Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35


Đương triều Vương Du quốc đang có hai vị công chúa. Nghị Quân đế đăng cơ bảy năm, nhi tử trong hậu cung cũng chỉ có hai vị công chúa quốc sắc thiên hương này. Do đó, mỗi khi phi tử mang long tự, là việc đại hỉ cho toàn bách tính. Nhưng đáng tiếc, mang thai là khó, nhưng giữ được lại khó hơn.

Tỉ như Triệu tần mang long thai hơn sáu tháng, lại sinh non mà bỏ mạng. Tỉ như Thục quý phi, thai nhi bị ép sinh non sớm một tháng, mẫu tử chia lìa.

Đã bước vào hậu cung, đã dính vào mưu sâu kế độc, thì bất trắc cũng chẳng kiêng nể bất cứ ai. Núi cao còn có núi cao hơn, ngươi tự cho là thông minh, nhưng một khắc bị người ta tính kế. Mang long chủng Hoàng thượng đã là việc chướng mắt, cho nên giữ được một huyết mạch, an toàn hạ sinh một hài tử đã là quý giá, bất kể là công chúa hay hoàng tử.

Bình phi nương nương hiện tại mang long tự, việc này sớm đã truyền đến các triều thần. Trong triều có dâng sớ nói Bình phi nương nương tuy là nữ nhi tội gia, nhưng có công khai chi tán diệp cho Hoàng thượng, cầu Hoàng thượng ân xá cho họ Trần. Lại có tấu sớ, Bình phi nương nương tuy có huyết mạch hoàng thất nhưng chung quy vẫn họ Trần vẫn là tội gia, không thể đưa thêm phân vị. Hai bên đối ngược nhau, ầm ĩ một buổi thượng triều.

***

- Tham kiến Bình phi nương nương, tham kiến Trần tu dung.

- Các ngươi đứng dậy cả đi

Bình phi một thân thanh y, đã qua ba tháng kể từ lúc nàng mang long tự, bụng đã dần xuất hiện. Gương mặt căn bản thanh tú, nay lại rạng rỡ kiêu hãnh, khí thế bức người, vịn tay Trần Vũ Phương, bước vào chính viện.

- Kim tiệp dư, hôm nay bổn cung bước vào nơi đây, chẳng qua muốn hỏi han ngươi một chút.

- Thật không? Tại Hưởng e nơi này không tốt, khiến nương nương không thoải mái.

Kim Tại Hưởng từ đầu đến cuối điềm tĩnh trả lời. Bình phi mắt đầy lãnh ý nhìn cậu. Trong lòng không khỏi tức giận đối mặt với nét điềm tĩnh trên gương mặt thanh tú kia.

Y phục nam sủng không giống với nữ phi. Tay áo nhỏ hơn, thắt lưng rộng hơn, không quá chói mắt diễm lệ. Kim Tại Hưởng lại một thân lam y thướt tha, toát vẻ thần khí càng cao quý đẹp đẽ. Tóc buông dài theo bóng lưng, thân ảnh mỹ mạo như làm cung nhân toàn bộ nhạt mờ. Bình phi càng nhìn càng chướng mắt. Kim Tại Hưởng! Diện mạo xinh đẹp, có thể vượt qua hài tử sao? Bổn cung chẳng lẽ không thể trừng trị ngươi sao?

- Các ngươi đứng đó làm gì? Mau lấy ghế cho nương nương, Trần chủ tử ngồi. Dâng trà lên.

Kim Tại Hưởng lạnh một tiếng phân phó. Hai cung nữ là Tiểu Dung và Tiểu Tâm dâng khay trà. Tiểu Dung cẩn thận rót một tách trà nghi ngút, đặt lên bàn cho Bình phi.

Bình phi liếc nhìn khay trà. Trong ánh mắt xẹt qua một tia gian xảo. Nàng mỉm cười dịu dàng, đưa tay nâng tách trà lên môi. Vừa kề môi ngọc, đã nghe tiếng xoảng. Tách trà bị Trần Thuyết Vân ném đổ, nước trà bốc hơi nóng, phảng phất hương thơm.

- Trà nóng như vậy, là muốn làm bỏng bổn cung sao? Kim tiệp dư thật to gan, lại đem trà nóng như thế mời bổn cung. Đây là mưu hại bổn cung cùng long tự!

Bình phi đứng dậy, xô đổ cả khay trà. Ấm ngọc tinh xảo vỡ tan.

- Nương nương tha tội. Nô tỳ không dám hại nương nương.

Tiểu Dung Tiểu Tâm quỳ xuống ra sức thỉnh tội. Kim Tại Hưởng bên kia nhìn một màn này, trong lòng bất giác mỉm cười. Hôm nay định ra oai với ta sao? Cậu vừa định lên tiếng, Trần tu dung đã tiến lên trước Bình phi, giọng ôn hòa nói

- Các ngươi có tội. Mau tạ tội với nương nương rồi lui ra ngoài nhận hai mươi trượng đi.

Hai nàng chỉ là tiểu cô nương chưa đủ mười tám tuổi, lại chịu hai mươi trượng! Nhưng chung quy vẫn giữ được cái mạng, cả hai nàng nhìn về phía Kim Tại Hưởng, thấy cậu gật đầu, liền dập đầu tạ tội lui ra ngoài.

- Hôm nay làm nương nương khó chịu, thật tạ lỗi.

- Kim tiệp dư, ngươi dạy dỗ nô tỳ như thế, rõ ràng là tội của ngươi.

Bình phi ánh mắt trào phúng ngồi xuống ghế, tay dịu dàng vuốt ve trên bụng. Tiểu bảo bối, nhờ con nương sẽ đáp trả lại tiểu tử này.

- Tội? Không biết nương nương cho rằng, Tại Hưởng có tội gì?

- Ngươi? Kim tiệp dư, quản giáo nô tỳ không nghiêm, gây hại long tự. Đây không phải tội sao?

Bình phi gian ác nhìn Tại Hưởng. Cậu mỉm cười ôn hòa, nhưng ánh mắt đầy ý lạnh, cùng nét khiêu khích hiện rõ. Cậu đoán không sai, Trần Thuyết Vân di bước đến viện, căn bản chỉ muốn dựa vào cái thai nàng ta đang mang trên người để gây chuyện trả đũa. Nữ nhân nóng vội. Cậu không muốn so đo với phụ nữ mang thai, nhưng bây giờ nàng ta gây khó dễ cho người của cậu, thực không nhịn được mà muốn giáo huấn.

- Xem xem, Bình phi nương nương, người trước giờ chỉ dùng một tội để trách phạt Tại Hưởng. Cái gì mà không quản giáo nô tỳ. Nô tỳ công công ở viện của đệ, cần người động tay động chân?

Kim Tại Hưởng tiến lên từng bước áp sát Trần Thuyết Vân, bức nàng ngồi xuống ghế.

- Hơn nữa, gây hại long tự? Nương nương xem, người đập phá một trận, từ mẫu tử có chút thương tổn gì mà gọi là hại?

- Kim tiệp dư thực không nhận tội. Bổn cung nhìn qua, cung nữ trong viện đều chịu tội hết đi, như vậy mới răn đe hết thảy.

- Nói về việc quản giáo cung nữ không nghiêm, nương nương xem, tội trạng này rõ chán so với tội mà người vừa mắc phải. Ấm trà này là bảo tích Hoàng thượng ngự ban cho đệ, làm từ ngọc thạch quý giá, chạm khắc tinh xảo. Cùng bộ tách trà kia là một bộ. Nay nương nương một tay đổ vỡ, đây không phải là tội phá hủy vật ngự ban sao? Đệ không nghĩ đến, Hoàng thượng đích thực sẽ xử tội đệ quản nô tỳ không nghiêm, hay tội mạo phạm tặng vật ngự ban của nương nương.

Giọng nói Kim Tại Hưởng lạnh lẽo, mơ hồ buốt đến tận tâm. Mà Bình phi như bị ai giáng một cái tát, trơ mắt nhìn cậu. Nàng không định gây đến mức này... Một thoáng, Trần Thuyết Vân hiểu mọi thứ. Kim Tại Hưởng sớm đã biết được nàng sẽ đến gây chuyện, lại cố ý đem bảo vật ngự ban ra cho nàng dùng, cư nhiên để nàng đập phá. Bình phi tức giận, nàng lại bị y nắm trong tay mà tính kế, bây giờ mang tội trên người!

- Hoàng thượng giá lâm! Thục quý phi giá lâm!

Bình phi nhất thời biến sắc, nhìn qua Kim Tại Hưởng, chỉ thấy cậu mỉm cười, lại thấy nét trào phúng ẩn ẩn trong mắt đối phương.

- Bái kiến Hoàng thượng, bái kiến nương nương.

- Miễn lễ. Bình phi, nàng đang nặng nề, không câu nệ. Ngồi đi.

- Bổn cung qua Tuyệt Lan cung thăm Bình phi muội muội, nghe cung nữ bẩm báo lại là muội sớm ghé Thủy Nghi viện nên di bước qua. Vô tình chạm ngự giá, Hoàng thượng cao hứng cũng rời qua chỗ Kim đệ đệ đây. Không biết lúc nãy hai người đã nói cái gì, lại náo nhiệt như vậy.

Thục quý phi dịu dàng mỉm cười, uyển chuyển cung trang đến ngồi cạnh Hoàng thượng.

Kim Tại Hưởng nhìn hai người, trong lòng một tia ngờ vực. Trùng hợp nhỉ? Thật lòng mà nói, cậu cũng định đưa Mẫn Doãn Kỳ đến nhìn một phen. Mà Trương Ái Mỹ đã lôi hắn đến nhanh như vậy.

- Trẫm bước vào đã thấy cung nữ Thủy Nghi viện trượng hình bên ngoài, đây là nguyên do gì?

Mẫn Doãn Kỳ hỏi một câu. Trần Thuyết Vân kia lại giành câu nói, lại còn có chút ủy khuất, mắt sóng sánh nước bẩm báo.

- Hoàng thượng, là hai tiện nhân kia pha trà không đúng mực, khiến thiếp cùng hài tử kinh động ...

Mẫn Doãn Kỳ nhìn Bình phi, dời mắt lên Kim Tại Hưởng. Chỉ nhìn dáng vẻ cậu bình thản mỉm cười.

- Bình phi nương nương, cung nữ gây kinh động ảnh hưởng đến người, thật mạo muội. Tại Hưởng tạ tội - Kim Tại Hưởng cúi đầu.

- Nhưng xem, ấm cùng tách trà này vỡ vụn cả rồi. Không phải chứ, đây rõ ràng là Ngọc Tâm sứ Hoàng thượng yêu quý mà, sao lại...

Thục quý phi liếc nhìn trên sàn, chợt giật mình nói. Mẫn Doãn Kỳ bên cạnh nhìn theo tay của nàng, ánh mắt mơ hồ tia phức tạp. Giọng hắn có chút lạnh, chậm rãi đáp

- Đây là trẫm ban cho Thủy Nghi viện.

Lúc này, Bình phi một thoáng hoảng sợ trong mắt. Lại nghe Trương Ái Mỹ bên cạnh lên giọng trách cứ.

- Muội muội chịu kinh động, nhưng tại sao lại đập vỡ vật ngự ban? Hơn nữa, trà này đâu phải khó uống!

Trần Thuyết Vân vừa giận vừa sợ, lúng túng chưa kịp lên tiếng, đã nghe Trần Vũ Phương bẩm báo.

- Hoàng thượng, Thuyết Vân đương trong lúc mang long tự, khó trách tâm tính không thoải mái. Muội ấy khó chịu vị trà, nên nhất thời mạo muội. Hoàng thượng, mong người lượng thứ cho muội muội.

Trần tu dung đứng ra quỳ xuống thỉnh tội. Kim Tại Hưởng nhìn một màn nhất thời chau mày. Trần Thuyết Vân lại có tỷ tỷ hiểu chuyện vậy sao? Thực xa lạ mà..

- Hài tử không có vấn đề, Thuyết Vân về cung đi. Truyền thái y đến chẩn mạch cho nàng.

Gián tiếp đuổi người?

Kim Tại Hưởng muốn cười vang một trận, Mẫn Doãn Kỳ anh đây là muốn đuổi Bình phi kia đi.

- Vâng, thần thiếp cáo lui.

Trần Thuyết Vân lạnh mặt, xoay người trở về. Trên mặt vẫn còn hận ý. Thục quý phi nhìn Hoàng thượng không có ý rời đi, nhìn qua Kim tiệp dư đứng đấy, hiểu rõ liền hành lễ cáo lui.

Trong chính viện chỉ còn Mẫn Doãn Kỳ và Kim Tại Hưởng.

- Lại đây. Ngồi xuống.

Mẫn Doãn Kỳ lạnh giọng, nhìn cậu một hồi. Kim Tại Hưởng dè dặt bước đến ngồi đối diện với hắn.

- Hôm nay, là đệ tính toán?

- Chỉ chuẩn bị trước thôi. Ai biết sẽ bị gây khó dễ như thế nào - Kim Tại Hưởng lắc lắc đầu. Thị phi muốn tránh cũng không thể tránh được.

- Sao lại thành như vầy? Trẫm thực không muốn đệ gây chuyện nữa...

- Dù có gây Hoàng thượng cũng đã nắm rõ nhìn thấy, mạc danh kì diệu đem đệ nắm trong bàn tay. Vậy chi bằng để đệ quậy phá một chút...

- Hàm hồ! Ở cung mà đệ lung tung như thế. Là chê mạng mình dài sao?

Mẫn Doãn Kỳ chợt cau mày quát, mắt hẹp sắc bén nhìn cậu. Tại Hưởng ngỡ hai má mình bị cái nhìn kia làm rách mất rồi.

- Ai dám chứ? - Cậu cười cười đứng dậy, vòng tay qua dựa dựa người hắn.

- Đệ tất nhiên sợ chết, hơn nữa vô cùng sợ chết. Nhưng nếu không ra tay cũng chết. Thà có người lãnh cơm hộp đi cùng.

- Đừng có mà nói sợ. Kim Tại Hưởng mà cũng sợ thì họ Kim chắc diệt vong mất.

Kim gia nhi tử đều xuất chúng. Quan văn quan võ đều có người của họ Kim, tài lược hơn người. Ai ai cũng nể sợ, còn nói người Kim gia sợ hãi người khác. Ách, là hơi hù dọa một chút.

- Cũng thật sự là không sợ lắm. Dù gì đệ cũng sắp gây chuyện lớn rồi.

Mẫn Doãn Kỳ quay sang đối diện với cậu, tay nhu thuận áp vào hai má đào tròn tròn của cậu.

- Thế nào mà lại hồ nháo như vậy? Là đang bức bối cái gì sao?

- Ai bức bối chứ! Hoàng thượng mau về xem Bình phi nương nương đi.

- Này là đang...đang dỗi trẫm không quan tâm đệ?

- Thôi Tại Hưởng không dám.

Kim Tại Hưởng thoát khỏi người hắn, chạy lại ghế ngồi. Mẫn Doãn Kỳ ngẩn một lát, cụp mắt dựa lưng vào ghế.

- To gan lắm, Ngọc Tâm ấm bị đệ làm cho hủy hoại rồi. Đệ không biết ta tức giận thế nào khi thấy đệ nháo loạn đập vỡ nó đâu.

Mẫn Doãn Kỳ nhìn cậu, ánh mắt đầy vẻ khiển trách.

- Người không biết đệ cũng tiếc đến chết mất. Ngọc Tâm ấm quý giá bực nào, mua được phải mất bao nhiêu tiền. Đệ cũng thực sự tiếc lắm!

- Còn nói sao? Còn không phải đệ sắp xếp?

Mẫn Doãn Kỳ vươn tay định vỗ trán cậu, Kim Tại Hưởng nhanh nhẹn né một cái.

- Nhưng một bảo ấm lại đổi được cái mạng nhỏ này không bị Hoàng thượng vì Bình phi mà đoạt đi, cũng cũng đáng giá!

- Đệ ... Làm loạn

Hắn thu tay về, nhìn tiểu nam tử vừa né tránh một tay hắn. Trong lòng không khỏi bực mình.

- Loạn cái gì? Đệ không hại đến hài tử, chỉ không để mẫu phi nó chèn ép. Loạn ở đâu, xin chỉ giáo.

- Đủ rồi, là trẫm phải cảm thán đệ suy tính thấu đáo, không gây phiền phức đúng không.

- Phải. Đệ còn cảm thấy tự cảm thán Kim Tại Hưởng cơ mà

Cậu phát hiện, hóa ra càng ngày lại thích đấu lời lẽ chống đối với Hoàng thượng kia rồi. Hắn đích xác cái gì cũng tinh thông, nhưng lại phải im lặng trước Tại Hưởng. Coi như cậu là chiến thắng Hoàng thượng kia đi.

Mẫn Doãn Kỳ im lặng không biết đáp lời nói tự đại này như thể nào nữa. Tại Hưởng thực là cái gì cũng dám làm, cái gì cũng dám nói

- Đệ ngày càng không dễ dạy nữa rồi.

- Dễ dạy cái gì, Hoàng thượng người đây là đang nghĩ đệ... Cậy sủng sinh kiêu? Đúng không?

Quả thực Mẫn Doãn Kỳ nghĩ đến mấy chữ này.

- Cậy sủng sinh kiêu cậy sủng sinh kiêu, mấy chữ này khó chịu chết được. Hoàng thượng lại dùng nó để đánh giá đệ.

- Trẫm không nói.

Mẫn Doãn Kỳ từ tốn nói, làm Kim Tại Hưởng bỗng chốc muốn nổi điên..

- Nhưng người có nghĩ đến. Đệ không phải không biết người nghĩ cái gì đâu. Người thấy đệ kiêu ngạo thật sao?

- Chỉ giỏi làm loạn.

- Gây loạn bên ngoài, với người ngoài, không kiêu ngạo với Hoàng thượng.

- Đệ dám?

Mẫn Doãn Kỳ chợt bắt lấy cánh tay để trên bàn của cậu, nắm chặt, thật chặt. Như khóa cổ tay trắng ngần kia trong lòng bàn tay của hắn.

- Đau! Không, không dám.

Kim Tại Hưởng nhíu mày vỗ vỗ lên bàn tay của hắn. Lực giãn ra một chút, nhưng vẫn giữ nguyên trên cổ tay cậu.

- Lúc trước cái gì cũng giấu, bây giờ vừa dùng sức một chút đã kêu than rồi.

- Còn không phải Hoàng thượng bắt đệ nói thật. Hơn nữa đệ thấy giấu diếm không phải tốt, Hoàng thượng phát hiện lại trách tội.

- Ôn nhu hòa nhã, sao bây giờ lại nhanh nhẹn sắc bén thế này?

- Người...Hoàng thượng là không biết tại sao?

Kim Tại Hưởng dùng lực một chút, rút tay về. Mi mắt cậu cụp xuống một chút, hai tay thu về trên gối.

Mẫn Doãn Kỳ thừa biết, chốn hậu cung đã thay đổi bản chất của Tại Hưởng rồi.

- Hiền thục nhẫn nhịn, đệ không chịu được. Kim Tại Hưởng đệ không gây phiền phức, vẫn có phiền phức đến cửa. Không nhanh nhẹn nhạy cảm, làm sao tồn tại?

- Trẫm biết - Mẫn Doãn Kỳ không nhìn cậu.

- Đệ không để tay dính máu, cũng không hại đến hài nhi. Ai gây chuyện, đệ mới xử lý. Hoàng thượng không cần ngạc nhiên khi đệ chợt nhẫn tâm, chuyện gì cũng có lý do.

Hắn không nói gì, cũng không nhìn cậu. Kim Tại Hưởng nói ra câu này, là một lời cam kết. Kim Tại Hưởng chân chính muốn Mẫn Doãn Kỳ biết, cậu không phải tiểu nam tử ngu ngốc vô dụng. Cậu không giành nam nhân với nữ nhân, cậu là giành yên ổn. Tất nhiên câu này không thể nói cho hắn nghe được.

- Kim Tại Hưởng, bảo vệ đệ cũng thật khó.

Hắn chậm rãi lên tiếng. Kim Tại Hưởng ngây người một chút, lại bật cười. Cậu không biết Mẫn Doãn Kỳ là ngốc hay không lại đi nói lời này. Bảo vệ? Đế vương nói, tại sao phải tin? Hồi lâu, cậu mới thu nụ cười lại, nhẹ nhàng nhìn hắn, ánh mắt trong suốt.

- Muốn bảo vệ tất sẽ có cách. Nếu đã muốn, thì sẽ không có chuyện không thể.

- Đệ nói không sai.

Mẫn Doãn Kỳ trầm ngâm. Đoạn hồi Phúc Quân cung. Kim Tại Hưởng nhìn thân ảnh nhạt nhòa phía xa chợt mơ hồ có chút luyến tiếc. Một thoáng, rất nhẹ qua. Tự dưng, cậu thực muốn khóc. Tại Hưởng thầm giễu, cái quái gì mà nhìn Mẫn Doãn Kỳ lại khiến cậu đau thế này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top