Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 47

Rời khỏi Bách Xuân viên, cậu và Mẫn Doãn Kỳ trở lại Hoà Yến gác. Cậu cũng không màng đến ánh nhìn của bao nhiêu phi tử đổ vào mình, lẳng lặng ngồi xuống. Tâm cậu còn đang xao động, còn đang vương vấn đoạn ở dưới rặng đào.

Vương công quý tộc dâng lên tặng phẩm cho hoàng cung, trân bảo châu ngọc không gì không có.

Tiệc xuân đã vãn, khúc nhạc cũng tàn. Hoàng đế đã cùng hoàng hậu rời gót đến Nguyệt Tâm cung. Lát sau mọi người cũng cáo lui tất.

Kim Tại Hưởng không ở lại nữa, về Phúc Quân cung, Mẫn Doãn Kỳ qua năm mới cũng chẳng xoá cấm túc cho cậu. Vừa ra cửa Hoà Yến gác, phía sau đã nghe lời nói

- Nghiên sung nghi đã lâu không gặp.

- Quý phi nương nương, đã lâu không gặp.

Trần Thuyết Vân mỉm cười nhún vai, tỏ ý mỉa mai đáp.

- Thật không ngờ, huynh muội cả nhưng một người lại trên cao kia, một người lại chịu cái thất sủng dưới thấp. Kim dung hoa, cái này ngươi thiệt thòi không ít

Kim Tại Hưởng sau đối với vị muội muội này là cạn tình dứt nghĩa, cũng chẳng muốn liên hệ gì. Chỉ thấy một Kim Tại Chân tức giận ấm ức.

- Tưởng là ai lớn giọng thế, hoá ra là vị Bình quý phi. Khẩu khí đúng là không nể mặt.

Thục quý phi hoa phục bước ra, nhìn Bình quý phi mỉm cười. Trần Thuyết Vân trước giờ dè chừng phân vị, bây giờ không trở ngại liền chẳng thèm kiêng nể.

- Thục quý phi, bây giờ ta cùng cô là phân vị ngang hàng, nể mặt này cũng không cần thiết, nhỉ?

- Còn không xem lại thân phận mình thế nào? Không có đại hoàng tử thì có leo lên vị quý phi không?

Thục quý phi cau mày chán ghét. Quả thật Trần Thuyết Vân không mang long tự thì với gia thế của nàng ta còn lâu mới leo lên được quý phi. Đã là nữ nhi của tội thần, lại thêm không phải phi tử vinh sủng bậc nhất. Nếu không có trưởng tử này thì nàng ta cũng không ngạo mạn như thế.

- Thục quý phi bớt giận. Mẹ quý nhờ con, Thục quý phi cũng đừng để bụng làm gì

Trần Vũ Phương xoa dịu câu chuyện. Ở trước Hoà Yến gác mà ồn ào quả thật không tốt. Nhưng Bình quý phi quả thật khó ở, không những không lùi bước mà còn vịn vào câu nói của Trần thục nghi, kiêu ngạo mỉa mai.

- Trần thục nghi tỷ nói không sai. Bổn cung có con để cậy, ít ra cũng hơn những kẻ dưới gối trống không.

Thoắt cái không khí trầm xuống. Một lời này chạm đến nỗi đau của bao nhiêu nữ nhân đứng ở đây. Quả là không nể mặt, kiêu ngạo vô cùng.

- Lời này cũng tốt thật.

Thục quý phi nghiến răng. Diệu quý tần nhìn thần sắc không tốt của Thục quý phi, khó chịu với câu nói kia của Trần Thuyết Vân vô cùng.

- Quý phi nói ra lời này tất phải biết hậu quả. Còn không, cũng đừng lớn giọng ám chỉ mập mờ. Kẻo rước hoạ vào thân

Trần Thuyết Vân nghe một quý tần doạ mình, tức giận quát.

- Vừa thăng vị đã ỷ thế, bất kính với bổn cung, ngươi đúng là không biết phải trái.

Vốn dĩ phi tử chưa ai ra về, đều ở lại nghe chuyện. Nghe quý phi hét lên như vậy, liền cảm thấy buồn cười trong lòng. Trần Thuyết Vân nói người khác cậy sủng sinh kiêu, quả nhiên nực cười.

- Nghiên sung nghi nói xem, câu thăng vị ỷ thế này hợp với ai hơn?

- Diệu quý tần quá lời. Câu hỏi thế này, ta không thể trả lời ổn thoả được.

Kim Tại Hưởng lắc đầu thoái thác. Lời này của Diệu Tố Tố là đưa cậu vào thế khó xử, trả lời đường nào cũng không ổn được. Cậu chẳng hiểu năm mới gì mà lại thành chỗ mỉa mai, muốn về cũng không phải phép. Đức phi đứng bên thấy sự gượng gạo liền lên tiếng xoa dịu lại.

- Đêm nay không phải đón năm mới vui vẻ sao? Mọi người hà tất tranh luận như thế, đến tai hoàng thượng lại không hay.

Kim Tại Hưởng hướng Đức phi nhìn một cái cảm tạ. Lời này đúng là kịp thời, thẳng thắn dẹp đi mâu thuẫn của chúng phi tử. .

- Đức phi quả nhiên thông thấu. Phong hiệu Đức này cũng không lệch một chút nào

Thục quý phi đứng bên khen lấy một câu. Đức phi cúi đầu tạ ơn. Bình quý phi im lặng một lúc cũng hậm hực nhìn Thục quý phi rồi bước về cung. Diệu quý tần nhìn nàng ta đi, trong lời nói thập phần khó chịu

- Quả nhiên hống hách, có trưởng tử rồi liền lên mặt.

Kim Tại Hưởng cảm thán quả nhiên không biết trời cao đất dày. Ai bảo, Diệu gia lại đang nắm binh quyền mạnh mẽ, thêm vừa dẹp loạn cho tiền triều. Diệu quý tần ở hậu cung vị thế lại càng nổi trội, nàng ta qua lại thân thiết với Thục quý phi, thành ra càng ngày càng không có chừng mực.

- Lời này đừng nói trước mặt quý phi. Dù sao phân vị cô ta cũng lớn hơn muội.

Thục quý phi cau mày không hài lòng. Diệu Tố Tố biết điều im lặng, cùng quý phi quay gót trở về tẩm cung. Tại Hưởng cũng chẳng muốn nán lại, quay lưng hướng Phúc Quân cung mà về.

Lẽ ra có thể dùng kiệu để trở về, nhưng Tại Hưởng muốn đi bộ. Vì như vậy, mới có thể thoải mái cùng Mộc Y và Kha công công nói chuyện. Họ không thể vào Phúc Quân cung được, chỉ có thể cùng Tại Hưởng bước đến cửa cung thôi.

Kim Tại Hưởng bước từng bước về Phúc Quân cung. Thời gian đã qua, có lẽ sang năm mới. Đi giữa cung cấm, đèn lồng hoa xuân sáng rực, lại mang thêm muôn vẻ lãnh đạm cô liêu.

* * *

Cậu bước vào hậu điện, đột nhiên kinh ngạc nhìn Lâm công công.

- Lâm công công? Ông sao lại ở đây?

- Hoàng thượng lo lắng Nghiên chủ tử, lệnh nô tài đêm nay ở lại Phúc Quân cung hầu hạ

Lâm công công hành lễ. Kim Tại Hưởng thật không ngờ Mẫn Doãn Kỳ còn có thể quan tâm cậu như vậy. Vừa đi trong sương lạnh về cung nghe chuyện này trong tâm liền ấm áp mấy phần. Hắn đến cung hoàng hậu nhưng vẫn để tâm phúc ở lại Phúc Quân cung, Mẫn Doãn Kỳ này thật sự làm người ta không chịu nổi mà cảm động.

- Nghiên chủ tử đã muốn nghỉ ngơi chưa?

Kim Tại Hưởng vui không ngủ được, nhiệt tình lắc đầu với Lâm công công.

- Chưa hề. Ta không muốn ngủ

Cậu ngồi trên giường cười thầm một lát. Hồi sau đột nhiên nhìn công công đưa ra chủ ý.

- Công công, ông tìm thêm vài người nữa, chúng ta đánh bạc, được không?

Lời này làm Lâm Trung Trung giật mình ngạc nhiên. Tất nhiên ông từ chối lập tức.

- Nghiên chủ tử, không được không được. Cung quy cấm không đánh bạc, lão nô không thể vi phạm.

- Không nói thì ai mà biết được. Công công tìm người đáng tin một chút. Năm mới không đánh bạc thì mất hết thú vui rồi.

Quả thật Tại Hưởng nổi hứng ăn chơi, có điều Lâm công công vẫn ngần ngại. Dù sao đây là chủ tử đầu tiên rủ ông đánh bạc, mà lại ở Phúc Quân cung. Loại chuyện hồ đồ này chỉ Nghiên chủ tử mới dám làm.

- Nghiên chủ tử, thật sự không ổn thoả.

- Ta thật sự rất chán. Hoàng thượng sẽ không trách đâu, trách nhiệm ta chịu. Công công, đừng từ chối mà.

Kim Tại Hưởng nài nỉ. Lâm công công thừa hiểu nếu chuyện lộ tẩy hoàng thượng chỉ trách cứ đám hạ nhân thôi, còn lâu mới xử lý đến Nghiên chủ tử. Chỉ là, nếu thật sự không làm theo lời Nghiên sung nghi chỉ e đêm nay lại không yên ổn mà ngủ. Lâm công công tiến thoái lưỡng nan, rốt cuộc vẫn nhắm mắt đồng ý.

- Lão nô... Nghiên chủ tử, người đợi một lát.

Kim Tại Hưởng cười tít mắt. Một lúc sau công công trở lại cùng một tiểu thái giám và hai cung nữ. Hỏi lại, thì ra là đồ đệ của ông. Tiểu thái giám là Tiểu Luân Tử, còn hai cung nữ là Kiều Chi và Kiều Yên.

Năm người họp lại, biến hậu điện của bậc đế vương thành chốn ăn chơi cờ bạc. Loại chuyện bất kính này, có mơ Mẫn Doãn Kỳ cũng không mơ được.

Kim Tại Hưởng chơi mấy ván đầu gặp may liên tục. Trong người cậu càng phấn khởi hơn. Nào ngờ trời xanh có mắt, Kim Tại Hưởng thua ngược lại về sau.

- Rồi rồi ta thua. Tức chết đi được

Kim Tại Hưởng tức anh ách. Lâm công công lựa lời khuyên nhủ dừng lại, nhưng đâu có dễ thuyết phục được cậu.

- Nghiên chủ tử, hay là dừng lại đi.

- Không được. Ta phải gỡ lại. Công công, tiền ta nợ ông ghi lại được không? Sau này ta sẽ trả.

Đêm đó, không ai biết hậu cung lại có kẻ to gan, đem nơi ở của đế vương lập thành sòng bạc đỏ đen. Kim Tại Hưởng ở Phúc Quân cung đã lâu, loại chuyện gì cũng dám làm.

* * *

Sáng hôm sau theo lễ tiết phải đi thỉnh an hoàng hậu. Nhưng rõ ràng Kim Tại Hưởng bị cấm túc, đồng nghĩa cái lễ nghi này cũng không cần thực hiện. Vì đêm qua thức khuya quá, lúc Kim Tại Hưởng mở mắt có lẽ đã tan buổi thượng triều, sắp tới giờ ăn trưa rồi.

Cậu vươn vai một cái, rửa mặt thay y phục xong xuôi lại nằm trên giường. Nhắm mắt mơ hồ suy nghĩ những việc cần làm trong năm mới. Lúc xoay người lại mở mắt ra, Mẫn Doãn Kỳ đã ngồi trên ghế trong hậu điện chăm chú nhìn cậu.

Tại Hưởng giật mình nhìn hắn, vội vàng bước xuống giường hành lễ.

- Đứng dậy đi.

Kim Tại Hưởng đứng dậy. Mẫn Doãn Kỳ đột nhiên cho hạ nhân lui hết. Lâm công công trước khi đi ra ngoài còn nhìn cậu lắc đầu một cái.

Kim Tại Hưởng tự hiểu, má nó chuyện đánh bạc bị lộ rồi.

- Hoàng thượng...

Hắn đứng dậy, nhìn Tại Hưởng đang căng thẳng hỏi

- Đêm qua ngủ ngon không?

- Có.

Mẫn Doãn Kỳ nhướng mày, lại tiếp tục hỏi cậu. Gương mặt này của hắn rõ ràng là tức giận, không vừa lòng cậu chút nào.

- Trẫm nghe nói, có người đem hậu điện này quậy phá nghịch ngợm, đệ nghĩ sao.

- Là đệ ham chơi, hoàng thượng. Chỉ là  tiêu khiển một chút thôi.

Kim Tại Hưởng cười hoà nhã chống chế. Bộ dạng này của Mẫn Doãn Kỳ là làm cậu không yên tâm được. Nhìn hắn liền biết không ổn, Kim Tại Hưởng lần này trong lòng sợ hãi một đợt. Đột nhiên Mẫn Doãn Kỳ rút một tờ giấy, nụ cười đông cứng lại trên mặt cậu. Lâm công công đúng là trung thành, giấy nợ cậu ghi lại cũng giao cho Mẫn Doãn Kỳ.

- A Kỳ... Đệ sai rồi. Đừng tức giận, đừng cau mày nữa

Lần này chỉ còn cách xuống nước với hắn. Cậu biết rõ Mẫn Doãn Kỳ sẽ không giận cậu, nhưng ai biết được hắn nghĩ ra chuyện gì phạt cậu.

Đối diện với dáng vẻ nài nỉ của Tại Hưởng, hắn liền không tức giận nổi. Vốn dĩ cũng không có giận cậu, chỉ doạ cậu thôi. Nhưng nhìn Tại Hưởng thật sự hắn không nỡ doạ cậu nữa.

- Được rồi. Trẫm không giận đệ.

- Đúng vậy. Dáng vẻ của A Kỳ lúc nãy đúng là làm đệ sợ chết được.

Kim Tại Hưởng nhìn hắn thở phào,úc nãy đúng là khiến cậu hồi hộp muốn chết. Mẫn Doãn Kỳ nghe cậu sợ hãi liền vươn tay ôm lấy cậu vào lòng.

- Không cần sợ. Không tức giận với đệ là được.

Kim Tại Hưởng biết lúc nãy hắn cố ý doạ mình, ngoan ngoãn để Mẫn Doãn Kỳ ôm lấy. Trên nghe tiếng hắn dỗ, lại được tay hắn vỗ về, Kim Tại Hưởng tự mình vui vẻ. Không kiềm chế được mà lên tiếng

- Vậy A Kỳ có thể giúp đệ trả nợ không?

Tự dưng Kim Tại Hưởng muốn cắt lưỡi mình một cái.

Mẫn Doãn Kỳ không hề ngờ cậu lại hỏi câu này, nhất thời không phản ứng. Kim Tại Hưởng tự gây nghiệt vội tách ra khỏi hắn, lần nữa đông cứng toàn thân không dám động đậy.

Mẫn Doãn Kỳ buồn cười nhưng nén lại, xoa đầu Tại Hưởng. Vẫn là giọng điệu ôn nhu đó, không có chút trách móc.

- Được rồi. Trả cho đệ, lần sau không được càn rỡ như vậy.

Nghe câu này Tại Hưởng tự mình nhẹ nhõm. Lần này tự cậu tới ôm lấy ngang người hắn.

- Nghe lời A Kỳ. Sau này không càn rỡ ở cung của người nữa.

Mẫn Doãn Kỳ hôn lên trán cậu một cái. Hắn đúng là không đoán trước được suy nghĩ lời nói của Tại Hưởng. Chỉ là dù thế nào, Tại Hưởng vẫn là bộ dáng khả ái khiến hắn động lòng đó.

Ngày đầu năm của Tại Hưởng, liền đơn giản trải qua như vậy.

Cậu còn gì mà không hài lòng chứ, có lang quân tốt với cậu như thế, Kim Tại Hưởng thấy tranh giành cũng không uổng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top