Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 55: An Xưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(* Lưu ý: Chương này sử dụng phương ngữ dựa trên trải nghiệm của người viết. Hoan hỉ đón nhận góp ý nếu xảy ra sai sót. Không tiếp trịch thượng!)

***

Thi thong thả lái xe qua từng con phố, Tình thấy em chưa từng dừng lại xem bản đồ, cũng chẳng hề nhờ mình xem lần nào bèn cất tiếng hỏi:

"Em biết đường à?"

"Không ạ."

Cuộc trò chuyện đi thẳng tới hồi kết. Sự im lặng nhanh chóng được dịp bao quanh hai người. Nhưng rồi em lại tiếp lời:

"Không biết nên mới phải đi, đi càng xa càng tốt. Để mỗi con đường ở đây đều có kỷ niệm của chúng ta."

Tình tự nhủ đúng là mấy lời bùi tai của Thi cũng khiến mình cảm động, tuy nhiên bản thân lại lo lắng vấn đề thực tế hơn.

"Lỡ hết xăng mà không tìm được cây xăng thì sao?"

"Thì chị cứ ngồi yên đấy, em xuống dắt bộ."

Nàng đấm nhẹ vào lưng em.

"Nào, bây giờ em sẽ quay về." Thi vừa nói vừa tấp vào lề đường. "Người yêu có hai sự lựa chọn, một là về với đồng nghiệp, hai là về với em. Nhưng chị còn được ở chung phòng cùng đồng nghiệp tận một tuần, mà em thì chỉ được đêm nay và đêm mai thôi."

Dứt lời, chiếc điện thoại đang sáng màn hình bất ngờ xuất hiện trước mắt em, bên trong hiển thị cuộc gọi với cái tên Chị Diên (TTL).

"Chị nghe."

Tình vẫn giữ nguyên vị trí điện thoại, sau đó tì cằm lên vai em, nhẹ nhàng nói:

"Chị ơi. Tối nay chị không cần chờ cửa em đâu ạ."

Lần đầu tiên Thi cảm nhận được hai tai mình nóng bừng kể từ ngày tán tỉnh và quen thói trêu ghẹo Trần Cẩm Tình. Cho nên đành húng hắng ho vài tiếng cho đỡ ngượng, sau đó đánh trống lảng:

"TTL là gì hả người yêu?"

"Đàn tam thập lục." Nàng cất điện thoại vào túi. "Em biết đường về homestay chứ?"

"Ngại quá, bây giờ em cần một người dẫn đường đáng tin cậy rồi. Em quyết định chọn chị, đây là trường hợp không thể từ chối."

Tình nghĩ ngần một lát rồi đáp:

"Nhưng em vẫn phải đưa chị về khách sạn trước."

"Chị đổi ý chứ gì?"

Nàng khẽ than:

"Khổ thân chị Thi ơi, chị định lấy quần áo."

***

Diên mở cửa phòng, thấy đồng nghiệp đứng ngoài liền nở nụ cười đầy ý tứ.

"Ấy chết, tưởng... nhà mình đi qua đêm?"

Tình vô thức kéo khẩu trang lên cao.

"Vâng, em về lấy đồ."

"Này, ai thế?"

"Bạn em."

"Thật đấy hả?"

Nàng vừa mở tủ lấy quần áo vừa trả lời:

"Nhưng bạn thì sao ạ? Chị nghĩ em là người như vậy ư?"

"Thì con người cũng phải có nhu cầu chứ?"

Diên thấy hai tai nàng đỏ lên, thừa biết cô em của mình có tình trường dài tận một dòng và hay xấu hổ liền dọa tợn miệng hơn:

"Có thể em không có, nhưng còn cậu ấy thì sao?"

"Cậu ấy? Không ạ, là cô ấy."

"Vậy mà chẳng nói sớm. Hai cô gái thì khác nào chị với em?"

Tình thưa vâng cho qua chuyện, mặc dù lòng hiểu rằng khác, rất khác.

Chị Diên là phụ nữ có chồng, Thi thì không.

Em có nàng.

Tuy nhiên nàng tin tưởng em. Vì nàng biết em tôn trọng nàng và trân trọng tình yêu này.

Thời điểm Tình trở lại, Thi đang cúi đầu nghịch điện thoại. Song vừa ngẩng lên trông thấy nàng liền thực hiện hành động xem giờ, chủ yếu để khoe đồng hồ đeo tay.

"Theo chiếc đồng hồ chính hãng có giá trưởng thành, không phải giá học sinh do Tình công chúa - nay đã là bạn gái tặng sinh nhật, thì em đã chờ chị được mười lăm phút."

Nàng bật cười. Mà em vừa đội mũ, cất đồ vào cốp giúp nàng vừa tiếp lời:

"Còn đàn của chị đâu?"

"Sáng mai chị được nghỉ."

"Tuyệt. Vậy chị có thể làm một việc cùng em suốt đêm nay."

Tình toan ngồi lên xe liền đứng sững lại, ấp úng hỏi:

"Việc... việc gì?"

"Việc mà ai cũng thích."

"Bây giờ ư?"

Thi bỗng xoay người nhìn nàng, đôi mắt sau chiếc kính cận hơi híp lại vẻ đánh giá.

"Này quý cô Trần Cẩm Tình, em phát hiện chị hay tưởng tượng những chuyện sâu xa hơn cả em đấy. Việc chúng ta làm suốt đêm và ai cũng thích chính là làm biếng."

Vì thẹn thùng nên nàng ngồi im như tượng sau lưng em. Thỉnh thoảng mới lên tiếng hướng dẫn em rẽ phải, rẽ trái. Cho tới khi cái tên An Xưa xuất hiện và em dừng xe lại.

"Bà chủ tên An, hơn em bốn tuổi." Em líu lo giới thiệu. "Homestay được bố trí khá đặc biệt. Chị đã ghé Gác Trịnh chưa?"

Tình gật đầu, Thi lại nói tiếp:

"Vậy chị sẽ dễ tìm thấy cảm giác tương tự."

Một tay em cầm túi đồ của nàng, một tay muốn chìa ra để nàng nắm. Nhưng vì sợ nàng ngại có người trông thấy, đành tự nắm dây túi xách của mình.

Những ngón tay bỗng từ đâu xuất hiện, lặng lẽ đặt lên và gỡ tay em ra khỏi dây túi. Em hơi khựng lại. Mà nàng chỉ mỉm cười nhìn em, như đang khẳng định rằng: "Em có thể làm những gì em muốn, chị là bạn gái em."

Thi siết bàn tay hơi lạnh, sau đó dẫn nàng đi dọc con đường trồng đầy hoa sứ, tiến vào trong sân.

An phát hiện em về, bên cạnh còn một người con gái khác liền dập tắt điếu thuốc đang cháy dở, khiến xung quanh nàng chỉ còn làn khói mỏng lửng lơ.

"Hỡi ơi cô nàng có sức hút." Thi chép miệng nhắc nhở. "Làm ơn thổi lửa ít thôi."

Nàng khẽ cười đáp: "Đang cố cai ni" rồi đứng dậy, đưa mắt nhìn em và nàng. Em thấy vậy cũng chủ động trở thành cầu nối:

"Đây là chị Tình, còn đây là chị An, bà chủ homestay ạ."

An nhoẻn miệng cười, hàng mi cong nhẹ run theo từng lần chớp mắt, trêu em rằng: "Vế sau của chị Tình mô? Chi mà giới thiệu ngắn rứa hè." Sau đó chìa tay tới trước mặt nàng, vờ không thấy cái nắm tay đang diễn ra để hai người được tự nhiên.

"Ui chao, chị đẹp dữ ri hè." Nàng cảm thán. "Em là An, chắc là Thi hắn cũng kể về em rồi nhưng em vẫn giới thiệu lại."

Tình cũng mỉm cười đáp lễ và trả lời:

"Chị là Tình, bạn gái Thi."

"Ít năm trước em từng nghe chị biểu diễn ở lễ hội, tiếng đàn của chị da diết lắm."

Thi bĩu môi phàn nàn: "Sao lúc em kể và cho chị xem ảnh, chị không nói rằng chị nhận ra chị ấy?"

"Để làm chi?"

"Đã thế không cho bắt tay nữa."

Em chen vào giữa An và Tình. An liếc mắt vẻ trách cứ, sau đó lại ngó sang nói với nàng:

"Chị có thời gian thì ở chơi thật lâu với chúng em hí."

Nàng gật đầu đáp: "Chắc chắn rồi."

"Thôi, chúng em về phòng đây." Thi vỗ vai An, dặn. "Chị nghỉ ngơi đi, đừng làm mấy chuyện tàn phá sức khỏe nữa."

"Dạ."

Hai người im lặng bước bên nhau, Tình bỗng ngoảnh lại nhìn cô chủ nhà tuy trẻ tuổi nhưng từng ánh mắt, cử chỉ lại phảng phất vẻ u uẩn, tuyệt vọng. Giống như cây hoa đang oằn mình sinh tồn để báo đáp công ơn người tưới nước. Bấy giờ cô ấy đã ngồi xuống ghế, tự rót cho bản thân một tách trà mà không châm thêm thuốc, giữ đúng lời hứa với Thi.

Kiến trúc và nội thất của An Xưa được thiết kế dựa trên căn nhà 47C Duy Tân (1) - nơi cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn từng sinh sống và làm việc. Dọc cầu thang là ảnh chụp cùng một vài trích dẫn lấy từ các tác phẩm cùng câu nói của ông.

"Chỉ có trong tình yêu ta mới bắt gặp được cái chết của chính mình. Tình yêu cũng mở ngõ cho những lần hóa kiếp. Hãy thử bước vào thế giới đó để khởi đầu bằng một cái chết thật vô cùng yêu dấu." (2)

"Tiếng nói thầm kín của một người nhiều khi suốt đời không được bày tỏ. Có khi bày tỏ được thì cũng là những tiếng nói dở dang." (3)

"Sống trong một giai đoạn mà mọi người dễ hiểu lầm nhau thì hãy cố gắng chân thật." (4)

"Mỗi người đã đi từ một đời sống hư vô và sẽ trở về một cái chết hư vô. Ai sẽ đi từ một tình yêu hư vô và trở về cô đơn hư vô." (5)

"Tình yêu có nhiều cách đau khổ, khi yêu người này đau khổ kiểu này, nhưng người kia đau khổ kiểu kia." (6)

Thi dừng lại trước cửa phòng Hạ Trắng, sau đó giới thiệu rằng:

"Chị An dùng tên bài hát của Trịnh ca để đặt cho từng phòng."

Tình mỉm cười, lẩm bẩm hai từ An Xưa rồi nói: "Không gian ở đây giống hệt con người cô ấy."

"Vâng. Lúc nào cũng yên ắng và man mác buồn." Em vừa nói vừa đặt túi đồ của nàng lên ghế. "Vì chị ấy từng yêu một cô gái suốt 11 năm, từ khi chị ấy mới 14 tuổi. Nhưng chị đoán xem kết cục của họ là gì?"

Nàng không dám đoán. Thi cũng im lặng một lát rồi tiếp tục nói: "Cô bạn gái tìm được niềm vui mới nên thẳng thừng vứt bỏ niềm hân hoan cũ."

Thấy người yêu tròn mắt ngạc nhiên, em khẽ thở dài.

"Em gặp An cách đây khoảng ba năm, sau vài ngày chị ấy ra Hà Nội tìm bạn gái để níu kéo hy vọng cuối cùng. Nhưng hiện thực quá tàn khốc và cô bạn gái cũ quá tàn nhẫn. Khiến An tìm đến studio và trong thời gian trang điểm, chị ấy tâm sự với em rằng bản thân đang chuẩn bị thực hiện bộ ảnh đẹp nhất cuộc đời để dùng làm ảnh thờ. Đó cũng là lần đầu tiên em gặp một vị khách đặc biệt như thế."

"Cho nên..."

"Cho nên em quyết định trao đổi với thợ ảnh và dừng buổi chụp hình, trả lại tiền cọc của chị ấy. Cuối cùng thì rủ nhau đi uống rượu."

Thi lại gần cửa sổ rồi vén rèm nhìn xuống, An vẫn đang ngồi bất động bên hồ cá, tách trà trên bàn đã nguội hẳn nhưng nàng chưa nhấp môi lần nào. Sở dĩ em nói An có vibe giống Tình, vì em từng nghe tiếng đàn của An, từng chứng kiến giây phút nàng thả hồn mình theo giai điệu cũ và sự rung cảm của nàng đối với mỗi khoảnh khắc dẫu chỉ thoáng qua trong cuộc đời. 

Em buông rèm, sau đó xoay người, cố ý liếm môi pha trò để làm dịu bầu không khí:

"Chị tắm trước đi. Hay là chúng mình tắm chung?"

"Em thôi ngay."

***

Thi tháo kẹp tóc rồi nằm xuống cạnh Tình, sau đó kéo nàng lại gần ôm vào lòng.

"Chiều mai người yêu bận đến mấy giờ? Em định đưa người yêu đi ngắm hoàng hôn."

"Chắc là khoảng bốn rưỡi, năm giờ."

"Vậy em qua đón chị nhé? Ở nhạc viện phải không?"

Nàng gật đầu. Mà Thi cũng không nói gì thêm, chỉ vỗ nhẹ lưng nàng và dịu dàng hôn lên mái tóc.

Tình bỗng cất tiếng gọi: "Thi ơi."

"Vâng."

"Chị muốn đưa em tới gặp bạn bè chị."

Em hơi nhướng mày đáp:

"Đương nhiên là em rất sẵn lòng. Nhưng thú thật rằng em không ngờ chị sẽ công khai em nhanh như vậy đấy."

Nàng vùi mặt vào ngực em, thủ thỉ:

"Vì đó là điều nên thuộc về em."

"Chị không lo lắng nữa ư?"

"Nếu vẫn lo lắng, chị đã không quyết định ở bên em."

Thi bỗng rời khỏi cái ôm, chậm rãi vén những sợi tóc ra sau tai Tình rồi đặt lên má nàng một nụ hôn.

"Cảm ơn chị vì tất cả."

Bạn gái em im lặng một lát, sau đó trả lời: "Em đừng khách sáo" như mọi lần. Em lập tức chọc vào eo nàng, trừng mắt cảnh cáo:

"Chị bỏ câu này ngay cho em."

"Vì em nói cảm ơn chị trước mà." Tình hơi co người vì buồn. "Tự em muốn lịch sự đấy thôi."

"Bây giờ chị còn đổ lỗi cho em ư?"

Nàng kéo em nằm xuống, tảng lờ mọi chuyện bằng cách dỗ dành:

"Mau ngủ đi nào."

"Sao giọng chị giống như đang dỗ trẻ con thế?"

"Thì em là thiếu nhi của chị."

Thi Lê hơi nhếch môi, chớp lấy cơ hội đe dọa:

"Trần Cẩm Tình ơi, chị còn gọi em là thiếu nhi lần nữa thì đừng trách em làm chuyện người lớn với chị để chứng minh nhé."

Thế là Trần Cẩm Tình nín bặt. Mà Thi Lê lại sung sướng ngủ một giấc ngon lành đến sáng hôm sau.

Tuy nhiên khi em tỉnh dậy, nàng đã không còn nằm bên cạnh, dẫu điện thoại vẫn đang sạc ở đầu giường.

Em đánh răng rửa mặt rồi xuống nhà tìm người thương. Bấy giờ nàng đang ở trong bếp cùng An, chăm chú nghe gia chủ hướng dẫn cách nấu bún bò.

"Đây là công thức em được mệ truyền lại. Mệ em bán được hơn ba chục năm rồi hí."

Tình khẽ cười hỏi:

"Thế mà em vẫn chia sẻ với chị ư?"

"Vì chị đẹp."

Thi chép miệng thu hút sự chú ý của hai người, sau đó cất lời:

"Này Tôn Nữ Hòa An, chị không được thả thính bạn gái tôi đâu nhé."

"Ai? Ai thả thính rứa?"

Em ngồi xuống ghế, chống cằm nhìn An:

"Chị chứ còn ai?"

"Không dám."

Sau đó nàng chưa ăn sáng ngay mà ra ngoài tiếp khách, trong bếp chỉ còn em và Tình.

Em hỏi nàng:

"Chị dậy từ mấy giờ?"

"Hình như là năm giờ hơn. Sau đó An trông thấy chị đứng ở cửa sổ nên đã gọi chị xuống, em ấy khoe rằng sáng nào mình cũng chuẩn bị đồ ăn cho khách."

"Chị đã gặp được người giống chị rồi đấy."

Tình khẽ cười, đồng thời chan nước dùng vào bát bún rồi mang tới bàn cho Thi, nói:

"Thành quả của việc giúp chủ nhà nấu nướng là được chia sẻ công thức gia truyền."

Em khẽ đáp: "Em xin" và đứng dậy giúp nàng bê bát còn lại.

Trong khi dùng bữa, nàng bỗng nhớ ra vấn đề và cất tiếng hỏi:

"Chiều nay chị bận nên không thể đi chơi cùng em. Em có kế hoạch nào khác chưa?"

"À, chị đừng lo." Thi nhoẻn miệng cười trấn an. "Em ở đây chơi với chị An đến giờ chị tan tầm, vả lại em cũng có việc để làm mà. Em đã nói chị cứ yên tâm công tác, sự xuất hiện của em chỉ để chị biết rằng em vô cùng nhớ chị thôi."

Nàng bỗng ngập ngừng:

"Chị..."

"Dạ?"

"Chị cũng nhớ em... vô cùng nhớ em."





























---

Chú thích:

(1) Căn nhà 47C Duy Tân nay đã đổi tên thành Phạm Ngọc Thạch

(2) Trích đoạn "Lời nguyện tình yêu", thuộc tác phẩm "Tôi là ai, là ai" - Tác giả Trịnh Công Sơn

(3) Trích đoạn "Tin vào chính mình", thuộc tác phẩm "Tôi là ai, là ai" - Tác giả Trịnh công Sơn

(4) Trích bức thư ngày 16/2/1965, thuộc tập "Thơ tình gửi một người" - Tác giả Trịnh Công Sơn

(5) Trích bức thư ngày 18/2/1965, thuộc tập "Thơ tình gửi một người" - Tác giả Trịnh Công Sơn

(6) Phỏng vấn nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, "Có một dòng sông đã qua đời"

---

Thực ra Tôn Nữ Hòa An đã được hơn một tuổi và hiện tại ả vẫn đang ở chuồng gà cùng cặp chị em Huyền Cầm - Nguyệt Cầm =)))))))))))

---

2.8.2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top