Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chim hót trong lồng

Tôi chưa từng hỏi hắn rằng hắn có yêu mình hay không. Nhưng không phải tôi sợ nghe được câu trả lời từ hắn, mà tôi sợ hắn sẽ hỏi ngược lại mình câu hỏi đó, rằng...

"Em có yêu tôi không?"

Tôi không muốn trả lời, tôi không thể cho hắn một đáp án dễ dàng như thế được. Bởi vì chính tôi cũng không muốn tự lừa dối đạo đức của mình. Tôi sợ rằng mình sẽ trừng phạt, theo cách đau đớn nhất, thê thảm nhất.

Cứ để tôi sống như một chú chim bị nhốt trong lồng cũng được. Tôi có thể hót cho hắn nghe, thứ giai điệu mà hắn muốn, hắn cũng sẽ nâng niu, yêu quý tôi như bảo vật đắt giá. Như vậy cũng được, thà rằng tôi sống như thế sẽ tốt hơn, để tôi không phải tự dằn vặt mình rằng tôi đã làm điều xấu xa với người khác.

Cầu xin Chúa, hãy cứ vứt bỏ con như vậy đi.

"Cậu chủ... hôm nay không thể được đâu."

Thanh âm thoát ra khỏi cổ họng cậu cứ không ngừng đứt quãng, hơi thở dồn dập gấp gáp đến mức nhịp tim cũng không theo kịp nữa. Nó cần phải đập để đem oxi đi khắp cơ thể cậu chứ. Megumi nắm siết lấy vai hắn, cố gắng ngăn cách hắn với bản thân mình. Nhưng gã đàn ông trước mặt cậu, cao lớn như một con quỷ khổng lồ. Tấm lưng rộng cứng rắn vẽ chằng chịt những hình xăm của hắn đang đè ép lên cậu. Hắn siết lấy cổ tay cậu đè xuống giường, quỳ gối đẩy bắp đùi cậu nâng lên. Lớp áo yukata(1) vốn chỉ được gập hai vạt lại bằng dây đai lưng, hiện tại đã co lên tới hông, lộ ra thân dưới trần trụi dưới hắn.

"Cậu chủ?!"

Hắn không nghe cậu nói, chỉ không ngừng hôn lên cổ cậu, hôn từ cổ, tới ngực, tới bụng, rồi tới đôi chân gầy mảnh của cậu. Hắn thích cổ chân của cậu, và hắn luôn nói thế với Megumi, cái cổ chân xinh đẹp như thể chỉ cần hắn bẻ một cái sẽ gãy đôi.

"Cậu chủ! Hôm nay là đêm tân hôn của cậu đấy."

Một chủ đề thật kỳ lạ giữa hai người đàn ông đang đè nhau trên giường. Hắn ngừng lại, chống cánh tay bên eo cậu rồi rướn người tới nhìn Megumi hồi lâu.

"Em đang tỏ ra vô tội sao? Em độc ác thật đấy."

Bàn tay hắn luồn vào trong yukata của cậu, vuốt ve cái eo mềm dẻo quen thuộc. Hắn cúi người, vươn lưỡi liếm lên cơ bụng của Megumi, cảm nhận sự run rẩy tới từ phản ứng sinh lý của cơ thể chứ chẳng phải vì cậu sợ hãi.

"Tôi kết hôn với một con đàn bà như ý em muốn. Và giờ em nói như thể có mình tôi là kẻ xấu xa vậy sao?"

Hắn rời khỏi cậu, cúi đầu dùng cái ánh mắt từ trên cao nhìn xuống cậu, để cậu thấy rõ được vị trí của hắn là ở đâu.

Ngày hôm nay, là ngày hắn - Gojo Satoru - gia chủ của gia tộc Gojo thành thân với Shimizu Emi, con gái đầu của gia chủ nhà Shimizu. Một ngày trọng đại đối với cả hai gia tộc lớn trong giới yakuza bởi bọn họ thuộc về Ngự tam gia của giới Yakuza tại Tokyo này. Việc đem hai trong số ba nhà lớn liên minh với nhau có thể tính là chuyện tốt. Bởi vì mối quan hệ vừa là bạn vừa là thù này khiến họ luôn phải dè chừng, đối đầu nhau. Nhưng nếu công khai liên hôn, trở thành thông gia, vậy thì bọn họ sẽ chính thức coi như là người một nhà, cùng nhau chia sẻ lợi ích.

Tuy nói là Ngự tam gia, nhưng thực ra chỉ còn có hai gia tộc cũ là Gojo và Shimizu. Zen'in cách đây 12 năm đã bị tuyệt diệt trong một trận tranh chấp bang hội. Cái này không thể nói là lỗi của ai cả, đôi khi họ phải chấp nhận số mệnh như vậy ngay từ khi sinh ra là một yakuza. Vài năm trở lại đây, gia tộc Kamo nổi lên, thế chỗ Zen'in trở thành một trong Ngự tam gia. Tuy rằng không có nhiều người tán đồng nhưng phần lớn đều nhắm mắt cho qua. Hai gia tộc lớn nhất đã bắt tay nhau nhờ cuộc kết hôn này rồi thì chẳng còn gì để e ngại một Kamo mới nứt mắt cả.

"Cậu chủ hãy kết hôn đi ạ."

Megumi đặt tập tài liệu xuống bàn hắn, thông báo cho hắn một chuyện nghe thật đơn giản như việc mà hàng ngày cậu vẫn báo cáo với hắn. Có lẽ không ai biết rằng, cuộc liên hôn chính trị rùm beng khắp Tokyo đến mức cả bọn cớm cũng phải để mắt tới lại do một thằng nhóc đề xuất đâu.

"Em nói gì vậy?"

Phòng làm việc của hắn luôn chỉ có Megumi được vào. Thậm chí là họp bang hay báo cáo chuyện trong bang, hắn cũng sẽ làm ở phòng họp nhà chính. Nơi này chỉ có duy nhất Megumi được vào.

"Tôi nói, cậu chủ hãy kết hôn đi ạ."

"Với ai?"

"Với ai cũng được."

Hắn bật cười, đột nhiên lại ôm bụng cười thật lớn, làm cho mấy thằng thuộc hạ đứng bên ngoài canh gác cũng phải thấy lạ mà áp tai lên cửa nghe thử. Trong khi đó Megumi lại rất bình tĩnh nhìn hắn.

Gojo Satoru đưa tay gạt nước mắt đi, hắn cười đến chảy cả nước mắt rồi. Hắn tựa vào lưng ghế da, chống tay lên, tựa nửa mặt lên nắm tay rồi hất đầu nhìn cậu.

"Em độc ác thật đấy. Sao bỗng nhiên lại nói tôi kết hôn chứ? Lão già nào trong số đám nguyên lão bảo em tới khuyên tôi thế à? Yaga hả?"

"Không ạ."

"Vậy thì tại sao?"

"Vì cậu chủ cần tiếp tục làm gia chủ nhà Gojo."

"Nực cười. Em nghĩ tôi là con rối cho kẻ khác hay sao mà phải kết hôn chỉ để giữ lại ghế gia chủ?!"

"Cậu chủ cũng biết rõ còn gì. Ngự tam gia không bao giờ tồn tại mãi, giống như cái cách Kamo đã thay thế Zen'in. Bất cứ ai cũng mong muốn thay thế được Ngự tam gia. Nếu cậu cứ mãi đối đầu với nguyên lão, thuộc hạ cũng sẽ bắt đầu không tin vào gia chủ nữa, rồi một ngày nào đó cậu chủ sẽ bị con chó của mình cắn lại."

Megumi kể về chuyện đó theo cách thật bình thản, như thể đang nói tới chuyện của ai đó khác, hoàn toàn không liên quan gì tới mình. Hắn nhướn mày, đột nhiên rướn lại gần cậu, vươn tay nắm cằm cậu kéo tới kề sát.

"Có thật là chỉ có mỗi lý do này không?"

"Vâng ạ."

Cậu nói dối. Đó không phải lý do quan trọng nhất mà cậu nghĩ. Đây là cách để cậu ở lại bên cạnh hắn. Không có kẻ nào chấp nhận chuyện gia chủ của gia tộc mạnh nhất lại để một gã đàn ông ở bên người cả. Đối với đám yakuza này, phụ nữ hay đàn ông đều có thể làm nhân tình, bọn chúng kỳ thị, nhưng chúng không e ngại. Dù sao cũng chỉ là đối tượng để thỏa mãn ham muốn tình dục của bản thân mà thôi. Nhưng không có một gã đàn ông nào lại trở thành "vợ" được cả. Megumi thông minh, cậu không phải người ngu ngốc, vì cậu được hắn dạy dỗ ngay từ khi còn rất nhỏ.

Đôi mắt màu xanh dương của hắn đôi khi trông bình lặng như mặt biển, đôi khi lại giống như mắt bão cuốn tất cả mọi thứ vào cơn thịnh nộ đáng sợ. Hắn chống cằm, nhìn cậu giây lát rồi gật đầu.

"Vậy được rồi, tôi sẽ kết hôn. Em ra ngoài đi."

"Vâng ạ."

Megumi cầm lấy tập tài liệu hắn đưa, rời khỏi phòng, đóng cửa lại. Đám thuộc hạ đứng ngoài canh cửa cũng không hiểu chuyện gì nữa. Gia chủ với người thuộc hạ thân cận là cậu luôn đi cùng nhau, làm những chuyện mà chỉ có hai người họ biết. Đôi khi bọn chúng chỉ có thể đoán mò mà thôi. Nhưng những lời phỏng đoán, có khi lại đáng sợ hơn cả những lưỡi dao găm.

Shimizu Emi mặc một bộ kimono xinh đẹp, màu sắc rực rỡ như mùa xuân, có thêu cả hoa hải đường. Trong mắt hắn trông cô thật lòe loẹt, như một con vẹt diêm dúa vậy. Gojo Satoru rời ánh mắt khỏi Shimizu Emi, quay về nhìn gia chủ của Shimizu, cũng là cha của cô.

"Chuyện tôi vừa nói, nếu ngài cảm thấy hứng thú thì chúng ta tiếp tục bàn bạc, nhưng mời tiểu thư đây rời khỏi phòng, được không?"

Shimizu Kenji nhìn cô con gái đang ngập tràn sự háo hức của mình rồi gật đầu, phẩy tay ý nói cô hãy ra ngoài. Ngay cả Megumi, hắn cũng ra hiệu cho cậu rời khỏi phòng. Cho tới khi trong phòng chỉ còn có hai vị gia chủ ngồi đối diện nhau, ông ta mới ngửa bài với hắn.

"Chắc cậu không tới đây cầu hôn chỉ vì cậu yêu con bé đâu nhỉ? Hai người còn chưa từng gặp mặt chính thức."

"Dĩ nhiên rồi. Tôi cũng nghĩ ngài gia chủ đây sẽ không coi trọng chuyện đó như thế đâu."

"Ý cậu là tôi không yêu thương con gái mình sao?!"

"Tôi còn chưa nói gì cả thưa ngài. Nhưng ngài cũng nên biết vị thế Shimizu mấy năm qua khi Kamo vươn lên như nào. Mang danh là 1 trong 2 gia tộc cũ của Ngự tam gia nhưng địa bàn của ngài đang thu hẹp thấy rõ. Chẳng bao lâu nữa, Shimizu cũng bị thay thế thôi. Hoặc là ngài tự lực cánh sinh, cứu vớt gia tộc nốt những ngày còn lại. Hoặc là ngài núp dưới bóng của gia tộc Gojo."

Lão nghiến chặt răng, tên Gojo Satoru phách lối này khiến lão muốn ngay lập tức đấm nát cái mặt hắn. Ngay từ khi hắn còn nhỏ, lão đã không ưa hắn rồi. Thằng nhóc vắt mũi chưa sạch đó làm gia chủ của nhà Gojo, gia tộc lớn mạnh nhất giới yakuza Tokyo, nên hắn cũng nhìn lão như kẻ dưới trướng vậy mặc cho lão là trưởng bối của hắn.

Gojo Satoru chờ đợi lâu quá nên lấy ra một chiếc hộp bằng kim loại, mở ra lấy một điếu thuốc màu trắng. Là loại thuốc cuốn riêng cho hắn, mùi thơm dịu nhẹ mà hắn thích, rất giống mùi của Megumi. Gojo Satoru châm lửa đốt, rít một hơi rồi nhả ra.

Trước kia, hắn hút thường xuyên hơn. Nhưng mỗi lần hôn cậu, Megumi đều nhăn nhó tới sặc nên hắn đã dần bỏ nó. Chỉ khi nào cảm thấy khó chịu mới hút một điếu.

"Tôi sẽ cho ngài địa bàn ở Bunkyo(2). Nhưng dĩ nhiên, người của tộc Gojo vẫn sẽ luôn giám sát chuyện làm ăn của ngài. Ngày 15 và mùng 1 hàng tháng, ngài sẽ phải báo cáo cho tôi. Đổi lại, tôi cho con gái ngài một vị trí mà cô ta mơ ước, vị trí mà bất cứ người phụ nữ nào cũng mong muốn được như cô ta. Thế nào? Điều kiện trao đổi hợp lý đấy chứ?"

Hắn cười, nhả thêm một ngụm khói nữa.

"Kenji, ngài đâu yêu quý con gái mình đến thế đâu, phải không?"

Hắn nói đúng. Đối với một gia tộc yakuza, bọn chúng vốn chẳng coi trọng một đứa con gái đến thế. Mấy gã đàn ông luôn coi mình là bề trên, thượng đẳng. Chúng là kẻ mạnh, có quyền định đoạt cuộc sống của người khác. Còn những đứa con gái, đôi khi chỉ là một món hàng.

"Được, tôi sẽ ký khế ước với cậu, Gojo."

Cánh cửa được mở ra, Gojo Satoru phải hơi cúi đầu để bước ra ngoài mà không đụng vào trần. Hắn hừ một tiếng, tỏ ra khó chịu với cái cửa thấp tè của nhà Shimizu. Hắn phủi lại vạt áo kimono, xỏ chân vào đôi guốc mộc rồi bước ra khỏi phòng khách nhà lão. Khi hắn đi ngang qua cậu, Megumi hơi nhăn mũi lại.

"Cậu chủ, cậu hút thuốc."

Đây còn chẳng phải câu hỏi nữa. Hắn đảo mắt, nghiêng ngả dựa dựa lại gần chỗ cậu nhưng bị Megumi tránh.

"Một điếu thôi mà. Lão già ấy già cả rồi, nghĩ lâu quá nên tôi mới bứt rứt chân tay thôi."

"Vâng."

"Sao em lại chỉ vâng thế?! Nghe cứ như đang mắng người ấy."

"Không ạ, cậu chủ nghĩ nhiều rồi. Chúng ta đi về thôi ạ."

Megumi nhỏ con hơn hắn cả một cái đầu, nhưng cái gã gia chủ gia tộc yakuza mạnh nhất này lại cứ lẽo đẽo theo sau, trông thật là kỳ cục. Shimizu Emi từ phía sau gian nhà chính nhìn theo, phận nữ nhi nên cô không thể tự tiện đi theo hắn hỏi chuyện được. Nhưng Gojo Satoru - người mà ai cũng ao ước đã tới nhà cầu hôn, trong lòng Shimizu cảm giác như mình đã một bước lên được tới đỉnh cao rồi.

Nhà chính được trang hoàng đủ thứ màu sắc, quả đúng là một đám cưới mà hết thảy đám người ngoài kia đang dòm ngó, xem rốt cuộc là một trò hề gì.

Cô dâu bắt đầu buổi lễ bằng một phục trang màu trắng muốt từ đầu đến chân gọi là Shiromaku, dùng trong lễ cưới. Nó là bộ lễ phục truyền thống trong đám cưới theo Thần đạo, biểu thị cho sẽ tinh khiết, sạch sẽ và trinh tiết của người phụ nữ. Màu trắng muốt của nó ý biểu thị rằng cô dâu sẽ giống như một tấm vải trơn, chấp nhận mọi suy nghĩ và giá trị mà người chồng mang lại. Bộ furisode kimono mặc trong cùng được làm từ loại vải thượng hạng, may chìm những bông hoa hải đường thêu bằng chỉ vàng. Thêm chiếc khăn quấn Maru obi được đeo quanh thắt lưng và bọc lại bởi khăn obi age và cố định lại bằng dây obi jime cũng được nhuộm màu trắng. Sau cùng là một bộ kimono giống lớp áo thứ hai gọi là Uchikake khoác ở ngoài cùng. Khác với những cô dâu làm lễ theo Kito giáo, các cô dâu làm lễ theo Thần đạo sẽ đội một chiếc mũ trùm đầu có kích thước lớn màu trắng để che đi khuôn mặt gọi là Wataboshi.(3)

Khi bước chân ra khỏi nhà Shimizu và tiến vào nhà Gojo, cô đã nghe được những lời tán thưởng của họ, chí ít là về bộ lễ phục truyền thống cầu kỳ vô cùng đẹp của mình. Một người phụ nữ có thể bước chân vào được nhà của gia tộc Gojo, e là không thể tầm thường.

Shimizu Emi bước từng bước nhỏ, sánh vai bên cạnh hắn, người đàn ông cao lớn vững chãi sẽ là chồng của mình. Gian nhà chính lớn ngang với một biệt việt của ngoại ô nhưng lại nằm ngay trong trung tâm của Tokyo. Chỉ con đường dẫn tới nhà chính cũng đủ làm một tấm thảm trải dài đi mãi không hết. Cô đi chầm chậm cạnh hắn, bước qua nơi những người thân trong nhà, các vị nguyên lão trong gia tộc đang ngồi. Ở vị trí cuối cùng, cô đi ngang qua chỗ của một cậu thiếu niên đang đứng.

Là thằng nhóc đó.

Megumi đứng gần nơi làm lễ, giống như chỗ mà thuộc hạ của hắn được sắp xếp đứng bảo vệ cho gia chủ của mình. Cậu từ khi có thể y thức được, cậu biết mình nên đứng ở đâu. Bất kỳ sự tham lam hay ham muốn nào cũng chỉ giống như một con dao sắc nhọn giết chết chính cậu thôi.

Khi buổi lễ được cử hành gần xong, Megumi cũng rời khỏi nhà chính lui về sau. Chỗ này không còn việc của cậu nữa.

Gia nhân lại gần, đỡ cô dâu đứng dậy vì bộ lễ phục vốn quá nặng. Họ đưa cô dâu về phòng nghỉ, chuẩn bị thay vào bộ Iro uchikake dùng trong tiệc chiêu đãi. Bộ y phục đã được treo lên hết sức cẩn thận và là lượt phẳng phiu chỉ chờ cô dâu tới thay. Nhưng cánh cửa phòng đột nhiên bị đạp mở khiến gia nhân sợ hãi hét lên, dẹp vào một góc.

"Ra ngoài."

Bọn họ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra cả. Chỉ thấy gia chủ của mình xuất hiện ở đó, bộ dạng hết sức đáng sợ nên vội vàng lui khỏi phòng. Hắn vẫn mặc lễ phục, bộ Montsuki haori hakama(4) thường thấy của đàn ông với hakama kẻ sọc màu ghi xám và haori màu đen.

"Có chuyện gì vậy ạ?..."

Hắn nhướng mày, nhìn về bộ Iro Uchikake vẫn đang được treo trên giá chuẩn bị để mặc. Gojo Satoru bước lại gần, cầm bình rượu gần đó hất vào bộ lễ phục khiến nó ướt nhẹp, nhỏ tong tỏng nước xuống mặt đất.

"Á!"

Shimizu Emi hét lên một tiếng sợ hãi. Người đàn ông trước mặt cô thực sự là một yakuza. Không, hắn thậm chí còn là gia chủ của gia tộc yakuza lớn nhất. Ánh mắt màu xanh dương của hắn trông thực đáng sợ, tựa như cơn bão cuồng nộ kéo đến, nhấn chìm kẻ khác xuống.

Gojo Satoru đưa ngón tay lên ra hiệu "suỵt" một tiếng.

"Cô biết vì sao thứ này có màu trắng tinh chứ?"

"Cái này... cái này... là ý chỉ sự tinh khiết, sạch sẽ của người phụ nữ."

Đối diện với sự kinh ngạc của cô ta, hắn chỉ gật gù nghiêng đầu lắng nghe.

"Shiro có nghĩa là trắng, còn muko có nghĩa là tinh khiết. Nhưng mà, theo truyền thống, vốn dĩ màu trắng tượng trưng cho cái chết, bắt nguồn từ quần áo khâm liệm(5) mà người đã khuất được mặc. Có nghĩa là cô dâu sẽ kết thúc đời độc thân của mình và bắt đầu một cuộc sống mới trong hôn nhân."

Hắn nghiêng đầu, nụ cười nửa miệng khinh miệt đáng sợ đó làm cho cô cảm thấy rét lạnh.

"Sự phục tùng gia đình mới, sẵn sàng chấp nhận bất kỳ màu sắc nào mà họ sơn lên, làm theo tất cả các quy tắc của nhà chồng. Đó mới là lý do vì sao bộ lễ phục đó có màu trắng đấy. Sao? Cô nghĩ mình có còn thích bộ lễ phục này nữa không hay là muốn cởi nó ra ngay lập tức?"

"Anh... đang nói gì vậy?"

"Cô vừa kết hôn với tôi, gia chủ của gia tộc Gojo. Đây chính là thứ mà tôi đã hứa cho cô để trao đổi với gia chủ Shimizu. Vị trí phu nhân nhà Gojo."

Có lẽ lúc này, cô có thể hiểu được, vì sao người đời sợ hắn. Shimizu đã bị vẻ ngoài và nụ cười của hắn đánh lừa sao? Cô đã nghĩ rằng hắn cùng lắm chỉ là một người đàn ông đáng sợ khi làm việc. Nhưng ngay cả lúc này, hắn cũng coi cô như một con mồi chỉ có lựa chọn sống hoặc chết, theo ý hắn.

"Chúng ta làm lễ xong rồi. Không có buổi tiệc sau lễ cưới nào đâu. Gian hanare(6) này là của cô, do một mình cô toàn quyền sử dụng. Hãy cứ vui với vị trí phu nhân nhà Gojo của mình đi. Đó là món quà mà ba cô mua cho cô đấy."

"À... cả cái này nữa."

Gojo Satoru tháo bỏ chiếc nhẫn cưới, đặt xuống bàn. Hắn nói rồi rời khỏi phòng, còn chẳng thèm đóng cửa lại.

Shimizu Emi ngồi sụp xuống đất. Hóa ra, tất cả mọi thứ này chỉ là một giấc mơ thôi à? À không, thậm chí nó còn chẳng phải là giấc mơ mà là một cơn ác mộng mới đúng. Gojo Satoru là một kẻ đáng sợ đến vậy, cô đã biết rồi.

Hết buổi lễ, Megumi đã trở về phòng mình, vốn là một phòng nằm ở cùng với hanare của hắn. Ngoại trừ gian nhà chính có đại sảnh dành cho các buổi họp và dịp lễ lớn ra, các hanare được xây bao quanh gian chính. Nơi hắn ở được xây ở phía sau nhà chính, nơi có thể gọi là rộng nhất, cũng là khuất sâu nhất nhằm đảm bảo an toàn.

Cậu cởi bỏ bộ âu phục, bình thường chỉ có lúc ra ngoài làm việc mới mặc, còn lại ở nhà sẽ mặc kimono hoặc yukata. Chúng đều là đồ mà Gojo Satoru mua cả, nhìn là biết, chúng toàn là mấy tấm vải cao cấp, tuy không sặc sỡ diêm dúa nhưng đều là những màu sáng, mà cậu thì không thích cho lắm. Megumi thích những tông màu lạnh và tối hơn.

Cánh cửa phòng bị mở ra, một cách tùy tiện như vậy thì chỉ có thể là hắn thôi.

"Cậu chủ, hôm nay cậu không nên có mặt ở đây đâu."

Hắn nắm cổ tay vốn gầy của cậu kéo tới, đẩy xuống giường.

"Cậu chủ... hôm nay không thể được đâu."

"Cậu chủ?!"

"Cậu chủ! Hôm nay là đêm tân hôn của cậu đấy."

"Em đang tỏ ra vô tội sao? Em độc ác thật đấy."

"Tôi kết hôn với một con đàn bà như ý em muốn. Và giờ em nói như thể có mình tôi là kẻ xấu xa vậy sao?"

Hắn nhìn cậu, nở nụ cười khinh thường, nhưng hắn không khinh thường cậu, hắn chỉ đang cười chính mình thôi. Gojo Satoru đứng dậy, vẫn quỳ gối chen vào giữa hai chân cậu đang lộ ra dưới lớp áo yukata đã tuột. Hắn cởi bỏ lễ phục của mình, tùy tiện ném nó xuống dưới đất. Chỉ còn chiếc hakama trên người, thân trên trần vằn vện những hình xăm lớn chạy dọc cơ thể, hệt như một tên yakuza thứ thiệt. Mà đúng hắn chính là như vậy, chẳng có gì lạ cả.

"Tại sao em lại giả vờ như mình không muốn? Em đứng ở đó, ngay chỗ tôi làm lễ với ánh mắt đó, và rồi em rời đi khi tôi nói lời thề với cô dâu. Megumi, em không muốn à?"

Cậu nghiến chặt răng. Hắn giống như một con ấu trùng ký sinh trong người cậu, theo mạch máu đi khắp từng ngóc ngách cơ thể. Gojo Satoru hiểu rõ cậu, hơn cả chính bản thân Megumi. Đến mức cậu cảm thấy hối hận vì đã xuất hiện ở đám cưới của hắn. Nhưng nếu cậu không tới đó, Megumi cảm thấy mình còn thất bại hơn thế khi không dám nhìn vào mắt của Gojo Satoru.

Hắn cười, cúi người lại gần, bàn tay bắt đầu lần mò tới đôi chân thon dài mềm mại của cậu. Bàn tay hắn dùng lực một chút, để lại dấu tay đỏ thẫm ngay trên bắp đùi. Gojo Satoru hôn lên đó, vừa âu yếm, lại vừa như muốn giáo điều. Nụ hôn trượt dài từ bàn chân dài mảnh xinh đẹp, tới mắt cá chân như thể chẳng phải của đàn ông, đến ống chân rồi tới đùi trong mềm mịn. Hắn mút cắn, hít vào mùi hương thơm dịu của cậu, có lẽ là mùi quýt chín chăng, hắn thích mùi đó. Như một quả quýt chín mọng bị bóp nát tới ứa nước trong lòng bàn tay mình.

Gojo Satoru hôn tới vùng khó nói, chạm lên thằng nhỏ đang run rẩy của cậu, nó chưa cương, nhưng là vì đang cố kìm nén. Hắn hơi ngước lên nhìn vẻ mặt hiện giờ của cậu. Megumi không hay phản kháng lại hắn, ngay từ lần đầu tiên quan hệ, cậu chưa từng từ chối hắn. Nhưng lần này, cậu lại chỉ nằm yên, nắm chặt tay thành đấm, cố che giấu đi ham muốn của bản thân mình.

Có lẽ Megumi cảm thấy day dứt, áy náy, có lỗi chăng? Với một người đàn bà mà trước đó cậu còn chẳng biết là ai, một người vừa trở thành tấm bình phong cho mối quan hệ lén lút của bọn họ.

"Em nghĩ từ chối tôi có thể khiến mình trốn tránh được tội lỗi à? Chính em gây ra nó mà Megumi."

Hắn rướn người tới, thì thầm vào tai cậu, vươn đầu lưỡi liếm lộng, cố gắng trêu đùa vành tai mẫn cảm. Cậu run rẩy, bấu chặt lấy cánh tay hắn, cắm cả móng tay lên thật sâu.

"Thứ này, không nói dối được đâu."

Bàn tay thô lớn của hắn bao lấy toàn bộ thằng nhỏ đang cương lên, vừa vuốt vừa xóc nó bằng nhiệt độ ấm nóng của lòng bàn tay mình. Gojo Satoru nửa ngồi nửa cúi, ngậm lấy dương vật phấn nộn ấy vào trong miệng. Đầu lưỡi đảo lộng qua quy đầu đang rỉ nước, trượt ngay trên phần thân của cậu mà liếm. Thứ xúc cảm mạnh mẽ chết tiệt này đánh thẳng vào đại não, khiến cho Megumi chẳng thể nào suy nghĩ được gì nữa ngoài chuyện há miệng thở dốc rồi rên rỉ.

Đêm tân hôn của hắn, nhưng Gojo Satoru vứt bỏ cô dâu của mình ở lại phòng và tới chỗ cậu, ngậm trong miệng thứ đó, khiến cho Megumi thật sự không nghĩ được gì hết. Cậu thở dốc nặng nề, vươn hai tay lên che kín mắt rồi ưỡn cong tấm lưng, gồng người lên rên rỉ rồi bắn mạnh.

Megumi mở hé mắt, hơi thở vẫn còn vương chút khói, cúi đầu nhìn hắn. Mái tóc trắng rũ xuống, đôi mắt xanh dương lấp lánh như mặt biển sâu thẳm cùng những vết dịch lỏng màu trắng đục vương bên khóe môi. Hắn vươn lưỡi liếm đi, dùng ngón cái quệt qua như gạt thứ vết bẩn gì rất bình thường. Đó là tinh dịch cậu vừa bắn, bộ dạng đó làm Megumi cảm thấy xấu hổ, dù rằng đây còn chẳng phải lần đầu của cậu với hắn.

"Em đã có thể thành thật hơn chưa?"

Bàn tay vương đầy thứ nhớp nháp đó chạm lên bụng cậu, vuốt ve rồi lướt tới phần ngực mềm mịn, đàn hồi. Megumi không có một hình xăm nào cả, dù rằng cậu là một yakuza. Megumi cũng chưa từng thực hiện nghi lễ dâng rượu sake(7) với bất cứ ai trong gia tộc Gojo, kể cả với Gojo Satoru. Hắn không cho phép cậu được xăm hình, bởi hắn thích da thịt cậu được "sạch sẽ". Hắn không cho cậu dâng rượu sake với bất kỳ ai thậm chí là chính mình, bởi hắn không coi cậu chỉ là một thủ hạ đơn thuần. Megumi là của hắn, một mình hắn.

Ngón tay hắn như thể hàng vạn con kiến đang bò trên da thịt cậu, khiến Megumi run rẩy, không thể nào nằm yên được. Cậu thở dốc, tựa khuỷu tay xuống giường, rướn người ngẩng dậy, tìm tới môi hắn, ngấu nghiến hôn sâu. Đầu lưỡi như đói khát với vào sâu, quấn quýt mút mát. Dịch vị hòa lẫn trong khoang miệng ẩm ướt, nóng rực khiến Megumi không thể kiểm soát được bản thân nữa.

Đúng, cậu trốn tránh hắn, vì lòng áy náy, day dứt. Cậu nói hắn hãy kết hôn, và cố gắng lảng tránh đi sự thực rằng cậu muốn hắn làm thế, để họ có thể tiếp tục mối quan hệ lén lút này. Megumi đã đẩy hết tội lỗi cho hắn, còn cậu thì giả như không biết gì cả.

Có lẽ cậu rất xấu xa, rất ích kỷ. Nhưng cậu cần hắn, Megumi muốn nắm chặt hắn trong tay. Cậu biết rằng, dù có một người phụ nữ đang ở trong phòng tân hôn đợi hắn đi nữa, Gojo Satoru vẫn sẽ tới bên cậu. Chính vì thế Megumi lại càng thấy tội lỗi và đau đớn.

Con người luôn là thế, họ nghĩ rằng mình khổ sở, và rồi lại thấy mình tham lam, rồi cuối cùng vẫn đau đớn.

Megumi không chịu được nữa, cậu vòng cánh tay qua cổ hắn quàng lấy, nhấn sâu nụ hôn thêm nữa. Gojo Satoru dùng một cánh tay đỡ cậu vào lòng, nâng eo cậu lên một chút. Bàn tay còn lại chạm vào phía sau, ấn một ngón tay đẩy vào lỗ hậu đang co bóp gấp gáp.

"Ưm..."

Tiếng rên rỉ ngâm nga trong cổ họng cậu báo hiệu rằng Megumi đã cảm nhận được nó rồi. Cậu đã cảm nhận được hắn đang ở trong cơ thể mình.

Hôm nay cậu khá chặt, có lẽ Megumi đã quá căng thẳng khi phải tham gia vào cái đám cưới còn chẳng phải của mình. Gojo Satoru rút ngón tay ra, đút vào trong miệng mình mút lấy, dùng dịch vị làm ướt nó. Bộ dạng của hắn làm cậu mê muội nhìn tới không rời mắt. Màu tóc trắng cùng đôi mắt xanh ấy khiến hắn trở nên thật vô thực, thứ mà Megumi đã luôn ao ước ngay từ ngày đầu tiên gặp hắn.

Ngón tay đã ướt nhẹp của hắn một lần nữa nhét vào lỗ hậu. Megumi rên rỉ, run người cong lại bám chặt hắn. Hắn hôn lên má cậu, nụ hôn âu yếm như đang cố trấn an. Lỗ thịt dần dần bớt căng thẳng, bắt đầu bị hắn ép căng rồi thúc vào. Chỉ hai ngón tay cong lại, ấn vào tuyến tiền liệt làm cậu căng cứng, nắm chặt tay hắn cong người đón nhận, ngón chân vì thứ kích thích chết tiệt này mà co quắp, bấu chặt xuống giường.

Hắn luôn tự mình chọn cho Megumi loại đệm êm nhất, vừa mềm lại vừa thơm. Gojo Satoru bắt tên bán đệm phải lấy cho hắn loại thoải mái nhất, không thể bị đau lưng. Hắn không muốn mỗi lần sau khi làm tình, Megumi đều nằm suốt cả một ngày hôm sau, bởi vì cậu ghét chuyện đó.

Ngón tay hắn chôn chặt bên trong, liên tục đưa đẩy rồi vội rút ra. Gojo Satoru đỡ lấy mông cậu nâng lên, khiến Megumi trừng mắt nhìn hắn ép mình cong lưng, dâng phía sau tới miệng hắn. Đầu lưỡi vươn tới, chạm ngay lên cửa huyệt đang ép ra nước vì kích thích.

"Satoru... bẩn..."

Lúc ở cùng nhau, hắn để cậu được gọi thẳng tên cúng cơm của mình, không cần kính ngữ, cũng chẳng cần danh xưng cậu chủ gì cả. Ngay từ khi còn nhỏ, Megumi đã quen với chuyện đó rồi. Dùng giọng nói ở tông trung của cậu gọi tên hắn, luôn khiến Gojo Satoru vui vẻ.

"Em gọi sai rồi."

Như thể một sự trừng phạt, đầu lưỡi hắn mút lấy toàn bộ bên dưới, âu yếm nó như thể là đôi môi xinh đẹp của cậu. Mặt gai sần sùi trên lưỡi hắn cứ thế cạ vào da thịt mẫn cảm ở nơi đó, khiến cậu run rẩy cuộn cả người lại, tìm cách tránh hắn.

"Em gọi sai rồi, không nghe thấy hả?"

Hắn hỏi lại cậu một lần nữa, nhưng Megumi cố tình lảng tránh không trả lời. Cậu biết hắn muốn mình nói ra điều gì, Megumu lại càng không muốn nói, nhất là trong một ngày như ngày hôm nay.

Bàn tay thô lớn của hắn bao lấy mông cậu, vừa xoa nắn vuốt ve, vừa nâng lên cao hơn, mở banh nó như đang mở một món đồ chơi mà hắn yêu thích. Gojo Satoru một lần nữa đẩy ngón tay vào trong cái lỗ đã ướt nhẹp, liên tục sục nó, mỗi lần đều mạnh bạo như muốn kéo cả phần thịt phía trong lôi ra.

Cậu không chịu nổi nữa, nắm lấy cái gối trên đầu mình siết chặt, ngửa cổ cố gắng hớp lấy không khí để có thể hô hấp được một cách bình thường. Hắn không chạm vào đằng trước của cậu một chút nào, chỉ có phía sau bị hắn đâm tới liên tục bằng hai ngón tay, chỉ hai ngón tay thôi.

"Ưm..."

Tiếng rên rỉ ngân dài, Megumi cứng người, hai chân vô thức kẹp lấy hông hắn, ưỡn lưng mà bắn ra. Hắn từ phía trên nhìn xuống, nhếch miệng cười, thưởng thức bộ dạng bắn tinh lần thứ hai của cậu. Gojo Satoru thích như vậy, thích nhìn cậu hưng phấn đến mức đánh mất hết cả lý trí và sự bình tĩnh.

Chính hắn đã dạy dỗ cậu từ khi còn nhỏ, nhưng hắn cũng chưa bao giờ nghĩ được cậu sẽ trở thành người như thế nào. Một đứa trẻ trông có vẻ cứng đầu, nhưng thực ra lại ngoan ngoãn nghe lời. Một thiếu niên trông có vẻ lãnh đạm, bình thản, nhưng thực ra lại là một nam nhân không hề kiểm soát được trên giường.

Hắn thích như vậy, nhìn thấy một bông hoa xinh đẹp vỡ vụn bởi chính mật ngọt của bản thân mình. Trước kia, hắn không nghĩ sẽ biến Megumi trở thành người bên cạnh mình theo nghĩa như này - một người tình của hắn. Nhưng khi hắn phát hiện ra cậu lén ở sau lưng hắn đi tìm một gã xăm mình chỉ để có được một hình xăm rồng phượng khỉ gió gì đó để trở thành yakuza, nhìn thấy thân thể của thiếu niên mười lăm tuổi muốn vứt bỏ để trở thành một thứ như hắn, Gojo Satoru đã lôi cậu trở về. Tất nhiên là sau khi đã đập cho gã xăm hình một trận nhừ tử. Hắn thừa nhận gã đó cũng chẳng có lỗi gì, nhưng Gojo Satoru muốn trút bỏ cơn tức giận này, vì hắn suýt mất một bảo vật xinh đẹp tuyệt trần khó mà có được.

Đó cũng là lần đầu tiên, hắn làm chuyện này với cậu. Megumi muốn một hình xăm để trở thành yakuza, hắn giúp cậu hoàn thành tâm nguyện đó. Để cây hàng của mình khai mở phía sau, lần đầu tiên của thiếu niên là dành cho hắn. Gojo Satoru để lại trên người cậu một "hình xăm" vĩnh viễn không thể xóa được.

Hắn vuốt ve chân cậu, nâng nó lên, chạm một cách cẩn thận như đang xem xét một món bảo vật đắt giá nào đó. Gojo Satoru tách mở đôi chân cậu ra, ngắm nhìn phía dưới vì hai lần phát tiết mà đã trở thành một đống hỗn độn. Hắn kéo cậu lại gần hơn, để phía sau áp lên thằng nhỏ của hắn, thứ đang cương cứng ngẩng đầu sẵn sàng đi vào bất cứ lúc nào, nhưng hắn vẫn chưa định làm việc đó.

"Megumi, em biết hôm nay là ngày gì mà phải không?"

Thanh âm còn thấp hơn cả giọng cậu, vừa trầm, vừa ấm như gõ vào lồng ngực trống rỗng của Megumi

"Ngày tân hôn của cậu chủ."

Giọng cậu chưa gì đã hơi lạc tông rồi, mới chỉ rên có một chút thôi nhưng có cảm giác khó nói ra. Megumi cố tìm lấy tay hắn nắm lấy, cậu sợ rằng mình sẽ ngã mất, dù rằng cậu vẫn đang nằm trên giường. Thứ đó của hắn ở ngay phía sau, ngay ngoài cửa huyệt vừa bị hắn nới lỏng đến mềm oặt.

"Với ai?"

Năm cậu 15 tuổi, độ tuổi mà một thiếu niên người Nhật Bản hoàn toàn có quyền được lựa chọn việc làm chuyện đó với ai mà họ mong muốn. Megumi không có quyền chọn lựa, người đó ở quá xa đối với cậu. Vậy nên Megumi đã chọn đi xăm mình. Cậu nghe mọi người trong gia tộc nói, để trở thành yakuza, chắc chắn phải có hình xăm và thực hiện dâng rượu sake tới oyahun. Megumi lúc đó đã tin rằng, đó là cách để cậu có thể tiếp tục ở lại gia tộc Gojo, ở gần với hắn. Cố gắng liên lạc với một tên thợ chuyên xăm hình cho yakuza, Megumi muốn gã xăm kín cơ thể mình một hình rồng. Cậu đã cởi bỏ toàn bộ y phục, nằm xuống đó, để lộ ra tấm lưng gầy trắng trẻo, hõm eo xinh đẹp và cái mông tạo thành một đường gợn sóng. Không kẻ nào có thể đánh giá cậu làm chuyện này cả, đến cả pháp luật cũng không.

"Thằng chó đẻ này làm cái gì vậy hả?!"

"Đại ca! Em không..."

Hắn như một tên hung thần nổi giận, bước tới đá vào mặt gã. Đâu đó còn nghe thấy tiếng thứ gì đó lạch cạch rơi. Phỏng chừng là vài chiếc răng.

"Thằng nào để thằng chó này vào được đây hả?!"

Dĩ nhiên là cậu tự làm điều đó, nhưng Megumi không nói gì cả, và hắn cũng chọn cách ngó lơ. Gojo Satoru đã đánh gã xăm hình đó một trận, cậu không rõ tên đó còn sống hay đã chết nữa. Thứ mà Megumi nhớ duy nhất, là đêm đó hắn làm tình với cậu, lần đầu tiên trong đời, cậu quan hệ với một người khác, cũng là người mà cậu thầm thích.

Megumi nhận ra rằng, cậu đã luôn sống như thế. Giả vờ như mình không biết, và hắn cũng sẽ cứ thế bỏ qua cho cậu, tương tự như chuyện với gã hình xăm. Nếu Gojo Satoru đã hợp tác, vậy thì cậu cũng sẽ tạm thời quên đi thứ áy náy và day dứt chết tiệt đó.

Cậu rướn tới, quàng tay qua cổ hắn kéo lại gần hơn, vươn lưỡi liếm lên môi hắn rồi mút lấy, quấn quýt hôn sâu.

"Chồng ơi..."

Thay vì trả lời cho câu hỏi của hắn, cậu sẽ nói điều mà hắn thích. Gojo Satoru làm mọi thứ từ nãy tới giờ, chỉ để Megumi nói ra lời này mà, cậu biết. Và cuối cùng thì cậu cũng không thể từ chối được hắn.

Gojo Satoru nhếch miệng cười, cực kỳ hài lòng bế thốc cậu lên, đẩy Megumi tựa lưng vào đống gối êm ở đầu giường. Hắn đem hai chân cậu nâng cao, gác lên vai mình, khiến phía sau hoàn toàn bại lộ trước mặt hắn. Lỗ hậu màu hồng nhạt xinh đẹp hấp háy ép ra thứ dịch nhớp nháp vì bị hắn dùng hai ngón tay xâm phạm. Giờ hắn sẽ cho cậu thứ còn tốt hơn thế.

Dương vật thô lớn bật ra như thể một thứ hung khí đáng sợ nào đó, quy đầu to mập cọ lên cửa huyệt, đè xuống ép nó mở rộng, bắt đầu đẩy vào trong.

"Khoan đã... từ từ đã..."

Cậu nhíu mày, hô hấp khó khăn vì bị thứ đó đột ngột đi vào. Bọn họ đã làm tình vô số lần, Megumi đã nuốt vào thứ đó không biết bao nhiều lần nhưng cậu vẫn không thể nào quen được chuyện phải ngậm lấy nó chỉ trong một lần. Hắn thích cứ thế đâm tới, nhưng cũng biết rằng đối phương có thể bị đau nên nhẹ nhàng vén tóc cậu, hôn lên thái dương an ủi. Megumi đang đổ mồ hôi rồi, có lẽ cậu đang đau.

"Chúng ta sẽ từ từ... chờ tới khi em muốn nó vào thêm nhé."

Hắn dừng lại việc cố gắng đâm vào, bắt đầu vuốt ve ngực cậu, xoa nắn bóp mạnh, nhe răng nanh cắn lấy đầu vú kéo ra. Thứ kích thích vừa đau mà cũng vừa sướng. Cả người cậu đã run rẩy tới không còn đứng vững nổi nữa rồi, cậu chẳng phản kháng được gì nữa. Gojo Satoru hôn lên, nâng cánh tay thanh mảnh của cậu, liếm phần da thịt dưới cánh tay, cắn mút để lại đủ loại dấu vết. Nếu không sợ hắn nổi điên, hoàn toàn có thể mắng Gojo Satoru là "chó" hay sao mà lại thích cắn đến thế?!

Nhưng việc hắn không động bên dưới mà cứ chu du khắp nơi trên cơ thể cậu thế này còn làm Megumi khó chịu hơn. Bên dưới ngày một ướt, co thắt bên trong tới điên rồi.

Cậu vươn tay tới hông hắn, bóp một cái kéo Gojo Satoru tới gần hơn, đưa đẩy thân dưới cọ vào hắn.

"Cái đó... mau vào đi ạ."

Hắn cười, mọi thứ Gojo Satoru luôn làm theo ý cậu. Hắn thậm chí còn yêu chiều Megumi trước cả khi hắn muốn biến cậu thành người của mình. Chỉ đơn giản là Gojo Satoru muốn tạo ra một người sẵn sàng ở bên hắn, sẵn sàng làm việc vì hắn. Một kẻ thân cận hơn cả máu thịt, người sẽ không phản bội lại mình. Tất cả những sự chiều chuộng của hắn, như một thứ thuốc độc chết người ngấm thật chậm, làm cho đối phương không có cách nào thoát ra được. Cậu cũng vậy.

Megumi không muốn thoát ra, cậu muốn chìm vào đó sâu hơn. Như con dao thả xuống đáy biển. Sự sắc nhọn của nó cũng bị đại dương nuốt trọn.

Dương vật thô lớn đã vào tới một nửa, lại đột ngột thúc tới. Cậu nghiến chặt răng, kêu lên một tiếng rồi ôm chặt hắn, nấc lên từng đợt. Hắn đang đâm vào, trượt thứ đáng sợ với từng đường gân nổi rần rật cạ vào vách thịt bên trong. Hai chân cậu như chẳng phải của mình nữa, chỉ biết cố gắng dang rộng, để hắn có thể dễ dàng đi vào hơn.

Mỗi lần thứ đó giã vào, cậu lại khóc nấc lên. Gojo Satoru to lớn tới mức che chắn toàn bộ ánh sáng sau lưng, khiến cậu chẳng thể nào nhìn được mặt hắn. Megumi muốn thấy khuôn mặt hắn lúc này. Cậu dùng hết sức rướn tới, ôm chặt lấy cổ hắn mà đu lên. Gojo Satoru để cậu ngồi dậy, quỳ gối xuống giường, hậu huyệt ngậm lấy dương vật của hắn.

Hơi thở dốc gấp gáp nhiễm đầy sắc dục phả lên cánh mũi hắn. Megumi không hề đè nén tiếng rên rỉ của mình nữa, dù sao cũng chẳng có kẻ nào nghe thấy hay dám nghe. Gian nhà này là nơi nghỉ ngơi của riêng hắn, dù là thuộc hạ canh gác cũng chỉ được phép đứng ở cửa bên ngoài cùng.

Tầm mắt cậu có thể trở nên ngang tầm cùng với hắn, Megumi áp bàn tay nhỏ của mình lên khuôn mặt Satoru, nghiêng đầu ngậm lấy môi hắn hôn thật sâu, đầu lưỡi đẩy vào sâu bên trong, uốn lượn quấn quýt, như thể muốn nuốt cả chiếc lưỡi của Gojo Satoru vào trong miệng mình. Cậu thở dốc, rên rỉ bằng tông giọng trung của mình, không quá nữ tính cũng không thô kệch. Megumi xinh đẹp và đáng yêu, quyến rũ theo cách của cậu. Một thiếu niên mười tám tuổi, rắn chắc nhưng cũng mềm mại.

Chiếc lưng ưỡn cong tạo thành một thung lũng hõm sâu đẹp đẽ. Megumi siết lấy vai hắn làm tựa, liên tục nâng hông lên rồi ngồi xuống. Cậu không muốn chỉ có hắn tận hưởng chuyện này, Megumi muốn tự mình làm.

Tiếng da thịt đánh vào nhau liên tục, gấp gáp. Cậu dường như đã gấp lắm rồi, muốn thứ đó vào thật sâu, thật nhanh. Hai chân gập lại quỳ trên giường, không ngừng nhấp hông ngồi lên thằng nhỏ ngỏng cao của hắn. Càng vào sâu lại như càng không đủ. Cậu muốn nhiều hơn nữa, khó chịu đến độ khóc nấc, cúi đầu tựa vào hõm vai hắn muốn làm nũng.

Gojo Satoru biết cậu muốn gì, hắn bế thốc cậu lên, lật người Megumi lại, đè xuống giường. Chỉ có tư thế này mới khiến cho nơi đó của cậu thỏa mãn thôi. Kéo Megumi hai chân đang run rẩy quỳ lên, nâng cái mông về phía hắn. Còn không quên kéo đống chăn gối êm lại gần để cậu có thể ngã vào.

Từ phía sau, bằng tư thế nguyên thủy nhất, thằng nhỏ của hắn thúc mạnh vào trong. Mỗi lần trượt tới, dương vật lại xỏ xuyên thẳng một đường như muốn đâm lủng ruột của cậu.

Megumi kêu rên trong cổ họng đau nhức, cậu đau, nhưng cũng thấy sướng. Cảm nhận thứ đó liên tục giã vào, liên tục ép căng lỗ hậu mở thật rộng khiến nó run rẩy không ngừng. Có lẽ cậu điên rồi, điên rồi mới thích loại khoái cảm đáng sợ như vậy.

Hơi thở nặng nề của hắn phả lên sau gáy, khiến Megumi muốn tránh nhưng không tránh được, cổ tay cậu bị hắn siết lấy đè xuống giường. Hai chân mềm nhũn không quỳ nổi, cậu chỉ có thể nằm úp sấp. Hắn căng cứng cơ thể nổi lên từng thớ cơ, tiếp tục giã vào từ phía sau. Ngoài việc nằm đó đón nhận lấy từng đợt xâm phạm hung hăng như cơn sóng trào cuồn cuộn, Megumi thực sự chẳng làm gì được. Đến cả rên rỉ cũng khó, cổ họng cậu đau quá rồi.

Gojo Satoru cắn lên gáy, lên bắp tay cậu rồi tới cả vành tai, toàn những dấu vết bắt mắt không thèm che giấu chút nào cả. Mỗi lần làm tình, hắn đều như vậy, chẳng hề tiết chế, khiến cậu cứ phải tìm cách che che đậy đậy vào ngày hôm sau.

Hắn áp sát lại gần hơn, bàn tay lần tới thằng nhỏ của cậu nắm lấy khiến Megumi giật thót.

"Đừng... em không thể nữa đâu."

Nhưng hắn chẳng bao giờ nghe cậu nói khi làm tình cả, dù cho cậu nói gì đi nữa, Gojo Satoru vẫn sẽ làm theo ý hắn. Còn cậu, cuối cùng vẫn hưởng thụ thứ khoái cảm mà hắn đem lại.

Bàn tay thô lớn bao bọc thằng nhỏ mềm oặt mới bắn, liên tục xóc nó lên. Phía sau bị hắn đâm thúc mạnh mẽ, phía trước bị hắn tuốt đến cứng lên lần nữa. Megumi khàn giọng kêu, chỉ có thể nắm chặt thành giường cố tìm điểm tựa. Cậu thét lên một tiếng, cứng người xuất ra. Thứ dịch loãng chẳng rõ có phải tinh dịch không nữa, Megumi mệt chết rồi. Gojo Satoru ở phía sau hung hăng thúc tới, đem thằng nhỏ trướng lớn thêm một vòng đâm vào sâu. Quy đầu như nghiền nát bên trong, đè ép lên vách tràng mềm mại và bắn ra.

"Ư..."

Megumi tìm tới tay hắn bấu chặt, cắm cả móng tay vào da thịt hắn. Cậu muốn tránh đi, nhưng không cách nào thoát được khỏi thế gọng kìm của Gojo Satoru đang đè lên người mình. Cậu thật sự... mệt chết rồi.

Đêm tân hôn của hắn, cậu ngủ với một người đã có vợ.

Megumi choàng tỉnh, cậu cứ như thể vừa trải qua một cơn ác mộng vậy. Nếu là những ngày bình thường khác, cậu sẽ lập tức rời giường, vệ sinh cá nhân rồi đem một bộ quần áo mới tới phòng ngủ của hắn để giúp hắn thay đồ. Megumi không chỉ là một thuộc hạ thân cận nhất, cậu còn giống như một người hầu cận riêng của Gojo Satoru.

Nhưng đó là chuyện của mọi ngày, còn hôm nay cậu cảm thấy mỏi nhừ đến mức chẳng muốn dậy. Còn cái người đang ngủ bên cạnh này chỉ gác một cái tay lên người cậu thôi mà nặng như chì vậy. Megumi thở dài, bỏ đi ý định thức dậy. Dù sao thì cậu cũng cảm thấy cơ thể rất sạch sẽ, cả người không chút nhớp nháp nào. Hẳn là hắn đã giúp cậu lau rửa đêm qua rồi.

Phải rồi. Đêm qua, đêm tân hôn của Gojo Satoru, nhưng hắn lại chọn bỏ cô dâu một mình và đến đây làm tình với cậu, tới tận gần sáng.

"Cậu chủ... chúng ta cần dậy thôi."

Hắn lầm bầm gì đó trong miệng, cánh tay nặng như đá một lần nữa ôm lấy cậu.

"Cậu chủ... tôi không thở được."

Gojo Satoru nhíu mày, mở hé mắt nhìn cậu một cách không vui.

"Chỉ có hai chúng ta, sao em cứ xưng hô kiểu vậy hả?"

"Được rồi, vậy Satoru, anh phải dậy thôi."

Hắn vui vẻ, ghé lại gần hôn vào má cậu rồi mới chịu nhấc cánh tay nặng trịch của mình ra khỏi người Megumi.

Bọn họ vệ sinh cá nhân, chọn lấy bộ đồ thường ngày thay vào. Megumi mặc tây trang nên khá đơn giản, còn hắn mặc kimono nên cậu sẽ giúp hắn thay đồ. Gojo Saotoru cao lớn hơn cậu rất nhiều, nên mỗi lần giúp hắn buộc đai lưng đều khó khăn, nhưng hắn thì thưởng thức chuyện đó nên chỉ mặc kệ.

"Hôm nay là sau ngày làm lễ, cậu chủ cần phải qua nhà thông gia chào hỏi."

"Ồ, chúng ta phải gặp mặt Shimizu Emi sau chuyện đêm qua ấy hả?"

Hắn cứ hỏi cậu với cái bộ dạng như thể chẳng có chuyện gì liên quan tới hắn cả khiến Megumi thấy thật bực mình. Cậu ra ngoài trước, mặc kệ Gojo Satoru.

"Phải. Và đó là chuyện của cậu chủ, tôi không biết."

Quả nhiên, Shimizu đã chờ ở nhà chính. Cô mặc một bộ houmongi(8) màu tím thẫm, phía dưới là nền hoa trang nhã thể hiện tầng lớp cao cấp trong xã hội, mái tóc búi đơn giản nhưng cài một cây trâm hoa mẫu đơn thật lòe loẹt. Có vẻ như trước khi lấy chồng, lão già Shimizu đó cũng chuẩn bị khá tốt cho cô thì phải. Rõ ràng là một cô dâu bị bỏ rơi ngay trong đêm tân hôn, nhưng Shimizu Emi lại tỏ ra như chẳng có chuyện gì hết. Mặc cho bất kỳ tên gia nhân nào ở sau lưng cô đàm tếu, chỉ cần cô không bực tức, đều sẽ biến thành lời nói vớ vẩn trong miệng chúng.

Gojo Satoru lại có vẻ như chẳng mấy để tâm, bước tới nhà chính, phân phó vài chuyện trước khi đi cho Yaga - một trưởng bối trung thành trong gia tộc của hắn cũng đồng thời là wakaga-shira(9) - rồi mới lên xe để tới gia tộc Shimizu.

Chiếc xe dừng trước cửa, Megumi bước tới, toan mở cửa trước thì bị hắn nắm cổ tay giữ lại.

"Cậu chủ."

Megumi nhìn hắn, ánh mắt cực kỳ bĩnh tĩnh như đang nhắc nhở Gojo Satoru. Hắn luôn để cậu ngồi phía sau cùng mình, chưa từng để Megumi phải ngồi ghế phụ lái. Nhưng hiện tại Gojo Satoru đang tới nhà thông gia của hắn để chào hỏi. Họ không thể nhìn thấy con gái của mình lại phải ngồi ghế trên được. Dù cho nhà Shimizu có kính sợ hắn đi nữa, Gojo cũng nên để cho họ chút mặt mũi.

"Được rồi, chúng ta lên xe."

Hắn cười, buông tay ra rồi mở cửa xe cho Shimizu Emi. Cô ngồi vào xe, đáp lại hắn bằng một nụ cười. Bọn họ cứ diễn vở kịch mắc ói này, quả thật đáng nể.

Xe tới cửa nhà Shimizu, hai người thực hiện vài nghi lễ truyền thống sau ngày kết hôn. Megumi vẫn như thường lệ đi theo hắn tới bất cứ đâu, như một chiếc bóng không rời. Shimizu là vợ, cô cũng chỉ được đi sau lưng hắn, vậy là vô tình, cô đi ngang hàng với cậu. Cậu thanh niên trẻ tuổi ở bên cạnh chồng mình, là thuộc hạ thân tín đến mức nào vậy?

Shimizu Emi bước từng bước nhỏ vì chiếc kimono của mình, bỗng nhiên cô khựng lại. Vết răng cắn lộ ra sau lớp áo sơ-mi trong tích tắc. Chỉ trong một khoảnh khắc thôi, cô chợt tường minh toàn bộ mọi thứ. Shimizu Emi không phải con ngốc, cô là một thiên kim tiểu thư được dạy dỗ ăn học đàng hoàng.

"Emi? Emi?"

"Dạ!"

Cô như chợt bừng tỉnh, giật mình ngẩng đầu nhìn quanh. Tất cả trưởng bối trong nhà đang nhìn về phía cô và hắn, chờ được họ dâng trà. Gojo Satoru đã cầm lên chén trà từ lâu, làm tốt bổn phận của mình, một người con rể tới từ gia tộc mạnh nhất, một kẻ mà bọn họ luôn muốn trở thành đồng minh.

Shimizu Emi nhận ra, ngay cả khi ở trong địa phận của gia tộc Shimizu, hắn cũng vẫn là kẻ mạnh nhất.

Buổi tiệc trà kết thúc, Emi được dành ra chút thời gian bên ba mẹ. Hắn còn chẳng thèm dặn dò cô không được phép nói gì. Bởi Gojo Satoru tin loại người như cô sẽ không bao giờ nói ra chuyện đêm qua. Một người phụ nữ bị chồng từ chối ngay đêm tân hôn sao? Shimizu Emi tuyệt đối sẽ không để câu chuyện của mình dưới miệng kẻ khác biến thành như vậy đâu. Lòng tự tôn càng cao thì lại càng dễ đập nát, như cô vậy.

"Ba, con có thể đưa vài thuộc hạ sang nhà Gojo không?"

"Để làm gì?"

"Không gì ạ. Chỉ là... con cảm thấy không có người thân quen nên hơi không thoải mái thôi. Con sẽ để họ cùng luyện tập với thuộc hạ nhà Gojo mà."

"Được rồi, nhớ đừng có gây chuyện gì đấy. Chúng ta không muốn gây sự với nhà Gojo đâu. Nếu con làm gì đó ngu ngốc, hãy tự gánh một mình đi."

Phải rồi, ông ta đã bán đứt đứa con gái của mình đi để đổi lấy một vùng Bunkyo. Shimizu Kenji sẽ không vì sự ngu ngốc của cô mà để mất nó.

Cô lên xe, trở về nhà Gojo, nơi mà cô cảm thấy như mình hoàn toàn không có một vị trí nào hết.

Megumi bị hắn bắt ở lại phòng vài ngày, không ra ngoài cùng hắn làm việc gì cả. Chỉ vì sự quá độ của hắn mà cậu lại phải là người gánh chịu.

Không phải đi ra ngoài, Megumi mặc bộ kimono đơn giản bằng vải trơn màu xanh thẫm. Tuy là màu trơn nhưng nhìn chất liệu cũng có thể thấy được rằng nó cực kỳ đắt tiền. Cậu đang bê một thùng nước để lau dọn qua phòng hắn một chút.

"Megumi? Satoru-san đâu rồi?"

Từ lúc kết hôn, hắn chưa từng tới hanare của cô. Đúng như những gì hắn đã nói trong đêm tân hôn. Món quà của cô chính là vị trí phu nhân của gia chủ Gojo, không hơn không kém.

"Tiểu thư Shimizu, tiểu thư nên gọi là Gia chủ, không nên gọi ngài ấy như vậy đâu ạ."

Hắn có thể rất tùy tiện với cậu, nhưng đối với người dưới, thuộc hạ hay bất kỳ ai khác, Gojo Satoru luôn rất để ý mấy chuyện xưng hô này. Nếu không vừa ý hắn, hắn sẽ thẳng tay trừng phạt. Megumi chỉ muốn nhắc nhở cô chút thôi.

"Tiểu thư Shimizu?! Sao cậu dám gọi tôi như vậy chứ?! Xấc xược!"

"Là tôi bắt Megumi gọi vậy đấy."

Cậu đặt thùng nước xuống, cúi người chào hắn. Shimizu Emi cứng họng, trừng mắt nhìn hắn, nhất thời không thể nói được gì.

"Sao? Cô cảm thấy không ổn à? Hay phải gọi là phu nhân Gojo?"

Hắn làm điệu bộ nôn ọe. Cái vẻ trêu ngươi chọc tức người khác này của hắn mãi chẳng thể sửa được. Megumi chỉ biết thở dài. Cậu cứ cảm giác như người nhỏ tuổi hơn là hắn chứ không phải cậu.

"Shimizu Emi, tôi đã nói rồi. Vị trí đó cũng chỉ là một chỗ ngồi bên cạnh tôi thôi. Đừng hy vọng gì hơn."

Gojo Satoru cười, điệu cười của hắn thực sự làm cô tức đến phát điên. Hắn phẩy tay, quay người về phòng. Megumi lịch sự cúi đầu chào cô, nhưng dĩ nhiên, cậu vẫn không hề gọi cô ta là "phu nhân".

Cánh cửa phòng đóng lại, thùng nước trong tay cậu cũng bị rớt xuống vì hắn kéo cậu vào lòng.

"Cậu chủ!"

Hắn chống cánh tay lên cửa, chặn đường thoát của cậu, mặc kệ đống nước lênh láng dưới sàn.

"Em lại quên rồi à?! Mau gọi lại đi!"

Hôm nay hắn có vẻ hơi bực mình. Chắc là có chuyện gì làm Gojo Satoru không vui lúc ra ngoài làm việc rồi.

Megumi ngẩng đầu nhìn hắn, vươn tay chạm lên má Gojo Satoru, kéo hắn lại gần tựa trán lên trán cậu.

"Satoru, hôm nay có chuyện gì à?"

"Lần sau em đừng mặc kệ cô ta tức giận, cứ mắng cô ta thoải mái đi."

Cậu bật cười. Hắn luôn có cái vẻ ngớ ngẩn, trẻ con này khiến cậu tức cười. Nhưng dường như chỉ có Megumi có thể hiểu cho hắn được. Cậu gật đầu đồng ý.

"Em biết rồi."

Thực ra, hắn không phải tức giận vì chuyện đó. Đúng là hắn có giận, nhưng chẳng qua đó chỉ là hệ quả thôi. Gã làm hắn tức giận phải là Yaga mới đúng, ông già lắm chuyện đó.

Năm hắn 17 tuổi, ba hắn bị ám sát một cách vô cùng đường đột bởi một tên thuộc hạ rất thân cận. Ông ấy coi gã đó như một người anh em vậy. Kết cục là gã lại liên quan tới một bang khác có thù oán với Gojo, chờ đợi vài năm chỉ để giết ông ấy.

17 tuổi, Gojo Satoru trở thành gia chủ, trải qua mưa gió máu tanh. Đám nguyên lão không tin hắn có thể làm gia chủ. Các bang hội bên ngoài lăm le diệt sạch nhà Gojo để chiếm lấy vị trí lớn mạnh nhất trong Ngự tam gia. Hắn đã không còn nhớ rõ cảm giác của mình lúc đó như nào nữa, hắn tiếc thương ông ấy trong mấy ngày, Gojo Satoru cũng quên rồi. Bởi vì lúc đó hắn còn bận nghĩ xem làm cách nào để sống. May mà nhờ có Yaga, một thuộc hạ thân cận khác của ông già hắn đã giúp Gojo Satoru trụ vững được thời điểm đó.

Gia chủ Gojo 17 tuổi, trên tay không biết đã nhuộm bao nhiêu máu rồi.

Yaga đạp đầu gã trước mặt dí xuống đất, bình thản cùng hắn nói chuyện. Cũng lâu rồi hai người mới cùng nhau đàm đạo thế này. Bình thường Megumi sẽ đi làm việc cùng Gojo Satoru, còn hôm nay tất nhiên là ông ấy biết lý do vì sao rồi. Vậy nên hai người mới cùng nhau đi đến nhà gã này đòi nợ.

"Satoru, cậu biết tôi đã nhắm mắt cho qua lâu như vậy, thế mà vẫn còn được thể làm càn à?!"

"Sao? Ông muốn can thiệp cả vào chuyện giường chiếu của tôi hả?"

Yaga biết hắn bỏ lại cô dâu trong đêm tân hôn và tới chỗ Megumi. Ông ấy biết, có nghĩa là sẽ có vài người khác biết. Gojo Satoru không sợ ai cả, hắn từ năm 17 tuổi mất cha, một tay hắn giấu mẹ ruột đi, đạp lên bao xác người để đường đường chính chính làm gia chủ Gojo, thậm chí còn có thể trực tiếp đe dọa cả gia tộc Shimizu không màng hậu quả.

Yaga đạp tên kia đi, mở túi lấy ra bao malboro, rút một điếu đưa lên miệng. Gojo lấy bật lửa giúp ông ấy châm thuốc. Yaga như cha như chú hắn, hơn cả là một thuộc hạ thân cận. Ông ấy rít một hơi nhả ra làn khói đục.

"Tôi chả thèm quan tâm chuyện cậu ngủ với ai. Dù gì cậu cũng chẳng bao giờ để tâm lời người khác. Nhưng Fushiguro-kun thì khác, cậu nhóc ấy sẽ để ý. Có thể bộ dạng lúc nào cũng lãnh đạm ấy làm cậu nghĩ Fushiguro-kun không thấy gì cả, nhưng cậu ấy sẽ khó chịu, sẽ cảm thấy mệt mỏi."

Ông ta thở dài một tiếng.

"Nếu kẻ khác nói linh tinh, cậu có thể xử chúng. Nhưng nếu Fushiguro-kun là người muốn buông bỏ thì sao? Cậu làm được gì đây? Chặt tay, chặt chân cậu ấy, không để cậu ấy rời khỏi à?"

Hắn nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ gì đó.

"Phải. Nếu cách đó là có ích."

Yaga nhăn nhó, ném điếu thuốc xuống đất, dùng mũi giày di di.

"Thằng khùng. Cậu vẫn hành xử y như ngày trước, không khác chút nào."

Rất lâu trước kia, năm hắn 19 tuổi, một trong Ngự tam gia là gia tộc Zen'in bị tuyệt diệt. Khó để nói rõ là do đâu lắm. Bọn họ làm yakuza, gây thù chuốc oán khắp mọi nơi, nếu một ngày bị giết chết, như cha hắn, như nhà Zen'in, e cũng không phải chuyện gì kỳ lạ. Gojo Satoru năm 19 tuổi đón nhận tin đó một cách rất bình thường, như một thứ thông tin hàng ngày mà thôi.

Nhưng bỗng một ngày, có người phụ nữ bẩn thỉu gõ cửa nhà hắn trong một đêm mưa tầm tã. Yaga cầm dù cho hắn, Gojo Satoru nhìn đứa trẻ bên cạnh.

"Cậu chủ... mong cậu hãy giúp đỡ. Lão gia nhà chúng tôi đã chết rồi, cả gia tộc chẳng còn ai cả. Tôi mang được thiếu gia ra ngoài nhưng cũng chỉ là một người hầu thôi, tôi không có khả năng gánh vác được chuyện này. Mong cậu giúp cho, dù sao cũng không ai dám động tới nhà Gojo cả."

Ra là con trai của gia chủ Zen'in. Hắn ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn nhóc con. Gojo Satoru từng thấy cậu một hai lần gì đó ở mấy buổi tiệc của Ngự tam gia. Một thằng nhóc con mới có mấy tuổi, vậy mà trông nó có vẻ chẳng sợ gì hắn hết. Gojo Satoru cười, nếu nuôi một thủ hạ thân cận, có lẽ hắn sẽ không bị ám sát giống như ba mình chăng?

"Nhóc con, mấy tuổi rồi?"

"6 tuổi ạ."

"Tên là gì?"

"Megumi."

Ồ, một cái tên nghe thật giống con gái. Cũng hợp, thằng nhóc này trông khá xinh xắn, đáng yêu.

"Có biết họ của mẹ là gì không?"

"Là Fushiguro."

"Vậy được. Từ giờ tên nhóc là Fushiguro Megumi. Quên cái tên Zen'in Megumi đi."

Hắn thu nhận Megumi, nuôi dưỡng cậu bên cạnh từ lúc đó. Megumi được hắn dạy mọi thứ, dạy chữ, dạy đánh nhau, dạy cầm kiếm. Nhưng hắn chưa từng cho cậu đến trường học, cậu cũng không bao giờ hỏi hắn tại sao. Megumi dần dần hình thành một thói quen rằng không hỏi hắn. Gojo Satoru là tín ngưỡng của cậu, hắn nói sao, cậu sẽ nghe đó.

Hắn thích cho cậu mặc mấy bộ vest đáng yêu, cậu cũng sẽ mặc. Thậm chí xài mấy chiếc nơ kiểu cách, cậu cũng đều đồng ý.

Gojo Satoru không để cậu tới trường, không cho cậu tiếp xúc với quá nhiều người, hắn muốn giữ cậu ở trong một vòng tròn mà hắn tạo ra. Giống như buộc vào cậu một sợi xích có độ dài nhất định, Megumi sẽ chỉ có thể rời khỏi hắn được xa chừng ấy, tuyệt đối không hơn. Như vậy thì cậu mới dựa vào hắn, không phản bội hắn. Đó là cách mà Gojo Satoru đã trói cậu ở bên cạnh mình suốt ngần ấy năm.

Vậy nên... có lẽ hắn không sợ điều mà Yaga nói chăng? Hắn không sợ cậu buông bỏ. Nhưng hắn thấy khó chịu. Bởi vì cậu có thể sẽ đấu tranh với việc buông bỏ, dù cuối cùng Megumi sẽ chọn hắn thôi. Có điều cậu vẫn sẽ phải nghe những lời đó vào tai, và hắn khó chịu điều đó.

Gojo Satoru ôm lấy cậu, cúi vào hõm cổ Megumi hít vào hương thơm dịu nhẹ như mùi quýt chín. Hắn hít sâu vào mấy hơi, liếm lên đó, hôn xuống rồi lại cắn. Gojo Satoru lên hứng, hắn bế thốc cậu lên rồi lặp lại những thứ đồi bại đêm hôm trước, còn cậu không phản kháng. Megumi nghĩ chuyện này có thể giúp hắn khá lên, dù chỉ một chút thôi.

Tiếng kêu rên của cậu tràn khắp phòng, lọt cả ra ngoài gian phòng.

Shimizu nắm tay siết chặt, lòng tự tôn càng cao, càng dễ bị đạp nát. Cô ta chính là kiểu người như vậy. Gojo Satoru đã giáng vào mặt cô một cái tát đau điếng, khiến cô cảm giác như mình còn chẳng đáng được hắn liếc nhìn.

Megumi mặc tây trang như mọi ngày, hôm nay đáng ra cậu sẽ cùng hắn ra ngoài làm vài việc. Nhưng Yaga đột nhiên cần hắn tới một nơi nên Megumi ở lại trong nhà.

Shimizu hôm nay mặc một bộ tomesode(10) màu đen, thêu hoa bằng chỉ vàng, còn dọc tay áo còn có thêu gia huy của nhà Gojo nữa. Cô ta muốn thị uy trước mặt cậu sao?

"Tiểu thư Shimizu, có chuyện gì vậy ạ?"

Cô ta nghiến răng nhưng vẫn phải mỉm cười. Thằng nhóc này vẫn gọi cô là "tiểu thư Shimizu". Dù tất cả đám gia nhân trong nhà vẫn luôn cúi đầu gọi cô là "phu nhân" nhưng một khi cậu vẫn không chịu gọi, giống như cô ta hoàn toàn không thể trở thành phu nhân nhà Gojo vậy.

"À, mấy thuộc hạ của ta từ nhà Shimizu sang đã lâu nhưng không được rèn luyện gì nhiều. Nghe nói Fushiguro-kun là thuộc hạ thân cận của gia chủ, được ngài ấy dạy bảo từ nhỏ, chắc cậu cũng lợi hại lắm nhỉ? Có thể chỉ bảo cho mấy tên ngu ngốc này không?"

Thuộc hạ của nhà Shimizu cũng tương tự như nhà Gojo thôi, không có gì bất thường cả. Có điều bọn chúng là cố ý ỷ đông để chèn ép cậu, Megumi hiểu rõ. Nhưng nếu cậu từ chối, những người khác nhìn vào có thể cho rằng Megumi lợi dụng quyền lực của hắn để tự tung tự tác. Cậu không muốn hắn bị ai đó rèm pha mấy lời như vậy.

"Được thôi. Vậy họ muốn luyện tập gì?"

"Katana. Họ muốn luyện tập dùng kiếm."

Megumi thở dài một tiếng. Sao Shimizu Emi lại cố chấp đến vậy chứ? Cậu cảm thấy có lỗi với người phụ nữ này quá, Megumi thực sự cảm thấy thế, hoàn toàn không phải giả bộ.

"Được, chúng ta tới võ đường."

Bọn họ tới võ đường. Thuộc hạ của nhà Shimizu có 7 tên. Một mình cậu chắc là có thể cân được. Megumi chỉ đang nghĩ xem cậu có nên đánh hay không thôi.

Tay trái cầm lấy bao kiếm, Megumi đứng thẳng, dùng tay phải rút katana rời khỏi vỏ, chĩa về phía bọn họ. Tư thế cực kỳ chuẩn chỉnh, mũi kiếm chĩa tới mạnh mẽ, chẳng hề run rẩy chút nào. Đám thuộc hạ của Shimizu hét lên, xông về phía cậu. Megumi xoay người đỡ kiếm, thân thủ nhanh nhẹn tránh được. Cậu nghiêng người, vòng sống kiếm qua cổ gã bên cạnh, bẻ mạnh. Megumi được hắn dạy từ khi còn nhỏ, còn ra ngoài làm việc cùng hắn. Cậu là một yakuza thực thụ, không phải một bình hoa làm cảnh.

Megumi bình tĩnh, điềm đạm, từ đầu đã đảo lưỡi kiếm và sống kiếm, không dùng nó đả thương đối phương. Cậu nghiêng người tránh, dùng chuôi kiếm huých vào ngực đối phương khiến gã lùi lại. Bọn chúng bị cậu đả thương, nhưng nhìn chung Megumi không ra tay hết mức nên bọn chúng vẫn ngoan cố đứng dậy tiếp tục.

Cứ dây dưa mãi không phải là cách. Megumi tăng nhanh tốc độ, liên tục ra đòn bằng sống kiếm. Đến tên cuối cùng cũng nằm đất, rơi cả kiếm xuống sàn.

"Chúng ta dừng ở đây được rồi. Tiểu thư Shimizu, tôi xin phép."

Cậu cúi đầu chào cô, định rời đi thì bị một cú thụi mạnh từ phía sau.

"Đừng có làm mặt nó bị thương là được."

Cô nhếch miệng cười, quay người bỏ đi. Nếu đánh vào mặt, tên Gojo Satoru chắc chắn sẽ nhận ra ngay. Cô có chút hiểu tên nhóc Megumi này, người như cậu có hơi giống cô ta, đều sẽ chọn không nói cho hắn biết. Nhưng Megumi không giống Shimizu, cậu không nói không phải vì nhục nhã hay xấu hổ, chỉ là cậu không muốn nói, vậy thôi.

Megumi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn ánh sáng lọt vào qua cửa sổ. Cậu ngồi dậy khỏi giường, chạm vào vết bầm tím ở bụng và cánh tay, cổ tay. Bọn chúng dù sao cũng không đánh vào những chỗ lộ liễu nên cũng khó mà nhận ra được. Hôm qua hắn đi có việc với Yaga về muộn, cậu nhìn đồng hồ, đến giờ hắn dậy rồi.

Cậu gõ cửa phòng hắn, nhẹ nhàng kéo cửa ra. Gian nhà truyền thống nhưng nội thất theo phong cách châu âu cổ điển một chút, đơn giản, dịu mắt. Megumi lại gần giường, cúi người gọi hắn dậy. Gojo vươn vai, chẳng thèm mở mắt mà ôm lấy cậu. Hắn đụng vào vết thương nên làm Megumi hơi nhăn mày.

"Trời sáng rồi, lát nữa còn có cuộc họp mà."

"Ừm... tôi biết rồi. Một chút nữa thôi."

Cậu hừ một tiếng, đành phải ngồi yên cho hắn ôm cứng vậy suốt mấy chục phút đồng hồ.

Megumi như mọi ngày chờ hắn vệ sinh cá nhân xong thì giúp Gojo Satoru mặc kimono. Cậu luôn làm mọi việc rất nghiêm túc, khiến hắn hơi cúi đầu theo dõi. Động tác tay của cậu vô tình khiến lộ ra vết bầm tím ở cổ tay. Nó là một vết bầm rất đậm, chứ không hề giống như chỉ vô tình bị thương. Megumi là kiểu người sẽ giấu diếm thứ mà hắn đáng ra cần phải biết nhất. Cậu từ nãy tới giờ không nói gì cả. Nghĩa là Megumi đang muốn che giấu chuyện này với hắn.

Gojo Satoru không bóc trần, hắn chỉ cười, bước ra khỏi phòng để tới nhà chính họp.

"Megumi này."

"Dạ?"

"Hôm nay em ra ngoài làm nhiệm vụ với Yaga nhé. Có lẽ phải đi mất một hai ngày đó."

"À... vâng ạ."

Bình thường cậu luôn ra ngoài cùng hắn, rất hiếm khi đi làm nhiệm vụ với người khác. Cùng lắm là Megumi ra ngoài chơi, hay mua sắm thứ gì đó sẽ có thuộc hạ thân cận đi cùng. Lần này hắn lại muốn cậu đi làm việc với Yaga sao? Nhưng Megumi đã hình thành thói quen không hỏi rồi, cậu sẽ chỉ làm theo mà thôi.

Yaga từ xa vẫy tay, chờ cậu ngồi vào ghế lái rồi lái đi. Bọn họ thực sự làm nhiệm vụ ở một vùng ngoại ô khá xa Tokyo, khi về chắc cũng phải tối mịt rồi.

"Fushiguro-kun có vẻ đã quen với mấy chuyện này rồi nhỉ?"

"Chuyện gì ạ?"

"Thì mấy chuyện như chém giết này ấy."

"À... vâng ạ."

"Trước kia khi mới lần đầu làm việc, cậu chỉ toàn trốn sau lưng cậu ta thôi."

"Cậu ta" ở đây ý chỉ Gojo Satoru. Yaga đủ thân thiết để chẳng cần phải gọi hắn là gia chủ như mọi người.

"Tôi nghĩ mình có lẽ giống một con dao sắc được ném xuống biển. Dao sắc sẽ mãi là dao sắc, nhưng đại dương nuốt trọn lấy quá khứ của nó, xóa sạch mọi dấu vết."

Chỉ cần ở bên cạnh hắn, mọi tội lỗi của cậu cứ thế bị cho vào quên lãng. Megumi tự ép mình phải quên đi, để bản ngã của mình chìm sâu vào đáy biển. Như thế thì cậu mới có thể tiếp tục ở bên cạnh Gojo Satoru.

"Ừm, nói một cách nào đấy thì như vậy cũng tốt. Nếu không thể bước ra khỏi vũng lầy, chẳng thà chìm cùng nhau."

Yaga cười hào sảng, như thể đang nói một câu chuyện tiếu lâm nào đó vô cũng cũ kỹ vậy.

Gojo Satoru ngồi đó, cầm con dao trong tay như một món đồ chơi trẻ con. Hắn nghiêng đầu tựa lên mu bàn tay, nhàm chán nhìn đám thuộc hạ nhà Shimizu mặt mày bầm tím đang quỳ dưới đất. Đàn em của hắn đã đấm cho đám này một trận trước đó rồi. Đây là nhà hắn, đâu có chuyện gì có thể qua mắt được Gojo Satoru này chứ?! Đúng là lũ ngu.

"Đại ca! Xin hãy tha mạng ạ!"

Hắn cười, nhún vai một cái.

"Hay là... chúng ta chơi trò Yubitsume(11) đi!"

"Dạ?..."

Gojo Satoru đứng dậy, bước lại gần.

"Đại ca, để bọn em làm cho ạ."

Hắn giơ tay ra hiệu cho thuộc hạ lùi ra, tự mình bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt tên đầu tiên, hua hua con dao trong tay rồi chỏ lên trán gã. Hai mắt gã trợn trừng nhìn hắn, nuốt khan một tiếng.

"Bọn mày là yakuza cả mà, ai chả biết yubitsume là cái gì nhỉ?"

Một nghi lễ chuộc tội của yakuza, bọn họ sẽ dùng ngón tay để thay cho lỗi lầm mình gây ra. Trước hết phải buộc thắt ngón tay lại rồi mới chặt thật nhanh, thật gọn để không mất quá nhiều máu. Nhưng đó chỉ là khi hắn để cho đối phương cơ hội thôi. Còn hiện tại, Gojo Satoru không muốn thế.

Hắn chẳng nói chẳng rằng, đột ngột cầm con dao cắm xuống, chặt đứt phăng ba ngón dài nhất của gã. Máu tuôn xối xả, khiến gã nắm chặt tay mình kêu thét gào lên ầm ĩ. Gojo Satoru nhíu mày, đưa tay lên ra hiệu "suỵt".

"Nhỏ tiếng chút chứ."

Gojo Satoru nắm cổ tay gã kéo lại gần, cầm con dao chặt tiếp, một chút chần chừ cũng không có. Hắn vừa làm vừa cười khùng khục.

"Chúng mày có thấy vui không? Còn tao thì thấy vui lắm."

Hắn cười lớn, khuôn mặt hắt lên toàn máu như thể một con quỷ dữ vậy. Gojo Satoru thật sự vô cùng đáng sợ. Hắn có thể giết chết chúng ngay lập tức, nhưng hắn không muốn thế. Để kẻ khác nhìn thấy được hắn đã đối xử man rợ thế nào với đám người này, bọn họ sẽ sợ hãi hãi, e dè hắn. Nếu chỉ là một cái chết, sẽ chẳng ai hình dung được rõ ràng bằng một vật sống thảm hại đến thế này.

Gojo Satoru nhếch miệng cười, cầm con dao dính đầy máu hua hua trong tay như món đồ chơi.

"Đem bọn chúng ném tới trước cửa nhà Shimizu đi."

"Nhưng mà đại ca... như vậy có hơi kích động không ạ? Nhỡ nhà Shimizu..."

Gojo Satoru ném con dao xuống hồ nước, để lũ cả kiểng trong hồ tới rỉa vệt máu loang lổ.

"Lão già đó không dám làm gì đâu. Dám để thuộc hạ gây sự trong gia tộc Gojo, chỉ cần gia chủ Gojo nói một câu, cả gia tộc Shimizu sẽ trở thành phản đồ, cần tận diệt."

Quả nhiên, kẻ mạnh nhất, kẻ đáng sợ nhất, chính là hắn.

"À, quên mất. Nhắn với phu nhân tối nay đến thư phòng của tao."

"Vâng ạ."

Megumi trở vể phòng, cậu thở ra một hơi. Mấy vết bầm đó cũng tan bớt một chút rồi, may mà có thuốc của Yaga cho bôi trên đường đi. Cậu nhớ ra còn chưa qua chỗ hắn nên tới cửa phòng của hắn xem sao.

"Cậu chủ? Cậu ngủ rồi ạ?"

Hắn mở cửa, kéo Megumi vào trong. Gojo Satoru không nói gì, cứ thế lôi cậu vào thư phòng.

"Khoan đã..."

Hắn nắm vào chỗ cổ tay bị cầm của cậu làm Megumi có hơi đau. Gojo Satoru đứng lại, quay người nhìn cậu. Hắn nâng cổ tay Megumi lên, miết nhẹ vào vết bầm. Cậu muốn giật tay về nhưng không kịp.

"Em sao phải bao che cho bọn chúng làm gì?"

"Em không bao che cho ai cả."

"Em thấy áy náy à?"

"Không... Em chỉ không muốn người nào nói rằng anh thiên vị em, hay bảo bọc em như tình nhân. Dù cho có là sự thật đi nữa, em cũng ghét việc để họ nói về anh như thế."

Hắn cười, miết nhẹ ngón tay lên má cậu, kéo lại gần.

"Nếu là sự thật, thì có gì phải bực bội chứ? Tôi thiên vị em, yêu em. Chẳng vì gì phải bực tức cả. Megumi, em chỉ đang thấy áy náy thôi, em vẫn cảm thấy có lỗi với cô ta à?"

Gojo Satoru cười, nụ cười mà chính cậu đôi khi cũng thấy sợ hãi. Giống như một viên đạn bạc có thể xuyên qua tâm hồn cậu vậy. Megumi sững người, nhất thời không thể nói được điều gì.

"Em là tình nhân của một người đàn ông có vợ, đó là sự thực mà. Nhưng chẳng việc gì phải thấy có lỗi cả. Chúng ta chỉ đang làm một cuộc làm ăn sòng phẳng thôi. Vậy nên em chỉ cần nhìn tôi là đủ."

Giống như lời của Yaga nói.

"Nếu không thể bước ra khỏi vũng lầy, chẳng thà chìm cùng nhau."

Phải rồi. Nếu không thể bước ra khỏi chuyện này, vậy thì chỉ cần cùng nhau trầm luân trong nó thôi. Megumi ngẩng đầu nhìn hắn, rướn tới ôm lấy khuôn mặt Gojo Satoru hôn lấy. Cậu không muốn phải nhẫn nhịn, không muốn phải chịu đựng. Cậu có thể giết chết bọn chúng bằng thanh katana, nhưng cậu đã không làm.

Megumi ngấu nghiến môi hắn, hơi thở gấp gáp nóng rực. Hắn ôm cậu vào lòng, đẩy cậu nằm lên bàn làm việc của hắn. Đống giấy tờ cùng đồ đạc bị Gojo Satoru gạt xuống, rơi đầy đất. Hắn cởi áo cậu, vội vàng vứt cả chiếc quần âu vừa vặn ôm khít bờ mông xinh đẹp của cậu ra chỗ khác.

Cậu rên rỉ, chẳng hề kìm nén chút nào. Megumi cả người trần trụi nằm trên bàn làm việc của hắn, cậu đã hứng quá rồi, bên dưới run rẩy ngẩng cao. Hắn cúi người, hôn lên đó, rồi lập tức ngậm vào trong miệng. Gia chủ Gojo đang ngậm lấy thứ đó của cậu, chỉ việc đó thôi đã làm cho Megumi "lên" rồi.

Cơ thể co quắp, cố gắng tiếp nhận thứ kích thích mạnh mẽ này. Megumi thở dốc, áp tay lên mặt hắn kéo lại gần, để hắn cọ vào đầu vú sưng cứng của cậu.

"Chỗ này... em muốn anh ngậm chỗ này..."

Megumi nhìn hắn khẩn thiết, khiến Gojo Satoru không thể từ chối, ngậm lấy đầu vú hồng tươi, vừa liếm cắn vừa đảo lộng chơi đùa. Cậu không nhịn nổi nữa, dang hai chân, dùng tay tự tìm tới lỗ hậu mà nới rộng. Cậu nhíu mày, cổ họng rên rỉ không ngừng khi tự mình dùng tay đâm vào trong. Phía sau ướt nhẹp dâm dịch, đống khoái cảm nãy giờ của cậu như khuếch đại gấp mấy lần khi Megumi buông bỏ "day dứt" của bản thân. Cậu muốn hắn, thèm khát hắn, vậy thì cậu không muốn che giấu chúng.

"Ưm..."

Ngón tay cắt kéo bên trong, cố sức sục vào. Bên trong ướt quá, vừa ướt vừa chặt, nóng rẫy bao lấy ngón tay cậu. Gojo Satoru tận hưởng bộ dạng quá khích của cậu. Hắn biết Megumi sẽ có ngày trở thành như vậy, chỉ là cậu không chấp nhận mà thôi.

"Megumi, ngón tay không đủ đâu. Em cần thứ khác."

Hắn kéo ngón tay cậu rời khỏi lỗ hậu, khiến cho nước theo đó mà chảy ra. Megumi hai mắt trợn trừng vì trống rỗng, cậu không chịu được việc phía sau đột nhiên không có thứ gì như vậy. Bàn tay cậu bao bọc lấy dương vật thô lớn của hắn, vuốt ve rồi kéo tới gần, đặt ở ngay cửa lỗ hậu đang co bóp, đẩy nó vào trong, một lần lút cán.

"A—"

Tiếng rên rỉ khản đặc trong cuống họng. Megumi cảm nhận bụng dưới trướng lớn, bị thứ đó của hắn đâm tới. Gojo Satoru không cần dịu dàng như thường lệ, hắn mạnh bạo thúc tới, giã liên hồi vào trong cậu.

"Ư— ư– cậu chủ..."

Hắn trầm giọng, gầm lên cùng tiếng rên ri rồi không ngừng đâm chọc hung hăng. Hắn đè hai bắp đùi cậu ép mở, dang rộng. Gojo Satoru ngấu nghiến hôn cắn lên da thịt cậu, để lại hàng đống dấu vết trong khi đang thô bạo nấc cậu. Hắn nhíu mày, bế thốc cậu lên, để hai chân của Megumi chơi vơi hơi chạm đất, áp ngực lên mặt bàn. Gojo Satoru nắm cằm cậu kéo lại gần, từ phía sau thúc tới. Tư thế này lúc này cũng khiến hắn vào thật sâu. Dường như có thể nhìn thấy rõ ràng cả phần bụng dưới đang gờ lên của cậu, chính là hình dạng của thứ dương vật khủng bố đó đang đâm bên trong.

"Megumi, em lại gọi sai rồi. Nói lại xem, tôi là gì của em?"

"Là chồng... là chồng ạ..."

Hắn rướn lại gần, lồng ngực kề sát lưng cậu mà quấn lấy nhau, mồ hôi dấp dính như hòa làm một. Gojo Satoru vươn tay che kín mắt cậu, để Megumi không phải nhìn thấy gì ở phía trước hết. Hắn cứ thế liên tục thúc lên, đem tinh dịch bắn vào tràn đầy trong bụng cậu, chảy cả xuống bắp đùi.

Gojo Satoru cười, cái nụ cười đáng sợ khiến kẻ khác phải lạnh sống lưng. Shimizu Emi đứng ngay phía sau cánh cửa khép hờ, chứng kiến mọi thứ. Cảnh tượng "chồng hờ" của mình đang làm tình với một người đàn ông khác, một cách vô cùng mạnh bạo. Hắn nhìn về phía cô, chậm rãi nói bằng khẩu hình miệng.

Hãy tự biết vị trí của mình đi.

Shimizu Emi kinh hãi lùi lại, giơ tay bịt chặt miệng mình. Gojo Satoru đang dạy dỗ cô ta. Hắn biết mọi thứ, và có thể kiểm soát mọi thứ. Cô ta sợ hãi bỏ chạy, run rẩy bịt chặt hai tai. Nếu muốn sống, chỉ có thể giả mù giả điếc. Đó là cách duy nhất.

Megumi khóc nấc, cậu chống khuỷu tay lên bàn, trượt người về phía trước đón nhận những đợt đâm thúc của hắn. Nếu không thể gạt bỏ được tội lỗi trong lòng mình, vậy thì cứ sống với nó cũng được.

Cậu chấp nhận làm một con chim xinh đẹp trong cái lồng của hắn, hót giai điệu mà hắn ưa thích. Sẽ chẳng có ai cứu rỗi được cậu nữa cả. Thứ tội lỗi này sẽ theo cậu suốt cả cuộc đời. Nếu cậu không thể ngừng yêu hắn, vậy thì phải chấp nhận mơ cơn ác mộng này vĩnh viễn.

Rằng cậu ngủ với hắn, một kẻ có vợ, sự thật mãi mãi là thế, là cái hố sâu tự tay cậu đào.

Megumi ngửa cổ rên rỉ, cậu ưỡn cong lưng, cố gắng đưa đẩy eo liên tục cùng với nhịp thúc của hắn. Dương vật thô lớn trướng lên, mỗi lần đều xỏ xuyên tới tận cùng, đâm cậu tới mức muốn nhấc khỏi mặt đất. Megumi kêu thét, tì lên mặt bàn cố sức nhận lấy mỗi lần hắn giã vào. Mép thịt mở căng ra, chảy tràn cả dịch đục ra ngoài, nhiễu hết cả nơi giao hợp. Cậu vươn tay ra phía sau, bấu chặt hông hắn rồi căng cứng người, để hắn nấc cậu lên từng đợt trước khi bắn tiếp vào bên trong.

"Ư—ha..."

Cậu thở dốc, cảm nhận dòng nhiệt nóng rực tràn đầy cơ thể. Cậu không phải phụ nữ, sẽ chẳng có ích gì khi nhận lấy tinh dịch từ hắn. Nhưng Megumi muốn nó, muốn được chết chìm trong thứ đó của Gojo Satoru. Cậu gục người xụi lơ nằm trên bàn, hai mắt mờ nhòe nhìn ra cánh cửa phòng còn chưa hề đóng.

Gọi cậu là gì cũng được, cậu chẳng quan tâm tâm nữa. Megumi là một con chim xinh đẹp trong chiếc lồng son của hắn, với trái tim và tâm hồn trống rỗng chỉ để chứa duy nhất mình Gojo Satoru.

(*) Tên fic là Kago no tori no nakigoe - 籠の鳥のなき声 có nghĩa là tiếng hót của con chim trong lồng. Nhưng trong tiếng Nhật, cụm "nakigoe" - 鳴き声 là tiếng (chim) hót cũng đồng âm với cụm "nakigoke" - 泣き声 là tiếng khóc. Còn cụm từ "kago no tori" - 籠の鳥 ý chỉ con chim trong lồng, mất tự do, bị trói buộc. Nên tên fic có thể hiểu là Tiếng hót của chú chim bị nhốt trong lồng, hoặc tiếng khóc của chú chim bị nhốt trong lồng.
(1) Yukata: một loại kimono đơn giản mặc ở nhà hoặc vào mùa hè
(2) Bunkyo: 1 trong số 23 quận trung tâm của Tokyo, nằm ở phía đông Tokyo
(3) Trang phục cưới truyền thống của Nhật Bản, các bạn có thể tìm hiểu trên Google
(4) Montsuki haori hakama: Lễ phục cưới truyền thống của nam giới Nhật Bản
(5) Quần áo khâm liệm: shiroshozoku. Trong đó "Shiro" nghĩa là trắng.
(6) Hanare: Cách gọi những gian nhà được xây tách rời với gian nhà chính (Omoya). Một khu nhà truyền thống của Nhật thường được xây dựng thình nhiều gian trên cùng một mảnh đất.
(7) Nghi thức dâng rượu sake: Là nghi lễ nhập môn cho người mới gia nhập yakuza. Người mới gia nhập sẽ được gọi là "kobun" (vai trò con) sẽ phải phục tùng thành viên cấp cao hơn có kinh nghiệm. Để thực hiện nghi lễ dâng rượu, sẽ có một thành viên chuẩn bị rượu sake. Kobun sẽ ngồi đối diện với oyahun (vai trò cha). Chén rượu của người mới chỉ chứa một phần nhỏ, còn chén rượu của oyahun lại đầy tới miệng. Việc rót rượu này thể hiện địa vị mỗi người. Sau khi uống rượu sake, mối liên kết cha - con nuôi sẽ chính thức được công nhận. Yakuza nào cũng phải thực hiện nghi lễ này mới được chính thức trở thành một phần của tổ chức.
(8) Houmongi: Kimono đi lễ của những người phụ nữ đã có chồng. Khi đón tiếp một cuộc viếng thăm trang trọng, người phụ nữ sẽ mặc Houmongi
(9) Wakaga-shira: Vị trí thứ hai trong bang hội. Sau Kumi-chou là thủ lĩnh bang hội.
(10) Tomesode: Kimono dành cho người phụ nữ đã kết hôn. Là áo kimono truyền thống với ống tay áo ngắn hơn. Áo Tomesode màu đen thường được đính gia huy tượng trưng cho gia tộc.
(11) Yubitsume: là một "nghi lễ chuộc lỗi" đặc biệt của tổ chức Yakuza khi họ phạm lỗi. Họ sẽ chặt ngón tay của mình, bắt đầu từ ngón út. Chính vì điều này mà hầu hết thành viên băng đảng yakuza thường mất hết ngón út. Khi rời khỏi tổ chức, nhiều người phải đối mặt với sự kỳ thị của xã hội bởi những ngón tay bị chặt là dấu tích khó mà che giấu được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #gofushi