Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 100: Gặp quỷ ban ngày


Chu Dịch: "Nói tiếng người."

Dương Minh Thu bĩu môi, cái đồ chết tiệt, nhưng sao giọng người đàn ông này có chút khác lạ, cô liền giả lả, "Tối nay anh có về sớm không?!"

Chu Dịch: "Có chuyện gì sao?!"

Dương Minh Thu cười hì hì, "Em có mua đồ cho anh, tối nay đi hẹn hò."

Bên kia trầm ngâm một hồi, rốt cuộc kiên quyết, "Được."

Dương Minh Thu nghe được câu trả lời hợp tai liền vui vẻ cúp máy, vẻ mặt hớn hở như mùa xuân hoa nở.n

Tung ta tung tăng xoa xoa cái má của Hàn Tử Thiên, "Tiểu bảo bối, tôi nay giúp mẹ cho Bánh Bao ăn, còn nữa, giúp mẹ tìm mấy người còn lại kia, mẹ phải đi hẹn hò đây, moah moahh..."

Sau đó mặc kệ vẻ mặt nhăn nhó của Phong Tiểu Mã, bộ dáng bất đắc dĩ của Hàn Tử Thiên mà hiên ngang rời đi.

Phong Tiểu Mã ngơ ngác nhìn Hàn Tử Thiên: "Này, tiểu tử, đây có phải là mùi vị cẩu lương trong truyền thuyết?!"

Hàn Tử Thiên nhướn mi, từ chối cho ý kiến.

...
Khi đi qua một cửa hàng bán đồ trẻ em, Dương Minh Thu khẽ khựng lại, nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy có lỗi với Hàn Tử Thiên, năm năm qua không tận trách làm một người mẹ, nay vừa có chồng liền đem chuyện giao lại cho con trai.

Nội tâm thật xấu hổ!

Cuối cùng, vào trong cửa hàng đảo một vòng, kết cục vẫn là tay không đi ra, những trang phục như thế này, con trai tuyệt đối không thích.

Tuổi thơ đau thương, tận mắt thấy thảm họa chiến tranh, lại dưới hình tượng của Yan, cùng những tư liệu ngầm cô để lại, thật đã đem một đứa bé tám chín tuổi khả ái trở nên vô cùng cẩn mật, tâm tư kín kẽ, suy nghĩ cũng thấu đáo.

Có những người giống như cô, như Chu Dịch, còn có Hàn Tử Thiên sinh ra đã định sẵn không thể sống một cuộc sống bình thường.

Hoặc là chiến thắng oai hùng, hoặc là ngọc vỡ xương tàn!

Càng nghĩ càng khó chịu, Dương Minh Thu bỗng nhiên lại lo lắng con trai bị con gái nhà người ta câu đi mất, bảo bối đột nhiên lại gọi người khác là mẹ, thật không cam tâm.

Yee! Phải lấy lòng con trai!!

Dương Minh Thu: "Alo, Tiểu Di Du, giúp chị thiết kế một bộ đồ, ừm, số đo chị sẽ gửi cho em, còn có, theo phong cách của Chu Dịch, điềm đạm một chút."

...
Nhất Thiên!

Nhìn qua cửa hàng này cũng không tồi, Dương Minh Thu bước vào.

Vừa bước vào liền đụng phải một người khác, có lẽ là nhân viên làm việc ở đây, cô gái bị một vị khách đẩy nên mới đụng vào cô, cú va chạm không nhẹ vô tình làm lệch mất chiếc lens của Dương Minh Thu, hơi cau mày đẹp, nhưng cũng không muốn làm to chuyện.

Nhường một thế, khẽ cúi đầu xin lỗi, rồi rút từ trong túi xách một chiếc gương cầm tay, khẽ chỉnh lại lens.

Chỉ là tâm ý cô bỏ ra, lại có kẻ không tiếp nhận.

- "Yoo, thì ra là Dương Minh Thu, thật tình, những thứ thấp hèn cứ như nam châm ấy, hút lấy nhau, thật ghê tởm."

Dương Minh Thu vừa nghe lời này liền nhướn mắt nhìn, quả nhiên, miệng chó không thể mọc ngà voi, lời lẽ vô vị này chỉ có thể phát ra từ kẻ ngu ngốc Bích Thanh.

Đám người dường như cũng nhận ra cô, Dương Thanh vênh váo cười khinh bỉ nhìn Dương Minh Thu: "Ồ, chị - à!"

Cố tình gằn từng chữ, lại còn cố nhấn giọng.

Dương Minh Thu trái lại giả bộ ngây thơ kinh ngạc nhìn cô ta, "Ồ Thanh Thanh, em cũng đến đây ư?!" sau đó như cố ý, lại vô tình liếc qua đám người, miệng vẫn cười duyên dáng, nhưng ý áp bức như bủa vây đám người.

Thật là, ban ngày ban mặt cũng gặp phải quỷ mà!

Tạ Linh Lung cảm nhận được cái nhìn không mấy thiện cảm, giống như trước mặt cô ta là ATula địa ngục, lùi lại phía sau, cố gắng thu nén cảm giác tồn tại của mình.

#Tiểu_Qua_Qua

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top