Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 49


Hoàng hậu có hỷ, điều này khiến từ tiền triều đến hậu cung xôn xao không ngớt. Hoàng đế đặc biệt hậu đãi Tinh gia, lại hết lòng ban ân huệ phía hoàng hậu. Lẽ thường, phi tần mang long tự gần đến ngày sinh mới có thể đưa người nhà vào chăm sóc. Nhưng phía hoàng hậu lại được đặc cách, vừa tháng đầu Tinh phu nhân đã được vào cung chăm nom. Trên dưới Nguyệt Tâm cung ai ai cũng cẩn trọng nhất mực, phía Thái y viện cũng rất chuyên tâm, đảm bảo long chủng không bị tổn hại một chút gì.

- Chúng thần thiếp thỉnh an hoàng hậu nương nương. Nương nương vạn phúc kim an.

Lăng Ý đỡ hoàng hậu ra chính điện Nguyệt Tâm cung. Chúng phi tử nhìn trung cung vẫn chưa lộ rõ bụng, quy củ cung kính hành lễ

Hoàng hậu mỉm cười miễn lễ. Vừa ngồi xuống phía Tinh quý tần đã lên tiếng.

- Nương nương đúng là phúc trạch hơn người. Hài tử trong bụng chắc chắn sẽ quý giá gấp bội.

Lạc dung hoa lại lên tiếng đáp lời.

- Còn phải nói sao? Nương nương là hoàng hậu, con của người chính là cao quý nhất rồi.

- Các muội quá lời mất rồi. Nếu đã thích như thế, liền cố gắng tạo thêm nhiều hài tử cho hậu cung đi.

Hoàng hậu phấn khởi mỉm cười. Chỉ là vừa dứt câu, Bình quý phi lại lên tiếng

- Chỉ mới có một hoàng tử là Niên nhi, thần thiếp đã mệt vô cùng. Sinh thêm nữa e lo không xuể.

Quả nhiên luôn muốn hậu cung để ý mình. Tinh quý tần nghe nàng ta nói liền tỏ ý ghét bỏ không nói nữa. Vẫn là Đức phi lên tiếng giải toả nặng nề.

- Bình quý phi đúng là vất vả.

- Những người dưới gối không con nhưng chúng thần thiếp làm sao thấu được nỗi vất vả của Bình quý phi.

Diệu quý tần vừa nói vừa nhìn hoàng hậu. Thục quý phi nghe câu này, cũng đưa mắt qua chỗ trung cung. Hoàng hậu có chút không tự nhiên, nhưng vẫn giữ đúng tư thái của người quản lý lục cung, giọng nói vẫn rất từ tốn ôn hoà

- Chuyện con cái không được vội, là phước phần của mỗi người.

- Hoàng hậu nương nương dạy dỗ đúng đắn.

Phi tử đồng loạt đáp lời. Hoàng hậu xoa xoa trán, để các nàng cáo lui

- Các muội về trước đi, Thục quý phi, Tinh quý tần ở lại nói chuyện với bổn cung được rồi.

Chúng phi lui ra hết. Hoàng hậu được Lăng Ý cùng hai vị chủ tử đỡ đứng dậy đi vào. Vừa ngồi xuống Tinh quý tần đã có lời chán ghét

- Nương nương cũng đã thấy rồi đó, người có mang long tự nhưng Trần Thuyết Vân cũng nhất định đem hoàng tử của nàng ta ra để lên tiếng.

Thục quý phi thở dài điệu bộ tiếc nuối, giọng nói yếu ớt.

- Chỉ trách thần thiếp vô dụng, một chút động tĩnh cũng không có.

- Quý phi tỷ tỷ, nhất định sẽ có mà.

Tinh Sương Anh nắm tay quý phi tìm lời an ủi. Thân là phi tử, chung quy có một hài nhi mới là vững chắc.

- Hai muội đừng sốt ruột, hai muội còn trẻ, sẽ tốt thôi.

- Hoàng hậu dạy phải. Người cũng phải cố gắng giữ sức khoẻ, sinh cho hoàng thượng một thái tử đáng yêu.

Tinh quý tần mồm miệng nhanh nhẹn. Hoàng hậu nghe xong đã lắc đầu.

- Không được nói càn. Ai là thái tử không đến lượt chúng ta bàn xét.

- Hoàng hậu nói đúng. Nhưng thần thiếp chỉ e có người đang ôm mộng quyền quý rồi

Thục quý phi điềm tĩnh tiếp lời. Nhưng trong câu nói lại đầy vẻ khiêu khích hoàng hậu. Quả nhiên nghe xong chính hoàng hậu cũng không vui.

- Nàng ta sao? Bổn cung chẳng để nàng ta vượt phận.

Tinh quý tần đồng tình, vẫn là thái độ bất mãn vô cùng với Trần Thuyết Vân. Hoàng hậu nghe nàng ta than vãn một lúc, đoạn quay sang quý phi.

- Sau này hậu cung sự vụ, chỉ e phải làm phiền quý phi rồi.

Thục quý phi nhún mình tạ lễ. Giọng điệu vẫn tôn kính chuẩn mực.

- Thần thiếp không dám vượt quyền, nhưng hoàng hậu ủy thác thì nhất định sẽ hết lòng chia sẻ.

* * *

Phía Phúc Quân cung, Kim thái y đang cẩn trọng bắt mạch cho Tại Hưởng.

- Kim thái y, phía hoàng hậu thế nào?

- Mọi việc đều ổn thoả.

Kim Thạc Trân đáp lời rồi thu tay về, dọn dẹp đồ đạc một chút.

- Gần đây ta học được một chút cầm nghệ, ngươi nghe không?

- Thần tuân lệnh.

Kim Tại Hưởng đi đến chỗ để đàn, ngồi xuống. Cậu thở mạnh một hơi, tay ngọc khẽ lướt. Vừa đàn, vừa hồi tưởng lại thân ảnh Mẫn Doãn Kỳ, như nhớ lại lúc hắn ngồi ân cần chỉ dạy cậu từng chút một

- Nghiên chủ tử, tiếng đàn sao lại nghe như có điều phiền não?

Kim Thạc Trân nhìn cậu, tiếng đàn dứt rồi nhưng lưu luyến trong lòng cậu vẫn chưa ngừng lại.

- Ta... Không có, chắc là ta không tập trung.

- Vậy sao? Tiếng đàn bộc lộ tâm tư con người, Nghiên chủ tử chắc có điều suy nghĩ.

Đối diện với cái nhìn của y, Kim Tại Hưởng cúi đầu thở dài.

- Không sai.

- Là vì hoàng thượng sao?

- Không sai.

Cậu gật đầu. Trong lòng có chút không thoải mái, kể lại cho Kim thái y nghe. Dạo gần đây hắn chỉ ở Nguyệt Tâm cung, sáng thượng triều trưa cũng nghỉ lại Nguyệt Tâm cung. Về Phúc Quân cung cũng chỉ ngồi duyệt tấu sớ, đêm lại về thăm hoàng hậu.

Kim Tại Hưởng thỉnh thoảng gặp hắn, nhưng rất nhanh hắn lại đi rồi

Kim Tại Hưởng biết bản thân ích kỷ, nên cậu không khỏi muộn phiền. Hắn là thiên tử, dù là lang quân hay là A Kỳ của cậu, hắn vẫn là thiên tử.

- Chuyện này là lẽ thường tình. Việc long tự là việc trọng đại, hoàng thượng lo lắng cẩn thận, có thể không còn bên Nghiên chủ tử nhưng nhất định không quên người.

Kim Thạc Trân nhìn cậu, lựa lời khuyên nhủ.

- Ta không lo việc đó. Ta đang phiền não, vì chính bản thân ta.

Kim Tại Hưởng nói, không để bên kia đáp lời lại tiếp tục nói.

- Hoàng thượng không ở lại cùng ta cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng lần nào ta cũng buồn. Cầm nghệ người dạy ta đã học được rồi nhưng muốn đàn cho người nghe cũng thật khó.

Cậu ngập ngừng, giọng điệu không được vui vẻ.

- Vì chuyện huyết mạch nên người ở bên hoàng hậu là lẽ tất nhiên. Chỉ là ta cẩn thận suy nghĩ lại, ta không thể có con được, vậy có phải cũng khó mà giữ hoàng thượng bên cạnh mình không?

Kim Thạc Trân không lên tiếng, cậu thấy thế lại nói tiếp

- Hoàng thượng chính là hoàng thượng. Người bên cạnh ta, ân sủng ta, nhưng ta rất hay có cảm giác bất an. Ta đã thấy hoàng thượng sủng ái ta, ta đã thấy hoàng thượng lạnh lùng với phi tần khác, ta cũng thấy hoàng thượng vui mừng khi phi tử có long chủng. Nếu đột nhiên ta thất sủng, nhưng ta là nam nhân, làm sao có thể...

Cậu dừng lại, cảm thấy không cần nói nhiều như vậy. Nhưng không nói ra thì cậu sẽ buồn đến ngất đi mất. Cuối cùng, chỉ đành buông một câu xót xa

- Đúng là, làm phi tần chẳng hề dễ. Giữ ân sủng chẳng hề dễ, giữ trái tim người lại càng khó hơn.

Kim Thạc Trân im lặng nhìn cậu. Một lúc lâu, y hỏi.

- Người có ganh ghét hoàng hậu không?

- Không có. Hoàng hậu cũng là đích thê, ta chẳng thể quá phận. Dù sao, hậu cung vốn dĩ không dễ sống, ganh ghét thì chỉ thêm khó chịu.

Kim Tại Hưởng lắc đầu. Đột nhiên cảm thấy, nhập cung cũng lâu, nhưng đây là lần đầu có người cùng cậu trút hết tâm sự yêu ghét ra để nói chuyện

- Người mình yêu, nhưng không của riêng mình. Điều này, đau lòng lắm.

Kim Thạc Trân vẫn không biết nên nói gì, đành tìm câu an ủi. Nào ngờ câu này, lại khiến Kim Tại Hưởng càng thêm xót xa.

- Không sai.

Cậu chỉ có thể đáp lại yếu ớt như vậy. Cả hai người trầm mặc một lúc, Kim thái y mới quyết định trở về. Kim Tại Hưởng nhìn y thu dọn đồ đạc, như vừa nhớ ra điều gì, ngước mắt hỏi y

- À mà, tại sao ta có cảm giác ngươi cứ hiểu rõ chuyện tình cảm nhỉ, cứ như từng trải rồi.

Kim Thạc Trân dừng tay nhìn cậu mỉm cười.

- Những người đơn độc, rất giỏi trong việc thấu hiểu và cho lời khuyên. Vậy thôi

* * *

Bình quý phi ngồi nhìn nhũ mẫu bế hoàng tử, nhàn nhã nhìn xung quanh. Ngự hoa viên hôm nay nắng đẹp, liền nổi hứng đưa hoàng tử ra ngoài. Nàng đưa mắt, lại thấy một bóng người quay lưng đi ngược lại.

- Kẻ nào ở đằng xa?

Quý phi lên tiếng thắc mắc. Trần thục nghi nhìn sang, thấy bóng dáng có chút ngập ngừng tiến lại đây, ghé tai quý phi khẽ nói: "Là Lạc dung hoa"

Đến khi người này đến gần, liền quỳ xuống hành lễ.

- Tham kiến Bình quý phi nương nương, tham kiến Trần thục nghi.

- Lạc dung hoa? Tại sao gặp bổn cung lại cố ý đi đường vòng?

Trần Thuyết Vân giọng điệu không hài lòng nhìn nàng. Lạc dung hoa tự biết không ổn, không dám quanh co đáp lời.

- Thiếp... Là đến đưa canh cho hoàng hậu, sợ quấy rầy đến nhã hứng của quý phi cùng hoàng tử nên vô ý bất kính.

- Vậy sao? Ngươi dạo này đúng là siêng năng đến Nguyệt Tâm cung thật.

Bình quý phi mỉa mai mấy câu. Dường như loé lên điều gì đó, nàng đổi giọng lên tiếng trách phạt.

- Có điều, gặp bổn cung mà không hành lễ, đáng bị xử tội

- Nương nương tha tội, thiếp là nhất thời phạm lỗi. Hoàng hậu có mang, nên thiếp có ý đến thăm...

Lạc dung hoa hoảng hốt dập đầu. Nào ngờ đâu lại khiến phía Bình quý phi càng tức giận.

- Lấy hoàng hậu làm cớ, ngươi cũng to gan lắm.

Dứt lời liền bước lên tát Lạc Mai một cái, khiến Lạc dung hoa chực ngã, nếu không có tỳ nữ đỡ chỉ e đã nằm trên nền đá.

- Chuyện gì đây?

Thục quý phi cùng Kim dung hoa từ tốn bước lại, dáng điệu ung dung khí phách. Từ lúc được hoàng hậu cho chưởng quản hậu cung, Thục quý phi xử lý cung vụ gọn gàng, khiến hoàng thượng khen ngợi hết lời. Càng khiến vài người ngấm ngầm khó chịu.

- Tham kiến Thục quý phi.

- Tham kiến Bình quý phi, Trần thục nghi.

Kim dung hoa nhún người hành lễ rồi nhìn sang Lạc dung hoa đang quỳ ở dưới, thoắt cái hiểu rõ là bị Bình quý phi làm khó.

- Chuyện gì mà khiến Lạc dung hoa sợ hãi khóc lóc như vậy?

Thục quý phi cũng ngầm hiểu, nhưng vẫn rất điềm tĩnh mà hỏi. Kim dung hoa cũng tiếp lời xuýt xoa.

- Lại còn bị một cái tát, Lạc muội muội đã gây lỗi lầm gì rồi?

Trần thục nghi nhìn sự việc không ổn, lên tiếng trước khi để muội muội của mình gây sự

- Quý phi nương nương, do Lạc dung hoa sơ ý một chút nên khiến cho Bình quý phi tức giận.

- Vậy thôi sao?

Thục quý phi liếc mắt nhìn xuống Lạc dung hoa. Lạc Mai cũng biết nắm lấy cơ hội, lựa lời thỉnh tội.

- Thục quý phi, là thiếp đến đưa canh cho hoàng hậu. Vì sợ để hoàng hậu đợi nên mới cố ý tìm đường khác nên đi nhanh một chút. Nào ngờ...

- Còn dám tìm cớ ngụy biện?

Chẳng để nàng nói hết câu Bình quý phi đã cắt ngang. Lạc dung hoa không dám nói tiếp, cúi đầu sợ hãi. Thục quý phi nhìn dáng vẻ hung hăng kia, cười một tiếng.

- Quý phi kích động cái gì chứ.

Trần Thuyết Vân nhìn nàng ta cười mình liền biết vừa thất thố. Nàng quay người nhìn Trương Ái Mỹ thách thức

- Dạy dỗ một phi tử không biết phép tắc, còn cần xin ý của Thục quý phi sao?

- Bình quý phi đừng quên, bây giờ là Thục quý phi thay hoàng hậu xử lý hậu cung. Đương nhiên, việc này phải do Thục quý phi xử lý.

Kim dung hoa không hề ưa Bình quý phi, rất nhanh tìm lời để chọc tức. Quả nhiên, càng khiến Trần Thuyết Vân tức giận lên, chỉ tay vào nàng mà nói.

- Ngươi... Quả nhiên, một kẻ thất sủng liền biết tìm chỗ dựa tốt. Kim gia huynh muội đúng là khác biệt một trời một vực.

Kim Tại Chân nghe nhắc đến Nghiên sung nghi liền không chịu nhún nhường, giọng điệu mười phần mỉa mai cười nhạo Trần Thuyết Vân.

- Nương nương người đừng một câu là so sánh thiếp với Nghiên sung nghi. Dù gì, thiếp cũng họ Kim, cũng có chỗ dựa.

- Ngươi!

Lời này là cười Trần Thuyết Vân là kẻ không có chỗ dựa, chọc trúng nỗi ấm ức của nàng ta. Nàng bước lên mấy bước, giơ tay định tát Kim Tại Chân.

- Hỗn xược!

Thục quý phi vừa lên tiếng cung nữ đã lên ngăn cản Trần Thuyết Vân. Giọng điệu quý phi mạnh mẽ áp chế

- Bổn cung được hoàng thượng cho phép  cùng hoàng hậu chưởng quản hậu cung, từ khi nào việc dạy dỗ một phi tần lại do ngươi ra tay?

Trần thục nghi kéo muội muội về, bước lên phía trước nhún mình tạ tội.

- Nương nương bớt giận, Bình quý phi là không có ý mạo phạm.

- Trần thục nghi ngươi hiểu lễ nghi, lại là tỷ tỷ của quý phi, tốt nhất sau này nên giúp Bình quý phi biết đâu là trật tự, biết đúng vị trí của bản thân.

Thục quý phi nhìn hai tỷ muội họ. Đoạn cho Lạc dung hoa đứng lên.

- Lạc quý nhân có ý bất kính, phạt chép cung quy năm mươi lần.

- Tạ nương nương khai ân.

Lạc Mai mừng rỡ tạ ơn. Bình quý phi càng nhìn càng chán ghét, mặc kệ tỷ tỷ ngăn cản vẫn lên tiếng.

- Đúng là có phong thái. Có phải, ngươi định thay luôn phượng vị đúng không?

Lời này là đại nghịch bất đạo. Trần thục nghi hận không kịp cản muội muội của mình. Phi tử đang có mặt cũng ngỡ ngàng trước lời nói vạn phần khinh suất này. Kể cả Thục quý phi cũng không lường được nàng ta sẽ thốt ra lời như vậy. Nhưng rất nhanh liền lấy lại vẻ uy nghi của mình.

- Lời nói bất kính, Bình quý phi phạt tự giam mình trong Tuyệt Lan cung hối lỗi một tháng, không có lệnh không cho ra ngoài.

Nàng nói xong còn liếc nhìn Trần Thuyết Vân một cái cảnh cáo. Nàng ta nghe Trương Ái Mỹ định tội liền hét lên.

- Trương Ái Mỹ, ngươi đừng nghĩ ngươi có ý đồ gì bổn cung không biết.

Thục quý phi mặc kệ lời nàng ta nói, quay sang nhìn Lạc dung hoa đang hoảng sợ không hiểu nội tình.

- Không phải ngươi nói đến Nguyệt Tâm cung sao? Bổn cung đi với ngươi.

Lạc Mai nhìn quý phi gật đầu cũng quay lưng đi. Phía sau mang nặng cái nhìn thù  hận của Bình quý phi.

***

Lời người viết: Rõ ràng tôi không muốn ngược, nhưng tại sao tôi càng viết càng ngược vậy trời đất ơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top