Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Lạnh


     Hôm nay là một ngày lạnh. Lạnh trong hồn của kẻ nghệ sĩ lãng du. Không điểm dừng chân, không người đồng hành và cũng chẳng có ma nào động viên trong lúc bất lực ở chốn bụi đời này. Giữa dòng tấp nập ngược xuôi dưới nắng tiết cuối xuân đầu hạ, vị khách lãng du kia vẫn không khỏi ớn người vì cái lạnh lẽo thấu xương, lạnh trong hồn.

    Chẳng ai quan tâm đến một kẻ xa lạ cả. Họ đâm đầu vào guồng quay không ngừng nghỉ, bỏ mặc mọi thứ xung quanh. Tự bao giờ, lòng người trở lên sắt đá như vậy? Phải chăng do vị khách lãng du kia quá nhạy cảm hay con người ta quá dễ đổi thay? Thế là buông tiếng thở dài, kiếm một quán cà phê có wifi và bắt đầu lướt facebook chỉ để tìm chút hơi người trong từng video ngắn ngủi về tình yêu, người với người. Hôn, ôm, cử chỉ thân mật; hình như đỡ hơn chút chút. Nhưng sẽ đỡ bao nhiêu khi đêm trường vẫn ầm ầm lao đến phủ kín cả phố phường nhốn nháo. Thế là lại cô đơn. Cô đơn trong cái lạnh. Cái lạnh đến từ lòng người với những cơn gió bấc là những cơ mang hiện hữu cái khát máu tanh lòng của cả những người thân quen chứ chẳng nói gì đến người dưng nước lã.

    Cái lạnh thực sự đến từ những đoạn vô tâm mà con người chắp vá. Cái lạnh đeo đẳng những tâm hồn nhạy cảm mong manh. Cái lạnh đáng sợ đã bóp chết những hình hài vừa nhen lên từ tẻo teo một ngọn lửa hồng trên đầu diêm cháy dở.

    Người lạ ơi! Sao không xích gần nhau như loài cánh cụt để sưởi cho nhau qua cái rét buốt cơ hàn trong dòng đời làm con tim ta dần trở lên bạc bẽo?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top