Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

ARC IV: the reflected shadow is sombre - 2

Maki hẹn gặp ở một quán bar trong trung tâm. Hắn gọi trước một ly nước cam trước khi cô đến. Maki vừa tới, ngoắc bartender làm một ly whiskey.

"Chà, sao tôi cứ có cảm giác như kỳ lạ thế nào đó. Có đúng là anh đã 30 tuổi không vậy? Đàn ông 30 tuổi ai lại uống nước cam chứ?"

Cái giọng điệu châm chọc của Maki cũng không làm hắn tức giận được. Gojo Satoru chặn lại ly whiskey trước khi nó tới được chỗ của cô.

"Vậy thì có con nhóc 18 tuổi nào vào bar gọi whiskey chứ?!"

"Có đấy ông chú, giờ thanh niên toàn vậy thôi."

Maki giành lại ly rượu, còn trán hắn rần rật nổi lên gân xanh vì tức.

"Chuyện tôi nhờ tìm hiểu sao rồi?"

"Ừm khoảng năm 2012, bên Zen'in có một tên bị xử bằng ma túy tổng hợp chứa strychnin thật. Vì thứ thuốc đó không phải thứ được sử dụng phổ biến hay đại trà, nó cũng là loại thuốc mà phía Zen'in cũng kiểm soát khá chặt nên được ghi lại trong sổ sách, tôi đã tìm được tên tuổi gã."

Maki đưa cho hắn một tấm ảnh, cùng một tập hồ sơ. Trước khi Yoichiro chết, Suguru đã từng gặp tên trong ảnh một cách vô tình trên đường và đưa gã đi bệnh viện. Có lẽ gã chính là người đã giúp anh có được số tài liệu liên quan.

"Gã này được gọi là "môi giới", chuyên giữ liên lạc trung gian cho phía Zen'in và cảnh sát. Có lẽ vì mâu thuẫn gì đó mà định ôm tiền bỏ trốn. Số giấy tờ giao dịch mà gã giữ gây nguy hiểm cho Zen'in nên đã bị trừ khử."

Đúng là cách làm việc của Zen'in mà.

"Nghe nói tên "môi giới" nào cũng có một danh sách kiểu như vậy, đề phòng trừ lúc nguy cấp có thể trở thành lá bài cứu mạng mình. Gã này cũng thế."

"Vậy nghĩa là Kamo Noritoshi năm đó đã cầm được danh sách này nên mới giết Yoichiro và đổ tội cho Suguru."

"Chuyện đó thì tôi không biết thực hư ra sao được, cũng chỉ là phỏng đoán. Nhưng nếu ông ta đã cầm nó trong tay, anh nghĩ ông ta sẽ lưu lại nó à?"

Gojo Satoru im lặng giây lát.

"Thì giống như cô nói đó, một lá bài "cứu mạng". Ông ta có thể dùng nó để đặt điều kiện với phía Zen'in, đảm bảo tính mạng cho bản thân mình."

"Vậy thì anh cần xử lý phía ông ta đi, tìm ra được danh sách đó cũng có lợi cho việc diệt trừ Zen'in."

"Còn tình hình phía Zen'in dạo này ra sao?"

"Cũng khá hỗn loạn. Phía Mahito càng ngày càng táo bạo, bọn chúng đã chiếm mất của bên Zen'in vài địa bàn rồi, giờ Zen'in giống như cái cây già cỗi sắp chết vậy. Có lẽ ngày "huyết chiến" không còn xa nữa đâu. Tên Mahito đó, xem chừng là có khúc mắc gì với Zen'in rồi nên mới phải làm ra loại chuyện cực đoan đến thế này."

"Huyết chiến" chính là khi hai bang phái trực tiếp đối đầu nhau với mục tiêu một mất một còn. Có thể do thâm thù đại hận nào đó, hoặc do cạnh tranh địa bàn. Nhưng phần lớn, các bang hội đều tránh phải dẫn đến "huyết chiến" bởi một khi xảy ra, cả hai bang hội đều sẽ thiệt hại vô cùng lớn.

"Được rồi, vậy chúng ta cứ tiếp tục làm việc của mình thôi. Nếu "huyết chiến" thực sự xảy ra, cảnh sát sẽ là người cuối cùng giải quyết cả hai bọn chúng."

Maki gật đầu, nâng ly rượu cạn vào cốc nước cam của hắn.

"Còn cháu trai, cháu gái tôi dạo này sao rồi?"

Từ khi biết Megumi và Tsumiki là con của Fushiguro Toji, cô có vẻ rất thích thú với việc có hai đứa cháu họ rơi rớt kém mình 1 tuổi.

"Tsumiki vẫn vậy, bác sĩ nói tình trạng hôn mê này không thể dự đoán trước sẽ kéo dài tới bao giờ. Còn Megumi... thằng bé vừa mới vào viện vì dùng dao cứa cổ tay."

"Anh nói cái gì?!"

Maki lớn tiếng, đập mạnh cốc rượu xuống bàn khiến mọi người xung quanh cũng xì xầm chỉ trỏ. Hắn kéo cô ngồi xuống, tránh gây sự chú ý.

"Thằng bé đã ổn rồi. Chuyện của Tsumiki khiến Megumi suy sụp một thời gian dài, thằng bé đã có chút bối rối nên mới làm chuyện đó."

"Anh nói anh là người giám hộ của hai đứa nó mà không phải sao? Làm ơn chăm sóc Megumi cho tốt đi. Cháu trai tôi có làm sao thì tôi sẽ xử anh đó."

Hắn cười nhạt, cạn cốc với ly rượu của cô. Gojo Satoru là người giám hộ của cậu, hắn chắc chắn sẽ làm thật tốt.

Vừa xong công việc, Gojo Satoru đã tới bệnh viện ngay lập tức. Hắn không muốn để Megumi một mình ở thời điểm này, lúc nào trong lòng cũng thấp thỏm không yên. Vừa mới mở cửa phòng bệnh, Megumi vẫn đang ngồi tựa vào thành giường, nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ yên ắng, khiến hắn cảm giác như cậu đang ở một nơi nào đó rất xa vời vậy.

"Megumi."

Cậu không nhận ra hắn đã đến cho tới khi Gojo Satoru lên tiếng. Megumi quay đầu lại nhìn, nghiêng đầu chào hắn.

"Hôm nay em đã thay băng chưa?"

Megumi nhìn xuống tay mình, ngập ngừng cười gượng.

"À... em định lát nữa sẽ làm."

Gojo Satoru cởi bỏ cúc cổ tay áo sơ-mi, rồi xắn tay áo cao lên ba gấu. Bộ dạng của hắn quả thật lúc nào cũng vô cùng đẹp trai. Megumi hắng giọng, cố lảng tránh đi.

"Vậy anh giúp em."

Hắn mang một thau nước ấm tới gần giường, ngồi ghé vào một bên, cầm lấy tay Megumi kéo lại. Hắn nhìn một lát, kiểm tra đầu đoạn băng gạc rồi gỡ nó ra thật nhẹ nhàng. Vết cắt trên tay cậu không sâu nhưng vẫn là một vết rạch vào thịt, máu bên ngoài đã khô, để lại một vết thương đang khép miệng.

Fushiguro Megumi quả thật là một vết thương của hắn, một vết thương cứ phải làm hắn bận lòng mãi thôi.

Cậu nhìn nó, giờ mới nhận ra rằng trông nó thật xấu xí và đáng sợ. Dù có lành lại, chắc chắn sau này sẽ trở thành một vết sẹo không thể xóa được.

Gojo Satoru lấy chiếc khăn mặt mềm, thấm vào nước ấm rồi vắt khô, dùng nó giúp cậu lau rửa xung quanh vết thương cho sạch sẽ. Sau mới lấy thuốc bôi lên miệng vết thương. Cuối cùng dùng băng gạc mới tinh quấn lại. Hắn cầm cổ tay cậu nâng lên, vòng tay quấn từng lớp từng lớp một. Dù sao làm cảnh sát, Gojo Satoru cũng được học sơ cứu vết thương một cách tử tế.

"Xong rồi này."

Dùng ghim cài lại phần gạc cuối cùng, Gojo Satoru vui vẻ nhìn thành quả của mình.

Megumi cũng chăm chú nhìn vào nó hồi lâu. Hắn lúc nào cũng vậy, luôn chăm sóc cậu bất kể chuyện gì xảy ra. Dù hắn không nói, nhưng cậu vẫn luôn tin rằng hắn sẽ làm vậy. Chỉ là cậu không cam lòng... khi chỉ có thể vĩnh viễn dừng lại ở ranh giới này.

"Satoru-san, anh không về nhà nghỉ ạ? Em cũng đâu có bị gì nặng lắm đâu, em ngủ ở đây một mình cũng được."

Hắn đem chiếc giường xếp mở ra, đặt bên cạnh giường của cậu, trải một chiếc chăn mỏng mùa thu lên đó rồi nằm xuống, không quên vươn tay tắt đèn.

"Đến giờ đi ngủ rồi Megumi."

Cậu bị hắn nắm tay kéo nằm xuống. Megumi chẳng thể nào nói nổi hắn, dù sao thì cậu cũng luôn chấp nhận mọi điều mà hắn nói, một cách tự nguyện. Đèn trong phòng bệnh đã tắt, ánh sáng từ bên ngoài hắt qua cửa sổ dần tràn vào khắp căn phòng. Chút ánh sáng của màn đêm hắt lên bàn tay của hắn vẫn đang nắm lấy tay không bị thương của cậu, lửng lơ giữa không trung, tạo ra chiếc bóng phản chiếu dưới nền nhà một cách thật ảm đạm.

Gojo Satoru có thể nắm lấy tay cậu, nhưng có bao giờ trở thành một cái nắm tay mang ý nghĩa khác đi không? Cậu không muốn cứ như thế này mãi, giống như lồng ngực bị đè nặng tới mức không thở được. Megumi đối diện với hắn, nhìn hàng lông mi dài và mái tóc màu bạc trắng đang rủ xuống. Gojo Satoru có lẽ là người đẹp nhất, tuyệt vời nhất mà cậu từng biết trên đời này.

Cậu chống khuỷu tay lên giường bệnh, cố rướn người cúi xuống chỗ hắn nằm. Megumi cố sức rướn thêm một chút xíu nữa, ghé tới hôn lên môi hắn. Cậu không thấy vị gì cả, có mùi hương thơm nhàn nhạt và chút sự mềm ẩm vương lại khóe miệng. Megumi không dám lưu lại lâu, vội vàng rời ra rồi nằm trở lại giường, xoay người nằm ngửa, nhìn chằm chằm lên trần nhà rất lâu.

Một bàn tay vẫn đang nắm lấy tay hắn, một bàn tay đưa lên chạm vào miệng mình. Chỉ vậy thôi, liệu có đủ không?

"Sếp."

Hắn vừa mới tới cơ quan, Nanami đã kéo hắn lại một góc, nhìn quanh cẩn thận rồi nói nhỏ vào tai hắn.

"Sở trưởng có vẻ đang tức giận lắm nhưng không biết là chuyện gì. Mọi người đang rỉ tai nhau chắc là vì anh đấy."

Gojo Satoru đảo mắt nhìn lại, hắn xùy một tiếng.

"Tại sao lúc nào có chuyện gì cũng là tại tôi chứ?!"

Nanami nhướng mày, đáp lại hắn. Câu hỏi này không phải đáp án quá hiển nhiên rồi hay sao? Ở cái Sở này, nếu có chuyện tày đình, chắc chắn phải có tên Gojo Satoru.

"Được rồi, đừng có nhìn tôi kiểu vậy."

Hắn thở dài, giơ hai tay lên tỏ ý chấp nhận. Gojo Satoru tới phòng làm việc của Sở trưởng, gõ cửa hai tiếng.

"Vào đi."

Kamo Noritoshi và hắn chưa từng đối xử với nhau một cách dễ chịu. Dù cho ba hắn có là Cục trưởng NPA đi chăng nữa thì ông ta cũng không mấy nể mặt, luôn trực tiếp đối đầu với Gojo Satoru. Vậy mà lần này lại muốn gọi hắn tới nói chuyện, bàn bạc, e là không phải chuyện tốt đẹp gì.

"Sở trưởng."

Ông ta so với ba hắn có lẽ là hậu bối dưới vài khóa. Khi vụ án của Geto xảy ra, Kamo Noritoshi lúc đó đang là Đội trưởng Đơn vị Điều tra số 1 tại MPD, là trưởng phòng của bọn họ. Theo như hắn được biết, bằng chứng mà Kamo có được là các giấy tờ giao dịch của người liên lạc với Yoichiro Hanami và Geto. Nhưng thực hư thông tin bên trong là gì thì hắn chưa từng được tiếp cận.

Gojo Satoru nhìn quanh phòng ông ta, cũng chỉ là một căn phòng làm việc bình thường mà thôi. Muốn tìm kiếm trong này, chắc sẽ phải mất thời gian.

Kamo đẩy chén trà về phía hắn.

"Gojo, cậu biết là tôi luôn xem trọng năng lực của cậu mà phải không? Nếu không thì cậu đâu có trở thành Đội trưởng Đơn vị Điều tra số 1 ở tuổi trẻ như này chứ."

Ở tuổi 30, hắn đã vươn tới chức này từ cách đây 3 năm rồi, nói Gojo Satoru là truyền kỳ của Sở Cảnh sát Tokyo cũng không sai. Nhưng đây hoàn toàn là năng lực của chính hắn chứ chẳng hề liên quan một chút nào tới ba mình là vị Cục trưởng Cục Cảnh sát.

Kamo Noritoshi khoác lác về việc xem trọng hắn thế nào, nhưng dĩ nhiên là hắn hiểu, ông ta chỉ nói vậy vì cần đến sự hợp tác của hắn.

"Vâng, Sở trưởng cứ nói đi ạ."

"Gần đây, tôi đã nhận được những thứ này."

Ông ta lấy ra một chiếc hộp, bên trong có chứa đầy những bức thư mang nội dung đe dọa. Gojo Satoru kéo lại gần, bắt đầu đọc chúng. Hầu như đều là nội dung mang ý sẽ trừng phạt cho những gì ông ta đã làm, lời nói dối 9 năm trước sẽ không thể che đậy mãi được đâu.

"Tấm này, tôi mới nhận được ngày hôm qua."

Một chiếc phong bì không đề tên người gửi mà chỉ có tên và địa chỉ người nhận. Ông ta đã mở ra trước đó rồi nên hắn chỉ phải lôi tờ giấy bên trong ra xem.

Ngày 24 tháng 12 năm 2022 s là ngày đ ông tr giá cho mi th, cho danh d và cho cuc đi ông đã ly đi ca tôi. Chúng ta đu biết rng cho dù có đưa chúng ra ánh sáng đi chăng na, nhng k như ông cũng vn s thoát ti. Vy nên, hn gp li ti ba tic hôm đó.

Hắn đọc xong, nhét chúng trở lại phong bì, đẩy về phía ông ta.

"Ngài không định nói cho tôi chuyện gì xảy ra sao, ngài Sở trưởng."

"Tôi nghĩ cậu nên quan tâm chuyện quan trọng hơn. Ngày 24 tháng 12 là ngày kỷ niệm thành lập ngành. Chúng ta sẽ có một buổi lễ vô cùng lớn và long trọng được diễn ra. Như cậu đã đọc, tên này có ý định phá hỏng nó cùng với việc hủy hoại tôi. Cậu có thể không quan tâm tới tôi, nhưng chắc cậu sẽ không để buổi lễ này bị phá hỏng chứ? Không chỉ tôi, có thể có rất nhiều người sẽ chết."

Kamo Noritoshi nói không sai, ông ta chắc hẳn biết hắn chẳng bao giờ tin chuyện nhiều năm trước là thật, nhưng Gojo Satoru không thể bỏ mặc những kẻ khác được, dù cho hắn có thể liều lĩnh tới mức nào đi nữa, số lượng người tham dự buổi lễ đó là vô cùng lớn, trong đó có cả Gojo Ritsu, ba hắn. Bọn họ lại càng không thể lựa chọn phương án hủy bỏ buổi lễ được vì nó sẽ gây hoang mang với người dân và bỏ lỡ cơ hội tóm gọn chúng.

Hắn siết chặt nắm tay, không trả lời câu hỏi của ông ta.

"Gojo Satoru, tuy tôi không dạy cậu ở Học viện, nhưng tôi đã làm cấp trên của cậu nhiều năm đủ để biết cậu là người thế nào. Nếu Geto là một thằng nhóc luôn bị sự đạo đức giằng xé để rồi mất niềm tin hoàn toàn vào nó thì cậu lại hoàn toàn khác. Cậu bỏ qua mọi giới hạn đạo đức khi làm nhiệm vụ, làm mọi thứ có thể với đôi tay mình chỉ để làm hết sức để cứu thêm một ai đó. Cậu... sẽ không dám vứt bỏ tôi đâu."

Kamo Noritoshi mỉm cười, cất hộp chứa đầy thư vào trong tủ. Gojo Satoru đã thấy phía bên trong cái tủ đó là một chiếc két sắt.

"Làm mọi khả năng để bảo vệ buổi lễ, bảo vệ tính mạng tôi và tóm gọn đám của Geto. Cậu sẽ làm được thôi, Gojo Satoru, tôi tin vào cậu."

Tin vào hắn...

Kamo Noritoshi nói rằng ông ta tin vào hắn, rằng Gojo Satoru có thể làm mọi cách để ngăn chặn chuyện này xảy ra. Nghe đã thật nực cười rồi. Nhưng có lẽ đó là cách duy nhất có thể làm lúc này. Hắn cần phải ngăn Geto lại, kéo anh ra khỏi vòng xoáy hận thù không lối thoát này. Chỉ có như vậy mới có thể lấy lại được danh dự cho Geto Suguru và lôi lão già Kamo Noritoshi này ra ánh sáng.

"Được, tôi sẽ thực hiện nhiệm vụ này. Bắt Geto Suguru và bảo vệ cho lễ kỷ niệm ngày 24 tháng 12."

"Megumi, anh... mẹ?"

Hắn mở cửa phòng bệnh của cậu, hơi giật mình vì thấy mẹ hắn cũng đang ở đây. Bà đang gọt hoa quả cho Megumi, còn cậu trông chẳng có vẻ gì là căng thẳng cả.

"Tan làm rồi đó hả? Dạo này không thấy con qua nhà nên mẹ đã gọi điện hỏi Megumi-kun. Thằng bé còn định giấu mẹ chuyện nằm viện nữa chứ?! Con dạy hư Megumi-kun đó hả?!"

Gojo Satoru hết nhìn cậu rồi lại nhìn mẹ mình, cố gắng tìm cách thanh minh cho bản thân, nhưng Megumi lại chỉ xiên một miếng táo bỏ vào miệng nhai rộp rộp.

"Nếu con bận quá cũng có thể nhờ mẹ qua chăm sóc Megumi-kun được mà."

Hắn cười, ngồi xuống ghế bên cạnh giường, gật gật đầu.

"Vâng ạ."

Đặt đĩa hoa quả đã gọt xong xuôi vào trong lòng cậu, mẹ hắn lau tay rồi lấy túi xách và áo khoác chuẩn bị đứng dậy.

"Satoru tới rồi thì mẹ cũng về đây. Nhưng mà con cũng nên sắp xếp thời gian hợp lý chút đi nhé, không thể cứ suốt ngày công việc như vậy được. Có gì thì gọi điện làm lành với Shimizu đi."

"Mẹ! Mẹ đừng có nhắc mấy chuyện đó mà, con tự lo được."

Chuyện đó cũng đã từ hơn năm trước rồi, nhưng có lẽ vì là cô gái mà hắn quen biết lâu nhất nên mẹ hắn mới cảm thấy đáng tiếc. Bà cũng hiểu là giờ mà ép hắn đi kiếm đối tượng yêu đương khác thì lại càng bất khả thi nên chi bằng dồn hắn quay lại với người cũ còn hợp lý hơn.

"Được rồi, mẹ về đây. Bác về đây Megumi-kun nhé."

Cậu nhóc ngoan ngoãn cúi đầu.

"Vâng ạ. Cháu chào bác."

Mẹ hắn vừa đi khỏi, Gojo Satoru đã kéo ghế ngồi lại gần hơn.

"Mẹ anh có nói gì không thế?"

Megumi xiên thêm một miếng táo bỏ vào miệng nhai, bình thản trả lời.

"Không ạ."

Hắn thở phào nhẹ nhõm, cũng may mà mẹ hắn không tới nói mấy chuyện than phiền, phàn nàn về hắn với Megumi.

Thực ra, mẹ Gojo Satoru tới đây quả thực chỉ để thăm cậu. Nhiều năm sống ở nhà hắn, Megumi biết rằng ba mẹ hắn là người tốt, chẳng qua những chuyện kỳ lạ như này, không phải ai cũng thoải mái mà đối diện được, việc cậu con trai trẻ tuổi bỗng dưng đèo bồng thêm hai đứa trẻ con từ người dưng nước lã.

"Bác biết Megumi-kun và Tsumiki-kun là người rt quan trng vi Satoru, vy nên bác cũng mong c hai đa tht khe mnh, ngoan ngoãn. Dù trước kia bác đã hơi lo s, nếu hai đa ln lên li ngang bướng khó bo thì sao? Có l người đi s ch tr vào Satoru và nói ra nói vào. Nhưng tht may rng Megumi-kun và Tsumiki-kun đu rt ngoan, vy nên bác không cn lo lng na. Ai nhìn vào cũng đu s cm thy Satoru đã nuôi dy hai đa rt tt."

M hn nm ly tay cu, siết tht nh, chm qua vết thương được qun băng gc cn thn.

"Vy nên Megumi-kun đng làm đau bn thân nhé. Đi vi bác, Megumi-kun cũng như mt đa con trai út, em trai ca Satoru vy."

Có lẽ, lời của mẹ hắn quá mức chân thành, khiến cho cậu cảm nhận được tấm lòng của bà ấy thực lòng tới mức nào, vậy nên Megumi lại càng cảm thấy khó chịu. Người khác nhìn vào, người ngoài đánh giá... cậu sẽ luôn là một đứa em trai nhỏ của hắn, người mà hắn đã nuôi dưỡng nhiều năm. Nếu mối quan hệ khác đi, nếu cậu cố chấp tiến về phía hắn hơn nữa, cậu có thể sẽ phá hỏng mọi thứ và phá hủy mối quan hệ này.

Gojo Satoru vươn tay đưa tới trước mặt cậu, chờ đợi.

"Megumi, chúng ta về nhà nhé?"

Vết thương trên tay cậu đã lành, nhưng chắc sẽ để lại một vết sẹo dài. Dù muốn hay không, cậu vẫn phải bước tiếp. Tsumiki cần cậu, Megumi không thể để bản thân một lần nữa chìm sâu được. Cậu muốn trở thành một người giống như hắn, người có thể cáng đáng lấy mọi thứ, làm chỗ dựa cho người khác. Chỉ có như vậy, cậu mới có thể ở lại bên Gojo Satoru.

Megumi vươn tay tới, nắm lấy bàn tay to lớn của hắn.

"Vâng ạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #gofushi