Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Special chap: Red and Pink, twins.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Bangjeon x Kim Yoshi
(Kanemoto Yoshinori - Kim Bản Phương Điển)

Warning: OOC, loạn luân, H, có phân cảnh máu me, có phân cảnh bạo lực

Cre ảnh: X platform twitter 楽園 (jun_ed_)

Vì bản thân chap này đã có nội dung gây đảo lộn nhân sinh quan con người, những hành vi suy đồi đạo đức, những phân cảnh không dành cho những người có tâm hồn nhạy cảm hoặc trong sáng, cho nên sẽ không có 'warning' cụ thể nào cả, bởi bản thân cái chap này đã là nguyên chữ 'warning' to đùng rồi, nên bạn nào thật sự không đọc được những thể loại mà mình để ở trên thì vui lòng bỏ qua chap này giúp mình nhé. Mình cảm ơn rất nhiều. Mong mọi người đọc truyện vui vẻ.

______________________________

Tôi là Kim Bangjeon.

Tôi có một người em trai.

Em ấy tên là Kim Yoshi.

Vì ba tôi là người Hàn, còn mẹ tôi là người Nhật, cho nên họ quyết định đặt tên của chúng tôi theo hai quốc tịch khác nhau.

Chúng tôi là anh em sinh đôi.

Yoshi giống hệt tôi về ngoại hình, chỉ khác là em ấy có tính cách hiền lành và đôi phần nhút nhát, trái với tôi, một thằng điên đúng nghĩa. Dù có cùng một gương mặt nhưng ở Yoshi toát nên vẻ đẹp ngây thơ thanh thuần, thậm chí có phần mỏng manh thanh thoát, lại thêm dáng người cao gầy càng làm em ấy trông vô thực đến không ngờ.

Cho nên lũ con trai rất thích em.

Cũng dể hiểu thôi, bọn nó muốn được bảo vệ sự tinh khiết thánh thiện của em.

Ít nhất thì bọn đó có chung mục đích với tôi.

Em có mái tóc màu hồng, trông ngọt ngào đáng yêu hệt như em vậy.

Còn tôi, cũng có cùng một gương mặt với em ấy, nhưng tôi trông lại lạnh lùng hơn rất nhiều, nhìn kĩ còn thấy đôi nét hoang dại như một con thú chưa được thuần hoá. Và tất nhiên, tôi cao hơn Yoshi, và trông mạnh mẽ hơn em ấy nhiều.

Lũ con gái mê tôi như điếu đổ.

Đơn giản là tụi nó muốn có một người yêu khiến ai nhìn vào cũng phải ghen tị.

Nhưng tôi chỉ muốn mỗi em thôi.

Tôi có mái tóc màu đỏ, rực cháy như tình yêu tôi dành cho em.

Chúng tôi đều học giỏi như nhau, tuy nhiên tôi lại nhỉnh hơn em, nên được học vượt cấp, còn em thì không học vượt cấp nổi nên vẫn học đúng theo tuổi, cho nên mới có chuyện tôi hơn em một lớp. Trong mắt thầy cô, chúng tôi đều là những đứa học trò ngoan ngoãn vâng lời, siêng năng chăm chỉ, còn tốt tính tốt bụng nữa (cái này thì chắc chỉ có em thôi, chứ tôi thì không tốt lắm đâu). Nếu em ấy đứng đầu ở khối của em ấy, thì tôi là người đứng đầu khối của mình, việc đó khiến chúng tôi càng trông giống bộ đôi 'anh em nhà người ta' trong mắt mấy vị phụ huynh. Còn chưa kể tôi luôn chiều chuộng em ấy, bảo bọc em ấy, quan tâm em ấy, chăm sóc em ấy, càng khiến cái hình ảnh tốt đẹp kia được củng cố không ít.

Ba tôi là một giám đốc kinh doanh, mẹ tôi là một nhà thiết kế đại tài. Ba tôi tuy nghiêm khắc và khó tính ở bên ngoài, nhưng khi về nhà sẽ trở thành một ông bố hiền lành chiều chuộng con cái, yêu thương gia đình, dành hết tâm ý cho 'nhà' của mình. Mẹ tôi ở ngoài có thể là một người phụ nữ mạnh mẽ, một mình làm hết mọi việc, nhưng khi về nhà sẽ trở thành một người mẹ dịu dàng đằm thắm, hết mực chu toàn cho tổ ấm của mình.

Một gia đình hoàn hảo.

Đó là nếu tôi không có cái suy nghĩ bệnh hoạn với chính người em trai sinh đôi của mình.

Lần đầu tiên tôi nhận ra thứ tình cảm đáng kinh tởm này, là khi tôi nhìn thấy em trai mình được một cậu bạn cùng khối tỏ tình. Tôi cảm thấy khó chịu, không phải vì em ấy sẽ có người yêu trước, mà khó chịu vì em ấy được một tên khác tỏ tình. Tôi không muốn em đồng ý, bởi nếu em đồng ý và trở thành người yêu của tên đó, vậy em sẽ không còn thường xuyên ở bên cạnh tôi nữa.

May mắn là lần đó, em ấy đã từ chối, bảo rằng bản thân chưa muốn yêu đương.

Đúng rồi, xinh đẹp của anh, đừng yêu đương với mấy loại như vậy, chúng không xứng với em.

Chẳng ai xứng để có thể bên cạnh em hơn là anh đâu.

Quãng thời gian tiếp theo, tôi vẫn luôn cố gắng giữ cho thứ tình cảm đáng nguyền rủa này không lớn thêm một chút nào nữa. Tuy nhiên, tôi càng cố thì nó lại càng lớn thêm, không có cách nào dừng lại. Tôi ngày càng muốn thân mật với em, ngày càng muốn yêu thương em, ngày càng muốn kiểm soát em, thậm chí tôi còn muốn làm 'chuyện đó' với em.

Tôi điên rồi, điên thật rồi.

Tôi muốn gần gũi em đến mức, dù tôi có phòng riêng nhưng đêm nào cũng xin được em cho sang ngủ cùng, và rồi đêm nào cũng chỉ có thể hôn trộm lên đôi má phúng phính mềm mại của em, hôn trộm lên vầng trán trắng ngần của em, hôn trộm lên mái tóc hồng thơm mùi anh đào từ dầu gội của em cho thoả cơn thèm thuồng.

Em như một chất gây nghiện, còn tôi tình nguyện đắm chìm vào dư vị mê say chết người ấy.

Nhưng tôi chưa từng dám hôn trộm lên môi em.

Tôi muốn lúc đôi môi khô khốc này chạm lên môi em, là khi em hoàn toàn tỉnh táo, là khi em hoàn toàn nhận thức được mọi chuyện xung quanh. Tôi muốn được cùng em hoà quyện vào nhau, cùng em đắm say dư vị của đối phương, cùng em dây dưa suốt một đêm dài.

Tôi muốn em đến phát điên.

Lần đó, tôi lại xin em cho sang ngủ cùng, và như bao lần, em đồng ý. Lần đó, cũng như mọi khi, tôi đợi em ngủ say, rồi lại tiếp tục hôn trộm em. Tôi tự nhận mình biến thái, nhưng em tôi xinh đẹp như vậy, không động lòng mới là lạ. Lần đó, tôi tưởng em đã ngủ, nên mới thổ lộ tình cảm của mình với em.

Rồi em tỉnh giấc, ngỡ ngàng nhìn tôi.

Còn tôi, bất ngờ đến bất động.

Sau đêm đó, em né tránh tôi. Cũng đúng, được chính anh trai tỏ tình với mình sao lại không sốc cho được, gặp tôi chắc tôi đấm thẳng mặt rồi. Ba mẹ thì nghĩ là chúng tôi cãi nhau nên mới không thèm nhìn mặt nhau, cho nên cũng có bảo hai đứa mau chóng làm lành, nhưng sự thật thì chỉ có tôi và em mới biết được.

Hôm đó, em không đợi tôi đi học cùng, nhưng tôi là ai cơ chứ, chỉ cần vài bước chân đã có thể bắt kịp được em. Tôi không biết mình có phải bị hoa mắt hay không, nhưng tôi đã nhìn thấy nét bối rối trong mắt em.

Thậm chí tôi còn thấy đôi tai em thoáng ửng hồng nữa cơ.

Hôm đó, cả trường được một phen náo loạn, vì tôi đứng trước cửa lớp em. Mọi người đều đã quen với hình ảnh xinh yêu của tôi ngày ngày xuất hiện ở cửa lớp tôi, xuất hiện ở dãy của khối trên, cho nên khi họ thấy tôi ở đây, ở dãy của khối dưới, trước cửa lớp em trai mình, tất cả đều không tránh khỏi tò mò.

Còn tôi á?

Kệ họ, tôi chỉ muốn gặp em thôi.

Ôi, xinh yêu của anh, sao trông em bất ngờ anh lại càng thấy em đáng yêu vậy.

Em đừng mang gương mặt này cho bất kỳ ai thấy nhé, bởi anh sẽ không vui đâu.

Mà em đã nói rằng không bao giờ muốn nhìn thấy anh buồn, cho nên em sẽ nghe lời mà, nhỉ?

Tôi mặc kệ ánh nhìn tò mò cùng những lời thì thầm bàn tán xung quanh, một mực bước vào lớp rồi nắm tay kéo em đi. Em cũng ngoan ngoãn đi theo tôi, rồi tôi kéo em vào nhà kho của phòng thể chất.

Ôi mèo nhỏ của anh, sao trông em lại lo lắng quá vậy.

Anh không làm hại em đâu, em biết mà.

Tôi khoá trái cửa từ phía trong, và yên tâm đi, tôi đã trộm được chìa khoá từ phòng bảo vệ rồi, không lo bị nhốt đâu. Nhưng mèo nhỏ thì không biết chuyện đó, cho nên khi thấy tôi làm vậy, tất nhiên là lo lắng rồi.

- Jeonie? Sao anh lại khoá cửa ạ? Lỡ chúng ta bị nhốt ở đây luôn thì sao?

- Ngoan, anh có chìa khoá, đừng sợ.

Tôi trấn an em, rồi đột ngột tiến đến, còn em lại như một chú mèo nhỏ, sợ hãi lùi ra sau, đến khi tấm lưng gầy yếu chạm đến bức tường lạnh lẽo, em mới chịu dừng lại, nhưng tôi thì không. Tôi chống hai tay hai bên, khoá em lại ở giữa, còn em lại quay đầu tránh né tôi.

Mèo nhỏ à, sao lại né tránh tôi như vậy chứ, tôi sẽ buồn đó.

Hư quá đi, chắc là phải phạt thôi.

Tôi chỉ đành dùng tay nắm lấy cằm em, ép em phải nhìn thẳng vào mắt mình. Nhưng mà, nhìn xinh yêu của tôi bị tôi ép buộc trong tay như này, tôi lại càng không thể kiềm chế chính mình.

Hôm đó, tôi chính thức hôn em.

Và chúng tôi, đều hoàn toàn tỉnh táo.

Lúc đó tôi chỉ biết nhắm mắt hưởng thụ, nên cũng chẳng rõ là em trông như thế nào, nhưng sau đó em đã đẩy tôi ra.

Ừm, tôi đoán là em đã rất bất ngờ đi?

Em càng đẩy, tôi càng ghì chặt eo em hơn, kéo em sát lại gần mình, tay cũng giữ lấy mặt em không cho em trốn tránh. Môi em thật mềm, khiến tôi chạm môi rồi lại càng muốn được chạm nhiều hơn. Rồi em hé miệng định nói gì đó, nhưng tôi lại thuận theo đó đẩy lưỡi vào, cùng em dây dưa sâu hơn. Em có vị ngọt như một viên kẹo dâu màu hồng giống hệt màu tóc em, và vị ngọt đó khiến tôi như bị 'sốc đường', chỉ có thể điên cuồng nếm trọn tư vị nơi em mà chẳng tài nào dứt ra được. Tôi chẳng biết lúc đó mình đã hôn em bao lâu, chỉ biết là tôi đã hoàn toàn chìm đắm vào nó, và em cũng đã không còn đẩy tôi ra, thay vào đó chỉ đặt tay lên vai tôi. Dù không muốn chút nào nhưng tôi cũng đành phải buông em ra, bởi nếu còn hôn nữa tôi sợ em sẽ hết hơi mà ngất luôn mất.

Tôi khó khăn hô hấp, em cũng không khác là bao. Tôi đoán là mặt tôi khi đó đã ửng đỏ, vì tôi thấy em khi đó cũng vậy, nhưng trông lại yếu mềm hơn hẳn. Đôi má trắng trẻo nay đã phủ một tầng mây hồng, đôi mắt lấp lánh trong veo mọi ngày nay đã trở nên ngây dại quyến rũ, đôi môi mềm mại hồng hào giờ đã bóng loáng và sưng đỏ sau nụ hôn nồng nhiệt vụng về, tất cả vẽ nên một bức tranh hoàn mỹ mà tôi luôn khao khát hằng đêm.

Tôi muốn nhiều hơn, nhiều hơn là một cái hôn.

Tôi còn chẳng đợi em nói gì, đã lập tức tháo hai cúc áo đầu của em, nhắm đến phần xương đòn mà cắn mút, không ngoài dự đoán, mèo nhỏ của tôi lập tức bật ra những tiếng rên rỉ ngọt lịm. Nhưng có vẻ chính em cũng nhận ra mấy âm thanh đó, vậy nên em đã nhanh chóng lấy hai tay tự bịt miệng chính mình nhằm ngăn chặn mấy âm thanh dâm đãng mà bản thân phát ra.

Ôi trời, tôi đúng là điên mà.

Có vậy thôi mà cũng thấy hứng nữa.

Tôi dùng tay mình đè lấy hai tay em vào tường, bản thân vẫn tiếp tục việc cắn mút của mình. Tôi cứ cắn mút từ xương quai xanh, dần dần lên phía cổ, nhưng chỉ được một chút đã nghe tiếng mèo nhỏ của mình kêu:

- Ưm ... đừng ... Jeonie ... sẽ thấy mất ... xin anh ...

Mèo nhỏ đã cầu xin rồi, làm sao mà tôi nỡ từ chối em được.

Tôi lúc đó dù không muốn nhưng vẫn ngoan ngoãn dừng lại, ngẩn đầu nhìn em thở dốc trước mặt, cảm thấy em đã đủ bình tĩnh, tôi mới dám mở lời:

- ... anh xin lỗi ... vì đã thích em ... Yoshi ...

- ... em thích anh ... xin lỗi anh ... Jeonie ...

Em ấy thích tôi.

Em ấy cũng thích tôi.

Vậy nghĩa là, tôi không đơn phương.

Vậy nghĩa là, chúng tôi, đều kinh tởm như nhau.

Em bảo với tôi là em nhận ra em thích tôi từ khi em vừa vào cấp ba. Lúc nhìn thấy tên tôi đứng đầu danh sách học sinh giỏi toàn khối, em chỉ nghĩ là bản thân ngưỡng mộ tôi. Mấy cái hành động thân mật như nắm tay hay khoác vai, tôi đều hay làm với em từ nhỏ đến lớn, cho nên khi đó em đã nghĩ rằng chúng tôi vẫn là mối quan hệ anh em bình thường. Chưa kể đây còn là thứ tình cảm sai trái, làm sao mà em dám nói hay để bất kỳ ai biết được. Em cứ như vậy mà cố gắng giấu giếm tình cảm của mình, mấy lần đồng ý cho tôi ngủ cùng là vì em cũng muốn được ngủ với tôi nhưng lại ngại nên không dám xin. Hôm tôi tỏ tình em, em bất ngờ lắm, đến nỗi lúc em đột nhiên mở mắt, em còn chẳng hiểu tại sao bản thân lại làm như vậy. Mấy hôm đó em tránh né tôi, là vì em không biết phải tiếp nhận sự thật này như thế nào chứ không phải ghét bỏ hay giận dỗi gì tôi.

Ôi tình yêu của tôi, em làm tôi cảm động chết đi được.

Tôi hôn lên má em, một cách công khai, và âu yếm thổ lộ với em, điều mà tôi nghĩ là mình chưa từng làm trước đây:

- Anh cũng thích em, rất thích em. Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em, vậy nên hãy ở bên cạnh anh nhé?

Em không trả lời, chỉ gật đầu, nhưng nhiêu đó là đủ với tôi rồi.

Tôi chính thức có được em sau khi tỏ tình ở nhà kho của phòng thể chất trong trường.

Khoảng thời gian sau đó, cứ khi nào ở gần em, tôi lại không kìm được mà hôn trộm lên chiếc má bánh bao phúng phính trắng ngần của em, để rồi sẽ được nhìn thấy gương mặt em chuyển sang đỏ ửng đầy ngượng ngùng. Mỗi lần em ngại tôi đều thấy em vô cùng đáng yêu, nên cứ hở ra là lại hôn. Tôi còn nghiện đến mức, chỉ cần có thời gian liền lôi em ra chỗ vắng người mà hôn lấy đôi môi ngọt ngào của em, tham lam muốn chiếm đoạt em, muốn giữ em làm của riêng mình.

Lần đó, chúng tôi bị bắt gặp đang hôn nhau trong phòng thí nghiệm.

Lúc tôi đang say mê nếm lấy hương vị ngọt ngào trong khoang miệng của người mình yêu, thì ở cửa, ông thầy hiệu trưởng béo ịch từ đâu đứng đó, bất ngờ đến chửi thề một tiếng. Em của tôi tất nhiên bị doạ cho sợ, bối rối muốn đẩy tôi ra, nhưng mà, tôi đã nói là mình bị điên đúng chứ? Tôi vẫn cứ ôm ghì lấy eo em, giữ em ngồi yên trên bàn, chán ghét nhìn ông thầy vừa phá đám chuyện tốt của mình.

Hay rồi, ông ta muốn nói với ba mẹ chúng tôi chuyện này.

Ừ, và lão già đó đã doạ cho mèo nhỏ của tôi sợ đến tái xanh mặt mày mất rồi.

Mẹ nó, tôi ghét nhất là nhìn thấy gương mặt buồn bã của em.

Mà, muốn tình yêu của tôi không phải buồn nữa, thì tôi nghĩ là, tôi cần phải dùng đến cái 'điên' của mình rồi.

Em lúc đó đã cầu xin ông ta đừng nói chuyện này với ba mẹ chúng tôi, và biết gì không, ông ta muốn em 'ngủ' với ông ta một đêm thì mới chịu bỏ qua.

Ông già, chán sống rồi à?

Tôi, tình yêu của em ấy, còn đang đứng ở đây, mà lại dám yêu cầu em ấy 'ngủ' cùng ông à?

Nghĩ kỹ đi, em ấy còn chưa đủ tuổi, còn ông thì sắp xuống lỗ rồi đó.

Muốn 'gặm cỏ non' sao?

Ha, được thôi,

Tôi sẽ cho ông một đêm cuối đời thật đáng nhớ,

Đến nỗi dù đã đầu thai sang kiếp mới vẫn không thể nào quên được.

Tôi đồng ý yêu cầu của ông già đó trước sự ngỡ ngàng của em. Ông ta sau khi đạt được mục đích liền hài lòng bỏ đi, trước đó còn không quên nhìn em tôi lấy một cái.

Con mẹ nó?

Ôi, xinh yêu của tôi khóc rồi, hẳn là em sợ lắm. Nhưng em ơi đừng lo, anh đã hứa sẽ bảo vệ em mà, vậy nên em hãy yên tâm nhé?

Ngày hẹn đến, tôi đi cùng em. Tôi để em ở ngoài, bản thân đi vào trong. Ông ta thấy tôi tất nhiên là không vui rồi. Ông ta muốn người đẹp, chứ đâu muốn một con thú hoang như tôi. Nhưng tôi đã nói gì nào, tôi bị điên, và tôi đã hứa sẽ bảo vệ xinh yêu của mình.

Tôi đã cho ông ta một đêm cuối đời hoành tráng đến không thể nào quên được.

Tôi mặc một cái áo mưa, đeo một đôi bao tay cao su y tế, vào phòng, tự tay đánh ông ta đến mặt mũi dị dạng, tự tay móc một mắt ông ta, đôi mắt đã dùng sự dơ bẩn của mình vấy bẩn tình yêu của tôi, tự tay cắt lưỡi ông ta, cái lưỡi đã khiến cho xinh yêu của tôi phải hoảng sợ.

Tôi biến ông ta thành một cái xác biến dị đến buồn nôn.

Nhưng yên tâm đi, ông ta vẫn còn sống, vì tôi muốn ông ta phải thật sự hối hận khi dám có ý nghĩ đồi bại với xinh đẹp của tôi.

Sau khi thoả mãn với 'tác phẩm' mà bản thân vừa 'tạo ra', tôi cởi áo mưa, tháo bao tay, vứt về phía ông ta, đi vào nhà vệ sinh rửa sạch mặt mũi, rửa sạch cả tay nữa, rồi mới đi ra ngoài.

Tôi dùng một tấm vải dày bịt mắt em lại, dẫn em vào phòng, cẩn thận đặt em xuống chiếc giường êm ái mềm mại mà tôi đã cố gắng không để một giọt máu tanh tưởi nào của ông ta làm bẩn nó. Tôi biết em biết rõ bên trong xảy ra chuyện gì, và tôi biết nếu để em nhìn thấy việc tôi làm, em sẽ bị doạ cho sợ mất hồn, vậy nên tôi phải bịt mắt em, liên tục hôn em để an ủi, còn em dù biết nhưng vẫn cứ ngoan ngoãn yên lặng làm theo mọi điều tôi bảo. Tôi đặt em nằm ngang trên giường, kê một cái gối lên đầu em, dùng cái chăn dày để che đủ đi phần thân thể xinh đẹp dưới thân tôi khỏi đôi mắt dơ bẩn của kẻ vừa bị tôi móc một mắt đang thoi thóp ngồi bệt trên sàn. Tôi bắt đầu hôn em, hôn em một cách mạnh bạo. Tôi nhanh chóng cạy mở miệng em, đưa lưỡi dạo chơi một vòng khoang miệng ngọt ngào, lại vờn lấy cái lưỡi mềm mại ướt át, đến mút mạnh cánh môi dưới khiến em phải bật ra tiếng rên rỉ yêu kiều. Tôi hôn em nồng say cuồng nhiệt, hôn đến nỗi vì không theo kịp tôi mà em đã để nước bọt tràn ra khỏi khoé miệng. Tôi miễn cưỡng buông tha cho đôi môi xinh xắn của em, hài lòng nhìn em bị tôi dày vò đến ngây dại. Em vẫn như lần đầu, vẫn trông khát tình như vậy, chỉ khác là lần này còn có thêm một dòng chất lỏng chảy ra từ khoé miệng em, và nó khiến em trông dâm đãng vô cùng.

Mẹ nó, xinh yêu của tôi sao lại đẹp đến thế này.

Tôi hài lòng mỉm cười, quay sang nhìn lão già đang sợ hãi đến hít thở không thông kia.

Trông lão ta sợ hãi chưa kìa.

Nhưng mà, nhìn lão ta như vậy, tôi lại càng hài lòng hơn ấy chứ.

Tôi lại tiếp tục với việc khám phá cái cơ thể luôn khiến tôi thao thức mỗi đêm. Tôi từ từ mút mát lấy cần cổ trắng ngần của em, mạnh mẽ 'trồng' xuống những 'bông hồng' đỏ rực, rồi lại rê lưỡi dọc theo dòng nước bọt về lại đôi môi vẫn đang phát ra những âm thanh ngọt nị. Tôi lại tiếp tục hôn em, một nụ hôn mang đầy tính chiếm hữu, cùng lúc đưa tay kéo áo em lên. Em có vẻ hơi bất ngờ, nên đã lấy tay đập nhẹ lên vai tôi, nhưng em yêu à, yên tâm đi, anh biết mình đang làm gì mà. Tôi kéo hai tay em qua khỏi đầu, ghim chặt lấy, tay còn lại thì kéo áo em cao qua khỏi ngực, sau đó dùng tay chơi đùa hai hạt đậu trước ngực em. Khỏi phải nói em đã sướng đến thế nào, chỉ mới bị tôi dùng tay chơi ngực mình một chút đã hứng lên rồi, mèo nhỏ đúng là dâm đãng mà. Tôi hài lòng nuốt xuống từng tiếng rên rỉ của em, tay hết ngắt nhéo lại xoa nắn âu yếm hạt đậu trước ngực làm em cứ phải vặn vẹo dưới thân mình.

Ôi, em khiến tôi càng lúc càng đắm chìm vào em hơn rồi.

Tôi ngậm lấy một bên ngực em sau khi dày vò đôi môi mềm mại đến sưng đỏ kia. Tôi hết cắn rồi lại mút, bên còn lại cũng được tôi dùng tay chăm sóc, còn em thì sướng đến rên rỉ gọi tên tôi.

Tôi đưa mắt nhìn sang, thấy lão già kia bị tình huống hiện tại doạ cho sợ đến tắt thở rồi.

Thôi kệ, một chút dọn dẹp sau, giờ tôi phải chơi xinh yêu của tôi trước đã.

Đêm đó, tôi lấy đi 'lần đầu' của em,

Trong căn phòng sang trọng to lớn, với một cái xác dơ bẩn ở cuối giường.

Tôi chẳng biết mình đã 'chơi' em qua bao nhiêu tư thế, 'chơi' em trong bao lâu, chỉ biết khi tôi vệ sinh sạch sẽ cho cả hai, mặc lại quần áo cho em, cẩn thận đặt em nằm trên chiếc ghế sofa trong phòng do giường đã bị bọn tôi 'chơi' đến loạn thành một đống bầy nhầy, khi đó đã gần sang ngày mới. Tôi cũng chẳng cần nghĩ cách để dọn dẹp mớ hỗn độn này, bởi thật ra, tôi đã có người dọn dẹp thay rồi.

Việc duy nhất tôi cần làm sau đó, là bế xinh yêu của tôi về nhà.

Hẳn là em mệt lắm, phải rên rỉ cầu xin một tên dục vọng cao ngút trời như tôi cả đêm cơ mà.

Nhưng nhìn đống dấu hôn xanh tím trải dài dày đặc từ cổ xuống xương đòn rồi đến ngực em, rải rời rạc vài dấu ở bụng, lại tiếp tục dày đặc ở phần đùi trong của em, nhìn cả mấy dấu ngón tay đã hằn tím trên chiếc eo mảnh khảnh của em, tôi lại cảm thấy hãnh diện một cách kì lạ.

Chắc là vì đã có thể 'đánh dấu chủ quyền' mèo nhỏ của mình ấy mà.

Lúc đó, tôi là học sinh năm cuối cấp ba, còn em là học sinh năm hai cấp ba.

Việc ông hiệu trưởng béo ịch qua đời với một cái chết đáng sợ nhanh chóng được truyền đi khắp nơi, nhưng không ai biết được hung thủ, cảnh sát dù có vào cuộc cũng chẳng thể nào lần ra được.

Tất nhiên, tôi đã nói rồi mà, tôi là một tên điên.

Một tên điên có học thức và chuẩn bị.

Mọi chuyện sau đó cũng không có gì đặt biệt, chỉ khác là bây giờ ngoài việc hôn em ra, tôi còn nghiện việc làm tình cùng em. Tôi nghiện cái âm thanh dâm đãng mà em phát ra mỗi khi tôi ra vào trong em, tôi nghiện cách em uốn éo thân mình dưới mỗi cái động chạm của tôi, tôi nghiện cái ánh nhìn ngây dại ướt át em dành cho tôi mỗi cuộc 'mây mưa', và nhiều, nhiều nữa. Tôi nghiện đến nỗi, dù cả hai đang trong tiết, nhưng tôi vẫn nhắn tin gọi em ra ngoài, mà em thì không bao giờ từ chối tôi, nên em và tôi cùng nhau cúp học công khai mà không bị ai phàn nàn hay trách mắng. Mà sau đó, chúng tôi tất nhiên là làm mấy việc không đúng với lứa tuổi rồi.

Ngày tôi tốt nghiệp, tôi và em đã cùng nhau chụp một tấm hình thật đẹp, mà tấm ảnh đó đến tận bây giờ vẫn được tôi bảo bọc kỹ càng trong một cái khung kính đặt ngay ngắn trên bàn làm việc ở công ty. Quãng thời gian tôi một trường, em một trường, tôi đã nhớ em biết bao. Chưa bao giờ tôi cảm thấy hối hận khi đã học vượt cấp như bấy giờ, cũng may chúng tôi còn chung nhà, mà tôi còn được tự mình lái xe, cho nên cũng không có vấn đề gì.

Đôi khi, tôi vì quá nhớ em,

Một chút ghen tuông?

Mà tôi sẵn sàng cùng em tạo nên những kỷ niệm khó quên.

Hôm đó, như bao ngày, tôi lại đón em tan trường. Nhưng khi lái xe đến cổng, tôi thấy em đang được một tên nào đó xoa đầu, tôi thậm chí còn cảm nhận được cái ánh mắt si tình mà thằng nhóc đó đặt lên người em tôi.

Làm sao tôi biết á?

Dễ thôi mà, vì tôi cũng luôn nhìn em với ánh mắt y hệt.

Tôi đương nhiên là thấy khó chịu. Ai lại không khó chịu khi thấy người mình yêu bị người khác dòm ngó, thậm chí còn đụng chạm nữa chứ.

Ôi may quá, mèo nhỏ thấy tôi rồi.

Tôi thề là cứ mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của em, nhìn thấy nụ cười rực rỡ như đoá hoa buổi sớm của em, thì dù tôi có đang nổi giận đến sẵn sàng lật tung mọi thứ, tôi đều có thể trở nên vui vẻ mà quan tâm chăm sóc em như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tôi vẫn như mọi ngày, mở cửa xe cho em, yên tâm cài xong dây an toàn cho em (tất nhiên là không thiếu những nụ hôn nhung nhớ), mới lái xe đi về. Nhưng thay vì về nhà, tôi lại đưa em đến một khu đất trống. Rồi ở đó, tôi đem em ra ghế sau, bắt đầu lột bỏ từng mảnh vải trên người em.

- Ha ... ưh ... Jeon...ie ... chậm ... chậm chút ... ah ...

Em khiến tôi nghiện đến không biết trời đất, như trong cơn phê tràn đầy kích thích. Tôi cứ điên cuồng thúc mạnh vào trong lỗ nhỏ ấm nóng của em, một tay ghì chặt lấy eo em, tay còn lại giữ chặt lấy hai cổ tay đang bị trói lại bằng cà vạt của em. Tôi muốn em phải rên rỉ cầu xin tôi, muốn em phải khuất phục dưới thân tôi,

Muốn em, muốn một mình em,

Muốn đến phát điên đi được.

Tôi càng lúc càng đẩy nhanh tốc độ, hơi thở dần trở nên nặng nề, tiếng gầm trầm đục vang bên tai em như vọng về từ cõi âm lạnh lẽo. Còn em, tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn, càng ngày càng ngọt, giống như tiếng đàn từ nơi thiên đường vọng xuống, làm chính tôi cũng phải khuất phục. Nhìn em nước mắt lưng tròng, gương mặt đỏ ửng, làn da trắng trẻo nay đã ửng đỏ như một con tôm luộc, khắp nơi đâu đâu cũng là những 'đoá hoa' do tôi 'trồng' xuống, thậm chí ngay eo cũng đang dần hằn sâu mấy vết ngón tay tôi, tôi lại càng hứng đến điên đầu, càng lúc càng thúc mạnh hơn, càng lúc càng thúc nhanh hơn, làm em phải khóc lóc xin tha, nhưng rồi lại chỉ biết bất lực rên rỉ, nỉ non cầu tôi.

Nghe thật tàn nhẫn, nhưng biết làm sao được.

Xinh đẹp của tôi, chỉ có tôi có quyền chà đạp mà thôi.

Tôi xuất ra sau khi em đã xuất được hai lần lên bụng của tôi và em. Em mệt lả đến mức chỉ biết nằm yên để mặc cho tôi lau chùi. Dọn dẹp sạch sẽ lại ghế sau, mặc lại quần áo cho em đàng hoàng, đảm bảo mấy dấu hôn không thể bị nhìn thấy, tôi mới yên tâm mà bế em lên lại ghế phụ, thắt dây an toàn cho em, rồi về lại ghế lái, bắt đầu về nhà.

Chà, lần làm tình này cũng kích thích đấy chứ.

Tôi đoán là mình cần mua một con xe mới thoải mái hơn rồi.

Tôi không muốn xinh yêu của tôi không thoải mái khi bị tôi dày vò dưới thân đâu.

Còn cái tên kia á, tôi cho hắn gãy tay rồi.

Xinh yêu của tôi bảo rằng em không thích cách hành động của tôi.

À, ý là em không cấm tôi làm hại bọn chúng, chỉ là em không muốn tôi phải tự mình vấy bẩn đôi tay này bằng máu của bọn chúng mà thôi.

Cho nên là, ừ, thay vì tự tay tôi chặt đứt tay hắn, thì tôi chỉ đành cho xe cán gãy tay hắn thôi.

Dù gì thì bảo bối nhỏ cũng đã lên tiếng, nhiêu đó chắc cũng đã đủ rồi.

À, mà chắc là tôi chưa nói nhỉ.

Bảo bối nhỏ của tôi, vậy mà cũng là một kẻ điên giống tôi đó.

Ôi trời, tự hào chết đi được.

Chúng tôi cứ yêu nhau âm thầm, bình bình đạm đạm, đến tận lúc chúng tôi đều tốt nghiệp đại học vẫn không có ai hay biết chuyện của chúng tôi,

Kể cả ba mẹ.

Dù gì thì người duy nhất biết chuyện cũng đã chẳng còn để mở miệng rêu rao bàn tán, cho nên tôi cũng chẳng có gì phải bận tâm cả.

Tôi trở thành giám đốc trong công ty của ba, còn em đang thực tập làm trợ lý cho mẹ. Chúng tôi đều đang chăm chỉ học việc để sau này còn tiếp quản cơ ngơi của họ để họ lui về nghỉ hưu. Tôi ban đầu cũng là nhân viên bình thường, nhưng được cái đầu óc nhanh nhạy, cộng với việc được tiếp xúc với môi trường sớm nên mới có thể nhanh chóng ngồi lên được cái ghế giám đốc trước sự tôn trọng và ngưỡng mộ của mọi người.

Nhưng chỉ có nhiêu đây thôi thì chưa đủ.

Tôi muốn phải làm chủ cả cái tập đoàn này cơ.

Tôi phải thật mạnh, phải có thật nhiều tiền và quyền lực, vậy thì mới có thể bảo vệ được xinh yêu của tôi.

Mà, em của tôi cũng chăm chỉ lắm. Học ngày học đêm, siêng năng tìm tòi sáng tạo, đến nỗi dạo gần đây tôi còn chẳng có nổi một đêm được ngủ cùng em chứ đừng nói đến mấy chuyện kia.

Gì chứ, tôi còn chẳng bận đến vậy, mà sao em của tôi lại đầu tắt mặt tối thế kia.

Không chịu đâu.

Cho nên bây giờ, tôi đang 'chơi' em ngay trên bàn làm việc trong phòng em. Tôi thẳng tay gạt sạch đống bản thảo trên bàn xuống sàn, thuận tiện đặt em lên đó, rồi lại tiếp tục việc 'ra vào' trong em. Em biết ba mẹ chúng tôi còn đang ở tầng dưới, cho nên cũng ngoan ngoãn tự bịt miệng chính mình nhằm ngăn chặn mấy tiếng nỉ non gợi dục của mình phát ra quá lớn. Còn tôi thì hết nhào nặn cặp mông đầy đặn của em, lại đưa tay xoa nắn hai khoả anh đào trước ngực em, hông vẫn không ngừng luận động, đưa em lạc vào cơn khoái cảm mê người. Tôi vì quá nhớ những đêm được ôm em ngủ mà trút hết lên mấy cú thúc, làm cơ thể em cứ nảy theo từng nhịp tôi đưa. Tôi 'làm' em hết tư thế này đến tư thế khác, từ bàn làm việc đến trên giường, thậm chí còn ép em nhìn hình ảnh đầy dâm dục của chúng tôi ở trong gương nữa, cho tới khi trời tờ mờ sáng, tôi mới chịu buông tha cho em. Cũng may chúng tôi có phòng tắm riêng ở mỗi phòng, cho nên việc vệ sinh cho em cũng dễ, nhưng mà việc dọn dẹp lại phòng em thì hơi mệt.

Nhưng biết sao được, tôi yêu em mà, cho nên chút việc này có là gì.

Mấy tháng sau, ba mẹ tôi đi công tác, phải mấy tháng nữa mới về, bảo hai anh em tự trông coi lẫn nhau.

Giây phút tôi nghe họ nói, tôi có cảm tưởng như bản thân đang ở chín tầng mây vậy.

Nghĩa là mấy tháng tới, chúng tôi sẽ có không gian riêng tư của riêng mình mà không phải sợ bị ai bắt gặp nữa.

Tuyệt vời.

Mấy ngày sau đó, chúng tôi sống với nhau như một cặp đôi đúng nghĩa. Mỗi sáng thức dậy, tôi đều nhìn thấy xinh yêu của mình nằm ngủ ngon lành trong lòng mình. Sau khi vờn nhau qua lại chán chường, chúng tôi mới chịu đi làm vệ sinh cá nhân, rồi cùng nhau nấu bữa sáng. Xong xuôi rồi thì tôi lại chở em đến công ty của mẹ, sau khi đảm bảo em đã an toàn vào bên trong mới chịu về công ty mình làm việc. Đến trưa tôi lại nhanh chóng chạy sang đón em đi ăn, thậm chí đôi khi còn tranh thủ làm vài nháy rồi mới chịu về công ty làm việc tiếp. Đến tối tan ca thì tôi lại chạy sang đón em về, còn không quên trao nhau mấy cái ôm nhung nhớ nữa. Sau khi về nhà, tắm rửa sạch sẽ, chúng tôi lại cùng nhau nấu bữa tối, sau đó dùng bữa, rồi lại dựa vào nhau ở bộ ghế sofa trong phòng khách mà xem phim hoặc làm việc, đến đêm lại dắt díu nhau về phòng mà ôm nhau ngủ, kết thúc một ngày đầy hạnh phúc và ngọt ngào.

Tôi đã nghĩ rằng viễn cảnh hạnh phúc ấy sẽ kéo dài mãi mãi,

Cho đến khi ba mẹ phát hiện ra chuyện của chúng tôi.

Hôm đó, họ hoàn thành công việc sớm hơn dự tính, nên đã quyết định về nhà sớm tạo bất ngờ cho chúng tôi.

Nhưng mà họ đâu có ngờ, bản thân lại bị hai đứa tôi làm cho bất ngờ ngược lại.

Lúc họ mở cửa phòng em, là lúc tôi vừa giữ hai tay em trên giường vừa ngậm mút hai đầu nhũ hồng hào của em. Khỏi phải nói, họ đã sốc đến mức không biết phải nói gì. Ba tôi là người lấy lại bình tĩnh nhanh hơn, nên đã lôi tôi ra khỏi em, đem tôi về phòng mình. Giây phút tôi bị lôi đi, tôi nhìn thấy sự thống khổ trong đôi mắt em, thấy cách em tuyệt vọng muốn níu kéo tôi, nhưng vì bị mẹ giữ lại nên em chỉ có thể bất lực gào khóc tên tôi. Giây phút đó, trái tim tôi như bị bóp nghẹt, lồng ngực trở nên đau nhói, hít thở cũng cảm thấy không thông.

Lúc đó, tôi đau lòng, và cảm thấy có lỗi với em.

Tôi không muốn xinh yêu của tôi phải rơi lệ, không muốn xinh yêu của tôi phải đau khổ vì bất kỳ lý do gì, càng không muốn em phải đau khổ vì tôi.

Tôi thương em lắm, thương em nhiều lắm.

Em ơi, cố chịu một chút, chúng ta sẽ ổn thôi.

Ba lôi tôi về phòng, khoá cửa, nhốt tôi ở bên trong, rồi bắt đầu mắng chửi tôi. Ông ta dùng hết vốn từ ngữ đay nghiến cay độc mà chỉ trích tôi, nói tôi là một thằng biến thái, một thằng ghê tởm, em trai mình mà cũng dám làm cái trò đồi bại đó, vừa chửi vừa đánh tôi, đánh đến mức đầu óc tôi quay cuồng, một câu biện hộ cũng chẳng thể nói ra được. Ông ta mắng tôi rất nhiều, nhưng đọng lại trong đầu tôi khi đó chỉ có tiếng khóc thê lương của em ở phía bên kia cánh cửa.

Biện hộ? Biện hộ về việc gì chứ,

Về việc có tình cảm với người em sinh đôi của mình à?

Trong cơn mơ màng, tôi vẫn nghe được tiếng khóc nức nở của em. Tiếng khóc đau đớn xé lòng đó như một bàn tay mười ngón nhọn hoắc, đâm thẳng tim tôi, xé toạc tôi thành ngàn mảnh. Tôi muốn chạy đến ôm em vào lòng, muốn hôn em an ủi. Nhưng ba vẫn chưa chịu tha cho tôi, vẫn tiếp tục mắng chửi đánh đập tôi, đến tận khi tôi ngất đi, ông ta mới chịu dừng, tôi đoán vậy.

Chỉ biết lúc tôi tỉnh lại, cơ thể đã được băng bó kỹ càng, bên cạnh là một tô cháo cùng một ly nước. Nhưng nó không phải là vấn đề, em của tôi đâu? Em vẫn ổn chứ? Họ có đánh em không? Họ có mắng chửi em không?

Tôi phải tìm em, phải bảo vệ em.

Nhưng bọn họ đã khoá trái cửa phòng tôi, cho nên tôi không thể ra ngoài được.

Mẹ nó, khốn nạn. Nhưng mà, tôi đã kịp bình tĩnh lại, để lập nên một kế hoạch táo tợn, một kế hoạch thay đổi toàn bộ cuộc đời chúng tôi sau này.

Một tuần sau khi bị phát hiện, đám tang của ba mẹ tôi đã được diễn ra.

Họ gặp tai nạn giao thông, chết ngay tại chỗ.

Cảnh sát đã đến nhà báo tin buồn với chúng tôi. Khỏi phải nói, xinh yêu của tôi đã sốc đến mức nào. Em ngỡ ngàng nhìn tôi, còn tôi vẫn bình thản đón nhận thông tin được cảnh sát đưa đến,

Vì đó là kế hoạch của tôi mà.

Ngay tối hôm họ phát hiện ra chuyện của chúng tôi, tôi đã âm thầm phá khoá cửa, và chạy sang tìm xinh yêu của mình. Lúc tôi phá được khoá và vào trong, tôi thấy em đang ngồi bó gối một góc trong phòng, cả cơ thể nhỏ nhắn cứ run lên từng cơn, mấy tiếng thút thít nho nhỏ của em, trong không gian yên lặng, được khuếch đại lên nhiều lần, khiến tôi nghe được lại càng thêm xót xa. Tôi đóng cửa, nhẹ tiến về phía em, may mắn là em nhận ra đó là tôi nên cũng phối hợp mà yên lặng, chỉ giương đôi mắt ướt lên mà nhìn tôi.

Em trông như một bé mèo con yếu ớt, chỉ biết giương đôi mắt đẫm lệ mà cầu cứu, khiến tôi vừa cảm thấy đáng yêu nhưng cũng cảm thấy đau lòng.

Nhưng rồi sự chú ý của tôi lại va vào vết bầm trên má trái và vết rách ở khoé môi em.

Cái quái gì?

Họ có thể chửi mắng đánh đập tôi, trút giận lên tôi, nhưng không được phép làm tổn thương bảo bối mà tôi luôn nâng niu trân quý được. Đến tôi còn không dám đánh em, vậy mà họ dám?

Tôi không thể tha thứ được.

Tôi gắt gao ôm lấy em, muốn dùng sự hiện diện của bản thân vỗ về an ủi em. Mà em lại càng không tránh né, cũng mạnh mẽ ôm chầm lấy tôi, khốn khổ mà khóc. Em bảo họ muốn đem em ra nước ngoài, đi một nơi thật xa, muốn ép em phải cắt đứt liên lạc với tôi, còn muốn ép em phải đi xem mắt, kết hôn với người khác. Em bảo em không đồng ý, em yêu tôi, em chỉ muốn ở bên tôi, rồi họ cũng đánh em, mắng em. Tôi càng nghe càng đau lòng, cơn giận trong lòng cũng dần sục sôi.

Cho nên vụ tai nạn đã xảy ra, ở đoạn đường vắng khi họ di chuyển từ nhà của người quen trên núi xuống thành thị.

Vì là đường rừng núi, còn là trời khuya, đèn đường khi đó cái mở cái tắt, cho nên tất cả đã được xét là một vụ tai nạn, không tìm ra chiếc xe thủ phạm, mà chúng tôi cũng không muốn truy cứu, vì vậy mọi thứ khép lại bằng tang lễ của ba mẹ tôi.

Làm sao mà truy cứu được, vậy sẽ hỏng hết mọi chuyện rồi sao.

Ngày tang lễ của ba mẹ, rất nhiều người đến viếng thăm. Tiếng khóc thê lương mỹ miều trong không trung, qua tai tôi lại là những khúc thánh ca tuyệt dịu. Em và tôi luôn ở cạnh nhau những ngày đó, yên lặng nhìn mọi người đau khổ.

Sự đau khổ của họ, chính là món quà tuyệt vời nhất dành cho tình yêu của chúng tôi.

Vào đêm cuối cùng trước khi hạ huyệt, căn nhà vốn là chốn hạnh phúc của một gia đình bốn người hoàn hảo, giờ chỉ còn lại sự hài lòng cùng thoả mãn. Nhìn em kìa, nhìn em đang tận hưởng việc 'cưỡi' trên người tôi kìa. Trong khi tôi quần áo chỉnh tề, chỉ cởi mỗi cúc quần để 'thằng em' của mình giúp em thoả mãn, thì xinh yêu của tôi đã bị tôi lột sạch từ bao giờ, tay còn bị tôi trói ra sau, trông như một bé nô lệ xinh đẹp của riêng một mình tôi vậy.

Hỏi tôi có hài lòng hay không á? Tất nhiên là có rồi, vô cùng hài lòng luôn mới đúng.

Tôi ôm chặt eo em, giúp em cảm thấy thoả mãn hơn. Nhìn em cứ nảy người theo từng nhịp thúc của tôi, nhìn em cong lưng ưỡn ngực để tôi giúp thoả mãn hai hạt đậu nhỏ trước ngực em, nhìn em gục đầu lên vai tôi khi tôi chạm vào 'cậu bé' của em, cùng với tiếng rên rỉ dâm dục của em, tiếng nỉ non gào khóc mỗi khi sung sướng của em, tiếng em nỉ non gọi tên tôi, tất cả, tất cả cùng lúc khiến tôi phát điên.

Phát điên vì em, vì tình yêu của đời tôi.

Em ngồi trên người tôi, quay lưng về phía cỗ quan tài, nhưng tôi thì không. Tôi mắt đối mắt cùng hai tấm di ảnh được đặt ngay ngắn trước cỗ quan tài, hài lòng nhìn nụ cười tươi tắn của họ trên di ảnh.

Tôi đoán là họ cũng đang ở dưới suối vàng chúc phúc cho chúng tôi.

Sau tang lễ, tôi chính thức nắm trong tay cơ ngơi rực rỡ.

Còn xinh yêu của tôi, đã trở thành chủ của công ty nơi em làm việc.

Chúng tôi bây giờ, chính thức là của nhau, mãi không thể chia lìa.

End.

_______________________________

Plot này nói dark thì nói thế thôi chứ cá nhân mình vẫn cảm thấy nó chưa đủ đô lắm, tại thể loại này mình còn non tay quá, viết nó chưa tới được, với phần là vẫn có vài tình tiết mà mình viết nó chưa có hợp lý nữa. Nhưng mà vẫn rất cảm ơn các bạn đã đọc và thích chap này nha, mọi người cứ thoải mái góp ý nếu thấy mình còn vấn đề nào cần chỉnh sửa nha.

Plot này được mình viết ra sau khi mình đọc bộ to the moon and back -> allsoon của au sodium23i (từ chap 08.1 đến chap 10.2). Kiểu như là mình thấy cái idea phân thân thành song sinh này rất là thú vị luôn, mà mình vẫn đôi khi bắt gặp kiểu như này trong vài bộ fic, nhưng mà số lượng ít nên cũng hiếm gặp lắm. Nên là mình cũng muốn thử với thể loại mới này, thêm phần nữa là mình cũng thích cái kiểu dark plot như này nữa nên là mình triển luôn, cho nên có lẽ vẫn sẽ có những sai sót mà mình không biết, mong mọi người đọc truyện vui vẻ và nếu có gì thì cứ nhẹ nhàng góp ý để mình sửa đổi nha. Yêu mọi người <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top