Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[#6] Vĩnh viễn...!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Phàm ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, nơi có khóm hoa đinh tử hương đang dập dờn trong gió, tựa hồ như sự sống mong manh đang phiêu diêu trong không khí, kiên cường chống chọi lại từng cơn gió lạnh đang ùa đến. Tâm trí cậu bắt đầu mường tượng về những điều tồi tệ nhất có thể xảy ra trong tương lai, đôi mắt mang một tia lo lắng pha lẫn nuối tiếc nhìn khóm hoa đinh tử hương đến thất thần.

"Tư Phàm."

Giọng thiếu niên khẽ gọi khiến Tư Phàm hồi thần, nhanh chóng nhìn về hướng phát ra tiếng nói. Nhìn thấy thân ảnh thiếu niên đang tiến vào, khóe môi cậu bất giác mỉm cười, nhanh chóng vứt bỏ ưu phiền ra sau đầu.

Trình Hạo bước vào, trên tay cầm bó hoa hồng đỏ, mỉm cười ôn nhu nói: "Chợt nhớ em thích hoa hồng, nên mua tặng em này!"

Đáy lòng tựa như có dòng nước ấm chảy qua, Tư Phàm nhận lấy bó hoa từ tay Trình Hạo, nhu thuận nói: "Cảm ơn anh!"

"Nào, bây giờ chúng ta ra ngoài thôi! Hôm nay anh sẽ đưa em đi xem pháo hoa!"

Pháo hoa? Phải rồi, suýt nữa cậu quên mất hôm nay là ngày cuối cùng trong năm.

Khẽ gật đầu, vâng một tiếng.

Trình Hạo nhanh chóng đi đến bên cạnh cậu, hai tay đặt lên tay nắm của xe lăn, mỉm cười nói: "Đi nào!" Rồi đẩy dùng sức đẩy chiếc xe lăn đi.

Nghĩ đến đêm nay sẽ được cùng Trình Hạo ngắm pháo hoa, tận hưởng thời khắc bước sang năm mới, tim Tư Phàm đập mạnh một tiếng -- đây là năm đầu tiên hai người đón giao thừa cùng nhau!

Những năm qua, cậu và hắn mỗi người một nơi, cách nửa vòng Trái Đất cùng nhau ngắm nhìn bầu trời đêm giao thừa. Đến khi vượt qua hàng ngàn cây số, có thể nắm chặt tay đối phương, thì giao thừa đêm nay có lẽ là lần cuối cùng nhau.

Tư Phàm quay đầu nhìn người phía sau, trên môi nở nụ cười tràn ngập hạnh phúc. Cậu vô cùng trân trọng từng giây từng phút bên hắn!

Trình Hạo nhìn người ngồi trên xe lăn cười đến mắt cong thành hình trăng khuyết, không khỏi cảm thấy vui vẻ lây.

Hắn dùng thêm chút sức đẩy xe đi nhanh hơn, tựa hồ muốn đưa cậu đến thế giới riêng chỉ của hai người.

Đối với Trình Hạo, việc đẩy cậu như thế này không hề nặng nhọc. Thậm chí hắn nguyện ý đẩy cậu cả đời, đi đến những nơi cậu muốn. Chỉ cần Tư Phàm cứ vui vẻ, bình bình an an bên cạnh hắn là hắn đã cảm thấy toại nguyện lấm rồi.

Trên băng ghế đá, hai con người ngồi tựa vào nhau, cùng nhau đón chờ thời khắc thiêng liêng.

Trình Hạo quàng khăn lên cổ cậu, cầm lấy đôi tay đang đỏ lên vì lạnh của cậu đút vào túi áo khoác của mình, không quên xoa xoa vài cái cho ấm lên.

Cả hai bắt đầu đếm ngược.

3,.. 2,... 1!

Phía xa xa sau bờ hồ, từ nơi chân trời đi lên một luồng sáng, nhanh chóng nở tung toé thành những đóa hoa đầy màu sắc trên bầu trời, cứ thế nối tiếp nhau không ngừng. Trình Hạo ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt của Tư Phàm, pháo hoa đẹp đến mê hồn, khiến hắn muốn trầm luân vào đôi mắt kia.

"Hạo, thật đẹp!"

"Đúng vậy, rất đẹp!"

Tư Phàm tựa đầu vào người ngồi cạnh, mỉm cười nói: "Hạo, cảm ơn anh, em thật sự rất vui!"

"Chẳng phải anh nói sẽ dẫn em đi xem pháo hoa sao? Anh đã bao giờ thất hứa?"

Trình Hạo ôn nhu đáp, ánh mắt chưa từng rời khỏi gương mặt thiếu niên đang mỉm cười.

Bỗng nhiên cảm thấy người trong lòng run lên.

"Nếu giao thừa năm sau không thể cùng em..."

"Nói bậy gì đó? Năm sau rồi năm sau nữa, chúng ta đều sẽ đón giao thừa cùng nhau!" Trình Hạo khẽ hôn vào trán cậu, như một lời hứa hẹn.

Tư Phàm xúc động gật đầu, hướng mắt nhìn lên bầu trời. Em rất muốn như vậy mãi, vĩnh viễn bên anh!

Tư Phàm cảm thấy gió đêm càng lớn, nhẹ giọng nói: "Hạo, em lạnh."

Trình Hạo vươn tay ra ôm cậu vào lòng, ôm chặt đến mức không chỉ muốn làm ấm, tựa hồ muốn khảm cậu vào người mình.

Một tấc không rời, một phút không xa!

Tư Phàm yếu ớt vòng hai cánh tay mảnh khảnh qua hông hắn, đôi mắt ngấn nước vùi vào lòng ngực ấm áp của hắn, tham luyến mùi hương khiến cậu trầm luân.

Thanh âm yếu ớt vang lên, càng về sau càng nhỏ dần: "Hạo, chúc mừng năm mới!"

Trình Hạo muốn nói "năm mới vui vẻ, Phàm" nhưng mà lời chưa ra đến bên miệng, hắn đã nhạy cảm cảm nhận được bàn tay đang đặt bên hông mình bất ngờ buông thõng xuống.

Cả cơ thể Trình Hạo cứng đờ, nước mắt vô thức rơi xuống, vươn lên khăn quàng cổ của Tư Phàm.

"Phàm, đừng ngủ, tỉnh dậy đi! Nhìn pháo hoa kìa, rất đẹp đó! Phàm,... đừng bỏ anh!"

Tiếng pháo hoa vang bên tai không ngừng, chẳng ai chú ý đâu đó bên bờ sông tiếng cậu thanh niên đang khóc.

Phía trên từng đóa hoa màu sắc nở ra, phía dưới từng giọt nước mắt tuông rơi. Diễm lệ, tang thương hòa trộn vào nhau, khiến Trình Hạo không bao giờ quên được hôm nay.

Cái hôm mà bầu trời vô cùng rực rỡ, đẹp đẽ nhất trong năm.

Cái hôm mà thế giới của hắn rơi vào bóng tối tĩnh mịch.

Cậu đã không còn ở bên hắn, vĩnh viễn...!


-

#1001 words.

- Lần đầu viết đam nên hơi ngắn.

- Ahiuhiu, tuy hơi kém chất lượng nhưng vẫn muốn chúc mọi người năm mới an lành! ♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top