Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Oneshot] Bet on The Baby - Novelle_Night

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: Bet on The Baby

Disclaimer: nhân vật thuộc về bộ truyện Jujutsu Kaisen của Akutami Gege, fanfic thuộc về tác giả và bản dịch thuộc về dịch giả

Tác giả: Novelle_Night

Link gốc: https://archiveofourown.org/works/33797335

Link worpress: https://wp.me/padciD-nz

Translator: Xuân Oán

Couple: Gojo Satoru x Iori Utahime

Rated: F/M

Category: Romance

Status: Completed

Summary:

"Là con gái."

"Con trai."

" , anh mun mt nàng công chúa cơ."

"Không quan tâm, gen ca anh s trao cho mình mt hoàng t." Utahime khoanh tay trước ngc. "Em cá đy."

Satoru nghiêng đu và thích thú nhe răng cười. Tht hiếm khi Utahime làm nhng vic như này. Khá là thú v. ", bn mình đang cược gii tính đy ư? Gii thưởng là gì nào, v yêu?"

Với một em bé sắp chào đời trong gia đình, Utahime và Satoru có những suy đoán của riêng họ về giới tính của bé con. Vụ cược nho nhỏ giữa cả hai đã vượt ngoài tầm kiểm soát. Nhưng cuối cùng thì, ai sẽ thắng đây?

Bn dch đã có s cho phép ca tác gi, vui lòng không đưa đi đâu! Xin chân thành cm ơn!

_____________________________

Utahime trố mắt nhìn chồng cô với vẻ không thể tin nổi khi anh chàng ngó vào danh mục mua sắm mà anh đã chuẩn bị để sắm sửa cho căn phòng em bé mà họ đã đề cập với nhau trong lúc âu yếm trên giường. Hai người họ đang ngồi trên chiếc sô-pha nhung trắng trong phòng khách, chiếc tivi màn hình 80 inch đã được bật lên, chiếu nhiều loại sản phẩm cho trẻ em; và vô số quà từ các gia tộc, học sinh và bạn bè họ chất đống trên sàn.

Chỉ mới ba ngày trôi qua kể từ khi cô thông báo rằng cô đang trong tháng thai kỳ đầu tiên. Đứa bé sẽ là người thừa kế tiếp theo của tộc Gojo, sau Satoru.

"Satoru, cái đống này là gì vậy anh?" Utahime hỏi Satoru, người đang thích thú lật các cuốn giới thiệu hàng hóa một cách sôi nổi.

Anh dời ánh nhìn khỏi những trang giấy và đặt sự chú ý lên người cô vợ trong khi hạ kính mắt đeo ở nhà xuống. Mặc một chiếc áo phông đen vừa vặn với quần thể thao màu trắng, Satoru có vẻ rất thoải mái khi ngồi vắt chéo chân và để một tay qua lưng ghế sô-pha. Anh nghiêng đầu qua với một nụ cười bảnh bao và mái tóc trắng bồng bềnh tôn lên khuôn mặt điển trai, nổi bật dưới làn ánh nắng xuyên qua cửa kính trong suốt từ-trần-đến-sàn trong khuôn viên rộng rãi của họ. Nếu Utahime buộc phải mô tả về anh, anh đang ta sáng một cách thanh tao so với cô.

Tại sao người đàn ông này lại xinh đẹp rực rỡ như thế chứ? Cô, người đang mang thai, mới là người nên có cái thứ hào quang đấy.

Thật là một sự xúc phạm tới toàn thể những người phụ nữ đang mang thai trên thế giới này.

"Bọn mình sẽ đi mua sắm cho phòng mới của con gái mình đấy, Utahime!" anh hào hứng la lên. "Em quên rồi ư?"

Khoan. Gì cơ? Con gái?

"Anh nói bọn mình sẽ có con gái, ý là sao?" Utahime chớp mắt.

Theo vài cuốn sách y khoa mà cô đọc được từ Shoko, không thể biết giới tính của con mình sớm như thế này. Cô chỉ mới mang thai được bốn tuần thôi. Satoru thấy được tương lai hay gì đó nhờ Lục Nhãn ư? Đó có phải là một phần năng lực của anh ấy không vậy? Đôi mắt anh có thể giúp anh nhìn thấy từng chi tiết và thông tin nhỏ, nhưng không phải là tương lai. Năng lực của chồng cô không thuộc trong phạm trù tiên tri.

"Tất nhiên là con gái rồi! Anh có thể cảm nhận được." Satoru giải thích, thả cuốn sách giới thiệu xuống đùi và đặt tay lên bụng cô. "Con bé sẽ có gương mặt đáng yêu của em, đôi mắt xanh xinh xắn như anh, và mái tóc trắng tuyệt đẹp! Con bé sẽ là một mỹ nữ và anh sẽ bảo vệ nó khỏi những con sói xấu xa thèm thuồng!"

"Ồ, vậy anh không nhìn thấy tương lai bằng Lục Nhãn ư?"

"PHỤT-" Anh bật cười thành tiếng và lăn ra ôm bụng trong khi cô chỉ ngồi yên nhìn anh. "Lục Nhãn của anh đâu thể làm thế! Nếu anh có khả năng nhìn thấy tương lai, thì anh đã cưới em từ sớm rồi!"

"Thì, anh bảo con mình sẽ là con gái nên em tưởng anh biết trước tương lai hay gì chứ." Utahime nêu ra lý do với đôi má đỏ ửng. Thật ngu ngốc khi hỏi anh câu đó. Giờ thì anh sẽ chọc cô đến hết đời luôn.

"Utahime, em yêu à, em đáng yêu quá đi." Satoru thủ thỉ với vợ và liên tục hôn lên mặt cô. Những vệt hồng trên má và biểu cảm đáng yêu đó khiến anh càng yêu cô nhiều hơn nữa. Trong thâm tâm, anh thầm ghi lại khoảnh khắc này, ngượng ngùng và bối rối là những khía cạnh mà Utahime không thường thể hiện ra.

"Nhưng con mình sẽ không phải là con gái đâu," cô ngừng những nụ hôn lại bằng cách đưa tay lên bịt miệng anh, và lần này Satoru kinh ngạc mở tròn mắt. "Bọn mình sẽ có con trai. Em chắc đấy."

"Ểể~?"

"Nên đừng có mua váy cho thằng bé!"

Satoru đẩy cô ra và nhận lại một cái liếc mắt. Chú thuật sư mạnh nhất nhướn mày trước tuyên bố của người vợ. "Không phải nhà Iori thường sinh con gái sao? Nên dĩ nhiên là con gái rồi! Đàng nào tộc Gojo cũng bị thừa trai mà."

"Là con trai."

"Là con gái."

"Con trai."

"Ứ ừ, anh muốn một nàng công chúa cơ."

"Không quan tâm, gen của anh sẽ trao cho mình một hoàng tử." Utahime khoanh tay trước ngực. "Em cá đấy."

Satoru nghiêng đầu và thích thú nhe răng cười. Thật hiếm khi Utahime làm những việc như này. Khá là thú vị. "Ồ, bọn mình đang cược giới tính đấy ư? Giải thưởng là gì nào, vợ yêu?"

"Nếu là con gái thì anh có thể yêu cầu em làm bất cứ điều gì. Phải, bt c điu gì. Tuy nhiên, nếu em thắng, anh sẽ phải cư xử đúng mực trong các buổi họp gia tộc."

Sau một hồi suy nghĩ, Satoru đồng ý. Anh không ở trong thế bất lợi, và anh có thể dùng phần thưởng của mình để làm mấy cái việc anh nghĩ trong đầu với Utahime. "Cược! Đóng dấu bằng một nụ hôn nhé?"

Utahime không nói một lời mà đặt lên môi anh một nụ hôn đơn thuần và rúc vào cổ anh, hít lấy mùi hương bạc hà tỏa ra từ anh.

"Anh sẽ thắng thôi." Anh buông lời chế giễu trong khi nghịch sợi ruy băng trên tóc cô. "Anh dám chắc đấy."

Cô chỉ đảo mắt khi bị trêu đùa. "Mình sẽ biết sớm thôi, ông xã à."

_____________________________

"Hai người cá cược," Shoko lè nhè nói khi đặt cốc bia xuống bàn. "Về giới tính của đứa bé ư?"

Cặp vợ chồng cùng hội bạn đã đến Izakaya* vào tối thứ sáu để nhậu nhẹt – Utahime cùng Satoru chọn một cốc nước ép – và kể cho họ nghe về vụ cá cược đang diễn ra. Suguru khúc khích cười, Kiyotaka há hốc miệng, Mei Mei không có biểu cảm gì, và Kento chỉ đơn giản là nhăn mặt.

*Izakaya (居酒屋) có nghĩa là quán nhu kiu Nht, đ ung được phc v kèm các món ăn

"Yup!" Satoru nói, nhấn mạnh chữ "p" ở cuối. "Sẽ là một bé gái."

"Không, là con trai chứ!" Utahime cãi lại.

"Thế, tiền cược là gì?" Suguru hỏi, môi nhếch lên trước cảnh tượng trước mặt. Thật hài hước khi xem hai người bạn cãi nhau về vấn đề này. "Nghe có vẻ thú vị đấy."

"Nếu tớ thắng, Utahime sẽ làm bất cứ điều gì tớ yêu cầu. Nếu cổ thắng, tớ sẽ phải cư xử đúng mực ở các buổi họp." Satoru giải thích. "Dĩ nhiên là tớ sẽ thắng rồi. Nhà Iori thường sinh con gái."

"Anh sẽ phải rút lời sớm thôi." Người phụ nữ tóc tím càu nhàu.

"Cược về đứa bé nghe vui đấy," Mei Mei bất chợt nói. Rồi cô nàng nở một nụ cười tinh nghịch. Khuôn mặt vốn không có biểu cảm gì đột thay đổi. "Tôi cược một trăm nghìn yên rằng đó sẽ là con gái."

"Năm mươi nghìn yên cho con gái." Shoko cũng tham gia và uống hết cốc bia trong một hớp.

Utahime há hốc trước hai cô nàng mà cô xem là bạn thân. Đây chính là phản bội mà. Hai đứa phản bội này. Cô sẽ không bao giờ tin hai đứa này nữa. Không bao giờ. "Không phải hai người cũng vậy chứ!"

"Hai mươi nghìn yên cho bé gái luôn." Kiyotaka khẽ lên tiếng sau khi kiểm tra lại tài khoản tiết kiệm.

"Y chang nhưng bảy mươi nghìn yên." Suguru đặt cược như thể đó là một điều bình thường. "Tôi tin vào linh cảm của Satoru."

"Phải, chào mừng đến với đội mạnh nhất, đội Satoru!" Satoru vui mừng trước hướng phát triển này và ngạo nghễ nhìn vợ mình. "Có vẻ như em đang ở bên thua cuộc rồi, em yêu à. Anh thắng chắc rồi."

Utahime lườm tất cả những kẻ phản bội ở đây. Cô không thể tin nổi, cô mới là người mang thai đấy, nên cô có một bản năng nhạy bén hơn hẳn về đứa con của chính mình! Và bọn họ cược tiền về đứa bé! Việc này nên được xem là bất hợp pháp! Cô không vui chút nào, sao tên chồng đần độn của cô lại có hẳn một team chống lưng còn cô thì không chứ?

"Năm trăm nghìn yên cho bé trai." Kento, người im lặng nãy giờ lên tiếng. Cậu ta đưa hẳn một số tiền khổng lồ vào cuộc thảo luận. Cậu liếc nhìn đàn chị tóc tím của mình và cắn một miếng gà chiên. "Tôi thà mất tiền còn hơn chung phe với chồng chị, Utahime-senpai à."

Sau khi Kento ngầu lòi nói ra câu đấy, Utahime đỏ mặt. Hóoc-môn thai kỳ hẳn đã khiến cô bị hoang tưởng nhưng giờ phút này đây, cô khá ân hận rằng có thể mình đã cưới nhầm người. Bất cứ người phụ nữ nào tóm được cậu chú thuật sư tóc vàng quả thật là may mắn, cậu ta đúng là một món hời.

Chẳng như thằng chồng trẻ trâu của cô.

Satoru nhăn nhó trước khung cảnh này và bĩu môi. Sự ghen tị nảy sinh trong lòng khi anh nhận thấy rằng Utahime đã bị gã đàn em làm cho cảm động. Ồ không. Không ai được phép cướp đi sự chú ý từ tình yêu của đời anh.

"Này, Nanamin, đừng có mà cướp vợ tôi! Ngừng thả ra cái mớ pheromone trưởng thành của cậu hay gì gì đấy đi! Và, Utahime, em cưới anh rồi đấy!"

_____________________________

Học sinh của họ hoàn toàn yêu quý Utahime khi chúng thấy cô đi dọc hành lang hay ở trong lớp. Mỗi đứa đều quan tâm đến cô theo những cách riêng, nói chuyện và khen ngợi cô vào thời gian rảnh hoặc tặng cho cô những món đồ lặt vặt như bùa, và đồ ăn khi cô thèm một thứ gì đó cụ thể. Chúng cũng đổ xô vây quanh cô mỗi khi ra ngoài như thể chúng là vệ sĩ của cô.

Lý do của chúng cho những hành động này là để đảm bảo rằng cô và em bé được bảo vệ khỏi bất kỳ nguy hiểm nào. Để cảm ơn, Utahime cho bọn trẻ chạm vào bụng mình. Phần lớn đã bật khóc khi cảm nhận được em bé đang đạp.

Yuuji và Aoi sụt sịt, Yuta và những đứa con trai khác nói dối rằng bọn nó chỉ là có mồ hôi trong mắt thôi, và tụi con gái thủ thỉ với em bé và hào hứng hơn nữa.

Bà bầu Utahime đã kết nối toàn thể học sinh của trường Chuyên Chú thuật. Không đứa nào đánh nhau và cố giải quyết những khác biệt, chỉ vì vị giáo viên tóc tím này, và bọn họ đã bảo vệ cô quá mức.

Hơi thái quá thì đúng hơn. Đến mức mà trong mắt chúng, Satoru trở thành một mối đe dọa khi anh bước vào phòng.

Vị chú thuật sư tóc trắng thề rằng ngay cả khi anh đang hít thở cách đó một dặm, chúng vẫn có thể nghe thấy và trở nên hung dữ. Chúng như những con chó địa ngục đang nhăm nhe nơi cổ anh, chờ cơ hội tới để giết anh, nhưng khi ở trước mặt Utahime, chúng lại hành xử như những thiên thần ngọt ngào.

"Em biết thầy là cha đứa bé, đúng không? Thế sao thầy lại bị đối xử bất công thế này?" Satoru hỏi Megumi, tặc lưỡi trước cậu học sinh. Cả hai đang làm nhiệm vụ và vẫn có chút thời gian nghỉ ngơi trước khi mặt trời lặn. Nguyền hồn này là một con quỷ quyệt, nó chỉ xuất hiện khi trời tối.

"Là con của Utahime-sensei." Cậu trai trẻ tuyên bố đơn giản trong khi lấy cà phê lon ra khỏi máy bán nước tự động. Cậu cần nhiều caffeine hơn để đối phó với cái tên được-cho-là người lớn này.

"Cũng là con của thầy."

"Thầy chỉ là người hiến tặng tinh trùng hợp pháp thôi."

"Thô lỗ quá đấy! Utahime và thầy đã kết hôn! Bọn thầy tạo ra đứa bé đó từ tình yêu!" Satoru cố chỉnh lại lời Megumi. Anh chưa bao giờ cảm thấy bị xúc phạm như bây giờ. Thằng nhóc anh trông nom bấy lâu nay gọi anh là người hiến tng tinh trùng. Đủ bất kính chưa? Anh không phải Bruce Wayne hay Damian Wayne đâu nhé. Và anh sẽ là một người bố tốt hơn thằng quế người dơi táo bón kia, cảm ơn rất nhiều. Anh thích Marvel hơn DC.

"Do đó, hp pháp."

"Megumi~ Em như thế là phỉ báng thầy đấy~"

Megumi liếc nhìn kẻ mạnh nhất kia qua đôi mắt xanh lá nhạt. Cậu thầm đánh giá người thầy kiêm người bảo hộ này. Cậu mở lon cà phê ra rồi hớp một ngụm.

"Sự thật mà thầy."

_____________________________

Sau đó họ đã ghé thăm khám phòng khám phụ khoa và từ chối biết giới tính của con cho đến khi cô hạ sinh. Utahime đờ đẫn trước thảm họa mang tên chồng cô, người đã lượn lờ mua váy em bé ở hàng trẻ em trong trung tâm thương mại. Họ đáng phải đi mua cái cũi mà cả hai đã thống nhất, dù Satoru khăng khăng đòi đặt làm riêng.

Anh chìa ra hai bộ váy em bé ở trước mặt cô. Một chiếc có vải bóng màu hồng, cái còn lại thì có màu tím với chất sa tanh và viền đăng ten. Utahime xoa xoa mũi, những bộ váy này đáng yêu đấy nhưng không thoải mái xíu nào. Cô bất chợt quan ngại về anh và chính gu thời trang của anh, chả đứa bé nào muốn bị chìm trong cái mớ viền diêm dúa này cả.

"Cái nào đẹp hơn hở em?" Anh hỏi cô, trông hết sức hớn hở. "Mình có nên mua cả hai không nhỉ? Anh không biết nên chọn cái nào và cũng chỉ mười nghìn yên mỗi cái thôi."

"Đừng có mua."

"Tại sao chứ? Em sợ anh sẽ thắng ư?" Anh thách thức cô với cái điệu cười tự mãn đẹp trai nhưng ngu ngốc kia. "Con mình sẽ là con gái thôi, Utahime à~"

Utahime nheo mắt và đặt hai tay lên phần bụng căng phồng của mình. Cô thực sự muốn đá anh một phát ngay bây giờ nếu họ không ở nơi công cộng. Và nếu cô không mang thai.

"Nó sẽ là con trai."

"Con gái."

"Con trai."

"Thừa nhận đi, em sẽ thua thôi."

"Ngậm miệng lại tên ngốc kia, em tát anh đấy." Cô càu nhàu.

"Anh thích thế lắm," Satoru ậm ừ. "Nghe nóng bỏng ghê."

Utahime quyết định rằng dù anh có hôn cô bao nhiêu lần đi nữa thì đêm nay cô cũng sẽ không cho anh ngủ chung giường.

"Tối nay anh ra sô pha ngủ đi."

"Utahime, đừng! Không phải là sô pha chứ!"

"Vì em ghét anh."

"Không mà, em yêu anh vì em đã cưới anh rồi!"

Utahime quay đi và chỉnh lại dây túi ở trên vai. Cô bắt đầu rảo bước khỏi trung tâm thương mại. "Tình yêu của em đã lụi tàn rồi. Em sẽ ly hôn với anh."

"Em đang mang thai mà, em đâu thể ly hôn với anh được!" Satoru vừa rên rỉ vừa đuổi theo cô.

Hai người họ đã thu hút đủ loại ánh nhìn từ những khách hàng khác ở trung tâm thương mại khi họ cãi nhau. Tới mức mà nhân viên ở đó phải yêu cầu họ rời đi và đừng quay lại nữa.

Ngày hôm đó, họ đã không mua nổi cái cũi và phải đặt làm một cái như Satoru đã muốn ngay từ ban đầu.

_____________________________

Nếu ai bảo chuyện sinh nở là dễ dàng, Satoru ước rằng người đó sẽ phải ngủ trong cơn lạnh lẽo. Anh đã đọc đủ sách thai sản để biết được sự thật rằng chuột rút chỉ là phiên bản nhẹ nhàng hơn của sinh đẻ. Và thực tế là sinh con còn đau hơn gấp mười lần.

Vài tiếng trước, Utahime đã vỡ ối và bắt đầu đau hạ sinh. Tính đến nay, họ đã ở trong phòng cấp cứu gần được ba giờ và anh đang nắm lấy tay cô. Cô siết chặt lấy anh, và anh có thể cảm thấy xương mình đang bị nghiền nát và vỡ vụn ra thành bột nhưng anh không buông tay.

Anh nào có thể buông khi Utahime siêu phàm đang cố đưa đứa con của họ đến với thế giới này. Thông thường, phụ nữ sẽ la hét khi sinh con, tuy nhiên, vợ anh đã cố gắng giữ im lặng trong cả quá trình và cứ năm phút người cô lại ướt đẫm trong mồ hôi. Bác sĩ thậm chí rất ngạc nhiên trong khi anh dùng khăn tắm để thấm mồ hôi trên trán cô.

"Được rồi, rặn lần nữa nào." Bác sĩ túc trực nói với Utahime. "Em bé gần ra rồi."

Utahime cằn nhằn và Satoru đặt một nụ hôn lên lòng bàn tay cô. Anh tự hào rằng vợ anh luôn mạnh mẽ theo cách riêng của cô nàng. Và anh chắc rằng anh sẽ luôn sẽ sa vào lưới tình với cô như thể lần đầu.

"Em ổn chứ, Hime?" Anh hỏi. "Cứ khóc đi nếu em muốn."

Khi cô rặn lần cuối, Utahime cười đắc thắng với anh và đôi mắt cô sáng rực lên một ngọn lửa bùng cháy. Đó là vẻ mặt mà anh sẽ không bao giờ quên. "Em thắng, Satoru à. Giờ thì cư x phi phép đi."

Satoru không hiểu cô đang nói gì cho đến khi anh nghe thấy tiếng khóc thét của đứa bé vang vọng khắp phòng. Utahime liền ngất đi vì kiệt sức và anh quay người lại để ngắm nhìn bé con của mình.

"Xin chúc mừng, là một bé trai khỏe mạnh!" Bác sĩ ôm đứa bé lại gần anh với chiếc kéo trong tay. "Anh có muốn cắt dây rốn không, Gojo-san?"

Ánh mắt anh hướng đến đứa bé dễ thương nhất mà anh từng thấy trên đời. Trái tim loạn nhịp của anh tan chảy ra và thế giới trong anh bỗng tràn đầy hứa hẹn.

Thằng bé rất nhỏ nhắn và dễ vỡ. Bé cựa quậy trong lớp chăn bọc quanh người và lớp máu vẫn chưa được lau sạch. Miệng bé mở thành một hình chữ "o", bật ra một tiếng khóc lớn báo hiệu rằng bé đã có mặt trên cõi đời này.

Con trai nhìn y hệt anh, không mang một nét nào của Utahime. Từ đường cong nơi sống mũi, gò má cao, đôi môi chúm chím, đến những sợi tóc trắng nho nhỏ mọc trên đỉnh đầu và hàng lông mi trắng dài trắng của bé.

Khi anh nhìn vào chỗ kia của con trai mình trong khi cắt dây rốn...

Satoru Gojo biết rằng anh đã thua trong ván cược với cô vợ yêu dấu.

_____________________________

"Là con trai."

Suguru cùng đám bạn nhìn chằm chằm vào đứa bé mà Utahime ẵm trong tay. Đối với lần đầu tiên làm mẹ, cô như bẩm sinh có được thiên phú này. Cô đang ngồi dựa vào giường với một chiếc gối kê ở phía sau, không hề nao núng khi bàn tay được bọc kín của bé đập vào ngực cô khi bé cựa mình.

"Yup." Satoru bật cười trước phản ứng của hội bạn. Đó là một trong những thứ tuyệt vời nhất mà anh đã thấy dạo gần đây. Ngoại trừ sự thật rằng anh sẽ phải cư xử đúng mực trong những buổi họp tới. Nhưng là một người luôn giữ lời, anh sẽ cố gắng vì vợ mình.

Shoko và Mei Mei trợn tròn mắt, Kiyotaka nhìn như thể hồn đã lìa khỏi xác, Suguru thở dài và Kento thì choáng váng.

Satoru ngồi ở mép giường với gương mặt rạng rỡ khi ngón tay anh vuốt ve má đứa bé. "Bọn tớ còn được giảm giá ở bệnh viện vì Utahime là bà mẹ yên ắng nhất mà bọn họ từng đỡ đẻ nữa."

"Và tớ thắng." Utahime đế thêm và cô ngồi thẳng dậy sau khi đặt một nụ hôn lên trán con trai mình. "Xòe tiền ra, đám thua cuộc kia."

Đội Satoru lẳng lặng móc tiền ra khỏi túi và viết séc lại, đưa nó cho thành viên duy nhất của đội Utahime, Kento Nanami.

Người đàn ông tóc vàng nhận tiền với vẻ mặt biết ơn và đút túi trong khi đội Satoru – chỉ Shoko và Mei Mei – trao cho Satoru một ánh nhìn đe dọa.

"Không nên tin thằng đần kia." Vị bác sĩ tóc nâu càu nhàu.

Mei Mei vắt chéo tay. "Tôi sẽ đòi lại tiền sau."

"Tên thằng bé là gì vậy?" Suguru hắng giọng, cố chuyển chủ đề. Anh chấp nhận sự thật rằng mình thua. Nhưng đổi lại, anh đã có bằng chứng rằng người bạn thân nhất của anh không phải là đối thủ của Utahime.

Satoru và Utahime đều mỉm cười, hướng mắt đến người đàn ông may mắn nhất trong hôm nay. Họ đã quyết định cái tên này và viết lên giấy khai sinh của đứa bé.

Lông mày Kento nhíu lại trước gia đình nhỏ này. Cậu mặt đối mặt với họ trong khi uống cốc cà phê của mình. Cậu tự hỏi tại sao mình lại có linh cảm không lành về chuyện này.

"Bọn tớ đã quyết định đặt tên bé là Akira Kento Gojo!"

Không cần phải nói, ngay sau đó, Kento đã sặc cà phê trong cơn kinh hãi. Cậu nào thích cái vinh dự được đứa con của chú thuật sư mạnh nhất đặt tên theo, dù đó chỉ là tên đệm của Akira. Cậu gần như muốn trao lại toàn bộ số tiền thắng cược chỉ để xóa cái tên đó đi. Và đám chị em bắt nạt Satoru để ép anh đền bù cho mất mát của họ.

_____________________________

Sau khi khách khứa ra về hết, Satoru ngắm nhìn hai người mà anh yêu nhất trên thế gian này. Vợ và con trai anh, Akira.

Utahime ngâm nga một khúc hát ru, đưa Akira đi vào giấc ngủ. Dưới ánh đèn huỳnh quang của căn phòng, cô nhìn vào sự bình yên và mãn nguyện này. Hai mắt cô híp lại khi nụ cười rộng mở. Khung cảnh này khiến Satoru yếu mềm, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình được sống trong mái ấm này. Anh cứ ngỡ đó là điều bất khả thi cho tới khi vợ anh bước vào cuộc đời anh.

Giờ thì anh nghĩ, có một gia đình lớn hơn nghe có vẻ tuyệt.

"Utahime, em có muốn sinh thêm đứa nữa không?" Anh thốt ra khi tiến lại gần cô.

Satoru có thể hình dung ra được, một bé gái trông giống Utahime để hoàn thiện gia đình nhỏ của họ. Anh muốn có một nàng công chúa để cưng chiều. Tất nhiên, Akira cũng cần một đứa em gái để yêu thương và chơi cùng.

Utahime chớp mắt trước chồng mình và lắc đầu. "Em vừa sinh xong đấy!" Cô khẽ kêu lên trong kinh hoàng. Cô không muốn sinh thêm đứa nữa sớm vậy đâu.

"Thôi nào, mình sẽ cứu Trái Đất khỏi nóng lên toàn cầu đấy!"

"Không! Dân số loài người hiện tại đã là bảy tỷ rồi đó! Điều gì khiến anh nghĩ có thêm một đứa nữa sẽ giải quyết được vấn đề đó vậy?"

"Thế em không muốn cho bé Akira có em ư?" Anh nài nỉ cô với đôi mắt cún con.

"Chậc." Utahime tặc lưỡi và chỉnh lại tư thế của Akira trong tay, đảm bảo rằng con trai mình được nằm thoải mái. "Em sẽ suy nghĩ."

"Yay!" Satoru vòng một tay qua vai cô, hôn lên gò má rồi lần xuống xương quai xanh của cô.

"Nhỏ tiếng đi anh, Akira đang ngủ mà."

Anh phớt lờ lời cảnh báo và cắn môi cô một lúc lâu. Đây là điều tuyệt vời nhất. Bên cạnh cô và con trai họ, anh cảm giác cuộc sống thật trọn vẹn. Sau khi tách ra, cặp đôi dựa đầu vào nhau, tận hưởng khoảnh khắc mong manh này.

"Em sẽ là một người mẹ tuyệt vời, Utahime à. Anh yêu em."

"Em cũng yêu anh, Satoru, và anh sẽ là một người bố tốt. Em biết thế."

"Mình có cược nó không vậy?"

"Không."

"Tốt."

Hai năm sau, gia đình họ chào đón thành viên mới, Fumiko Gojo, cô bé là bản sao của mẹ từ đầu tới chân. Satoru đã diện cho bé rất nhiều bộ váy thiết kế dành trẻ em và chụp ảnh lại để chia sẻ với mọi người. Trong khi Utahime và Akira trở nên thờ ơ trước những trò hề lố bịch của anh.

_____________________________

Hu trường:

"Không." Utahime nói chắc nịch khi bạn cô kéo cô vào một tiệm chụp ảnh. Cô đã sợ rằng ngày này sẽ đến. Và nó đến thật. "Trời đất ơi, không. Dù trời có sập đi chăng nữa."

"Thôi nào, Mei và em đã thầu cả studio cho chị đấy." Shoko cố thuyết phục Utahime, nhẹ nhàng chạm vào mẹ bầu để cởi áo choàng tắm của cô xuống. "Chị hứa rồi mà."

"Lúc nào cơ?" Utahime nắm chặt vạt áo choàng hơn. "Chị đâu có hứa gì về mấy chuyện như này đâu!"

"Nhiều năm trước, trước khi cậu xỉu vì say." Mei Mei giải thích khi cô nàng nghịch máy ảnh trên tay. "Cậu nói là nếu cậu có bầu trước, cậu hứa chụp ảnh thai kỳ cho đến khi sinh."

"Không tính, vì tớ say mà!"

"Khum, hứa là hứa." Shoko bất ngờ cởi áo choàng của Utahime bằng một cách kỳ diệu nào đó. Bất cứ điều gì đã xảy ra trong vài giây đó, Utahime thậm chí không nhớ nổi. "Nào, giờ thì tạo dáng đi."

Utahime cảm nhận được làn gió lạnh từ điều hòa phả lên da. Cô chỉ mặc mỗi bộ đồ lót ren màu trắng và nó không có tác dụng giữ ấm xíu nào, để lộ bụng bầu bảy tháng ra cho bạn bè cô thấy. Cô cáu kỉnh ngồi xuống ghế đẩu được đặt ở giữa phòng.

Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài vật lộn với tình huống này để kết thúc nó.

Utahime cố nhớ ra vài dáng mà Shoko đã cho cô xem trước đó để làm mẫu. Sau đó, cô tạo một dáng đơn giản – hai tay đặt trên bụng và một chân đặt trên sàn để giữ thăng bằng trong khi chân kia đặt trên giá để chân. Cô mỉm cười trong khi cảm nhận từng cái đạp của con.

"Tuyệt vời, giờ thì ngồi yên nhé." Mei Mei nói và Utahime nghe thấy tiếng nháy ảnh liên tục. "Gojo sẽ són cả quần khi thấy đống ảnh này cho mà xem."

"Đòi một nghìn yên một tấm đi," Shoko nói thêm. "Bọn mình phải làm giàu chứ."

Utahime bật cười và bất lực lắc đầu trước đám bạn. Satoru chắc chắn sẽ làm thế. Anh ấy là người sẵn sàng chi toàn bộ tài sản của Gia tộc Gojo cho một loạt ảnh.

Nhất là khi chủ đề là về cô vợ bầu của anh.

_The End_

Author's note: Phải, tôi đã vẽ đứa bé đấy. Là một bản phác thôi... Shhhh, cũng khá lâu rồi tôi mới vẽ vời và trình tôi còn cùn lắm, okay? Cảm ơn vì đã đọc!

Mạng xã hội tôi dùng: Tumblr | Carrd | Twitter

Nếu mọi người muốn chuyện trò và xem thêm những tác phẩm khác về hai người này, hãy gia nhập GoUta Nation! (link trên wordpress do mình không th copy dzô đây cho gn)

Translator's note:

Fic khá mới: https://wp.me/padciD-Bf

Fic mới còn nóng hổi: https://wp.me/padciD-C5

Cái discord GoUta Nation này dzui á mn. Mấy cái dou Nhật, Hàn, Trung mình đọc không hiểu cũng có thể gửi vào đây nhờ họ dịch cho á. Đặc biệt là thông tin về fic, art, merch và mấy cái event được update đều đều nên không lo bị nhỡ đâu. Anw, fic không cute không lấy tiền

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top