càng ngày càng nhiều kẻ độc kế. Mà riêng Kim Tại Hưởng, đã là trở ngại không nhỏ cho Bình phi rồi.

- Được rồi - Hoàng hậu lên tiếng - Bây giờ Kim tiệp dư, đệ bị Xuân Đào chỉ đích danh là kẻ chủ mưu, đệ muốn phản pháo?

- Đúng. Bẩm Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, Tại Hưởng không làm, đánh chết Tại Hưởng không nhận. Đệ không có hiềm khích với Diệu tần, không có động cơ. Đệ càng không quen biết với Xuân Đào, không hạ lệnh gì cho ả ta. Mọi thứ đệ biết, chỉ là Hà sung nghi từng gặp Xuân Đào này, và cả hai người từng là chủ tớ. Tất cả đều không do Tại Hưởng làm, Tại Hưởng không thừa nhận.

Tại Hưởng mắt nhìn thẳng Mẫn Doãn Kỳ. Miệng đều đặn nói. Đáy mắt hiện rõ nét cương quyết.

- Hà sung nghi? Thế nào?

- Bẩm nương nương, chuyện này căn bản không liên quan đến Nhân Thanh, vạn lần đệ không thừa nhận. Chỉ do Kim tiệp dư và cận tỳ thêu dệt, đệ bị oan!

Hà Nhân Thanh đưa mắt rưng rưng nhìn hoàng đế hoàng hậu. Vạn trông cậu ta đáng thương muôn lần

- Còn ngươi? - Hoàng hậu chỉ tay phía Xuân Đào

- Nô tỳ đã khai báo tường tận, chủ mưu là Kim tiệp dư, đích xác là Kim tiệp dư ra độc kế!

- Cả hai đệ đều không nhận, nhưng, Kim tiệp dư bị cáo buộc còn Hà sung nghi lại bị bắt gặp có qua lại với nô tỳ này.. Hoàng thượng...việc này - Tinh Hoàng hậu ái ngại nhìn Mẫn Doãn Kỳ

Hoàng đế nhìn Hoàng hậu. Rồi dời tầm mắt sang những nam nhân đang quỳ ở dưới. Hắn đặt ánh mắt lên Kim Tại Hưởng. Liệu, tiểu tử này có phải vì tranh sủng mà ra tay tàn nhẫn chăng? Chả nhẽ cậu cũng như bao cung phi khác, sẵn sàng diễn trò để có sự sủng ái của hắn rồi tính kế với kẻ khác? Thế thì trong hậu cung này còn có ai để Mẫn Doãn Kỳ thật sự đặt thương yêu không? Nhưng, hắn không tin, không tin Tại Hưởng là kẻ sau lưng mọi thứ. Mắt nhìn của hắn rất tốt, Tại Hưởng tuy ranh mãnh nhưng tâm tư không độc, hắn không tin hắn đánh giá sai...

- Bẩm Hoàng thượng, tiện thiếp có điều muốn nói...

Lạc quý nhân từ trong đám phi tần bỗng lên tiếng.

Lạc Mai bước ra ngoài. Có thể nói nàng ta là trang tuyệt sắc, nàng không thua kém ai trong hậu cung này cả. Nhưng đáng tiếc, Mẫn Doãn Kỳ lại chưa từng để Lạc Mai vào mắt.

Khi Lạc quý nhân vừa cất tiếng vừa bước ra, toàn bộ ánh nhìn đều đặt lên nàng. Lạc quý nhân, một phi tử ngoại bang, định gây ảnh hưởng cho việc này sao?

- Lạc quý nhân, nàng có ý kiến?

Mẫn Doãn Kỳ thay đổi sắc mặt. Nữ nhân này hắn không hề ưa thích, từ lâu hẳn đã không nghĩ đến sự tồn tại của nàng ta, hôm nay bỗng dưng nữ nhân này lại có lời nói trong phi tần, liệu có bình thường?

- Bẩm Hoàng thượng, Lạc Mai đúng là có điều muốn nói, nó có liên quan...đến việc ở Nguyệt Tâm cung..

- Nguyệt Tâm cung à? Là việc Diệu tần bị hạ độc sao? - Mẫn Doãn Kỳ hỏi, mắt vẫn chưa rời khỏi Tại Hưởng.

- Dạ đúng. Tiện thiếp có một chuyện, nghĩ rằng cần nói cho Hoàng thượng và Hoàng hậu đây biết

- Lạc quý nhân, muội muốn nói gì? Muội nói đi, không sao - Hoàng hậu ôn hòa nói

- Dạ bẩm, việc mà Mộc Y cô nương nói... - Lạc quý nhân vừa nói lại đưa mắt sang Mộc Y, câu chữ vẫn chưa trọn vẹn.

- Chuyện là, tiện thiếp có, cũng có nhìn thấy Hà sung nghi gặp gỡ Xuân Đào...lúc đó Lạc Mai không biết thân phận của ả nô tỳ này, nên chỉ nghĩ đơn thuần là chủ tớ gặp mặt. Do khoảng cách giữa Lạc Mai gần hơn nô tỳ của Kim tiệp dư, nên thấy được Hà sung nghi rút trong tay áo một túi thơm màu trắng, nói gì rất nhiều với...với Xuân Đào đây, cô nương này lại ôm mặt khóc. Ngờ đâu hôm nay lại có liên can thế này.

Lạc Mai vừa dứt lời, tách trà trên bàn Mẫn Doãn Kỳ đã vỡ tan.

Mẫn Doãn Kỳ giận dữ đứng dậy, giọng đầy nét dọa người

- Hà sung nghi, việc này đệ nói sao?

- Hoàng thượng...Hoàng thượng...

Chuyện này có người thứ hai bắt gặp. Vốn dĩ không thật cũng thành thật. Người làm chứng lại là Lạc quý nhân. Người này lại khiến cả hậu cung tin lời như vậy, âu cũng có nguyên do.

Lạc quý nhân là công chúa tiểu quốc, nhưng không được Mẫn Doãn Kỳ xem trọng. Nên nàng ta không dại gì vu oan giáng họa cho Hà sung nghi, phi tử phẩm cấp cao hơn nhiều. Giả sử nếu Hà sung nghi không làm, thì sau này có để yên cho Lạc Mai? Chắc chắn có gặp mới dám nói, hơn nữa Lạc Mai đối với Kim tiệp dư chưa qua lại, không có lý gì lại vu oan một sung nghi để bảo vệ một tiệp dư.

- Hà sung nghi ta không dám ngờ việc này do đệ ra tay. Quả nhiên...là lòng người khó đoán - Tinh Hoàng hậu lên tiếng. Tiếng nói của chính cung đã kéo các cung phi còn đang sợ hãi vì cơn thịnh nộ của hoàng đế trở về.

- Lạc quý nhân, ngươi vu khống, vu khống cho ta.

Hà sung nghi nhất nhất chỉ về phía Lạc Mai hét lớn.

- Tiện thiếp vừa vào cung, ân sủng không có, làm sao đủ bản lĩnh mà hại Hà sung nghi được. Hoàng thượng, từng câu từng chữ Lạc Mai nói ra đều là sự thật, không dám vu khống ai cả!

Lạc Mai rưng rưng nước mắt, nhìn lên Mẫn Doãn Kỳ. Bắt gặp ánh mắt sát khí của hắn, nàng lập tức thu hồi cái nhìn lại.

Kim Tại Hưởng bỗng dưng lên tiếng

- Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, đệ biết thân biết phận, không dám mơ ước cao cả, không dám hại người tư lợi, Tại Hưởng trước nay đều an phận không đi cạnh tranh. Thế nào một sớm một chiều lại bị quy tội là có ý hạ độc người khác. Quả là muôn vạn lần oan ức. Tại Hưởng cầu xin hãy lấy lại danh dự của đệ. Kẻo hạ nhân cười nhạo, nhi tử khinh suất!

Kim Tại Hưởng thanh âm nhẹ nhàng. Lời nói không mạnh mẽ, nhưng hàm ý lại xoáy sâu vào tâm can người khác

- Kim tiệp dư, tiện thiếp thật có lỗi. Tiện thiếp biết mà không dám nói. Đã làm người chịu oan khuất rồi. Lạc Mai xin thỉnh tội với Kim tiệp dư, mong người trách tội.

Lạc Mai mềm mỏng khẽ nói. Nàng cúi đầu sát đất trước mặt Tại Hưởng.

- Lạc quý nhân đã nhầm rồi. Ta đâu có ý gì, Lạc quý nhân giúp ta làm rõ việc này thì ta đã cảm kích muôn phần, cớ chi Tại Hưởng lại dám trách tội?

Kim Tại Hưởng cười nhạt, vươn ray đỡ Lạc Mai lên. Hình ảnh huynh muội thân thiết này, đúng là nhìn thật khó chịu

Ở trong hậu cung, mưa tanh gió máu, tranh đấu vô cùng. Ngoài mặt hảo hảo thân thiết, nội tâm lại một mực muốn diệt trừ người cản trở. Kim Tại Hưởng tay đỡ Lạc quý nhân, miệng thốt ra mấy câu ái ngại. Đúng là không quen mắt.

- Hoàng thượng, tiện thiếp đã nói rõ. Tiện thiếp đã nhìn thấy Hà sung nghi có gặp gỡ nô tỳ này. Việc này chứng tỏ Kim tiệp dư vạn phần hàm oan, Hoàng thượng hãy suy xét rõ ràng!

- Hà sung nghi, việc này do đệ làm thật sao? - Hoàng hậu mở to mắt, vẻ ngạc nhiên hiện rõ. Nhưng ai mà biết trong lòng nàng đang mỉm cười, nam sủng cái gì chứ?

- Còn phải hỏi sao? Chẳng phải đệ ấy, thì không lẽ Lạc quý nhân nói không thành có, vu oan người hiền? - Tôn tiệp dư nhướng mày, đệm thêm mấy lời bóng gió

- Không, tiện thiếp nói thật. Lạc Mai không dám đổi trắng thay đen, không dám nói oan cho người khác, mong các nương nương xem xét!

- Xuân Đào, người nói thử xem?

Thục quý phi ôn hòa nói. Nhẹ nhàng nhưng lại khiến Xuân Đào run rẩy. Nàng len lén ngước nhìn Hà sung nghi. Cậu ta mặt trắng bệch. Mồ hôi rơi khẽ bên thái dương. Mấy giọt lệ vừa nãy còn đọng trên mặt, còn rơi lên chiếc vòng dương chi trắng muốt...

Chợt, rất nhanh, Xuân Đào thấy ánh mắt của Hà sung nghi nhanh liếc về phía nàng. Cái liếc rất chóng, nhưng lại khiến Xuân Đào rùng mình. Ánh nhìn mang vẻ uất hận, lại chứa đầy nét dọa dẫm, cùng sự tức giận và thống khổ, tuy Hà Nhân Thanh chỉ nhanh liếc một lần, nhưng lại khiến Xuân Đào nhanh chóng cụp mắt xuống, không dám nhìn cậu ta nữa.

-

Tôi yêu mọi người nhiều lắm aaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top