Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30


Kim Tại Hưởng mệt mỏi dựa lưng vào cửa, vẫn đứng đợi Mẫn Doãn Kỳ đến. Thân ảnh mềm mại. Trên đầu là ánh trăng mờ nhạt...

Mẫn Doãn Kỳ đến, cũng không phải sớm, mà là đêm đã gần muộn.

Hắn trông thấy cậu, dứt khoát bước nhanh tới, bế thốc cậu vào trong

- Hoàng thượng, người làm gì đây? Thả đệ xuống

- Thả xuống đây...

Mẫn Doãn Kỳ đặt cậu nằm xuống giường. Hắn ngồi sát bên ngoài Tại Hưởng, dựa lưng, đối diện Tại Hưởng.

- Nhẹ thôi chứ. Đệ vẫn còn đau lắm đó!

Kim Tại Hưởng la oai oái.

- Trưa bảo cho trẫm xem, lại không cho...

Giọng nói của hắn trầm trầm, lại mang chút ý nghịch ngợm.

- Cho người xem à? Đệ đâu có ngốc!

Mẫn Doãn Kỳ không nói gì, im lặng nhìn cậu. Trong mắt đầy vẻ phức tạp. Hắn hiện tại là muốn cùng tiểu tử này vui vẻ một đêm, nhưng xem hiện tại, rõ ràng là cú ngã tiếp nền cung đã khiến cậu chịu không ít đau đớn rồi. Việc này, chỉ e hôm nay không tiện...

- Hoàng thượng, Hoàng thượng, hôm nay đệ đau lắm.

- Trẫm biết.

- Không thể chịu nặng

- Trẫm biết.

Ha...

Ha...

Cậu thật sự muốn bùng phát một trận. Mẫn Doãn Kỳ nãy giờ biểu thị như không hay không biết không hiểu những thứ cậu nói. Có trời mới tin!

- Tại Hưởng muốn...đắp chăn bông nói chuyện phiếm thôi, được không?

- Trẫm không biết.

Hoàng thượng trời đánh! Mẫn Doãn Kỳ chính là muốn bỡn cợt cậu đây, hắn đích xác hiểu rõ cậu muốn gì.

- Hoàng thượng! Người nghĩ cho thân thể đệ một chút

- Trẫm vẫn luôn nghĩ mà

Mẫn Doãn Kỳ gật gù, nhéo nhéo chóp mũi Tại Hưởng. Trong mắt đầy ý sủng nịnh.

- Vậy...

- Tùy ý Tại Hưởng.

Lạy trời lạy đất! Hắn đồng ý rồi. Cảm tạ cao sanh.

- Hoàng thượng, Hoàng thượng, vậy người nằm xuống đây

Kim Tại Hưởng mừng rỡ vội vội vàng vàng nhích người chừa một chỗ cho Mẫn Doãn Kỳ.

Hắn im lặng nằm cạnh cậu. Choàng đôi tay ôm vai cậu, kéo cả người Tại Hưởng sát người hắn.

- Đừng gọi là Hoàng thượng.

- Nhưng đệ không quen gọi bằng lang quân.

Giọng cậu có chút ngập ngừng. Quả thật, chẳng quen một chút.

- Tại sao?

Kim Tại Hưởng cẩn trọng suy xét từng câu từng chữ, sau mới thở dài đáp.

- Cả thiên hạ này, Hoàng thượng chỉ là lang quân của một người. Chỉ là lang quân của Hoàng hậu nương nương.

- Vậy sao?

Mẫn Doãn Kỳ ôn nhu vỗ vỗ đầu cậu. Giọng nói không nghe ra ý tứ gì, nhưng ánh mắt hắn vương chút cay đắng.

Kim Tại Hưởng nói cũng chẳng sai một li. Nương tử của Mẫn Doãn Kỳ thực chất chỉ có Tinh Diệu Chi, Hoàng hậu cai quản lục cung. Vốn dĩ các phi tử dù vinh sủng to lớn bậc nào, vẫn không thể phủ nhận tình phu thê của Đế Hậu. Hoàng hậu là tiểu thư danh gia do Thái hậu cùng tiên đế ban chỉ tứ hôn, điểm này không ai so được.

- Vậy đệ cứ gọi bằng gì đệ muốn.

- Ha, vậy gọi là...Hoàng thượng? Không, gọi là bệ hạ? Không, gọi là..

Kim Tại Hưởng ngơ ngơ ngác ngác nói tới nói lui. Chưa trọn vẹn cả câu đã bị Mẫn Doãn Kỳ dứt khoát cúi đầu áp chặt lên môi cậu. Tại Hưởng sửng sốt thoạt đầu, nhưng rất nhanh khép mắt phối hợp với hắn

Dây dưa một lúc, Mẫn Doãn Kỳ rời môi. Tay hắn ôm lấy mặt Tại Hưởng, nhìn thẳng vào mắt cậu. Giọng điệu mang chút sủng nịnh

- Cái gì cũng được. Lang quân, phu quân, bệ hạ, hay Mẫn Doãn Kỳ cũng chẳng sao.

- Mẫn Doãn Kỳ! - Cậu khẽ chau mày lại.

Ha, tên húy chả Hoàng đế, tên húy của Hoàng đế!

- Vậy trẫm sẽ gọi đệ bằng gì?

Mẫn Doãn Kỳ dựa dựa vào má củ Tại Hưởng.

- Còn hỏi đệ? Trước giờ người gọi đệ bằng gì có hỏi đệ không?

- Bảo bối. Tiểu bảo bối.

Bảo bối. Hai chữ này thật quý, thật đẹp. Trong tâm Tại Hưởng chợt xao xuyến dị thường. Cậu không khỏi nhớ rằng, từ trước nay chưa ai thương yêu gọi cậu bằng thế cả.

Mẫn Doãn Kỳ nói ra cái tên này chính hắn cũng bất ngờ. Đặt tên sao? Thục quý phi, Bình phi, Diệu tần...họ...hắn chưa từng gọi họ bằng cái tên nào đặc biệt. Rốt cuộc vì lẽ nào lại vì tiểu mỹ nam lại dễ mềm lòng mà gọi bằng cái tên đầy ân sủng?

Mẫn Doãn Kỳ không giải thích được.

Hồi lâu, dường như không chịu được cái tĩnh lặng bất thường, hắn đành tìm đường lên tiếng.

- Hưởng Hưởng vào cung bao lâu rồi?

- Còn chưa đầy một năm.

- Có nhớ nhà không?

Nhớ không? Phải hỏi sao? Nhớ hay không thì được gì?

- Đệ không biết.

Thật sự, Tại Hưởng nhớ nhất không phải phủ tể tướng, mà là chung cư tầng ba có Tại Hoa, cùng với ngôi nhà mà Tại Hưởng đã sống đến hết tuổi mười tám, nơi mà ba và mẹ của cậu vẫn đang ở. Không biết, bây giờ ba người họ đang thế nào? Một đứa con trai, một người anh trai, đã biến mất trên con đường hôm ấy, đã khiến họ đau đớn bật nào?

Kim Tại Hưởng chợt thấy đôi mắt mờ mờ đi. Nước, ngập nước. Cậu khóc. Vì nỗi đau, nỗi hối hận và nỗi nhớ.

Mẫn Doãn Kỳ cảm nhận hơi nóng rơi trên tay hắn, lập tức sửng sốt nhìn Tại Hưởng. Tiểu tử này rơi nước mắt rồi sao?

- Đừng khóc. Trẫm không biết dỗ dành.

Hắn ôm cậu vào lòng. Áp cơ thể mềm mại kia vào người mình, để cho mái tóc thoảng thảo mộc phủ đầy trên tay, ấn chặt cậu vào trong ngực. Tay hắn ôn nhu vuốt nhẹ mái tóc Tại Hưởng, giọng ngập ngừng an ủi.

- Nếu nhớ...sẽ có ngày gặp.

Kim Tại Hưởng nhắm mắt trong lòng hắn, tay đặt trên vai Mẫn Doãn Kỳ, một lâu sau cũng lặng yên.

Âm thanh trầm trầm lại truyền đến.

- Trong tẩm cung này đệ làm gì?

- Làm gì nhỉ? Thưởng hoa họa bút, thưởng thức mỹ thực, nói chuyện với hạ nhân...

Kim Tại Hưởng suy nghĩ đáp lời. Quả thật ngoại trừ đấu đá với phi tử thì Tại Hưởng cũng chỉ làm mấy việc trên.

- Nhàn nhã thật. Hôm nào đưa mấy tranh cho trẫm xem thử.

- Không được!

Tranh trong thiên hạ này đâu có thiếu, muốn xem thì truyền đến Phúc Quân cung mà xem, ngươi xem tranh ta làm gì?

- Tại sao lại không?

- Người chỉ chê cười thôi - Đôi mắt Tại Hưởng còn vương đôi giọt nước, ủy khuất cúi đầu.

- Thì sao? Tranh không tốt thì trẫm không thể cười à?

- Mẫn Doãn Kỳ! Thật là không biết giữ mặt mũi cho đệ

Tay cậu đấm đấm lên lưng hăn nũng nịu vô cùng.

- Đưa tranh cho trẫm. Đúng rồi, hôm trước bức họa minh nguyệt đệ vẽ chưa xong, bao giờ hoàn thành đem ngay cho trẫm...

Vừa dứt lời, Mẫn Doãn Kỳ đã đứng dậy. Kim Tại Hưởng bất giác nhìn theo.

- Trong đây có tranh đệ vẽ không?

Tại Hưởng ngớ người, ánh mắt đầy nét hoảng hốt. Giọng nói thập phần vội vàng.

- Á...Không, không không...không có

Mẫn Doãn Kỳ cười gian xảo. Khiến Tại Hưởng tự cảm thấy không tốt lành.

Thấy tia cảnh giác trong mắt cậu, Mẫn Doãn Kỳ buồn cười không nhịn được. Hắn sải bước đi tìm. Lúc nãy cậu giật mình như vậy, cam đoan nơi đây có tranh của Tại Hưởng.

- Không cho tìm. Không cho tìm.

Kim Tại Hưởng nhảy khỏi giường. Tranh của cậu đa số đều vẽ bách thảo cổ phong, nhưng gần đây lại đặc biệt có ý đưa muông thú vào tranh. Nhưng dưới ngòi bút của Tại Hưởng tất thảy từ chó sói đều trở thành cún con, đại ưng trở thành se sẻ, vạn phần khả ái đáng yêu. Nhưng để Mộc Y Kha Tử xem, hai người họ lại cười không ngớt.

Hừ, để Mẫn Doãn Kỳ xem, hắn còn cười nhạo cậu mức nào nữa.

Kim Tại Hưởng nhanh chân lôi kéo tay Mẫn Doãn Kỳ, không cho hắn di chuyển trong điện. Vốn dĩ trong đây không có tranh cậu, nhưng hắn có ý tìm thế nào cũng đến thư phòng thôi.

- Không có mà. Thật sự là không có.

- Thế ở đâu?

- Thư phòng của đệ. Bao giờ tốt đệ sẽ đưa đến cho người.

- Thật không?

- Hoàng thượng tiêu soái, trễ rồi trễ rồi, về giường ngủ thôi. Không cần tìm nữa.

- Vậy trẫm không tìm nữa.

Mẫn Doãn Kỳ nhìn tiểu mỹ nam đang lôi tay áo mình về giường, giọng nói đều đầy nịnh nọt. Hắn không nhịn nổi tiếng cười.

- Người đâu, vào đây.

Kim Tại Hưởng khó hiểu nhìn Hoàng đế cậu đang kéo về. Trong lòng lại dâng một cỗ bất an.

Lâm công công bên ngoài giật thót. cả Mộc Y cũng run sợ. Hoàng thượng không phải đêm nay lâm hạnh Kim tiệp dư sao? Cũng trễ lắm rồi sao lại truyền người vào?

- Ngươi...ngươi vào đi...

Ông ta cầm phất trần chỉ vào Mộc Y bên cạnh.

- Lâm công công sao người lại bắt nô tỳ vào? Hoàng thượng gọi người đó

Mộc Y hoảng hốt, cúi đầu nói

- Nhiều lời, bảo ngươi vào thì vào đi

- Nô tỳ không dám. Công công vào đi.

- Ta là đại tổng quản uy nghiêm nói ngươi ngươi không nghe sao?

Lâm Trung Trung trợn mắt, run run giọng.

- Nô tỳ hèn nhát, khiếp sợ uy nghiêm của Lâm công công. Chi bằng người đi vào.

- Tiểu nha đầu...ngươi....

- Mộc Y không dám. Lâm công công vào đi.

Cả hai không chịu vào. Đùn đẩy một lúc.

Mẫn Doãn Kỳ ngồi trên giường cất tiếng lớn. Lũ hạ nhân hôm nay chậm chạp vậy sao?

- Người đâu, vào đây cho trẫm.

Kim Tại Hưởng đứng bên cạnh hắn. Năm lần bảy lượt hỏi nhưng hắn chẳng đáp lời.

- Chi bằng cùng vào.

Mộc Y run rẩy kéo Lâm công công vào trong. Hai người khép nép mở cửa, qua chính điện vào phòng ngủ. Chợt, cả hai sửng sốt nhìn bên trong, ánh mắt đầy kinh ngạc.

-

Căn bản là đang trong giai đoạn bí về từ ngữ. Ý thì có, nhưng diễn đạt không thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top