Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Special comeback

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hế lô, a lô ha, bông dua, high~ Tôi quay lại rồi đây, vì dạo này tâm trạng chỉ toàn nghĩ đến kết SE nên mấy bạn cứ yên tâm rằng chap này sẽ không phải kết thúc có hậu đâu nhé!!!


" Đáng ra ngay từ đầu chúng ta sinh ra đã không phải dành cho nhau..."

" Đáng ra ngay từ đầu chúng ta quen biết nhau đã là sai lầm..."

" Em xin anh đấy, đừng quan tâm đến em nữa, đừng chăm sóc và cũng đừng yêu thương em làm gì, vì em biết mà, người anh yêu không phải là em, mà là cô ấy, mãi mãi không thể là em..."

---------

Lee T/b, diễn viên đắt giá nhất màn ảnh Hàn Quốc. Nổi tiếng nhờ diễn suất xuất thần cộng với khuôn mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành, ngay từ khi mới 22 tuổi, sự nghiệp của cô đi lên như diều gặp gió. Tiếng tăm của cô khắp Đại Hàn dân quốc không ai là không biết đến. Bây giờ đây, cô gái được mệnh danh là bảo vật quốc gia này đang thay quần áo chuẩn bị ra về sau khi chụp hình cho tạp chí. Cầm túi bước ra đễn cửa, quản lí Choi gọi cô lại tỏ ý mời cô đi ăn tối. Trời cũng muộn rồi, lại còn có cơm miễn phí, cô nhận lời ngay lập tức. Cô cũng rất thoải mái, vì quản lí của cô là nữ, đã thế còn rất thân thiết với cô. Chiếc xe lăn bánh đến một của hàng Pháp gần đó. vừa đi, hai chị em vừa tán gẫu đủ thứ truyện, thế rồi...

Két!!... Rầm!!

Có một chiếc xe tải mất lại tông vào chiếc Mercedes mới tinh. Cô thấy trước mắt mình tối lại, cô ngất đi.

----------

Cô tỉnh lại thì thấy mình nằm giữa một cánh đồng xanh mướt. Ngồi dậy, thu vào tầm mắt của cô là hình ảnh một người con trai đang khoác trên mình tấm áo choàng đen tuyền che kín từ đầu đến chân đang ngồi đọc sách, chỉ thấy rõ mỗi khuôn mặt anh. ''Đẹp trai quá...'' Cô nghĩ thầm. Nhưng mà vấn đề quan trọng giờ là, chỗ này là cái chốn khỉ ho cò gáy nào ? Ừm, cô nhìn quanh, chỉ có mỗi chàng trai này thôi, đành hỏi người ta vậy. Cô tiến đến, cất tiếng nói:

- Ưm, xin lỗi, tôi có thể phiền anh một chút không ?

Người kia ngẩng đầu lên. Trời ạ, nhan sắc của anh ta như này không đi làm diễn viên thì hơi bị phí đó!

- Ừ. Cô cần giúp gì sao ?

Goingj nói vang lên thật ấm áp. Cô bỗng nhiên trở nên lúng túng trc người này.

- Ơ... A... Anh có thể... cho tôi bt đây là đâu không vậy ?

Chàng trai đó nhìn cô với vẻ mặt phức tạp. Bị một người lạ nhìn chằm chằm như vậy thì không hay lắm, mặt cô đã ửng hồng giờ chuyển sang đỏ bừng như trái cà chua chín ( wonjinjimae1203 , như mặt Sơn lúc nhìn thấy *** của Bình :))) )

Khẽ ho khan một tiếng, cô cất tiếng hỏi lại một lần nữa thì chàng trai ấy mới như sực tỉnh lại:

- À, đây là Hỏa Quốc. Có chuyện gì sao ?

- Anou... Tôi bị lạc tới đây. Xin lỗi, anh có thể đưa tôi đến một chỗ nào đó có thể dừng chân được không ? Tôi.... không phải người ở phương này...

Cô thành thật trả lời. Sau đó, anh chẳng nói chẳng rằng gì, cứ thế đưa cô đến ngôi làng anh đang ở. Trên đường đi, hai người có làm quen, anh là Kim Yugyeom, 24 tuổi. Qua cuộc trò chuyện, cô cảm nhận sâu sắc được một diều là, con người này, thật sự rất rất lạnh lùng và ít nói. ánh mắt đen sâu thẳm nhưng phảng phất nỗi buồn, bóng dáng cô đơn của anh,... tất cả đều được cô thu vào trong tầm mắt.

- Khụ, hiện tại phòng trọ ở quanh đây đều đông khách hết rồi, hơn nữa cũng không còn sớm gì. Nếu muốn, cô hãy ở lại nhà của tôi một đêm rồi ngày mai đi tìm, được chứ ?

Anh đề nghị nhưng giọng điệu lại chắc nịch như ra lệnh, buộc cô phải ở lại. Thế là, tối hôm đó, ở nhà anh, cô đã biết thêm một điều: Thời đại này cách nơi cô đang ở hơn 1000 năm. Mải suy nghĩ xem sau này làm cách nào để trở về nhà đến gần nửa đêm thì cơn buồn ngủ nhẹ nhàng đến vuốt ve. Cô nằm trong căn phong cổ rộng rãi, chìm sâu vào giấc ngủ, thoải mái đến không ngờ. Dù sao, cô cũng hay xa nhà, phải ngủ nơi lạ quen rồi.

Trong khi căn phòng chỗ cô ngủ ngon lành như thế thì ở bên đối diện, có người đang trằn trọc mãi không yên. Anh vắt tay lên trán, nhớ lại hồi nhỏ:

" Nè nè, Yugyeom, tng cu!"

Cô bn thân ngi cnh cười tươi như hoa, đưa cho anh mt chiếc vòng tay được kết bng hoa anh đào. Anh cm ly đeo lên tay, khen ngi cô bn tht khéo tay ri kh nói:

" Noh T/b này, cu biết không ? Mình nhiu lúc cm thy cu tht s rt ging hoa anh đào. Cu... rt xinh... Cười lên đẹp như hoa đào vy..."

Nói câu này, mt anh thoáng chc bng ng đỏ, như n hin trong rng đào. Bng mt bông hoa rơi trước mt, anh nhanh tay bt ly ri quay sang T/b:

" Đồ ngc này, sao cu có th không nhn ra là t trước ti gi,... t... rt thích cu h ?"

Ging anh nh nhàng, tay đưa lên, cài bông hoa lên tóc cô.

Đó là truyện trước khi anh và cô đi chơi, và cũng là ngày cuối cùng anh được nhìn thấy nụ cười của cô . Như ngày nắng ấm áp ngập tràn ánh dương ấy, cô đỡ cho anh một cung tên của bọn cướp, anh lần đầu ra tay giết người không chớp mắt. Anh từ ngày cô mất, trở thành một chàng trai ít nói cười, lạnh lùng, tàn nhẫn, trái tim non trẻ khi đó cũng hoá đá, tự dựng nên một bức tường thành bao quanh, từ chối tiếp nhận tình cảm của bất cứ người con gái nào khác. Cho đến khi anh gặp được cô gái này, cô ấy giống người con gái đầu tiên anh yêu từ khuôn mặt, giọng nói, đến cả tên. Anh hứa với lòng mình sẽ không bao giờ để cô đi một lần nữa, anh sẽ giữ cô gái này ở bên mình, chăm sóc cho cô, coi như là đền bù cho Noh T/b của anh.
****
Sáng hôm sau, lúc anh thức dậy và bước ra ngoài thì gặp T/b đang dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi. Cô cũng nhìn thấy anh, cười gượng,  lấy tay gãi gãi đầu:
" Haha, cảm ơn anh vì hôm qua đã cho tôi ở nhờ nhà. Tôi đang dọn đồ đạc chuẩn bị đi rồi haha, cũng chẳng có gì nhiều, phiền anh quá. Vậy- "
" Em cứ ở lại đây đi, không còn phòng trọ ngoài kia đâu."
Anh lạnh lùng ngắt lời cô. Cô lúng túng vì tự nhiên anh lại nói vậy, nhưng vẫn lịch sự từ chối.
" Không cần đâu ạ, tôi sẽ cố tìm. Anh vất vả vì tôi quá rồi. Tôi không nên lại làm phiền anh nữa."
Anh cau mày, khá bất mãn, bật một tiếng chửi thề nhỏ rồi liếc cô:
" Tuỳ! Chúc may mắn! Cô đi được rồi."
Cô thoáng chút sợ hãi, nhưng vẫn lặng lẽ bước ra ngoài. Thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô đi tới cổng, anh nói với người hầu ở nhà:
" Lệnh cho tất cả quán trọ ở quanh khu vực này khi gặp cô gái nhìn giống tiểu thư đã mất của gia tộc họ Noh thì phải lập tức báo trống. Kẻ nào dám làm trái lời thì giết chết không tha."
" Vâng thưa thiếu gia"
Tất cả kẻ hầu hạ trong nhà theo lệnh anh, ngay lập tức tản đi.
****
" Hả?? Lại không có phòng ạ ??"
Giọng nói của một cô nương xinh đẹp vang lên thảng thốt trong quán trọ. Thì ra là T/b đang tìm phòng nghỉ qua đêm nhưng vì nghe theo lệnh Đại Vương gia Kim, không ai dám cho cô thuê phòng mặc dù còn trống hơn nửa.
T/b mệt muốn xỉu. Ôi trời, chẳng nhẽ đúng là không còn phòng trống nào ư?? Lang thang trên phố một lúc thì T/b "tình cờ" gặp anh.
" Rồi sao? Không tìm được phòng phải không ? Tôi bảo em rồi mà."
Anh cười khẩy khi nhìn thấy khuôn mặt ỉu xìu của cô. Anh nhắc lại lời đề nghị một lần nữa. Và thành công mĩ mãn, cô đã ngoan ngoãn chịu về nhà anh ở nhưng chỉ đến khi lại có phòng trống trở lại (bà au thì chắc chắn rằng sẽ đ/éo có phòng trống cho chị í đâu các bạn à 😌)
Vậy là từ đó, cô sống trong nhà anh, để làm cho mình đỡ vô dụng, cô vẫn hay tranh nấu ăn với đầu bếp của nhà anh. Quả thực, đồ ăn của cô làm rất ngon.
5 ngày sau khi cô về nhà anh ở....
Cô hôm nay dậy rất muộn, sáng bảnh mắt ra rồi vẫn nằm ngủ. Yugyeom trốn việc ở triều đình nên phải trèo cây để vào trong nhà. Anh leo đến ngọn cây thì thấy đối diện cửa sổ phòng của T/b liền trèo lên cành cây rồi ngồi trên bệ cửa sổ, phòng cô ở tầng hai nên cũng không quá cao. Đưa tay vén chiếc rèm lên, một vài tia nắng lấp lánh rọi vào trong phòng ngủ, thoáng hiện lên khuôn mặt mĩ miều của cô gái kia. Yugyeom nhìn đến ngây người, đúng là ánh nắng phụ hoạ thêm cho sắc đẹp của cô. Cảm xúc trong người trỗi dậy, thôi thúc anh tiến đến bên cô. Anh nhẹ nhàng chui qua khung cửa, đi vào bên trong. Vuốt nhẹ khuôn mặt trắng hồng như nâng niu một thứ bảo bối quý giá. Giá như cô là Noh T/b, người con gái đầu tiên anh quan tâm, người còn gái đầu tiên anh che chở, anh sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương cô, bù đắp cho cô những lỗi lầm của quá khứ. Nhưng, cô gái này mãi không thể nào là T/b của ngày ấy. T/b của ngày ấy hoạt bát, vui tươi, xinh xắn như hoa anh đào. Còn bây giờ là một vẻ đẹp dịu dàng tựa trăng rằm, nụ cười mê hồn khiến anh chết lặng. Anh... có lẽ sẽ không thể yêu thương cô gái này như T/b trước đây, anh chỉ có thể yêu hình bóng của T/b trong thân xác của cô.
Cảm thấy có người chạm vào mặt mình khiến cô tỉnh giấc. Vừa định mở mắt ra đã bị anh che lại.
" Ngủ tiếp đi T/b, xin lỗi vì đã làm em tỉnh"
Chất giọng ấm áp trầm trầm như liều thuốc đưa cô vào lại giấc ngủ. Anh bỏ tay ra cũng là lúc cô thấy anh đang bế cô trên tay, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô. Bước từng bước về phòng của mình, ẵm mĩ nhân trên tay, khuôn mặt điển trai thoáng nét cười. Cô gái ngốc này chẳng để phòng gì cả mà cứ ngây thơ ngủ ngon lành trên tay anh. Đặt cô vào trong chiếc giường có thể cho là kingsize của anh, anh cũng nằm lên trên giường ôm cô ngủ. Oa~ Che miệng ngáp dài, dù sao hôm qua anh ngủ cũng ít. Thế là đôi chim câu ôm nhau ngủ đến tận chiều tối.
Thức giấc, anh liền cảm thấy vòng tay mình trống rỗng quá thể. Cau mày đi xuống tầng thì thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô trong bếp. Anh tiến tới, ôm eo cô, tựa khuôn mặt vài giây trước còn cáu kỉnh giờ biến thành ngái ngủ của anh vai cô, khẽ " Ưm" một tiếng. Cô thì giật mình tí nữa cắt vào tay, bối rối định đẩy anh ra thì eo lại bị siết chặt hơn.
" Yu-Yugyeom, anh làm gì vậy hả ?!"
Mặt cô đỏ bừng lên như trái cà chua trong tay.
" Dậy sớm thế~"
Anh chẳng buồn quan tâm tới câu hỏi của cô, chỉ nũng nịu trả lời. Đối với cô, anh luôn dùng chất giọng dịu dàng nhất, kể cả nói với người thân thiết cũng chưa bao giờ. Trời ban cho anh chất giọng như loại rượu quý, chưa uống đã thấy say lòng. Mấy ngày nay, anh luôn cưng chiều cô, còn sợ cô nấu ăn sẽ làm mình bị thương. Anh đưa cô đi mua quần áo, tự tay đun nước cho cô tắm, còn dọn dẹp phòng cho cô ngủ nữa. Những cử chỉ dịu dàng đó đã dần dần lấp đầy khoảng trống trong tim mà người yêu cũ của cô để lại. Ừ, cứ cho là cô thiếu thốn đàn ông đi, cô đã phải lòng chàng trai mà cô gặp chưa đầy một tuần mất rồi. Cô bỏ con dao xuống, khẽ tách tay anh ra khỏi eo mình
" Anh ra bàn chờ, đợi em nấu xong rồi chúng ta cùng ăn."
"Nhanh nhanh. Tôi đói rồi"
Nghe lời phu nhân mặc dù bất mãn nhưng anh vẫn xách mông qua bàn ngồi chờ. Ngắm bóng lưng vì anh mà bận rộn nấu đồ ăn mà bật cười thành tiếng.
" T/b, hãy ở lại đây với tôi vì.... Tôi thích em"
Lời nói mặc dù không được lãng mạn nhưng cũng đủ làm cô xao xuyến. Cô nghĩ mình thiếu hơi trai đến mức phát điên rồi. Cô gật đầu, trong lòng thầm tự rủa sao lại nhẹ dạ như vậy. Bê đĩa đồ ăn đặt lên bàn rồi ngồi xuống. Anh và cô cùng hoàn thành bữa tối trong im lặng.
*****
Một tuần sau đó, cuộc sống của cô trôi qua không khác là mấy, ngoại trừ việc anh tối hôm nào cũng sang phòng cô, ôm cô ngủ vì lấy lí do sợ ma và lúc nào anh cũng giỡn với cô được. Sáng, anh đi công chuyện. Cô giúp anh sửa sang lại quần áo. Trước khi đi, anh hôn trán cô cái 'chụt' còn xoa đầu cô, bảo tối sẽ về hơi muộn.
" T/b, tôi yêu em."
Cô mặc dù ngày nào cũng nghe thấy câu này nhưng mỗi lần nghe là một lần cô đỏ mặt. Cô cũng bắt chước anh, kiễng chân lên hôn má anh một cái.
" Anh đi cẩn thận."
Rồi ôm mặt chạy vù vào trong nhà.

Đụ má, dài vãi cả chưởng~~ C tạm cắt đây nhá. Để mai tui đăng nốt phần kết cho. Hơn 2k ch đấy. Yêu các bạn ❤️ Vote truyện và follow mình nha.
#Đọc chùa là hư

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top