Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 45

Bình phi nương nương đã hạ sinh ra đại hoàng tử của Vương Du quốc.

Ngay buổi thượng triều hôm sau, Mẫn Doãn Kỳ ban chiếu chỉ đại xá cho họ Trần. Là trưởng tử, cư nhiên nhà ngoại cũng hưởng đặc ân.

Trần tu dung Trần Vũ Phương vì chuyên tâm chăm sóc Bình phi, được tấn phong làm Trần thục nghi.

Tuyệt Lan cung náo nhiệt đủ trò, sắc đỏ của vui vẻ hoà lẫn cùng sắc xuân vừa chạm tới.

* * *

- Hoàng thượng, bây giờ thiếp đã sinh cho người một nam hài, người có hài lòng không?

Bình phi nằm trên giường nhìn Mẫn Doãn Kỳ nũng nịu nói. Hoàng đế nhìn nàng ta trả lời.

- Trẫm rất hài lòng.

- Hoàng thượng trước khi thiếp sinh Hồng Niên, người lại không ghé đến Tuyệt Lan cung.

- Trẫm không ở tẩm cung của nàng, cũng là ở Phúc Quân cung, nàng nói xem sao còn không vừa ý?

Trần Thuyết Vân nghe hắn nói, liền có chút không vui vẻ mà trách móc.

- Phúc Quân cung rõ ràng có Kim Tại Hưởng.

Lần này Mẫn Doãn Kỳ không trả lời nữa, vẫn ngồi yên đó. Bình phi được nước, lại có chút ỷ lại vào bản thân nàng ta, hỏi thêm một câu

- Hoàng thượng, sao người lại giam giữ cậu ta ở đó?

Mẫn Doãn Kỳ nhìn nàng ta, Bình phi vẫn gọi.

- Hoàng thượng..

Hắn khẽ cau mày, đứng dậy nói.

- Đủ rồi, chuyện ở Phúc Quân cung không được nhắc đến nữa.

Bình phi nhìn hắn có chút không tin được. Hoàng thượng vậy mà không nể tình nàng một chút nào.

- Hoàng thượng, tại sao lại...

- Niên nhi ngủ rồi, vậy trẫm đi đây. Bình phi nghỉ ngơi đi.

Không để Trần Thuyết Vân nói hết câu Mẫn Doãn Kỳ đã kết thúc. Hắn nói xong rồi cũng quay người trở về. Ra ngoài, lại vô tình gặp Trần Vũ Phương

- Trần thục nghi, nàng chuyên tâm một chút cho tiểu hoàng tử và Bình phi.

Trần thục nghi hành lễ, cung kính mười phần đáp lời.

- Hoàng thượng thương yêu mẫu tử của nương nương như vậy, thiếp cũng sẽ một lòng chu đáo - Dừng lại một chút, cẩn thận quan sát thần sắc của hắn, Trần Vũ Phương nghi hoặc hỏi - Hoàng thượng sao lại đi sớm như vậy?

Mẫn Doãn Kỳ không trả lời, Trần Vũ Phương cúi đầu, ôn hoà nói

- Là nương nương đã làm gì khiến người không vui sao? Hoàng thượng người đừng để ý, là nương nương vừa sinh xong, khó tránh có chút không thoải mái.

Mẫn Doãn Kỳ gật đầu. Trước khi rời đi còn điềm đạm nói với nàng.

- Trẫm hiểu. Vất vả cho nàng.

* * *

Mẫn Doãn Kỳ về đến Phúc Quân cung liền vào xem Tại Hưởng đang làm gì. Hắn thấy cậu đang đọc sách, nhưng lại có thêm vẻ ngủ gật, liền bước nhanh vào giật quyển sách xuống.

Kim Tại Hưởng chỉ thấy xẹt một tiếng giật mình nhìn quanh

- Làm đệ giật mình sao?

Cậu gật đầu đứng dậy hành lễ. Hắn đỡ cậu dậy, đi đến ghế ngồi. Kim Tại Hưởng có chút uể oải, dựa người hắn hỏi.

- Hoàng thượng là vừa thăm tiểu hoàng tử sao?

Cậu hỏi cho có thôi chứ biết thừa rồi. Hắn chưa đáp cậu đã hỏi tiếp.

- Trông thế nào?

Mẫn Doãn Kỳ ôm lấy con người đang lười biếng dựa vào người mình, khó hiểu hỏi.

- Thế nào là sao?

Cậu chớp mắt nhìn sang hắn giải thích.

- Tức là có tuấn tú như người không đó.

Mẫn Doãn Kỳ nghe câu này đột nhiên ý cười hiện hữu trên mặt. Hắn gật gù đáp

- Có vẻ giống trẫm nhiều hơn.

Tại Hưởng không biết nói gì, ngồi trong lòng hắn. Đột nhiên, Mẫn Doãn Kỳ hỏi cậu.

- Tại Hưởng thích hài tử không?

- Có. Đệ thích chứ.

Ngừng một chút, cậu lại lắc nhẹ đầu. Ngước lên nhìn hắn,Tại Hưởng thở dài.

- Nhưng thích thì sao? Cũng chẳng thể có được.

Nói rồi cậu lại cúi đầu. Hắn ngạc nhiên nhìn cậu, rồi vỗ về lên người Tại Hưởng. Cậu ôm hắn, đặt đầu lên vai Mẫn Doãn Kỳ. Hắn vỗ vỗ lưng cậu

- Tại Hưởng, đừng thấy buồn

- Không, đệ... Đệ không có buồn.

Hắn chung quy vẫn dỗ dành cậu. Nghe cậu nói, Mẫn Doãn Kỳ có chút xót xa, thấp giọng thì thầm.

- Ngốc lắm, có hay không cũng chẳng quan trọng với trẫm.

- A Kỳ, tại sao lại như vậy được. Người còn giang sơn gánh vác, phải có hoàng tự chứ.

Hắn nghe cậu nói, trong tâm chợt nặng trĩu.

- Vậy đệ đừng để ý câu nói đó. Linh tinh thôi.

Tại Hưởng gật đầu, rời khỏi lòng hắn.

- Lúc nãy, Bình phi có nói về đệ.

- Vậy sao? - Tại Hưởng có chút kinh ngạc về việc Mẫn Doãn Kỳ nhắc tới Bình phi.

- Là hỏi trẫm tại sao lại giam đệ ở đây.

Cậu nhìn hắn, tỏ vẻ dò hỏi.

- Vậy A Kỳ nói xem tại sao lại giam đệ ở đây.

- Trẫm nói rồi.

Mẫn Doãn Kỳ đặt cậu nằm xuống, hôn khẽ lên trán cậu. Giọng hắn dịu dàng, rót vào tâm can Tại Hưởng. Trước khi cậu trầm mình trong cái dịu ngọt, vẫn kịp nghe hắn giải thích.

- Đó là cách bảo vệ Tại Hưởng dễ nhất.

* * *

- Tiểu hoàng tử thật ngoan, không hề quấy khóc. Nương nương thật khéo sinh hoàng tự

- Là nhờ tỷ tỷ chăm sóc.

Trần Thuyết Vân mỉm cười nhìn đại hoàng tử cùang Trần thục nghi. Lát sau, lại hỏi

- Tỷ tỷ, Trần gia đã được ân xá. Bây giờ, bổn cung gặp thúc thúc có được không?

- Tỷ không chắc. Hay là nương nương nhờ hoàng hậu nói với hoàng thượng?

- Nhưng biết nói thế nào bây giờ?

Trần thục nghi suy nghĩ một chút, cẩn trọng lựa lời đáp.

- Là nương nương vừa sinh xong, cảm thấy nhớ đến thân quyến, lại thêm Trần gia vừa được ân xá, nên mong muốn gặp lại thúc thúc để người biết được Trần gia đã sinh ra tiểu hoàng tử anh tuấn đến độ nào.

- Vẫn là tỷ thấu đáo.

Trần Thuyết Vân vui vẻ nhìn tỷ tỷ, vươn tay ôm lấy đại hoàng tử vào lòng.

- Nương nương quá khen. Tỷ cũng muốn gặp lại thúc thúc.

* * *

- Nương nương, Tinh quý tần, Diệu tần, Kim lương nghi, Lạc quý nhân đến thăm người.

Một tiểu cung nữ tiến vào bẩm báo. Bình phi bế đại hoàng tử không nói gì, Trần thục nghi nhìn cung nữ gật đầu cho phép.

Bốn vị chủ tử bước vào hành lễ. Bình phi lấy lễ gọi nô tỳ lấy ghế cho họ. Là Tinh quý tần mở lời.

- Bình phi nương nương thật là hồng phúc, nhìn đại hoàng tử khoẻ mạnh trắng trẻo chưa kìa.

Kim lương nghi cũng rất nhanh nhẹn khéo léo tiếp lời.

- Chẳng trách hoàng thượng lại yêu thương như vậy, tên gọi cũng không phải tốt lành quá sao. Xem ra hoàng thượng coi trọng trưởng tử lần này.

- Chuyện đó là đương nhiên, Kim lương nghi đâu cần nói ra điều ai cũng biết như vậy.

Bình phi không nhìn Kim Tại Chân một cái, vẫn khinh miệt đáp lời. Kim Tại Chân không biết đỡ lời, đành im lặng nhìn nàng. Diệu tần nhìn mọi người im lặng, nàng lên tiếng mở lời.

- Lần này, nương nương đã vất vả, Trần thục nghi cũng đã vất vả một hồi.

Trần thục nghi gật đầu nhã nhặn nhìn nàng.

- Vẫn là Bình phi nương nương vất vả hơn

Trần Thuyết Vân nhìn tỷ tỷ của mình, lại nhìn sang mấy phi tần, miệng cười đắc ý nói.

- Đương nhiên rồi. Mang long tự không phải dễ, bảo toàn long thai càng khó hơn. Nếu đã vui mừng cho bổn cung như vậy, các muội cũng nên cố gắng một chút, khai chi tán diệp cho hoàng thất.

Việc mang long tự đâu phải nói có là được? Mọi người biết rõ Bình phi căn bản chỉ là mỉa mai họ người nào đều không mang nổi long chủng.

- Muội không có nổi phúc phần sâu rộng như nương nương.

Lạc quý nhân nhún nhường. Trần Thuyết Vân nhìn nàng ta, giọng nói không hề nể mặt.

- Tất nhiên là không bằng được bổn cung. Muội là phi tử ngoại bang, được hoàng thượng sủng ái là coi như vinh hạnh lắm rồi.

Lạc Mai có chút giận dữ nhìn nàng ta. Quả nhiên cái tính tình khinh người vẫn không thay đổi, có con trai rồi như hổ thêm cánh, lời nói càng không biết nể tình.

Tinh quý tần nhìn Lạc quý nhân vò chặt khăn tay, đành kiếm lời ngợi khen hoàng tử

- Nương nương, đại hoàng tử đáng yêu như vậy, được hoàng thượng kỳ vọng rất nhiều.

- Không phải sao? Dù không là đích tử cũng là trưởng tử, còn ai tôn quý hơn Hồng Niên được chứ.

Gương mặt Tinh Sương Anh khẽ biến. Bình phi không để ý, lại có Trần thục nghi gỡ lại ý tứ.

- Ý của nương nương là, đại hoàng tử là con trai đầu tiên được sinh ra của hoàng thượng, ra đời vào gần năm mới, dĩ nhiên mang điềm lành, lại rất được hoàng thượng coi trọng.

Tinh quý tần không nói nữa, đứng dậy hành lễ cáo lui. Phía ba người còn lại cũng không chịu nổi nữa, cũng cùng nhau hồi cung. Trên đường về, Diệu tần không kiềm nổi khinh miệt một câu

- Quả nhiên là Bình phi, vừa sinh hoàng tử đã ngông cuồng như vậy.

- Còn không xem thân phận mình như thế nào.

Kim Tại Chân cũng không chịu nổi. Tinh quý tần mỉm cười đồng tình.

- Kim lương nghi nói câu này rất đúng. Trần gia vừa được ân xá, bảo sao Bình phi lại không có chừng mực như vậy.

Lạc quý nhân không tham gia bàn luận, chỉ cúi mặt mà bước, tay bám chặt vào tay cung nữ. Mấy câu của Trần Thuyết Vân, thâm độc như vậy khiến Lạc quý nhân tức giận cực độ.

Một lát sau cũng chỉ còn Diệu tần đi cùng Lạc quý nhân.

- Ây, sao Lạc quý nhân lại không nói gì tự nãy giờ?

Lạc Mai giật mình ngước nhìn Diệu tần chưa kịp đáp, Diệu Tố Tố đã mở lời thông cảm.

- Là muội tức giận mấy câu Bình phi nói sao? Đừng để ý làm gì, dù sao, tính khí nương nương ngạo mạn lâu rồi.

- Diệu tần tỷ tỷ, Bình nương nương nói không sai. Muội không dám trách nương nương.

Lạc quý nhân không dám khinh suất nói, Diệu tần vẫn mỉm cười nhã nhặn.

- Xem muội kìa, ôn hoà nhu thuận như vậy lại không ai xem trọng. Lần trước là nhờ muội ra mặt giúp đỡ, mới vạch trần được Hà Nhân Thanh. Ta còn phải đa tạ muội.

Nói rồi Diệu tần vươn tay nắm lấy tay của Lạc quý nhân khẽ vỗ, Lạc Mai nhìn nàng nhu hoà như vậy cũng có bất ngờ, nhưng cũng vui mừng đáp lại.

- Diệu tần đừng nói vậy. Dù sao trong cung bây giờ cũng chỉ có người hoà hảo như vậy với muội.

Diệu tần im lặng, vẫn mỉm cười nhìn Lạc quý nhân. Hồi lâu lại quay sang, giọng điệu quan tâm nói.

- Ta xem muội uất ức như vậy, sao không bày tỏ cho mẫu quốc? Nghe nói muội ở Hạ Minh là công chúa bậc nhất, tất nhiên muội đưa thư rồi sẽ được họ an ủi thôi.

Lạc Mai có chút ngẩn người trước mấy câu này. Lát sau liền cúi đầu hồi đáp.

- Đa tạ Diệu tần quan tâm.

- Vậy ta hồi cung trước.

Nói rồi Diệu Tố Tố nắm tay cung nữ hồi cung. Lạc quý nhân nhìn nàng bước đi, trong lòng suy tính mông lung muôn vạn

* * *

- Bái kiến hoàng hậu nương nương.

Tinh Sương Anh vừa từ chỗ của Bình phi về đến tẩm cung, lại suy nghĩ một lúc liền đến Nguyệt Tâm cung gặp hoàng hậu.

- Đến rồi thì ngồi đi.

Hoàng hậu ngồi xuống chủ vị, Tinh quý tần cũng đứng dậy ngồi xuống, nàng liền nhìn hoàng hậu mà báo lại.

- Nương nương, thiếp có chuyện muốn bẩm báo.

- Chuyện gì xảy ra rồi?

Tinh Sương Anh đem chuyện ở Tuyệt Lan cung bẩm báo lại, không quên nhấn mạnh đích tử trưởng tử. Nói xong, liền không nhịn được mà phê phán

- Nương nương xem, có phải là ngông cuồng không? Con của cô ta có gì cũng chỉ là thứ tử, còn lấy ra so với đích tử.

- Nữ tử của một gia tộc bị giáng tội, vậy mà lại hồ ngôn vậy sao?

Hoàng hậu rõ ràng không vui nhưng cũng không lộ ra chỗ nào tức giận. Nhưng trong lòng nàng xem đây chính là lời nói ngông cuồng, khinh miệt cả ngôi trung cung của nàng.

- Nương nương, Bình phi rõ ràng là đang ôm ấp hy vọng nâng đỡ đại hoàng tử, không lẽ người là hoàng hậu lại để một phi tử không có gia thế tranh đoạt sao?

Tinh Diệu Chi rũ mi mắt, lời nói không phán đoán ra tâm tư.

- Bổn cung sẽ biết lo liệu. Tinh quý tần yên tâm, bổn cung sẽ không để yên cô ta làm rối loạn hậu cung đâu.

Quý tần hiểu được vài phần câu nói của biểu tỷ, biết đã xong chuyện, cũng biết điều hồi cung.

- Thiếp biết người tất có chủ kiến mà. Thiếp xin cáo lui, không làm phiền hoàng hậu.

Tinh quý tần rời đi, hoàng hậu quay sang Lăng Ý bên cạnh, giọng điệu không thoải mái

- Lăng Ý ngươi nói xem, Bình phi có phải xem thường bổn cung không?

Lăng Ý hiểu chuyện, biết hoàng hậu phiền lòng, liền kiếm lời an ủi.

- Nương nương, là do Bình nương nương có hài tử rồi liền mang thêm phần kiêu ngạo.

Hoàng hậu lắc đầu, ánh mắt càng thêm phần căm giận.

- Cô ta so thứ tử với đích tử, đây là cười bổn cung dù là hoàng hậu cũng không sinh nổi đích tử. Đến loại phi tử như Bình phi cũng dám nói chuyện đích tử trước phi tần như vậy.

- Nương nương đừng tức giận. Người còn trẻ, sẽ rất nhanh có được long chủng thôi.

- Thuốc thụ thai bổn cung luôn uống, vậy mà vẫn chưa có động tĩnh lần nào. Lăng Ý, ngươi nói xem có phải bổn cung bạc phúc không?

Hoàng hậu trong lòng lo lắng hỏi. Lăng Ý hoảng sợ quỳ xuống.

- Nương nương đừng nói như vậy. Người là mẫu nghi thiên hạ, hồng phúc đầy người, nhất định mau sinh đích tử.

Hoàng hậu biết mình mất phong thái, không rối trí nữa, cố gắng bình thản. Một lúc sau nàng nói với Lăng Ý, giọng điệu cương quyết, lại có phần không cam tâm.

- Lăng Ý, ngươi mau đến Thái y viện, nhờ Dung thái y phối cho bổn cung phương thuốc tốt nhất. Bổn cung nhất định không thể nào để trưởng tử kia chiếm mất vị thế trước hoàng thượng

- Nô tỳ tuân lệnh.

Lăng Ý đứng dậy lui ra. Trong lòng ái ngại cho chủ tử. Ngôi hoàng hậu này, nương nương ngồi cũng đâu dễ dàng gì.

*

https://mangatoon.mobi/vi/detail/121315/episodes

Xin chào mọi người, link ở phía trên là do tui phát hiện có người copy fic này và đăng lại nó.

Như đã nói ở giới thiệu, fic này chỉ đăng tải tại Wattpad, không hề có việc tui đi up lên tại trang web / ứng dụng hay là ở bài viết nào. Nếu như được đăng tải ở chỗ khác ngoài Wattpad, đó là không hề xin phép.

Mong mọi người có thể vào báo cáo giúp tui ở link này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top