Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 1. chiffon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 1. chiffon – voan

Iori Utahime vẫn luôn thích nghĩ rằng mình là một người tốt, người sở hữu những đặc điểm như kiên nhẫn và cảm thông, người có thể thích nghi với những thử thách vô hạn mà một chú thuật sư phải đối mặt hàng ngày. Xét cho cùng, đây là những phẩm chất quý giá cần có để chiến đấu với nguyền hồn.

Tất nhiên, đó là cho đến khi Gojo Satoru xông vào cuộc đời cô, ở lì mãi không chịu đi.

"Utahime~!"

Ngay khi nghe thấy giọng nói kinh hãi đó, thái dương của cô liền nhói lên. Chưa đầy một giây mà cô đã có thể cảm thấy cơn đau nửa đầu ập đến, dội những cú đấm thô bạo vào hộp sọ của mình.

Cô nghiến răng, quay đầu lại với cặp mắt tóe lửa. Cô quay lại vừa đúng lúc của nợ nhà cô tiến lại với nụ cười trông vừa ngu đần vừa quỷ quyệt. Hai tay anh đút vào túi quần trong khi anh vênh váo đến gần cô.

"Tôi đã nói rồi," cô rít lên qua kẽ răng trước khi anh kịp hé miệng. "Cậu phải gọi là Utahime-senpai!"

"Naaaah," Gojo nói, kéo dài từng chữ một cách khó chịu. Nụ cười của anh rạng rỡ, hàm răng trắng như ngọc lấp lánh dưới ánh mặt trời. "Với tôi, chị chỉ là Utahime thôi."

Mí mắt cô giật giật. "Cậu-"

"Nói thật nhé," Gojo nói tiếp, nhún vai theo cái cách mà cô cho là hờ hững nhưng đồng thời cũng rất thanh lịch và kiêu ngạo, khiến cô khó chịu. "Chị nên bớt nóng tính đi. Chị sẽ nhanh có nếp nhăn đấy! Đến lúc đấy chả có ma nào thèm ngó ngàng tới chị đâu!"

Utahime thề là cô có thể nghe thấy tiếng máu mình đang sôi sục lên. Cô muốn đá vào ống chân thằng nhãi này hoặc nhéo tay hắn thật mạnh hơn bất cứ thứ gì. Xui thay, Gojo sẽ bật Vô hạn và cười vào nỗ lực thất bại để bắt nạt anh của cô.

"Tôi là đàn chị của cậu đấy!" Cô gần như gầm lên, hai tay siết chặt thành nắm. Tại thời điểm này, Utahime dám cược rằng một lần nữa, họ lại là trung tâm thu hút sự chú ý ở trường Chuyên Chú Thuật Kyoto. "Cậu làm gì ở đây vậy?" cô nhăn nhó hỏi. "Cậu đáng phải đang trốn việc ở Tokyo chứ?"

"Ừ, nhưng tôi lặn lội tới đây để gặp senpai yêu thích của mình! Chị không mừng khi gặp tôi ư?"

"Không," cô thờ ơ đáp, hai tay vắt chéo trước ngực.

"Utahimeee, chị xấu tính quá đi!"

"Cút xéo đi, Gojo! Cậu không có ai khác để làm phiền sao? Như-" Cô ngay lập tức ngừng lại khi cái tên Geto Suguru suýt tuột khỏi đầu môi.

Chỉ mới một năm mà thôi. Nhưng tới giờ, cái tên Geto Suguru chỉ được thì thầm trong sâu kín, chỉ khi Gojo không có mặt. Sự sa đọa của Geto là điều cấm kỵ trong giới chú thuật, chỉ đứng sau thảm họa thế kỷ của tộc Kamo, Noritoshi Kamo.

Dù thế, không như đám cao tầng tự hào và vui mừng trước suy đồi của một chú thuật sư non trẻ có khả năng đe dọa đến chức quan của chúng, Utahime đau buồn vì mất đi một người bạn cùng lớp (một người bạn, nếu cô dám thừa nhận). Cô chỉ có thể tưởng tượng cảm xúc của Gojo, anh và Geto giống như hai giọt nước – như anh em, có thể nói vậy.

Nhưng tất nhiên, Utahime thừa biết mình không nên đối xử nhẹ nhàng với Gojo. Không cần phải nghi ngờ, Gojo chắc chắn sẽ khó chịu trước những cử chỉ dịu dàng như chiều theo ý anh, hay tránh không nhắc đến những vấn đề nhạy cảm. Những năm tháng học cùng nhau đã dạy cô điều đó. Và điều cuối cùng cô muốn là trở thành đối tượng bị chọc ghẹo.

"Như?" Gojo nhắc, đôi lông mày nhướn lên.

Cô bực bội đảo mắt. "Như bất kỳ ai khác ngoài tôi!"

"Khum cóa!" anh chu môi trả lời.

Utahime điên tiết lên. "Cái thằng láo to-" Cô đột nhiên giật mình rồi ngả người về phía sau. "C-cậu nhìn gì thế?"

Gojo nghiêng đầu. Từ khóe miệng cong nhẹ kia, Utahime biết đằng sau cặp kính mắt ngu ngốc nhằm che đậy đôi mắt xanh nhìn thấu tất cả kia, anh đang quan sát cô.

"Gojo," cô gắt gỏng gọi, cảm nhận được mặt mình bắt đầu nóng dần. "Cái-"

"Ahh, nãy giờ tôi không nhận ra luôn!" anh vui vẻ ầm ừ. "Utahime, chị đổi kiểu tóc rồi!"

Utahime ngừng lại. Cô chớp mắt. Cô e dè đưa tay lên chạm vào những lọn tóc màu tím giờ đã không buộc thành hai bím. Sau khi tốt nghiệp, rời khỏi sự an toàn và thoải mái nơi trường học, cô nghĩ bím tóc sẽ không hợp với một chú thuật sư trưởng thành luôn phải đi thanh tẩy nguyền hồn.

"Thì?" cô hỏi, lúng túng thả tay xuống và hếch cằm lên để bắt gặp ánh nhìn xuyên thấu của anh. Cô lại cảm thấy biết ơn rằng Gojo đã chọn đeo cặp kính kia. Cô không nghĩ mình có thể nhìn thẳng vào mắt anh mà không lắp bắp như một đứa ngốc. "Làm sao à?"

"Không có gì." Anh nhướn mày và cười nhẹ. "Đáng yêu đấy."

"Haah?"

Cô ép mình phải chớp mắt thật mạnh để đảm bảo rằng mình không gặp ảo giác.

"Hôm nay Utahime trông thật đáng yêu," Gojo tuyên bố, một nụ cười nhếch mép hiện lên trên môi anh khi anh chỉ vào dải nơ trắng đã kéo gọn những sợi tóc buông thả ra sau đầu cô.

Hai má cô nóng bừng, và Utahime vội vàng nhìn đi chỗ khác. Cô không muốn-rất không muốn để Gojo Satoru biết được anh khiến cô rung động như nào. Anh sẽ không bao giờ buông tha cho cô mất.

Đúng thế, Gojo đã há hốc miệng, rồi tươi cười rạng rỡ. "Ố ồ, nhìn chị kìa, Utahime đỏ mặt vì được tôi khen!"

"Tôi không có!"

"Có, chị đỏ mặt mà!" Anh nhếch miệng, chắp tay sau lưng, đung đưa thân mình trên đôi giày thể thao mới cóng. "Má chị đỏ ửng hết rồi kìa!"

"Vì hôm nay trời nắng quá thôi, đồ ngốc," cô đáp trả lại và chọc ngón trỏ vào ngực anh. Ngạc nhiên thay, anh không bật Vô hạn, và cô có thể cảm nhận được phần thân gầy gò, bằng phẳng của anh. Cô không dám nghĩ ngợi lâu về nó. "Cậu đi mà khen người khác đi!"

"Ahh, nhưng Utahime sẽ ghen tỵ mất, phải không nào? Vì kouhai yêu thích của chị không chú ý đến chị!"

Đây không phải lần đầu tiên cô tự hỏi làm sao mình có thể vượt qua thời đi học mà không ám sát Gojo Satoru.

"Tôi. Là. Senpai. Của. Cậu. Đấy!" cô bùng bùng lửa giận. Ngực cô lên xuống phập phồng bên dưới lớp kosode trắng. "Và cậu chắc chắn không phải kouhai yêu thích của tôi!"

Đương nhiên, anh bơ cô luôn.

Gojo đang cười, và cô chẳng thể hiểu nổi tại sao. Việc duy nhất cô có thể làm là chăm chăm nhìn thẳng vào điệu bộ vui vẻ của anh trong hoang mang và bức bối.

Vài phút sau, cô đã nhận được câu trả lời.

Cô nhìn vào dải băng trắng nhỏ kẹp chặt giữa ngón cái và ngón trỏ của anh, ngay khi tóc cô xõa xuống vai, những lọn tóc xếp tầng vụt lướt qua má cô.

"Trả đây!" cô phẫn nộ quát lên.

"Bắt tôi đi!" anh đáp lại bằng giọng điệu rề rà như trẻ con, khiến huyết áp của cô tăng vọt.

Như một đứa bé đang giận dỗi, Utahime giậm chân. Bàn tay cô siết lại thành nắm đấm ở hai bên. Thật lòng là cô chỉ muốn ra ngoài và tận hưởng ngày con gái với Shoko và Mei Mei để ăn mừng lễ tốt nghiệp sắp tới thôi. Nhưng dĩ nhiên, cái vận xui rủi đã bắt cô phải giải quyết thằng cha này trước.

Môi cô trề lên, bật ra một tiếng càu nhàu khi cô nhận ra mình đã trễ buổi karaoke hẹn trước với bạn khoảng năm phút. Bên cạnh khát khao cống hiến hết mình để trở thành một chú thuật sư giỏi, Utahime còn tự hào về sự đúng giờ của mình hơn hết thảy.

"Gojo," cô làu bàu cảnh cáo, vươn tay với lấy dải ruy băng, và nó liền được kéo lên cao hơn nữa. "Nghiêm túc đấy! Trả đây!"

"Utahime," anh nhại theo, bắt chước giọng điệu tức tối của cô bằng cách trầm giọng. Anh tiếp tục gây thù với cô bằng cách khiêu khích vẫy sợi ruy băng trên đầu cô, treo trên gương mặt trẻ trâu là điệu cười táo tợn. "Bắt tui đi~"

Lúc này, cô đang phải nhón chân lên, nhưng Gojo cao hơn cô rất nhiều (nguyền rủa chiều cao vượt trội của anh, mặc dù cô hơn anh tận ba tuổi), nên cô còn chẳng chạm nổi tai anh. Đồng thời, cô cũng không muốn tiến lại gần; Utahime không muốn mất thăng bằng rồi ngã vào người anh đâu.

Cô biết quá rõ về tên khốn này, chắc anh sẽ cười nắc nẻ và buông đôi câu châm biếm hóm hỉnh rằng cô cuối cùng cũng đổ anh rồi.

Utahime không có đổ đâu nhé. Không hề. Dù anh có là người đàn ông cuối cùng trên Trái Đất thì cũng không.

"Gojo Satoru, thằng đần này!" Cô cáu kỉnh la lối, cố với lấy dải ruy băng lủng lẳng trên đầu.

Trong cơn bực bội, Utahime ví mình như một con mèo bị mất tập trung, vồ lấy cuộn len tròn. Cảnh tượng đó khiến cơn đau nửa đầu của cô càng nhức nhối hơn. Cô lờ đi cách tên ngốc xít này cười ha hả, vung dải ruy băng lên cao hơn nữa mỗi khi đầu ngón tay cô chạm vào nó.

Bà nó tên ngốc này, cao gì mà cao quá vậy.

"Nếu chị không với được thì giờ nó thuộc về tôi!" Anh hân hoan tuyên bố, vui sướng như một đứa con nít. Cô nên đấm cho thằng chả một cú. "Mất thì ráng chịu nhé, Hime!"

"Là Utahime!"

"Ể? Tôi tưởng chị muốn được gọi là senpai?"

Lúc này đây, đầu cô đang bốc khói, hơi khói phì phì xộc ra từ lỗ tai cô, và Utahime tự hỏi liệu cô trốn thoát sau khi bóp cổ tộc trưởng tương lai của tộc Gojo không. Có lẽ Shoko có thể giúp cô thủ tiêu bằng chứng, ngược lại thì cô sẽ tốn cả đống tiền để bịt miệng Mei Mei.

"Cả hai!" cô quát, trừng mắt nhìn anh. "Tôn trọng tiền bối đi!"

"Chị biết đấy," Gojo mở lời với giọng điệu ngọt ngào, trầm ngâm vỗ ngón tay lên cằm. Cô cực kỳ căm ghét khi nhìn thấy dải ruy băng được quấn gọn quanh ngón tay anh. "Nếu chị thậm chí không thể giật nổi thứ này từ tay tôi, làm sao mà chị tốt nghiệp được hay vậy?"

Trước khi Utahime kịp bật lại một câu gì đó hay ho, đay nghiến, Gojo đã đút ruy băng của cô vào túi quần rồi cười toe toét.

"Ahh, xem mấy giờ rồi này!" Anh giả bộ thích thú nhìn vào cổ tay trống không của mình. "Tôi nhớ là Shoko bảo bọn chị có kèo gì đấy, đúm khum? Đừng để tôi cản đường chị! Gặp sau nhóa, Utahime!~"

"Gojo!" cô gầm gừ, muốn ngăn anh lại trước khi anh kịp dịch chuyển tức thời-

Quá muộn rồi.

Với dấu tay quen thuộc ám hiệu cho chú thuật của anh, kèm theo cái vẫy tay chào tạm biệt quá mức nhiệt tình, Gojo biến mất, ngay khi tay cô bắt lấy lớp không khí trống rỗng.

Ngay cả khi anh đã đi, Utahime thề rằng cô có thể nghe thấy tiếng cười vang vọng của anh qua không gian vô hạn.

Không thể nào tin được.

Như dự đoán, việc duy nhất cô có thể làm là đứng yên tại chỗ, ngậm cục tức trong mơ hồ. Mí mắt cô giật giật liên hồi, và cô nhận thấy mình không thể nào thốt nên lời. Nghiến chặt răng (với cường độ này thì cô thực sự nên đi khám răng thôi), cô ép mình phải hít thở để giải tỏa những cảm xúc tiêu cực đang bủa vây trong trí óc.

Utahime khẽ càu nhàu khi tóc tai rũ rượi xõa xuống mặt. Ngạc nhiên thay, cơn đau đầu của cô đã hết. Phải, rõ như ban ngày là Gojo Satoru có liên quan đến cơn đau đầu của cô, cô chỉ thấy nhức nhối mỗi khi bản mặt ngu ngốc, xấu xí của anh xuất hiện mà thôi.

Một cách miễn cưỡng, cô vuốt tóc ra phía sau tai. Chậm rãi hít thở sâu thêm một lần nữa, biểu cảm cau có của cô giãn ra một chút.

Cô sẽ không để Gojo Satoru phá hỏng một ngày vui đâu.

Tối hôm đó, cho tới khi quay lại ký túc xá cô mới tìm thấy chiếc hộp nhỏ nằm ở giữa giường ngủ.

Utahime dừng bước.

Hồi sáng chiếc hộp này không có ở đây.

Nheo mắt lại, cô bước sâu vào phòng, thu hẹp khoảng cách giữa vị trí hiện tại với chiếc giường được gấp trải gọn gàng. Quan sát món đồ vô thưởng vô phạt, Utahime kích hoạt các giác quan, tìm kiếm quanh phòng xem có dấu vết nào còn sót lại từ nguyền hồn không.

Không có gì hết.

Giãn người ra, cô chau mày rồi nhặt chiếc hộp lên. Cầm chiếc hộp vuông nhỏ trong tay, cô đoán trong hộp không có gì; nó nhẹ một cách kỳ lạ. Dù vậy, bản tính tò mò trong cô đã chiến thắng sự cẩn thận. Khi cô nhấc nắp hộp lên, một mảnh giấy nhỏ đã rơi ra, nhưng đồ vật bên trong khiến cô khựng lại.

Là một cái nơ.

Cụ thể hơn là một chiếc ruy băng cài tóc màu trắng được gia công rất tỉ mỉ.

Lông mày Utahime xoắn lại. Môi cô mím chặt khi cảm nhận được lớp vải đắt tiền cọ xát vào đầu ngón tay. Không như những dải ruy băng rẻ tiền mà cô mua ở cửa hàng 1 đô la, cái này có giá khá cao – hoặc ít nhất là cao hơn so với mức tiền mà cô sẵn sàng chi trả cho vẻ bề ngoài.

Dưới ánh sáng mờ ảo trong phòng cô, những sợi tơ dệt khiến dải ruy băng voan tỏa sáng, tạo ra ảo giác rằng nó đang lấp lánh. Như bị mê hoặc, cô chăm chú quan sát những họa tiết hình hoa được thêu trên mảnh voan này. Những bông hoa nhỏ sẫm màu hơn so với màu trắng của voan, khiến chúng nổi bật và bắt mắt tuyệt diệu.

Vuốt lên lớp vải mịn màng, Utahime tự hỏi về danh tính của người gửi. Vài giây sau đó, cô sực nhận ra.

Chậc. Ai lại cả gan lẻn vào phòng cô và còn không bị phát hiện chứ?

Còn ai trồng khoai đất này nữa, nhặt mảnh giấy lên, Utahime khịt mũi trước hàng chữ kanji nguệch ngoạc, lộn xộn và không thể quen hơn nữa.

Utahime! Đền bù cho cái tui chôm hôm nay nhá! Đeo nó vì tui nào? ( ̄ε ̄@)

Thái dương của cô tiếp tục nhói lên.

Theo bản năng, cô bóp nát tờ giấy và ném nó vào giỏ đựng giấy vụn ở cạnh bàn làm việc. Như để giúp cô thêm phần giận giữ, mục tiêu của cô đã chệch hướng khỏi thùng rác. Thầm chửi rủa, cô bước tới để ném mảnh giấy vào thật chính xác.

Nào, giờ cô nên làm gì với dải ruy băng này đây.

Cô nên trả nó lại, cũng có thể vứt đi. Giữ nó lại chỉ càng khích lệ Gojo, và đó là điều cuối cùng mà Utahime muốn. Mím môi, cô chuẩn bị để xếp gọn chiếc nơ vào hộp trước khi ném nó trở lại bàn làm việc.

Nhưng rồi cô ngừng lại.

Trái với suy tính của cô, Utahime mở nắp hộp và và nhìn chằm chằm vào cái nơ. Nó khá là đẹp, cô nghĩ, ngón tay cái vuốt ve đường may trên sợi ruy băng, cảm nhận chất vải mềm mại sượt qua da thịt.

Xuất thân từ một gia đình khá truyền thống so với đám bạn cùng trang lứa, Utahime đã luôn được dạy về giá trị của sự tiết kiệm. Cô không mơ mộng viển vông, cô thường chọn sự thoải mái và thiết thực hơn là những xu hướng thời trang mới nổi đang thống trị đất nước và Utahime vẫn ổn với điều đó.

Nhưng cô cũng chỉ là con gái thôi.

Một cô gái thích những món đồ đẹp đẽ.

Và sợi ruy băng Gojo tặng cô này chắc chắn rất-đẹp.

Sau vài giây phân vân, tâm trí cô gào thét về quyết định mà chính bản thân đưa ra bởi cô biết một lúc nào đó mình sẽ phải hối hận, cô luồn sợi ruy băng qua làn tóc mây.

Cô quay đầu nhìn vào chiếc gương nhỏ trên bàn trang điểm, chiêm ngưỡng sắc trắng ngần của chiếc nơ nổi bật trên mái tóc tím sẫm.

Mẹ nó, Gojo Satoru, cô sẽ giữ cái này lại.

_____________________________

Utahime rất cẩn thận mỗi khi dùng món quà của Gojo.

Cô không kể cho ai nghe về xuất xứ của sợi ruy băng, nhưng điều cô lo ngại là anh sẽ đột nhiên xuất hiện và rao tin cho cả thế giới nghe. Cô không nghĩ mình có thể chịu đựng những lời chế nhạo, trêu chọc từ tên ngu ngốc đần độn nhất thế giới nếu chuyện đó xảy ra.

Lòng kiêu hãnh của cô không cho phép điều đó.

Do đó, cô kiểm tra vị trí của anh thật kỹ lưỡng, ở mọi lúc mọi nơi. Cô rình mò từ mạng lưới nho nhỏ của mình (cảm ơn Shoko và Nanami nhé). Và chỉ khi cô chắc một trăm phần trăm là Gojo đang bận thanh tẩy nguyền hồn hoặc đang-cuối cùng cũng-thực hiện đúng nghĩa vụ với bé Megumi Fushiguro, Utahime nhẹ nhàng kẹp sợi ruy băng vào tóc và bắt đầu một ngày mới.

Cho tới nay, kế hoạch của cô vẫn rất dễ dàng.

Cho đến khi điện thoại cô đổ chuông liên tục, màn hình hiện lên một loạt tin nhắn.

Utahime đặt đũa xuống, vẫy tay với Shoko và Mei Mei để hai cô nàng tiếp tục tám chuyện về một nguyền hồn đặc cấp nào đó.

Cầm điện thoại lên, cô vuốt mở khóa màn hình, nhấp vào ứng dụng nhắn tin để xem. Khi các chấm xoắn ốc biểu thị trạng thái đang chạy mờ dần, Utahime nhăn mặt khi tài khoản của Gojo xuất hiện ở trên cùng.

Cô bất giác chau mày.

Với ý định lờ anh đi, cô chuẩn bị đặt điện thoại xuống thì thoáng thấy tin nhắn mới nhất của anh.

Họ nhà tôm

♡\( ̄▽ ̄)/♡ đã gửi lúc 12:39

"Hah?" cô lẩm bẩm.

Sự tò mò được khơi dậy, Utahime liền nhấp vào hộp thoại trò chuyện và ngay lập tức nghẹn lại.

Họ nhà tôm

Họ nhà tôm đã đính kèm một hình ảnh lúc 12:38

Utahime! Tui thấy là c đeo nó rùi nha! (¬‿¬ ) đã gửi lúc 12:38

Tui bít là c đổ tui đứ đừ á mà! chỉ hơi lâu thui, nhể? đã gửi lúc 12:39

C có đang nghĩ về tui khum?

♡\( ̄▽ ̄)/♡ đã gửi lúc 12:39

"Gah!"

Shoko nhướn mày, trỏ đũa về phía cô. "Sao thế? Chị đang nhắn tin với ai vậy?"

"Hỏi như hỏi," Mei nói lè nhè, đầu nghiêng qua một bên. Mái tóc trắng của cô nàng rũ xuống mặt khi cô di chuyển. "Chỉ duy nhất một người có thể khiến bé đây đỏ mặt như thế thôi."

Utahime phớt lờ cả hai cô bạn. Thay vào đó, cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh mà Gojo đã gửi với vẻ mặt ngày càng sa sút. Đó là một tấm chụp trộm cô lúc đang uống trà. Đầu cô nghiêng sang một bên, và thật không may cho Utahime, chiếc nơ trắng lồ lộ trên tóc cô.

"Shoko!" cô khóc thét. "Em chụp ảnh chị à?"

Cô bạn chầm chậm chớp cặp mắt nai. "Vâng? Sao thế?"

Cô mím môi lại trong khi rũ vai xuống. "Bỏ đi," Utahime hờn dỗi liếc xuống màn hình.

Utahime

Im đi! Tôi không có nghĩ đến cậu nhé!

Không phải cậu đang làm nhiệm vụ sao? Đừng nói chuyện với tôi nữa! đã gửi lúc 12:42

.

Họ nhà tôm

ya nhưng tui xong việc òi

dzì tui mạnh nhất mà

<( ̄︶ ̄)> đã gửi lúc 12:42

Như thường lệ, Utahime có thể cảm nhận được cơn đau đầu đang tụ về thái dương. Cô nghiến chặt răng, ngón tay bắt đầu soạn ra một loạt câu chửi bởi để giáo huấn Gojo. Thế nhưng, trước khi cô kịp gửi đi, Gojo đã cắt ngang bằng một tin nhắn mới, và cô buộc phải rút lời.

Họ nhà tôm

thế? đã gửi lúc 12:43

Cô chau mày.

Utahime

thế cái gì? đã gửi lúc 12:43

Họ nhà tôm

c có nghĩ đến tui lúc đeo nó khum? đã gửi lúc 12:43

à khoan dĩ nhiên là có rùi vì ai lại không chứ (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧

Utahime

TÔI ĐẾCH CÓ! đã gửi lúc 12:43

Thở hổn hển trong tức tối, Utahime tắt chuông điện thoại rồi ném nó vào túi xách một cách thô bạo. Sau đó, cô úp mặt vào lòng bàn tay và thầm hét lên một tiếng.

_____________________________

Author's note: cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã đọc và thoải mái feedback nhé! 💖 đây là lần đầu tiên tôi viết về fandom và cặp đôi này và tôi mong không nhân vật nào bị ooc! :") fic này chỉ mới được edit qua, mong hãy bỏ qua nếu có bất kỳ lỗi nào!

Translator's note: Chuyện Uta mất ruy băng hay lão Gộ muốn tặng quà cho crush nhưng không biết làm sao nên đi chôm đồ của crush... Chap 1, tặng quà tốt nghiệp cho crush ≖‿≖ Biệt danh Uta đặt cho Gojo là "The Fool", tui mạn phép dịch thành "Họ nhà tôm" vì mọi người biết họ nhà tôm thì như nào rồi đó. Anw, cái đoạn chat của Gojo tui khác phân vân không biết nên viết tắt không (bản gốc ổng viết tắt khá nhiều). Mong cả nhà góp ý cho tui cái này nhé!

Góc thảo luận: Mọi người nghĩ ổng đã chọn cẩn thận hay chỉ pick bừa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top