Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Bỏng cấp độ ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có mùi thịt khét bốc lên ngay ngáy rất khó ngửi. Tôi bị nhìn đến khó chịu, trong lòng chỉ muốn giấu đi, không để cô ấy nhìn nữa. Tôi nhìn còn thấy ghê, vậy nên mới không muốn dọa cô ấy sợ.

...

Nước mắt không tự chủ chảy ra hoàn toàn đối nghịch với vẻ mặt vô cảm của tôi. Hiện tại tôi rất mệt, giống như vừa cùng tử thần trải qua trận chiến sinh tử. Không chỉ bàn tay mà toàn bộ cánh tay trái của tôi đều tê liệt mất cảm giác.

Phương Hạ bước hẳn vào bên trong, cô ấy nhìn khuôn mặt đẫm trong mồ hôi lẫn nước mắt của tôi, trong mắt vẫn là lạnh lùng.

Tôi lập tức cúi đầu, lấy hơi rồi nói:

“Cô Hạ chưa về ạ?”

Vừa cất lời, cổ họng liền đau rát. Cảm giác có cái gì đó tanh nồng nhẹ nhàng lan ra. Có lẽ vì vừa nãy gào thét quá độ khiến cổ họng tôi tổn thương không ít, vậy nên giọng nói mới trở nên khàn khàn khó nghe.

Phương Hạ không trả lời tôi, lúc nhìn thấy đối phương muốn nâng tay tôi lên xem, tôi theo quán tính nhấc chân lùi lại phía sau, cắn răng giấu đi vết thương của mình.

“Đưa đây.”

Cô Hạ rất giận, giọng nói lạnh lùng áp bức người khác.

Thấy tôi không động đậy, Phương Hạ lập tức nhấc chân bước tới một bước.

“Hiểu An!”

Tôi lí nhí trả lời một cách yếu ớt: “Dạ…”

“Đưa tay cho tôi.”

Tôi khẽ cắn môi, cố gắng cử động cánh tay đang tê cứng. Không phải tôi không muốn đưa mà là vì tay quá đau, tôi không có đủ sức lực để làm điều đó.

Trên sàn rơi vãi những tàn thuốc lá đều đã cháy xém một nửa, có lẽ từ lúc bước vào, cô Hạ đã thấy rồi.

Mặc dù ngữ khí không được dễ chịu nhưng động tác nâng cánh tay tôi lại rất dịu dàng. Cô ấy đỡ lòng bàn tay tôi lên, sau đó cúi đầu nhìn chăm chú vào mu bàn tay trái chằng chịt vết thương.

Có mùi thịt khét bốc lên ngay ngáy rất khó ngửi. Tôi bị nhìn đến khó chịu, trong lòng chỉ muốn giấu đi, không để cô ấy nhìn nữa. Tôi nhìn còn thấy ghê, vậy nên mới không muốn dọa cô ấy sợ.

Bỗng dưng, Phương Hạ nhướng mày nhìn tôi. Trong mắt là kinh ngạc, không chỉ xót xa mà còn đau lòng. Có lẽ cô ấy không ngờ bản thân cũng có lúc nhìn thấy tôi trong tình cảnh này.

Cũng may mẹ tôi không nhìn thấy được, nếu không, nhìn bà ấy thương tâm vô hạn, tôi cũng không dễ chịu hơn là bao.

Phương Hạ lại cúi đầu nhìn da tay đã lở loét đến khó coi của tôi, giọng nói đặc biệt trở nên dịu dàng.

“Có đau không?”

Đau, thật sự đau đến không thở nổi. Da dính trên người bị nướng khét sao có thể không đau cho được?

“Không sao đâu cô, qua hết rồi.”

Tôi khẽ gật đầu một cái, lời nói do lạc giọng, khàn khàn không dễ nghe.

Mắt thấy tôi không có biểu cảm gì, chỉ là hốc mắt hơi đỏ, khuôn mặt mệt mỏi, thất thần do trải qua đau đớn trong một khoảng thời gian, cô Hạ lại nhìn tôi. Từ trên xuống dưới vô cùng thảm hại, lại không có chút kinh hãi nào, biểu cảm càng trở nên phức tạp.

Tôi nghe ra tiếng thở dài của cô ấy, có chút bất lực.

“Lẽ ra tôi nên chú ý đến em nhiều hơn. Nếu Minh Khuê thấy em như vậy, tôi biết phải giải thích sao đây?”

Tôi không cười, chỉ hơi cong mắt một chút. Mẹ tôi không thấy được, bà ấy mất rồi mà.

Thầm nuốt một ngụm nước bọt, tôi cố gắng trấn an Phương Hạ.

“Em ổn mà cô Hạ.”

Cô Hạ vừa cúi người nhặt lấy cặp học của tôi vừa nghiêm túc nói:

“Theo tôi đến bệnh viện. Chuyện lần này tôi sẽ không bỏ qua, một người cũng đừng hòng thoát.”

Tôi chỉ nghe qua tai, thật ra không trông chờ lắm, tôi rất mệt, không muốn để tâm nữa. Cũng đâu phải lần đầu xảy ra đâu chứ?!

Trời ngả tối, sân trường vắng vẻ không còn một ai. Phương Hạ đưa tôi đến bệnh viện xử lý vết thương. Lúc bác sĩ nhìn thấy một mớ hỗn độn trên mu bàn tay tôi, ông ấy nhíu mày rồi chỉnh lại gọng kính mấy lần, sau đó liếc mắt nhìn chủ thương tích.

“Bỏng cấp độ ba, cháy khét, mất mô da. Gì đây con gái, nghiêm trọng lắm. Con bị gì mà nặng vậy?”

Tôi khẽ liếm cánh môi, nhất thời không biết trả lời bác sĩ thế nào, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Phương Hạ.

Cô ấy đứng bên cạnh lập tức xoa đầu tôi, trực tiếp trả lời:

“Bị đầu thuốc lá dúi vào. Liệu có bị hoại tử không bác sĩ?”

Bác sĩ ngâm cứu vết thương trên bàn tay tôi rồi thở dài.

“Tuy không tổn thương đến mạch máu nhưng có khả năng dẫn đến hoại tử. Bỏng cấp độ ba là rất nặng rồi, có thể lành lại nhưng tuyệt đối không được để nó nhiễm trùng.”

Tôi lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã ngả tối rồi, gió từ bên ngoài thổi vào khiến con người ta cảm thấy khoan khoái lạ thường.

Bác sĩ bắt đầu xử lí vết thương cho tôi. Một lần nữa, tôi trải qua cảm giác đau đớn kinh khủng không kém gì bị đầu thuốc lá châm vào.

Nước mắt không tự chủ được lại chảy ra. Tôi vừa cố gắng hít thở vừa ngẩng đầu nhìn vào trần nhà. Muốn không la lên đã khó, muốn không khóc còn khó hơn.

Phương Hạ để bản thân làm điểm tựa cho tôi, bàn tay luôn không ngừng vuốt ve, xoa đầu tôi trấn an.

Quá đau, cảm giác này khiến tôi đến chết cũng không quên được.

Tôi cắn răng, bàn tay bấu chặt quai cặp, cưỡng ép bản thân không được khóc lóc, làm loạn.

Ánh mắt bác sĩ nhìn tôi có chút kinh ngạc.

“Còn nhỏ mà mạnh mẽ vậy? Gặp mấy người khác là nãy giờ không im lặng vậy đâu.”

Tôi không còn hơi sức trả lời, yếu đuối tựa vào Phương Hạ, cố gắng không để bản thân hét lên.

Trời ơi, sao có thể đau đến vậy chứ? Đau đến không thở nổi, đau sắp chết rồi.

Phương Hạ nhìn ra tôi đang gồng cứng cơ thể liền lo lắng trấn an.

“Hiểu An, thả lỏng cơ thể. Đau quá thì em hét lên, đừng nén vào.”

Bác sĩ ở bên cạnh cũng dịu dàng khuyên bảo:

“Nhịn không nổi thì la lên đi con gái, chuyện này rất bình thường, không có gì phải ngại.”

Tôi yếu ớt lắc đầu, bọn họ càng nói tôi càng ra sức ngậm chặt miệng mình. Tôi tin bản thân có thể kiềm được, la hét rất ầm ĩ, cô Hạ nhìn thấy tôi như vậy có khi lại chê tôi ồn ào, phiền phức.

Trải qua hơn hai mươi phút đau đớn như cực hình tra tấn, cuối cùng cũng xử lý xong. Bác sĩ căn dặn Phương Hạ rất kỹ về vết thương của tôi, bởi vì tổn thương rất nặng nên không thể lơ là được. Vậy là tôi phải kiêng cữ đủ thứ, còn phải uống, phải bôi một đống thuốc.

Tôi nhìn bàn tay đã băng bó thành một cục trắng lớn, nhất thời nặng lòng thở dài một tiếng.

Vừa đi làm lại được mấy ngày, tay lại thành như thế này, sắp tới có lẽ tôi lại phải nghỉ thêm một thời gian rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top