Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C. 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã lâu rồi nhưng mà cũng không lâu, mới mấy ngày thôi, em không đến BUN rồi. Lựa trong tủ đồ của anh có cái áo sơ mi trắng, thêm chiếc quần jean, trông rất thư sinh. Xuống lầu mang vào chân đôi giày bata trắng rồi chuẩn bị lên đường.

" Đứng lại"

Cái giọng ồm ồm trong bếp vọng lên làm em hết cả hồn. Sáng nay anh có bảo anh đi công việc rồi còn ghé trường đại học nên chắc tối muôn mới về, bây giờ mới chớm sáu giờ thôi vậy mà...

" Boun.. ?"

" Em đi đâu đấy ?"

" Em đến.. đến BUN"

" Làm gì ?"

" Em đến.. chơi bà.. nè nè anh đừng đến gần nha, em mới xịt nước hoa, ám mùi đồ ăn .. hông chịu đâu"

Anh đang mặc tạp dề thì cũng biết anh đang làm gì rồi. Hôm nay công việc anh cũng khá nhiều nhưng sợ bé ở nhà đói nên gạt công việc qua sáng mai rồi về nhà nấu ăn, vậy mà có người xa lánh.

" Em bước vào ăn cho anh, ăn xong rồi muốn đi đâu thì đi"

" Em hông có đói"

" Anh không muốn nói tiếng thứ hai đâu, tiếng thứ hai là em ăn cái khác đó"

" ... rồi rồi, người gì khó tính phát ớn"

" Hửm ?"

" Hông... hông có gì vào ăn đi"

Em vội vã đẩy vai người thầy khó tính đi vào bếp rồi đi theo. Có một nồi lẩu chua cay, một đĩa hải sản, hai đĩa bò và một đĩa nấm.. ăn lẩu, món mà cả hai đều thích. Em vừa ngồi xuống đã vội vã nhúng lẩu rồi ăn nhanh, không thèm nói tiếng nào với anh cả, anh bắt đầu khó chịu trong người.

" Honeyy em đi nha, nha nha nha, yêu anh"

* Chụttt*

Một chiếc hôn má vội vã khi nồi lẩu vẫn còn đang sôi, anh vẫn chưa ăn được qua chén thứ hai, em đi mất rồi. Anh biết mấy ngày nay tậm trạng em không mấy được tốt sau một loạt chuyện xảy ra nhưng mà như vậy anh cảm thấy rất buồn. Lấy điện thoại ra bật định vị với camera toàn cảnh ở BUN. Cái đèn xanh chớp tắt trên bản đồ là em, cái định vị được anh đính phía sau mặt của sợi dây chuyền em đeo, anh cảm giác chưa em tâm nếu như thằng Nick chưa vào trại.

* tiếng chuông điện thoại*

📲 : Con nghe ba ơi

📲 : Năm phút nữa ba đến

📲: Dạ

Là ba của anh, theo dự kiến là đến tự lúc chiều nhưng do anh bận nấu ăn nên hẹn lại muộn hơn một tí. Đúng năm phút ông đã đến nhà, khuôn mặt khó tính hiện lên trước mặt, ông đi từng phòng, tay sờ vào từng vật dụng trong nhà anh.

* Cốc cốc*

" Đây là cái gì ?"

Ông gõ gõ vào cái hộp đặt ở góc giường, nó được làm bằng gỗ, nhìn rất trang trọng. Anh đi qua cầm nó mở ra cho ông xem, gật gù rồi cười nhẹ. Chiếc hộp đó được cất kĩ vào tủ quần áo của anh. Sau chuyến kiểm tra, ông nén lại chơi chừng nửa tiếng rồi ra về, trước khi về ông có hỏi thăm em, vì không thấy em nhưng nhưng qua điện thoại anh đang xem thì cũng đủ biết em ở đâu.

" Thằng bé có khiếu lắm đấy, lần trước con không ăn gian thì không thắng được đâu"

" Ba này"

" Ba nói sai à, lần đó con giấu trong tay một lá lấy ra chứ làm gì thắng được thằng bé, con mới là tép riêu đấy"

Thì cũng đúng, anh ăn gian là thật, còn lần cược sau thằng Nick nó cũng ăn gian nốt mới thắng nổi em. Đến mười giờ hơn, em vẫn ngồi chiễm chệ ở sòng bài, chịu hết nổi nên lấy xe đến rước. Đi thẳng vào phòng VIP đặc biệt của em, có vài ba thằng đàn em đứng đó chặn cửa không cho anh vào.

" Anh ba, bên ngoài có người kiếm anh"

" Ai ?"

" Em không biết ạ, trong hơi lạ mặt nhưng cũng rất quen"

" Mày nói như không nói, mày ra hỏi nó là chơi bài hay gì ? Nếu chơi thì mời không thì cút"

" Dạ anh ba"

Thằng em cúi đầu rồi ra ngoài, mặt nó hất lên tận trời xanh mà thuật lại lời của em. Anh nhượng bộ một chút, nên chọn chơi bài để vào danh chính ngôn thuận. Lo mãi mân mê mấy lá vài em không nhing thấy đối phương.

" Mời hai vị ra bài"

Do bài đã được chia, đây là bài ba lá, đếm số nút mà thắng. Nắm trong tay chín nút, tự tin đặt xuống rồi hất mặt lên. Khuôn mặt vui vẻ bổng chuyển xanh khi biết đối thủ là anh. Tất nhiên như ba anh nói, không an gian thì không thắng được em, bài của anh chỉ có hai nút. Thằng dealer chốt em thắng, rồi chuyển phần tiền cược sang cho em, đám lính phía sau em nhảy tưng tưng vì em lại thắng ván thứ mười hai trong một đêm.

" Chơi đủ rồi, về"

" Em muốn chơi"

" Anh không muốn nói tiếng thứ hai"

" Mày là ai mà dám ra lệnh cho anh ba của tao"

Thằng Jass, thuộc vệ mà Kon luôn tin tưởng mỗi khi có gì nó đều kêu Jass theo sát em.

" Thôi Jass, mày vô viện với Kon đi, nhắn Kon là sáng mai tao vào"

" Nhưng mà .. người này"

" Không sao, không làm gì được tao đâu"

" Dạ"

Nó cùng đám đàn em rời khỏi sòng, rút qua bệnh viện với Kon hết. Tất nhiên thằng Jass đã kể chuyện này cho Kon nghe, nó cứ thắc mắc anh là ai nên Kon cũng kể nốt.

" Hôm nay em hư lắm đấy"

" Anh á, cả ngày hôm nay cứ khó chịu, anh hết thương em rồi đúng không ?"

" Em nói cái gì vậy Prem ?"

" Nếu mà hết thương á thì anh nói em cũng được mà, mắc gì cọc với em, anh hết thương thì em qua Kon ở cũng được mà"

" KON KON KON , LÚC NÀO CŨNG KON, TRONG ĐẦU CỦA EM CHỈ CÓ NÓ THÔI HẢ ?"

Em khựng người, chân đứng sững lại, em không nghĩ mình giỡn có tí mà đã chọc nhầm cái máu cún trong người anh lên rồi. Anh chẳng để ý, lên xe đóng cửa một cái sầm rồi ngồi đợi em lên nhưng mãi chẳng thấy nên lại bước xuống. Có em bé mắt ngấn nước, mặt cúi gầm xuống đất, hai tày vò hai vạt áo sơ mi muốn nát ra luôn rồi...

" Prem.. anh ... anh xin lỗi, nào nào không khóc, Prem"

" Hứcc.. anh la em.. hưccc hết thương em thiệt mà.. hức c"

" Không có, thương mà, thương lắm mà, tại anh khó chịu, em biết từ chiều lúc anh về đến giờ em không thèm để ý tới anh luôn á, anh buồn mà"

"... vậy hưccc lỗi em hả .. hứccc"

" Không, lỗi anh, anh sai là lỗi của anh, giờ em có gây ra chuyện tày trời cũng là lỗi của anh, nín nào, không khóc nữa, ôm anh"

Vỗ cho em bé nín dứt hẳn rồi mới an tâm, anh hôn nhẹ lên cái má phụng phịu kia một một cái rồi mở cửa xe cho em lên. Cài dây an toàn đâu đó cho em, rút người, đóng cửa xe....

* ĐOÀNG*

" BOUNNNN"
_____________________
[ 18:20/ 210824] - Chyn ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top