Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Oneshot] Side Effect - ChessQueen27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: Side Effect

Disclaimer: nhân vật thuộc về bộ truyện Jujutsu Kaisen của Akutami Gege, fanfic thuộc về tác giả và bản dịch thuộc về dịch giả

Tác giả: ChessQueen27

Link gốc: https://archiveofourown.org/works/33470266

Translator: Xuân Oán

Couple: Gojo Satoru x Iori Utahime

Rated: F/M

Category: Romance, Comfort, Fluff

Status: Completed

Summary: Bức tranh phác họa mà Utahime đặt trên bàn làm việc của cô tại trường Chuyên Chú Thuật Kyoto là món quà mà một cậu bé đã tặng cô vài năm trước...

Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, vui lòng không đưa đi đâu! Xin chân thành cảm ơn!

_____________________________

Em chắc chứ?

Tất nhiên là chắc rồi... Em cần chị tự tới đây xem. 15:42 sẽ có một chuyến từ chỗ ga tàu gần chị nhất đến Tokyo, nên kệ mẹ tất cả đi rồi nhấc mông đến đây ngay.

Được rồi, được rồi... Chị đang trên đường đi đây.

12:03

Thuyết phục Gojo Satoru thay đổi ý kiến một khi anh đã đưa ra quyết định là việc bất khả thi. Và tự mình đối mặt với Nguyền hồn Đặc cấp này là một trong số đó. Cả Shoko lẫn Yaga đều hỏi Gojo rằng liệu anh có cần hỗ trợ trong quá trình thanh tẩy không nhưng anh kiên quyết tự đi một mình vì cho rằng nó sẽ nhanh hơn, chỉ tốn năm phút thôi và anh sẽ quay lại để tham dự buổi nhậu sau giờ làm như bao tối thứ Sáu khác (và Gojo luôn uống cái thứ cocktail không cồn, ngọt đến kinh tởm, gớm đến mức Shoko khiếp đảm).

Nhưng rồi... Đến giữa trưa... Gojo vẫn không quay lại trường Chuyên Chú Thuật.

"Em nghĩ bọn mình nên tự đi kiểm tra xem sao," Shoko nói với Yaga khi họ đang thảo luận cùng Ijichi và Nanami trong phòng giáo viên.

"Ít nhất thì tên ngốc đó cũng phải cầm điện thoại theo chứ?" Nanami hỏi, phiền muộn xoa xoa chóp mũi trong khi bàn về nước đi tiếp theo.

"Không. Điện thoại ở trên bàn anh ấy kìa," Ichiji chỉ ra và nhận lại được những cái đảo mắt.

"Liệu cậu ta có bao giờ rút ra được..." Yaga thở dài khi tựa lưng vào chiếc sô-pha trong phòng giáo viên và thẫn thờ nhìn lên cánh quạt trần đang chầm chậm quay. "Shoko? Ichiji? Làm ơn hãy đến địa điểm nơi Satoru đáng phải ở đó và kiểm tra thử sao. Nếu có gì khả nghi, hãy gọi cho thầy. Nanami và thầy sẽ đến đó ngay."

"Vâng," Shoko lẫn Ichiji gật đầu rồi hướng đến chỗ mà nguyền hồn đã bị phát hiện.

"Tôi đã có một linh cảm không hay về nhiệm vụ này ngay khi Gojo quyết định đi..." cô thú nhận với Ichiji, người đang lái xe tới địa điểm đã định.

"Thật á? Làm sao mà..."

"Tôi cũng không biết nữa... chỉ là... cái mà bọn trẻ thời nay gọi là gì ấy nhỉ... rung cảm ư? Sáng nay tôi đã có một cảm giác kỳ lạ về vụ này, và giờ nó còn tệ hơn nữa? Cái kiểu khiến tôi thèm thuốc lá ghê gớm..."

"Có phải thèm thì chị mới hút thuốc đâu..." Câu đối đáp của Ichiji khiến Shoko trợn tròn mắt và bật cười khúc khích.

"Tôi không nghĩ cậu sẽ nói mấy câu như vậy đấy... nhưng phải, tôi hút thuốc rất nhiều vì... là vì stress đi."

"Nhưng..."

"Ừ tôi biết... dù sao thì, tôi nghĩ là mình gần đến rồi..." Shoko bình luận trong khi kiểm tra lại vị trí trên điện thoại còn Ichiji đỗ xe vào. "Ừm, ở đây có....hoặc đã từng có...một nguyền hồn rất mạnh, tôi có thể cảm nhận được," Shoko đánh giá và Ichiji trao cô một ánh nhìn bất mãn.

"Tôi cũng cảm nhận được nữa..."

"Tốt, đi nào."

Như mọi khi, những nguyền hồn mạnh mẽ nhất dường như sẽ tập trung ở những nơi kinh khủng nhất – và lần này là một trung tâm mua sắm bỏ hoang nằm không quá xa trường Chuyên Chú Thuật. "Có thể cậu ta đã thanh tẩy nó rồi đi đâu đó..." Shoko lầm bầm trong khi Ichiji theo sát cô, chỉ cách một vài bước chân. Ngoài chú lực từ nguyền hồn ra, cô không cảm nhận được bất cứ thứ gì khác trong khu vực này.

"Cái éo gì đang x-" cô làu bàu khi ánh đèn neon chập chờn chớp lấy sự chú ý từ cô.

"Shoko-san... Tôi nghe thấy có tiếng động ở bên trên?"

"Tôi cũng thế...đi thôi." cô đáp lại khi cả hai lao lên chiếc thang cuốn đã hư. Cả cô và Ichiji đều ít khi dùng đến chú thuật của bản thân nhưng nếu có chuyện gì xảy ra với Gojo...

"Gì thế?" Ichiji khựng lại còn Shoko nhanh chóng quan sát xung quanh, chỉ để nghe thấy tiếng khóc của con nít. "Là một đứa bé ư?"

"Chết tiệt, phải," Shoko nhăn nhó trong khi cố định vị xem tiếng khóc phát ra từ đâu. Nghe thấy tiếng nấc lớn dần, Shoko nhận ra rằng có lẽ đứa bé đang ở gần với nơi từng là phòng vệ sinh, vì vậy cô quyết định điên cuồng lao về nơi âm thanh ngày càng to và rõ hơn kia. Rồi cô đứng khựng lại trong lúc lần đường.

"Cái éo..."

Shoko chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bắt gặp cảnh tượng vừa diễn ra trước mắt này. Một đứa bé tóc trắng, mắt xanh tầm năm, sáu tuổi đang khóc thút thít trên đống quần áo, băng bịt mắt quấn quanh cổ cậu.

"Gojo?"

"Gì?!"

Cậu bé ngẩng đầu lên ngay khi nghe thấy cái tên đó, vụng về lau mắt trong khi tiếp tục khóc nức nở với hai hàng lệ chảy dài trên gò má đỏ ửng và giơ tay lên để được bế: "Shoko!" cậu kêu lớn khi Shoko ngay lập tức chạy tới đón cậu, vẫn không ngừng khóc.

"Này này... bọn tớ ở đây rồi...cậu vẫn ổn, và an toàn, tớ hứa đấy," cô dịu dàng thì thầm trong khi bé Gojo tiếp tục phát ra những tiếng khóc khe khẽ, dựa đầu lên vai cô.

"Tớ dính đòn và..." cậu ngừng lại chút trước khi tiếp tục khóc. "Tớ...không biết chuyện gì đã xảy ra nữa..." cậu lầm bầm trong khi rúc vào áo khoác của cô, cơ thể vẫn run lên theo từng tiếng nấc. "Bọn mình có thể về nhà không, làm ơn, tớ muốn về..." cậu nói lúc Ichiji chạy tới.

"Cái...đây là Gojo ư?!"

"Phải...làm ơn hãy quay lại trường đi...chúng ta có một cậu bé cần được chăm sóc."

14:22

Trên đường về, Shoko không thể không thở dài trong khi Gojo tiếp tục khóc trong vòng tay cô. Khiến thằng bé bình tĩnh lại sẽ là một nhiệm vụ khó như ma cho mà xem... cô thầm nghĩ khi dựng cậu dậy. "Gojo...đây chắc hẳn là tác dụng phụ do chú lực từ nguyền hồn gây ra nên...mình chỉ cần chờ một chút cho tới khi cơ thể cậu tự đào thải nó ra, được không? Có lẽ cậu sẽ cần phải kiên nhẫn chờ vì nó có thể mất vài tiếng hoặc vài ngày lận...nhưng tớ hứa là cậu sẽ bình thường lại sớm thôi..." cô nhẹ nhàng trấn an cậu và Ijichi gật đầu đồng tình từ gương chiếu hậu.

Chỉ mất hai mươi phút để Ijichi lái xe trở lại trường và Shoko đã bọc Gojo trong áo khoác của cô và bế cậu đến văn phòng cô, khuôn mặt cậu đỏ bừng vì liên tục khóc. Thở phào nhẹ nhõm vì cậu đã bình tĩnh lại một chút, cô vội vàng đi đến ghế sô-pha, từ từ ngồi xuống khi đặt cậu vào lòng. "Thấy khá hơn chưa?" cô hỏi khi cậu vẫn sụt sịt và dụi dụi mắt. "Muốn đi ngủ không? Cũng gần hết ngày rồi và có lẽ nghỉ ngơi chút sẽ tốt hơn đấy..." cô cười lúc xoa đầu cậu, khiến cậu cũng mỉm cười theo. "Ngủ trên sô-pha này được không?"

"Mm-hmm," cậu gật đầu khi Shoko đứng dậy và giúp cậu nằm lại sô-pha. "Tớ sẽ đem gối với chă- gì thế?" cô hỏi lúc cúi người xuống, rồi nhận ra Yaga và Nanami đang đứng trước cửa. "Hai người làm thằng bé sợ đấy...em sẽ nói sau..."

"Shoko?"

"Ừm?" cô đáp, quấn cậu vào trong chiếc chăn ấm áp rồi vò đầu cậu một chút.

"Utahime đâu?" cậu lẩm bẩm, như thể đang dần chìm vào giấc ngủ.

"Utahime á? Chị ấy đang ở nhà ở Kyoto, nhóc à. Muốn tớ gọi chị ấy không?"

"Mm-hmm..."

"Tớ sẽ. Giờ thì nghỉ ngơi đi. Tớ sẽ ở đây."

"Cảm ơn cậu..." cậu thì thầm trước khi lịm đi.

16:08

"Cậu ta biến thành một đứa trẻ do tác dụng phụ ư? Em có biết sẽ mất bao lâu không?" Yaga vừa hỏi vừa lo lắng đi qua đi lại trên hành lang trong khi cậu bé đang ngủ.

"Không hề. Có thể là vài tiếng, hoặc vài ngày cho đến khi chú lực mà cậu ấy dính phải tiêu tan hết, có thể là vậy..." Shoko thở dài. "Em muốn giữ cậu ấy bình tĩnh nhất có thể, bọn em tìm được Gojo trong trung tâm thương mại bỏ hoang kia và cậu ấy thực sự đã khóc không ngừng suốt chặng đường về. Chắc phải khủng hoảng lắm..."

"Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy mấy chuyện như này...khó chịu ghê," Nanami nói trong khi đẩy gọng kính lên sống mũi. "Chuyện thế này thì ta không thể làm gì hơn được, phải không?

"Không. Cứ để thằng bé nghỉ ngơi thôi. Với cả, em đã kêu Utahime tới rồi..."

"Thật à?!"

"Thật. Thực ra thì cậu ấy muốn gặp, nên em mong chị ấy có thể giữ Gojo bình tĩnh nhất có thể..." cô nói với hai người kia.

"Nhưng em đã kể cho con bé nghe chưa?" Yaga hỏi và Shoko lắc đầu đáp lại.

"Em chưa. Em chỉ cần chị ấy đến đây thôi. Rồi em sẽ kể chi tiết lúc chị- Em sẽ bảo Ichiji đón Utahime ở ga."

"Ý hay đấy..."

"Được rồi, em sẽ canh chừng thằng bé- em sẽ báo hai người biết nếu em cần giúp đỡ hay gì đấy," cô nói rồi quay lại vào văn phòng, nhìn thấy Gojo lại sụt sịt và thút thít trong giấc ngủ. "Gặp ác mộng hửm?" cô thì thầm khi ngồi bệt xuống sàn và nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia rồi vuốt ve tóc cậu. "Utahime sẽ tới sớm thôi..."

"Utahime..." cậu bé mơ màng lẩm bẩm, khiến Shoko mỉm cười.

Thời còn đi học ai mà nghĩ sẽ có ngày cậu biến thành một đứa bé, khóc đòi Utahime ở cạnh dù cậu suốt ngày trêu chọc chị ấy chứ... Cậu đúng là kỳ quặc, Gojo à.

18:13

Shoko đã không nói một lời về lý do tại sao cô phải vội vã đến Tokyo ngay chuyến tàu sát nhất và Ijichi dường như im ắng hơn bình thường – ít nhất, trong vài lần cậu ta đưa cô đến trường, cậu đã từng nói nhiều hơn thế này. Điều này khiến cô càng thêm lo lắng...

"Có chuyện gì thế?"

"Thì...có chuyện mà Shoko-san cần nói với chị..." cậu ta nói một cách bí ẩn.

"Chuyện gì đó nghiêm trọng."

"Chị sẽ biết ngay khi đến thôi."

"Có chuyện gì xảy ra với Gojo sao?" cô bất ngờ hỏi, khiến Ichiji lo lắng nuốt nước bọt và đột ngột vỡ òa. "Chuyện là thế, phải không?!"

"Kiểu vậy...kha khá...thì, chị tự tìm hiểu đi."

"Anh ấy không bị thương chứ?"

"Về cơ bản thì không..."

"VỀ CƠ BẢN THÌ KHÔNG Ý CẬU LÀ SAO?!"

"Utahime, cứ để em chở chị đến nơi an toàn đã, chỉ còn vài phút nữa thôi và rồi chị có thể tự xem mà, đúng không?" cậu ta bình tĩnh nói trong khi tiếp tục lái xe.

"Xin lỗi...chỉ là...cả em lẫn Shoko đều tỏ ra rất bí ẩn và nó khiến chị lo lắm..."

"Chị sẽ biết sớm thôi..." Ichiji đáp lại khi nhìn thấy Utahime lo lắng cắn ngón tay cái qua gương. Mình không muốn tưởng tượng chị ấy sẽ phản ứng như nào luôn...

"Thế có chuyện gì đ-" Utahime hỏi vài phút sau khi cô vội vã bước vào văn phòng của Shoko, chỉ để được chào đón bởi đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy chân cô. "Cái gì t..."

"Bản chibi đấy," Shoko xen vào trong khi Utahime đặt tay lên tóc của cậu bé. "Gojo bị trúng chú lực và vì không quen, cậu ấy bị tác dụng phụ...tạm thời biến thành con nít...điều này phần nào khiến cậu bé buồn..."

"Thế ư?" Utahime vừa hỏi vừa khuỵu gối xuống ngang tầm cậu, vuốt ve gương mặt cậu để lau đi nước mắt. "Giờ không khóc nữa nhé, mmh?"

"Cậu ấy đang ngủ khoảng...vài phút trước. Em đoán là gặp ác mộng, và rồi cậu ấy đột nhiên bật dậy gọi tên chị vì nghĩ chị đang bị thương."

"Thật ư, Gojo? Lại đây nào," Utahime dịu dàng hỏi khi cô bế cậu lên trong tay, và cậu ngay lập tức rúc vào ngực cô. "Em sẽ kể cho chị nghe giấc mơ đó như nào chứ...mmh?"

"Bọn mình đang chiến đấu và...đột nhiên chị bị đánh trúng và bị thương...máu chảy nhiều lắm và chị khóc...em cũng khóc...và..." cậu ngừng lại trước khi bật ra một tiếng nấc và để hai hàng nước mắt chảy dài trên má. "Em không muốn Utahime bị thương đâu..." cậu lầm bầm và cô nhẹ nhàng lùa tay vào tóc cậu.

Cô không thể tin nổi rằng Gojo Satoru, vị chú thuật sư mạnh nhất mọi thời đại (và có lẽ là người khó chịu nhất mà cô từng biết), giờ đang rúc vào vòng tay cô trong thân xác của một đứa trẻ, tìm kiếm sự an ủi. Chuyện này...ít nhất khá là buồn cười. "Bọn mình sẽ không chiến đấu nữa và cũng sẽ không bị thương, chị hứa," cô buông lời trấn an và cậu ngẩng lên nhìn cô.

"Hứa nhé? Không như này nữa," cậu lầm bầm, đặt bàn tay nhỏ nhắn lên vết sẹo trên mặt cô.

"Hứa. Giờ thì...em phải hứa với chị là em sẽ không khóc nữa..." cô đáp lại rồi lau mắt cậu lần nữa trong khi cậu dựa đầu lên vai cô. Utahime biết mặc dù là một đứa bé, cậu vẫn sở hữu Lục nhãn và Vô hạn, nên khiến cậu bĩnh tĩnh và thư giãn là nhiệm vụ hàng đầu vì sự an toàn của cậu cũng như của mọi người.

"Em hứa... Utahime?"

"Ơi?"

"Gojo?" Utahime hỏi, vẫn còn chút sững sờ trước câu nói của cậu. "Muốn đến chơi với chị không, cho đến khi em khỏe hơn?" cô thì thầm trong khi rúc tay vào mái tóc trắng.

"Vâng..."

"Mình có thể đặt đồ ăn ngoài và coi phim cùng nhau..." cô tiếp tục khi cậu bé gật đầu chấp thuận trước khi chìm vào giấc ngủ.

"Chị sẽ xem đó là đồng ý vậy."

"Utahime?"

"Mmh?"

"Đây là chìa khóa căn hộ của Gojo. Cậu ấy có quần áo ở nhà nên em nghĩ chị nên tới đó – với cả chị sẽ thoải mái hơn vì chúng ta không biết chuyện này sẽ diễn ra trong bao lâu nữa."

"Có lâu lắm không?"

"Không đâu. Nó không...có thể là vài ngày hoặc vài giờ thôi...rồi mình sẽ biết. Cũng tùy vào mức chú lực mà cậu ấy dính phải nữa," Shoko thở dài. "Dù sao thì, cũng muộn rồi nên em sẽ bảo Ichiji đưa chị đến nhà cậu ấy..."

"Shoko?"

"Mmh?"

"Thằng bé cần đồ trẻ em..."

"Ôi chết tiệt, chị nói đúng..." cô nàng thốt lên, suýt thì đánh rơi điếu thuốc trong miệng. "Chắc cũng cần phải một hai bộ...uhhh...không biết...thầy Yaga chắc là có...em sẽ đi hỏi thử. Quay lại ngay."

Utahime đột thấy mình đang ở trong phòng giáo viên, bất chấp thế sự hỗn loạn, nhẹ nhàng ôm Gojo bé bỏng đang ngủ trong vòng tay cô. Cảm giác thật dễ chịu khi thấy cậu bé thư thái như vậy, và cô không thể không mỉm cười khi cậu hơi nhích người để ôm cô chặt hơn. Không nghĩ ngợi nhiều, Utahime đặt một nụ hôn phớt qua lên trán cậu nhóc và ngâm nga một khúc hát nhẹ nhàng, hy vọng rằng cậu sẽ say giấc trong suốt quãng đường về.

"Đoán xem...thầy ấy thực sự có này."

"Nghiêm túc luôn?" Utahime đáp lại khi Shoko trở về phòng với một đống quần áo sau vài phút.

"Tin được không, thầy ấy đã mua quần áo cho Panda đấy...nhưng cậu ta không mặc tới nên đồ còn mới cóng luôn... Em sẽ xếp vào túi cho chị, có cả pyjama luôn nhé," cô nàng mỉm cười. "Cậu ấy vẫn đang ngủ à?"

"Mm-hmm... thằng bé đáng yêu lắm," cô nhận xét, đổi lại một nụ cười ranh mãnh từ nhỏ bạn. "Gì thế?"

"Chị biết là chị đang nói về Gojo Satoru chứ? Tên ngốc xít, nhớ không?"

"Phải nhưng đây là một bối cảnh hoàn toàn khác..."

"Thật ư? Chị biết có bối cảnh nào khác nữa không? Chị bế con trai mình...cá là thằng bé nom như thế này luôn," cô nàng chìa ra một nụ cười chế giễu, khiến mặt Utahime đỏ bừng lên.

"Thôi đi...chị chỉ đang làm việc cần làm thôi..." cô lầm bầm trong khi Gojo nhẹ nhàng di chuyển trong cơn mơ.

"Dù sao thì," nàng bác sĩ khúc khích cười. "Ichiji đang chờ chị ở ngoài kia và quần áo trong cái túi này...nên là...đi đi. Nếu chị cần gì thì cứ gọi em, lúc nào cũng được. Mấy ngày nay em ít ngủ lắm..."

"Ngừng hút thuốc và nhậu nhẹt đi, chắc sẽ đỡ hơn đấy."

"Nah, em ổn mà... Em sẽ đưa túi qua cho chị..." nụ cười yên vị trên môi cô. "Vài tiếng tới, bọn mình phải cẩn thận hơn khi cả chị lẫn Gojo đều ra ngoài. Với cả, nếu cậu ta định quấy nhiễu, cứ báo em biết."

"Không đâu," Utahime vui vẻ cười đáp.

"Chị có vẻ kiên quyết nhỉ."

"Chị chắc đấy."

20:29

"Buổi tối tốt lành nhé."

"Cậu cũng vậy, Ichiji, và cảm ơn."

"Không có gì. Mong là Gojo-san sẽ sớm trở lại như cũ..."

"Anh ấy sẽ," Utahime vừa mỉm cười vừa mở cửa và bước vào căn hộ thân quen. Cũng lâu rồi cô không tới đây, nhưng nơi này vẫn sạch sẽ như cũ. Cho dù mọi người có xem anh như bao chàng độc thân khác, anh vẫn luôn đảm bảo sẽ cẩn thận cất dọn đồ đạc của mình, có thể là quần áo, căn hộ này hay bất cứ thứ gì khác mà anh sở hữu. Ngay lúc bước vào phòng ngủ và nhẹ nhàng đặt cậu nhóc lên giường, cô không thể không nhớ tới lần gần đây nhất cô ghé nơi này. Sau buổi hẹn hò ăn tối, ngay khoảnh khắc bước vào căn hộ của anh, họ đã quấn quít không rời, mạnh bạo đẩy nhau xuống giường và tận hưởng một đêm ân ái mãnh liệt.

Và rồi, giờ anh ở đây, trong cơ thể của một đứa nhóc năm tuổi – vẫn mái tóc trắng bồng bềnh và đôi mắt đấy, nắm chặt tay cô trong lúc say sưa ngủ, khi cô bồn chồn thức trắng đêm cạnh anh.

06:32

"Utahime! Chào buổi sáng, Utahime! Utahime, dậy đi! Trời sáng rồi!"

"Mmh?" Utahime chầm chậm chớp mắt, vài tia nắng lọt qua khung cửa sổ, nhẹ nhàng chiếu rọi lên giường. Cảm nhận được hai bàn tay nhỏ bé đặt lên tay mình, Utahime ngồi thẳng dậy và dãn người, mỉm cười khi Gojo nhỏ vui vẻ cười toe toét. "Em ngủ ngon không? Không gặp ác mộng chứ?"

"Không có! Bởi vì chị nắm tay em mà! Những con quái vật và cả nguyền hồn trong mơ đều sợ hãi khi chị ở cạnh em," cậu ngây thơ thốt lên. "Chị ngủ ngon không?"

"Có, đừng lo nhé," cô nháy mắt với cậu, và cậu đáp lại bằng một nụ cười khúc khích ngượng ngịu. "Giờ thì, quý ngài à, hay là em đi tắm, thay đồ rồi mình sẽ đi ăn sáng nhé? Mình có thể đi bộ trong công viên...đi ăn trưa, rồi...mmm...để xem nào..."

"Xem phim thì sao ạ?"

"Được, có thể nhé. Rồi chị em mình sẽ mua đồ ăn mang về và xem gì đó ở đây...pizza hay sushi?"

"Cả hai được không ạ?!"

"Mmm...chắc là không... Chị định đưa em đến quán kem ưa thích của em..." Utahime nói, và cậu chìa ra một nụ cười tươi rói.

"THẬT Ư?! Rồi sau đó mình ăn pizza được không?"

"Pizza thì-" cô ngừng lại khi Gojo lao tới và ôm chặt lấy cô. "Như thế được chứ?"

"Có ạ... Cảm ơn chị, Utahime."

"Rất không có gì," cô thì thầm đáp lại.

08:54

"Cái này ngon quá! Sáng nào mình cũng ăn pancake được không?" Gojo hứng khởi la lên, khiến cô phục vụ ở đó khúc khích cười mỗi lúc cô nàng lại bàn của họ vì cô được chào đón bởi sự phấn khích tột độ của Gojo. "Với dâu tây! Và sô-cô-la! Và kem...khoan...ngay cả kem ăn chung với pancake cũng ngon nữa! Utahime? Chị đang ăn gì thế?"cậu tò mò hỏi lúc nhìn qua món của cô.

"Đây là café au lait, gồm có cà phê với sữa...và bánh quế ngọt với sô-cô-la và kem sữa, em muốn thử không?"

"Mm-hmm," cậu ngay lập tức gật đầu. "Làm ơn ạ?"

"Này," nụ cười nở trên môi cô khi cô xúc một miếng cho cậu ăn thử.

"Ohhhh! Cái này cũng ngon! Ngày mai mình có thể quay lại không? Đi mà?" cậu hỏi và bắt đầu vui vẻ nhún nhảy trên ghế.

"Chỉ khi em ngồi lại cho tử tế và uống hết sữa thôi," Utahime nói và cậu làm theo những gì cô bảo. Khi cô đang lặng lẽ nhâm nhi ly cà phê, Gojo thì nghịch bút màu mà cô phục vụ đưa cho cậu, Utahime nhận thấy điện thoại của cô sáng lên sau khi nhận được tin nhắn.

"Ôi chết tiệt! Mình quên nhắn cho Shoko rồi."

"Làm ơn đừng nói bậy ạ!"

"Phải, em nói đúng, chị xin lỗi," cô trả lời trong khi cố gắng chuộc tội bằng cách gọi cho cô bạn.

Ồ, chào buổi sáng. Em tưởng là chị quên em rồi chứ...chị ổn không?

"Tụi chị đang ngồi ở một quán cà phê chỗ Asakura...một nơi khá yên tĩnh và thằng bé thích nghịch bút màu lắm, đúng không Gojo?"

"Chào buổi sáng Shoko!"

Nghe như nhóc đang vui nhỉ...có chị ở cạnh giúp, cậu ấy có ngủ được không? Không gặp ác mộng chứ?

"Phải, có và không."

Và cậu ấy vẫn đang trong hình dạng con nít...chắc phải trúng kha khá chú lực đấy... Em nghĩ đến mai chắc là ổn rồi, cùng lắm là đến thứ Hai. Xin lỗi vì phải giữ chị lại Tokyo, Hime à...

"Ổn mà...với cả, chị sẽ vui vẻ đi tham quan với nhóc này, Gojo nhỉ?"

"Vâng!" cậu phấn khởi trả lời. "Nhìn này Utahime, em vẽ chị với em đấy!"

Utahime? Nhớ cập nhật tình hình cho em đấy nhé...

"Chị sẽ. Cảm ơn em, Shoko. Ồ, nhân tiện thì, cảm ơn thầy Yaga hộ chị. Cái áo hoodie bé xíu kia hợp thằng bé lắm."

Em sẽ. Chúc một ngày tốt lành nhé.

"Em cũng thế..." cô mỉm cười khi nhích người lại để xem bức tranh của Gojo. "Ồ, đẹp ghê."

"Là chị với em đang nắm tay nhau đấy!" cậu vừa tuyên bố vừa giơ bức tranh với những ô vuông màu xanh, đỏ lên. "Đây là một món quà cho chị ạ."

"Ôi, cảm ơn em nhiều nhé, chị chắc chắn sẽ giữ nó thật kỹ," cô nói trong lúc lùa tay vào tóc cậu, khiến cậu nhảy dựng lên để ôm cô lần nữa. "Giờ thì, quý ngài ạ, bao giờ em uống xong sữa thì mình sẽ đi công viên."

"Yay!"

10:33

"Utahime?"

"Ơi?" cô nhẹ nhàng cất tiếng khi bế cậu nhóc vào công viên Matsuchiyamashoten, nơi cách quán ăn sáng không xa, Utahime đã nghĩ đến việc đưa Gojo đi dạo vài vòng trong công viên gần đó, rồi ăn nhanh ở đâu đó, còn buổi chiều sẽ đưa cậu đến rạp xem phim (cô chắc rằng cậu nhóc này sẽ yêu cầu một xô bỏng ngọt) và sau đó mua đồ mang đi rồi từ từ quay lại căn hộ. Dù phải dành toàn bộ thời gian nghỉ của mình ở Tokyo đây, cô cũng không ân hận xíu nào.

"Em có thể tự đi mà, chị sẽ mệt mất," cậu vui vẻ mỉm cười với cô. "Em không buồn ngủ nữa đâu."

"Em chắc chứ?"

"Mm-hmm! Utahime ạ?" cậu hỏi trong lúc được cô đặt xuống.

"Ừ?"

"Em nắm tay chị được không? Như trong bức tranh í ạ?" câu hỏi được thốt ra một cách ngọt ngào, ngay lập tức khiến cô cười rạng rỡ hơn bao giờ hết.

"Dĩ nhiên là được rồi, đây," cô trả lời rồi chìa tay ra để cậu nắm lấy, khiến cậu bật cười khúc khích. "Thế này được chứ?" Utahime hỏi, hơi siết chặt bàn tay đang quấn vào nhau.

"Vâng! Utahime ạ? Ở công viên có cá không ạ?"

"Mmm... Chắc là có đấy, muốn đi xem thử không?"

"Vâng ạ?"

Ngồi dưới bóng cây sakura, Utahime không thể không phát ra những tiếng cười thích thú khi nhìn Gojo nhảy từ hòn đá này sang hòn đá khác trong cái ao nhỏ, rồi cúi xuống để chăm chú ngắm nhìn chú cá Koi vàng bay lượn uyển chuyển trong nước.

Utahime...

Mmh? Tôi đang học, gì thế?

Chị có tưởng tượng được hai đứa mình mà kết hôn thì sẽ như nào không?

Không.

Thôi nào! Con mình sẽ đẹp lắm đấy...nhất là khi chúng sở hữu vẻ ngoài của tôi!

Làm ơn...xin đừng

Tại sao chứứứ...

Kể từ khi còn nhỏ, Gojo đã luôn nói đùa về việc họ ở hẹn hò với nhau, và Utahime đã luôn gạt bỏ suy nghĩ đó ngay lập tức. Ấy thế mà, với tư cách là những người lớn thường xuyên gặp gỡ nhau, cả hai đã nhận ra cảm xúc mình dành cho đối phương không chỉ đơn thuần là tình bạn, những câu chuyện trò cũng thường trở nên nghiêm túc hơn.

Anh nghĩ mình nên nói cho mọi người biết...

Không. Anh cũng biết rõ điều này nguy hiểm như nào mà, với cả Cao tầng luôn để mắt tới anh, cũng đồng nghĩa với việc chú ý đến bất cứ ai thân mật với anh. Thử tưởng tượng đi, nếu bọn họ biết được...

Chúng làm gì được chứ? Bảo mình đừng ngủ với nhau à?

Satoru...

Ngoài ra thì...em không nghĩ chúng sẽ theo dõi từ trước sao?

Có thể không, bọn mình đã luôn hết sức cẩn thận...

Trừ những lần anh đến thăm em ở Kyoto và em đã kéo anh vào phòng học để trống ưa thích của em...

Im lặng đi...

Đã hiểu...

"Shoko đã gọi và kể cho tớ toàn bộ câu chuyện... Cậu thật tốt bụng khi chăm sóc cậu ta," Mei Mei tươi cười nhìn về phía đứa em trai đang tiến tới chỗ Gojo, người hầu như không để ý đến cậu nhóc.

"Sao cậu lại tới đây?"

"Ui Ui muốn đi dạo, nên tớ chiều theo thôi..." cô nàng đáp lời, nhún vai đầu hàng. "Tớ chiều hư thằng nhóc quá đi," cô nói tiếp trước khi nhận thấy Gojo nhỏ bé phóng nhanh về phía Utahime và nắm chặt bộ váy miko của cô. "Bị dọa sợ hử, cưng?" Mei Mei vừa hỏi vừa cúi xuống còn Gojo tiếp tục núp sau Utahime. "Mmm...chắc là thế rồi..."

"Chắc là đến lúc phải đi rồi...rất vui khi gặp cậu," Utahime vẫy chào, đoạn quay người lại để nhẹ nhàng xoa đầu Gojo. "Em ổn chứ?"

"Mm-hmm...nhưng giờ em muốn ở cạnh Utahime," cậu lẩm bẩm trước khi bị Utahime túm lấy eo và cù cậu trong chốc lát, khiến cậu bật cười rất lớn. "Khôôôông, đừng cù mà."

"Thế thì," cô nháy mắt rồi bế cậu lên để cậu có thể ôm cô. "Muốn ăn kem trước khi xem phim không?"

"Vâng ạ!" cậu la lớn khi dựa đầu lên vai cô.

Không biết điều gì làm cậu bé sợ nhỉ... có lẽ là chú lực...

15:41

Sau khi đưa Gojo đến tiệm kem yêu thích của cậu nhóc và nhận một chiếc bánh quế sô cô la miễn phí kèm trên cốc kem vì cậu đã quyến rũ tất cả trợ lý của cửa hàng (điều khiến Utahime thích thú), cả hai cùng đi đến rạp chiếu phim. Sau một vài phút cân nhắc và quyết định xem một bộ nhìn như được chuyển thể từ comic (Utahime hoàn toàn không biết gì về truyện tranh của Mỹ còn Gojo có vẻ bị thu hút bởi tấm poster sáng loáng); họ tiến tới quầy bán vé đông đúc.

"Hai vé cho tôi và nhóc này nhé," Utahime yêu cầu trong khi vẫn tay trong tay với Gojo, còn cậu bé thì ngước đầu lên nhìn.

"Vâng! Là cho em và bạn gái của em!" cậu la lên trong sảnh rạp chiếu phim, khiến gò má Utahime ửng hồng.

"Con trai chị đáng yêu quá," nhân viên phòng vé khúc khích cười khi trao vé tới cho cô. "Dù sao thì, phim sẽ bắt đầu trong hai mươi lăm phút nữa ạ. Ở tầng trên có quầy bar ạ."

"KHOAN ĐÃ!" Gojo đáp trả lại, khiến một nửa sảnh chờ và tất cả nhân viên quầy vé quay lại nhìn họ. "Em và Utahime đã kết hôn rồi, chị ấy là vợ em!" cậu kêu lớn, khiến mặt Utahime đỏ gắt lên.

"Yên lặng nào...cảm ơn chị gái bán vé cho mình đi," cô thì thầm, xen vào đó là nụ hôn đặt lên má cậu.

"Cảm ơn ạ!" cậu nói trong khi các nhân viên thích thú vẫy tay chào cậu bé hăng hái và cuốn hút này.

"Utahime?"

"Ơi?"

"Em là bạn trai của chị, đúng không ạ? Đúng không ạ?!"

"Hãy giữ bí mật này giữa hai chị em mình nhé, được không nhóc?"

"Nhưng...nhưng..." cậu lầm bầm trước khi Utahime nhích tới và đặt một nụ hôn âu yếm lên má cậu, khiến Gojo khúc khích cười điên cuồng.

"Khônggg dừng lại đi màaaaa, đừng hôn kiểu thế mà!" Những tràng cười liên tục phát ra khi Gojo quàng vai qua cổ cô trên đường tiến tới phòng chiếu phim.

"Thế... Em vẫn muốn ăn bỏng ngọt chứ?"

"Vâng ạ!"

18:36

"Tuyệt thật đấy!" Gojo lớn giọng nói khi họ rời khỏi rạp, vừa liên tục bắt chước các đòn đánh đặc biệt của siêu anh hùng trong phim vừa nắm chặt tay cô.

"Bụng em vẫn còn chỗ chứa pizza chứ?" Utahime hỏi, lấy điện thoại ra để kiểm tra tin nhắn trong khi Gojo nôn nóng nhún nhảy bên cạnh.

"Vâng! Giờ mình đi mua rồi về nhà ạ?" cậu hỏi trước khi vòng tay ôm lấy chân cô và ngáp dài.

"Mm-hmm...từ quán tủ của chị ở Tokyo... Muốn chị bế em không?" Gojo ngay lập tức gật đầu. "Để chị trả lời Shoko đã nhé."

"Chị bác sĩ ư?"

"Ừ. Chị ấy hỏi thăm em đấy, và tò mò không biết ngày hôm nay của em thế nào," cô nháy mắt rồi bế cậu lên, khiến Gojo rúc vào người cô.

"Ngày tuyệt vời nhất trần đời," cậu rủ rỉ. "Mình có thể ăn pizza với nhiều nấm và phô mai không ạ?"

"Tất nhiên là được rồi..."

"Utahime? Chị thích vị nào ạ?"

"Margherita."

"Chỉ cà chua và phô mai thôi ư? Thế thì chán lắm!"

"Đấy là vị ngon nhất. Thực lòng đấy."

"Nah. Nấm ngon hơn chứ."

"Em bảo ngon thì ngon vậy."

"Vâng!"

20:11

"Vẫn không có gì thay đổi ư?"

"Không có. Nhưng em sẽ phải đổi biệt danh cho thằng bé đấy, 'đồ phiền hà' không chuẩn chút nào. 'Thiên thần nhỏ' sẽ hợp lý hơn," Utahime nói với Shoko khi họ đang gọi điện cập nhật tình hình cho nhau vào tối muộn hôm đó. "Cả ngày hôm nay thằng bé cưng lắm...ôm ấp chị này, lúc nào cũng đòi nắm tay chị này...dễ thương xỉu, kiểu làm chị ấm lòng ấy...mình sẽ không tưởng tượng được đấy là Satoru đâu," cô khúc khích bật cười khi Shoko cũng phá cười ở đầu dây bên kia. "Gì thế?"

"Cậu ấy cảm thấy an toàn khi ở cạnh chị đấy, mặc cho tất cả mớ bòng bong này," Shoko nói. "Cậu ấy đâu rồi?"

"Đang chơi trong bồn tắm...cả phòng giờ ngập trong bong bóng rồi."

"Đáng yêu thế."

"Bọn chị sẽ ăn pizza và xem phim hài sau khi thằng bé chơi xong," cô mỉm cười.

"Hime?"

"Ừm?"

"Tình hình thế này thì...chị biết là vụ này có thể sẽ mất kha khá thời gian, đúng không?"

"Thực lòng thì chị ổn mà. Chị sẽ ở lại nếu cậu ấy cần chị... Với cả, chị có thể xem như mình đang....nghỉ phép đặc biệt vậy," nụ cười trên môi cô trở nên tươi tắn hơn.

"UTAHIMEEE!"

"Úi, chắc là thằng bé xong rồi – nói chuyện với em sau nhé, ngủ ngon Shoko, và cảm ơn em."

"Không có gì. Cứ cập nhật cho em nhiều nhất có thể, nhé."

"Tất nhiên rồi."

Sau khi lau khô người và thay một bộ pyjama mới (cậu kiêu hãnh mặc một bộ có họa tiết gấu trúc dễ thương), Utahime và Gojo cùng ngồi xuống trước chiếc TV khổng lồ, với pizza và nhiều loại nước ngọt khác nhau được bày ra trước mặt.

"Em no rồi ạ! Cảm ơn chị, Utahime!" cậu cười, một nụ cười hạnh phúc trước khi đưa tay ra để ôm cô ấy lần thứ một triệu trong ngày hôm nay. Cô gần như ghét phải thừa nhận điều này, nhưng sự hiện diện của cậu trong suốt hai mươi tư giờ qua đã lấp đầy trái tim cô bằng một niềm vui tràn trề, thuần khiết, thứ mà cô chưa từng trải qua trước đây. Mỗi lần cậu gọi tên cô, cười với cô bằng nụ cười hớn hở ngốc nghếch, cái cách cậu vươn cánh tay bé nhỏ ôm lấy cổ cô, điệu cười khúc khích mỗi khi cô hôn lên má cậu, hay cách cậu khao khát những cái chạm vỗ về nơi cô mỗi lúc đau buồn, dù chỉ là nỗi buồn thoáng qua... Đó có thể là do bản năng làm mẹ của cô, nhưng cũng có thể là phản ứng đối với tất cả tình yêu và sự quan tâm mà cậu đã dốc lòng thể hiện với trong những giờ qua.

"Không có gì, rất mừng là em thấy vui."

"Utahime?"

"Ơi?"

"Sau này lúc em lớn lên, em có thể làm chồng chị được không ạ? Như thế mình sẽ ở bên nhau mọi lúc!" cậu la lên, lời tỏ tình này đã chạm đến nơi sâu thẳm trong trái tim cô. "Em có thể mua những món đồ tốt cho chị, cũng có thể hôn chị mọi lúc luôn!" cậu vừa vui vẻ bật cười vừa áp tay lên vết sẹo của cô một lần nữa. "Vì Utahime là một nàng công chúa mà, nên chỉ những thứ tốt đẹp nhất mới xứng với chị."

"Sao...em lại...lại đây nào," cô lầm bầm trong khi kéo cậu bé lại sát mình và ôm chặt lấy cậu, những giọt nước mắt chảy dài trên má trong vô thức. Thứ hoóc-môn ngu ngốc, cô tự nhủ.

"Utahime? Em đã...nói gì sai ư?"

"Không không...chỉ là...thực ra là do em tốt quá đấy," với nụ cười hé nở trên môi, cô kéo cậu bé ra và đặt một nụ hôn lên trán cậu. "Và được, em có thể. Miễn là chị cũng làm được điều tương tự và chiều hư lại em."

"Chỉ cần Utahime hạnh phúc là quá đủ rồi! Không cần phải chiều em đâu!"

"Em đó, cái đồ...nhỏ bé đáng yêu ngọt ngào này," cô sụt sịt lau nước mắt và mỉm cười đáp lại cậu. "Giờ thì, quý ngài à...chị nghĩ đã đến lúc em phải đi ngủ rồi... Hơn mười giờ tối rồi."

"Em chỉ ngủ nếu như chị cũng ngủ cùng em thôi."

"Chị nghĩ là có thể đấy. Để chị thay áo rồi mình sẽ đi ngủ nhé. Lên giường nằm sẵn đi. Chị sẽ quay lại sớm thôi," cô nói khi đặt cậu xuống và nhìn cậu lao vào phòng ngủ không chút nhọc nhằn. Sau khi lựa được cái áo phông rộng rãi nhất của cậu, Utahime quay lại phòng ngủ và ngồi lên giường trước khi nằm xuống, còn Gojo đã ngủ gật gù.

"Đã ngủ rồi hả nhóc?" cô thì thầm, và cậu ngay lập tức nhích lại để ôm ấp cô. "Khá hơn chưa?"

"Mm-hmm... yêu chị, Utahime."

"Chị cũng yêu em... Ngủ ngon nhé."

07:38

"Cưới anh nhé, Utahime."

Khi cô từ từ chớp mở mắt vài giờ sau đó, trong cơn mơ màng giữa mộng và tỉnh; Utahime dám thề rằng cô đã nghe thấy giọng nói của Gojo. Không phải nhóc Gojo đã ở cạnh cô vài giờ qua, mà là...

"Chào buổi sáng..." anh mỉm cười với cô, và giây phút đó Utahime nhận ra Gojo đã quay trở lại như cũ.

"Satoru..." cô vừa rủ rỉ vừa nhẹ nhàng vuốt ve gò má anh. "Đồ ngu ngốc này...anh mất chừng ấy thời gian để giải quyết mớ chú lực đó ư...và kể từ khi nào mà anh quên bật Vô cực vậy? Anh có thể sẽ bị thương nặng đấy và em sẽ không muốn cứ phải đến Tokyo để cứu-" giọng nói cô bị nuốt chửng trong nụ hôn đơn thuần của anh, và cô ngay lập tức kéo anh lại gần để chìm đắm vào nụ hôn cháy bỏng hơn thế, để rồi bật ra một tiếng rên rỉ ngay khi lưỡi của cả hai quấn lấy nhau.

"Chúa ơi... Anh nhớ em lắm..." anh thì thầm, luồn tay vào trong lớp áo của cô và nhẹ nhàng vuốt ve làn da ấy sau khi cô đã kéo anh đè lên người mình.

"Anh chỉ mới biến thành một đứa con nít trong một ngày thôi đấy," cô châm chọc trong khi tiếp tục hôn anh.

"Nhưng đã lâu rồi anh không được gặp em mà..." anh rên rỉ kêu than. "Anh ghét mỗi lúc như thế..."

"Đoán là anh chỉ nhớ việc này thôi nhỉ," cô bật cười khi anh kéo áo cô lên và bắt đầu đặt lên ngực cô những nụ hôn lả lướt.

"Anh nhớ em nhất, những cái còn lại chỉ là đi kèm thôi," điệu cười toe toét hiện lên trên mặt anh. "Hime?"

"Mmh?"

"Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh," anh lặp lại, dựa đầu lên ngực cô.

"Em nghĩ là anh đã biết đáp án rồi chứ," Utahime đáp trong lúc dịu dàng lùa tay vào tóc anh. "Ngày hôm qua em đã nói rất nhiều lần rồi và giờ em sẽ nói lại là – em rất muốn. Em rất muốn cưới anh làm chồng," cô nói và anh ngẩng lên nhìn cô với ánh mắt cún con ngây thơ và nụ cười hớn hở.

"Thật ư?"

"Thật. Em có bao giờ nói là không muốn à?"

"Không...ồ."

"Mmh?"

"Gì thế?"

"Anh chỉ vừa nhớ ra lý do tại sao mình lại sao nhãng khi thanh tẩy nguyền hồn Đặc cấp kia..." Gojo thú nhận khi anh trao cho Utahime một nụ hôn phớt qua và bật dậy khỏi giường để kiểm tra túi và đồ đạc của bản thân "Ah ha! Ít ra là không làm mất..."

"Gojo? Anh đang làm gì thế?" cô cười khúc khích khi anh bịt mắt cô lại. "Giải thích cho em đi."

"Không phải chuyện kỳ cục gì đâu, Hime à, đừng hoảng," anh bật cười khi tưởng tượng ra đôi mắt đang đảo tròn của cô ở dưới lớp bịt mắt màu đen này. "Nhưng...anh muốn em biết điều này..." anh nói lúc lấy ra một chiếc hộp nhỏ, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tay cô trước khi đeo chiếc nhẫn vào ngón tay nơi nó thuộc về.

"Anh vừa mới làm gì..." cô vừa lầm bầm vừa gỡ chiếc băng bịt mắt ra, để thấy chiếc nhẫn đính hôn nằm trọn trên bàn tay trái của cô. "Ôi trời... Gojo."

"Anh đã mua nó từ một cửa hàng trang sức ở Ginza. Anh đã rất phấn khích, nhất là khi em chẳng mảy may nghi ngờ gì...rồi nhiệm vụ đó diễn ra... Dù sao thì anh cũng vượt qua thời khắc tồi tệ đó rồi, nên...cảm ơn em vì đã chăm sóc anh."

"Không có gì, đó là điều tối thiểu mà em có thể làm..." cô đáp lại khi anh nắm lấy tay cô và dịu dàng hôn vào lòng bàn tay.

"Utahime. Làm ơn hãy kết hôn với anh."

"Em sẽ. Em hứa. Em yêu anh..."

"Anh cũng yêu em... Giờ thì...mình nên thực hiện công đoạn tạo em bé chứ nhỉ? Em sẽ là một người mẹ tuyệt vời và anh không thể nào chờ được!"

"SATORU!"

_The End_

Author's Note: Sau khi xem tất cả những bức fanart về Gojo và Utahime với chủ đề em bé, tôi không thể cưỡng lại việc viết cái oneshot này...đại loại là thế. Cảm ơn bạn đã đọc, tôi rất trân trọng bất kỳ lời khen (T/N: nút kudos trong AO3) hay bình luận nào được để lại (bạn không thể tưởng tượng được đâu!)

Một lời cảm ơn đặc biệt được gửi đến @/itsmeulti và @/garamchaimasala trên Twitter, những người đã lắng nghe tất những lời lan man của tôi trong quá trình sáng tác fic này.

Translator's Note: quả fic đọc tưởng ngắn ai ngờ gần 6k từ và dịch ra thì tầm 7k từ ( ͡° ͜ʖ ͡° ) và toi đã vừa dịch vừa chạy deadline trong mùa thảo luận xì trét. Anw, bé Gojo mãi đỉnh mãi mận (ᗒᗣᗕ)՞ quắn quéo lun á


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top