Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34


Hôm sau, Kim Tại Hưởng không chút thất sắc kỳ lạ, dời bước đến Nguyệt Tâm cung.

- Thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an.

- Kim tiệp dư miễn lễ. An vị đi.

Lạc quý nhân kín đáo nhìn Kim Tại Hưởng, chỉ thấy cậu điềm tĩnh như nước, thản nhiên nâng tách trà kề môi ngọc. Kim Tại Hưởng một thân y phục nhã nhặn, so với y phục của nữ tử lại điềm đạm mộc mạc nhưng toát lên khí chất cao quý lạ lùng. Lạc quý nhân khẽ lắc đầu, một đại mỹ nam thế này, lại khiến Tôn tiệp dư gai mắt. Chẳng trách bị đưa vào bẫy...

- Bổn cung nhận thấy dường như dạo này thần sắc Tôn thục nghi không tốt lắm. Hôm qua lại nghe bẩm báo lại muội truyền thái y hai ngày một bận. Sức khỏe không tốt sao?

Hoàng hậu chính vị chợt lên tiếng hỏi. Cả đại điện đều hướng dần chú ý sang Tôn thục nghi.

Tôn Thủy Dụ vận xiêm y nhạt màu, thêu mấy cành trúc thanh nhã. Trên đầu chỉ cài trâm thạch trúc, hoa phù dung e ấp sau đầu. Sắc mặt có chút nhợt nhạt, môi không đỏ mọng, mắt dường như sâu hơn một chút. Thần sắc như mất ngủ, điểm trang lại sơ sài. Nhìn qua yếu ớt như trong gió, thật đúng là sức khỏe không tốt.

Kim Tại Hưởng khẽ liếc một cái, ánh mắt dâng một tia trào phúng. Bệnh tật cái gì, điểm trang nhợt nhạt, phấn đậm cả lớp, trông như Bạch vô thường địa ngục. Kim Tại Hưởng thầm nghĩ nếu Tôn Thủy Dụ đưa gương mặt này về hiện đại, dù ban ngày cũng dọa không ít bạn học đâu, đừng nói là đêm tối.

- Bẩm nương nương, thiếp thật chỉ cảm thấy khó chịu trong người. Hơn nữa dạo gần đây thường xuyên mơ ác mộng, mất ngủ liên tục. Lại thường mệt mỏi trong người. Đã để Hoàng hậu lưu tâm, thiếp thật có tội.

Giọng nói Tôn thục nghi mỏng manh như hoa cuối xuân. Nhẹ nhàng lại tỏ rõ bệnh tật của mình.

- Bổn cung sao trách muội được. Muội cần chú ý bản thân, tĩnh dưỡng cho tốt, không nên sơ sẩy sức khỏe mình. Lăng Ý, truyền lệnh của ta, đưa hai cây nhân sâm cùng với hai nô tỳ đến Hải Tiên cung, hầu hạ Tôn thục nghi cho tốt.

Kim Tại Hưởng nghe những lời này cười thầm một tiếng. Chẳng qua là cài người vào Hải Tiên cung, Hoàng hậu lại nói thuận tai đến thế. Quang minh chính đại đua người của mình kề cận Tôn thục nghi.

- Đa tạ Hoàng hậu đã lưu tâm.

Tôn thục nghi vừa cúi đầu cảm tạ, phía trên đã nghe hét một tiếng. Cả chúng phi tần đều theo tiếng hét mà nhìn. Thấy đại cung nữ bên cạnh Bình phi sắc mặt tái xanh, còn nương nương thì ngã gục sang một bên, đổ cả tách trà.

- Nương nương...người mau tỉnh lại, nương nương người... - Hồng Ân liên tục kêu khóc

- Người đâu, truyền thái y đến Tuyệt Lan cung, mau mau đưa nương nương các ngươi hồi cung.

Hoàng hậu không giấu được nét kinh ngạc, nhanh chóng giải quyết mọi chuyện. Nàng có chút không yên tâm, Nguyệt Tâm cung...sao lại có chuyện mãi thế này.

Mọi người đều ái ngại có, lo lắng có, vui mừng có. Nhưng hơn hết là nghi vấn nguyên do. Phải biết, Diệu tần từng bị hạ độc, cũng ngất ở Nguyệt Tâm cung. Không biết, lần này có đến lượt Bình phi hay không. Kim Tại Hưởng an tĩnh ngồi tại chỗ,trong lòng không khỏi tò mò. Trần Thuyết Vân là kẻ không đội trời chung của cậu, tuy Trần gia lật nhưng địa vị của nàng ta vẫn yên ở đấy, đúng là không vui. Nay gặp chuyện này, không biết đối với Kim Tại Hưởng là phúc hay là họa. Bình phi có chuyện gì, e rằng kẻ ra tay lại lấy chuyện thù hận giữa hai gia tộc ra, hắt bát nước bẩn lên người cậu.

Phi tần thấy Hoàng hậu cùng các nương nương khác rời bước đến Tuyệt Lan cung, họ cũng không thể không có mặt. Kim Tại Hưởng miễn cưỡng đến tẩm cung của Bình phi, nơi cậu không muốn đến một chút nào.

***

- Hoàng thượng giá lâm.

- Tham kiến Hoàng thượng.

Cả chính điện Tuyệt Lan cung đồng loạt quỳ xuống hành lễ, trong lòng cảm khái Hoàng thượng đến nhanh như vậy. Lần trước Diệu tần trúng độc cũng không có mặt nhanh như thế này, thái y vừa vào chẩn bệnh thì Hoàng thượng đã đến. Mẫn Doãn Kỳ đã thay trường bào bước vào, vừa nghị triều xong lại nghe bẩm báo Bình phi ngất trên điện Hoàng hậu. Hắn phất tay miễn lễ, ngồi xuống ghế chính vị.

- Hoàng thượng, hôm nay trên buổi thỉnh an Bình phi muội muội ngất đi. Thần thiếp vạn phần lo lắng nên mới vội truyền thái y, cùng sai người báo lại Hoàng thượng.

Mẫn Doãn Kỳ nhìn Hoàng hậu. Thật lâu vẫn chưa nói gì. Đến một câu truy hỏi lý do cũng không có.

Dung thái y bước ra. Hành lễ xong liền cao giọng nói.

- Chúc mừng Hoàng thượng, Bình phi nương nương có hỉ mạch, đã gần một tháng.

Cả Tuyệt Lan cung im bặt. Các phi tần vừa có nét hớn hở khi người khác gặp nạn đều trắng bệch mặt. Thật không ngờ Bình phi lại mang thai!

Nét ôn hòa trên mặt Hoàng hậu cũng phút chốc lạnh băng. Một nỗi bất an tột cùng. Vương Du chưa có Hoàng tử! Vạn nhất nếu là nam hài... Tại sao? Tại sao lại là Bình phi? Thân phận nàng ta đủ để nuôi nấng một đứa nhỏ, nếu là công chúa thì không quan ngại. Nhưng là hoàng tử, đây là con trai đầu tiên của Hoàng thượng! Một nữ nhi của gia tộc mang tội, lại có thể có được long chủng sao?

- Dung thái y, ngươi nói... có chắc chắn không?

- Khởi bẩm Hoàng hậu, hạ thần cam đoan. Nương nương đây là thai đầu, thân thể có chút không tốt. Bởi thế nên không chịu nổi ngất đi. Nhưng long thai vẫn bảo toàn.

Kim Tại Hưởng rất nhanh giấu tia kinh ngạc trong mắt, kín đáo nhìn Mẫn Doãn Kỳ. Thấy hắn ánh mắt đầy vui mừng, nhưng lại điềm nhiên nhìn Dung thái y bẩm báo. Cậu không ngốc, đứa con này nếu là nam hài thì sẽ là trưởng tử, nhưng sau lưng Trần Thuyết Vân không có người chống đỡ, chính xác là không hề có âm mưu cho việc tranh đoạt vương quyền. Mẫn Doãn Kỳ không lo ngại nhà mẹ Bình phi, đối với đứa con này tất sẽ không e dè nghi ngại.

Trong lòng Kim Tại Hưởng chợt có chút nhoi nhói khó chịu, cũng không biết là lo ngại đứa bé Trần Thuyết Vân hay là thái dịp của Mẫn Doãn Kỳ..

- Tốt lắm. Bình phi mang long thai, cần an tĩnh nghỉ ngơi, sau này không cần thỉnh an Hoàng hậu. Dung thái y sau này chuyên tâm đến Tuyệt Lan cung. Nhi tử của trẫm có bề gì, nghiêm trị không tha.

Mẫn Doãn Kỳ đứng dậy tuyên lời, sau dời bước vào trong nhìn Trần Thuyết Vân. Chỉ không lâu sau nghe tiếng khóc khe khẽ, cùng câu tạ ơn nhỏ nhẹ của Bình phi...

Hoàng hậu cảm thấy bản thân không thể ở lại lâu được, đứng dậy khởi kiệu về cung. Chúng phi sau đó không thấy Hoàng thượng trở ra, cũng lui về.

***

Hôm sau, cả hậu cung một phen xôn xao. Đích thân Hoàng thượng ban cho Tuyệt Lan cung hai ma ma kinh nghiệm trong săn sóc sản phụ, lại đưa đến không ít vải lụa, ngọc lưu ly, trang sức quý giá. Bên Hoàng hậu cũng không tiếc tay đưa đến hai nô tỳ hầu hạ, cùng thảo dược quý hiếm. Các cung phi khác cũng vị nể nên không thể không góp mặt. Không lâu sau, số phẩm vật ở Tuyệt Lan cung bỗng chốc nhiều vô hạn, hơn cả lúc Mai phi có long thai. Hậu cung truyền tai nhau Hoàng thượng không để tâm Trần gia mang tội, vẫn ân sủng trước sau như một đối với Bình phi, nếu hạ sinh hoàng tử, có khả năng sẽ lập Thái tử.

Hoàng hậu ngồi trên ghế quý phi, chỉ ước không thể lật đổ bàn trà, nhưng e ngại Thục quý phi bên cạnh, buộc lòng kiềm chế.

- Quý phi muội muội, lần này Bình phi kia thật sự làm người ta chướng mắt!

- Hoàng hậu nương nương, người không nên để tâm làm gì. Bất quá nữ nhi của tội tộc, hài tử ấy có bao nhiêu phần quan trọng?

Trương Ái Mỹ mỉm cười phe phẩy quạt.

- Muội nghĩ có lý. Nhưng bổn cung không yên tâm, vạn nhất đây là Hoàng tử, đích thị là trưởng tử Vương Du.

- Trưởng tử thì sao? Nương nương phải biết người là Hoàng hậu, chẳng lẽ không thể nuôi một hài tử sao?

Trương Ái Mỹ nhìn thẳng vào mắt Hoàng hậu, chậm rãi nói. Nàng thấy rõ, tia e ngại cùng ác tâm mãnh liệt nơi đáy mắt Hoàng hậu. Nàng cười trào phúng trong tâm. Ngươi, đã hại nhi tử của ta, bây giờ lại muốn hại Bình phi sao?

Tinh Diệu Chi không thấy được nét trào phúng của đối phương, bất giác trầm tư một lúc. Nếu nàng không có nam hài, thì phải cố gắng giành được nhi tử này...

- Nương nương cũng đã gần đến giờ dùng thiện, Ái Mỹ không làm phiền người. Mong Hoàng hậu hiểu lời muội nói.

Thục quý phi đặt tách xuống, uyển chuyển cung kính rời khỏi Nguyệt Tâm cung. Nàng cười lạnh một tiếng, nhanh chóng lên kiệu hồi tẩm cung. Tinh Diệu Chi, ngươi không yên đâu.

- Hoàng hậu nương nương, người xem ý của quý phi là thế nào?

Lăng Ý bên cạnh Hoàng hậu đăm chiêu hỏi. Thục quý phi hôm nay nói một câu, lại khiến nương nương chợt trầm ngâm lâu như vậy

- Ngươi không hiểu? Nàng ta đây là bảo bổn cung, nếu hài tử của Trần Thuyết Vân là nam nhi, thì nhất định phải giành nuôi dưỡng.

- Nương nương, người...đâu phải không thể sinh Thái tử...

- Ngươi nói không sai. Lăng Ý, lần này bổn cung phải xem xét, Thục quý phi ra ý như vậy, không chừng còn muốn đề nghị một điều.

Là diệt Trần Thuyết Vân.

Phi tần có thể nuôi con chỉ khi phân vị từ chính tam phẩm trở lên. Bình phi là trắc nhất phẩm, muốn có hài tử trong tay chính là xuống tay với người mẹ này

Trương Ái Mỹ, ngươi cũng quá độc ác. Bổn cung lấy đi của ngươi một đứa bé, lại khiến ngươi đau khổ khi thấy những người có đứa nhỏ. Năm đó lẽ ra là một xác hai mạng, bổn cung không nghĩ, ngươi nhanh như vậy đưa tin cho Hoàng thượng, thật quá chướng mắt!

***

- Nương nương xem, lần này người một lần nữa giành lợi thế hơn các chủ tử - Hồng Ân hớn hở xem những tặng phẩm.

- Nương nương muội muội thật sự có hồng phúc, thật đáng chúc mừng - Trần tu dung ngồi bên cạnh Bình phi, vẻ mặt đầy vui mừng. Nói gì thì nói, nhưng không phủ nhận được Trần Thuyết Vân là muội muội ruột thịt của nàng.

- Tỷ tỷ, bổn cung dạo gần đây người nặng nề nên không thể thường xuyên thăm người được. Tỷ tỷ người đừng trách..

- Sao lại trách nương nương được? Ta còn lo ngại không thể bắt nương nương ở yên trong Tuyệt Lan cung dưỡng thai, đề phòng bất trắc - Trần Vũ Phương nắm tay Bình phi, hiền hòa nhỏ nhẹ.

- Tấm lòng tỷ tỷ thật tốt. Hay là tỷ chuyển vào Tuyệt Lan cung trong thời gian bổn cung mang long tự, cũng để bổn cung không phải đi nhiều, và cũng có người thân bên cạnh chăm nom, Thuyết Vân cảm thấy thoải mái hơn.

Bình phi nhướng mày. Đối với tỷ tỷ này nàng vài phần quan tâm lại yêu quý. Lúc đầu ghen ghét cũng không phải không có, nhưng đối phương chưa tranh chấp gì với nàng. Trần Thuyết Vân ngẫm nghĩ, bất kể chuyện gì cũng không hơn huyết thống, Vũ Phương chưa hại mình, căn bản không thể để tỷ ấy chịu thiệt thòi.

- Chủ ý này tất nhiên là hoàn hảo. Ta cũng mong bên cạnh người, mong bảo hộ được đứa nhỏ này.

Trần Vũ Phương âu yếm vuốt ve trên bụng của Bình phi.

- Tỷ tỷ, sau khi sinh ra, đứa nhỏ này sẽ gọi người một tiếng cô cô. Không, dứt khoát trở thành mẹ đỡ đầu của nó đi.

- Tiểu hài tử chắc chắn vạn phần thanh nhã, như nương nương muội muội và Hoàng thượng vậy.

Cả hai vui vẻ ngươi một câu ta một câu. Khí trong điện như thay đổi, cả Tuyệt Lan cung thay bộ mặt mới. Mẫu bằng tử quý, Trần Thuyết Vân suốt ngày đầy vẻ bi phẫn, nay một chốc trở thành đại hồng nhân đi đâu cũng có kẻ kính nể. Gương mặt nàng rất nhanh mang theo vài phần quý khí, cùng nét kiêu ngạo không che lấp được. Trần Vũ Phương từ ngày chẩn muội muội có mang, liền ngày đêm bên cạnh chăm sóc tận tình, ra sức bảo hộ đứa nhỏ. Mọi thứ đều cố gắng thu xếp kiểm tra, vạn nhất không chấp nhận sai lầm.

-

Nghỉ ngơi thôi. Vào học rồi mấy bạn học ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top