Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

maybe i'm just not enough.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(spoilers alert!)


Tôi đã yêu em, ròng rã từng ấy thời gian

Có vẻ điều đó chưa bao giờ là đủ.

_______________________________


Crowley ghét mùa đông. Ghét cái lạnh run người của Luân đôn vào cuối tháng mười hai, ghét những đụn tuyết dày bên dưới lốp xe, ghét cách loài người chạy đi chạy lại như một lũ ngu để ăn mừng và ghét cái không khí nô nức chết tiệt này.

Phải chăng, lý do khiến hắn cảm thấy khó chịu đến thế trong dịp giáng sinh là vì lý do thật sự khiến hắn thích nó giờ chẳng còn nữa? Ở một ngõ ngách nào đó của trái tim, hắn nhớ đến cay đắng mùi vị của cốc sô cô la nóng quen thuộc âu yếm trong khoang miệng, hơi nóng từ chiếc chăn nhàu và từ cơ thể ấm áp của ai kia, cả ánh đèn lấp lánh muôn màu hắt vào từ ngoài cửa từ những món trang trí giáng sinh giăng khắp, dẫu có sặc sỡ lung linh đến mấy cũng chẳng bằng thứ ánh sáng trong mắt người, lúc người nhìn vào hắn và nói (trong cơn say) rằng cả cuộc đời này người chỉ cần hắn mà thôi.

Không, hắn phát chán với những hồi ức ủy mị và bi lụy này rồi. Hắn đã buồn chưa đủ lâu sao? Chả phải hắn bằng một cách ngu ngốc cứ mong nhớ, chờ đợi hoài một bóng hình mà có lẽ sẽ chẳng bao giờ trở lại, để rồi cứ để mình đằm mình vào kỉ niệm đến khi linh hồn hắn mục rữa và trống rỗng trong tuyệt vọng rồi à?

Crowley ghét tất cả về người đó. Ghét cách mọi thứ hắn gặp hàng ngày, từ ly cà phê bốc khói trên tay người qua đường đến băng ghế thân quen ở công viên Barkeley và những hiệu sách cũ kĩ sượt qua lúc hắn phóng hết tốc lực qua con phố quen đều tàn nhẫn gợi nhắc hắn về người hắn đang cố hết sức để quên đi. Hắn trút sự bực bội của mình lên những Con người xung quanh, cố gắng tỏ ra xấu xa như hắn đã từng, hi vọng điều đó có thể mang hắn về với sự thanh thản xưa kia. 


Và có lẽ hắn ghét cả cái cách, dù hắn có làm gì đi nữa, ngọn lửa lòng ấy chẳng bao giờ tắt. Nỗ lực chắp vá mọi thứ bằng whiskey và brandy cũng chẳng đem lại điều gì tốt đẹp hơn, bởi lúc say hắn lại như thấy trước mắt mình quãng thời gian đó, lúc hắn còn người ấy bên cạnh. Muốn từ bỏ một thói quen thôi, mà sao lại khó đến thế? Không dưới một lần hắn để cơn giận dữ được giải phóng, hắn oán trách, gầm thét trong thịnh nộ để rồi lại sụp xuống dưới sức nặng của sự thật: người ấy đã không chọn hắn. Giữa Thiên đường, nơi người ấy đã suýt bị thiêu cháy vĩnh viễn; và Crowley, người đã chọn ở bên Aziraphale, cùng gã chống lại cả đất trời.

Vậy mà người ấy thậm chí còn chẳng ngập ngừng. 

Đáng lẽ đã có thể có một "chúng ta". Nhưng giờ thì chỉ còn hắn thôi. 

Hắn gục đầu lên vô lăng. Ngoài trời, tuyết vẫn đổ như một lớp màn trắng xóa, dày đặc. Hắn nhếch mép cười, một lọn tóc đỏ rực rũ xuống. Bóng người ngược xuôi bên ngoài hắt vào nhộn nhịp và rộn ràng biết mấy, càng làm bầu không khí trong xe trở nên u ám lạnh lẽo và cô độc làm sao. Hắn tự hỏi ở trên đấy Aziraphale đang làm gì? Có đang thật sự hạnh phúc, sau những gì gã đã làm với hắn...?  Có phải hắn đã nên nhượng bộ hay không, chiều ý Aziraphale lên Thiên đường và sống một cuộc sống tẻ nhạt cứng nhắc, nhưng ít ra hắn vẫn được ở bên người mình thương.

Đồ ngốc. Hắn đã luôn luôn đúng từ đó đến giờ. Vì sao một người thông minh như Aziraphale lại có thể ngu ngốc đến thế?  Hắn từ lâu chẳng còn lui tới con phố quen thuộc, để ngắm nhìn hiệu sách quen thuộc và để tim mình nhức nhối bởi những hình ảnh quen thuộc giờ đã không còn nữa. Và trong hai người, có lẽ chỉ mình hắn là còn vấn vương.



"Crowley!" Aziraphale cười, nụ cười rực rỡ thắp sáng khuôn mặt phúc hậu của gã, và sáng lây cả cái vẻ cáu bẳn không chịu nổi của Crowley. (vì hắn đã phải bắt con Bentley bươn qua mấy đoạn đường đông như kiến để về hiệu sách, mà Aziraphale nhất định không để hắn dùng tí phép màu nào để "dẹp" đống phàm nhân phiền phức này qua một bên bởi "họ cũng muốn một ngày lễ thật trọn vẹn mà Crowley!")

"Gì đó, thiên thần?"

"Giáng sinh! Tôi có quà cho anh này!"

Sắc mặt tên bảnh quỷ có giãn ra một chút. "Quà sao?" 

Tông giọng ngạc nhiên cho thấy hắn cũng quên khuấy mất. Tiết mục này của Aziraphale năm nào cũng khiến Crowley phấn khích như một đứa trẻ con, và Aziraphale thầm nghĩ mình cũng giỏi ảo thuật đấy chứ, vì khi gã lôi cái hộp từ trong áo ra thì sự cau có hầm hè của hắn tuột đi đâu mất biệt, ngay lập tức, như một phép màu vậy.

Cái hộp nhỏ bé, hình chữ nhật còn ấm với giấy gói màu be nằm gọn trong bàn tay Crowley. Một mùi hương dễ chịu phảng phất từ nó, giống mùi của Aziraphale. Bằng một thái độ cẩn trọng hết sức, Crowley bắt đầu bóc lớp bọc chiếc hộp. 

"Một chiếc kính?" Crowley hơi ngỡ ngàng. Bên trong chiếc hộp đen rõ ràng là một chiếc hộp khác bằng silicon với dòng chữ UMA WANG. Hắn hồi hộp kéo chiếc dây kéo, để lộ một cặp kính sáng loáng mới tinh với kiểu dáng gần giống với con VA2003 cũ của hắn.

"Vì tôi không thấy anh đeo cặp kính cũ nữa, nên tôi đoán nó đã hỏng rồi. Mặc dù không biết có chuyện gì, nhưng..." Aziraphale nói lẩm bẩm không kịp thở, mắt không rời biểu hiện trên gương mặt Crowley. "Tôi đã tham khảo rất nhiều và, ừm, hỏi người bán một cặp kính có thể thay thế cho..."

"Cảm ơn, thiên thần." Crowley ngắt cái bài diễn văn lắp bắp của Aziraphale bằng một nụ cười toe toét, đôi mắt màu hổ phách của hắn sáng lên trong ánh nến. Aziraphale chưa bao giờ thấy thứ gì đẹp hơn thế. Đôi khi, nếu không bị ngăn lại với suy nghĩ Crowley sẽ bị chú ý bởi quá nhiều con người thì Aziraphale suýt đã bảo hắn bỏ phứt cặp kính đi rồi.

"Tôi cũng có quà cho anh." Hắn nói, và cũng rút ra một chiếc hộp, kích thước cũng tương tự quà của thiên thần nhưng bọc giấy đen sì.

"Ôi Crowley, Crowley." Thiên thần của hắn cười khúc khích. "Anh thật là một con quỷ ngọt ngào."


Crowley, Crowley... Hắn nhớ phát đau cách giọng nói thiên thần gọi tên hắn. Đừng đi, đừng đi, đừng đi mà... Hắn cũng nhớ mình đã không ngừng thét gào trong tâm khảm lúc hai cánh cửa thang máy lạnh lùng đóng chặt lại, cắt đứt ánh mắt đau đáu của thiên thần trông về phía hắn. 



"Crowley?"

Đến giờ, thỉnh thoảng hắn vẫn có thể nghe thấy giọng nói của thiên thần bên tai. Chẳng hạn như lúc này. 

"Crowley? Crowley!" 

Âm thanh đó ngày càng tiến lại gần, khiến bóng tối nhập nhằng giữa miền hồi ức và thực tại của hắn dần sáng rõ ra. Hắn ngồi thẳng dậy và nhìn qua cửa kính xe. Người đứng đó chính là người hắn muốn gặp nhất, và cũng không muốn gặp nhất. Nhưng tại sao cảnh vật xung quanh cũng khác với nơi hắn đậu xe khi nãy...?

Con Bentley bỗng nhiên rung lên nhè nhẹ. Thì ra trong lúc Crowley còn chìm trong những kỉ niệm ngọt ngào lẫn thương đau thì con xế yêu dấu của hắn đã từ từ trôi về hướng hiệu sách quen thuộc. Dưới màn tuyết trắng muốt, chiếc xe đen chậm rãi nhích về phía ánh đèn. Nó đã mang hắn về lại đây, nơi hắn đã chia tay mối tình đầu kéo dài 6000 năm có lẻ của mình, để hắn được gặp lại người mà hắn, suốt quãng thời gian qua, đã không nguôi mong nhớ; dù hắn có chối từ sự thật đó bao nhiêu đi nữa. 

Dáng hình trong bộ đồ màu be lao về phía hắn như mất trí. Crowley sực tỉnh định đạp chân ga, nhưng có vẻ dù hắn có cố gắng như thế nào thì chiếc xe vẫn cứ đứng lỳ trơ trơ. 

"Crowley!" Giọng nói thân thuộc kia vẫn không ngừng run rẩy gọi tên hắn, đôi mắt xanh đến nao lòng ngày nào giờ đây rưng rưng như chực khóc. "Hãy nói chuyện với tôi, Crowley, chỉ một lát thôi." Môi gã mấp máy, tuyệt vọng. Cả thân người Crowley vẫn ngây ra như gỗ đá, và chỉ chăm chăm nhìn vào cửa kính trước xe. Hắn chưa sẵn sàng để đối mặt với tất cả những điều này, hắn vẫn chưa sẵn sàng... Và một lý do lớn hơn, hắn vẫn còn giận thiên thần, vì đã đành lòng bỏ rơi hắn ở đây, một mình, trong bao nhiêu lâu nhỉ? Ba năm!

Trong óc hắn, ngọn lửa giận bị kìm nén đã lâu lại lần nữa bùng cháy mãnh liệt, lan nhanh và thiêu đốt mọi mảnh vụn lý trí còn sót lại, đến mức Crowley chẳng còn tâm trí nào nhớ đến bài tập đếm mười số của lũ con người nữa. Đáng ngạc nhiên làm sao, tiếng nói thoát ra khỏi môi hắn lại thật bình tĩnh, đến rợn người:

"Đi đi, Aziraphale. Không còn gì để nói nữa đâu." Trong một khoảnh khắc, hắn muốn trốn chạy, càng xa nơi này càng tốt. Thậm chí hắn còn chẳng buồn nghe lời giải thích của thiên thần. Đúng vậy, chẳng có lời giải thích nào lại có thể làm việc Aziraphale bỏ mặc hắn ở đây trở nên hợp lý, và Crowley sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho gã đâu. Tha thứ và rộng lượng là bản tính của những thiên thần. Hắn không còn là một thiên thần nữa.

"Xin lỗi, Crowley. Tôi..." 

Hắn gào lên, đập tay vào vô lăng mạnh đến mức cả chiếc xe rung lên. "ĐI!!!" 

Chiếc xe đen ngay lập tức lao như xé gió vào màn đêm mù mịt, để lại một kẻ ở lại, đau khổ cắn rứt đến tột cùng.







Muriel ngạc nhiên khi nhìn thấy Aziraphale trở vào trong, gương mặt như bị rút hết sinh khí. Không chỉ vậy, trông gã còn như đang bị tra tấn bởi một gánh nặng vô hình đè nặng trên vai, những đường nét hiền hòa nay co rúm lại như sắp khóc. 

"Aziraphale..." Cô chạy đến để đỡ gã, bởi cả thân hình run run của gã dường như có thể đổ sụp bất cứ lúc nào; nhưng Aziraphale đã nhẹ nhàng nói:

"Cô có thể cho tôi có một phút được không, Muriel?"

Cô rụt ngay tay lại. Gật đầu một cái nhỏ xíu, cô chuồn ra phía sau hiệu sách, chỉ theo dõi gã từ phía xa xa. Ngay cả từ khoảng cách này, cô vẫn cảm thấy bao bọc vị tổng lãnh thiên thần là nỗi bi thương sâu sắc, thứ như một bóng đen nhanh chóng nuốt chửng lấy vầng hào quang vui vẻ thường ngày của gã. Aziraphale co mình trong chiếc ghế thường ngày, và nức nở như một đứa trẻ vừa lọt lòng mẹ, gã khóc.






_______________________________



Xin lỗi vì đã bỏ bê con fic này quá lâu, nhưng tui đã trở lại rồi đây!! Tui nhớ lần đầu mình viết những dòng đầu tiên của Crepes là ngày 1/8/2019. Sau hai chap (trước đó là ba, tui xóa mất một chap và chỉnh lý lại một chap rồi vì hồi đó tui viết xàm vãi l-) thì sự kiên nhẫn của tui đã biến mất, và tui quyết định drop để mà đi coi cọp fic của writer khác. Nhưng bây giờ, sau 4 năm và cũng hoàn thành xong kì thi (có lẽ là) quan trọng nhất đời mình (và đậu vào được trường mình ưng ý) thì GO phần 2 được ra mắt giống như quả cherry ngọt lịm trên chiếc bánh kem đời tui. Dù 10 phút cuối phim đã làm sức khỏe tinh thần tui suy giảm chút xíu (mình cũng đâu đòi hỏi có được tất cả trong đời ha) nhưng phần còn lại của bộ phim thì đúng cái tinh thần bấy lâu nay của GO: hài hước, lãng mạn và giải trí rất hiệu quả. Sau khi xem xong thì tình yêu to bự năm ấy dành cho chú Michael Sheen và David Tennant lại bừng bừng trỗi dậy trong tui, thôi thúc tui lần nữa xem lại con fic này và viết tiếp những gì còn dang dở (đa số là xây mới).

Trong thời gian tui vắng mặt trên Wattpad, mọi người vẫn còn vote và lưu truyện nhiều. Suốt quãng thời gian đấy luôn. Thật lòng thì tui rất biết ơn vì điều đó.

Có lẽ tui sẽ trở lại siêng năng hơn (hoặc không), và văn phong cũng đã trưởng thành hơn rồi (tui tự thấy vậy). Hãy cùng chờ xem nhé. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top