Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 3 : Rimario x Đông Triều

Rimario vẫn luôn thích một Văn Thanh ngạo nghễ, nghịch ngợm như thế. Sau mỗi buổi tập mà có thể nhìn thấy hắn đùa cợt với mọi người, chạy trốn khỏi sự rượt đuổi của những kẻ xấu số bị hắn trêu trọc hay thậm chí là để hắn ngồi đè lên lưng giữa sân cỏ đã từ lâu trở thành thói quen khó bỏ của Rimario. À quên, anh không thể để quên cái đuôi của mình, cái người luôn có mặt trong mọi cuộc ngắm Thanh của anh - Trần Hữu Đông Triều. Anh ta là một trong số ít người hiểu anh muốn gì cần gì và nói gì

Anh thích Văn Thanh như một thói quen, như một điều quen thuộc kể từ ngày anh bước chân vào HAGL. Ngày đầu tiên đến với đội bóng Phố Núi, điều đầu tiên rơi vào tầm mắt anh là một nam thanh niên quần đùi áo số trên sân bãi của HAGL. Lúc ấy cậu ta đang chuẩn bị cho cú sút phạt của mình. Anh đã ngây người khi nhìn thấy hình ảnh đó. Giây phút ấy, trái tim và ánh mắt chỉ hướng về một người với tất cả tình yêu. Vũ Văn Thanh sút thẳng trái bóng vào gôn, lưới rung, cũng là lúc anh nghe thấy câu nói đầu tiên :

' Em thắng rồi, tối anh Phượng không được ngủ với anh Trường nữa '

Chắc là Văn Thanh nói, anh cũng không biết nữa

Thầy Ninh vỗ vai anh, anh chợt thoát khỏi cơn mộng mị

' Cậu ta là Vũ Văn Thanh, 21 tuổi. Cậu thấy khá chứ ? '

Anh gật gù, ừ thì cũng hiểu sơ sơ

' Qua đây đi, tôi giới thiệu cậu '

*

' Xin chào Rimario, tôi là Vũ Văn Thanh ! Chào mừng đến với HAGL '

*


Đã thành quen thuộc đối với HAGL tự khi nào kể từ những ngày đầu Rimario đặt chân đến nơi đây. Sau mỗi bữa trưa , Rimario luôn tranh phần sữa cho Văn Thanh và Công Phượng mà quên mất phần mình. Anh chẳng dám than phiền dù chỉ một câu, chỉ dám đứng rình 2 người đó vừa uống sữa vừa nói chuyện. Anh không thạo tiếng việt lắm, cũng khá là khó hiểu những gì 2 người nói với nhau, anh chỉ biết Thanh cười là Thanh vui, vậy anh cũng vui. Mỗi khi Thanh cười, đôi môi Thanh vẽ một đường cong thật đẹp, đôi mắt hắn nheo lại giống bạn đội trưởng lại càng làm trái tim anh rung rinh. Thanh cười đáng yêu lắm, Thanh cứ cười là anh lại tít mắt cười theo. Đôi lúc vô tình, anh để Công Phượng nhìn thấy. Anh đành cụp mắt quay lưng lại mà trong lòng thổn thức còn trái tim thì đau nhói lên

' Sữa của ông này '

Anh nghĩ có lẽ Đông Triều cũng đi rình Thanh Phượng giống anh. Đơn giản vì mỗi lần quay lưng là một lần nhìn thấy nguyên một cục đứng nhìn anh chăm chăm, lại còn dí sữa vào tận miệng

' Ông thích Thanh đúng không ? '

' ... '

' Bỏ đi, thằng đấy thích Phượng Núi thôi '

' Liên quan đến ông à ? '

Anh đẩy Đông Triều ra, tay cầm hộp sữa hút sạch

*


' Uầy ông Thanh sao thế mày ? '

' Chịu ai biết ! Nãy vừa thấy đứng nói cười với ông Phượng xong đã lại bia bọt một góc với Rimario '

' Ô kìa mới sáng sinh nhật đã say sưa thế á ? '

' Cái bọn kia, lượn ngay ra sân tập đi, đừng để đội trưởng nhìn thấy lại loạn lên '

Đông Triều lặng người nghe ngóng sau đó thét bọn cầu thủ đang nhốn nháo một góc

Bấy giờ chỉ còn anh đứng sau bức vách nhỏ lặng người nhìn Văn Thanh và Rimario uống với nhau. Anh lặng người quan sát. Anh rất quý Văn Thanh nhưng đó là chuyện trước khi Rimario đặt chân đến HAGL, anh thấy mình hơi lạ. Cái kẻ ngoại quốc kia có gì đó ừm sao nhỉ, ngốc một chút, cố chấp một chút,làm anh muốn yêu một chút. Anh cố gắng nghe ngóng nhưng cũng chẳng được gì, tất cả chỉ có tiếng nức nở của Thanh và vài lời an ủi từ Rimario

' Đừng khóc nữa, nói gì đi '

' Tôi thích anh ấy, luôn thích anh ấy '

' ... '

' Lúc nào tôi cũng chiều theo anh ấy, ở bên cạnh anh ấy. Lúc anh ấy chiến thắng, tôi không ở đó nhưng lúc anh ấy thất bại, quay đầu có thể nhìn thấy tôi đang nhìn anh ấy từ đằng sau ' [ 1 ]

' ... '

' Nhưng anh ấy chưa bao giờ quay lại, chưa bao giờ anh ấy đón nhận tình cảm của tôi '

' Cậu đã nói gì à ? '

' Tôi đã nói tôi yêu anh ấy rất nhiều. Nhưng mà ... '

' nào, nói đi '

' Anh ấy chọn anh Tuấn Anh '

' ... '

' Lúc tôi nói lời yêu, anh ấy nói muốn đợi anh Tuấn Anh trở về '

' Đừng khóc nữa '. Làm ơn

Vũ văn Thanh dốc nốt lon bia cuối cùng vào miệng rồi gục đầu trên vai Rimario

' Cho tôi mượn '. Văn Thanh nói. Anh nhắm mắt lại, cất hết những chuyện buồn, tạm thời mượn bờ vai của Rimario làm điểm tựa, một chút thôi


Bên kia bức vách màu vàng ruộm, Đông Triều tựa lưng vào tường. Anh đã uống bao nhiêu bia từ nãy, chắc chẳng ít hơn Văn Thanh đâu. Tiếng nhạc buồn cứ vang lên qua tai nghe càng làm não lòng anh. Anh hướng mắt về phía bên kia bức vách, nhìn vào bóng lưng vạm vỡ của người thanh niên ngoại quốc mà lòng mặn đắng

Ồ, có giọt sương đọng trên má anh, nóng hổi !

Còn ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top