Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 2. lace

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 2. lace – ren

Kể từ khi mắc kẹt với Gojo Satoru từ thời đi học, Utahime thích nghĩ rằng cô đã được trang bị đầy đủ để đối phó với những tên tự ái, hỗn xược, thô lỗ mà sau này sẽ thành tộc trưởng của những gia tộc đứng đầu giới chú thuật sư.

Cô đã sai.

Gojo cũng chả là cái thá gì so với Zenin Naoya.

(Thế mà Utahime thậm chí không thể nói chuyện bình thường với Gojo mà không nổi quạu.)

Chuyện xảy ra một cách tình cờ. Là giáo viên mới nhậm chức ở trường Chuyên Chú Thuật Kyoto, cô được cử đi thanh tẩy một nguyền hồn cấp hai, và may mắn thế nào (hoặc rất không may) cô lại tình cờ gặp vị chú thuật sư lừng danh này.

Utahime đã từng nghe qua.

Người ta đồn rằng Naoya xem phụ nữ như là công cụ tình dục. Dù cấp bậc của họ là gì hay họ đạt được thành quả như nào, phụ nữ đơn giản chỉ tồn tại để phc v – để trở thành một người vợ thầm lặng, ngoan ngoãn hay đơn giản là dang rộng chân ra để sinh ra những người thừa kế. Cô khinh bỉ khịt mũi. Trước đây, Mei-người luôn xuất hiện tại những bữa tiệc của giới thượng lưu-cũng kể rằng Naoya nghĩ mình vượt trội hơn tất thảy chỉ vì chú thuật của hắn và dòng máu Zenin chảy trong người.

Tóm lại, Zenin Naoya chính là hình ảnh thu nhỏ của những thứ mà Utahime ghê tởm trong tầng lớp xã hội ở giới chú thuật sư.

Lùi lại vài bước, Utahime cố lờ đi cách đôi mắt nheo nheo kia chầm chậm quan sát kỹ cơ thể cô trước khi nhìn thẳng vào mặt cô. Mặc dù lớp kosodehakama gần như che phủ hết từng đường cong trên cơ thể, Utahime vẫn cảm thấy như bị phơi bày ra – như thể cô đang trn tri.

Dạ dày cô quặn lại.

Khóe miệng của Naoya nhếch lên, và không cần phải là thiên tài cũng đoán được rằng hắn đã nhận thấy sự khó chịu với lớp đồ mỏng của cô khi cô khoanh tay trước ngực một cách phòng thủ.

"Cô nên lấy làm vinh dự đi." Những lời nói thâm độc của Naoya như tẩm mật ong khi hắn chậm rãi nhả ra từng từ. "Nhà Iori khó mà tính là một gia tộc vì chẳng cống hiến được gì nhiều cho cái giới này. Nếu cô tham dự sự kiện của tộc Zenin cùng ta, biết đâu gia đình cô cuối cùng cũng được công nhận."

Những câu chửi rủa và mỉa mai muốn tuôn ra khỏi miệng cô, nhưng Utahime cố kìm nén lại. Zenin Naoya không giống Gojo, cái tên sẽ chỉ cười khẩy và phẩy tay phớt lờ câu cãi lại của cô trước khi tiếp tục quấy rối cô.

Không, Utahime biết rõ rằng Naoya là người mà cô phải cẩn thận tính toán từng đường đi nước bước của mình lúc ở cạnh.

"Về chuyện đó," cô nói một cách cẩn thận, nhận thấy rằng mình đang đứng ở ranh giới giữa ưng thuận trả lời và phản bác. "Đền thờ nhà tôi là nơi hỗ trợ cho các chú thuật sư-"

"Không quan trọng," Naoya nhạo báng. "Chả là gì cả khi gia tộc nhà cô chỉ sản sinh ra những lứa chú thuật sư yếu đuối và vô dụng, không giúp ích được cho Ngự Tam Gia."

Niềm thôi thúc muốn đấm một phát vào bản mặt ngạo mạn của hắn lớn dần theo từng giây. Dù vậy, Utahime biết nếu cô không kiềm được mà táng tên khốn thù ghét đàn bà này, những hệ quả về mặt chính trị sẽ rất thảm khốc. Và điều cuối cùng cô muốn là làm ô nhục thanh danh của gia đình do hành động bốc đồng.

"Cô tự biết mà, phải không nào?" hắn thì thầm bằng tông giọng trầm đặc, nham hiểm. "Cô thậm chí còn không lên nổi cấp 1. Làm sao mà cô chứng minh được giá trị của mình chứ, ngoại trừ làm người phụ nữ của ta?"

Gojo đã từng chế nhạo kỹ năng của cô, nhưng những lời nhận xét của anh không độc ác như Naoya. Với Utahime, từng lời của hắn như lưỡi dao cứa vào tim cô, xuyên qua các thớ thịt để đâm vào cõi lòng.

Cô hít vào thật mạnh, nhưng Utahime không muốn bất cứ ai, nhất là Zenin Naoya, thấy được lời hắn nói ảnh hưởng đến cô như nào.

Nở một nụ cười ôn tồn khi bắt gặp đôi mắt trợn trừng không chút hơi ấm của con người, Utahime nghiêng đầu. "Cảm ơn đề nghị tốt bụng của ngài, Naoya, nhưng tiếc thay, tôi phải từ chối thôi. Với chức vụ mới tại trường Chuyên Chú Thuật Kyoto, tôi e là mình phải đặt nghĩa vụ làm giáo viên lên đầu. Làm sao mà tôi chứng minh được giá trị của mình nếu tôi trốn tránh trách nghiệm dễ dàng như thế chứ?"

Cô không để lỡ khi cơn thịnh nộ bùng lên từ hắn, cả khi mắt hắn tóe lên thứ gì đó xấu xa và ác độc.

Theo bản năng, Utahime lùi lại một bước.

"Ngươi nghĩ ngươi thông minh lắm hở?" Naoya nhướn mày. Hắn vươn tay bắt lấy dải ruy băng trên tóc cô. "Một ngày nào đó, cái miệng nhanh nhảu của ngươi sẽ đưa ngươi vào chỗ chết."

Utahime có thể cảm thấy một trong những ngón tay của hắn đang cuộn quanh lọn tóc của cô, như thể trưng ra một thứ tình cảm giả tạo. Cô biết mình không dại gì mà hất tay hắn ra.

"Tôi không hiểu ý ngài muốn nói là gì." cô trả lời bằng tông giọng thờ ơ mà cô thường dùng cho những đứa trẻ cư xử không đúng mực. "Thứ lỗi cho tôi nếu tôi có vô tình làm phật ý ngài."

Naoya bật cười. Điệu cười của hắn nghe thật lạnh lùng và khó chịu, như thể phổi và cổ họng hắn không quen với việc bộc lộ những cảm xúc khác ngoài khinh bỉ và căm ghét.

"Giỏi. Ta ghi nhận." Hắn tiếp tục cười như không cười. "Nhưng hãy nhớ rằng ngươi đã gặp may khi một người như ta lại hứng thú với kẻ yếu như ngươi. Rồi ngươi sẽ quỳ rạp van nài ta thôi."

Sau đó, hắn ta bỏ đi, và Utahime cực kỳ ghét cái cách mà ngay cả những bước đi của hắn cũng toát ra vẻ kiêu ngạo và tự cao.

Đảm bảo rằng mình đang ở một mình, Utahime dựa người vào bức tường nơi nhà kho bỏ hoang, hai mắt nhắm nghiền. Nỗi sợ hãi và lo lắng đã liên tục giằng xé trong cô kể từ khi Naoya xuất hiện.

Những lời cay đắng mà người thừa kế tự xưng của nhà Zenin nói ngấm sâu vào nội tạng cô như thuốc độc. Chúng xỉa vào vết thương đang mưng mủ, hình thành từ nỗi bất an và lo sợ rằng cô sẽ không bao giờ đủ mạnh hay đủ tốt, rằng cô sẽ chỉ mang lại nỗi thất vọng và nhục nhã cho gia đình vì năng lực gia truyền yếu kém.

Cô siết chặt tay, móng tay găm vào phần da thịt trong lòng bàn tay.

Không. Mắt Utahime rực sáng. Cô nhớ lại những khoảnh khắc tự hào và thành tựu mà cô đã đạt được trong nhiều năm qua, về những lần thanh tẩy nguyền hồn đã đưa cô đạt đến cấp bậc ngày này. Cô cũng hồi tưởng lại ký ức hạnh phúc bên bạn bè và gia đình.

Cô biết rõ giá trị của mình không phụ thuộc vào lượng chú lực mà cô có thể sử dụng hay chú thuật của cô mạnh đến mức nào.

Utahime biết giá trị của chính bản thân mình.

Cô không cần một tên thô lỗ, ngạo mạn, thua cô bốn tuổi và gần như không ra khỏi nhà phán xét về lòng kiêu hãnh và phẩm giá của cô.

Trong cơn bực tức, Utahime đứng thẳng người dậy và hất cằm lên. Khi cô quay trở lại trường, cô không cho phép tâm trí của mình lo nghĩ về những sự việc xảy ra trong ngày hôm nay.

_____________________________

Mới sáu giờ sáng, chuông báo thức của cô đã reo inh ỏi. Buộc mình phải lết ra khỏi giường, Utahime bắt đầu vệ sinh cá nhân. Sau khi thay bộ đồ miko, cô luồn một dải ruy băng trắng cũ kỹ qua tóc, kéo nó thành vòng để thắt nút. Khi chiêm ngưỡng hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, Utahime cố lờ đi chiếc hộp nhỏ bên trái chứa đầy những dải băng voan xinh xắn mà cô không dám đeo.

Khi bước vào bếp, cô lấy điện thoại ra khỏi tủ, nơi cô đã cắm sạc xuyên đêm. Đặt máy pha cà phê để đáp ứng nhu cầu uống đủ caffeine, Utahime dựa hông vào bục bếp và dán mắt vào điện thoại.

Vẫn còn sớm. Cô đang tưởng tượng đến hàng đống tin nhắn mà mình sẽ nhận được chỉ trong một đêm.

Không cần nghĩ nhiều, cô lướt ngón tay cái qua màn hình, rồi chớp mắt, và sau đó lại chớp lần hai trước số lượng tin nhắn mà cô nhận được.

H nhà tôm

20 tin nhắn mới, 05:36

Shoko

4 tin nhắn mới, 01:33

Mei

2 tin nhắn mới, 00:39

Đảo tròn mắt khi nhìn thấy cái tên đầu tiên, Utahime nhăn nhó. Giờ cô vẫn chưa có đủ năng lượng lẫn sức lực để đối phó với tên ngốc này. Nên cô ngay lập tức bấm vào tin nhắn của Mei.

Mei

Một tên Zenin hử? Gà đẻ trứng vàng đấy, Uta

Làm chế tự hào đi! đã gi lúc 00:39

Hah?

Utahime khịt mũi và nhăn mặt; nhắn tin mà không có ngữ cảnh cụ thể không giống Mei xíu nào. Tắt khung chat giữa họ, cô chuyển tới tin nhắn của Shoko.

Shoko

zenin naoya thật luôn?

e tưởng c không thích hắn vì hắn như vặc đã gi lúc 01:31

c*c* đã gi lúc 01:32

mà c hẹn hò với hắn từ lúc nào vậy? đã gi lúc 01:33

Zenin Naoya?

Utahime chớp mắt. Sao Shoko và Mei lại nghĩ cô hẹn hò với tên khốn đó chứ? Kể từ khi tình cờ gặp nhau ngày hôm đó, Utahime chưa một lần nghĩ đến hắn, cũng không kể cho ai nghe về chuyện đó.

Rót cà phê mới pha vào cốc, cô cho thêm một chút sữa và một thìa cà phê đường. Khi hương vị nồng nặc của caffein lắng đọng một cách ngọt ngào trong khoang miệng, Utahime cuối cùng cũng gom đủ can đảm để đối phó với bất cứ thứ vớ vẩn gì Gojo đã bày ra.

H nhà tôm

H nhà tôm đã đính kèm mt hình nh lúc 03:49

yo utahime gì thế lày?! (・'ω'・)

c bơ tui đấy à?? đã gi lúc 03:49

ồ c ngủ r

dậy điii

DẬY DẬY DẬY

UTAHIME DẬY ĐI

ヽ( 'д'*)ノ đã gi lúc 03:51

Chưa đến bảy giờ sáng và Utahime đã bắt đầu đau nửa đầu. Từ cách mà thái dương đập thình thịch, cô suy ra rằng đó là một dạng đau đầu đặc biệt mà chỉ Gojo Satoru mới có thể gây ra.

Cau có, cô bỏ qua những dấu chấm câu bị lạm dụng và những biểu tượng cảm xúc chói mắt trước khi nhấp vào bức ảnh mà anh đã gửi.

Bức ảnh khiến cô phải trợn tròn mắt và há hốc miệng.

Đó là cảnh cô và Naoya ngày hôm đó, được chụp từ một góc nhìn dễ khiến người ta hiểu nhầm. Người chụp bức hình này đã bắt được khoảnh khắc lúc Naoya nghịch tóc cô khi hắn cười nhạo cô. Với những người không có mặt ở đó, những người chưa nghe thấy những lời chế nhạo và lăng mạ cô, tấm hình sẽ giống như một khoảnh khắc lãng mạn, dịu dàng của một cặp đôi đang yêu.

Nhưng Utahime biết rõ chuyện gì đã xảy ra.

Nuốt nước bọt một cách khó khăn, cô xóa bức ảnh, nhớ lại nỗi sợ hãi đã hình thành trong cô khi Naoya nhìn cô bằng thứ ánh mắt thù hằn.

Mím môi thành một đường mỏng, cô đọc tiếp phần tin nhắn còn lại của Gojo.

H nhà tôm

c vs hắn chứ k phải vs tui? (눈_눈)

c có quên mất rằng tui mới là ngừi mạnh nhất? đã gi lúc 04:28

UTA

HI

ME

YO SENPAI đã gi lúc 04:45

tên khốn đó quá trẻ (#'Д')

hắn thậm chí còn không phải tộc trưởng!!!

tôi thì phải!!! đã gi lúc 05:04

HIMEEEEE

ĐỪNG BƠ TUIII

(っ˘̩╭╮˘̩)っ đã gi lúc 05:36

Utahime phì cười vì mớ tin nhắn hoàn toàn vô lý của anh.

Gì thế này, Gojo quên mất là cậu ta cũng nhỏ tuổi hơn cô à? Chậc. Đúng là đồ trẻ trâu. Cô lại nheo mắt và dí mặt vào màn hình, trố mắt ra nhìn mốc thời gian ở từng tin nhắn. Tên ngốc này không ngủ sao? Sau đó, cô nhún vai. Với lượng đường khủng mà anh tiêu thụ hàng ngày thì cũng hợp lý thôi.

Đặt điện thoại xuống, Utahime nhấp một ngụm lớn từ cốc nước, để rồi bị cắt ngang bởi hai tiếng chuông liên tiếp vang lên từ di động.

H nhà tôm

tui thấy c đang onl nhé (¬_¬;)

nhưng c k rep tui utahimeeeee đã gi lúc 06.40

Không thể tin được.

Tên ngốc xít đó ôm điện thoại cả ngày đấy à?

Utahime nhăn mặt, và bởi vì cô chỉ nhỏ nhen khi liên quan đến Gojo Satoru, cô nhanh chóng thoát khỏi cuộc trò chuyện của họ để trả lời cả Shoko và Mei trước khi ném điện thoại vào túi.

Utahime không chút day dứt khi bơ đẹp tên ngốc đó. Dù sao cô cũng phải đi làm rồi.

_____________________________

Cho Gojo Satoru ăn bơ không đem lại thứ gì tốt đẹp.

Sau rất nhiều năm quen biết, Utahime đáng phải biết điều này. Cô học chung với tên ngố này cơ mà?

Việc này, cô bất lực khiển trách chính mình, đều là do cô mà ra.

Vic này ý cô là việc tên đần này vụng về vung điện thoại trước mặt cô một cách khó chịu.

"Gojo," cô gắt gỏng, hất tay anh ra và lùi ra khỏi bàn làm việc xa nhất có thể. "Cậu làm cái quái gì ở Kyoto vậy? Cậu không có việc gì để làm sao?"

"Có chứ..." anh đi theo và nở một nụ cười tỏa nắng với cô. Anh nhét điện thoại vào túi sau của chiếc quần jean sẫm màu. "Nhưng sáng nay Utahime không trả lời tin nhắn của tui! Nên tui tới đây!"

Cô trân trối nhìn anh, dùng hết sức lực để ước rằng đây chỉ là một cơn ác mộng hoặc một phần hư ảo trong trí tưởng tượng của cô mà não bộ vô tình nhớ đến.

Gojo nghiêng người về phía trước và dựa tay lên bàn của cô. Utahime trừng mắt nhìn khi những ngón tay thon dài của anh vô tình vò nát vài trang bài tập mà cô đang chấm giở trước khi anh xông vào phòng học.

"Thế?"

"Cái gì?" cô cáu kỉnh rít lên.

"Chị thực sự hẹn hò với tên Zenin khốn nạn, đần độn đó ư?"

Utahime khinh thường liếc nhìn anh. "Cậu tự xem lại mình đi. Cậu cũng là tên khốn đần độn."

Gojo bật cười và nhún vai. "Ừ, nhưng tôi đẹp trai hơn."

Utahime không thể kiềm chế mà khịt mũi. Cái tôi và lòng tự ái của Gojo lúc nào cũng khiến cô trưng ra bộ mặt chế nhạo.

"Và vấn đề ở đây là?"

Anh cười toe toét. "Thế chị thừa nhận là tôi đẹp trai à?"

Cô dồn hết sức lực để cố không đỏ mặt. Và vì không muốn tên tự ái nhất trần đời này càng thêm chảnh chọe, Utahime lờ đi câu hỏi của anh. "Gojo," cô nghiến răng. "Cậu muốn gì? Tôi đang làm việc!"

"Chị không trả lời tôi!" anh rên rỉ. "Chị có nghĩ tôi đẹp trai không?"

Đôi môi Utahime giật giật khi anh chống tay vào má và cười rạng rỡ. "Ờ, chắc rồi," mặt cô lạnh tanh. "Sao cũng được-"

"Thế Zenin Naoya có gì mà tôi không có?"

"Hah?"

"Hime, Hime, Hime~," Gojo lắc đầu. "Tôi cũng giàu, vui tính, ưa nhìn, là tộc trưởng," anh nói, chạm vào đầu ngón tay để đánh dấu trong khi liệt kê. "Và tôi mạnh nhất. Yêu Zenin Naoya làm gì khi chị có thể yêu tôi?"

Utahime chớp mắt, rồi lại chớp tiếp vài lần nữa. "Hả?"

Cuộc trò chuyện của họ cứ xoay vòng từ chủ đề này sang chủ đề khác khiến tâm trí cô rối tung cả lên. Cô thậm chí còn không biết mục tiêu chính của Gojo là gì khi đến Kyoto quấy rối cô.

"Chị biết mà," anh thì thầm, chạm ngón trỏ lên cằm một cách trầm ngâm khiến cô trợn tròn mắt "Tôi vẫn tưởng chị muốn với cành cao vì chị yếu quá chứ."

Thái dương cô đập mạnh. Theo bản năng, Utahime cầm tách trà bên tay trái và ném về phía anh.

Sự bất mãn tràn ngập trong cô khi Gojo nhanh chóng kích hoạt Vô hạn bằng cách chéo tay lại, và trà xanh còn nóng hổi chạm vào lớp chắn vô hình, bắn tung tóe xuống sàn.

Utahime giận điên lên khi Gojo chỉ nhếch mép và tặc lưỡi. "Ôi ôi, nóng tính quá đi! Phải cẩn thận thôi!"

"Gojo," cô gầm gừ, tay siết thành nắm đấm. "Cút ra!" Mong muốn được ném thứ gì đó ví như một cái bàn vào khuôn mặt tự mãn ngu ngốc kia gần như áp đảo cô.

Utahime cố kìm nén lại.

Kha khá.

"Chậc, bình tĩnh đi nào-"

"Tôi sẽ đếm đến ba," Utahime cảnh cáo qua hàm răng nghiến chặt. "Và nếu cậu không trả lời, tôi sẽ tống cổ cậu đi."

Cô thiết tha mong anh rời đi trước khi Gakuganji-sensei ghé qua lớp cô và chứng kiến cô chán nản vì sự xuất hiện của ông (dù cô không). Utahime nào muốn hiệu trưởng nghĩ cô không nghiêm túc với công việc.

Cô sẽ không để Gojo phá hủy công việc của mình.

Gojo cười lớn hơn. "Ohhh, sợ quá đi hà ~! Để xem chị làm như nào."

Mí mắt cô giật giật. "Đừng thách tôi!"

"Hoy mà, Utahime-"

"Mt."

"Ahhh, trông chị ra dáng giáo viên chưa kìa!"

"Hai."

"Chị làm tôi muốn quay lại trường ghê, biết không? Nhưng chỉ khi chị là giáo viên của tôi-"

"B-"

Gojo tặc lưỡi và rên rỉ. "Ugh, thôi được rồi. Chị chả vui tính gì cả," anh than vãn và kéo một cái ghế tới trước bàn làm việc của cô. Anh ngồi xuống và ngả người về phía sau, đưa tay vuốt mái tóc lòa xòa do lớp bịt mắt. "Chị làm gì với tên Zenin Naoya thế?"

Cô chớp mắt trước sự thay đổi đáng kinh ngạc trong phong thái của anh. "Cậu thực sự chạy đến Kyoto để hỏi tôi từng ấy?"

"Yep!" Anh nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay lên bàn và dựa cằm lên lòng bàn tay. "Nào nào? Hai người hẹn hò hay sao? Tại Shoko bảo trước đây chị không thích hắn mà."

Utahime ngây người ra, chỉ biết chăm chăm nhìn anh.

Nếu cô trả lời tin nhắn của anh, cô đã có thể tránh được cuộc đụng độ ngớ ngẩn này. Nhưng với vận xui của mình mỗi khi dính dáng tới tộc trưởng tộc Gojo, khả năng anh sẽ xuất hiện để chọc tức cô bất kể cô đã trả lời vẫn rất cao.

"Không, tôi không hẹn hò với Zenin Naoya," cô chậm rãi nói, ném cho anh một ánh nhìn buộc tội khi anh nhặt những món đồ trang trí bé xinh trên bàn lên và làm rối tung sắp xếp có hệ thống của cô. "Và tôi sẽ không bao giờ làm thế."

"Ể? Thế lúc đấy chị đang làm gì với hắn?"

Cô nhún vai. "Tình cờ thôi. Tôi đang thanh tẩy một nguyền hồn cấp hai, và hắn cũng có mặt đó."

"Thật à."

Cô trừng mắt nhìn anh. "Phải, tht," cô lạnh lùng nói, cẩn thận quan sát cách Gojo ngả người về phía sau để giữ thăng bằng trên hai chân sau của ghế. Hành động này như thể để che đi lượng chú lực tăng đột biến trong phòng. "Sao nào? Cậu nghĩ ch đi kiếm thằng chó có thù với phụ nữ đó ư?"

"Nhà Zenin đều sống chó cả." Gojo chỉ đáp lại như thế.

Utahime quyết định sẽ không thúc ép anh. "Đừng quên là Megumi cũng có dây mơ rễ má với nhà đó," cô bật lại. Bằng một tông giọng nhẹ nhàng hơn, cô đế thêm. "Mà thằng bé với chị nó sao rồi? Cậu chưa đầu độc chúng đấy chứ?"

"Này!" Gojo trề môi dưới một cách trẻ con. "Tôi là một người bảo hộ tốt đấy nhé! Tsumiki quý tôi lắm!"

Utahime khịt mũi. "Tôi không thấy cậu nhắc đến Megumi nhỉ."

Gojo bĩu môi. "Thằng nhãi cứng đầu lắm."

Hình ảnh cậu bé khắc kỷ với mái tóc đen không thể lẫn vào đâu được khiến Utahime khẽ cười. Cô đã từng gặp nó, cảnh tượng thằng bé lịch sự cúi chào khi giới thiệu và gọi cô là senpai vẫn còn in dấu trong cô. Utahime cũng vui vẻ nhớ lại lúc Megumi cau có phê phán thái độ không đúng đắn của Gojo.

Nhắc đến đám trẻ thì...

"Tôi trả lời rồi đấy, cậu hỏi xong chưa?" Utahime sốt ruột hỏi. "Tôi còn công việc phải làm nữa! Không phải ai cũng rảnh rỗi mà chạy qua chạy lại khắp nơi thế đâu."

Gojo hất đầu lên. Anh đột ngột bật người dậy. Utahime nhận thấy chú lực của anh đã dịu đi, và sự căng thẳng kỳ lạ đang đè nặng lên anh cũng biến mất.

"Ồ, phải rồi." Anh ngoác miệng cười. "È, tôi lừa đấy. Tôi đến vì tôi cũng muốn thông báo chuyện này."

Cô thận trọng nhìn anh. "Gì thế?"

Gojo hắng giọng và hất đầu về phía cô. "Lên nhạc nào!"

"Không."

Anh lờ cô đi và không chút nao núng mà tiếp tục. "Gojo Satoru vĩ đại đã dõi theo Utahime-senpai yêu quý của anh ta! Đoán xem ai sẽ bắt đầu sự nghiệp gõ đầu trẻ từ tuần sau nào!"

Cô chờ điểm cao trào của câu chuyện hài này.

Nhưng không.

"Cậu đùa à," Utahime thì thầm trong kinh hãi. Cô sợ nếu mình nói lớn hơn, thông tin mà Gojo vừa kể sẽ thành sự thật. "Giỡn thôi, đúng không?"

"Khum!"

"HAH?" cô lắp bắp, nhảy bật ra khỏi ghế, và đập tay lên bàn. "Không thể nào!"

Gojo gật đầu, cười ngoác đến mang tai như một tên ngốc. "Vâng, tôi rất nghiêm túc! Cứ tưởng tượng đi! Tôi tác động đến đám trẻ và định hướng chúng theo quan điểm của tôi, vì tương lai của giới chú thuật sư!"

Utahime không thể nghĩ ra viễn cảnh nào tồi tệ hơn thế nữa.

"Là ai? Ai đã nghĩ rằng cậu có thể gánh vác trách nghiệm đó?!"

"Yaga!"

"Yaga-sensei!" Utahime chỉnh lại.

"Xíííí, dzui dzẻ, giui giẻ." *

"Gojo," cô càu nhàu. "Cậu-"

"Dù sao thì," anh vui vẻ xen vào, chăm chú nhìn cô. "Giờ bọn mình là đồng nghiệp rồi, Utahime có định tặng quà chào mừng tôi không vậy?"

"Không!"

Anh lắc đầu, làm bộ thất vọng. "Tệ quá đi hà! Nhưng không sao! Tôi có quà cho Utahime đây!"

"Không thèm!"

Hoàn toàn phớt lờ cô, Gojo đứng dậy và lấy một thứ gì đó màu trắng ra khỏi túi. Chỉ với một động tác, anh đã đứng sau lưng cô và đặt một tay lên vai cô. Nhốt cô lại trong vòng tay, Gojo khéo léo bắt lấy phần đuôi ruy băng của cô rồi kéo nó xuống.

"Xê ra!" Utahime rít lên, cố hết sức để thoát khỏi vòng tay mạnh mẽ của anh. Khi Gojo giữ lấy dải ruy băng của cô, cô có thể cảm thấy những sợi tóc đang lòa xòa rũ xuống. "Đồ ngốc này, cậu làm gì thế?"

"Utahime, đứng yên nào!"

"Tại sao chứ?"

Anh bực bội thở dài. "Làm ơn nhé?"

Trước giọng điệu dỗ dành của anh, cô đành chấp thuận. Cô đứng yên, không nhúc nhích gì nữa. Utahime có thể cảm thấy những ngón tay của Gojo đang thu lại một số lọn tóc của cô. Cô thật lòng hy vọng anh sẽ không cắt tóc cô để đùa giỡn hay gì đấy. Nếu anh làm thế, tuổi thọ của Gojo sẽ bị rút ngắn vài chục năm.

Utahime nôn nóng nghiêng người từ bên này qua bên kia trong cơn bực bội.

Quay lưng lại với anh, cô cảm thấy mình thật mong manh.

Cô không thể nhìn thấy anh, vì vậy, các giác quan của cô trở nên nhạy bén hơn. Cô nghĩ cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh phả vào sau đầu cô và hơi ấm từ cơ thể anh tỏa ra từ chiếc áo sơ mi trắng không cài cúc, len lỏi vào chiếc kosode của cô.

Cô quyết định không nghĩ đến việc nhịp thở của mình trở nên run rẩy và ngắt quãng như thế nào hay cơ thể cô không kìm được mà rùng mình khi móng tay anh sượt qua da đầu cô. Cơ thể cô như bị điện giật. Cảm giác như trái tim cô sẽ nhảy vọt ra khỏi lồng ngực nếu anh chạm vào cô một lần nữa.

Utahime cắn môi dưới khi cô nghe thấy tiếng ngâm nga lệch nhịp của Gojo lúc anh hoàn thành... việc gì đấy mà anh đang làm với cô. Cô không nghĩ mình có thể lý giải thứ cảm xúc đang dâng trào trong lồng ngực này, nó khiến cô nghẹn ngào không sao thở được.

"Ta-da! Chị thấy thế nào?"

Cô chớp mắt liên hồi khi Gojo lại đứng trước mặt cô.

"C-cậu đã làm gì vậy?" Utahime đưa tay lên, đầu ngón tay ngay lập tức chạm vào thứ gì đó mềm mại nhưng gây ngứa.

"Là ruy băng cài tóc mới cho Utahime đấy! Nhìn đi, nhìn đi!"

Cô lại nhăn nhó khi Gojo dí điện thoại vào mặt cô. Dù vậy, lời cãi cọ nghẹn lại nơi đầu môi khi cô nhìn thấy chiếc nơ ren thanh mảnh cỡ lớn được thắt nơi tóc cô một cách hoàn hảo.

"Tôi..."

Gojo nhếch miệng cười. Anh kéo một bên của tấm bịt mắt lên, để lộ đôi mắt xanh lam sáng ngời như pha lê. "Chị thấy sao? Đẹp hơn hẳn, đúng khum? Giờ chị có thể vứt cái mà thằng Zenin Naoya chạm vào rồi!"

Utahime chưa bao giờ phản ứng lại được mỗi khi cô nhìn thẳng vào đôi mắt nhìn thấu tất cả của Gojo. Do đó, cô cảm thấy rất biết ơn khi anh chuyển qua dùng khăn bịt mắt thay cho chiếc kính râm thường tuột xuống chóp mũi anh.

Do một số hiểu lầm và sợ hãi phi lý mà cô cho rằng Gojo có thể nhìn thấu cô từ tận trong tâm hồn, Utahime đã tránh ánh nhìn của anh.

Lục Nhãn chết tiệt.

Cô hất cằm lên và trộm nhìn theo ánh mắt của anh, để rồi nhận thấy anh đang quan sát cô với một ánh nhìn mãnh liệt, ánh nhìn thắp lên ngọn lửa bùng cháy trong cô.

Utahime nhìn đi chỗ khác. "Tại sao vậy?" cô thốt lên.

"Hử? Tại sao gì cơ?"

Mặt cô nóng bừng lên khi anh cúi xuống nhìn cô. Ánh mắt yêu chiều và điệu cười không giống như bình thường nơi anh là điều cô không bao giờ có thể lý giải. Cô không biết mình nên làm gì đây.

Nhận ra rằng rất có thể mình đang đỏ mặt vì Gojo Satoru, Utahime vội hắng giọng và khoanh tay lại. "Bỏ đi. Mà sao cậu biết thắt ruy băng vậy?"

Phải, chuyển chủ đề là việc rất cần thiết.

Gojo hậm hực kéo tấm bịt mặt lại. "Utahime, chị xấu tính quá đi! Chị nghĩ ai là người giúp Tsumiki làm tóc suốt thời gian qua chứ?"

Và như thế, theo một cách không thể ngờ được, cô bật cười.

"Ể? Chị cười cái gì?"

Cô lắc đầu, một nụ cười he hé nơi khóe môi. "Có lẽ cậu làm giáo viên cũng không thảm hại như tôi nghĩ."

Gojo cau có. "Tôi nghĩ mình sẽ được yêu quý hơn chị đó!"

"Khoan, ý cậu là sao?" Utahime hỏi. Cơn đau nửa đầu dữ dội bắt đầu tung hành sau đầu cô. "Đâu phải mình đang thi đâu!"

Gojo cười khẩy. "Dĩ nhiên là thế rồi!"

Cô hoang mang quan sát anh cài sợi ruy băng cũ của cô ra sau đầu, đính trên tấm băng bịt mặt theo cách cô thường cài trước khi làm bộ thở hổn hển bằng giọng phụ nữ cao vút. "Chào cả lớp nhé, cô là Utahime-senpai, giáo viên của các em~! Hôm nay cô sẽ dạy các em cách tôn trọng tiền bối~! Và vì cô lớn tuổi hơn, các em sẽ phải nghe lời cô-"

"CÚT RA!" cô gào lên.

Gojo ngừng lại và bật cười lớn hơn. "Nhưng tôi lặn lội đường xá xa xôi từ Tokyo tới đây để thăm chị đấy," anh nói giữa những tràng cười.

Utahime lườm nguýt. Cô hy vọng anh có thể cảm nhận những lưỡi dao vô hình mà cô đang ném về phía anh. "Tôi. Đếch. Quan. Tâm. Giờ. Thì. Cút. Ra!" Cô nhấn mạnh từng từ trong khi thô bạo đẩy anh.

Utahime không mảy may bận tâm đến việc Vô hạn của anh không được kích hạt hay anh cười rất nhiều để ngăn cô không đẩy anh ra khỏi phòng.

"Utahime, khoan đã!" anh thở dốc, nở một nụ cười nửa miệng gian xảo như loài sói. "Chị không nên chạm vào người tôi! Bọn mình phải kết hôn trước đã rồi chị mới được cướp đi sự trong trắng của tôi-"

Má cô đỏ bừng như lửa cháy. "GOJO SATORU, TÔI SẼ GIẾT CẬU!"

"Iori-san, chuyện này là sao?"

Khi quay người lại, cô bắt gặp hiệu trưởng Gakuganji đang nhìn họ với anh mắt mong chờ.

Chúa ơi, xin đng.

Trước khi Utahime kịp lên tiếng, Gojo đã vui tươi chào đón. "Ahhh, lão già!" Anh hào hứng tiến lên một bước. Ruy băng của cô vẫn được đính lên tấm bịt mặt của anh một cách ngu ngốc. "Woah, thật diệu kỳ là lão vẫn sống dù già khú rồi nhỉ! Tôi tưởng giờ lão phải thành xác khô rồi chứ!"

Cô không nghĩ Gakugenji-sensei còn có thể gắt gỏng hơn nữa. Nhưng nghĩ lại thì, Gojo có một tài năng tuyệt diệu, đó là tìm ra điểm yếu của người ta trước khi thụi mạnh vào đó.

"Satoru," Gakuganji chào hỏi bằng giọng điệu ôn hòa. "Cơn gió nào đã mang cậu đến Kyoto vậy?"

"Ah! Tôi muốn đích thân tới đây để báo cho lão rằng tôi sẽ tham gia giảng dạy và đào tạo chú thuật sư! Tin tốt cho lão phải không nào?"

Utahime nghẹn lại trước sự căm phẫn kinh hoàng lướt qua trên khuôn mặt bình tĩnh thường ngày của hiệu trưởng.

Cô vội vàng đóng vai người hòa giải giữa hai thế lực đối lập, trong lòng thầm nguyền rủa sự xuất hiện của Gojo và vận rủi đã kéo anh vào cuộc đời cô.

Cho tới khi về nhà, cô mới nhớ ra dải ruy băng ren đang đính trên tóc mình và dư âm từ những cái chạm mà anh để lại nao núng bám víu trên da thịt cô.

_____________________________

*Câu thoại gốc ở đoạn "Xíííí, dzui dz, vui v." này là "Psssh, to-mah-to, to-may-to.". Tomahto, tomayto có thể được dùng thay cho tomato (cà chua). Ở đây, to-mah-to, to-may-to được dùng khi ai đó cảm thấy hai từ/cách nói đều đang ám chỉ một thứ, ý Gojo tức là Yaga hay Yaga-sensei cũng như nhau. Mình đã chọn từ vui vẻ (dzui dzẻ, giui giẻ) để thay cho tomato (tomahto, tomayto). Các bạn có thể đọc thêm ở wattpad-đính-link-kiểu-gì-đây.

Author's note: cảm ơn mọi người đã ủng hộ chiếc fic ngắn này trùi ui!!! tui rất asksjjsjdj!! một lần nữa, cảm ơn rất nhiều vì đã đọc ahhh và như mọi khi, thoải mái feedback nhé!!

Translator's note: ý ba Naoya này là "cô gái này thật thú vị"... Utahime nhận ra lão Gộ nhắn cho mình suốt đêm và không ngủ (!!!) nhưng thay vì nghĩ lão ghen ngủ không được thì bả chỉ nghĩ là do lão ăn nhiều đường quá nên phát bệnh LOL

Mình cop từ wordpress qua nên nếu đoạn nào bị lỗi hay bị mất đoạn thì mn cmt cho mình biết rồi mình sẽ sửa lại nha!!

Đọc chương 3, 4 tại https://wp.me/padciD-Sw do trans đi du lịch không post được :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top