Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[#2] an nhiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

warning: lowercase.
thanks for reading ♡












nay đi xa rồi
em đã xa tôi

thà anh
sống trong quá khứ
nhưng anh có em...

(em của quá khứ
-Nguyễn Đình Vũ)




...






từng hạt sương sớm bám trên cành cây ngọn cỏ, trượt theo mép lá rơi xuống như mảnh thủy tinh vỡ vụn. nắng ban mai ghé xuống nền đất lạnh lẽo, hùa nhau đùa vui trên bầu trời ngát xanh.

từng cánh hoa cẩm tú cầu chao đảo rơi, theo gió bay vút lên trời, lượn lờ trôi trong không khí rồi đáp lại trên nền đá lạnh buốt. vài mảng tím nhạt len lỏi sau cái màu xanh mướt của thảm cỏ còn đang đọng đầy sương mai và nắng sớm.

bên cây cổ thụ dưới thảm cỏ cạnh chân đồi, vẫn còn lại một bóng hình cô đơn mà mạnh mẽ.

" đây là hoa cẩm tú em thích nhất này. "

" em xem, anh đã phải chọn rất lâu mới có được màu hoa đẹp thế này đấy. không quá ủ dột, cũng không quá nhạt nhẽo, có phải rất đẹp không nào? "

" em ơi, dậy mà nhìn đi này. "

" xin em... trở lại đi. "




...






chẳng nhớ là từ bao giờ, chỉ biết là từ khi nhận thức được thì bên cạnh tôi đã luôn tồn tại một bóng hình nho nhỏ.

nhà em ở cạnh nhà tôi. là một cậu bé gầy nhom nhưng rất hiếu động. và như mọi người hay trêu đùa, chúng tôi là thanh mai trúc mã.

tôi nhớ, nhà em có rất nhiều hoa cẩm tú cầu. em bảo em thích chúng, vì cái màu tím nhàn nhạt ấy làm em cảm thấy dễ chịu. đã nhiều lần bạn bè trêu em, là con trai mà lại thích hoa không thấy kỳ cục sao? em chỉ cười không đáp.

phải mãi về sau này, tôi mới hiểu được thứ em thích không phải là hoa. mà là ý nghĩa của chúng.

chúng tôi vai kề vai đến khi mười bảy tuổi. cái tuổi mà đám loi choi không còn trẻ con cũng chưa phải người lớn bắt đầu có những tình cảm đặc biệt.

không đếm nổi tôi đã trải qua bao nhiêu mối tình, nhưng lần nào cũng chỉ như gió nhẹ thoáng qua. còn em thì vẫn mãi một mình.

không phải em không có người thích, chỉ là em không đồng ý mà thôi. từ nhỏ đến bấy giờ, em vẫn luôn là một đứa khác biệt với bạn bè. và với tôi, em cũng rất đặc biệt, như một đứa em trai.

đúng vậy, là em trai hàng xóm.

...


không giống với những cậu bạn cùng lớp có tình yêu với phiêu lưu mạo hiểm. ở tuổi mười tám, tôi đã mơ ước về một cuộc sống rất đỗi bình thường cùng một cô vợ đảm đang và cậu con trai kháu khỉnh. thỉnh thoảng cùng đi du lịch với gia đình và cảm nhận cái vẻ yên ả của thời gian đang chậm rãi trôi qua.

và mọi chuyện có lẽ sẽ vẫn bình thường nếu như tôi không vô tình nhặt được nhật ký của em.

nó là một cuốn sổ a5 có phần cũ kỹ, bìa dần ngả sang màu vàng. tôi biết đọc trộm nhật ký của người khác là không tốt, nhưng cái bản tính tò mò của cậu thiếu niên mới chập chững bước qua tuổi mười tám thôi thúc tôi, và rồi tôi không cưỡng lại được.

có lẽ em đã bắt đầu viết từ khá lâu về trước, vì tôi đã quá quen thuộc với nét chữ của em. từ nhưng con số tròn trịa ngày còn thơ bé đến nét chữ cứng cỏi của nam sinh trung học, từ những vạt nắng vu vơ cho đến tư vị của tuổi trưởng thành.

em dùng cả lời thơ để viết về 'người ấy', cái người mà em thầm thương.

tôi chẳng ngờ được đâu, cậu em trai bấy lâu nay của tôi cũng biết thích một người, lại là một thiếu niên như em. em nói về những đoạn tình dần nảy sinh trong lòng, về cái cảm giác tội lỗi cứ ngày một lớn lên khi em phải đội cái lốt bạn thân đầy giả tạo. và em kể về những cơn đau tê tái nơi lồng ngực. nó hút cạn sinh khí của em, nó mang đi một em trong trắng thuần khiết, chỉ để lại nỗi đau không một ai có thể thấu hiểu.

em viết nhiều, nhiều lắm. nhiều đến mức tôi còn thấy từng hàng mực nhoè đi vì nước, lẫn trong những cánh hoa nhuốm đầy máu đỏ.

đau đớn làm sao. người ấy của em, lại là tôi.

ngoài kia trời cao nổi gió lộng.

" này. " em giật phắt cuốn sổ trong tay tôi, ôm chặt nó vào lòng. nâng niu như thể nó là thứ gì đó quý giá lắm: " tớ đã dặn cậu đừng động vào đồ của tớ cơ mà. "

" ghê tởm. "

em ngẩn ra, đôi mắt trong veo phủ một tầng mơ hồ. và nếu như tôi có thể ngẩng lên để nhìn thấy từng nét vỡ vụn nơi đáy mắt kia, thì có lẽ mọi chuyện cũng không đổ vỡ đến như vậy.

" tôi nói cậu thật ghê tởm. "

cuốn sổ bìa vàng trượt khỏi tay em, từng tờ giấy bung ra vương vãi khắp sàn nhà. em chậm chạp ngồi xuống, vươn đôi tay gầy gò run rẩy nhặt lên từng trang giấy đã ngả màu. ôm chúng thật chặt trong lòng, giọt nước mắt trong veo theo gò má rơi xuống, vỡ tan thành trăm ngàn mảnh vụn.

từng đoá hoa cẩm tú cầu bắt đầu nở rộ.

như một lời xin lỗi chân thành nhất.

em xin lỗi, vì đã trót thương tôi.

...



trời đêm đầy sao sáng, mà sao lòng người lại âm u đến lạ.

cửa sổ ban công phòng em vẫn chưa đóng, chiếc rèm màu be đong đưa qua lại theo từng đợt gió dập dờn. những bông hoa cẩm tú cầu rủ xuống, u buồn theo màn đêm. sao xa luồn qua khe cửa, chạm vào nơi nền sàn lạnh lẽo rồi lại vội vã bỏ đi.

em thu mình nơi góc phòng, và em khóc. những hàng lệ nóng trào ra nơi đáy mắt, long lanh và sắc nhọn như pha lê, rơi xuống cứa vào tim em những vết thương thật dài.

em vùi mình trong những cơn ho, trong mùi máu tanh tưởi và những cánh hoa tím biếc đầy đẹp đẽ. hơi thở em dần trở nên khó nhọc, những luồng khí chặn lại nơi cuối họng. em thều thào bật ra những âm thanh ngu ngốc mà chẳng thể thốt nên lời.

em nhắm nghiền mắt, để mặc cho nước mắt hoà lẫn vào máu tươi, trong đống bầy nhầy đáng kinh tởm và những cánh hoa cẩm tú cầu vẫn phô sắc.

em mệt rồi. em chẳng buồn vùng vẫy, thoi thóp nắm lấy sinh mạng đang như mành chỉ treo chuông. em biết ngày này rồi cũng sẽ đến, em biết những nhành hoa nở rộ trong cơ thể mình. chúng cứ mải mê mang đi sinh mạng của em như một kẻ độc tài, như những loài ký sinh đáng sợ ngày ngày gặm nhấm từng mảng linh hồn em. để rồi giờ đây em chẳng còn lại gì, ngoài thân thể đầy mục rỗng.

em sẽ chết. em sẽ gục xuống bên những cánh hoa. chúng sẽ mơn mê làn da trắng bệch như thây ma, hôn phớt lên đôi môi tím tái và ôm em chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng. có lẽ em sẽ đi, mang theo những cánh hoa nguyên vẹn nhất, những tinh túy mà em đã dùng cả tuổi xuân để nuôi dưỡng và rồi gục ngã bên những cơn đau. có lẽ em sẽ mỉm cười vì được giải thoát, em sẽ đi đến một nơi rất xa, cô quạnh và lạnh lẽo.

một nơi chẳng có tôi.

tôi như thằng hèn nhát gieo vào em những hạt giống đầy tươi đẹp, để rồi chúng bóp chết sinh mệnh đáng thương kia. em nói tôi là nắng, nắng sẽ sưởi ấm những cánh hoa.

nhưng nắng cũng sẽ làm cánh hoa úa tàn.

tôi siết chặt vai em, bật lên những tiếng tức tưởi. một kẻ đã nhẫn tâm bỏ mặc em trong những lời cay độc, để em oằn mình chống lại những cơn đau. giờ đây chẳng thể nhìn thấy nụ cười của em, một lần sau cuối.

cảnh khuya không có nắng, ánh trăng nhè nhẹ chạm lên môi em, dát vàng những đoá cẩm tú cầu đã héo úa.

em đi rồi...




...







từng cánh cẩm tú cầu rơi trên vai anh, nhuộm tím cả một mảnh chân trời. nắng trong veo, đáp xuống mặt nước vỡ tan, nương theo gợn sóng lăn tăn chạy vào hai bên bờ. tiếng gió thổi hiu hắt cùng tiếng dế ru ri sao nghe thê lương đến lạ kì.

em ơi, em đâu rồi?

anh gục xuống, cái rát bỏng nơi cuối họng chẳng thể khiến anh quên đi lồng ngực quặn thắt cùng tiếng tim đập khắc khoải thê lương. nỗi nhớ em cứ dày xéo, cuốn anh đi, đi mãi về phía cuối chân trời vô định.

anh ho, dữ dội lắm. máu theo đó tuôn ra, nhuộm đỏ cả thảm cỏ dưới chân đồi, cạnh bờ sông hiền hòa và ngôi mộ cũ kĩ như đang nhạt nhòa dần đi trong mắt anh.

trên nền cỏ là những cánh hoa cẩm tú cầu tím biếc.

nhưng nó nào phải là những cành hoa thật đẹp anh mang tới. nó là của anh, là thứ gớm ghiếc mà anh đã từng hắt hủi rẻ rúng. là thứ tình cảm dồn nén mà chính anh đã tự tay phủ nhận. là nỗi đau đớn cùng cực khi chính bản thân anh đã tự tay hại chết đi người mình yêu.

phải, anh yêu em.

nhiều, nhiều lắm. nếu để diễn tả được hết sự hối hận day dứt như phát òa lên trong lòng anh từ ngày em đi, có lẽ anh sẽ phải gom toàn bộ số hoa trên thế giới này. nếu để chuộc lỗi được với em, có lẽ anh sẽ phải vắt kiệt sinh mạng của chính mình để trao cho em những cánh hoa đẹp nhất. bằng tất cả những gì mà anh có.

giống như ngày ấy em đã tặng chúng cho anh.

từng giọt lệ kìm nén trào ra nơi khóe mi. anh như nghe thấy trong gió tiếng em vui đùa, như nhìn thấy trong mây nụ cười trong trẻo như nắng ngày thu. như thấy bóng hình em thấp thoáng ở nơi phía cuối chân trời.

em ơi, em đẹp lắm. đến mức anh chẳng thể diễn tả chúng bằng lời. điều đó so với những gì anh bỏ ra nào có đáng đâu, có đáng đâu hỡi em ơi? tại sao em lại trao sinh mệnh cho anh, tại sao em lại phó mặc điều tuyệt diệu ấy cho chính con quỷ xấu xí này?

tại sao em lại dằn vặt anh như thế?

à, nó chẳng phải là lỗi của anh sao?

tiếng ho cứ ngày một dữ dội hơn, cổ họng anh rát buốt và nghẹn hẳn lại. những cánh hoa cứ thế tuôn ra, chẳng nhơ nhớp và bẩn thỉu như những gì anh đã từng nghĩ. màu tím nhòa cả trong mắt anh, không dừng lại. cứ như những bông hoa cứ tàn lại nở, cứ như những khổ sở và nỗi nhớ em đang ngày một chất cao hơn.

những cánh hoa cứ rơi ra mãi, thế tại sao tình cảm trong anh lại không giây phút nào ngơi nghỉ? em ơi, em ơi, em ơi...

tiếng gọi thê lương cũng chẳng khiến cho bầu trời thương xót, nỗi đau quặn thắt trong lòng cũng chẳng thể giúp anh chuộc lại được lỗi lầm khi xưa.

vậy em ơi, em đã trừng phạt anh đủ hay chưa? em đã nuốt cạn linh hồn anh đủ hay chưa?

anh nghe tiếng gió rít lên và cành cây khô quất vào không khí như đang gào thét với chính bản thân mình, đó là tội lỗi do anh tự tạo ra.

em ơi, em có tin vào nhân quả không?

còn anh thì có đấy. vì anh đã cảm nhận được nó rồi. nếu anh là nắng, thì ngọn gió sẽ là em. khi anh đem những hạt mầm xấu xa bẩn thỉu nhất rắc vào tim em, gió lại vô tình mang chúng trả lại trong lòng chính mình, để rồi chúng ngự mãi trong đó. lặng thinh như thứ tình cảm dồn nén bị em che dấu bấy lâu nay.

và khi anh tưởng chừng như chúng sẽ yên lặng mãi mãi, tưởng chừng như anh sẽ có một cuộc sống bình thường như đã ước ao. nhưng không. sự ra đi của em như một chất xúc tác, như ánh nắng hạt mưa khiến cho chúng đâm trồi nảy lộc mạnh mẽ.

chúng đã hành hạ anh. giống như năm ấy anh tự tay bóp chết sinh mệnh của người con trai đáng lẽ là anh yêu nhất.

em ơi, anh còn trách ai được đây? anh còn oán ai được đây? khi chính anh là người gieo nên tội lỗi đó. vậy bây giờ anh ở nơi này, để làm điều gì cơ chứ?

giọt nước mắt trong suốt trượt theo cánh mũi, rơi lên cánh hoa tím biếc nhuốm màu ánh tà dương. chạm vào máu, tan ra, rồi lại hòa thành một màu đỏ thê lương.

giống như kết cục mà anh đem trao đi, bây giờ chính mình phải nhận lại.

a, cảm giác này thật không dễ chịu chút nào...

anh ngẩng lên, ánh hoàng hôn chiếu bên sườn mặt, in lên ngôi mộ cũ kĩ một bóng hình mạnh mẽ đầy bi ai. bức ảnh của em, tuy cười mà như đang khóc.

tiếng quạ ác vang dồn cả một vùng trời.

anh ôm lấy miệng, lại chẳng ngăn được những cánh hoa trào ra như thác lũ. cổ họng anh đau, đau lắm. những chiếc rễ cây kia như đang lan ra rộng hơn, luồn qua cuống họng và xấu xa đòi vươn ra thế giới bên ngoài. mắt anh nhòa đi vì nước, và vì cả nỗi đau thể xác nơi lồng ngực đang giằng xé từng cơn. nhưng thật kì lạ, trái tim anh lại không đau chút nào.

không còn cảm giác, giống như không còn tồn tại.

à, khoảnh khắc này cuối cùng cũng đến rồi sao?

cả một nửa đời người anh sống trong an nhiên tự tại. cả một nửa đời người em sống trong vô tâm lạnh lẽo. cả một nửa đời người, ta lại để lỡ mất nhau.

em ơi, em ơi, em ơi...
anh chẳng cầu xin điều gì nữa đâu, anh chẳng đủ tư cách để quỳ xuống van xin em một lời tha thứ. anh chẳng đủ tư cách để gặp lại em nơi thế giới bên kia. anh còn chẳng đủ tư cách...

... để yêu em.

anh nhắm nghiền mắt. tia nắng nhẹ tênh tan ra nơi giọt lệ cuối hàng mi, trượt theo gò mà và đọng lại ở bó cẩm tú cầu đã héo úa.

gió lại đến, mơn mê trên tóc, gạt đi giọt lệ tràn và nâng khuôn mặt anh lên. trong phút chốc, cảnh vật như nhòe dần đi, hiện hữu trong mắt anh chỉ còn một màu xanh đục ngầu của nền trời không còn có lấy một tia hi vọng.

giây phút khi giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống, anh nghe thấy tiếng gió thoảng bên tai như điệu cười êm dịu của em năm nào.

em ơi, chờ anh nhé...

.end.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top