Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 42

Cậu định thần lại nhìn người trong đống chăn gối cựa mình. Thế mà, lại là Mẫn Doãn Kỳ.

Dự tiệc xong sao lại không tìm đến cung của quý phi của hoàng hậu mà lại nằm ở đây? Rồi cũng thần không biết quỷ không hay yên giấc trên giường cùng cậu.

- La cái gì? Là trẫm.

- Hoàng thượng...Hoàng thượng...

Cậu gọi hắn, gọi liên tục. Đúng là bộ dạng hoảng hốt.

- Giật mình à? - Mẫn Doãn Kỳ cười một tiếng, xoa xoa tóc cậu.

- Đệ thất lễ rồi. Nhưng...sao lại?

Mẫn Doãn Kỳ trầm ngâm, cũng không xoa tóc cậu nữa. Hắn ôm cậu, kéo chắn đắp cả hai lại.

- Ừ. Đêm qua trẫm đến Thủy Nghi viện, không cho hạ nhân bẩm báo lại.

- A...

Kim Tại Hưởng không biết nói gì, dựa vào người hắn.

- Còn sớm, nằm đi.

Cậu "ưm" một tiếng, ngoan ngoãn  làm tổ trong lòng hắn. Trời chưa sáng rõ, lại không thắp đèn, nên cậu không thấy được mặt hắn. Có vẻ như lúc nãy, giọng hắn có chút không vui.

Nằm một lát, cảm thấy thời gian cũng trôi qua khá lâu, Kim Tại Hưởng ngước mặt lên nhìn hắn.

- Hoàng thượng... Người không dậy sao?

- Không.

- Người còn lên triều nữa đó.

Kim Tại Hưởng lách người ra khỏi hắn. Mẫn Doãn Kỳ như chớp kéo cậu trở lại. Hắn ngồi dậy, tựa giường nhìn cậu, hai tay cẩn thận quấn chăn quanh người cậu.

- Đủ rồi đủ rồi đệ không phải cái kén.

Mẫn Doãn Kỳ dừng lại, ôm lấy cái tổ nhỏ kia vào lòng. Kim Tại Hưởng nghe hắn thở dài một cái.

- A Kỳ à, sao thế?

Cậu nghe hắn khẽ run nhẹ.

- A Kỳ dậy đi. Người phải lên triều.

- Được. Đệ nằm đi.

Mẫn Doãn Kỳ đứng dậy. Kim Tại Hưởng lăn qua lăn lại thoát khỏi cái vòng chăn kia. Cậu vươn vai, lăn lộn trên giường một lúc mới ngồi dậy rửa mặt.

- Sao lại ra đây? Trời lạnh, đệ đừng ra ngoài.

Mẫn Doãn Kỳ thấy cậu rửa mặt thay y phục bước ra, không khỏi cau mày nói.

- Đệ không sao. Cung tiễn Hoàng thượng.

Hắn bước lên kiệu đi ra. Kim Tại Hưởng quay trở vào.

- Kha công công, ngươi nói xem Hoàng thượng đêm qua đến trong tình trạng thế nào?

- Chủ tử, là tỉnh táo, cực kỳ tỉnh táo. Còn ngăn cản không cho chúng nô tài kinh động người.

Kim Tại Hưởng nghe nói, lại khó hiểu nghĩ ngợi không ra.

* * *

Ngự hoa viên,

- Quý phi nương nương, dạo này muội trong cung tốt chứ?

Giọng nói khí phách, thanh nhã. Một nam tử mặc thường phục đang ngồi trong tiểu đình, vấn đáp cùng Thục quý phi.

Không ai khác, đó là Trịnh tướng quân Trịnh Hiệu Tích. Xét khí chất dung mạo đến gia thế thì đây quả là một nhân vật hàng đầu.

Thục quý phi điềm tĩnh uống trà, giọng nói ôn hòa đáp. Nàng đối với người ca ca này cũng là thân thiết, hồi nhỏ cả hai cũng là thường xuyên cùng nhau học tập

- Tất nhiên tốt rồi. Biểu ca, lần này huynh về, bao giờ đi?

- Ta không rõ lắm. Hoàng thượng đối với muội thế nào? - Y cười một tiếng, lắc lắc đầu. Vị biểu muội này từ nhỏ đã sống cùng nhau, Hiệu Tích là thật lòng lo lắng, xem như muội muội ruột thịt của mình.

- Ây, bổn cung làm sao dám nhận xét chứ? Hậu cung càng ngày càng đông đúc, Hoàng thượng nhìn một cái đã là vinh hạnh rồi

Quý phi cảm khái một tiếng, nhìn y mà nói.

- Nương nương thật biết đùa. Hậu cung làm gì ai vượt mặt nổi muội chứ.

Trương Ái Mỹ không nói gì, chỉ cười trừ, không phủ định không khẳng định. Hồi sau nàng như vô ý hỏi

- Trịnh biểu ca, huynh có dự định gì không?

- Ý nương nương là?

- Lập gia thất. Huynh là đại công tử thế gia, lại mang công lao, có thế lực trước mặt Hoàng thượng. Không chịu tìm kiếm một vị đại tiểu thư nào sao?

Lời nói nghe rõ ràng như vô tình khuyên nhủ, nhưng khiến tướng quân khẽ đổi sắc mặt. Y cúi đầu, giọng nói vẻ đơn độc, nhưng cứng rắn.

- Lương duyên là trời định. Ta không cầu, cũng không cưỡng ép.

- Hay là, huynh vẫn hoài công cho một người?

Quý phi không nhìn y, hỏi một câu. Trịnh Hiệu Tích sắc mặt biến đổi, tay đặt mạnh chén trà xuống. Y nhìn Trương Ái Mỹ vẻ không tin được. Muội ấy là biết cái gì sao?

- Muội nói gì?

- Bổn cung biết chuyện của huynh mà. Biểu ca, huynh phí công như vậy làm gì?

Lần này tướng quân thở dài một tiếng rồi nhắm mắt. Trong lòng y lại lao xao một trận sóng, giọng lãnh đạm nói.

- Đừng nói chuyện này nữa

Trương Ái Mỹ cau mày sắc, nhìn y mà gằn giọng. Nàng đanh thép hỏi từng câu một.

- Biểu ca, huynh một lòng có đạt kết quả không? Hay là cậu ta đang vui vẻ bên chỗ dựa mới?

- Quý phi nương nương, đây là việc trong lòng ta, muội không thể hiểu.

- Huynh cố chấp. Huynh biết bây giờ y đã là như thế nào chưa?

- Nương nương, đủ rồi..

Trịnh Hiệu Tích sa sầm mặt, tay nắm chặt lại. Xung quanh hạ nhân cúi đầu im phăng phắc. Thục quý phi không dừng lại, vẫn cố ý nhấn mạnh từng chữ.

- Y là quý tần, là Nghiên quý tần cao quý bên cạnh Hoàng thượng. Y đang cùng Hoàng thượng bên nhau, nhận ân sủng của Hoàng thượng, hầu hạ Hoàng thượng.

- Đệ ấy, vẫn là sống tốt. Như vậy, ta cũng không lo sợ cho đệ ấy.

Giọng Trịnh tướng quân dịu xuống, mắt vẫn chưa hết đau đớn. Có vẻ như y vừa trải qua cơn tranh đấu mạnh mẽ.

- Trịnh biểu ca, huynh có tỉnh lại không? Y đã theo người khác, huynh cố chấp để làm cái gì?

Trịnh Hiệu Tích đứng dậy. Giọng cứng rắn rõ ràng.

- Trương Ái Mỹ đủ rồi. Đừng nhắc đến chuyện này nữa.

Quý phi dừng lại, nhìn vẻ mặt y là càng ngày càng ảm đạm. Y ngồi xuống, nhắm chặt mắt. Nàng thương tiếc một thoáng, lại khéo léo nói một câu.

- Sao không gặp cậu ta một lần đi? Vốn dĩ huynh muốn chấm dứt, thì nói rõ ra cho đôi bên chấp nhận.

Trịnh tướng quân im lặng một chốc nhìn nàng ấy. Thục quý phi rót tách trà, xuyên qua làn khói nhìn y. Trịnh Hiệu Tích đứng dậy, hành lễ

- Quý phi nương nương, mạt tướng cáo lui

Nhìn mấy người rời đi, Trương Ái Mỹ nheo mắt cười nhẹ.

- Vinh Nhi, ngươi xem huynh ấy làm gì?

- Chủ tử, tướng quân sẽ nghe người thôi

Thục quý phi trầm ngâm nhớ lại cái ngày phát hiện Kim Tại Hưởng và Trịnh Hiệu Tích cùng nhau ngồi trên xích đu, cả hai trao nhau mấy lời tình tứ. Lại thường bắt gặp thơ hồng trong tập biểu ca. Lúc đó nàng hiểu được tâm ý huynh ấy, nhưng rõ ràng là không ngờ chính kẻ từng cùng tình ý với biểu ca nay lại tranh đấu cùng nàng.

- Huynh ấy từng có chân tâm với Nghiên quý tần, không thể không gặp.

Thật tốt, biểu ca, huynh nhìn sai người rồi.

* * *

Trịnh tướng quân vừa đi một lúc, liền chạm mặt ngay một người.

Nàng ta uyển chuyển tránh đường, lại mềm giọng nói

- Trịnh tướng quân, đã lâu không gặp.

Trịnh Hiệu Tích ngước lên, trong lòng cố gắng nhớ lại một hồi

- Người là?

Kim Tại Chân cười nhẹ, giọng nói khiển trách

- Quên ta sao? Thật là tướng quân chỉ nhớ về nhị ca thôi.

Trịnh Hiệu Tích nghe "Nhị ca" liền hiểu ra, thở một tiếng rồi gật đầu.

- À tam tiểu thư. Không, người bây giờ là. ..

- Gọi ta là Kim lương nghi. Phân vị không cao, cũng không đặc biệt.

Kim Tại Chân nói. Trịnh Hiệu Tích thấy không có gì cũng không muốn ở lại, nói

- Lương nghi tiểu chủ, ta đi trước.

Kim Tại Chân liền nhanh giọng nói.

- Khoan đã, tướng quân vào cung không muốn gặp nhị ca sao?

Chân bước khựng lại, Trịnh Hiệu Tích quay đầu lại. Vẫn duy trì nét mặt điềm tĩnh, đáp

- Tiểu chủ, việc này không hợp lễ nghi.

Kim Tại Chân cười khẩy một tiếng.

- Hóa ra tình cảm của tướng quân với huynh ấy, cũng là không bằng điều lệ hậu cung.

Trịnh Hiệu Tích lại bất ngờ một lần nữa? Chuyện giữa y và đệ ấy ai cũng biết sao? Hôm nay, tại sao mọi thứ đều liên quan đến Tại Hưởng thế này?

- Người?

- Nhị ca nói cho ta biết cả rồi. Xem ra, huynh ấy còn vương vấn lắm mối tơ tình giữa hai người.

Kim Tại Chân như thông cảm, dịu giọng nói. Sau đó lui đi.

- Tướng quân, ta đi trước.

Kim Tại Chân quay người bước đi. Vừa rẽ sang con đường, liền lén lút quay lại nhìn Trịnh Hiệu Tích, thấy hắn rời đi mới thở phào. Nàng ta vòng lại, đến chỗ bàn trà.

- Thế nào? - Trương Ái Mỹ khẽ vuốt cốc trà, nhìn Kim lương nghi hỏi.

- Quý phi nương nương sáng suốt. Quả nhiên Trịnh Hiệu Tích nghe đến Kim Tại Hưởng liền dao động.

- Ngươi làm việc tốt lắm đó.

Thục Quý phi tán thưởng. Kim Tại Chân cũng cười nịnh nọt mà theo.

- Là do nương nương chỉ dạy thiếp mới dám gặp y.

- Không sai, cung phi gặp gỡ riêng tư với người ngoài là tội lớn. Tư tình nữa, thì là tội chết.

Thục quý phi khẽ nói, ánh mắt đánh một lần lên Kim Tại Chân.

- Nương nương nói phải.

Trương Ái Mỹ nhìn nàng ta, gật đầu nhẹ. Cũng không ngờ, người này lại hận nhị ca của nàng ta như vậy.

Không sao, hậu hoạn, cần trừ.

* * *

Kim Tại Hưởng trốn trong Thủy Nghi viện không ra ngoài gần ba ngày rồi. Mẫn Doãn Kỳ cùng từ ngày đón quân cũng không đến chỗ cậu. Còn nửa tháng nữa là đón năm mới, Kim Tại Hưởng quả thật không muốn ra ngoài đông đúc kia chút nào.

Hậu cung đều đang lo sửa chữa lại, tô vẽ thêm ngày năm mới. Mọi thứ đều mới mẻ. Tuy tuyết vẫn rơi, nhưng bớt ảm đạm hơn rồi.

Kim Tại Hưởng nằm trên ghế nhìn mấy tặng vật Hoạt Tử phòng đem đến. Y phục mới cậu đã nhìn rồi, điểm tâm đã dùng rồi, cũng nhàn rỗi chẳng biết làm gì.

- Chán quá đi mất.

- Chủ tử, ngự hoa viên vừa đem về mấy loại hoa cỏ đẹp đẽ, người không muốn ra ngoài nhìn sao? Sẵn tiện vừa ý thì đem về vài chậu.

Kha cômg công bên cạnh nghe cậu than thở liền nhanh nhảu nói. Kim Tại Hưởng gật đầu lấy lệ, cũng ngồi dậy.

- Mộc Y, Kha Tử, ra ngoài này.

Vừa bước ra đến ngự hoa viên, quả nhiên là muôn sắc muôn hoa. Mấy chậu quýt tròn đầy đặn đáng yêu, quả lệ chi đỏ tươi ưng ửng. Hoa đinh hương, hoa cúc, hoa thanh anh, hoa thủy tiên quả thật là muôn màu. Có vài nơi hoa còn chưa nở. Ắt đến ngày năm mới sẽ lại rực rỡ hơn đây.

- Thỉnh an Nghiên quý tần

Thái giám chăm sóc hoa hơn mười người quỳ gối thỉnh an cậu. Kim Tại Hưởng ra hiệu đứng dậy, lả lướt đi giữa mấy chậu hoa. Y phục màu lục nhẹ nhàng không thừa thãi, giữa hoa ngàn mà tựa tiên nhân.

- Nghiên quý tần người vừa ý loại nào? Ở đây có vài loài chưa nở. Người thích hoa hay là cây cảnh?

Tiêu công công chuyên lo cho việc hoa cảnh theo Kim Tại Hưởng mà giới thiệu, ra sức lấy lòng cậu. Nghiên quý tần tần hiện đang là đại nam sủng của hoàng thượng, nay mai còn chưa biết tiến xa thế nào, trên dưới hạ nhân không ai dám đắc tội.

- Ta không biết nữa. Ta xem một chút, có lẽ quyết định sau.

Kim Tại Hưởng nhún vai lắc đầu. Tiêu công công càng ngọt nhạt luôn miệng nói.

- Vâng vâng, quý tần chủ tử, phía này chính là hoa vừa đem về, còn bên đây là loại mẫu đơn hoàng thượng yêu thích. Đây là mấy gốc phong lan được chăm sóc cho ngày năm mới.

Công công chỉ đông chỉ tây, huyên thuyên một hồi. Kim Tại Hưởng gật gù lấy lệ, nghĩ ngợi một chút, cậu hỏi.

- Loại nào thì làm cung điện đẹp lên nhỉ?

- Thủy Nghi viện đã rất tinh tế mỹ lệ, nhờ đức của Nghiên chủ tử mà nơi đó luôn đẹp đẽ. Chỉ cần người thích loại nào, nô tài sẽ sai người đem tới lập tức.

Kim Tại Hưởng thấy nói thêm nữa cũng chỉ nghe đi nghe lại mấy câu này, cảm thấy chán thêm chán. Nhìn một lúc cũng ưng mắt mấy chậu mai hoa nụ nhỏ nhỏ đáng yêu, liền phân phó đem về. Rồi nhìn tới lui một chút cũng về Thủy Nghi viện.

Vừa về là thấy Mẫn Doãn Kỳ đang ngồi trong viện.

Kim Tại Hưởng thật sự bất ngờ. Hay lắm, chính vụ xong là chạy lại đây, Mẫn Doãn Kỳ sợ hậu cung chưa đủ đố kỵ hay sao?

- Đi về rồi sao? Tuyết vừa tan một ít đã chạy loạn.

Mẫn Doãn Kỳ thấy cậu bước vào hành lễ, liền hỏi mấy câu.

- Năm mới không còn không cho đệ ra ngoài sao?

Kim Tại Hưởng ngồi xuống rót trà, áp hai tay vào tách trà giữ ấm.

- Hôm nay đến hoa viên đem thứ gì về rồi?

- Mấy chậu mai nhỏ, nụ tròn tròn đáng yêu. Chưa nở đâu, nhưng đệ nghĩ vào năm mới chắc sẽ đẹp lắm.

- Tặng vật đến, thích không?

Mẫn Doãn Kỳ lấy tách trà trong tay Tại Hưởng ra, tự tay ủ ấm cho hai tay của cậu.

- Có, rất đẹp.

- Xem chưa mà biết đẹp? Trẫm nghĩ đệ chắc chắn là chưa xem rồi.

Quả nhiên hắn hiểu thấu cậu. Đối với Tại Hưởng thì, ngự phẩm không bằng thăng vị. Nhưng cậu cũng chẳng quan trọng chúng, châu ngọc gấm lụa, ừ thì không đổi được chân tình.

- Hoàng thượng tặng chắc chắn sẽ đẹp thôi. Mà người tặng cái gì đệ cũng yêu quý hết.

Kim Tại Hưởng nói xong cúi đầu. Mẫn Doãn Kỳ ngẩn ngơ nhìn cậu. Hắn rút tay ra, giọng điệu mạnh mẽ.

- Người đâu, lui hết đi.

Cậu kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng kỳ quặc vô cùng. Hạ nhân lui hết, Mẫn Doãn Kỳ đứng dậy, nhìn cậu, khẽ nói.

- Tại Hưởng, xin lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top