Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Oneshot] For the birthday girl - ohmytheon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Title: For the birthday girl

Disclaimer: nhân vật thuộc về bộ truyện Jujutsu Kaisen của Akutami Gege, fanfic thuộc về tác giả và bản dịch thuộc về dịch giả

Tác giả: ohmytheon

Link gốc: https://archiveofourown.org/works/37218781

Link wordpress: https://xuanoan.wordpress.com/2022/03/23/gouta-gojohimeoneshot-for-the-birthday-girl/

Translator: Xuân Oán (xuanoan.wordpress)

Couple: Gojo Satoru x Iori Utahime

Rated: F/M

Category: Romance

Status: Completed

Summary: Gojo tổ chức một bữa tiệc sinh nhật bất ngờ cho Utahime.

Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, vui lòng không đưa đi đâu! Xin chân thành cảm ơn!

__________________________

Kế hoạch rất đơn giản: tổ chức một bữa tiệc sinh nhật bất ngờ tuyệt nhất trần đời.

Trừ việc Gojo không được biết đến với làm bất cứ thứ gì đơn giản.

Đây là sinh nhật 30 tuổi của Utahime. Anh không thể làm nửa vời được. Dù có sao đi chăng nữa, anh chắc chắn sẽ dồn hết sức mình để biến nó thành một bữa tiệc đáng nhớ. Chắc rồi, khi hai người bạn thân của cô, Shoko và Mei Mei đáng phải phụ trách tổ chức bữa tiệc, nhưng Gojo đã kiên quyết giành quyền, tuyên bố trong một nhóm chat rằng anh có trách nghiệm cá nhân phải tổ chức cho cô.

Với tư cách là bạn thân của cô, bọn họ đáng phải bàn cãi với anh nhiều hơn, nhưng Shoko vẫn luôn tình nguyện nhường chỗ nếu có ai đó muốn đảm nhiệm và Mei Mei chắc là rất thích thú hóng hớt xem chuyện gì sẽ xảy ra. Họ không hẳn là bạn tốt cho lắm, theo cảm nhận của anh, nhưng điều này cũng có lợi cho anh, nên anh chả quan tâm lắm.

Đồng thời, nếu thực sự phải thành thật, anh chỉ đơn giản là muốn tổ chức sinh nhật cho Utahime mà thôi. Bỏ qua những lời khen ngợi kỳ lạ và đáng xấu hổ mà anh không thể tránh khỏi nảy sinh kể từ lần đầu gặp cô, khi anh vẫn còn là một đứa con nít đần độn đang dậy thì, anh muốn thấy nụ cười của cô và anh biết mình sẽ làm bất cứ thứ gì vì cô.

Rất dễ để kiếm ra địa điểm tổ chức bữa tiệc. Đó phải là một nơi mà cô sẽ đến không chút thắc mắc, nên anh đã chọn quán bar yêu thích của cô ở Tokyo. Họ đã đến đây trong vài bữa sinh nhật trước, nên nơi này không quá đặc biệt nhưng lại rất thân thuộc. Shoko có thể đề xuất, và Utahime sẽ không chần chừ gì mà bắt tàu tới ngay vào cuối tuần. Hơn nữa, vì thân quen với chủ quán nên họ sẽ do dự khi Gojo hỏi thuê một phòng karaoke.

Họ càng không do dự khi anh xòe thẻ ra và bảo anh sẽ bao nguyên đêm. Ai nói tiền không mua được hạnh phúc chứ?

Chọn chủ đề trang trí cũng dễ ẹc. Trừ học sinh và rượu ra, thứ Utahime yêu thích nhất trên đời chính là bóng chày. Anh hẳn đã ngớ ngẩn tốn một khoản tiền khổng lồ cho cái thứ mà Mei Mei tả là "vừa xa hoa vừa như sinh nhật của trẻ lên 5", nhưng cá nhân thì Gojo nghĩ nó đáng yêu. Bartnder hẳn đã kỳ cục nhìn anh khi cậu ta bước vào phòng và hỏi Gojo có cần giúp trang trí không, nhưng anh chả để tâm. Utahime sẽ rất tận hưởng cảm giác vung gậy đánh vào cái pinata* hình bóng chày này, và Gojo thì thích đống kẹo nhồi bên trong.

"Chúa ơi, Gojo, anh có nhất thiết phải mua cái đống đồ trang trí rẻ tiền này không?"

Gojo xoay người lại, bĩu môi, ngay khi mắt anh chạm tới bóng Nanami. "Xét tới số tiền anh mày bỏ ra thì đống này không rẻ đâu. Vả lại, anh nghĩ Utahime sẽ thích nó. Chú thấy lúc cô ấy xem bóng chày chưa? Cổ nghiện luôn đó. Anh cá là cổ đọc tỉ số để ru ngủ đấy."

Nanami thở dài, đặt xuống một trong đống hộp đựng đầy thức ăn mà Gojo đã đặt để phục vụ cho bữa tiệc. "Cũng đúng. Tôi nghĩ chị ấy thực sự có thể trèo vào sân đấu để cãi nhau với trọng tài trong trận gần đây bọn tôi đi coi."

Đấy chỉ là một câu bình luận đế thêm, nhưng Gojo vẫn nheo mắt lại. Từ khi nào mà Nanami và Utahime đi xem bóng với nhau cơ? Anh không hề biết Nanami thích những thứ như thế, nói gì đến chuyện đi xem. Bọn họ có hay đi chơi ngoài giờ làm không? Có nói chuyện điện thoại không? Hay là hay nhắn tin cho nhau? Cái ý nghĩ bất chợt rằng Nanami và Utahime thân thiết với nhau hơn anh nghĩ khiến anh có chút hoảng loạn, nhưng anh cố gạt nó đi.

"Hai người hay đi xem bóng với nhau hả?" Gojo hỏi trong lúc anh đang tập trung buộc dây đèn lên tường.

Được rồi, anh cũng không tập trung cho lắm.

Nanami phát ra một tiếng thở dài, nhưng cậu cũng không mắc bẫy, thay vào đó cậu nói, "Tôi sẽ đi lấy số đồ ăn còn lại. Anh đặt quá nhiều. Tôi khá chắc là anh đã mua toàn bộ đồ ăn dự trữ mà nhà hàng cất cho cả tuần đấy."

Gojo lè lưỡi ra. "Chê anh mày rẻ tiền tiếp đi."

"Tôi không thể," Nanami thừa nhận. "Tôi nghĩ là chủ nhà hàng sẽ xỉu khi đưa tôi hóa đơn đấy. Lát nhớ nhắc tôi bắn cho anh ít tiền nhé."

"Không cần thiết," Gojo nói, ném cho cậu một nụ cười. "Bất cứ điều gì vì Utahime."

Nanami nhìn anh một lúc trước khi nói, "Dĩ nhiên rồi," và bước ra khỏi phòng.

Gojo nặng nề thở hắt ra và tiếp tục treo đồ trang trí. Anh nói những gì anh nghĩ. Bất cứ điều gì vì cô. Chắc rồi, đôi lúc anh hẳn đã trêu đùa quá trớn và thích thú với vẻ mặt ửng đỏ của cô mỗi khi anh tán tỉnh thái quá, nhưng anh thực sự muốn biến đêm nay trở nên đặc biệt với cô. Đã rất nhiều lần cô không được nhận sự chú ý mà cô xứng đáng có được, bị gạt qua một bên để nhường chỗ cho những người được cho là mạnh hơn hay giỏi hơn hay đẹp hơn, và cô chẳng bao giờ than phiền về nó.

Ít nhất là không như thế nữa. Cô đã học cách im lặng trước những tình huống như vậy. Nhưng anh không thích thế, nên anh rất muốn trao cho cô một ngày thực sự dành riêng cho cô. Cuối đêm nay, cô sẽ biết được mọi người quan tâm cô nhường nào. Cuối cùng họ cũng có cơ hội trao tình cảm này đến cô.

Sau khi đã trang trí xong, Gojo giúp Nanami lấy và xếp đồ ăn lên. Chắc là anh đã hơi quá tay, đồ ăn nhiều đến nỗi mà họ phải trữ bớt trong quầy lạnh của bar. Đáp lại, anh bảo nhân viên rằng họ cũng có thể ăn cùng, và cười toe tét khi đám trai trẻ trố mắt nhìn hàng sushi. Nơi này thường không phục vụ ăn uống, nhưng thẻ của Gojo đã thay đổi nhiều thứ. Sau cùng thì đầu bếp đã rất dễ chịu khi đóng cửa bar để phục vụ đồ ăn.

"Quá là lố bịch," Nanami lầm bầm.

Gojo có thể thừa nhận rằng anh sẽ hơi phát rồ khi liên quan đến cô.

"Đây là bữa tiệc tồi tàn nhất mà tôi từng thấy," Kusakabe càu nhàu khi bước vào phòng.

Shoko đón lấy một túi rượu từ anh chàng, đặt nó xuống bàn cùng với quà của Nanami và cô. "Chị ấy sẽ thích nó."

"Thấy chưa!" Gojo la lên, lại khoa tay múa chân trước cái pinata.

"Đậu má," Kusakabe nói, nhìn chằm chằm vào hàng đồ ăn. "Cậu tốn bao nhiêu tiền cho cái đống này đấy?"

Gojo nhún vai, đa phần là vì anh không biết. Anh không theo dõi nó. Anh tự tin rằng mình đã từng tốn nhiều tiền hơn thế cho một bộ suit. Lỡ có chuyện gì thì có lẽ kế toán nhà anh sẽ hoang mang vò đầu bứt tóc, nhưng anh chả quan tâm. Nó đáng mà. Hơn nữa, anh cũng không thường xuyên tiêu phí như này, Trước đây, anh chưa bao giờ vượt quá chi tiêu để lên kế hoạch cho một bữa tiệc sinh nhật, chủ yếu là vì tất cả những gì anh biết về chúng đều là từ các bộ phim. Anh cũng không thực sự tổ chức tiệc tùng cho sinh nhật cho đến khi lên cấp 3, với sự góp mặt của một số ít trong lớp.

Nhưng đó vẫn là một trong những đêm tuyệt vời nhất đời anh, và anh muốn tái tạo lại cảm giác ấy cho Utahime. Vì cô xứng đáng.

Không lâu sau đó, Mei Mei xuất hiện, mùi nước hoa đắt tiền phảng phất từ món quà của cô nàng. Gojo cố nhòm bên trong túi nhưng bị cô gạt ra, những chiếc móng tay được cắt tỉa cẩn thận đến hoàn hảo chạm vào lớp Vô hạn của anh. Tuy nhiên, anh thu mình lại, đáp lại bằng một nụ cười ngượng nghịu.

Khi mọi người bắt đầu ùa vào, cô hỏi, "Cậu mời bao nhiêu người vậy?"

"Tất cả!" Gojo châm biếm nói. "Trừ cái lão khọm già kia."

Mei Mei cười trong khi Kusukabe và Nanami đồng cảm lắc đầu. Rất nhiều người biết sự chán ghét mà Gojo dành cho sếp của Utahime. Đôi lúc anh vẫn nghĩ rằng Gakuganji đặc biệt thuê Utahime để đưa cô rời khỏi Tokyo – rời khỏi anh – nhưng cũng có thể đấy là cơ hội mà cô đã nắm lấy để tự mình tránh xa anh. Anh đã hành xử rất tệ trong khoảng thời gian cô nhận việc, với tâm trạng kỳ quặc và cáu kỉnh sau sự cố để lại vết sẹo kia. Anh thừa nhận mình đã cố đẩy cô đi, nhưng anh không muốn nhìn thấy cô tổn thương, vết sẹo đấy đã cứa lên cả hai.

"Giề?" Gojo gắt gỏng và chống nạnh. "Ai lại muốn nhậu nhẹt với sếp chứ? Cổ sẽ không thoải mái hay thả lỏng bản thân khi có lão dị hợm đó ở đây."

Một ánh nhìn đầy suy tư thoáng qua trên khuôn mặt Nanami. "Anh...nói không sai."

"Anh nói chí phải, ý chú mày là thế," Gojo lè nhè nói.

Nanami ném cho anh một ánh nhìn không vui vẻ gì nhưng cũng không tranh cãi với anh, điều khiến Gojo coi là một chiến thắng. Sau khi kiểm tra với Shoko để xem Utahime còn cách bao xa, anh đi loanh quanh quán bar, cố gắng xoa dịu cơn lo âu của mình. Anh không muốn thừa nhận là mình đang bồn chồn, nhưng... Được rồi, anh khá là lo đấy. Lỡ như Utahime không thích thì sao? Lỡ như cái đống diêm dúa này làm cô bẽ mặt? Cô hẳn sẽ mong Mei Mei hoặc Shoko làm gì đó, chứ không phải anh. Lỡ như cô đã rất hào hứng, để rồi phát hiện ra người đứng sau là anh và lại thất vọng?

Gojo không uống rượu, nhưng, lúc anh gọi một cốc soda dưa lưới ở quầy bar, anh đã định lẻn làm một hớp. Không, anh không thể làm thế được. Không những sẽ bị mắng, mà anh còn biết mình sẽ thành ra bộ dạng gì. Một khi đã bắt đầu, anh sẽ không dừng lại – trừ việc anh chỉ cần nốc 3 ly là đã bỏ mớ và sau đó hành xử như một thằng đần, thậm chí còn đần hơn bình thường. Anh đã không phạm sai lầm kể từ thời cấp ba, và anh sẽ không làm rối tung mọi chuyện.

"Chị ấy gần đến nơi rồi," Shoko nói, xuất hiện một bên anh.

Một nụ cười hớn hở treo lên mặt Gojo. "Tuyệt, tuyệt, tuyệt."

Shoko bình tĩnh nhìn anh, đầu nghiêng sang một bên. "Không cần phải lo lắng đâu. Tớ nói thật đấy – chị ấy sẽ thích lắm."

"Tớ đâu có lo," Gojo khăng khăng, uống một ngụm soda. "Sao tớ lại phải lo chứ?"

"Chả có lý do gì cả," Shoko đáp, nhưng nụ cười biết tuốt trên mặt cô nói điều ngược lại. Anh ghét nó.

Không muốn phải đối mặt với những lời nhận xét khó hiểu của cô nàng nữa, anh lê bước vào phòng bí mật, để Shoko đứng một mình. Theo như những gì Utahime biết, cô sẽ chỉ gặp Shoko ở đây thôi. Mei Mei đáng không ở thành phố, và Nanami đang bận làm nhiệm vụ. Khá là buồn, nhất là khi trận đấu đã đại thắng 3-0, nhưng bọn họ sẽ ăn mừng sau, vào một lúc rảnh rỗi nào đó. Cuộc sống của chú thuật sư hoạt động như thế đấy. Họ phải dành thời gian cho những việc quan trọng này kia, chỉ vì họ chẳng thể nào biết được bao giờ nó sẽ kết thúc.

Khi cửa phòng cuối cùng cũng bật mở, Gojo nín thở lại, cố không để lộ ra phản ứng gì ngoài sự phấn khích. Anh quan sát với hơi thở dồn dập khi Shoko bước vào trong trước, nháy mắt với họ rồi nhích sang một bên để Utahime, người đang bận buôn chuyện, có thể theo cô vào trong.

"-không thể tin được lão ta lại bắt chị lo giấy tờ tới gần 5 giờ, chị đã-"

"NGẠC NHIÊN CHƯA!" tất cả mọi người hét lên, Gojo thậm chí còn bắn pháo hoa.

Utahime thét lên, chú lực của cô bùng nổ. Sức sống trong quán bar tăng vọt trong giây phút, ánh đèn nhấp nháy và tiếng nhạc ngắt quãng, nhưng ngay lập tức trở lại bình thường khi cô trố mắt nhìn căn phòng đông đúc.

"Cái éo gì đây?" Utahime thở hổn hển, tay ôm lấy ngực.

"Chúc mừng sinh nhật!" Gojo phấn chấn hô, trên môi là nụ cười vui vẻ nở rộ và bảnh nhất mà anh có thể chìa ra.

Utahime đăm đăm nhìn anh trong chốc lát, như thể cô không tin nổi vào mắt mình. Trông như là cô đã thấy ma vậy, hai mắt cô mở to trong kinh ngạc, hai má thì đỏ ửng. Cô vẫn nhìn chằm chằm vào anh cho tới khi Mei Mei chen vào, hôn lên khóe môi cô. Hành động này dường như kéo Utahime ra khỏi cơn bàng hoàng, và cô nhanh chóng phản ứng lại, thích thú hét lên và vòng tay qua vai Mei Mei.

"Cậu ở đây!" Utahime la lên, mắt rưng rưng nước.

Mei Mei vỗ lên đầu cô và vuốt ve nơ cài tóc của cô. "Bọn này ở đây cả."

Utahime chớp mắt, đáp chân xuống sàn. "Tại sao?"

Shoko khịt mũi, lấy khuỷu tay thúc vào vai cô. "Sinh nhật chị mà."

"Nhưng...em bảo..."

Mei Mei che đi nụ cười khúc khích. "Nói xạo đấy. Gojo muốn tổ chức một bữa tiệc bất ngờ cho cậu."

Utahime rời mắt khỏi những cô bạn thân, lại tìm kiếm Gojo trong phòng. Cô hé miệng nhưng không thốt ra một lời, sự hoang mang hiện rõ trên mặt. Có vẻ như cô đang cố tiếp thu tình huống, nhưng nó càng lạ hơn khi cô nhìn quanh phòng. Đồ trang trí chủ đề bóng chày nom vừa rẻ tiền vừa sang chảnh, một bàn sushi đắt tiền, một bàn chứa đủ loại quà tặng, và toàn bộ bàn bè của cô tụ họp lại nơi đây.

"Gì cơ...?" Utahime chau mày. "Gojo? Nghiêm túc ư?"

Nanami gật đầu. "Khá là khó tin, nhưng anh ta tự mình chuẩn bị hết đấy." Cậu liếc qua đống vợt bóng làm từ bìa các tông được treo trên tường, thứ chắc chắn là dành cho sinh nhật của một đứa năm tuổi, chứ không phải cho một người phụ nữ trưởng thành. "Hừm, chắc cũng không khó tin lắm."

Utahime trố mắt nhìn anh như thể anh mọc thêm một cái đầu nữa, nên Gojo đã làm việc mà anh giỏi nhất là chuyển chủ đề, mặc dù anh thường tận hưởng khi mọi thứ xoay quanh mình. "Chơi trò chơi nào!" anh tuyên bố, hai tay vỗ vào nhau.

"Thể loại trò chơi gì vậy?" Kusakabe hỏi, nghe cảnh giác nhất có thể.

Gojo nhăn nhó. "Nốc Out** chứ gì nữa, đồ đần."

"Cậu đâu có uống đâu," Utahime bóc mẽ.

"Thế đâu có nghĩa là tôi không thích chơi," Gojo nhanh trí đáp lại.

Utahime nghi ngờ nheo mắt. "Có thể nói là cậu chỉ thích chơi thôi."

Gojo nhe răng cười với cô. "Tôi cá là bọn mình sẽ khám phá ra thôi."

"Lạy chúa tôi..." ai đó lầm bầm, nhưng Gojo không chắc liệu đấy là Nanami hay Kusakabe nữa. Những giáo viên Kyoto khác biết rằng họ nên giữ im lặng thì hơn. Giờ họ giữ nó cho riêng mình, có lẽ có ý định mách lẻo với Gakuganji sau. Sao cũng được. Anh đách quan tâm, đâu phải là anh bắt mọi người di chuyển quanh phòng để bắt đầu trò chơi đâu.

Đề xuất đầu tiên của anh là xoay chai nước ngay lập tức bị phản đối, cả nhóm đều chê anh dị hợm. Anh nào ngăn mình được. Anh muốn thấy gò má ửng hồng của Utahime cơ. Anh hẳn sẽ ép mọi người phải chơi nếu Mei Mei không thì thầm chỉ ra rằng anh có thể sẽ phải nhìn Utahime hôn người khác ngoài anh. Họ chuyển sang phiên bản nhẹ hơn của Thật hay Thách, trừ việc chèn thêm rượu vào và cấm các loại Thách kỳ quặc. Trò chơi khá là ngu ngốc khi tất thảy đều là người lớn, nhưng cũng khá giải trí, như thể họ đang vẫy chào thanh xuân của mình vậy.

Sau một vài lượt nốc, trong phòng trở nên phóng túng, trò chơi không còn là trọng tâm nữa. Họ bật máy karaoke lên và lần lượt hát hò. Utahime thậm chí còn hát một bài với anh, một bài song ca vui nhộn nào đấy, mặc dù anh thực chất là ca sĩ đỉnh nhất. Thực ra anh hát khá tốt – cô đã nói thế. Anh biết cô sẽ không nói dối, đặc biệt là khi cô đã thừa nhận điều đó một cách miễn cưỡng, như thể việc khen anh giống như là nhổ răng vậy. Cô chỉ đơn giản là không thích việc anh cũng giỏi cái mà cô được cho là siêu cấp.

Trong phần lớn thời gian của bữa tiệc, anh sẵn lòng lùi về sau để cô được là tâm điểm. Anh biết sự chú ý thường được hướng về mình, và dù bình thường anh rất tận hưởng nó, anh biết rằng đêm nay không phải dành cho anh – dù anh rất khát khao được cô để mắt tới. Cô dành phần lớn thời gian để đi qua đi lại giữa từng nhóm bạn, hào hứng tám chuyện, nhậu nhẹt, và mở quà một cách ngẫu nhiên.

Nhưng rồi ánh mắt cô sẽ tìm tới anh trong bóng tối này, và trái tim anh sẽ quặn lại trong lồng ngực. Đôi lúc cô chỉ nhìn anh với vẻ nghĩ ngợi lấp lóe trong ánh mắt. Lại có lúc, với gò má ửng đỏ do rượu và phấn khích, cô sẽ cười.

Sau đó, anh sẽ không thể nào ngăn mình mà lao vào những cuộc trò chuyện ngẫu nhiên để có thể đứng cạnh cô. Anh không thể không trêu ghẹo cô, dù là đêm nay, anh đã lén trộm bia của cô khỏi bàn và giơ nó lên cao, khiến cô phải nhảy lên để giật lại. "Xin lỗi nhé," anh buông lời cợt nhả bằng một tông giọng vừa chế giễu vừa nghiêm túc. "Chị phải cao được như này thì mới được uống rượu cơ."

"Gojo," cô hầm hè, "đừng có mà bẩn tính thế."

"Tôi chỉ lo cho sức khỏe của chị thôi," Gojo nói, dù anh vẫn hạ thấp cốc bia xuống đủ để cô giật lấy.

"Ờ, dĩ nhiên rồi."

"Đôi lúc tôi quên mất chị lùn như nào," Gojo tiếp tục, chỉ quanh phòng. "So với mọi người thì chị như đứa con nít ấy,"

Utahime chọc vào ngực anh. "Tại cậu khổng lồ chứ."

"Ôi, xấu tính với tôi nữa đi," Gojo bật cười. "Chị biết tôi thích lắm mà."

Những vệt hồng phủ trên má cô ngày càng đậm hơn. Nhưng trước khi cô kịp mắng anh, một người đồng nghiệp lại kéo cô đi để trao quà cho cô. Ngay lập tức phân tâm bởi món quà, Gojo chỉ có thể đứng nhìn cô mở nó, hào hứng lấy ra một đôi tất xù. Trời sẽ trở lạnh khi mùa đông đến, nên cô có thể đeo nó khi đi bốt để giữ ấm. Một món quà đơn giản nhưng ý nghĩa, cũng nói lên rằng họ đã có tuổi rồi.

Mei Mei đến bên cạnh Gojo, nhâm nhi ly martini. "Và cậu tặng gì cho nàng hửm? Hay bữa tiệc này chính là quà đấy?"

Gojo khoanh hai tay trước ngực đầy giễu cợt. "Tất nhiên không rồi. Chị nghĩ tôi là ai chứ?"

"Một thằng nhóc thảm bại mà rất rất yêu-"

Gojo vẫy tay trước mặt cô. "Oi, oi! Không nói cái đấy nhé."

Mei Mei mỉm cười. "Tôi định nói kiểu phủ định cơ."

Cũng chả khá hơn tí nào. Anh không thích việc người khác biết rằng anh nghĩ gì, nhất là điều liên quan đến Utahime. Anh cứ ngỡ rằng mình đã giấu rất kỹ – hoặc ít nhất là không quá rõ ràng như thời còn trẻ. Tình cảm mãnh liệt mà anh dành cho Utahime trong thời niên thiếu đã là chủ đề cho mọi người bàn tán, khi hình thức tán tỉnh của anh chuyển thành trêu chọc không ngừng như một đứa tiểu học.

Ít nhất thì bây giờ anh có thể tính thêm việc tổ chức tiệc và bơm tiền cho cô vào. Chắc cũng phải mang ý nghĩa gì chứ.

Hoặc không, khi Gojo bất ngờ nhảy bật ra trước mặt cô và la lên. "Chúc mừng sinh nhật! Vàaaa, quà sinh nhật cho chị chính là tôi đây, Utahime à!"

Utahime nhìn chằm chằm vào anh, há hốc miệng, trong khi anh không chút xấu hổ với một cái nơ quấn quanh người. Anh đã rất cố gắng đấy, phải tốn ít nhất cả tiếng đồng hồ để nghĩ cách thắt ra cái nơ đẹp nhất. Lần duy nhất anh phải làm việc này là lúc thắt nơ cài tóc cho cô sau khi làm nhiệm vụ, nhưng cũng phải cả năm trời rồi kể từ khi ấy, nên anh đã phải xem video hướng dẫn. Ai cũng sẽ thấy ngượng, nhưng Gojo lại khá tự tin, lờ đi cái cách Nanami che mặt lại và Kusakabe nốc thêm rượu.

"Hm..."

Utahime nghĩ ngợi vỗ lên môi rồi bước lại gần anh. Tim Gojo nhảy vọt lên khi cô len lỏi vào không gian của anh, và nó cũng thường như thế vì cô. Anh chỉ có thể trố mắt nhìn qua lớp bịt mắt khi cô tinh tế tháo nơ khỏi ngực anh, chú lực chảy quanh cô một cách xinh đẹp khi cô ngân nga dưới làn hơi thở. Má anh nóng bừng lên, bất chợt nhận ra rằng mọi người đang dõi theo họ, dõi theo cái giây phút mà hẳn là một trong những khoảnh khắc thân mật nhất cuộc đời anh.

Liệu có phải không? Cô đang tán tỉnh anh để cho mọi người thấy ư? Shoko đã nhiều lần nhận xét rằng họ có màn dạo đầu kỳ cục nhất trần đời, nhưng Utahime thường không hành xử như vậy trừ khi họ ở riêng với nhau.

Và rồi, với một nụ cười nhẹ treo trên đầu môi, cô quấn chiếc nơ quanh miệng anh và thắt nút nơi môi anh.

"Cuối cùng cũng yên lặng!" Utahime khoái chí. "Đến giờ nhậu rồi!"

Mei Mei phá cười và nhấc ly martini lên. "Tôi sẽ nâng ly vì món quà này."

"Món quà tuyệt nhất," Nanami nói, rót rượu cho cậu, Kusakabe và Utahime.

Gojo đáng nên cảm thấy bị xúc phạm kinh khủng sau tất cả những gì anh đã làm cho cô, thậm chí còn bị bẽ mặt trước đám bạn bè, nhưng rồi Utahime ngoảnh lại nhìn anh và trao cho anh một cái nháy mắt, cùng một nụ cười khe khẽ. Anh bỗng thấy biết ơn vì chiếc khăn bịt mắt và cái nơ đã che đi phần lớn khuôn mặt anh, che đi đôi má ửng hồng ấm bừng của anh.

Cô ấy đang vui. Thực sự rất vui. Anh mong là cô biết cô được yêu thương nhường nào.

Anh giữ nguyên cái nơ một lúc lâu nữa, chờ cho đến khi Utahime thấy thương xót anh và cởi nó ra. Cô sà vào góc phòng, kéo theo cả anh đi, để họ có được một khoảng khắc riêng tư giữa căn phòng náo nhiệt. Mọi người đều đã say và vẫn đang say sưa ăn uống. Tiếng nhạc hòa cùng tiếng người lan đi khắp nơi, âm thanh vô hình vang vọng, nhưng sự chú ý của Gojo hoàn toàn đặt trên người cô, khi ánh đèn từ màn chiếu karaoke phủ lên cô.

"Này," cô thì thầm một cách ấm áp khi kéo chiếc nơ.

Gojo nhe răng ra cười với cô. "Ơi."

"Cậu thực sự đã làm tất cả những thứ này sao?" Utahime hỏi. Anh hờ hững gật đầu. "Tại sao?"

"Tại sao không?" anh đáp. "Sinh nhật chị mà. Chị không phải là chú thuật sư đặc cấp đâu có nghĩa là chị không nên có một đêm đặc biệt đâu."

Utahime đảo tròn mắt, nhưng cô vẫn mỉm cười. "Mẹ nó. Tôi đang cố thân thiện đấy."

"Thế cơ á?" Gojo hỏi, cố kìm lại nỗi khát khao được chạm vào cô. Họ đang rất gần. Sẽ không mất gì nhiều để anh chạm vào cô – quấn một lọn tóc quanh ngón tay, đặt tay lên hông cô. Anh muốn hơn thế nữa, nhưng anh không chắc liệu cô sẽ để anh lấn tới đâu, ít nhất là không phải khi họ ở trong phòng với tất cả bạn bè và đồng nghiệp, cho dù cô có say đến đâu.

"Ừm, thế đấy." Utahime dời ánh nhìn xuống ngực anh, vẻ mềm dịu hiện lên trên mặt cô. "Cảm ơn nhé."

Gojo nhún vai. "Không có gì."

"Không, tôi-" Utahime ngẩng lên nhìn anh, hai mắt ngấn nước như đầu buổi tiệc. "Thật lòng đấy, Gojo. Đêm nay...đêm nay thực sự rất tuyệt. Tôi đã rất lo lắng – tôi biết là mình đang già đi và tôi không...tôi sẽ không được thăng chức nữa, nên tôi đã cảm thấy sẽ chẳng có gì để trông đợi nữa, nhưng-"

"Trời đất," Gojo cắt ngang với một tiếng khịt mũi. "Đừng có bi thảm thế chứ."

Utahime lè lưỡi ra. "Có thể để tôi cảm ơn cậu một cách bình thường được không?"

"Ờm, được thôi," Gojo nói, cố tỏ ra bình thường trong khi tim anh như muốn vọt ra khỏi lồng ngực. "Tôi biết chính xác chị nên làm thế nào đấy."

Utahime nghiêng đầu, mặt cô lóe lên một ánh nhìn ranh mãnh. "Thế á?"

"Yup."

Hít một hơi thật sâu, Utahime nhón chân lên và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má anh. Anh hạ Vô hạn xuống đủ để cảm nhận đôi môi ẩm ướt và ấm áp của cô qua làn da. "Cảm ơn nhé," cô thì thầm, vẫn không rời khỏi người anh. "Em thích lắm – nhất là món quà dành cho em."

Ừ, mẹ kiếp, bất cứ điều gì cũng đáng, vì cô.

*Pinata là đồ vật dạng hộp làm từ giấy vụn, gốm, vải được trang trí nhiều màu sắc. Ở bên trong, piñata được nhét các loại đồ chơi, kẹo. Trong các dịp lễ, kỉ niệm truyền thống, người ta treo pinata lên cao và đập vỡ nó như một phần trong nghi lễ.

**Từ gốc là Drinking Game, một thể loại board game mà người chơi sẽ bốc bài và uống rượu. Vì không có từ tiếng Việt cụ thể nên mình xin dịch là Nốc Out.

_The End_

Translator's note: Mới update oneshot mới trên wordpress nên up lại cái oneshot cũ này lên đây :3 Tổng hợp fic GoUta tui dịch ở: https://xuanoan.wordpress.com/2022/04/02/tong-hop-fic-dich-ve-gojohime-gouta/

Hmm tui nghĩ là trong cái fic này hai mẻ đã lén hẹn hò rồi :3 hoặc chuẩn bị hẹn hò :3 nếu không đời nào cô giáo chịu hun lão Gộ. Anw tui thích vì nó thể hiện độ điên của lão, kiểu vì em yêu làm cái gì cũng được. Mong là mọi người cũng thích ❤ Mặc dù tui thấy cái fic này mình dịch hơi bị...thế lào í. Nếu mọi người thấy khó hiểu hay cấn chỗ này thì cmt cho tui biết để tui sửa nhé. Nớp diu :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top