Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 105

Dương Minh Thu: "Chu Dịch đây mới là cuộc sống của em."

Tiếp theo đó là hai tiếng súng đanh thép xuyên qua màn đêm găm thẳng vào bức tường phía sau Chu Dịch, đường đạn đi qua cách tai anh chỉ 1cm.

Dương Minh Thu: "Anh... sợ không?!"

Chu Dịch: "Bắn đẹp lắm!"

Dương Minh Thu: "Chu Dịch, em từng giết người."

Chu Dịch: "Anh không ngại."

Dương Minh Thu: "Em có một đứa con trai riêng."

Chu Dịch: "Ồ, thật trùng hợp, anh cũng có một đứa con. Hàn Tử Thiên, 9 tuổi, cháu trai hợp pháp, hiện tại cũng là người thừa kế hợp pháp của Chu gia."

Dương Minh Thu: "Em ngang ngược, vô lại."

Chu Dịch: "À, anh thích cô gái hoang dã hiện tại đang chĩa súng vào anh."

Dương Minh Thu: "Anh không sợ chết sao?!"

Chu Dịch: "Thật đáng tiếc, anh đã hứa cho em hai năm, sau hai năm mặc kệ em muốn hay không anh sẽ vác em về, làm em đến không xuống được giường."

Dương Minh Thu: "Đồ vô sỉ."

Chu Dịch: "Nếu em không ngại bị một tên vô sỉ làm đến chết thì anh cũng không ngại."

...
Khương Minh: "Cậu em rể này cũng thật vô sỉ!"

Hàn Lạc Thần nhìn chằm chằm một nam một nữ, nam cao ngạo, nữ tà môn, anh khẽ nở một nụ cười.

"K, dừng tấn công Chu Thị, hủy bỏ lệnh giám sát Chu gia."

Khương Minh: "Chẳng lẽ con bé...?!"

Người đàn ông khẽ nhếch môi cười nhạt,  anh biết, chuyện năm đấy cô vốn chưa từng trách anh, chỉ mong muốn anh sống thật tốt, chỉ là hổ thẹn trong anh quá lớn, sự việc năm ấy cứ như thế suốt 15 năm trời gim trong lòng anh, nào có dễ dàng buông xuống.

"Anh, con bé đó, mang gen trội, bộ não của nó chứa toàn thứ kì quái, nó biết nó nên làm gì, nhưng thân là anh trai, chúng ta có nhiệm vụ bảo vệ con bé!"

...
Dương Minh Thu: "Cuối cùng cũng đi rồi!"

Chu Dịch: "Hửm."

Dương Minh Thu: "Thu lại cái bộ dạng cô vợ nhỏ của anh đi, anh ấy đã kìm nén suốt 15 năm, điên cuồng huấn luyện để vào quân đội, anh ấy không thể tha thứ cho bản thân mình, chuyện năm đó em bị bắt cóc, rồi cả năm đó khi em tham gia quân đội. Anh ấy đã hi sinh quá nhiều rồi."

Chu Dịch cười thấp, nắm lấy cánh tay Dương Minh Thu ghì chặt: "Em đang đừng trước mặt anh khen người đàn ông khác đây sao?! Hửm?!"

Dương Minh Thu khẽ ngọ nguậy: "Này, đồ thô lỗ, đó là anh rể anh đấy!"

Chu Dịch: "Vậy cũng không được."

Dương Minh Thu quả thật bị người đàn ông này chọc cười, chân trái một cười tung vó đá mạnh vào bả vai anh, "Lão già thô lỗ, còn không phải tại anh lúc trước xua đuổi người ta."

Mặc kệ người đàn ông phía sau có vẻ mặt kì quái, cô nhặt cây súng lên, lâu chưa động vào súng quả nhiên hưng phấn vô cùng, mùi thuốc súng mới ngọt ngào làm sao!!!!

Chu Dịch: "Sẽ không như vậy nữa!"

Sẽ không như vậy nữa...

Không bao giờ...

Dương Minh Thu: "Chu Dịch, sau khi con người chân thật của em tỉnh dậy, em tư gf hối hận, hối hận năm đó tại sao lại vô dụng như vậy, tại sao lại cố chấp chạy theo sao anh ngu ngốc như vậy!"

Chu Dịch: "Em... hối hận?!"

Dương Minh Thu: "Đúng... hội hận vô cùng..."

"Nếu như em trực tiếp đem anh bỏ thuốc rồi đem lên giường là xong chuyện rồi. Anh dám chống cự em sẽ trói anh lại. Nếu anh còn phản kháng, em sẽ trực tiếp thiến là xong rồi."

Không nói không tức, càng nói lại càng khó chịu, Dương Minh Thu trực tiếp ném cây súng xuống đất, hai chân giẫm lên cay đắng.

Chu Dịch: "..." anh có cảm giác tương lai sẽ không tịnh lặng nữa rồi...

#Tiểu_Qua_Qua

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top