Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

14. Hà Nội ở trong tim (1)

Dạo gần đây Đỗ Hà hay suy tư và lo lắng về chuyện của hai người họ. Một phần cũng vì khoảng cách địa lí khiến tần suất gặp mặt của cả hai ít dần đều. Kể từ sau Tết, Lương Linh chỉ ở lại Hà Nội vài ngày rồi bay vào Sài Gòn để tiếp tục công việc của mình. Đã hơn một tháng trời cả hai không được gặp nhau. Phần khác nữa là do trước kia, dù lịch trình có dày đặc đến mấy thì Lương Linh cũng tranh thủ 2 tuần về Hà Nội một lần để thăm nàng nhưng lần này đã hơn một tháng rồi cô không về.

Đỗ Hà thừa nhận mình ích kỉ nhưng với một tâm hồn nhạy cảm của một người phụ nữ khi yêu thì không thể không nghĩ nhiều, không thể không lo lắng cho mối quan hệ của mình.

Mỗi tối cả hai đều video call cho nhau, Lương Linh không có biểu hiện gì lạ. Vẫn hỏi han nàng, vẫn muốn được nghe nàng kể về một ngày của nàng diễn ra như thế nào, vẫn ánh mắt chiều chuộng nhìn nàng dù cách nhau một cái màn hình. Nhưng Đỗ Hà cần nhiều hơn thế, nàng cần hơi ấm của người mình thương. Và nàng cảm nhận dường như mong muốn của nàng ngày càng trở nên xa xỉ thì phải

-Linh có nhớ em không?

-Có chứ! Lúc nào chị chả nhớ Hà.

-Vậy sao không về thăm em?

-Bé Đậu, em biết mà, công ty nhận job cho chị kín lịch cả rồi. Chị cũng muốn về lắm chứ, chị nhớ bé Đậu của chị lắm chứ. Nhưng ra Hà Nội sau đó lại về ngay thì có hơi bất tiện. Chờ lịch thoáng xíu, chị sẽ về ngay với em mà.

-Ừm...em hiểu rồi. Lẽ ra em không nên hỏi thế để tạo thêm áp lực cho chị. Em xin lỗi Linh.

Giọng nói của nàng chứa đựng sự hụt hẫng và thất vọng. Nàng biết mình không nên như vậy. Tính chất công việc của chị ấy bắt buộc phải như vậy mà chứ Lương Linh chắc cũng muốn lúc nào cũng được ở gần nàng. Có lẽ vậy...nàng không rõ nữa. Mọi suy nghĩ trong đầu nàng hiện tại như một trận chiến hỗn loạn để tranh giành sự ảnh hưởng trong tâm trí nàng. Nó không chỉ đơn giản chỉ là khoảng cách, tính chất công việc của Lương Linh mà còn những điều vụn vặt khác nữa.

Theo dõi cuộc sống của cô ở trong Nam, thấy cô có vẻ rất vui vẻ cùng với hội chị em ở công ty. Có lúc Đỗ Hà tự nghĩ "Trong những cuộc vui ấy, không có mặt em thì chị có nghĩ đến em không?", "Họ xinh đẹp như vậy, liệu em có giữ nỗi Linh không?",...Tự mình nghĩ rồi lại tự làm bản thân rơi vào trạng thái buồn bã. Một Đỗ Hà như vậy, trước đây chưa từng xuất hiện. Đỗ Hà thất tình vì Lương Linh.

-Bé Đậu đừng xin lỗi. Em xin lỗi làm chị càng thấy mình mới là người có lỗi. Chị sẽ về nhanh thôi. Chị biết là em luôn chờ chị về mà. Đúng không bé Đậu?

-Em không chắc nữa. Em không chắc mình có thể đợi chị trong bao lâu nữa.

-Em nói vậy là sao? Em không nhớ chị hả? Không muốn chị về sao?

-Em mệt rồi...em muốn ngủ sớm. Mai hãy nói chuyện.

Nàng né tránh những câu hỏi của cô. Nàng sợ nếu cả hai còn nói chuyện thì nàng sẽ không kiềm chế được mà khóc nấc lên. Nàng không cho phép mình yếu đuối như vậy trước mặt cô. Nói xong, nàng chủ động tắt cuộc gọi và bao nhiêu kìm nén đã được xả ra. Gương mặt xinh đẹp ướt đẫm những giọt buồn. Nàng chẳng thèm lau đi, cứ để nó như vậy mà thẳng hàng tuông trào. Điện thoại rung lên tín hiệu thông báo dồn dập, nàng cũng chẳng buồn ngó tới.

[@_luongthuylinh_] - Hà...nghe máy đi! Mình chưa nói chuyện xong mà.

[@_luongthuylinh_] - Chị không biết là em đang có vấn đề gì nhưng chị sai rồi. Chị xin lỗi, em nghe máy đi Hà.

[@_luongthuylinh_] - Không nghe máy cũng được nhưng em rep tin nhắn chị đi. Làm ơn...để chị biết là em vẫn ổn đi.

...

[@_luongthuylinh_] - Hà ơi, em như vậy, chị giận bản thân mình chết mất.

[@doha.hhvn] - *seen*

[@luongthuylinh_] - Ít nhất em cũng chịu xem tin nhắn rồi. Nếu chị có làm gì sai thì Hà cứ mắng chị đi. Em đừng im lặng như vậy!

[@doha.hhvn] - *seen*

[@_luongthuylinh_] - Chị yêu em!

[@doha.hhvn] - *seen*

[@_luongthuylinh_] - Chị yêu Hà...

[@doha.hhvn] - *seen*

[@_luongthuylinh_] - Chị yêu bé Đậu..

[@doha.hhvn] - *seen*

[@_luongthuylinh_] - Lương Thùy Linh yêu Đỗ Thị Hà.

[@doha.hhvn] - *seen*

[@_luongthuylinh_] - Chị yêu em, duy nhất mình em. Ngủ ngon *Yêu Thương* của chị.

Tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top