Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 44


Mẫn Doãn Kỳ thả cậu xuống giường, lập tức ngang ngược áp sát lên người cậu. Ánh mắt hắn không rõ ràng, như có phẫn nộ, như có xót thương.

- Hoàng thượng, tại sao phải thế này?

Là tại sao hắn và cậu lại như xuất hiện cái gì gượng gạo?

Kim Tại Hưởng có chút khổ sở, cậu lắc đầu tránh né cái nhìn của hắn. Cậu sợ, lại bị hút sâu vào đáy mắt vương vấn kia. Kim Tại Hưởng không hiểu, hắn biết rõ cậu bị người khác sắp xếp nên chuyện, tại sao lại một mực muốn xử phạt cậu. Là hắn tức giận cậu gặp Trịnh Hiệu Tích sao?

- Hôm nay, Tiêu công công không hề chuyển lời gọi đệ đến ngự hoa viên.

- Hoàng thượng cho là đệ nói dối đúng không?

- Không, đệ không nói dối.

Hắn ngồi dậy, ngồi tựa một bên thanh giường. Kim Tại Hưởng cũng nghiêm chỉnh ngồi dậy, nhìn hắn. Mẫn Doãn Kỳ trầm mặc, không nói gì. Kim Tại Hưởng cảm thấy không quen với cái im lặng, khẽ gọi

- A Kỳ.

Giọng cậu thì thầm, nhưng rõ ràng Tại Hưởng lại cảm thấy trong lòng xao động kì lạ khi gọi cái tên ấy. Tên của một hoàng đế, chỉ cậu đặc biệt gọi như vậy.

Mẫn Doãn Kỳ vươn tay kéo Tại Hưởng vào lòng, lần này cậu chẳng tránh né hắn nữa.

- Tại Hưởng, trẫm không thích.

- Không thích đệ á?

- Không phải. Là không thích nhìn đệ bị người ta tính kế

Nghe cậu này Tại Hưởng đột nhiên cảm thấy tâm tư suy tính của cậu đổ vỡ mất rồi.

Hóa ra vạn muôn kế hoạch cậu vạch ra từ lúc chưa tiến cung đến lúc nhập cung chẳng có cái gì là thành công cả. Vốn dĩ mọi chuyện đã đi quá xa, cậu chưa bao giờ nắm được tâm tư hắn, chưa bao giờ thật sự làm chủ cuộc tranh giành. Cậu phó mặc cho số phận, tính toán cậu không giỏi, lấy lòng cậu chẳng bằng ai. Tại Hưởng thấy, có hắn thì mọi toan tính đã đổ vỡ rồi.

Bây giờ, Tại Hưởng thật sự muốn toàn ý thật lòng với một người.

- Người cho là đệ thích sao? Thích hay không chẳng thay đổi được gì

- Được. Thay đổi được, trẫm giúp đệ thay đổi.

Lời này Mẫn Doãn Kỳ chưa nghĩ qua mình sẽ nói, nói ra với một nam nhân. Hắn và cậu, căn bản không một chút liên can. Không quen biết trước, không hề qua lại, ngay từ đầu đã chẳng có chút gì là tình ý. Thánh chỉ hắn ban ra, cũng chỉ là muốn thêm nam sủng cho hậu cung

Nhưng Mẫn Doãn Kỳ không ngờ, nhờ thế mà hắn mới biết Vương Du còn có một chân ái. Hắn biết mục đích của người tiến cung cũng như bao nhiêu người khác. Nâng đỡ thế gia, tranh giành thánh sủng.

- Vì trẫm tin đệ.

Kim Tại Hưởng áp mặt vào lòng hắn, giọng ấm áp.

- A Kỳ, đa tạ

Hắn không đáp. Kim Tại Hưởng nằm trong lòng hắn, nghe tiếng tim hắn đập từng nhịp.

Trong lòng cậu đang xáo động, đến mức khiến cậu sợ hãi.

- Tại Hưởng không biết hôm nay, trẫm tức giận ra sao.

Đột nhiên, Mẫn Doãn Kỳ nói. Kim Tại Hưởng khẽ cười, cậu biết chứ. Hắn tức giận mà. Rõ ràng là phẫn nộ, thậm chí chẳng nghe cậu một câu nào.

- Ta cảm thấy không thoải mái khi bị lừa nhìn thấy đệ và tướng quân. Ta thừa biết hai người chẳng có gì, nhưng không chỉ mình ta nhìn thấy, rất nhiều người khác nữa. Tại Hưởng, ta không thể bảo vệ che chở đệ

Kim Tại Hưởng cảm động, vươn tay ôm hắn. Cậu chợt muốn khóc, nhưng cũng rất muốn cười, nụ cười an tâm.

- Không phạt đệ thì không xong. Hoàng thượng, đệ hiểu.

Kim Tại Hưởng biết người này là hoàng đế, hắn có bao nhiêu chuyện không thể tự mình quyết định. Nếu không phạt cậu, kẻ ra tay ắt không để chuyện này lắng xuống.

- A Kỳ, đệ không nên trách người nói dối. Người chưa bao giờ nói dối.

Hắn siết chặt tay, đem người trong lòng áp sát. Mẫn Doãn Kỳ vì che chở cho cậu, cấm túc trong Phúc Quân cung, tất nhiên vẫn có áy náy. Nhưng để cậu bên ngoài, từng chuyện từng chuyện đều không an toàn.

Cả hai cùng nhau gói mình trong chăn như vậy, như đôi phu phu ấm áp kể chuyện giữa sao ngàn.

* * *

- Nương nương, nương nương quả nhiên cao kiến, một cách lại có thể khiến Hoàng thượng triệt để xử tội Nghiên quý tần.

Kim lương nghi uyển chuyển bợ đỡ, nhìn Thục quý phi ca ngợi không ngớt.

- Ngươi vui mừng vậy sao?

Thục quý phi điềm tĩnh hỏi, giọng nói một chút phấn khích cũng không có. Kim Tại Chân khựng lại, khó hiểu nhìn quý phi

- Đây không phải chuyện vui sao? Mục đích của quý phi đã được thành toàn rồi

- Ngươi nghĩ vậy sao? Ngươi nghĩ Hoàng thượng đã xử tội Nghiên quý tần sao?

Quý phi ánh mắt ưu tư, giọng nói có mấy phần khinh thường hướng Kim Tại Chân hỏi. Kim lương nghi chưa hiểu thấu, Thục quý phi đã buông lời.

- Ngươi sai rồi. Giam giữ ở Phúc Quân cung, chính là để cậu ta một khắc một canh luôn bên cạnh Hoàng thượng

- Nương nương, người... Bây giờ nên làm sao

Kim lương nghi có phần hoảng loạn lo lắng. Vừa hỏi Thục quý phi thì nên ngoài đã nghe tiếng bước chân vào, nàng ta liền im lặng. Trương Ái Mỹ nhìn người bước vào, không kinh ngạc vẫn điềm tĩnh

- Biểu ca, huynh tìm ta làm gì?

- Là muội sắp xếp? - Trịnh Hiệu Tích nhìn nàng, lại quay sang Kim Tại Chân trầm ngâm một chốc.

- Còn có cả Kim lương nghi?

Thục quý phi gật đầu, chuyện này đơn giản dù nàng có thừa nhận thì Trịnh Hiệu Tích cũng không thể tố cáo nàng.

- Tại sao bọn ta lại không thể ra tay với Kim Tại Hưởng? Biểu ca, huynh nghĩ cậu ta và chúng ta là gì? Tỷ đệ huynh đệ tương thân sao?

Thục quý phi cười nhạt. Kim lương nghi cố gắng đánh động, có chút không bình tĩnh nổi.

- Kim Tại Hưởng vào cung liền mê hoặc Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng liên tục quấn quýt cùng huynh ấy. Trịnh tướng quân, người vương vấn hạng nam nhân không ra nam nhân như vậy làm gì?

- Câm miệng!

Trịnh Hiệu Tích nhìn nàng ta, Kim lương nghi hoảng sợ lùi về sau nín thin thít. Thục quý phi như ra điều dạy dỗ, nhỏ nhẹ nói

- Kim lương nghi, đừng gọi ý trung nhân của biểu ca bổn cung như vậy.

Trịnh Hiệu Tích hết nhìn quý phi, lại quay sang Kim Tại Chân, hỏi

- Lời ngươi nói hôm đó là giả dối sao?

Trương Ái Mỹ khẽ nhíu mày, hóa ra tình ý của biểu ca đối Kim Tại Hưởng lại thâm sâu như vậy. Quý phi lén ra hiệu cho Kim Tại Chân, nàng ta hiểu ý gật đầu như con rối

- Không, thật sự nhị ca ta vẫn động chân tâm với tướng quân, việc này ta không dám đùa cợt.

Nói xong, không nghe tiếng Trịnh tướng quân đáp trả, Thục quý phi cũng không có ý giữ nàng ở lại, Kim lương nghi có chút hoảng loạn, cố gắng rời đi.

- Quý phi, tướng quân, thiếp xin cáo lui.

* * *

- Nghiên chủ tử, Hoàng thượng có lệnh người không thể ra ngoài hậu điện.

Một thị vệ đứng cản trước cửa cung, ngăn không để Kim Tại Hưởng chạy ra ngoài. Cậu cũng không có ý chống đối, tìm lời thương lượng

- Hay là bây giờ, ngươi đến Thủy Nghi viện tìm Mộc Y và Kha công công đến đây hầu hạ ta, được không?

- Hầu hạ người có Lâm công công ở đây rồi

Thị vệ kia chỉ phía sau Tại Hưởng, Lâm công công nhún người cung kính.

- Nghiên quý tần, nô tài ở đây.

Kim Tại Hưởng thở dài, trở lại vào hậu điện. Mẫn Doãn Kỳ vậy mà để lại thái y tâm phúc của hắn ở lại hậu điện  chung với cậu. Được rồi là do hoành thượng để tâm cậu nhưng mà có ông ta Tại Hưởng thật sự không thể chạy nhảy được.

Cậu đi loanh quanh một lát, phát chán không chịu được hỏi Lâm công công.

- Lâm công công, Hoàng thượng ở hậu điện này để làm cái gì?

- Hoàng thượng ở đây chủ yếu nghỉ ngơi và để thái y bắt mạch. Còn việc phê tấu chương, luyện chữ hay đọc sách thì hoàng thượng sang thư phòng  bên cạnh.

Kim Tại Hưởng gật gù nghe Lâm công công nói, trong đầu tự dưng xẹt qua một suy nghĩ, bèn vờ ôm đầu, giọng điệu mềm mỏng.

- Nhắc thái y mới nhớ, dạo này ta cảm thấy đau đầu, công công có thể tìm thái y giúp ta không?

- Nô tài đi ngay.

Lâm Trung Trung cúi đầu cung kính liền quay đầu bước đi. Nghiên chủ tử tuy là cấm túc nhưng ông thấy rõ Hoàng thượng chính là muốn che chở, chủ tử như thế là một dự báo sau này không thể đắc tội.

- Gọi Kim thái y ấy!

Kim Tại Hưởng thấy công công bước đi liền gọi với theo. Lâm công công gật đầu tuân lệnh. Tại Hưởng dựa trên ghế, đăm chiêu suy nghĩ một chốc. Lát sau từ cửa điện Kim thái y cùng công công bước vào.

- Tham kiến Nghiên quý tần.

- Được rồi. Kim thái y, xem mạch giúp ta.

Lâm công công lui ra đứng ngoài cửa, Kim thái y phủ một tấm vải lên tay Kim Tại Hưởng, chuyên tâm xem mạch cho cậu.

- Này, Kim Thạc Trấn, dạo này tốt không?

- Không tệ. Ta cũng được Hoàng thượng trọng dụng gần đây.

Kim Tại Hưởng nhìn thái y, tuy chỉ gặp lại lần đầu nhưng qua lần trước Kim Tại Hưởng biết ngay người này có tố chất khá tốt. Hơn nữa, trong hậu cung tất nhiên là cần có một ai đó tín cẩn. Kim Thạc Trấn đã từng tra ra độc tố cho Diệu tần, Hoàng hậu lại tin vào phán đoán của y, Kim Tại Hưởng nghĩ người được Mẫn Doãn Kỳ trọng dụng thì chắc sẽ không sai.

- Vậy sao? Kim thái y, lúc trước ngươi còn chưa dạy ta đàn.

- Cầm nghệ thì phải hỏi Hoàng thượng, tại sao lại tìm ta? Nghiên quý tần bây giờ gặp mặt ai cũng không tiện, kề cận Hoàng thượng nên ra sức học hỏi.

Kim Thạc Trấn cười lấy lễ. Y thu xếp đồ đạc lại.

- Ngươi nói đúng. Ta chẳng mắc bệnh gì đâu, chỉ đang buồn chán không biết làm gì.

Kim Tại Hưởng cảm giác mấy lời Kim Thạc Trấn nói có vẻ không tầm thường. Cậu tỏ vẻ không để ý rõ ràng, ngờ nghệch cho qua. Kim thái y dừng việc xem bệnh lại, mỉm cười ưu tú với cậu.

- Nghiên chủ tử đừng sốt ruột, Hoàng thượng không phải là tức giận người.

- Ta biết.

- Vậy thì người nên chọn lựa đúng. Dù sao, chỉ có Hoàng thượng là đáng tin tưởng.

Kim Tại Hưởng tỉ mỉ nhìn Kim Thạc Trấn, trong lòng đột ngột nghi hoặc một chút. Bên ngoài vẫn là điềm tĩnh gật gật đầu

- Ừ. Được rồi. Kim thái y lời ngươi nói quả thật có lý, ta hiểu.

- Hạ quan cáo lui.

Kim Thạc Trấn vừa lui bước Tại Hưởng đột nhiên cản lại, hỏi

- Khoan đã, ngươi có phải thái y chuyên bắt mạch cho Hoàng thượng không? Ý ta là, dạo này chỉ cần Phúc Quân cung cần thái y thì ngươi sẽ đến, đúng không?

- Hồi bẩm Nghiên chủ tử, đúng là như vậy.

* * *

Tối hôm đó, Mẫn Doãn Kỳ vẫn không thị tẩm một chủ tử nào. Điều này dễ dàng khiến hậu cung đỏ mắt nhìn về Nghiên quý tần.

- Hoàng thượng.

Kim Tại Hưởng nhìn người gối đầu trên đùi cậu.

- Ừ?

- Đêm nay người lại ở đây, không sợ phi tần bất mãn sao?

Kim Tại Hưởng nói xong bỗng nhiên cảm thấy ngốc nghếch. Hoàng đế lại sợ cái gì chứ?

- Không. Đệ sợ sao?

- Không có. Chỉ lo là người khác không vừa ý đệ.

- Không sao. Đệ ở đây cũng không ai vươn tay đến được.

Mẫn Doãn Kỳ vỗ vỗ bàn tay cậu trấn an. Kim Tại Hưởng không nói gì, vẫn ngoan ngoãn ngồi yên ôm lấy hắn.

- Tại Hưởng...

- Dạ?

Mẫn Doãn Kỳ ngừng một khoảng, lại tiếp tục nói

- Chuyện hôm đó, Trịnh tướng quân vẫn xin tội cho đệ.

- Hoàng thượng có ý tha cho đệ không?

Kim Tại Hưởng khẽ cười nhìn hắn, Mẫn Doãn Kỳ vươn tay vuốt tóc mai trên tai cậu, giọng vừa có không nỡ vừa đầy yêu chiều.

- Vẫn thích đem đệ ở đây.

Kim Tại Hưởng lại nhìn hắn, cũng không biết nên nói gì cho phải. Mẫn Doãn Kỳ đột nhiên nắm chặt tay cậu, giọng dỗ dành

- Tại Hưởng, nói trẫm nghe, đệ và tướng quân có chuyện thế nào?

- Còn muốn nghe đệ nói? Hoàng thượng không phải đã biết rõ rồi?

Tất nhiên hắn biết chứ. Nhưng nghe chính Tại Hưởng nói, hắn vẫn muốn nghe. Dù sao việc này Mẫn Doãn Kỳ đã tra ra không ít, thừa biết Tại Hưởng và Trịnh Hiệu Tích đã từng có mối quan hệ gì. Rốt cuộc, Mẫn Doãn Kỳ vẫn cảm thấy tức giận.

Kim Tại Hưởng thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm, miễn cưỡng lựa lời mà nói.

- Đệ và Trịnh tướng quân, có lẽ, ừm, đã từng là một đôi.

- Là năm đệ mười sáu tuổi, vốn dĩ đệ và tướng quân là trúc mã với nhau. Cho nên, lúc đó cả hai đều có tình cảm...

Mẫn Doãn Kỳ khẽ dời tầm mắt nhìn cậu. Tại Hưởng cúi đầu nhìn hắn, cố gắng nhớ kĩ từng hồi ức, tìm lời kết thúc

- Năm đệ mười bảy, Trịnh tướng quân đi biên ngoại. Vậy là năm mười chín, đệ nhập cung, cho đến bây giờ.

Kim Tại Hưởng nói xong tự cảm thương thật muốn khóc cho mối li biệt này. Trịnh tướng quân yêu mến Kim công tử, dù đi biên ngoại vẫn mọt lòng gửi thư tín dặn dò người thương đủ chuyện. Chẳng trách y đau xót nhường nào khi thấy Kim Tại Hưởng bước vào hậu cung của Hoàng đế.

Mẫn Doãn Kỳ bỗng ngồi dậy chuyển sang kéo Tại Hưởng vào lòng. Hắn trầm ngâm một lúc, hôn lên tóc cậu, hỏi

- Đệ có hận trẫm không?

- Không. Trước khi vào cung, lúc nhập cung và hiện tại, đệ không hận.

Kim Tại Hưởng cười nguyện ý nói. Mẫn Doãn Kỳ nghe liền cảm thấy xao động, siết chặc vòng tay, tựa cằm lên đỉnh đầu cậu. Tại Hưởng trông tư thế đường mật này, lại thêm ấm áp mấy phần.

- Lúc tuyển nam sủng, đệ là người duy nhất.

- Đệ biết

Kim Tại Hưởng đồng ý. Cậu ngừng lại suy nghĩ một lát, bàn tay áp lên bàn tay hắn vỗ vỗ.

- Hôm đó, dù Tại Hưởng có biểu hiện thế nào, Hoàng thượng vẫn giữ lại đúng không?

Mẫn Doãn Kỳ bật cười. Hắn cúi xuống để cậu đối diện với hắn. Ánh mắt hắn nhìn cậu yêu chiều không giới hạn.

-  Sao có thể tự tin như vậy?

- Thứ Hoàng thượng chọn lúc đó thứ nhất là gia thế thứ hai là dung mạo. Còn không phải hai thứ này đệ đều đủ?

Kim Tại Hưởng nhìn thẳng mắt hắn. Mẫn Doãn Kỳ gật gù, quả nhiên thông tuệ. Hắn nghĩ đến cái khuôn mẫu hắn chọn, đột nhiên nghĩ đến có phải Kim Tại Hưởng là cái gì cũng đáp ứng được không? Cậu hoàn hảo để bên cạnh hắn. Hơn thế nữa, hắn muốn cậu bên cạnh hắn lâu dài, mãi mãi.

- Thật ra, bây giờ trẫm quan tâm là đệ hiện tại. Trẫm hỏi, Tại Hưởng có còn tình cảm với Trịnh Hiệu Tích không?

Mẫn Doãn Kỳ hỏi. Tại Hưởng nghe xong theo bản năng đáp lại

- Không. Vốn dĩ là không từ trước rồi.

- Sao cơ? - Mẫn Doãn Kỳ nghe xong thấy không hợp lý lắm, khó hiểu một hồi.

Kim Tại Hưởng nhận ra mình sơ suất, lỡ mồm nói ra câu khác biệt. Kim nhị công tử lúc trước đối với tướng quân là tình sâu như nước, nay cậu lại nói không có, mâu thuẫn quá lớn.

- Không có. Bây giờ đệ không còn gì với Trịnh tướng quân.

Mẫn Doãn Kỳ gật đầu, như không để ý đến lời cậu nữa. Hắn chăm chú nhìn cậu. Điều này làm Tại Hưởng có chút chột dạ. Mẫn Doãn Kỳ đột nhiên tiến sát mặt cậu, rất khẽ khàng chạm lên môi Tại Hưởng.

- Trẫm thật thích đệ ở đây.

Tại Hưởng nghe hắn nói, đáy mắt có chút đỏ. Cậu ôm hắn, vùi trong lòng hắn mà cười trộm. Mẫn Doãn Kỳ bị cái nhoài người bất ngờ của cậu liền không đỡ được, buộc tựa lưng vào giường. Hai tay ôm lấy cậu, vỗ vỗ dịu dàng.

Đêm đó, lại là một đêm dài.

* * *

Kim Tại Hưởng bị giam trong Phúc Quân cung đã qua năm ngày, hậu cung cũng đã thôi ầm ĩ.

Còn nửa tháng nữa là đón năm mới, trong cung đã thấy ngay khí sắc tưng bừng. Hoa đào, hoa mai đã nở rộ.

Tỷ đệ họ Tôn bị giam giữ, đến giờ vẫn không có dấu hiệu được tha thứ. Ai cũng cho là, nơi đó sẽ thành lãnh cung thứ hai. Nghe nói Tôn Thủy Dụ thỉnh thoảng lại trở nên nói mơ hồ, một mực kêu hoàng thượng suốt đêm. Đệ đệ nàng ta cũng vì lo lắng cho tỷ tỷ, suốt ngày chạy theo nàng, hạ nhân trong cung nhìn họ ái ngại. Lạc quý nhân đã chẳng dám qua lại lần nữa. Trên triều đình Tôn gia vẫn kêu oan cho tỷ đệ họ, Hoàng thượng không để ý, nhưng lâu thật lâu vẫn chưa xử tội hai người họ.

Đến ngày thứ mười Tại Hưởng bị giam lỏng, Tuyệt Lan cung lại có chuyện.

Hoàng thượng còn đang dạy Tại Hưởng gảy đàn, đột nhiên Lâm công công cùng nô tỳ của Bình phi đi vào vội vã. Tại Hưởng nhanh nhẹn định lánh mặt, bị hoàng đế kéo lại.

- Bẩm hoàng thượng...nương nương sắp sinh rồi.

Kim Tại Hưởng không kinh ngạc mấy, nhưng cũng là sinh non một tháng.

Hoàng đế trái lại rất kinh ngạc, vội vã đứng dậy đến Tuyệt Lan cung. Trước khi đi còn lo lắng hỏi

- Sao lại sinh non một tháng chứ? Có phải không ổn không?

- Hoàng thượng yên tâm, chuyện này không phải kỳ lạ gì.

Tất nhiên rồi, thời của cậu việc sinh non là thường xuyên gặp mà.

- Tại Hưởng đệ có thể nói là bình thường sao?

Mẫn Doãn Kỳ khó hiểu nhìn vẻ quả quyết của cậu. Kim Tại Hưởng sực giật mình, sao cậu có thể dùng kiến thức hiện đại chứ. Cậu cố gắng ậm ừ hết câu

- Ơ... À, là lúc trước đệ nhớ tứ muội đệ sinh non nửa tháng, cũng không có vấn đề lớn.

Kim Tại Hưởng nói xong nhìn hắn. Mẫn Doãn Kỳ có chút an tâm trở lại. Cậu nhận ra, Mẫn Doãn Kỳ rất mong đợi hài tử này. Bình phi thật may mắn, có người trông đợi nàng ta sinh con đến vậy. Quả nhiên, ở hậu cung có con cái cũng là có chỗ dựa.

Tại Hưởng đột nhiên thấy không an toàn. Nhìn hắn bước đi xa dần, cậu biết đêm nay Mẫn Doãn Kỳ không quay lại.

Tuyệt Lan cung xôn xao, các phi tử cũng lần lượt đến. Hoàng hậu đang cố gắng chu toàn mọi việc cho lần sinh nở của Bình phi. Lúc nàng ta mang long tự đã được hoàng hậu điều hai bà đỡ có kinh nghiệm đến săn sóc. Bây giờ lại thêm hai người nữa, toàn tâm toàn ý chu đáo với Trần Thuyết Vân

Vừa vào đã nghe tiếng kêu la của Bình phi, Trần tu dung cũng lo lắng tự mình chạy tới lui lo cho muội muội. Mọi người thấy hoàng thượng đến, tất thảy đều hành lễ. Động tác Mẫn Doãn Kỳ rất vội vàng, đây có thể là con trai đầu của hắn.

Tiếng huyên náo một hồi, một tiếng hét của Bình phi vang lên, sau đó là tiếng khóc của trẻ nhỏ.

Mẫn Doãn Kỳ đứng dậy vui mừng bước vào. Trần Thuyết Vân đã hôn mê, ma ma bên cạnh ôm lấy một bọc nhỏ.

- Hoàng thượng, là một hoàng tử.

Trần Vũ Phương vui mừng báo cho hắn, Mẫn Doãn Kỳ nhìn nàng ta gật đầu vui mừng.

- Chúc mừng hoàng thượng đã có hoàng tử.

Hoàng hậu quỳ xuống, tất cả mọi người đều đồng loạt quỳ xuống đồng thanh.

Hoàng đế nhìn đại hoàng tử còn khóc, trầm ngâm một lát lên tiếng.

- Đây là hoàng tử đầu tiên của trẫm, sinh ra ngay lúc hoa đào đang hứng tuyết trước xuân. Vậy, ban tên là Hồng Niên.

- Hoàng thượng, là "Đào hồng hựu thị nhất niên xuân" sao?

Thục quý phi mỉm cười nhìn hoàng đế. Hoàng hậu cũng vui mừng khen ngợi

- Cái tên nghe thật tốt đẹp, vừa là sắc xuân rực rỡ, vừa mang điềm tốt lành.

Nói xong hoàng hậu lại quỳ xuống chúc mừng hoàng tử. Các phi tử khác cũng đồng loạt hô tụng.

Đào hồng hựu thị nhất niên xuân (*)

Quả nhiên, đứa bé này có cũng đúng lúc, ra đời cũng đúng lúc.

––————

(*) Đào hồng hựu thị nhất niên xuân: dịch nghĩa là "Hoa đào nở đỏ, lại thấy thêm một mùa xuân". Câu thơ trích trong bài Khánh Toàn am đào hoa của Tạ Phương Đắc. Bản dịch thơ theo thivien.net

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top