Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: ngây thơ

"Ngày hôm qua, 15 tháng 5 năm 2023, ta tiu thuyết "Án mng lúc bình minh" là phn cui trong b ba tiu thuyết trinh thám ca nhà văn Gojo Satoru va được phát hành vi lượt đt trước đã vượt qua 500.000 bn trên khp Nht Bn. Là nhà văn tr nht đt gii Naoki(1) ln th 124 khi mi 25 tui, Gojo Satoru tr thành cây bút trinh thám được đc gi vô cùng đón nhn. Ngày 8 tháng 8 ti đây..."

Gojo Satoru - người vừa được nhắc tới bởi giọng đọc truyền cảm của nữ phát thanh viên - vươn tay tắt màn hình TV. Mấy bản tin này nghe cả ngày đã đủ đau đầu rồi. Gojo Satoru lấy cây bút máy yêu thích của mình, cây viết vỏ màu đỏ sang trọng của hãng Aurora, vân chìm hoài cổ và phần viền vàng trông rất đắt tiền, hắn ký xuống một chữ rồi đưa lại cho người đàn ông đứng đối diện.

"Lần này nhắn nhà xuất bản là tôi không muốn tham gia mấy buổi phỏng vấn hay giới thiệu sách đâu. Nói họ tự xử lý đi."

"Dạ? Nhưng..."

"Cậu Nakamura này, cậu là biên tập viên tôi thuê, không phải người ăn lương của nhà xuất bản. Chắc cậu hiểu là mình nên làm việc cho lợi ích của ai chứ nhỉ?"

Cậu thanh niên tên Nakamura vội vàng cúi đầu dạ vâng. Anh là sinh viên năm cuối Khoa Văn học của Đại học Keio, do đạt thành tích tốt nên Giáo sư thường hay nhờ anh tham gia hỗ trợ công việc ở lớp, cũng từ đó mà Gojo Satoru đề nghị anh trở thành trợ lý riêng cho mình khi làm việc với nhà xuất bản.

Gojo Satoru cảm thấy Nakamura được việc, biết điều nhưng lại không quá thông minh, tinh ý. Chuyện hắn phải nói tới vài lần, Nakamura cũng không nhớ cho được.

"Dạ vâng, em sẽ đi ngay ạ, Gojo-sensei."

Hắn gật đầu, phẩy tay tiễn Nakamura mau đi sớm cho lành. Gojo Satoru còn chưa kịp nghỉ được chút nào đã bị tiếng gõ cửa làm phiền. Hắn nhíu mày, hít lấy một hơi rồi mới lên tiếng.

"Vâng. Mời vào."

"Ê, qua phòng giáo vụ chút đi."

Fushiguro Toji mở cửa, ngó đầu vào gọi hắn. Bọn họ cùng là giáo sư ở Khoa Văn học thuộc Đại học Keio, tuổi tác cũng không quá cách biệt, nhưng Toji đã có con trai lớn đùng rồi mà hắn thì vẫn còn chưa thèm kết hôn.

"Gì vậy? Hôm nay có phải họp gì đâu."

Hắn nói thế rồi vẫn phải đứng dậy đi theo Toji tới phòng giáo vụ, nơi các giảng viên trong khoa sẽ cùng sinh hoạt, thường là khi có buổi họp hoặc dịp lễ nào đó. Còn bình thường các giáo sư đều sẽ có phòng làm việc riêng.

"Ai mà biết. Ban nãy tôi đi ngang qua chỗ trưởng khoa nên bị ông ấy gọi lại bảo qua nhắn cậu đi cùng nữa."

Cả hắn và Toji đều chẳng phải loại người thích sinh hoạt đông người. Khoa Văn học hầu như toàn giảng viên ở độ tuổi trung niên, đâu thể nào so được với hai gã đàn ông trẻ tuổi lại phong độ. Mỗi khi cùng nhau trò chuyện, không phải việc nuôi dạy con cái thì cũng là mấy cái sở thích của tuổi già như trồng cây nuôi chim, bọn họ theo sao kịp.

Cửa phòng giáo vụ vừa mở, bên trong đã phát ra tiếng ồn ào, pháo giấy bắn phụt một cái, rơi đầy trên đầu hắn. Gojo Satoru đen mặt đến mức không phản ứng được gì, trong khi Toji cố nhịn cười đến điên rồi.

"Chúc mừng giáo sư! Chúc mừng cậu trở thành tiểu thuyết gia có tác phẩm trinh thám được đặt trước nhiều nhất lịch sử."

Chà, bọn họ đúng là quan tâm tới đời sống đồng nghiệp thật. Ngay cả cái danh xưng dài như thế còn học thuộc được trong khi Gojo Satoru còn chẳng biết.

Hắn cười gượng, cúi đầu lịch sự.

"Vâng, cảm ơn mọi người."

Cầm lấy bó hoa to đùng cao quá đầu, Gojo Satoru thật sự chẳng biết nên phản ứng sao với sự nhiệt tình của bọn họ.

"Vậy trưa nay để tôi mời mọi người một bữa ạ."

Trong khi bọn họ bắt đầu trò chuyện rôm rả, trưởng khoa liền ngoắc hắn ra một chỗ. Cánh cửa phòng làm việc riêng của trưởng khoa Yaga vừa đóng, hắn hình như đã nghe được tiếng thở dài của ông ấy.

"Giáo sư Gojo, tôi biết chuyên ngành chính của cậu là Phê bình văn học, nhưng mà..."

Ông ấy nhịn xuống, ném cho hắn một tờ báo chuyên đề Văn học.

"Cậu có thể đừng quá... "cay nghiệt" như vậy được không?"

Ngay trang đầu mặt báo đã có thể nhìn thấy ảnh hắn trong buổi hội thảo gần đây, hình như là vào hôm mà hắn lên tiếng bình về tác phẩm tùy bút mới của nhà văn Haruyama mới nổi dạo này.

"Ngu ngốc", "Không thực tế", "Sáo rỗng", "Thiếu thường thức"... toàn là những mỹ từ được hắn sử dụng để bình phẩm về tác phẩm của Haruyama. Một cây bút đã viết trong khoảng hơn 10 năm, vậy mà vẫn sử dụng cái lối viết ngớ ngẩn như một tay mới. Đừng có bảo là gã này đã tốt nghiệp chuyên ngành Văn học từ Đại học Waseda, nói vậy sẽ làm người ta xấu hổ chết mất vì học cùng trường với gã. Gojo Satoru luôn là vậy, hắn bình về tác phẩm của người khác theo đúng những gì mà mình đọc và cảm nhận. Lời bình vừa "ác", vừa "đau". Mỗi khi hắn công khai mở lời nhận xét về tác phẩm nào là y như rằng, lượt bán sẽ tụt dốc thảm hại. Thậm chí cư dân mạng còn đi lùng sục thông tin trường đại học của họ chỉ để xem liệu luận văn của nhà văn ấy có đúng là đã đạt tiêu chuẩn hay không.

Một vài câu của hắn có thể đem tác phẩm và sự nghiệp của người khác dìm xuống đáy, hoặc một bước lên mây. Gojo Satoru chẳng quan tâm, dù kết quả đến với họ là gì cũng đâu phải là lỗi của hắn. Là lỗi do bọn họ viết quá dở đấy chứ?

"Waseda cảm thấy khá khó chịu khi cậu nhận xét về người từng tốt nghiệp từ đó như vậy đấy. Cái gì mà "không hiểu anh ta đã được đào tạo những kiến thức gì để có thể viết ra mớ hổ lốn như vậy?" là gì hả?!"

Yaga cầm tạp chí lên đọc lại nguyên văn rồi ném vào hắn. Gojo Satoru cũng có tâm mở ra đọc xem họ trích dẫn có chuẩn không rồi gật gù.

"Cũng may, họ không bịa đặt lời tôi nói."

"Cậu!..."

Trưởng khoa thật sự muốn lên cơn tiền đình vì hắn mất.

"Cậu nên xem xét lại đi, lần sau có thể dùng từ ngữ nhẹ nhàng hơn được không?"

Gojo Satoru thở dài một tiếng, đứng dậy, trả lại cuốn tạp chí cho Yaga rồi phủi phẳng vạt áo.

"Chuyên ngành của tôi là Phê bình, tôi sẽ làm việc đúng chức trách. Dở thì sẽ nói là dở, hay sẽ nói là hay. Sinh viên của tôi sẽ nghĩ thế nào nếu Giáo sư dạy mình lại chỉ vì mấy thứ giới hạn xã hội vớ vẩn này mà không nói cho chúng biết sự thật? Dù sao thì tôi cũng sẽ không thay đổi đâu."

Hắn nói rồi một đường bỏ ra khỏi phòng trưởng khoa, hoàn toàn chẳng coi ai ra gì. Yaga tức hắn là một chuyện, nhưng cũng chẳng thề phủ nhận được năng lực của Gojo Satoru. Có người ghét hắn thì cũng có những người rất thích hắn. Chưa kể chuyên môn của hắn rất tốt, không có gì để nghi ngờ cả nên Yaga chỉ biết thở dài một tiếng.

Gojo Satoru gọi bento đắt tiền từ nhà hàng nổi tiếng trong trung tâm thành phố tới cho toàn bộ giảng viên trong khoa để đáp lễ, còn bản thân hắn thì chỉ lịch sự từ chối rằng mình có việc nên không thể cùng dùng cơm để tránh phải ngồi tiếp chuyện họ.

Có điều hắn làm sao mà qua được đôi mắt cú vọ của Fushiguro Toji, gã chặn trước cửa phòng hắn, hất đầu.

"Ra ngoài ăn đi, tôi đãi cậu."

Hai người ở trong Khoa được miêu tả mối quan hệ là kiểu nước với lửa, có thể sẵn sàng tranh luận với nhau trên giảng đường bất chấp tiết học, nhưng cũng là hai gã đàn ông hiểu nhau nhất. Toji vừa ngáp vừa vặn vẹo người sau cả một buổi sáng dạy tới hai tiết lý luận văn học.

Bọn họ tới quán ramen quen thuộc gần đó, gọi hai suất như mọi khi. Đầu bếp cũng là chủ cửa hàng tươi cười chào đón, bê ra hai bát ramen nóng hổi.

"Chúc quý khách ngon miệng."

Hai bát ramen nhanh chóng được xử lý, Toji húp một ngụm lớn, cảm thán vị ngọt của nước dùng.

"Dạo này vợ tôi toàn kêu ca thôi. Thật là nhớ cái thời tự do quá đi mất."

Gojo Satoru tỏ ra khinh bỉ nhìn Toji. Chẳng phải Fushiguro Toji cũng chính là cái người lấy vợ từ khi mới 20 tuổi, lúc nào cũng khen vợ mình à? Giờ nói thế, có ma mới tin.

"Thế anh nói xem là có chuyện gì."

Cứ như là chạm vào mạch, Toji bắt đầu ca cẩm với hắn.

"Cậu nói xem, mấy đứa nhóc dậy thì có phải là sẽ bắt đầu thay đổi tâm tính, khó bảo lắm đúng không?!"

Gojo Satoru ngẫm nghĩ một lúc, miễn cưỡng gật đầu. Ngồi trước mắt hắn là người bỏ nhà đi lúc 15 tuổi, tự mình vật lộn ở xã hội, may mắn sao mà còn đỗ được đại học, nhờ có vợ nên mới thành người tử tế như ngày hôm nay, Fushiguro Toji thật sự cảm thấy vấn đề này chỉ đơn giản đến từ tuổi dậy thì chứ không phải là gen di truyền hả?

"Gần đây con bé nhà tôi chẳng chịu tập trung ở trường gì cả. Môn quốc ngữ điểm số còn tệ đi nhiều nữa. Hỏi thì nó lại chẳng chịu chia sẻ với bố mẹ làm vợ tôi cũng thành ra bực bội. Mà người cuối cùng chịu trận là ai? Lại là tôi chứ ai!"

Toji chắc đã kìm nén từ lâu, giờ được nói cứ như được cởi cả tấm lòng, cứ nói liên tục nãy giờ. Gojo Satoru chăm chú lắng nghe, cố gắng nắm bắt trọng điểm câu chuyện.

"Con bé nhà tôi" ý chỉ cô con gái độc nhất của Fushiguro Toji năm nay 15 tuổi. Hắn tuy chưa từng gặp mặt cô bao giờ nhưng được được nghe qua lời kể của Toji không biết bao nhiêu lần rồi.

"Được rồi, vậy thì... sao?"

Gojo Satoru cố gắng dừng việc ca thán của Toji lại.

"Tôi định sẽ cùng vợ đi du lịch một thời gian."

Hả?

Hả?...

Cái này thực sự là cách giải quyết?! Trong khi gốc rễ vấn đề đâu phải như vậy. Gojo Satoru cố sắp xếp lại câu chuyện Toji kể nãy giờ xem mình có bỏ sót tình tiết nào hay không.

"Tôi biết cậu là giảng viên cực kỳ khó tính và nghiêm khắc, nhân tiện con bé đang nghỉ hè, cậu giúp nó học môn Quốc ngữ đi. Tôi gửi nhờ nó ở nhà cậu một thời gian."

Trán hắn giật giật. Hoá ra đây là cách giải quyết của Toji, gã đẩy cô con gái mới lớn khó dạy của mình cho Gojo Satoru. Nên nói đây là ông bố tồi hay là một ông bố tốt đây?!

Gojo Satoru đột nhiên miễn cưỡng trở thành một người trông trẻ, điều mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới.

Tháng 7 tới, cũng là cái tháng cao điểm của mùa hè. Đám học sinh bắt đầu kỳ nghỉ cũng vào độ này. Thời tiết mùa hè ở Nhật càng ngày càng nóng, đến mức người ta chẳng còn phân biệt được liệu bọn họ có phải là một đất nước ôn đới không nữa.

Gojo Satoru đẩy gọng kính, cây bút máy cầm trong tay vẫn giữ nguyên tư thế chuẩn bị viết, hắn hơi nhíu mày, có vẻ như vẫn chưa hài lòng lắm với bản thân.

"Cậu Nakamura này, hôm nay chắc tôi chưa thể nộp bản thảo mới đâu. Cậu qua nhà xuất bản báo lại giúp tôi nhé."

Hắn đóng nắp bút máy, cất vào hộp, gập xấp bản thảo lại.

Gojo Satoru là kiểu người không thích gọi điện, hắn cứ như đang sống ở thời đại lạc hậu nào vậy. Ngay cả thiết kế khu nhà cũng theo phong cách nhà truyền thống nhiều gian, đồ nội thất thì giống như được làm từ những năm 70, 80. Nakamura làm trợ lý cho hắn một thời gian cũng đã dần quen với tính cách khó chiều của Gojo Satoru.

"Dạ vâng."

Ngay tới nhà xuất bản cũng phải nhún nhường trước hắn là đủ hiểu tầm ảnh hưởng của Gojo Satoru là thế nào. Nếu không có tác phẩm của hắn, khéo bọn họ cũng chẳng có lợi nhuận ấy chứ. Mới 25 tuổi đã có giải thưởng văn học nổi tiếng. 29 tuổi làm giáo sư của một trường tư thuộc hàng top Nhật Bản. Không những thế, vẻ ngoài của hắn còn xuất chúng đến mức phụ nữ thì thèm khát còn đàn ông thì ganh tị.

Trong khi Nakamura thu dọn tài liệu và đồ đạc để rời đi, tiếng chuông cửa nhà hắn chợt vang lên. Gojo Satoru bỏ kính xuống, đi về phía cửa nhà, kiểm tra màn hình an ninh rồi nhấn nút mở cổng.

Nakamura biết hắn là kiểu người sống kín tiếng, không hay giao du nhiều bởi cái tính kén chọn, khó chịu của hắn. Vậy nên anh chưa từng thấy hắn tiếp "vị khách" nào ở nhà cả.

Cửa vừa mở, một cô gái trẻ mặc đồng phục nữ sinh trung học, mái tóc đen dài ngang ngực, khuôn mặt ngây thơ xinh xắn và đôi mắt màu xanh lục trong veo. Nakamura cũng thoáng chốc ngây ngốc, đờ cả người ra nhìn cô.

"Xin chào, em là Fushiguro Megumi."

Nakamura hơi giật mình, cảm thấy sau gáy có chút lành lạnh nên bối rối cúi chào nữ sinh.

"Chào em, anh là Nakamura Sato. Anh là trợ lý của Gojo-sensei."

Hắn ở phía sau, nghiêng đầu nhìn cô một lát. Đúng là rất giống Fushiguro Toji, mắt mũi miệng đều có nét cả nhưng tổng thể thì Megumi mềm mại và xinh đẹp hơn nhiều cái gã Toji thô kệch ấy.

"Em vào đi. Tôi sẽ chỉ cho em phòng."

Ể? Phòng luôn?

Nakamura trước khi rời đi vẫn còn cố ngoái lại nhìn bọn họ. Một nữ sinh trung học tới nhà hắn, còn được sắp xếp phòng ở lại,... chẳng lẽ là họ hàng?!

Gojo Satoru đi phía trước, thái độ của hắn đối với cô dường như không có gì đặc biệt. Megumi mím mím môi, liếc nhìn hắn định nói gì đó lại thôi.

"Em vừa từ trường đến thẳng đây đúng không?"

"Vâng."

Toji nói kỳ nghỉ hè này bố và mẹ sẽ đi du lịch một thời gian nên gửi cô tới nhà một người bạn có thể giúp cô học thêm một Quốc Ngữ. Megumi đoán là một giảng viên cùng khoa với bố mình nhưng thực sự cô không hề nghĩ người đó lại trẻ tuổi như vậy.

Hắn cao lớn, vạm vỡ, với đôi mắt xanh thẳm như bầu trời và cả mái tóc màu trắng ít người có. Bộ dạng cấm dục khiến cho trái tim cô gái mới lớn không thôi nhộn nhịp. Megumi 16 tuổi, cô không còn trẻ con nữa, cô có xúc cảm về mặt tinh thần và thể xác của một người phụ nữ. Đứng trước hắn, thiếu nữ cũng sẽ bối rối.

"Phòng này tôi đã cho người dọn dẹp qua rồi. Em còn cần thứ gì cứ nói tôi biết. Phòng tắm ở phía cuối hành lang."

"Vâng."

Megumi ngó đầu nhìn vào trong. Hắn nói là dọn dẹp qua nhưng mà trong này được đặt toàn đồ nội thất màu trắng nền nã, dịu dàng, không giống phong cách đàn ông chút nào.

Gojo Satoru nhìn cô, bộ đồng phục nữ sinh mùa hè khá dễ thương. Áo sơ mi cộc tay cùng một sợi dây nơ nhỏ, váy xếp li ca-rô dài tới đầu gối. Trông Megumi khá hiền lành và ngoan ngoãn, khiến hắn thật sự không thể liên tưởng được hình ảnh của cô trước mặt hắn với lời kể từ miệng của Toji.

"Gojo-sensei,..."

Megumi hít sâu một hơi, dùng ngón tay thon gầy kéo nhẹ cổ áo sơ mi.

"Em muốn uống chút nước mát."

Ánh mắt hắn rất nhanh lướt qua rồi rời đi.

"À được rồi. Em cứ tắm rồi thay đồ trước đi, tôi sẽ lấy cho em."

Gojo Satoru đứng trước cửa tủ lạnh một lúc lâu, chẳng biết là hắn đang suy nghĩ gì nữa. Hắn hít vào một hơi thật sâu, mở cánh cửa tủ rồi lấy đầy cốc đá, đổ nước lựu màu đỏ mọng vào.

Megumi ôm theo quần áo mới, bước vào trong phòng tắm lớn chắc phải ngang phòng ngủ của cô. Bồn tắm được làm từ gỗ, cho cảm giác như đang dùng onsen vậy. Megumi với tay mở vòi nước nóng, cởi bỏ bộ đồng phục đã mặc cả ngày trời dưới thời tiết nóng nực chảy đầy mồ hôi.

Cô nhìn mình trong gương, chạm lên da thịt đang dấp dính.

Trước khi kỳ nghỉ hè tới, đám bạn của cô còn hỏi cô có dự định gì, liệu có đồng ý lời đề nghị hẹn hò của lớp trưởng không. Cậu ta học tốt, ưa nhìn, cao ráo, thứ gì cũng ổn cả, nhưng cô lại chẳng có chút cảm xúc nào với một thằng nhóc hết. Khoảnh khắc nhìn thấy hắn, Megumi nhận ra được sự khác biệt giữa con trai và đàn ông. Thứ mà những cậu trai ở tuổi cô không hề có được.

Megumi ngâm mình trong nước ấm đến khi sảng khoái mới dậy. Hơi nước quẩn quanh và mái tóc ướt khiến cho làn da của cô thêm trắng và căng bóng. Quả nhiên là vẻ ngoài của người trẻ tuổi, thật đáng ghen tị.

Cô mặc một bộ đồ ngủ màu hồng còn hơi trẻ con, có vẻ là do mẹ của Megumi mua cho rồi, cô ngó ra ngoài phòng khách xem có hắn không nhưng hoá ra lại chẳng có ai. Mang tâm trạng hơi thất vọng đi về bàn ăn, chỉ thấy một cốc nước lựu ép và tờ giấy nhắn có chữ viết tay.

Ng sm đi

Megumi cười, nắm lấy nó rồi uống hết một hơi cốc nước lựu mát lạnh cho hết cơn khát. Vị ngọt tràn vào cổ họng khiến cô không thoải mái lắm, nhưng rồi lại tham lam muốn được uống thêm. Lòng tham của con người thật sự khó mà thỏa mãn nổi.

Tháng bảy thực sự nóng quá đi mất. Megumi đưa tay lên quạt quạt cho bớt nóng, lại kéo kéo cổ áo cho thoáng khí.

Cô ngẫm nghĩ một lát, lôi cái quạt ra tận hiên nhà, bật số to nhất. Megumi thay vào một chiếc váy ngủ màu trắng mặc ở nhà, ngồi trước quạt cho mát. Gió thổi tung mái tóc suôn dài, khiến lớp vải cũng theo đó phất phơ.

Gojo Satoru ngồi ở chiếc ghế mây ngoài hiên, tận hưởng nắng của mùa hạ. Vậy mà cô nhóc này hoàn toàn không xem hắn vào mắt, cứ tự nhiên mà ngồi ở đó. Chiếc váy ngắn ngang đùi hờ hững bị bay lên nhè nhẹ, mồ hôi thì chảy từ tóc mai xuống cằm. Trông cô có vẻ nóng lắm.

Hắn yên lặng hồi lâu, cầm cây bút máy bắt đầu viết gì đó vào bản thảo viết tay của mình.

"Gojo-sensei, hôm nay mình học gì ạ?"

Cô đột nhiên quay đầu, vài sợi tóc đen nhánh đổ xuống vai, loà xoà bên gò má. Hắn cầm bút, nghĩ ngợi một lát rồi viết xuống một chữ.

Cô quỳ gối bò lại gần, vẻ mặt rất bình thường, chẳng có vẻ gì là cố ý. Megumi cầm lấy tờ giấy của hắn, ngẫm nghĩ một lát.

"Cái này là chữ gì ạ?"

Hắn ngồi trên ghế mây nhìn xuống, quai váy hơi rộng, trễ nải qua một bên vai làm Gojo Satoru hơi mất tập trung nhưng rồi bằng định lực của một người đàn ông trưởng thành, hắn có thể lờ nó đi được.

"Đọc là Mi, phát âm giống tên của em, nó có nghĩa là Mị."

Cô cúi đầu lại gần nhìn cho kỹ, hắn chỏ tay vào từng phần.

"Mị là sự kết hợp của chữ "Quỷ (鬼)" và chữ "Vị (味)". Có nghĩa là một sức mạnh bí ẩn có thể nắm bắt trái tim người khác. Là sự lôi cuốn, nhẹ nhàng và vẻ đẹp kỳ lạ."

Megumi ngước mắt nhìn hắn, chăm chú lắng nghe. Cô không nhớ nhiều chữ kanji lắm, không phải vì trí nhớ không tốt, mà là do Megumi hay xao nhãng khi ở trên lớp. Cô không biết mình đang học thứ gì, học vì điều gì dù cho cô có học rất giỏi đi chăng nữa, cũng chỉ có vậy thôi.

"Em thích chữ này chứ?"

Megumi gật đầu. Lời của hắn cứ như rót mật vào tai, khiến cô không thể rời mắt. Chữ kanji này đột nhiên lại ghim sâu vào trong tâm trí cô đến mức không thể nào quên được. Khoảnh khắc hắn nói chữ Mị giống tên của cô, một sự lôi cuốn của vẻ đẹp kỳ lạ. Gojo Satoru cũng vậy, hắn khiến Megumi tò mò, hiếu kỳ. Sự cuốn hút của một người đàn ông rốt cuộc là gì nhỉ?

"Gojo-sensei."

Hai người họ đều ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Nakamura đã tới từ lúc nào, cúi đầu chào hắn. Gojo Satoru xem xét có lẽ nên đổi mật khẩu nhà thôi.

"Tôi tới lấy bản thảo ạ."

Hắn à một tiếng, đứng dậy khỏi chiếc ghế mây đung đưa theo quán tính còn sót lại, đi về phòng đọc sách.

"Cậu chờ tôi một lát, tôi chuẩn bị cho cậu."

Cánh cửa phòng hắn vừa đóng lại, trong phòng khách chỉ còn có hai người. Cô chớp chớp mắt nhìn anh, bỗng nhiên nở nụ cười.

"Anh Sato có muốn uống gì không?"

Cô đột nhiên gọi tên thân mật làm Nakamura bối rối.

"À vâng... vâng."

Anh đi theo cô vào trong phòng bếp. Megumi có vẻ như đã quen thuộc với chỗ này chẳng khác gì nhà của mình. Cô bật ấm đun nước, trong khi nghe tiếng nước rít lên, Megumi đi kiếm hộp trà gói nhúng.

"Ưm... anh Sato thích uống trà dâu chứ? —"

Cô mở tủ gỗ treo, vừa cố với lấy hộp trà vừa hỏi anh. Nakamura vội vàng lại gần, vòng cánh tay từ phía sau giúp cô lấy nó xuống.

"Đây."

Megumi nhận lấy, mỉm cười gật đầu cảm ơn. Cô chờ nước sôi, lấy ra hai cốc uống trà, đặt gói nhỏ và viên đường vào trong. Nghiêng đầu nhìn anh rồi lại cười rộ lên rất xinh đẹp. Mái tóc dài loà xoà khiến cô trông có vẻ gì đó rất cuốn hút nhưng cũng rất kỳ lạ.

Nakamura nuốt khan một tiếng, khoảng cách hai người đang rất nhỏ, vai cũng hơi chạm vào nhau. Megumi mặc chiếc váy trắng rất xinh, có cảm giác của một người phụ nữ chứ chẳng còn là trẻ con nữa.

Anh lấy can đảm nhích người lại gần, cúi thấp đầu ghé tới chỗ cô, chạm lên cánh môi mỏng màu hồng phớt hôn thật khẽ. Vị ngọt của thiếu nữ như hương hoa dịu dàng, khiến anh không thể kiềm chế. Nakamura xoay người đối diện cô, cánh tay vòng qua eo Megumi kéo cô lại gần. Cô ngước mắt nhìn anh, khóe môi hơi nhếch, vươn đầu lưỡi chạm vào đối phương. Vị ấm của lưỡi thì ra là như vậy, khi hôn nhau thứ dịch vị ẩm ướt kia cũng sẽ tràn vào miệng. Megumi hớp lấy ngụm không khí, lấy hơi cùng Nakamura hôn sâu nhưng cảm giác như nhịp thở của bọn họ thiếu chút đồng điệu.

Tiếng nước sôi rít lên, hai người họ ở một bên chỉ đang tập trung hôn mút, cảm nhận vị ngọt của đối phương. Vị của một người đàn ông hoá ra là như vậy. Nakamura đối với cô giống như một bài học vỡ lòng, để Megumi có thể thực hành vài thứ mà trước nay cô chỉ mới tưởng tượng ra trong tiềm thức.

Thanh âm nút lấy cánh môi mỏng của cô vang lên nhẹ nhàng, Nakamura thở dốc, tách rời khỏi cô. Megumi đưa tay lên miết nhẹ môi, lại chẳng nói thêm gì với anh cả. Cô lấy ấm nước đã sôi đổ vào cốc rồi đẩy nó về phía anh.

"Anh uống đi."

Megumi cười, sau khi cô và anh vừa mới hôn nhau vậy sao? Nakamura không khỏi suy nghĩ, xem mối quan hệ của họ có khi nào bắt đầu hơi nhanh rồi không?

Cậu bê khay gỗ tới phòng hắn, theo sau là Nakamura. Megumi mở cửa, đặt tách trà xuống bàn làm việc của Gojo Satoru.

Hắn ngẩng lên, lướt qua đôi môi hồng phớt đang hơi sưng đỏ của cô. Gojo Satoru không nói gì, cũng chẳng trực tiếp bóc mẽ Nakamura, hắn cầm cây bút máy ưa thích màu đỏ vân cẩm thạch của mình viết xuống vài chữ.

"Ban biên tập chắc đang sốt ruột rồi. Cậu cầm bản thảo này tới đó giúp họ kiểm tra và chỉnh sửa luôn đi."

Gojo Satoru dán tờ giấy nhớ viết tay của mình lên trên cùng chồng bản thảo.

"Dạ?... sửa luôn hôm nay ạ?"

"Phải. Cậu có bận việc gì sao?"

Nakamura vội vàng xua tay lắc đầu.

"Dạ không! Tôi chỉ hỏi vậy thôi ạ. Tôi xin phép đi trước."

Ôm theo đống bảo thảo chất cao như núi, Nakamura không kịp cả chào hỏi với cô.

Megumi vẫn đứng đó, chờ xem hắn có gì để nói với mình hay không, vậy mà Gojo Satoru chỉ nhìn cô như thể kỳ lạ lắm.

"Em có chuyện gì muốn nói hả?"

"Dạ?"

Cô không rõ mình đã mong chờ điều gì, Megumi chờ đợi hắn hỏi cô, tra khảo xem cái gã Nakamura kia cùng cô ở trong bếp làm chuyện nào sau lưng hắn. Nhưng Gojo Satoru lại bình thản đến mức ngạc nhiên. Hắn chẳng tra hỏi cũng chẳng tức giận. Megumi chỉ là con gái của bạn hắn, Gojo Satoru có trách nhiệm dạy cô học Quốc Ngữ, giữ cho Megumi an toàn, chỉ có vậy thôi.

"Nếu không thì em cứ ra ngoài trước đi."

"Vâng."

Giọng cô ỉu xìu, mang theo khay gỗ ôm vào lòng rồi rời khỏi phòng. Megumi thở dài một hơi, ngồi gục xuống sàn, chôn mặt vào cánh tay.

Một người đàn ông có phải sẽ không thích một đứa trẻ con như cô không?

(1) Giải Naoki: Giải thưởng Naoki - tên chính thức là Giải thưởng Naoki Sanjugo (直 木 三), là một giải thưởng Văn học Nhật Bản được trao tặng nửa năm một lần. Giải này do Kikichi Kan, nguyên là người phát hành tờ báo Bungeishunju, thành lập năm 1935. Được tài trợ bởi Hiệp hội Quảng bá Văn học Nhật Bản, giải thưởng này ghi nhận tác phẩm hay nhất của văn học đại chúng dưới bất kỳ hình thức nào của một nhà văn mới, đang nổi hoặc đã thành công.

(2) Aurora: Nhãn hiệu bút được thành lập vào năm 1919 tại thành phố Turin, Ý, ngay sau khi hiệp ới Versailes kết thúc Thế chiến thứ nhất. Được dẫn dwast bởi gia đình Verona đã kinh doanh hơn 4 thế hệ, Aurora là một loại bút sang trọng và là thương hiệu hàng đầu thế giới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #gofushi