Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

ARC I: our beautiful youth - 4

Bốn ngôi sao. Tổng Thanh tra trưởng?! Ba của Gojo Satoru có cấp hàm của Tổng Thanh tra trưởng sao?!

Chỉ có Sở trưởng của 4 đơn vị Sở Cảnh sát Tokyo, Sở Osaka, Hokkaido và Kyoto mới mang cấp hàm này thôi. Không lẽ...

Ông ấy có vẻ bình tĩnh hơn vợ mình, ghé lại gần phía cấp dưới nói gì đó rồi bước về phía Geto và Shoko. Hai người bọn họ cứ như được kích hoạt chế độ tự động tại học viên, lập tức đứng nghiêm, giơ tay chào.

"Hai đứa không cần phải vậy đâu. Cũng đã mệt rồi, cả hai trở về học viện đi. Ở đây có mẹ của Satoru lo rồi."

Khác với tưởng tượng của hai người về một vị lãnh đạo cấp cao trong ngành Cảnh sát, dù thế nào thì ông ấy vẫn là một người cha như bao người cha khác mà thôi. Vẻ mệt mỏi và lo lắng của ông ấy đều hiển hiện hết lên trên khuôn mặt.

"Dạ không sao đâu ạ. Bọn cháu có thể ở lại đây phụ giúp cô. Chúng cháu đều là bạn thân của Satoru ạ. Hơn nữa thầy Fushiguro đã đồng ý cho bọn cháu ở lại với Satoru rồi."

Shoko có vẻ lanh lẹ hơn Geto nên xung phong vào trong phòng bệnh. Cả ba và mẹ hắn yên tâm phần nào khi thấy con trai của mình có được những người bạn tốt. Trước khi hắn thi vào Học viện Cảnh sát, mẹ của hắn đã từng khóc hết nước mắt để ngăn con trai mình chọn ngành này. Trong gia đình có một người chẳng phải đã đủ rồi sao, cần gì phải để cả con trai lẫn chồng mình đều làm công việc nguy hiểm này.

Bà vốn xuất thân từ một dòng họ lâu đời, cũng thuộc vào hàng trâm anh thế phiệt. Chỉ nhìn vào bộ kimono nhã nhặn và cách hành xử nhẹ nhàng dịu dàng của bà là có thể nhận ra được. Sau khi tốt nghiệp đại học, được gia đình mai mối cho Gojo Ritsu, cũng là con trai của dòng tộc Gojo vốn rất danh giá.

"Mẹ, đau con!"

Bà đánh vào vai hắn một cái, vừa thương lại vừa bực. Bộ dạng tiểu thư quyền quý thì cũng bị đánh bay trong chốc lát vì thằng con trai trời đánh của mình.

"Con bảo mẹ là sẽ tuyệt đối không sao cơ mà! Làm mẹ với ba vội vàng quay về, trên đường đi thấp thỏm không yên."

Gojo Satoru như thể bình phục với tốc độ chóng mặt, không phải con người nữa. Hắn vừa mới kết thúc ca phẫu thuật, tỉnh dậy sau khi tan thuốc mê thì cứ như chưa từng bị thương gì hết. Gojo Satoru dùng bên tay không băng bó ôm lấy mẹ mình.

"Con vẫn ổn mà, mẹ không thấy hả?!"

"Sao không chịu học mấy thứ như hai đứa em con ấy?! Có phải là ba mẹ đỡ lo không?"

Hai đứa em song sinh, một nam một nữ, kém Gojo Satoru 3 tuổi. Khác hẳn với ông anh cuồn cuộn nhiệt huyết, chọn theo ngành của ba, hai đứa em của hắn lại đi theo con đường tri thức cao. Gojo Itsuki, có nghĩa là một cái cây, ngay thẳng, chính trực. Itsuki là đứa con trai ra trước 1 phút, vừa đỗ Đại học Y danh tiếng tại Pháp. Còn cô em gái sinh sau 1 phút, Gojo Ayame, có nghĩa là hoa diên vỹ, dũng cảm, may mắn. Ayame lựa chọn nghiên cứu Sinh học tế bào.

Nếu đã là người họ Gojo, dường như họ có thể làm tốt mọi thứ, chỉ cần là họ muốn, dù là bất kỳ lĩnh vực gì đi nữa.

"Hai đứa nó chọn học thứ nhàm chán chết đi được ấy. Con không thích."

Phòng bệnh trở nên ồn ào vì cái miệng của ba người. Thật may vì bọn họ đã chọn làm bạn thân của nhau.

"Satoru."

Ba hắn vừa xuất hiện, toàn bộ mọi người trong phòng liền im lặng như tờ, nhìn về phía ông ấy một cách nghiêm trọng.

"Cục trưởng vừa ra quyết định đình chỉ công tác của Trưởng ban Bảo an cộng đồng của Sở Cảnh sát Tokyo và những người liên quan vì không xử lý kịp thời cuộc gọi báo cáo vụ việc. Còn hai đứa."

"Hai đứa" ở đây chính là nói tới Gojo Satoru và Geto Suguru, người đã đảm nhiệm nhiệm vụ hộ tống cô bé Sophia Kenneth.

"Dù có sai sót khi làm nhiệm vụ nhưng đã cứu được con gái ngài đại sứ an toàn nên Sở sẽ không truy cứu. Tuy nhiên, có lỗi thì vẫn phải phạt. Do hai đứa vẫn còn là học viên nên chuyện xử phạt sẽ giao về cho Học viện Cảnh sát Quốc gia."

Khóe miệng Gojo Satoru và Geto Suguru đột nhiên trở nên cứng nhắc đến không cười nổi. Giao về cho nhà trường xử lý, chẳng phải là để ông thầy Fushiguro Toji phạt họ sao?!

[Vâng, tôi biết rồi ạ, ngài không cần phải lo lắng đâu.]

Ngay từ đầu khi cầm danh sách học viên của lớp A khóa 36, Fushiguro Toji đã biết rằng hắn là con trai của ngài Sở trưởng Sở Cảnh sát Tokyo. Người mang họ Gojo, có màu tóc trắng và đồng tử xanh dương vô cùng hiếm, lại có thể xuất chúng tới như vậy, chỉ có thể là con trai của vị tiền bối đáng kính. Năm đó khi vào học viện, mọi người đều rỉ tai nhau về huyền thoại cách đó gần 20 khóa - Gojo Ritsu.

Kể từ khi khai giảng, chưa từng có ai đả động phải chiếu cố tới Gojo Satoru cả, dường như chính ba con họ cũng không muốn thể hiện sự liên quan tới đối phương, nhất là khi cả hai làm trong cùng một ngành. Lần này vì là một chuyện hệ trọng nên đích thân ngài Gojo mới gọi điện nhờ cậy chủ nhiệm của con trai mình, chính là Fushiguro Toji.

"Cứ phạt chúng thật nặng vào, để lần sau chúng biết hành xử thận trọng hơn."

Chà, quả là một người bố nghiêm khắc.

Fushiguro Toji nhướng mày nhìn hai thằng nhóc đang đứng trước mặt mình. Đôi khi chiều cao của chúng khiến cho đối phương thực sự cảm thấy vô cùng áp chế. Ngay cả người đứng ở vị trí giảng viên như Fushiguro Toji cũng còn thấy như vậy.

"Hai cậu xuất sắc đấy. Để con gái ngài đại sứ bị bắt cóc, rồi lại xử lý hết cả đám bắt cóc. Vừa lập công, lại vừa có tội. Tôi nên xử lý hai cậu thế nào đây nhỉ?"

Vết sẹo bên mép của Toji khiến nụ cười càng trở nên méo mó đáng sợ. Rõ là thầy Fushiguro sẽ dành cho bọn họ một hình phạt nào đó kinh khủng rồi, hắn đoán thế.

"Chính thầy giao nhiệm vụ cho tụi em còn gì?! Ai lại đi giao một vụ nguy hiểm như vậy cho hai sinh viên năm ba chứ?!"

Bản thân việc hộ tống một cô nhóc người Mỹ 18 tuổi không phải chuyện gì khó khăn. Nhưng tổ chức nhắm đến cô bé là một tổ chức cực đoan có liên quan tới đảng Đối lập. Bọn họ cho rằng các chính sách của Chính phủ không nhắm đến việc bảo vệ, hỗ trợ cho người dân Nhật Bản, đặc biệt là những người dân yếu thế. Hơn cả việc chỉ biểu tình chống đối, giờ bọn chúng còn dám sử dụng đến cả vũ trang nữa. Nhưng dù gì đây cũng là chuyện mà Cảnh sát Nhật Bản sẽ giải quyết, còn vấn đề của Gojo Satoru và Geto Suguru hiện tại, chính là ông thầy của mình.

Fushiguro Toji vươn tay cốc cho mỗi người một cái vào đầu.

"Ý cậu đây là lỗi của tôi hả? Các cậu được đào tạo để trở thành một cảnh sát thực thụ, là những người có thành tích xuất sắc nhất. Vậy mà dám tự hào là mình giỏi sao?! Nhanh, đứng dậy chạy mỗi người 40 vòng quanh sân vận động!"

Gojo Satoru vừa lầm bầm chửi thề, vừa cố sức chạy. May quá, hình phạt cũng chỉ có vậy thôi.

Trong khi Shoko đứng trên khán đài phía xa, vẫy tay về phía hai người họ, hét lớn.

"Hai tên ngạo mạn kia! Cố lên nhé!"

40 vòng quanh sân vận động, tương đương với 20 cây số. Chạy hết vòng cuối cùng, cả hắn lẫn Geto đều hết hơi, lết thân xác rã rời về băng ghế nghỉ. Hắn vừa mới hồi phục vết thương, nhưng đã trở lại trạng thái bình thường gần như 100%, quả đúng là "quái vật".

"Thầy... Fushi...guro..."

Hắn thều thào, bám lấy ghế mà lết tới. Fushiguro Toji áp chai nước mát lạnh vào lưng hai cậu học sinh của mình.

"Uống đi rồi về ký túc xá."

Geto nằm vật ra mặt đất, ngửa cổ nhìn trời rồi thở dốc. Mồ hôi ướt nhẹp hết cả áo, tóc mái cũng bết dính. Tiết trời mùa hè quả là đáng sợ, ánh nắng chói chang cứ rọi xuống đầu, vừa đau nhức vừa khó chịu. Tuổi trẻ của bọn họ, chỉ quanh quẩn trong khuôn viên của Học viện này, họ không nhận ra rằng thế giới ngoài kia thì ra rộng lớn đến thế. Có những kẻ sẵn sàng chĩa súng vào người khác, một người vô tội, chỉ vì chúng nhân danh người yếu thế.

"Thầy... Bọn em thực sự có thể bảo vệ tất cả mọi người sao ạ?"

Fushiguro Toji gật gù, chống cằm nhìn về phía xa, đáp lại câu hỏi của Geto.

"Trước kia, tôi nghĩ rằng mình không có khả năng bảo vệ ai cả, mà chỉ có thể làm hại tới người khác thôi. Sau này lựa chọn trở thành cảnh sát, tôi nhận ra bản thân vẫn không đủ khả năng để bảo vệ tất cả mọi người, chúng ta chỉ có thể làm hết sức mình, vậy thôi. Chúng ta là cảnh sát, nhưng đừng áp đặt trách nhiệm quá mức lên bản thân, nếu không các em sẽ luôn cảm thấy áy náy tới cuối cuộc đời mình đấy."

Gojo dường như vẫn còn sức lực, ngồi bật dậy, tu một hơi hết gần cạn chai nước mát lạnh.

"Thay vì nghĩ đến chuyện bảo vệ ai đó, em nghĩ mình chỉ cần tóm sạch tất cả những tên gây chuyện. Vậy là xong."

Fushiguro Toji phá lên cười. Quả nhiên là hai đứa trẻ xuất chúng, cả Gojo lẫn Geto. Ngẫm nghĩ một lúc, Fushiguro lấy ví của mình ra, rút tấm ảnh nhỏ cài trong đó đưa cho hai người họ xem.

"Ai vậy ạ? Trông đáng yêu thế."

Gojo ngó lại gần, trong ảnh là hai đứa trẻ, một trai một gái cỡ 5, 6 tuổi gì đó, hắn đoán vậy. Trong trí nhớ của hắn, hai đứa nhóc tầm tuổi đó đâu có đáng yêu như này chứ? Cứ nhìn Itsuki và Ayame nhà hắn là biết, chúng vừa khôn vừa lanh như cụ non vậy, hoàn toàn không xem vào mắt ông anh lớn hơn 3 tuổi. Còn Geto thì tới mới đây mới cùng sống với Riko, không biết tới cảm giác chăm mấy đứa trẻ con tầm tuổi này.

"Tôi nghĩ chúng ta làm cảnh sát là để bảo vệ những điều như này. Bảo vệ gia đình của mình. Đây là Tsumiki, còn đây là Megumi."

Vừa nói, Toji vừa chỉ vào trong bức ảnh. Đối với hai đứa trẻ, Fushiguro là một ông bố rất tuyệt vời cho tới khi chúng 5 tuổi. Sau khi vợ của mình, Fushiguro Hinata mất vì một tai nạn giao thông thảm khốc, Fushiguro Toji không còn đủ can đảm để đối diện với chúng, vậy nên mới quyết định trở lại Học viện giảng dạy.

"Đáng yêu thật đấy, hơn hai đứa em của em nhiều."

Hắn nhìn cậu nhóc đầu chỉa, vẻ mặt như chẳng thích thú với thứ gì hết nhưng lại nắm chặt lấy tay chị gái mình. Cái bộ dạng mâu thuẫn đó làm hắn cảm thấy buồn cười.

"Một ngày nào đó, hai đứa sẽ tìm được người mình muốn bảo vệ thôi."

Ánh nắng dần tắt, chỉ còn màu cam ráng chiều hắt lên cái bóng của ba thầy trò. Một ngày nào đó, nếu nó đến thật, liệu là điều tốt hay xấu?

Shoko nâng ly rượu soju trong tay lên, tự cạn với chén của hắn rồi cạn với Geto.

"Chà, chúng ta trốn khỏi ký túc ra tận đây uống rượu để mừng cậu lành vết thương mà, sao lại không uống?"

Gojo Satoru - người đứng hạng nhất mọi kỳ thi, kẻ xuất sắc trong mọi lĩnh vực mà hắn muốn, duy chỉ có một điều không làm được - hắn không thể uống rượu. Hắn đã ngồi nhìn chằm chằm ly rượu của mình suốt 30 phút đồng hồ rồi.

Ieri Shoko tất nhiên biết điều đó, nên cô mới cố ý kéo hắn đi. Bởi vì trái ngược với hắn, Shoko là một cô nàng nát rượu. Geto cũng uống cạn, giơ lên ra hiệu với cô rồi lại tiếp tục rót đầy. Không chỉ uống rượu như nước, Shoko lấy từ túi áo một bao thuốc lá, rút ra một điếu châm lửa.

"Trông cậu như thể mới ăn thêm mấy viên đạn vậy. Mau uống đi, sợ gì chứ?! Có tớ với Suguru ở đây rồi, nhất định sẽ bếch được cậu về."

"Vậy... tớ sẽ uống một ly."

"Phải vậy chứ!"

Ieri cười lớn hào sảng, bắt đầu rót đầy ly rượu tới tràn trề. Ba người bọn họ, lén trốn ra ngoài, và hoàn toàn quên mất giờ giới nghiêm. Đến lúc một trong ba người nhận ra, họ chỉ còn có 10 phút để vào trường.

"Satoru! Dậy! Dậy mau! Chúng ta phải về ký túc xá!"

Geto xốc hắn dậy, một tên cao to như anh cũng khó mà đỡ được Gojo Satoru cao hơn mét 9. Hai người chật vật nửa bê nửa khiêng hắn, chạy về trường. Gojo Satoru cười ngốc, lẩm bẩm nói chuyện một mình.

Lấm lét chui được vào bên trong mà không bị bảo vệ tóm được, Shoko gạt mồ hôi trên trán, cố gắng đỡ lấy cái thân hình to như bò mộng của hắn.

"Ba cô cậu đang làm gì vậy?"

Xong đời rồi...

Shoko liếc nhìn Geto, Geto lại liếc nhìn Shoko. Hai người họ cùng nhìn về phía tên đang say bét nhè bị kẹp giữa. Khỏi cần quay lại cũng biết đó là giọng của ai, thầy Fushiguro Toji.

"Geto, chúng ta phải diễn cho tốt."

Cô hất hất đầu, ra hiệu cho Geto rồi bắt đầu màn kịch của mình. Ba người giữ nguyên tư thế bá lấy vai nhau, bước từng bước nhỏ xoay lại theo một hàng ngang, trông quả là kỳ cục.

"Thầy ạ."

"Chuyện gì đây? Giờ này vẫn còn chưa về phòng hả? Tới giờ giới nghiêm rồi."

"Vâng ạ, bọn em vừa ra sân vận động luyện tập một chút. Giờ bọn em về ngay đây ạ."

Geto xốc thằng bạn của mình lên, cố gắng đứng thẳng. Nhưng Gojo Satoru quả thật là một tên không biết hợp tác với đồng đội chút nào.

"Thầy! Lần sau thầy phải làm với em một chén!"

Hắn cười lớn, giơ tay chỉ loạn xạ. Shoko lẫn Geto đều không kịp phản ứng mà giữ lấy hắn. Mọi thứ hoàn toàn đổ bể.

Fushiguro Toji bước lại gần, nhìn tên ngốc đang nói nhăng nói cuội.

"Cô cậu thực sự cho rằng tôi sẽ không nhận ra là mấy đứa đi uống rượu sao?"

Ngón trỏ đặt lên trán hắn, ấn một cái. Gojo Satoru mạnh nhất cũng ngã gục ra sau.

"Phạt quỳ 2 tiếng. Xong mới được về phòng."

Ba người ở ngoài cửa phòng giáo vụ, xếp một hàng ngang quỳ xuống, hai tay giơ cao. Những trưởng chỉ có thời đi họ trung học mới bị phạt như vậy, hóa ra đến khi làm sinh viên rồi vẫn không thoát được. Gojo Satoru, Geto Suguru và Ieri Shoko đều là những người xuất sắc nhất, nhưng cũng là mấy đứa nhóc nghịch ngợm nhất.

Giáng sinh năm 2011, bọn họ vẫn trở về nhà như thường lệ, và Fushiguro Toji cũng như mọi năm ở lại học viện.

"Thầy Fushiguro."

Gojo Satoru đi ngang qua phòng giáo vụ, mở cửa vào thẳng, ngó quanh quất.

"Thằng nhóc kia, trước khi vào phải gõ cửa chứ!"

Fushiguro từ bên ngoài bước vào, mang theo ít tài liệu cần thiết đặt xuống bàn làm việc của mình.

"Có chuyện gì vậy? Sao không về nhà đi?"

"Vậy sao thầy chưa về nhà ạ? Không phải thầy nói ở nhà có Tsumiki và Megumi à?"

Hắn hỏi một cách rất đơn thuần, không hề tính toán hay chọc tức gì Toji cả. Gojo chỉ là cảm thấy thực ra người này cũng rất yêu quý hai đứa trẻ, nhưng đã có chuyện gì đó khiến Fushiguro Toji không dám trở về nhà.

Những lời này của hắn khiến cho Fushiguro yên lặng hồi lâu. Tsumiki và Megumi đã phải ở nhà một mình, tự chăm sóc lẫn nhau trong khi bố tới Học viện dạy học. Trong khi những cô cậu thanh niên ở đây nhận được sự dạy dỗ của mình, thì Fushiguro Toji đã để lại chúng ở nhà.

"Vậy nếu thầy về lễ giáng sinh, có thể tặng Tsumiki và Megumi cái này không?"

Gojo Satoru đặt chiếc túi giấy màu sắc lên bàn, bên trong là hai hộp quà, một xanh một đỏ. Thậm chí một người lạ mặt chưa từng gặp còn có thể chuẩn bị cho chúng quà giáng sinh. Trong khi người bố như mình lại không thể, quả là đáng thất vọng.

"Được, cảm ơn cậu. Giờ thì về nhà đi."

Hết giáng sinh và năm mới, bọn họ bắt đầu năm học cuối cùng. Vẫn như mong đợi, thành tích của ba người họ vẫn đứng đầu. Chỉ có Ieri Shoko chuyển sang lựa chọn ngành Pháp y, còn hắn và Geto tiếp tục trở thành sĩ quan cảnh sát với hy vọng sẽ được vào đơn vị số 1 của MPD.

Học kỳ đầu kết thúc vào tháng 9 năm 2013, ba người trở thành ba học viên duy nhất tốt nghiệp sớm, bắt đầu sự nghiệp sĩ quan chuyên nghiệp tại Sở Cảnh sát Đô thị Tokyo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #gofushi