Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27

- Chủ tử, người có nhận thấy hôm nay Bình phi nương nương rất thất nghi tại Nguyệt Tâm cung không?

- Chuyện này còn phải hỏi sao? Không chỉ bổn cung mà bao nhiêu phi tử khác cũng chứng kiến được.

Thục quý phi khép hờ mắt, để nô tỳ sau lưng nhè nhẹ xoa bóp hai vai.

- Nhưng mà điều ta bận tâm không phải phi tử họ Trần kia, mà là Kim Tại Hưởng.

- Kim diệp dư? Kim tiệp dư có gì đáng để bận tâm chứ?

- Vĩnh Nhi, ngươi không thấy từ đầu đến cuối, Trần Thuyết Vân gặp chuyện không ít thì nhiều cũng dính dáng đến Kim Tại Hưởng sao? Chỉ e không đơn giản là trùng hợp, mọi thứ dường như sắp xếp từ trước vậy...

- Nương nương, ý của người là... - Vĩnh Nhi lắc nhẹ đầu.

- Chưa hiểu sao? Được rồi, để ta nói cho ngươi nghe. Thứ nhất, Kim Tại Hưởng bị phạt quỳ ngoài ngự uyển do vận và làm bẩn y phục, mạo phạm khuê danh Trần Thuyết Vân. Ngươi không thấy rõ ràng quá vô lý và không thuận lòng người sao? Rồi sau đấy tuy Hoàng thượng không trừng phạt Bình phi, mà...

- Mà giáng tội lên nhà họ Trần trong triều, phải không nương nương? - Vĩnh Nhi dần hiểu ra vấn đề

- Không sai. Hoàng thượng đã gián tiếp cho Trần Thuyết Vân một đòn cảnh tỉnh. Sau đó tuy Hoàng thượng lại có sự sủng hạnh đối với Bình phi nhưng để ý, dễ dàng nhận thấy hóa ra Trần Thuyết Vân cũng chẳng được ân sủng gì to tát. Rồi đến ngày ấy Hoàng thượng lật bài tử Tuyệt Lan cung nhưng lại bị Kim Tại Hưởng đem về Thủy Nghi viện. Nếu Hoàng thượng thật sự để Trần Thuyết Vân trong lòng, tại sao lại dễ dàng chấp nhận ở cùng Kim diệp dư?

- Nương nương, riêng nô tỳ nhận thấy...hình như Hoàng thượng có chút bận tâm quá đến vị Kim tiệp dư kia.

Vĩnh Nhi khẽ nhíu mày nói. Thục quý phi dừng lại, nhìn Vĩnh Nhi một lúc.

- Ý ngươi là...y sẽ trở thành đối địch với ta sao?

- Nương nương, nô tỳ chỉ lo lắng cho người. Thiết nghĩ Kim tiệp dư nhan sắc trời ban, thông minh sắc sảo, chỉ e...sau này gây phiền hà không ít cho nương nương.

Thục quý phi im lặng. Suy tư một chút, lại chậm rãi lên tiếng.

- Không sai. Kim Tại Hưởng không phải kẻ hồ đồ như Trần Chí Lan, cũng không dại dột như Hà Nhân Thanh. Đây mới là người mà bổn cung cần để tâm.

* * *

Kim Tại Hưởng về đến Thủy Nghi viện đã uể oải tựa người lên ghế, để mặc Mộc Y quạt hầu. Hai mắt cậu nặng trĩu, thiu thiu ngủ. Vốn dĩ đêm qua đã nhừ người, sáng nay không yên ổn với các cung phi. Cậu cần nghỉ ngơi chứ...

Hồi lâu, Kim Tại Hưởng cũng chìm vào giấc ngủ.

...

Cảm giác ánh nắng chói chang được che lại, cái nóng gắt biến mất. Kim Tại Hưởng khoan khoái vươn vai trở mình.

Nào ngờ, vừa trở mình thì lập tức lăn xuống sàn.

Kim Tại Hưởng chỉ kịp "ái" một tiếng, rồi cả người ê ẩm tiếp đất. Chợt nghe tiếng cười, Tại Hưởng ngây ngốc khó chịu mở mắt.

Ồ, Mẫn Doãn Kỳ đến đây che nắng cho cậu à?

Nhưng rất nhanh, Kim Tại Hưởng nhận thấy rõ tình hình hiện tại. Nên cậu không lập tức hành lễ, chỉ ngước mắt nhìn trân trân vị hoàng đế đang cười khẽ kia.

- Đệ nhìn cái gì?

Mẫn Doãn Kỳ không chịu được cái nhìn chăm chú của Tại Hưởng, không cười nữa, nghiêm mặt hỏi.

Kim Tại Hưởng lắc lắc đầu. Khó nhọc cố gắng đứng lên. Chậc, mông đau quá!

Mẫn Doãn Kỳ nhìn tiểu mỹ nam chật vật loay hoay đứng lên. Vừa rồi lăn xuống sàn ắt chịu đau rồi. Nhưng công nhận lúc nãy trông tiểu tử này thật buồn cười chết được.Cười khẩy một cái, Mẫn Doãn Kỳ đứng dậy, đưa tay kéo Tại Hưởng ngồi dậy.

Kim Tại Hưởng được Hoàng thượng giúp, cố gắng một chút cũng đứng đàng hoàng. Rồi rất nhanh, xỏ hài vào và chạy ra sau.

- Này, Kim Tại Hưởng! - Mẫn Doãn Kỳ kinh ngạc nhìn Tại Hưởng chạy biến đi. Trong đầu vạn phần khó hiểu.

* * *

- Tại sao thấy trẫm lại chạy?

Mẫn Doãn Kỳ không vui nhìn tiểu tử vừa bước vào.

- Bái kiến Hoàng thượng. Mong Hoàng thượng tha tội, lúc nãy Tại Hưởng thất nghi rồi - Kim Tại Hưởng quỳ xuống hành lễ.

- Đứng dậy đi. Nói, tại sao lại bỏ chạy?

Mẫn Doãn Kỳ nhìn Tại Hưởng. Cậu thoáng chốc đỏ ửng mặt, hai mắt rũ xuống.

- Là . . . Chưa có rửa mặt. Y phục cũng không chỉnh tề.

Giọng cậu khẽ run, tay nắm chặt vào nhau.

Chân mày Mẫn Doãn Kỳ dãn ra. Ha, tiểu tử ngốc nghếch, không ngờ lại chạy biến đi chỉ vì chưa rửa mặt. Bất giác, khóe miệng hẳn cong cong, thành nét cười.

- Hơn nữa lúc đó Tại Hưởng vừa bị ngã, nếu ở trước mặt Hoàng thượng thêm một khắc nữa, thì thể diện của đệ để đâu? Nên...Tại Hưởng mới vội chạy trốn đi. Hoàng thượng, người đừng trách phạt Tại Hưởng.

- Ha, trẫm không cười cũng không trêu đệ. Đệ xấu hổ cái gì? - Giọng có chút đẩy đưa, nét cười trên mặt Mẫn Doãn Kỳ vẫn không dứt.

- Hoàng thượng...người...người, Tại Hưởng không đôi co nữa. Sao hôm nay Hoàng thượng lại đến Thủy Nghi viện vậy?

- Đến để xem bảo bối của trẫm có đau không? Đêm qua đệ chịu đau rồi..

- Hoàng thượng, Hoàng thượng không được nói thế.

- Dừng lại, trẫm nói rồi, Tại Hưởng không cần gọi trẫm là Hoàng thượng nữa.

- Như vậy không hợp lễ..

- Lễ nghi do trẫm quyết định, hợp hay không hợp do trẫm phán xét.

- Hoàng...ơ...lang quân

Kim Tại Hưởng lắp bắp gọi. Khẽ nhíu mắt lại, đầu hơi nghiêng nghiêng. Lời vừa thốt ra, đổi lại tiếng cười của quân vương.

- Đúng rồi. Tại Hưởng, gọi thế đi - Mẫn Doãn Kỳ kéo Tại Hưởng vào trong lòng, vùi mặt lên mái tóc hương thảo mộc của cậu.

Kim Tại Hưởng cảm thấy khá là buồn cười. Bậc đế vương lại một mực tìm phi tử xem mình là một phu quân, chứ không còn là Hoàng thượng uy lực nữa. Mẫn Doãn Kỳ không ngoại lệ, chắc hẳn Tại Hưởng là người đầu tiên được hắn cho đặc ân gọi thế này. Phải biết, đặc ân của Hoàng thượng thì việc gì cũng là đặc ân.

- Tại Hưởng, đệ biết không, trẫm rất thích ở chỗ của đệ.

Mẫn Doãn Kỳ chợt vuốt ve mái tóc của cậu, giọng sủng nịnh nói

Kim Tại Hưởng kinh ngạc vạn phần. Cái quái quỷ gì? Mẫn Doãn Kỳ, hôm nay anh đến đây tâm tình sao? Rốt cuộc là có ý gì? Hay có chuyện gì xảy ra rồi? Ái, thật kì lạ mà. Mẫn Doãn Kỳ từ trước chưa từng có bộ dạng như thế này. Hành động thì ân cần, giọng nói êm dịu, ngôn từ mật ngọt. Gì đây?

- Tại sao người lại muốn đến Thủy Nghi viện?

- Ở chỗ của đệ, không có hương nồng của trầm hương, nhẹ nhàng và dễ chịu.

Sao? Vậy thôi á? Lý do đơn giản thế, cũng phải khiến Nghị Quân đế đây đổi hẳn hình tượng sao? Định lừa ai đây?

Kim Tại Hưởng khó hiểu nhìn Mẫn Doãn Kỳ. Cậu thực sự càng ngày không biết nỗi Hoàng đế này nghĩ cái gì. Hắn có thể đến chỗ cậu lúc cậu đang ngủ mà không đánh thức cậu. Hắn có thể ôm ấp Tại Hưởng và cho phép cậu gọi hắn là lang quân. Hắn có thể đổi giọng ngọt ngào khi nói với cậu. Tin nổi không? Mọi thứ đều là Mẫn Doãn Kỳ làm đấy!

- H... lang quân, hôm nay người sao thế?

Mẫn Doãn Kỳ im lặng nhìn Tại Hưởng khi nghe được câu hỏi đó. Nhíu mày nhẹ, hắn cứ nhìn Tại Hưởng, như xoắn sâu vào tâm can của cậu.

- Trẫm không thoải mái một chút nào. Tại Hưởng, hôm nay trên triều,có kẻ làm ngược ý trẫm.

Mẫn Doãn Kỳ giọng điệu buồn bực nói, hai mắt vẫn khép nhẹ. Nghe như quả thực là phu quân đang tâm tình với nương tử.

Kim Tại Hưởng nghe đến đây giật cả mình. Phàm hậu cung không tham gia chính sự, cũng không bàn luận về triều chính. Nay Mẫn Doãn Kỳ đem chuyện này kể lại, chắc chắn là không phải thuận miệng. Đích thị là có mục đích. Chuyện gì xảy ra rồi? Chắc chắn có chuyện rồi. Hoàng thượng tự dưng đến Thủy Nghi viện, lại ôn nhu tâm tình với Tại Hưởng, đem chuyện triều chính ra mà than thở. Việc này, vốn dĩ không đơn giản. Kim Tại Hưởng nhạy cảm nhanh chóng hiểu được Mẫn Doãn Kỳ không hề đơn giản như nãy giờ.

Mẫn Doãn Kỳ, tuy Kim Tại Hưởng ta đây không nhìn ra chuyện gì, nhưng ta dám cá nửa tháng bổng lộc là anh không đơn giản vui miệng than vãn với ta. Không lẽ, Mẫn Doãn Kỳ định thử cậu sao? Nhưng tại sao chứ?

- Chuyện triều chính Tại Hưởng không hiểu biết sâu rộng. Nhưng dù sao, người cũng đừng cố sức và lo nghĩ thái quá. Long thể vẫn quan trọng nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top