Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2. Ảo Giác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

**

Đầu tháng sáu còn miễn cưỡng là đầu hạ, ve sầu dần dần kêu lớn, ánh mặt trời giữa trưa cũng không tính là quá mạnh, Gong Jicheol từ phòng do Wi Hajoon quản lý đi ra có hơi đói.

Thuận tay mua một cái bánh sandwich và một ly cà phê đen, vừa lung tung nhét thức ăn vào miệng, vừa cầm lấy tờ rơi nhà hát của lá thư đầu tiên bắt đầu suy nghĩ điểm đáng ngờ trong đó. Hai phong thư này thoạt nhìn đều là quảng cáo bình thường, gửi tới cũng sẽ không bị nhân viên không liên quan phát hiện, nhưng nếu thật sự là do Lee Dong Wook đưa tới, vậy nhất định có thâm ý khác.

Anh không phải là người chưa từng tiếp nhận vụ án liên quan đến nhà hát - một nam tước ngược đãi trẻ mồ côi và trẻ em lang thang, đã bị những người không rõ danh tính giết trong khi xem "Astronaut" tại một nhà hát, và vụ án này rõ ràng có liên quan đến sự can thiệp của trùm tội phạm, vì vậy phía cảnh sát đã yêu cầu Gong Jicheol tiếp quản nó. Nam tước được phát hiện bị siết cổ ở chỗ ngồi cũ sau khi vở kịch kết thúc, cảnh sát không tìm được đầu mối phá án, bởi vì theo điều tra cho thấy hành trình của nam tước hoàn toàn được giữ bí mật, hôm đó cũng chỉ ăn mặc như thường dân đi xem kịch, hoàn toàn không có khả năng bị kẻ thù phát hiện, không bỏ sót một chút điều tra nào về người xung quanh nam tước, cũng loại trừ việc người bên cạnh tiết lộ số ghế.

Vị nam tước này thích kịch, bất kể là tao nhã hay là dân gian, chỉ cần hắn rảnh rỗi đều sẽ đến rạp hát xem, cho nên ám sát ở rạp hát đúng là một nơi tuyệt hảo. Nhưng thân là một quý tộc, phần lớn lựa chọn đều là phòng riêng, chứ không tùy tiện mua chỗ ngồi bình dân, nên việc thiếu thông tin nhất định là khó có thể phỏng đoán được vị trí hắn sẽ mua. Vì vậy, kế hoạch phạm tội này rõ ràng không phải là một thường dân có thể bày ra.

Trong vở kịch "Astronaut" này có một đoạn chính là đạo cụ thuyền gỗ sẽ quét qua khán phòng phía trước, mà vị nam tước này từng nói chuyện trong tiệc rượu xã giao là rất hứng thú với cảnh này, Lee Dong Wook suy đoán trùm tội phạm rõ ràng là biết được thông tin này và quen thuộc sở thích của nam tước. Mà chỗ ngồi, nơi thuyền gỗ có thể quét qua cũng chỉ là mấy hàng đầu mà thôi, mới tính ra số ghế mà nam tước sẽ chọn, sau đó thiết kế ra kế hoạch ám sát, cũng nói vị trí lân cận cho thường dân muốn báo thù nghe, mới có thể hoàn thành tội ác hoàn mỹ này.

Đây là một kế hoạch phạm tội đã được thực hiện với số ghế.
... Số ghế?!

Cho dù Vua tội phạm không ở London, mạng nhện mà cậu để lại vẫn có thể chỉ dẫn Gong Jicheol tìm được tất cả hạch tâm, cho dù hiện tại mạng nhện đã sớm bị xé nát, chỉ còn lại tàn dư rách nát.

Tìm được điểm đột phá, anh lập tức bắt đầu nhanh chóng quét qua một lượt tờ rơi nhà hát, tìm kiếm chỗ ngồi không hợp lý.

"Khu D5 M... Hàng ghế đầu ở tầng 2? Là một vị trí tốt, nhưng giá trên tờ rơi lại thấp hơn so với những chỗ lân cận."

Anh loáng thoáng nhận ra đây có thể là một trong những manh mối, bước nhanh đến rạp hát đi thẳng tới phòng vé, hỏi thẳng nhân viên chỗ ngồi này còn đặt trước được không. Đối phương ngượng ngùng cười cười, nói cho anh biết "Eurydice" đã là tiết mục xuất hiện trong quý trước, huống hồ khu D của nhà hát này ở tầng hai cũng chỉ có số ghế chẵn, không có D5 gì.

"Tờ rơi này là giả!"

Đầu mối mà Gong Jicheol vừa tìm lại giống như tan thành mây khói, dù sao cũng là câu đố mà cậu trai giảo hoạt kia để lại, không có khả năng đơn giản như vậy, số ghế cũng không phải là manh mối trực tiếp. Chẳng qua là anh nhất thời nóng lòng muốn nhanh chóng tìm được Lee Dong Wook mà lại bất cẩn như vậy, phạm phải sai lầm đừng nói là bản thân, ngay cả đám ngu xuẩn cảnh sát cũng sẽ nhạo báng.

Anh có chút phát điên lấy ra phong thư thứ hai, bóp đến mép tờ rơi hiện lên nếp gấp, vuốt mái tóc trước trán lên, nửa chừng mới ý thức được tâm trạng thiếu chút nữa lại lâm vào tình huống xấu hổ bị Lee Dong Wook đùa giỡn, hít sâu một hơi tỉnh táo lại, hiểu rằng hai đầu mối này nhất định phải kết hợp xem, bắt đầu tiến hành so sánh -- nếu đại diện khu M là hàng thứ hai, vậy một tờ quảng cáo thuê tàu khác tương ứng hẳn là hàng thứ hai, hàng D tương ứng với hàng thứ tư, trên quảng cáo hẳn là cũng ở hàng thứ tư... Chỉ còn lại D5, Jicheol chợt cau mày, căng thẳng tập trung tinh thần chuyển tầm mắt đến chiếc thuyền thứ năm ở hàng này.

*

Đường lớn truyền đến tiếng chuyển động của trục xe ngựa, sau đó chậm rãi giương lên một mảng bụi bặm, Gong Jicheol vì vội vàng nên đã trực tiếp lên xe ngựa chạy tới bến tàu, tốn không ít thời gian mới tìm được "Cò trắng" trên tờ rơi, anh ở trên xe ngựa cũng không phải không suy nghĩ đến khả năng Lee Dong Wook ở nước ngoài, mà rất có thể là thuyền Lee Dong Wook đã lén lút đi ra, tàu chở hàng cũng tương đối che mắt người khác, quả thật thuận tiện cho việc buôn lậu ra ngoài, sau khi đi tới hiện trường, con thuyền trước mắt này cũng chứng thực suy đoán của anh.

"Ông chủ, con thuyền này cho thuê như thế nào? Tôi muốn thuê.", Anh hỏi thẳng chủ thuyền.

"Chàng trai trẻ, cậu đang đùa gì vậy, con thuyền này của tôi vẫn luôn dùng cho mình."

Ông chủ thuyền khoát tay áo, không vui liếc mắt nhìn tờ rơi trong tay Gong Jicheol.

"Tôi cũng không nhớ rõ có người đến giúp tôi in tờ rơi gì... Không đúng, tôi chưa từng thấy con thuyền nào trên tờ rơi của cậu ngoại trừ con thuyền này của tôi, cậu đã trở về từ đâu vậy?!"

Gong Jicheol nghe ra một tia manh mối, nghi hoặc nhìn kĩ xung quanh một lượt, "Ông nói, những chiếc thuyền trên tờ rơi ngoại trừ chiếc này, đều là hư cấu?"

"Đúng vậy, tôi ở đây đã ba tháng, vốn dĩ chưa từng nghe qua những chiếc thuyền này."

"Vậy tôi hỏi cách khác. Gần đây có ai tìm ông thuê thuyền ra biển không?"

"Hình như là có thật."

Ông chủ thuyền suy tư trong chốc lát, "Đại khái là một thanh niên không khác lắm so với cậu, dáng vẻ thoạt nhìn còn rất hiền lành, nhưng trời nóng mà lại mang theo một chiếc khăn che hơn nửa mặt, còn cho tôi một khoản tiền lớn làm tiền thuê nhà nữa, cũng không cần vận chuyển hàng hóa gì, bảo tôi đưa cậu ấy đi Pháp."

"Người đó còn nói gì với ông không?"

Giọng điệu của Gong Jicheol đột nhiên trở nên kích động, giọng nói của anh cũng không khỏi lớn hơn vài phần, "Cái gì cũng được, hoặc là có đặc biệt để lại một thứ gì đó cho ông không?!"

"Chàng trai trẻ cậu đừng kích động... Ồ, tôi nhớ cậu ấy đã gửi nó cho tôi khi cậu ấy đến Pháp."

Chủ thuyền lấy ra một tấm bưu thiếp từ trong túi áo khoác, "Nói là nếu có khách tiếp theo muốn thuê, thì đưa cái này cho họ."

"Thuyền này của tôi bình thường chỉ dùng cho mình, làm gì có khách đến thuê, tôi cũng không coi trọng, cứ nhét bưu thiếp vào trong túi áo khoác, hôm nay đột nhiên cậu lại đến nói muốn thuê thuyền, tôi mới nhớ lại chuyện này... Nếu cậu muốn, thì cho cậu nhé."

Đây là một bưu thiếp in một bức tranh thác nước. Mặc dù được in ấn tại Pháp, nhưng sau đó Gong Jicheol đã xác định nó là thác Reichenbach ở dãy núi Meiringen Alps của Thụy Sĩ, ở mặt sau của bưu thiếp ngoài viết địa chỉ bưu điện, còn có một nhãn dán chai rượu brandy anh đào đặc sản của Thụy Sĩ.

Thác Reichenbach... Cái cậu Lee Dong Wook này.

__ Em thật sự nghĩ rằng bản thân đang chơi trò đấu trí với Sherlock Holmes chắc?

"Ông chủ, tôi muốn thuê con thuyền này để đi Pháp.", Gong Jicheol cẩn thận cất bưu thiếp, "Chỉ một mình tôi."

"Ồ? Anh bạn trẻ, cậu không cần vận chuyển hàng hóa sao?"

Ông chủ thuyền kinh ngạc vì thỉnh cầu của người thanh niên này, tuy nói lúc trước ông mới đáp ứng thỉnh cầu của một thanh niên khác, nhưng liên tục hai người đều như vậy cũng quá là không thể tưởng tượng nổi.

"Tiền ông khai là được, đến lúc đó anh trai tôi sẽ viết séc."

*

Chuyến đi tới Thụy Sĩ này dài đằng đẵng và tẻ nhạt, Gong Jicheol đôi khi sẽ lật qua lộn lại trong khoang thuyền để xem bưu thiếp kia, xem có xử lý đặc biệt nào khác trên giấy hay không, cố gắng phát hiện thêm manh mối Lee Dong Wook để lại, có đôi khi sẽ chạy lên boong tàu nhìn chằm chằm mòng biển bay, hồi lâu sau, anh bắt đầu lật xem quyển "Vụ án cuối cùng" mà Choi Woo Sik để lại cho anh -- nhân vật chính trong tiểu thuyết là thám tử thủ hộ pháp lý xuất sắc nhất London, phát hiện một vụ án mà tội phạm nguy hiểm nhất bấy giờ -- giáo sư Moriarty độc ác, đến cuối cùng đã cùng vị thám tử nổi tiếng Sherlock Holmes liều chết, vĩnh viễn bị chôn vùi trong dòng nước chảy xiết, xoáy nước tràn lan của thác Reichenbach.

Bản thân Gong Jicheol và Lee Dong Wook là những người hâm mộ bộ tiểu thuyết trinh thám này nhất. Dù đã vài năm sau khi những quyển sách này phát hành, hai người vẫn không khỏi buông lỏng sự hâm mộ đối với hai nhân vật có tính cách và công việc đặc thù lại đối lập nhau như vậy. Gong Jicheol hâm mộ Sherlock Holmes, Lee Dong Wook lại có ấn tượng với giáo sư Moriarty.

Hai người họ phải chăng là phiên bản sau này của Holmes và Moriarty.

Trong khoảng thời gian này, Gong Jicheol cũng không phải chưa từng gặp ác mộng, anh mơ thấy bình minh ngày mình và Lee Dong Wook rơi xuống sông Thames, không có lâm vào hôn mê mà ngược lại là mình bơi lên bờ, ở trên bờ anh nhìn thấy Lee Dong Wook, nhưng cậu lại giống như kháng cự đối mặt với Jicheol, vừa đụng phải tầm mắt đã quay đầu chạy trốn, anh một đường đuổi theo Lee Dong Wook, rất vất vả mới chặn được người lại trong một con hẻm nhỏ. Trong mộng, cảm xúc của anh bị Lee Dong Wook chọc cho mất khống chế điên cuồng, anh dùng sức đặt bả vai cậu lên vách tường, còn chưa kịp đem sự tức giận trong cổ họng ra để răn dạy, thì đã bị ánh mắt lạnh như băng của cậu chặn về.

-- 'Nhiệm vụ của anh đã kết thúc, tôi để lại cho anh thông tin và câu đố chỉ muốn nói với anh rằng tôi vẫn còn sống.'
-- 'Tại sao anh lại cho rằng tôi để anh đến đây tìm được tôi?'

Lee Dong Wook cảnh cáo anh một cách hờ hững từng câu từng chữ.

... Có lẽ, quả thật giống như lời Lee Dong Wook trong mộng nói, từ đầu đến cuối mấy tin tức ngắn ngủi này đều không trực tiếp nói cho Gong Jicheol rằng cậu hy vọng có thể tìm được mình, mà nhiều lúc là suy nghĩ viển vông của Gong Jicheol hơn.

Trước khi xuất phát, anh đi tìm Ma Dong Seok thương lượng, anh trai cau mày nhìn anh, năm lần bảy lượt xác nhận Gong Jicheol thật sự muốn mạo hiểm đi Thụy Sĩ tìm Lee Dong Wook, sau đó, Ma Dong Seok nghiêm túc hỏi anh một câu, Gong Jicheol thật sự chắc chắn hiện tại kế hoạch của Lee Dong Wook đang thành công, hơn nữa sau đó còn được tự do, mà còn muốn gặp hắn sao.

Gong Jicheol chỉ mím chặt miệng, trong lòng cũng không nắm chắc, nhưng vẫn nói, "Nhưng em hy vọng em có thể 'bắt' cậu ấy một lần nữa."

Ma Dong Seok nhìn chằm chằm vào anh rất lâu, không nói chuyện, cuối cùng thở dài nói, "Anh cho phép em đi Thụy Sĩ lần này, cũng sẽ cung cấp cho em khoản tiền tương ứng. Nhưng điều này cũng cần phải trả một cái giá nhất định, em sẽ giúp anh đến Thụy Sĩ để làm việc... Bá tước Mansour trước cuộc đại thanh tẩy của Vua tội phạm, đã bị chúng ta điều tra ra có hiềm khích tham ô nhận hối lộ, nhưng mà, tang vật thu được đã bị bán ra nước ngoài trước đó, gần đây chúng ta nhận được tin tức nói nó có khả năng được bán đấu giá ở Thụy Sĩ, nhiệm vụ của em chính là đi điều tra rõ ràng xem đây là gì, hơn nữa mang nó còn nguyên vẹn về Đế quốc Anh."

"Lần này em đi Thụy Sĩ là thay chính phủ Anh làm việc, bên phía nữ hoàng anh cũng sẽ dùng lý do này để lấy lệ." Khóe miệng Ma Dong Seok khẽ cong, anh đặc biệt tìm một bậc thang tốt cho Gong Jicheol, "Em cứ đi đi."

"... Em đi thôi sao?"

Anh lẩm bẩm một mình lặp lại những lời Ma Dong Seok đã nói với anh.

Gió biển thổi lên mùi tanh nhàn nhạt đón tiếp Gong Jicheol, đôi mắt của anh có chút khô khốc, trên thực tế trong lòng anh quả thật không yên tâm, sau khi tìm được Lee Dong Wook, anh nên nói gì, nên làm gì, anh hoàn toàn không có suy nghĩ đến những chuyện này, chỉ dựa vào cảm giác nhiệt huyết của đầu óc đã vọt tới Thụy Sĩ. Đây cũng không phải là lần đầu tiên anh làm như vậy, dù sao lúc ấy ở Cầu Tháp London vì cứu Lee Dong Wook mà lựa chọn cùng nhau nhảy xuống, anh cũng chỉ nắm chắc năm phần, và chính cái loại cảm xúc phức tạp và sự kích động tự nhiên phát sinh trong lòng, mà không thể nào miêu tả được, khiến anh tùy tiện nói chuyện với Lee Dong Wook trên tàu du lịch và tàu hỏa, sau đó còn chạy tới Đại học Durham nơi Lee Dong Wook giảng dạy để tìm người ta nói chuyện phiếm... Cũng chính sự thôi thúc này đã khiến anh dần dần trở nên cố chấp điên cuồng với câu đố 'Vua tội phạm'.

Catch me if you can, Mr. Gong Jicheol.

Nhưng bây giờ anh không còn là thám tử nổi tiếng có lập trường đối lập với Vua tội phạm nữa, mà Lee Dong Wook cũng đã hoàn thành sứ mệnh của mình với tư cách là 'Vua tội phạm'.
-- Nhưng sự kích động và cảm xúc khó có thể diễn tả thành lời này, vẫn luôn thúc đẩy anh.

Anh muốn bắt được người đàn ông đó bằng mọi giá.

**

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top