Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Oneshot] Play Ball! - booboothegdfool

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: Play Ball!

Disclaimer: nhân vật thuộc về bộ truyện Jujutsu Kaisen của Akutami Gege, fanfic thuộc về tác giả và bản dịch thuộc về dịch giả

Author: booboothegdfool

Link gốc: https://archiveofourown.org/chapters/98769387

Translator: Xuân Oán

Couple: Gojo Satoru x Iori Utahime

Rated: F/M

Category: Romance

Status: Completed



Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, vui lòng không đưa đi đâu! Xin chân thành cảm ơn!

Warning: fic có nhiều thuật ngữ bóng chày nhưng người dịch khá ngu thể thao nên nếu có gì sai sót về luật chơi hay cảnh đấu, mong mọi người hãy góp ý cho mình! Chân thành cảm ơn!

_____________________________

Ôm mấy lon bia trong tay, Utahime ngồi xuống ghế trong khi vui vẻ ngân nga. Mùa giải bóng chày đã đến, các trận đấu liên tục diễn ra, năm nay đội bóng thuộc trường đại học của cô có vô vàn gương mặt sáng giá và cô cuối cùng cũng kết bạn được với một người hào hứng như cô.

Gần như là thế.

Thực ra, Shoko chỉ đến để xem bạn trai nhỏ, Geto Suguru. Nhưng thật lòng mà nói, chả sao cả, Utahime không kén chọn khi kiếm bạn cùng xem bóng chày và chơi với Shoko thực sự rất vui.

Hai người họ đã quen nhau được vài tháng, kể từ khi học chung lớp toán với nhau. Họ nhanh chóng kết thân, trở thành một cặp bạn bè vui vẻ và Utahime rất mừng vì điều này. Không hẳn là Utahime nhút nhát, nhưng cô biết mình là mẫu người đặt chuyện học hành lên hàng đầu và không phải ai cũng có thể hiểu được điều đó. Shoko thì khác. Nhỏ đứng đầu tất cả những lớp mà nhỏ học và không ngại từ chối những cuộc vui chơi ảnh hưởng đến việc học.

"Này! Xin lỗi nhé, em tới trễ. Xe em không khởi động được nên Suguru phải quay về đón em." Shoko ngồi xuống cạnh đàn chị. "Cảm ơn chị đã dành được chỗ ở hàng ưu tiên."

Utahime phì cười. "Đừng lo! Chị vừa mới ngồi xuống thôi. Của em này." Cô trao cho Shoko một lon bia. "Chị nghĩ là xíu nữa mình nên chạy đi mua bỏng ngô hoặc hotdog đi."

Shoko mỉm cười khi nhận bia. "Đồng ý." Nhỏ uống một hớp. "Chúa ơi, gớm quá đi. Em chẳng thể hiểu nổi sao chị uống được cái thứ kinh khủng này, Uta à."

"Ngon mà! Tại khẩu vị em dở thôi." Utahime giương mắt nhìn Shoko lấy một bao thuốc lá ra. "Chưa kể đến đống thuốc lá độc hại mà em hút chả giúp em ngon miệng hơn."

Shoko giả bộ bàng hoàng và tổn thương. "Nói cho chị biết nhé, cái thứ độc hại này khiến mọi thứ tuyệt hơn hẳn." Nhỏ rời mắt khỏi Utahime và nhìn qua sân đấu, "Ah! Họ kia kìa."

Utahime cũng quay đầu lại, quan sát đội Chuyên Chú thuật tiến vào sân. Bầu không khí liền trở nên sôi động, một vài fan hâm mộ phấn khích la hét trong khi bài hát ca ngợi đội bóng được phát vang. Utahime cũng hòa vào, nhanh chóng đứng dậy cùng đám đông để đồng thanh ngân nga theo nhạc. Shoko cũng bật dậy, nhưng nhỏ đang bận chụp ảnh Geto trong bộ đồng phục.

Sau khi bài hát kết thúc và đội đối thủ tiến vào sân, hàng người ngồi xuống và Utahime nốc một ngụm bia. Cô bặm môi dưới, nhìn theo đội nhà đang di chuyển đến vị trí phòng thủ. Cô nắm lòng đội hình của từng năm. Bóng chày là môn thể thao yêu thích của cô và hiểu rõ những thông tin, điểm mạnh, điểm yếu của từng cầu thủ khiến trận đấu càng hấp dẫn hơn. Chống tay lên đầu gối, cô điểm qua gương mặt của từng người, nhớ lại vị trí của họ trong những trận trước. Lông mày cô nhíu lại khi cô nhận thấy vị trí cầu thủ giao bóng đang trống. Cái tên đó đâu r-

Dòng suy nghĩ của cô bị cắt ngang ngay khi câu trả lời hiện hữu trên sân bóng với hai tay giơ cao và điệu cười ngoác hết cả miệng. Utahime mím môi lại, đám đông quanh cô lại tiếp tục hô hào.

Satoru Gojo là niềm tự hào của cả đội, cầu thủ ưa thích của cổ động viên, và là người Utahime ghét nhất trần đời. Cô chỉ mới biết anh không lâu sau khi quen Shoko mà cô đã biết sẽ không có người nào có thể chọc tức cô như anh.

Tay áo anh được xắn lên để khoe những đường nét cứng cáp nơi cánh tay – chú ý nhé, hình ảnh này hoàn toàn trái với quy định. Anh đeo một cặp kính râm đen, dường như chẳng cầu thủ giao bóng nào làm vậy, nhưng anh đã kéo kính lên trong khi bước vào gò ném với những tiếng cổ vũ nồng nhiệt bao quanh. Utahime biết anh không cần phải làm thế, thị lực của anh quá tốt để anh có thể nhìn thấy bất cứ thứ gì anh muốn, dù có đeo cặp kính đó hay không, nhưng anh vẫn làm, chỉ để bảo đảm rằng Utahime biết anh đang nhìn cô.

Mắt họ chạm nhau, và nụ cười rạng rỡ nơi anh khiến cho sắc xanh thăm thẳm trong đôi mắt đó sáng rực lên. Anh chỉ vào người cô, nháy mắt, và rồi trao cô một nụ hôn gió. Trong suốt sáu trận gần đây, Gojo đã khởi động bằng cách làm hành động như thế. Tìm ra Utahime ở trong khán đài và làm cô bẽ mặt trước toàn trường. Gojo nghĩ việc này buồn cười, nhưng từ những ánh mắt thù hằn mà Utahime nhận được, cô chả thấy vui vẻ xíu nào.

Cúi gằm mặt xuống, Utahime cố hết sức để giả bộ như không nhìn thấy anh.

Bên cạnh cô, Shoko cười đến rung cả ghế. "Cưng ơi, cậu ta biết chị nhìn thấy mà. Cứ giơ ngón giữa lên thôi." Nhỏ huých vai với Utahime.

"Im đi, Shoko. Chị mà làm thế á, người ta đuổi ra liền!"

Câu trả lời của Utahime khiến Shoko tiếp tục cười phá lên.

"Giao bóng!"

Trận đấu được bắt đầu và tạ ơn trời đất, tất cả sự chú ý đều được đổ dồn về đó chứ không phải nơi Utahime. Cô chăm chú quan sát, vẫn rất tận hưởng cho dù Gojo đã liên tục nỗ lực phá hủy quãng thời gian tốt đẹp này.

Utahime có thể ghét anh đấy, nhưng cô cũng là người đầu tiên bàn luận về tài năng của anh. Số bàn thắng* trung bình mà anh ghi được có thể sánh ngang với một tay thi đấu chuyên nghiệp và Utahime dám chắc rằng đến khi tốt nghiệp đại học, anh sẽ còn vượt xa hơn nữa. Cánh tay của anh giống như những khẩu đại bác, giao bóng với độ chính xác và tốc độ không tưởng mà hầu hết những cầu thủ đánh bóng chỉ có thể vung tay điên cuồng với hy vọng đánh trúng.

*Bàn thắng (từ gốc là "run"). Mỗi đội chỉ ghi bàn khi đến lượt đội mình tấn công (đội tấn công là bên đánh bóng, đội phòng thủ là bên giao bóng)(theo )

**Số bàn thắng trung bình (từ gốc là ERA – earned run average): số "run" trung bình mà một cầu thủ giao bóng bị ăn (T/N: theo mình hiểu tức là số "run" trung bình mà bên đánh bóng – ở đây là Gojo – đánh được).

Không có gì ngạc nhiên khi ngay từ năm thứ nhất, Gojo đã được phỏng vấn và kiếm tìm. Tài năng đó đã đưa danh tiếng của anh đi lên. Người ta không thể không quan tâm đến anh.

Kết quả của nửa đầu hiệp một đã được định đoạt từ sớm, nhờ vào cánh tay vững chãi của Gojo. Khi các cầu thủ đội Chuyên Chú thuật tiến đến băng ghế, cả Gojo lẫn Geto đều nhìn về phía hai cô nàng, vẫy tay chào đón. Shoko vẫy lại nhưng Utahime không nhúc nhích dù chỉ một chút, khiến Gojo bĩu môi.

"Hime!" Anh gọi, bước đến chỗ băng ghế của đội và dựa người vào khung hàng rào ngăn cách các hàng ghế. "Hime! Hime!"

Mắt cô giật giật khi cô dựa vào người Shoko để hậm hực trừng mắt về phía anh ấy, "Gì?" Cô rít lên.

"Chỉ muốn nói là hôm nay chị đẹp rạng ngời thôi." Anh không chút xấu hổ mà lướt mắt quan sát cô. Anh chống một tay lên rào chắn và mơ màng thở dài với cô. "Tôi tưởng lần này chị sẽ mặc váy cho tôi xem chứ?"

"Lết xác qua đây, Gojo!" Giọng của huấn luyện viên Yaga vang lên từ sau các cầu thủ khác, khiến họ giật mình.

Gojo liếc mắt qua đó rồi lại quay ngoắt về với Utahime. "Tôi có quà cho chị đấy, Hime." Nói xong, anh quay lại chỗ tập hợp với cả đội.

"Chị nghĩ cậu ấy tặng chị cái gì?" Shoko hỏi, uống hết lon bia của nhỏ.

Utahime lắc đầu, thở hắt ra. "Chúa ơi, ai mà biết. Chắc là thứ gì đó rất ngớ ngẩn."

Shoko khẽ cười, "Ừ nhỉ, chắc là thế rồi." Đôi mắt nhỏ sáng lên khi nhỏ nhìn thấy Geto đang rời khỏi chỗ tập hợp, trong tay là gậy đánh bóng. "Ôi! Chúa ơi, em yêu cặp mông đó quá, nhất là trong bộ đồng phục này." Nhỏ bật dậy, trên tay cầm sẵn điện thoại để chụp vài tấm. Utahime mỉm cười trước cảnh tượng này. Shoko và Geto quả là hai mảnh ghép hoàn hảo cho nhau và Utahime thích được 'ăn cơm chó'. Bọn họ đã hẹn hò từ lâu lắm rồi và theo như Utahime thấy, tình yêu giữa họ là một thứ tình cảm chân thật.

"Xuỵt!"

Nụ cười trên môi cô vụt tắt.

"Xuỵt, Hime!"

Cô nghiến răng và quay đầu lại. "Đừng làm tôi xao lãng!"

Gojo đã trở lại, hai tay gác lên hàng rào chắn giữa họ. "Tôi không thích chị nhìn Geto đâu."

Utahime lắp bắp, "Gì chứ!? Ai tôi cũng nhìn hết!"

"Tôi không thích thế. Chị chỉ được nhìn tôi thôi," anh bĩu môi. "Tối nay tôi sẽ đánh một cú homerun cho chị."

Với hai tay khoanh trước ngực, Utahime nhìn đi chỗ khác rồi lại nhìn về sân đấu nơi Geto đang tập vung chày trước khi chạy về chốt số bốn. "Đếch quan tâm." Shoko đang rướn người về trước để soi đường cong nơi vòng ba của Geto.

"Bao nhiêu vậy?"

Cô liếc qua phía anh. "Bao nhiêu cái gì?"

"Homerun*."

*Homerun: cú đánh mạnh khiến bóng bay ra ngoài sân, 1 cú ăn điểm trực tiếp, người đánh được quyền chạy một vòng quanh sân (theo )

"Hả?" Cô bực bội quay lại nhìn anh. "Nói đầy đủ nghe nào, Gojo."

Anh tươi cười rạng rỡ. "Tôi phải đánh được mấy cú homerun thì chị mới chịu đi chơi với tôi đây?"

Mặt cô đỏ bừng lên và cô nhìn về sân đấu, kiên quyết sẽ không nhìn anh nữa. "Cậu đúng là đồ ngốc."

"Tôi nghiêm túc đấy!" Anh đu lấy hàng rào, "Nói tôi nghe."

Cô nheo mắt lại, không muốn chạm phải ánh mắt anh. "Thôi được. Năm cú homerun trong trận này hoặc một lần grand slam* với Geto chiếm chốt số ba."

*Grand slam: theo , grand slam là một cú đánh mà tất cả ba chốt đều được chiếm bởi cầu thủ đội mình và người đánh được homerun. Đọc thêm ở về cách tính điểm ở .

Tiếng cười sảng khoái của Gojo vang lên, hòa cùng với tiếng chân anh giẫm mạnh xuống đất. "Duyệt!"

Geto đánh phát bóng đầu tiên, khiến nó bay văng ra khỏi khu vực đấu trong khi Utahime cố ổn định lại nhịp thở. Utahime biết kỷ lục homerun của Gojo là ba lần trong một trận và anh chưa bao giờ được grand slam. Cô sẽ không bao giờ hẹn hò với anh.

.

Hai tiếng rưỡi sau thỏa thuận giữa Utahime và Gojo, cô kinh hãi quan sát anh tiến vào chốt số bốn trong khi đồng đội lấp đầy vị trí. Anh vẫn đeo cặp kính râm đó, nhưng giờ chiếc mũ có biểu tượng của đội nhà đang ôm trọn lấy đầu anh, vuốt những sợi tóc trắng lòa xòa ra khỏi mắt.

Kể từ khi rời khỏi khu vực khán đài và chuẩn bị cho đến lượt mình, anh đã không nhìn về phía cô nhiều như mọi khi. Anh hơi cúi người về phía trước, gậy đánh bóng được giữ ở vị trí hoàn hảo trên đầu, nhẹ di chuyển theo vòng tròn khi Gojo chuẩn bị sẵn sàng cho cú ném. Mặc cho những áp lực đè nặng, trông anh vẫn rất thư thái.

Trận đấu đang rất căng thẳng khi cả hai đội đều ngang tài ngang sức. Nhưng chẳng quan trọng nữa. Gojo chỉ cần để Geto chạy từ chốt số ba về chốt số bốn là họ sẽ thắng lượt này cũng như cả trận.

"Em chưa bao giờ thấy Gojo nghiêm túc như này luôn," Shoko thì thầm, nhét một miệng đầy bỏng ngô. "Như kiểu cậu ấy cược tiền hay gì ấy."

"Ừ," Utahime thì thầm, "Chắc là thế." Cô uống một hớp bia khi trái bóng được ném ra.

Gojo không vung gậy.

"Bóng tốt, lần một!"*

*Bóng tốt: Strike. Theo , nếu đội đối thủ vung chày nhưng không đập trúng bóng (cho dù bóng lỗi hay không) hoặc đập trúng nhưng bóng bay ra ngoài biên thì mỗi lần như vậy sẽ được tính là 1 Strike. 3 strike thì cầu thủ sẽ bị loại.

Utahime trợn tròn mắt, rướn người về phía trước. "Cái éo gì thế?" Cô làu bàu, đôi lông mày nhíu lại. "Gojo biết đó là bóng tốt mà!"

Cầu thủ bắt bóng ném bóng lại và Gojo tiếp tục chuẩn bị tư thế, đạp chân xuống nền đất. Lượt bóng thứ hai lại tới.

"Bóng tốt, lần hai!"

Đưa hai tay ôm lấy đầu, Utahime hít vài hơi thật sâu. Anh cố tình! Gojo biết cô chìm đắm vào các trận đấu đến nhường nào, nhất là khi cô uống vào. Đối với cô, đây là chuyện liên quan đến sống còn và tên khốn đó biết điều này!

Cô đứng dậy và lao tới hàng rào, "Mẹ kiếp, Gojo!" Cô hét, "Đánh đi!"

Anh liếc nhìn cô qua kẽ mắt, hàm răng trắng lấp ló trong khi anh ném chiếc kính râm qua một bên. Không nói một lời, anh chuyển ánh nhìn về phía cầu thủ giao bóng.

Khi Gojo vung gậy, anh dồn hết sức lực vào cú đánh đó, lưng cong lên khi bóng chạm gậy. Tiếng đập vang lên như tiếng sấm rền, Gojo quan sát trái bóng bay vọt ra khỏi sân đấu, xa khỏi tầm với của bất cứ ai khác. Không gian tĩnh lặng đi trong vài giây ngắn ngủi đó.

"Phải thế chứ!" Utahime hét lên trước khi cô kịp suy nghĩ, đưa tay đấm vào khoảng không trong khi mọi người xung quanh cùng hò reo ăn mừng. Sân vận động vỡ òa khi Geto chạm đến chốt số bốn, theo sát là Nanami Kento và Atsuya Kusakabe. Ở sau là Gojo, người đang chậm rãi chạy về chốt trong khi tận hưởng tiếng cổ vũ từ phía người hâm mộ.

Anh chạy về chốt nhà và tiếng hoan hô ngày càng vang dội hơn, đồng đội anh chạy tới để vồ lấy anh trong cái ôm tập thể. Utahime chỉ biết mỉm cười khi nhìn Shoko phấn khích reo lên. "Thế mới là đội nhà của bọn mình chứ!" Nhỏ vỡ òa trong vui sướng.

Ngay khi Utahime nghĩ mọi chuyện bắt đầu ổn định lại, cô lại trân trối nhìn một con gấu bông khổng lồ thay vì quan sát sân đấu. "Có món đồ này gửi cho bạn Utahime Iori."

Utahime phải ngó quanh món đồ bông để tìm ra cậu nhóc tóc đen đang đọc một tấm thiệp. "Là tôi," cô trả lời, chầm chậm đưa tay ra đón lấy chú gấu.

"Người gửi là Satoru Gojo. Tấm thiệp có ghi là, 'Anh chẳng thể nào sống nổi nếu không có em trong đời.' "

Hai má cô đỏ lên như lửa đốt, Utahime nhận lấy tấm thiệp và hướng mắt theo cậu nhóc đang chạy về khán đài, để cô ôm chú gấu có kích thước gần bằng chính mình.

Tiếng cười của Shoko kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. "Cậu ấy đúng là đặc biệt, nhỉ?"

"Không thể nào ưa nổi," cô càu nhàu, ôm chú gấu vào lòng. Lớp vải lông màu nâu mềm mại chọc vào da cô và cô bắt gặp ánh mắt của Gojo khi anh thoát khỏi vòng tay của đồng đội. Dù đã cố ngăn mình lại, cô vẫn mỉm cười. Có lẽ một buổi hẹn với anh cũng không tệ cho lắm.

.

Phải gần một tiếng sau, sân vận động mới giải tán và Geto đến gặp Shoko với Utahime ở lối thoát. Cậu vừa mới tắm xong, tóc bím hất ra sau khi cậu ôm Shoko vào lòng và hôn nhỏ.

"Cảm ơn em đã đến."

Shoko đảo mắt, "Lúc nào em chả đến?"

"Anh sẽ bảo đảm chuyện này," Geto chòng ghẹo nói.

"Ew, thôi nào hai đứa. Chị đang ở đây đấy." Utahime nhăn mặt trước khung cảnh này. Hai người họ liền ngượng ngùng tách ra.

"Xin lỗi nhé, chị Iori." Geto nhe răng cười, quàng tay qua người Shoko. "Thế, tối nay chị với bạn gấu này có kế hoạch gì vậy?"

Một cánh tay đè nặng lên vai cô và Utahime la lên khi cô nhận ra mình đang bị ôm. "Tiểu thư Iori đây sẽ đi hẹn hò với tôi. Phải không nào?" Hơi thở nóng bỏng của Gojo phả bên tai cô, một vài giọt nước từ mái tóc ướt của anh nhỏ lên vai cô.

"Hmm, chắc thế." Cô thoát ra khỏi vòng tay anh.

Gojo do dự, "Hả? Hime, tôi đã được grand slam như chị nói mà! Với Geto chiếm chốt số ba!" Anh giật đuôi tóc của cô. "Chị đã hứa rồi!"

Cô đánh vào tay anh, đẩy con gấu qua cho anh. "Đúng thế. Đoán là tôi không thể trốn được rồi, tôi nói là làm đấy nhé. Nhưng tôi muốn được chọn địa điểm và khi tôi nói tôi muốn về, tôi sẽ đi về." Sau đó, cô quay gót, tiến về phía bãi đậu xe với những bước chân vững vàng.

Gojo ném con gấu cho Shoko, "Đừng chờ tao, Geto." Và rồi anh nhanh chóng đuổi theo Utahime. "Thế quán burger kiểu Mỹ mới mở thì sao?" Anh đề xuất.

"Không, tôi muốn ăn cánh gà. Và uống bia."

Geto đón lấy con gấu bông từ Shoko, kẹp nó bên tay. "Em nghĩ vụ này được bao lâu?" Cậu hỏi, quan sát đứa bạn thân theo sau Utahime như một chú cún con.

"Ôi, cả hai người họ đều mê tít nhau rồi." Shoko châm thuốc và ngoe nguẩy ngón tay với Geto. Cậu bắt lấy tay nhỏ, để tay đan vào tay và hôn lên từng đốt ngón tay của nhỏ. "Đưa em về ký túc xá của anh đi, em có món đồ này muốn thử."

Geto nhướn mày, "Thế á?"

Nhỏ nháy mắt. "Ừ."

_The End_

Translator's note: Chúc mừng kỷ niệm 4 năm lập blog *tung hoa*! 4 năm nghe lâu chứ tới năm nay, nhờ tình yêu với GoUta mà tui mới hoạt động năng nổ lại. Trước đó cứ lai rai một năm vài ba cái fic :3

Anw, một con gấu bông mà mấy ba má chuyền người này qua người kia vậy =))))) nhờ fic này mà tui đã chạy đi học luật bóng chày đủ để dịch TvT (khá là dzui :v) sau khi tham khảo khá nhiều nguồn thì tui thấy có mấy link sau đây giải thích rất dễ hiểu, bồ nào chưa hiểu luật lắm thì thử đọc xem rùi quay lại đọc fic xem có hay hơn khom nhé ღゝ◡╹)ノ♡ (wattpad không chèn link được nên có gì mn ghé wordpress coi nha TT tui sẽ để link wordpress dưới cmt)

Nếu tui có dịch sai ở chỗ nào hãy cmt cho tui biết nha!!! Rất mong nhận được góp ý của cả nhà iu!

Fic mới ra lò: https://wp.me/padciD-1v4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top