Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Oan gia (p2)


Dương Minh Thu khẽ lắc đầu, bộ dạng như một thân miễn cưỡng nhìn nữ nhân trước mắt, khuôn mặt lộ ra vẻ yếu đuối non mềm, nhưng đôi mắt chim ưng phát lạnh như một lưỡi dao.

Có cảm giác như là... tâm thần phân liệt!
    
- "Tiểu Trình à, em đã nghe câu: chó khôn không cản đường hay chưa?"
    
Dương Trình giật mình chăm chú nhìn Dương Minh Thu, trong trí nhớ của cô ta Dương Minh Thu căn bản chính là kẻ yếu đuối nhu nhược, mặc cho cô ta sỉ nhục, khinh bỉ, thậm chí có tức giận đều sẽ trút lên cô, nhưng trước câu nới kia của Dương Minh Thu, cô ta hoàn toàn mờ mịt.
    
Tức giận, Dương Trình định nắm lấy tóc Dương Minh Thu mà dạy dỗ cho một trận, nhưng nào ngờ cô né ra khiến cô ta cứ thế ngã ra đất.

Đối diện với cơn thịnh nộ của Dương Trình là khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, đôi mày kiếm cau lại, cả người tỏa ra khí áp bức người.

Gáy Dương Trình lạnh toát, đến lúc này cô ta mới phát hiện ra, Dương Minh Thu trước mắt không phải là Dương Minh Thu của trước kia.
  
- "Nói với Lăng Nguyệt Hoa, cảm ơn bà ta giúp tôi. Không có sự "chỉ bảo " của bà ta, tôi đúng là không thể đi đến bước đường này."
 
- "Con đĩ, mày dám cướp anh rể..." - mặc kệ cả người đau ê ẩm vì cú ngã ban nãy, Dương Trình như con bò húc đứt dây cương.
   
Sắc mặt Dương Minh Thu trầm xuống:
"Nhất ngôn dĩ hưng bang, nhất ngôn dĩ diệt quốc. Nói dì thì nói, vẫn còn mang cái danh ăn bám Dương gia, vậy nên hiện tại tôi chưa muốn xuống tay với các người đâu."

  *Nhất ngôn dĩ hưng bang, nhất ngôn dĩ diệt quốc: một câu nói có thể mang lại sự thịnh vượng cho cả nước, nhưng một câu nói cũng có thể mang lại sự diệt vong.
    
- "Cô..."

Dương Trình nghiến răng nghiến lợi định chửi mắng, nhưng gặp phải ánh mắt lạnh thấu xương thì ngay lập tức nuốt lại cục tức.
    
Quả nhiên, con bò húc này còn quá non, cô rất yêu thương động vật a, tạm thời để con bò này lại nuôi lớn rồi ăn một thể vậy.

Dương Minh Thu khẽ thở dài, bất đắc dĩ quay bước tiếp tục cuộc hành trình, vừa đi còn khe khẽ hát bài "Là tự em đa tình".

Duyên hết kiếp này đành, lìa xa
Bao ký ức chôn vào, thời gian
Khi đánh mất chân tình mới nhận ra
Đi tìm phù hoa cõi mơ

Đôi cánh trắng chim chuyền, bên nhau
Riêng mình ta dấu kín trái tim
Vun đắp giấc hoa mộng gửi về đâu
Tan biến như làn mưa
   
Vẻ mặt của Dương Trình biến hóa không ngừng, ban đầu là mờ mịt, sau đó ngỡ ngàng, cuối cùng là hốt hoảng.

Khoảng gần 1 tháng trước Lăng Nguyệt Hoa, tức là phu nhân nhà họ Dương, cũng chính là mẹ ruột của Dương Thanh và Dương Trình, bà ta có gọi cho cô ta nói Dương Minh Thu sau khi bị ngã xuống hồ nước, tính cách liền lập tức thay đổi, từ một cành hoa mỏng manh chỉ cần dùng sức sẽ nát tươm, nay lại nghe một cây xương rồng đầy gai nhọn.

Ban đầu cô ta còn hồ nghi nhưng thật sự là Dương Minh Thu đã thay đổi hoàn toàn. Ả nữ nhân này quả thật không thể coi thường.

#Tiểu_Qua_Qua

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top