Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29

Thanh âm trên đầu truyền đến, Kim Tại Hưởng giống như vừa bị ai kéo mạnh khỏi suy nghĩ mênh mông

Vòng tay của hắn, giọng nói ôn nhu kia, Kim Tại Hưởng nhất thời ngây ngốc. Ngẩng đầu lên đối mặt với ánh mắt của hắn, cậu như bị hút vào. Đôi mắt của hắn, đôi mắt của Mẫn Doãn Kỳ. Lúc này, nó chỉ dành cho cậu. Sâu, rất sâu, hút cậu vào ánh mắt ôn nhu, lại xen lẫn lạnh lùng.

- Nhìn cái gì?

Mẫn Doãn Kỳ thấy tiểu tử trong lòng ngẩn mặt, đôi mắt trong vắt lại đang dán chặt trên gương mặt hắn. Mẫn Doãn Kỳ khẽ cau mày. Kim Tại Hưởng dường như thấy sự thay đổi trên gương mặt mặt hắn, vội quay mặt đi

- Nhìn Hoàng thượng đấy.

- Nhìn trẫm làm gì?

- Lang quân còn không cho đệ nhìn sao?

Nghe tiếng gọi của Tại Hưởng như thế, nét vui vẻ hiện chốc trong đôi mắt của Mẫn Doãn Kỳ.

- Ừ. Được, cứ nhìn.

Hắn cúi xuống, đặt lên tóc mây nụ hôn thật nhẹ. Kim Tại Hưởng không nói gì, để mặc hắn, dựa vào lòng hắn, đôi mắt lại khép lại.

- Á, Hoàng thượng, Hoàng thượng, người...người là đang làm cái gì?

Kim Tại Hưởng cũng không biết tại sao lại lơ mơ không rõ ràng như thế, lúc nhận ra thì đã thấy Mẫn Doãn Kỳ đang bế cậu đến giường rồi.

Khốn kiếp! Mẫn Doãn Kỳ! Ngươi đây là đang muốn ta sao?

- Lúc nãy không phải Tại Tại lăn xuống đất à? Trẫm muốn xem thử một chút, có bị thương hay không?

- Không, đệ không bị thương...

Dứt câu thì hắn đã đặt cậu lên giường, thuận thế chống tay ngồi nhìn cậu.

Đùa người đùa người, vừa nãy còn nghiêm túc cùng cậu nghị chính sự,vậy mà nhanh như cắt lại trở nên trêu đùa thế này, Mẫn Doãn Kỳ, Hoàng đế như anh rốt cuộc là loại gì?

- Đệ còn không cho trẫm xem sao?

- Không cho!

- Tại sao?

- Ngại! Đệ là ngại! Không cho Hoàng thượng nhìn!

Kim Tại Hưởng trừng mắt nhìn hắn. Được rồi, ta không tin là đối diện với gương mặt ủy khuất này Mẫn Doãn Kỳ không thể không mềm lòng.

- Đệ nghĩ không cho trẫm nhìn thì trẫm không nhìn sao?

Môi Mẫn Doãn Kỳ nhếch lên, trong đường nào cũng đầy gian xảo.

Đây là bậc Hoàng đế sao? Đồ nam nhân không biết xấu hổ!

- Hoàng thượng ép người ... ép người

Kim Tại Hưởng bặm môi. Tay ngọc đấm nhẹ lên lưng hắn. Hừ, nũng nịu thế này, đố Mẫn Doãn Kỳ anh cưỡng lại nổi!

- Được rồi được rồi, không xem nữa. Không phải đệ vừa thấy trẫm là giật mình thức sao? Vậy thì mau nghỉ lại đi.

Trông tiểu bảo bối lúng ta lúng túng, nét mặt phẫn nộ không cho hắn xem người, quả thật làm Mẫn Doãn Kỳ không đành lòng bắt ép.

- Hoàng thượng, vừa tới là muốn đi sao?

Kim Tại Hưởng nói đến đây chợt muốn cắt bỏ lưỡi mình đi...Cái gì mà Mẫn Doãn Kỳ lại khiến cậu luyến tiếc như vậy chứ?

- Tối trẫm lại đến với Tại Hưởng.

Mẫn Doãn Kỳ nói, ý cười trong mắt sâu đến vài phần, lại thấp thoáng nét đắc ý cùng gian xảo.

Khốn kiếp, đồ rước họa vào thân, đồ không biết giữ mồm miệng...Tâm tư rốt cuộc không suy nghĩ cẩn thận lại nói ra lời như vậy. Đêm nay Mẫn Doãn Kỳ đến, không lẽ sẽ buông tha cho cậu sao? Mẹ kiếp, trước giờ cẩn thận suy xét, nay lại vạ mồm vạ miệng ăn nói lung tung! A, mệt quá đi mất!

Nghĩ đến đây Kim Tại Hưởng không quan tâm Hoàng thượng nữa mà vùi đầu vào gối lụa.

Mẫn Doãn Kỳ trông tiểu mỹ nam vội vội vàng vàng giấu mặt, ngỡ là cậu ngại ngùng không nhịn được che mặt đi. Trong lòng hắn một cỗ buồn cười dâng lên, đến mức rời Thủy Nghi viện nét cười còn vương trong mắt, khiến Lâm Trung Trung bên cạnh thảng thốt mấy phần...

Vị Kim tiệp dư kia, làm cái gì mà khiến Hoàng thượng vui vẻ thế? Nét mặt này, là chưa từng gặp qua!

Lại nói Kim Tại Hưởng, một lúc biết Mẫn Doãn Kỳ đã đi khỏi, mới bật dậy

- Mộc Y, đun nước ấm cho ta!

Mẫn Doãn Kỳ, hôm nay anh đến, Tại Hưởng ta sẽ khiến anh không thể rời mắt! Có mà không ăn được.

***

- Bái kiến Hoàng hậu nương nương

- Thục quý phi đa lễ làm gì, ngồi với bổn cung đi.

- Tạ Hoàng hậu.

Thục quý phi an ổn trên ghế, hướng Hoàng hậu dịu dàng hỏi

- Không biết Hoàng hậu mời Ái Mỹ đến là có chuyện gì?

- Bổn cung nhàm chán, lại có dịp hạ nhân trong Nguyệt Tâm cung vừa pha một loại trà mới, nên nhã hứng mời muội muội đến thưởng xem thế nào, rồi cùng trò chuyện mấy câu vụn vặt ấy thôi. Người đâu, dâng trà.

Bốn cung nữ bê khay trà lên. Vừa mở ấm, hương thơm dịu ngọt vấn vít bay lên, thanh mát cả người.

- Trà này là lấy từ sương đọng trên lá sen, cùng cánh hoa hồng chiết ra hương vị. Cả hai hòa hợp, tạo hương vị thuần khiết, thanh đạm ngọt lành.

Tinh Diệu Chi tay nâng tách trà bằng thạch ngọc, nhấp một ngụm, lại ôn hòa mỉm cười.

Trương Ái Mỹ uyển chuyển nâng tách trà lên, môi kề đến thưởng thức một ngụm, lại dịu dàng đặt xuống, trên gương mặt đầy nét cảm khái.

- Hoàng hậu thật có tâm sức, muội muội tự thấy trà ở An Chi cung không sánh nổi, thanh nhã tinh túy, dịu nhẹ ngọt ngào, nghĩ được quả thật tài tình.

- Thục quý phi nếu thích chi bằng để cung nhân đến đây lấy một ít, học cách làm cho muội luôn cũng không sao

- Đa tạ Hoàng hậu nương nương

Nước trà trong tách vơi quá nửa, Hoàng hậu mới lên tiếng.

- Thục quý phi hẳn biết chuyện Trương thượng thư thay mặt đại thần xin Hoàng thượng giao binh quyền cho Tinh gia?

-  Hoàng hậu nói không sai, Ái Mỹ đã biết.

Nàng đoán không sai, Tinh Diệu Chi gọi đến đây cũng vì chuyện này.

- Chuyện này ắt hẳn vì phụ thân nhận rõ tài nghệ của Tinh gia, nên việc phụ thân có ý đề cử Tinh gia cũng không phải kì lạ - Thục quý phi mỉm cười kinh diễm.

- Thục quý phi thật sự hiểu rõ. Lần này xem ra Tinh gia phải đa tạ họ Trương một tiếng rồi, bổn cung thân là nữ nhi họ Tinh, cũng hướng Thục quý phi cảm tạ.

Tinh Diệu Chi cười nhẹ, nhưng ý cười không đến mắt.

- Muội muội thật không dám.

- Sau này có ý định gì, cứ bảo với bổn cung, nhất định sẽ giúp muội muội thực hiện

Cái gì mà thưởng trà chứ? Ha ha, bất quá là cùng nàng âm thầm liên thủ. Không tệ, cùng phe với Hoàng hậu, ít nhất cũng tốt hơn lũ phi tử ngốc nghếch kia!

- Hoàng hậu quá lời. Người bận rộn việc hậu cung, sao thiếp có thể làm phiền phượng thể? Chỉ mong cùng san sẻ vất vả của Hoàng hậu nương nương để không tự hổ thẹn - Trương Ái Mỹ cúi đầu.

- Trà này làm ra bởi sương sớm và hoa hồng. Cả hai hòa hợp, mới tạo hương vị thanh tao nhuần nhã. Thiếu một trong hai thì không thể thành nên chén trà, trở nên vô dụng nhạt nhòa...Có hòa lẫn, bổ trợ cho nhau, mới đạt nên vị ngọt lành.

Hoàng hậu nói xong, cười khẽ, ánh mắt đưa đến nhìn Thục quý phi.

- Thiếp đã hiểu tâm ý của Hoàng hậu nương nương. Cũng không còn sớm, thiếp không làm phiền người nghỉ ngơi. Vĩnh Nhi, hồi An Chi cung.

Thục quý phi đón nhận ánh mắt của Tinh Diệu Chi. Nàng đứng dậy cung kính, vịn tay cung nữ rời Nguyệt Tâm cung.

Đến cửa cung, Trương Ái Mỹ quay đầu lại. Cả Nguyệt Tâm cung lộng lẫy uy nghi, nơi ở của Hoàng hậu tự bao đời. Nơi mà mọi nữ nhân trong thiên hạ đều muốn trở thành chủ tử.

***

- Nương nương, hôm nay Hoàng hậu là muốn đứng về phía của người?

Vĩnh Nhi rắc thêm hoa vào bồn tắm.

Hơi nước cùng khói bay nhẹ lên từng đợt. Hương hoa thoang thoảng quyện nơi đầu mũi. Trong bồn, nữ tử diễm lệ thả lỏng cả người theo làn nước.

- Ngươi còn không hiểu sao? Lấy trà làm ý. Cái gì mà không thể tách nhau chứ? Chẳng qua cũng đang bảo bổn cung với nàng ta tốt hơn hết ngồi chung thuyền...Ha, nếu phụ thân ta không nói cho họ Tinh, nàng ta có muốn lôi kéo bổn cung không?

- Nô tỳ cảm thấy...Hoàng hậu không có ý tốt.

- Không có ý tốt. Thật sự không có ý tốt. Hoàng hậu cũng thật vội vã, vừa mới có việc đã nhanh chóng kéo bổn cung lên một thuyền. Còn không sợ ta đạp đổ ngôi Hoàng hậu sao?

Trương Ái Mỹ vò chặt cánh hoa trong tay, ánh mắt hiện rõ tia thâm độc. Cả thân thể trắng ngần, lại toát lên một nỗi hận lạnh người

- Long thai của bổn cung, chỉ sợ Hoàng hậu nhúng tay vào.

Việc xảy ra đã mấy năm, nhưng Thục quý phi một khắc không quên được... Nỗi thống khổ này, Tinh Diệu Chi phải nhận đủ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top