Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Oneshot] excuse my heart for asking - pap_illon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Title: excuse my heart for asking

(Tạm dịch: thứ lỗi cho trái tim tôi vì đã thỉnh cầu)

Disclaimer: nhân vật thuộc về bộ truyện Jujutsu Kaisen của Akutami Gege, fanfic thuộc về tác giả và bản dịch thuộc về dịch giả

Tác giả: pap_illon

Link gốc: https://archiveofourown.org/works/30282603

Link bản dịch: https://wp.me/padciD-CA

Translator: Xuân Oán

Couple: Gojo Satoru x Iori Utahime

Rated: F/M

Category: Romance

Status: Completed

Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, vui lòng không đưa đi đâu! Xin chân thành cảm ơn!

_____________________________

"Utahime!" Anh tươi cười tiến lại gần cô nàng chú thuật sư đang cau có.

"Utahime-senpai!" cô đáp, nhấn mạnh từ cuối. "Thật không thể tin nổi, ngày nào cậu cũng tìm cách xúc phạm tôi cho bằng được. Và chẳng bao giờ thất bại." Cô đang nhâm nhi tách cà phê trên tay, và anh yêu hành động này một cách lạ lùng. Mọi thứ Utahime Iori làm dường như đều khiến tim anh đập mạnh hơn bình thường. Đó là cách mọi việc đã diễn ra trong nhiều năm – và theo anh, trái tim này sẽ mãi mãi như thế.

Hôm nay không phải là một ngày tuyệt vời; cô y tá mà anh bơ đẹp vào tháng trước đã phá cuộc hẹn hò của anh với nàng nhân viên pha chế mà anh gặp ban sớm, khi cô ta bật ra những lời tục tĩu trước quán cà phê và bạn hẹn của anh rồi bỏ đi ngay lập tức. Cô nhân viên pha chế xinh đẹp dường như đã suy nghĩ lại và kiếm cớ để hủy cuộc hẹn. Việc này khiến tâm trạng của Gojo giảm sút, và anh quyết định đến thăm cô nàng yêu thích của mình ở Kyoto như một cách để quên sầu. Anh không chút nghi ngờ rằng cô sẽ khơi dậy tinh thần anh.

Cô cho anh một cảm giác như thể mình đang ở trên chín tầng mây vậy (dĩ nhiên là kèm theo chút đau đớn. Hàng năm liền khao khát có được cô đôi lúc khiến anh u sầu, nhưng anh đã quyết định rằng thà có còn hơn không). Bạn hẹn của anh không ai có thể sánh bằng Utahime. Họ không thể nào khiến anh rung động như cái cách cô làm và tin hay không thì, anh đã cố rồi.

Gojo cười rạng rỡ và dựa người vào tường. "Cáu kỉnh quá. Đó là lý do tại sao tới giờ chị vẫn ế chồng đấy." anh trêu đùa đáp lại.

Utahime cắn vào bên trong má. "Thực ra..."

Gojo ậm ừ, nhướn mày. "Thực ra gì thế?"

"Tôi đang nghĩ đến việc kết hôn."

Câu đùa giỡn của Gojo dường như nghẹn lại trong cổ họng. Anh chớp mắt, không chắc liệu mình có nghe nhầm không. "Hả?"

Utahime xoay xoay chiếc thìa trong cốc của cô. "Tôi dự định sẽ kết hôn. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, và... mọi người cứ liên tục nhắc đến chuyện cưới xin của tôi nên..." cô ngừng lại, cẩn thận quan sát Gojo. "Tôi chỉ mới...nghĩ thế thôi," cô bồn chồn kết lời.

Nội tâm anh dường như lạnh dần theo từng từ thoát ra khỏi môi cô. Anh sững người, nỗi sợ hãi ùn ùn ập đến khiến anh không biết phải làm gì, nói hay nghĩ gì. Ý nghĩ rằng Utahime sẽ kết hôn với ai khác...cơn hoảng loạn như siết lấy cổ họng anh.

Cô nhướn mày. "Thế nào? Không bình luận mấy câu khó nghe sao, Gojo?"

Anh hé mở miệng vài lần, dường như không thể thốt ra thành lời. Cuối cùng, anh nuốt nước bọt rồi cố nặn ra một nụ cười. "Ai thèm cưới chị chứ, Utahime?"

"Tôi," anh nghĩ.

Utahime nhăn nhó. "Tôi kể cậu nghe làm gì thế không biết?" Cô tiếp tục khuấy thìa cà phê. và nếu Gojo để ý, anh hẳn sẽ thấy vẻ thất vọng ẩn hiện trên mặt cô.

Gojo Satoru cho rằng mình đã vượt qua những thứ thảm hại như theo dõi buổi hẹn hò của ai đó. Không; hành động như thế phải gọi là...quấy rối. Quái đản. Đáng khinh. Và Gojo không phải kiểu người như thế. "Đây không phải là theo dõi," anh tự trấn an mình. Anh chỉ đang bảo đảm rằng Utahime không dùng bữa với tên biến thái nào đó thôi. Dù sao thì, anh cũng là hậu bối của cô, và hậu bối thì nên chắc rằng tiền bối của mình đang an toàn.

Anh cố lờ đi việc Geto và Shoko không có mặt, dù họ cũng là đàn em của Utahime. Nhưng rồi, anh nhận ra rằng hai đứa bạn mình không yêu thầm Utahime trong suốt mười hai năm vừa qua.

Shoko đã lỡ miệng kể với Gojo rằng tối nay Utahime định sẽ đi hẹn hò. Điệu cười xảo quyệt lúc cô nàng vô tình kể ra dường như mách rằng cô biết nhiều hơn thế, và Gojo nghi ngờ liệu cô có thực sự vô ý hay không.

Người đàn ông ngồi đối diện với Utahime có vẻ rất hòa hợp với cô. Hắn có mái tóc nâu cắt ngắn, khoảng ngoài 30 tuổi, mặc một chiếc sơ mi dài tay và quần tây phẳng phiu. Nếu phải đoán, Gojo ngờ rằng hắn là một doanh nhân. Thế thì chẳng có gì đặc biệt rồi, anh thầm nhạo báng.

Trái với nỗi thất vọng của anh, Utahime dường như có ý nghĩ khác. Cô bật cười trước những câu đùa của bạn hẹn, nụ cười tao nhã luôn hé nở trên môi trong suốt bữa tối và cũng không nổi giận khi hắn mở lời rót nước cho cô. Gojo chưa bao giờ cảm thấy vô vọng như bây giờ.

Utahime chưa giờ cười một cách cởi mở như vậy khi anh nói đùa (có vài lần cô đã cười thầm khi anh đùa về mất mát của hiệu trưởng Yaga, nhưng rồi cô nhanh chóng quay trở lại bộ dạng cau có khi nhận thấy anh đang nhìn. Trái tim anh dường như luôn căng tràn vào những khoảnh khắc hiếm hoi này). Utahime chưa bao giờ cười khi ở cạnh anh (thông thường thì thế, đôi lúc cô sẽ trao anh một ánh nhìn dịu dàng mỗi lúc cô tưởng anh không để ý. Anh không dám hy vọng gì, nhưng chỉ những giây phút như thế cũng đã đủ để khiến anh tràn đầy năng lượng mà sống qua ngày). Utahime chưa bao giờ để Gojo thể hiện những hành động lịch thiệp như thế mà không nổi giận (thì...có lần anh đã đưa cô về nhà khi cô uống say. Sáng hôm sau, anh nhận được một mẩu tin nhắn mà cô miễn cưỡng gửi để xin lỗi).

Xui thay cho Gojo, việc quan sát (theo dõi) Utahime và bạn hẹn của cô từ quán cà phê bên kia đường không giúp anh vui vẻ hơn xíu nào, cũng không gợi anh nhớ về những khoảnh khắc mà bình thường sẽ khiến anh cười phá lên. Thay vào đó, trái tim anh nặng trĩu, ý nghĩ rằng Utahime sẽ yêu một ai khác khiến anh nôn nao, bồn chồn. Khung cảnh trước mắt quá đau đớn cho anh. Bạn hẹn của cô nghiêng về phía trước nhiều nhất có thể, và Utahime nhẹ nhàng mỉm cười khi bàn tay của họ nhích lại gần nhau hơn theo từng giây... Gojo không thể nào chịu nổi nữa.

Không có gì phải lo lắng nữa. Anh chàng kia có vẻ là một người tuyệt vời – hắn sẽ mang lại hạnh phúc cho Utahime, và Utahime xứng đáng có được một cuộc sống bình an, yên ả. Cô xứng với một người tốt hơn tên đàn em tồi tệ, kẻ dường như không làm gì khác ngoài việc tìm ra những cách mới mẻ để vô lễ với cô, kẻ đã yêu thầm cô rất nhiều năm nhưng không có gan để nói ra. Kẻ hèn nhát.

Anh đứng dậy và rời khỏi quán cà phê, mặc kệ cặp đôi đang tận hưởng bữa tối cùng nhau ở phía bên kia đường.

Sáng hôm sau, Megumi, Nobara và Yuuji cẩn thận quan sát anh. Gojo đang gục người trên bàn giáo viên, trông có vẻ u sầu một cách bất thường.

"Um...sensei?" Yuuji ngập ngừng hỏi. "Mọi chuyện vẫn ổn chứ ạ?"

"Thầy trông như cứt í," Nobara đế thêm, và Megumi cau mày phản đối.

Gojo cố bật ra một nụ cười. "Không có gì quan trọng đâu," anh nói, nặng nề thở dài. Từ khóe mắt, anh có thể nhìn thấy đám học sinh đang trao nhau những ánh mắt bối rối.

"Vâng, chắc rồi. Nhưng bọn mình cần phải làm gì chứ ạ? Lớp học đáng phải bắt đầu từ nửa tiếng trước rồi ạ," Yuuji đáp.

"Được rồi! Thầy sẽ kể cho mấy đứa nghe," anh bất ngờ la lên. Megumi chau mày. "Um, bọn em không-"

"Người phụ nữ mà thầy yêu đang định cưới người khác," anh khóc than. "Thầy đã yêu nàng hơn mười năm rồi, và nàng lại ưng mấy tên doanh nhân tầm thường từ Kyoto- ý thầy là, nhìn thầy mà xem!"

Megumi hắng giọng. "Sensei, nghe tuyệt đấy nhưng bọn em rất cần phải-" Nobara vòng tay qua vai cậu, kéo cậu xuống ngang tầm mình để cô có thể bịt miệng cậu. Hành động này khiến cậu im lặng ngay, đồng thời cũng khiến gò má cậu ửng hồng. "Thú vị," Gojo nghĩ. Anh sẽ tra hỏi sau. Có vẻ như anh không phải là người duy nhất đang yêu thầm.

"Đừng cắt lời sensei chứ, đồ đần này!" Nobara rít lên. Rồi cô bé ngây thơ nở một nụ cười rạng rỡ với Gojo. "Sensei, bọn em rất vui khi được nghe thầy kể về người phụ nữ này. Thực ra, thầy thích nói bao lâu cũng được." Yuuji gật đầu đồng tình. Lạ ghê... Nobara và Yuuji luôn là những đứa đầu tiên kêu ca than vãn vì Gojo "chiếm dụng thời gian" của chúng mỗi lần anh tâm sự chuyện đời. Hôm nay anh có quên gì không nhỉ? Suy nghĩ về buổi hẹn hôm qua đã chiếm cứ đầu óc anh, khiến anh không thể nào nghĩ về những việc khác. Anh bất lực rên rỉ. "Thầy chỉ-" anh xoay người trên ghế, đối mặt với Yuuji. "Em," anh chỉ vào Yuuji.

"Em ạ?" Yuuji ngơ ngác hỏi lại. Gojo gật đầu. "Em sẽ cảm thấy thế nào nếu người phụ nữ em yêu cưới người khác?"

Yuuji chau mày vò đầu. "Em nghĩ là em sẽ buồn? Em không biết nữa, em chưa bao giờ trải nghiệm qua." Nobara buông lời chế giễu. "Lãng mạn nhỉ?"

Gojo lắc đầu. "Không đủ," anh quay ghế về phía Megumi. "Em thì sao? Nếu người phụ nữ em yêu nói rằng cô ấy đang định kết hôn?"

Megumi nom có vẻ hoảng hốt. "Em không-"

Gojo thích thú quan sát vẻ lo lắng của cậu, khi mắt cậu nhìn đi khắp nơi, ngoại trừ cô gái bên cạnh cậu. Anh nhướn mày như thể nói, 'Tiếp đi.'

Megumi nhăn nhó. "Em sẽ thấy khá là bất lực. Và tức giận. Em sẽ muốn mắng người và-" mắt cậu tìm đến Nobara khi cô cũng đang nhìn cậu và cậu ngay lập tức quay đi chỗ khác.

"Ai mà biết Fushiguro lại lãng mạn thế chứ nhỉ?" cô hỏi, khẽ nhếch mép. Yuuji huýt sáo. "Ừ đấy! Cậu có gì muốn kể cho bọn này sao?"

"Im đi," Megumi đáp, cố che đi gò má đỏ bừng. Gojo hướng mắt ra bên ngoài cửa sổ.

Bất lực. Giận dữ.

"Nào, quay lại với bài kiểm tra," anh khịt mũi, lấy một xấp giấy từ hộc bàn ra.

Nobara và Yuuji rên rỉ. "Bọn em tưởng thầy quên rồi chứ!"

Gojo đá văng hòn sỏi ngáng đường anh. Shoko cười khẩy. "Chuyện gì khiến cậu không vui thế?"

Gojo chau mày. "Cậu biết mà." Anh không khỏi cảm thấy uất ức. Kể từ khi phát hiện ra Shoko chính là người đã sắp xếp buổi hẹn đó cho Utahime, anh đã rất cay đắng. Thậm chí có chút cảm giác như bị phản bội.

Shoko thở dài. "Gojo, tớ làm vậy là để hai người đến với nhau!"

Cơn tức giận bùng lên trong lồng ngực anh, đe dọa sẽ tuôn trào trước những lời nói của cô. "Bằng cách nào cơ?!" anh gầm lên. "Làm sao mà ủng hộ Utahime c-cưới ai khác sẽ giúp bọn này ở bên nhau?!" giọng anh giận dữ vang dội.

Shoko không chút lúng túng đáp. "Gojo, cậu lúc nào cũng ba phải quá." Anh lườm cô. "Kể từ khi bọn mình còn là năm nhất, tớ và Geto đã phải nghe cậu mơ mộng về Iori," cô nói. "Thật lòng mà nói, đã quá lâu đấy. Đã hơn mười hai năm rồi, và cậu vẫn mong rằng cái đống chọc ghẹo ngớ ngẩn của cậu sẽ tán được chị ấy ư?" cô cáu kỉnh cãi lại.

Gojo mím môi. "Tớ-" Cô cắt ngang lời anh. "Tớ tưởng nhìn thấy chị ấy với người khác sẽ thức tỉnh cậu chứ," cô thú nhận.

Anh kinh ngạc thốt lên. "Shoko!"

Cô nhướn mày. "Tớ cảm giác như có hiệu quả một chút rồi nhỉ."

Shoko quan sát dáng vẻ nghiền ngẫm của anh, rõ là vẫn còn khó chịu với cô. "Cậu biết đấy, chị ấy chưa kết hôn đâu. Cậu vẫn có thể làm gì đó mà."

Anh lại nghĩ về khung cảnh cô vui cười với bạn hẹn của mình. "Tớ không biết nữa. Có lẽ- có lẽ sẽ tốt hơn cho nàng nếu không dính dáng đến tớ. Nàng có thể sống một cuộc đời bình thường và-" anh ngừng lại ngay khi nhận được cái lườm từ Shoko.

"Dù đống tán tỉnh của cậu ngu ngốc đến nhường nào, tớ phải nói là nó hiệu quả đấy," cô bực bội nói.

Gojo trợn tròn mắt. Anh há hốc miệng, nhưng không nói nên lời. Shoko khẽ cười. "Đi đi. Đến lúc thổ lộ với Iori rồi đấy. Nghe một người phàn nàn về tình yêu tưởng-là-đơn-phương của họ đã đủ bực rồi; tận hai người thì còn tệ khỏi nói."

"Utahime."

"Cậu làm gì ở đây thế? Vào giờ này?"

"Anh đã yêu em kể từ rất lâu rồi."

"..."

"Đừng cưới tên đó mà."

"..."

"...?"

"Em đâu có định thế."

"Oh."

"Em cũng yêu anh, đồ ngốc ạ."

_The End_

Author's Note: ặc ặc ặc gojohime. dù chỉ một người thôi, tui cũng sẽ rất vui nếu bạn kể tui nghe là bạn thích cái fic này. cảm ơn vì đã đọc, xin nhỗi vì nó ngắn!

Translator's Note: Cảm ơn shinee1806 và bạn Ẩn danh (hay cmt mà không chịu để tên) đã tham gia đoán cùng tui cũng như cmt rất nhiệt tình ('ε` )♡

Anw, tội nghịp Shoko phải nghe hai tên ngốc kia tâm sự (tui đã tưởng tượng được ra kiểu Uta/Gojo: giá mà cậu ấy/chị ấy cũng thích mình, Shoko: ಠ_ಠ)

Hai fic mới ra gần đây:

1. https://wp.me/padciD-13y

2. https://wp.me/padciD-15b

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top