Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 103:


Chu Dịch vì muốn hẹn hò với Dương Minh Thu mà hoãn lại, sau khi rời khỏi cuộc họp, anh nhanh chóng cho Viễn Chính Đình sắp xếp một nhà hàng Pháp nổi tiếng 7 sao đồng thời muốn thay một thân y phục khác.

Dù gì thì một lần này cũng được tính là hẹn hò sau khi kết hôn, cũng là lần đầu hai người hẹn hò, người đàn ông như Chu Dịch tưởng chừng như đã lãnh đảm cũng không khỏi có chút lo lắng.

Trái tim suốt 27 năm chỉ rung động qua 2 lần, lần thứ nhất là vào 5 năm trước khi gặp cô trên chiến trường Ukraina, và lần thứ hai là khi cô ngồi trên đùi anh, nói với anh: "Em là vợ của anh." anh đã rung động, rung động từ sau trong linh hồn.

Trước đây là anh ủy khuất cô suốt năm năm, vậy nên hiện tại anh muốn chịu trách nghiệm, chịu trách nghiệm một đời.

Bước ra khỏi Chu thị Chu Dịch vừa liếc liền nhận ra chiếc xe màu đỏ của Dương Minh Thu, không chỉ nhận ra nó, anh còn nhận ra cô, nhận ra dáng vẻ vội vàng của cô.

Chu Dịch gọi cho tiếp tân: "Có ai tìm tôi không?!"

Tiếp tân: "Tổng giám đốc, không có!"

Chu Dịch: "Thật không có?!"

Tiếp tân: "Thật không có ạ!"

Cúp máy, lông mày đẹp bỗng cay lại, lại không có tìm anh, cô tại sao lại vội vàng như thế, trong lòng anh bỗng nhiên hốt hoảng, có một loại trực giác cho anh biết, tối hôm nay, Dương Minh Thu có thể sẽ cho anh một bất ngờ, có thể là tốt, cũng có thể sẽ là xấu.

Tiếp tân A: "Tổng giám đốc hỏi chuyện gì đấy?!"

Tiếp tân B: "Chỉ hỏi có ai tìm anh ấy hay không thôi!"

Tiếp tân C: "Sao tổng giám đốc lại tự dưng hỏi chuyện này, lẽ nào là đang đợi ai đó, hay là cô vợ kí."

Tiếp tân A: "Tôi chịu!"

Tiếp tân B: "Đúng, lòng ông chủ sâu nhue đáy nước, chúng ta không thể hiểu được đâu."

...
Ở phía khác, một chiếc xe mang phong cách cổ điển dừng lại đã lâu, trong xe, một nam nhân anh tuấn, phong tình vạn chủng lặng lẽ nhìn phía bóng xe biến mất, ánh mắt u buồn, Yan, bao giờ em mới chịu tha thứ cho anh?!

"Tiểu thiếu gia, đại thiếu gia có lệnh đưa cậy trở về Anh quốc."

Người nam nhân trong nháy mắt khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, tàn khốc, bàn tay siết chặt, "Đi đi."

...
Sau khi rời khỏi Chu Thị, Dương Minh Thu trực tiếp lái xe đến nhà Trần Di Du.
Nếu đã quyết định thẳng thắn với nhau thì phải thẳng thắn đến cùng, tuy không biết thiệt hại ra sao, nhưng cô không muốn giấu anh.

Có một vài chuyện, ai có quyền biết, và có nghĩ vụ phải biết.

Trần Di Du: "Chị, đây là đồ chị cần."

Dương Minh Thu: "Được rồi Di Du, chị đi trước."

Đứng trước gương, Dương Minh Thu không còn dáng vẻ một tiểu tinh linh đáng yêu như thường ngày, thay vào đó một thân trang phụ rằn ri, cả người tràn ngập hơi thở của quân nhân, vừa ngang tàng bá đạo, vừa trầm ổn nội liễm.

Ánh mắt như dao găm nhìn cây súng QBZ-95 màu đỏ, khẽ vuốt lên từng đường viền của nó, cảm nhận cái lạnh lẽo của nó, cây súng này, nó đã giết bao nhiêu người, đã có bao nhiêu mạng người đã đồ xuống, thật lạnh lẽo.

Cô cầm điện thoại, nhắn tin cho Chu Dịch:
[Đường Xxx sân bắn số 4. Em đợi anh!]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top