Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31


Hoàng thượng một thân lạnh nhạt nhìn hai người họ, Kim tiệp dư đứng bên cạnh hai tay còn để trên tay áo Hoàng thượng. Y phục của cả hai vẫn đầy đủ, không nhếch nhác hay lộn xộn một chút nào.

- Ngươi - Tay Mẫn Doãn Kỳ chỉ vào Mộc Y - đi lấy hết các bức họa của chủ tử ngươi đem đến cho trẫm, không sót một tờ.

- Mẫn Doãn Kỳ, không được, Mộc Y, không được!

Mộc Y cùng Lâm công công quỳ sụp xuống. Tên húy của Hoàng thượng không phải để gọi! Không thể tùy tiện gọi.

- Trẫm nói, các ngươi còn không đi sao?

- Tuân chỉ.

- Mộc Y, Mộc Y, ta nói ngươi không được đi. Mộc Y mỹ nhân, đừng lấy cho Hoàng thượng!

Chủ tử ơi người đây là muốn nô tỳ kháng chỉ sao? Kim tiệp dư ơi dù gì cũng thương xót cho nô tỳ đi mà...

Mộc Y đau đớn nhìn Tại Hưởng, ánh mắt đầy thương tâm và bất đắc dĩ. Kim Tại Hưởng nhìn thấy nàng, đành thở dài chấp thuận.

- Đệ nghĩ nàng ta có thể nghe đệ sao?

- Biết rồi biết rồi. Người cứ đi lấy. Tại Hưởng không ngăn cản.

- Ngoan lắm.

Mẫn Doãn Kỳ kéo cậu ngồi trên giường. Dịu dàng vuốt hai má cậu.

Mộc Y chớp thời cơ chạy biến. Rất nhanh trở lại cùng một chồng giấy, áng chứng hơn ba mươi mấy bức. Để tất cả trên bàn, Mộc Y kéo Lâm công công nãy giờ không có tiếng nói đi ra ngoài.

Cửa vừa khép, Kim Tại Hưởng liền nhanh chóng thoát khỏi Mẫn Doãn Kỳ chui vào trong chăn.Mẫn Doãn Kỳ buồn cười nhìn cậu. Bảo bối ngốc nghếch. Trẫm muốn làm gì đệ có thể ngăn sao? Trừ hôm nay thân thể bảo bối không ổn, nếu không trẫm đã không rảnh rỗi xem tranh của đệ lúc khuya thế này.

- Đệ vẽ cái gì thế này? Là hoàng yến sao?

Kim Tại Hưởng nằm trong chăn nghe Mẫn Doãn Kỳ nói liền hoan hỉ ngồi dậy. Giọng điệu đầy phấn khích đáp lời.

- Đúng đúng đúng, Hoàng thượng nhìn ra nha. Chỉ mình Hoàng thượng nhìn ra đệ vẽ hoàng yến thôi!

- Sao nó lại tròn trĩnh nõn nà thế kia?

- Đệ thích như vậy. Người nói có vấn đề gì không?

- Đệ thật sự chỉ giỏi họa cung phong, không thể đưa muông thú là mẫu cho đệ vẽ.

- Sai rồi. Đệ vẽ cái gì cũng đẹp!

- Không. Không đẹp.

- Vậy trả lại đây. Không đẹp Hoàng thượng xem làm quỷ gì.

Kim Tại Hưởng chạy đến, giật lấy xấp tranh trên tay Mẫn Doãn Kỳ. Nhưng chậm một bước, hắn rất nhanh ôm chặt vào người.

- Trả cho đệ - Tại Hưởng nhảy tới, kéo mấy bức họa ra khỏi hắn.

- Không trả - Mẫn Doãn Kỳ kiên định giữ một nửa xấp tranh.

- Mẫn Doãn Kỳ đưa đây.

Hắn cười lớn, lắc đầu. Tay vẫn níu chặt xấp giấy...

- Đưa đây! Mẫn Doãn Kỳ...Mẫn Doãn Kỳ! Trả cho đệ...

- Trẫm không trả!

- Người...người...

Kim Tại Hưởng giận đỏ mặt, lắp bắp một hồi lâu vẫn không lấy được cái gì. Được lắm Mẫn Doãn Kỳ, ta sẽ cho anh tự động giao ra.

- Không lấy. Không trả thì đừng có trả! Nhớ đó.

Cậu buông tay, liếc hắn một cái, nhanh chân chạy về giường úp mặt vào tường, kéo chăn kín người.

Mẫn Doãn Kỳ ngẩn người nhìn tiểu bảo bỏ đi. Chỉ thấy một cơ thể nhỏ nhắn trèo lên giường kéo chăn quá đầu. Tròn tròn như cục bông nhỏ trong bàn tay.

- Này! Tại Hưởng, Kim Tại Hưởng...

Hắn bước tới giật giật chăn. Cậu vẫn không chịu thò mặt ra. Nhất nhất cuộn tròn.

- Trẫm trả cho Tại Hưởng...

Vẫn im lặng

Mẫn Doãn Kỳ giật giật khóe môi. Tay hắn dừng lại, không kéo nữa.

Đây là giận dỗi sao? Giận dỗi hắn sao? Trên đời này có kẻ dám dỗi hắn sao? Không đúng lắm, hình như mơ hồ có cái bẫy.

- Kim Tại Hưởng...

Mẫn Doãn Kỳ cau mày kéo mạnh chăn. Lập tức chạm ngay gương mặt đầy ủy khuất kia. Đôi mắt như phủ một tầng sương, hai bên mặt ửng một mảng hồng hồng. Cái nhìn đầy trách cứ như tia điện phóng về hắn. Bất giác trong thâm tâm hắn chợt nghe một hồi hối hận, lại thêm ý lo sợ.

- Đệ...

- Mẫn Doãn Kỳ! Người không có để tâm đến ta!

Kim Tại Hưởng hét lên. Thành công làm các cung nhân bên ngoài tưởng chừng té ngất. Mẫn Doãn Kỳ? Kim tiệp dư là đang gọi tên của Hoàng thượng! Mà Hoàng thượng nào có ý trách tội. Ha, đây là chuyện dọa người, dọa chết người.

- Ngoan, trẫm không bắt nạt đệ.

Mẫn Doãn Kỳ vuốt vuốt mái tóc Tại Hưởng. Lấy giọng dịu dàng như rót mật ngọt lịm vào tai Tại Hưởng.

- Không cần! Người không được ngủ trên giường!

Cậu trừng mắt nhìn hắn. Giọng nói tuy run run nhưng đầy vẻ cương quyết chắc chắn.

- Thế trẫm phải ngủ đâu?

- Không biết, không muốn biết. Nhưng không cho người lên giường.

Mẫn Doãn Kỳ chịu hàng với bảo bối trân quý này. Cậu thật sự là không ai trị nổi. Càng ngày càng không qui luật. Rõ ràng hiện tại cậu đang chớp cơ hội bày khổ nhục kế, cơ mà hắn vẫn nhảy theo.

- Trẫm sai rồi trẫm sai rồi, đừng đuổi trẫm.

Đường đường là Nghị Quân đế khốc soái lãnh đạm, lại xuống nước nài nỉ một tiểu mỹ nam để có thể yên ổn trên giường.

- Đệ xem, bảo bối. Trời lạnh thế này, đệ bảo bậc Hoàng đế anh vũ tiêu soái như trẫm phải lăn dưới sàn sao?

Kim Tại Hưởng không nói gì. Trong lòng nảy nở đầy đắc ý.

- Trẫm sẽ bệnh. Sẽ yếu ớt. Đệ nỡ sao?

Lần này cậu nhìn hắn một chút. Không nhanh không chậm lăn vào góc, chừa chỗ cho hắn. Thực chất, trong lòng xuất hiện tia chột dạ. Khổ nhục kế? Hoàng thượng đang là nhìn thấu kế hoạch của cậu, rồi lại bày kế tương tự, dùng giọng điệu yếu ớt nhỏ nhẹ kia? Ái chà chà nguy, nguy hiểm.

Mẫn Doãn Kỳ mừng rỡ nằm cạnh cậu. Lần nữa lại ôm Tại Hưởng vào lòng, dịu dàng vuốt suối tóc đen huyền.

- Kim Tại Hưởng biết không, trẫm biết lời đệ nói không phải thật. Không phải thật. Nhưng, trẫm vẫn thích nghe

Kim Tại Hưởng cứng mặt. Cả người bỗng chốc đờ đẫn không thể tiếp lời. Lâu thật lâu mới nghe tiếng thở đều đều của hắn. Trong lòng cậu tràn ngập phức tạp. Mẫn Doãn Kỳ là nhìn thấu rồi, người này không xem nhẹ được. Hắn, không phải hoàn toàn tin tưởng cậu.

* * *

Kim Tại Hưởng mở mắt, nhìn sang nam nhân bên cạnh. Đêm qua khó ngủ, cậu không ngủ yên nữa. Liếc xem Mẫn Doãn Kỳ ngũ quan anh tuấn, trong lòng Tại Hưởng thoáng chút mê mẩn.

Người này, lại dẫn ra không biết bao nhiêu cuộc tranh đấu giữa nữ nhân. Gương mặt này, thực đáng để tranh giành! Đến thân nam sủng là cậu cũng một phen giành lấy. Nhưng cậu giành là giành yên ổn. Không gây phiền phức nhưng phiền phức vẫn tìm đến cửa. Kim Tại Hưởng lắc đầu, vươn tay chạm lên hai má của hắn.

- Tỉnh lại, ôm mặt trẫm làm gì?

Kim Tại Hưởng giật thót. Không biết hắn dậy từ lúc nào, lại hù cậu một phen đơ người.

- Sao vậy? Dọa đệ à? - Mẫn Doãn Kỳ vỗ vỗ lên trán cậu.

- Không có.

- Đệ ôm mặt trẫm làm gì? Say đắm sao?

Kim Tại Hưởng thấy hai tay còn để lên mặt hắn, lúng túng định rụt về. Chậm một bước, tay hắn áp lên tay cậu, giữ trên mặt hắn.

- Chạm một chút không cho. Mẫn Doãn Kỳ keo kiệt.

Lúc này Lâm công công vừa bước vào ý đánh thức Hoàng thượng. Nào ngờ vừa đến trước bình phong đã nghe tiếng nói ngọt ngào của Kim tiệp dư, cùng tiếng cười trầm ấm đầy sủng hạnh của Nghị Quân đế. Ông thoắt cái hai tay lại mướt mồ hôi. Ôi Kim tiệp dư, người là nam sủng đầu tiên lại gọi tên Hoàng thượng thoải mái đến thế. Ngay cả Hoàng hậu cùng Thục quý phi cũng chưa được ân huệ đặc biệt thế đâu. Hoàng thượng ơi Hoàng thượng, người lại dung túng cho một nam sủng gọi mình tùy tiện như vậy, đây tột cùng là phúc hay họa cho Kim tiệp dư đây?

- Hoàng thượng... đã đến lúc ngự triều - Lâm công công lấy giọng bình tĩnh. Rất nhanh nghe tiếng "ừm" của Hoàng thượng, sau là giọng ôn hòa.

- Đệ nằm đi, không phiền.

Mẫn Doãn Kỳ đứng dậy ra ngoài. Kim Tại Hưởng vẫn nằm đấy. Đợi Hoàng thượng rời Thủy Nghi viện, mới bước xuống giường.

- Hoàng thượng, hôm nay tâm tình người tốt vậy sao? - Lâm công công mắt thấy Hoàng thượng vừa bước khỏi Thủy Nghi viện liền hiện bộ dáng vài phần luyến lưu.

- Ngươi nói xem? Chủ tử viện này là người thế nào? - Hoàng thượng nhướng mày nhìn tâm phúc.

- Kim tiệp dư thanh tú thông minh, dịu dàng lương thiện.

Lâm công công đắn đo, lại cúi đầu nói. Mẫn Doãn Kỳ nhìn hắn, trầm ngâm một chút rồi cười khẽ.

- Không, đệ ấy không dịu dàng, nhưng chắc cũng không lương thiện. Người không thấy bộ dáng Tại Hưởng khi bị vu hãm sao? Rõ ràng khí thế bức người, lời nói sắc bén. Thực sự hiếm thấy

- Hoàng thượng anh minh

Hắn nghĩ một chút, lắc lắc đầu nói tiếp.

- Đệ ấy sẽ không để bản thân bị thiệt. Nhưng lúc trước lại nhún nhường Bình phi, ắt vì suy nghĩ cho hai gia tộc. Đúng là mọi thứ đều thấu đáo. Nhưng trẫm nhìn đệ ấy, đều thấy bộ dáng ung dung tự tại, không biết Tại Hưởng rốt cuộc trong lòng nghĩ gì. Chưa bao giờ, trẫm lại không thể nhìn thấu một nam sủng như hiện tại.

- Hoàng thượng không cần quá mức chú tâm vào Kim tiệp dư, căn bản nam sủng cũng không gây ảnh hưởng đến việc lớn.

- Trẫm là không ngăn được bản thân để tâm. Trẫm thật không hiểu nổi. Nhưng Lâm công công, trẫm để ý ai, cần ngươi nhắc nhở? - Mẫn Doãn Kỳ liếc người bên cạnh, Lâm Trung Trung cuống quít quỳ xuống thỉnh tội.

- Nô tài quá phận. Mong Hoàng thượng giáng tội.

- Thượng triều xong đi nhận hai mươi bản tử.

Mẫn Doãn Kỳ lạnh băng một lời. Lâm công công run sợ trong lòng. Ông đây là chỉ nói về Kim tiệp dư nho nhỏ, lại khiến Hoàng thượng tức giận vậy sao? Chuyện này căn bản không chút gì gọi là bình thường cả.

Lâm Trung Trung làm công công hơn ba mươi năm, còn không rõ tình huống này sao? Hoàng thượng đích thực có ý để Kim tiệp dư trong lòng, nhưng vẫn còn nhiều rào cản. Vị Kim tiệp dư này, chỉ e phong lưu một hồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top